Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Chuyển ngữ: Lynx
Beta: Mạc Y Phi
Hướng Noãn cũng không phải là người giỏi chỉnh người khác, không giống như Lâm Sơ Yến phúc hắc, giống như dòng suối chảy cuồn cuộn không ngừng, không thể kiểm soát nổi.
Dường như từ sau khi quen biết Lâm Sơ Yến, mỗi ngày cô đều phải cảm thán một lần: Sao lại có người đê tiện như vậy...
Hơn nữa, bây giờ cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không Lâm Sơ Yến sẽ đổi nhạc chuông.
Ví dụ như buổi thi đấu hôm chủ nhật, cô từ chối đến cổ vũ cho anh, kết quả Lâm Sơ Yến gọi một cú điện thoại cho cô, cô lại ngoan ngoãn xuống tầng.
“Lâm Sơ Yến, tôi ghét anh.”
“Đừng ghét tôi.”
Hai người mà gặp mặt sẽ có những cuộc đối thoại không dinh dưỡng như vậy, hai bên đều không muốn thỏa hiệp.
Đến buổi trưa Lâm Sơ Yến thi đấu mạt chược, buổi chiều thi “Bậc thầy nhịp điệu”. Đánh mạt chược trong mắt Hướng Noãn chính là xem ai may mắn hơn, kết quả rơi vào trong tay Lâm Sơ Yến lại là xem ai có IQ cao hơn.
Bởi vì Hướng Noãn có một bạn tốt cùng phòng thường xuyên dạo mấy diễn đàn bát quái, cho nên được phổ cập kiến thức về tình hình của Lâm Sơ Yến. Anh cũng chính là nhân vật nổi tiếng trong hệ của cô, tuy bị bệnh thần kinh. Người khác nổi tiếng vì trâu bò, anh lại nổi tiếng hệt như minh tinh giới giải trí vậy, có rất nhiều đề tài bàn tán. Đẹp trai, thiên tài, lười, không thích học, trốn học, độc mồm, thích than nghèo với bạn nữ khác, không phong độ, có phong độ, tính tình tốt, tính tình không tốt... Rất nhiều điều mâu thuẫn đều tập trung trên người anh, khiến anh chẳng khác gì người mắc bệnh nặng.
Nếu như chỉ là tin đồn, Hướng Noãn cũng sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng sau khi thấy người thật, cô lại cảm giác miêu tả của những người khác rất đúng. Lâm Sơ Yến chính là người như vậy, lúc mà anh ấm áp thì có thể sưởi ấm người khác đến tận đáy lòng, nhưng lúc khó chịu thì có thể khiến người ta hận không thể nhét anh vào túi rồi ném vào bệnh viện tâm thần cả đời.
Sự mâu thuẫn lại tồn tại như vậy.
Sống chung với Lâm Sơ Yến, bạn phải chuẩn bị thật tốt. Lúc anh ấy muốn nhào nặn thì sẽ nhào nặn, lúc anh ấy muốn làm thịt thì sẽ làm thịt.
Hướng Noãn gửi tin nhắn than phiền với Đại Vũ: “Các anh đều phải nhịn anh ấy sao?”
Khi Đại Vũ thấy tin nhắn này thì trong lòng cũng rất bình tĩnh thêm Hướng Noãn vào một nhóm nhỏ.
Ban đầu nhóm chỉ có ba người, thêm Hướng Noãn là bốn người.
Nhóm tên là: Nô lệ của Lâm Sơ Yến.
Hướng Noãn: ...
Cô cảm thấy tiết tháo của mình còn cứu chữa được, chưa đến mức nhận thua như vậy. Vì thế lặng lẽ rời khỏi nhóm.
Sau đó cô liếc mắt nhìn Lâm Sơ Yến bên cạnh, anh đã mở ván nữa, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.
Hướng Noãn lặng lẽ giơ tay, sờ di động trên mặt bàn của anh. Mật mã mở máy của Lâm Sơ Yến cô mới nhìn trộm, đã nhớ. Chỉ cần lấy được điện thoại di động có thể thần không biết quỷ không hay xóa đoạn ghi âm.
Lúc đầu ngón tay cô sắp chạm vào điện thoại di động, Lâm Sơ Yến lên tiếng: “Đừng động đậy.”
Hướng Noãn buồn bực trợn mắt nhìn anh.
Mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại đánh mạt chược.
Nhưng miệng lại cong lên để lộ tâm trạng lúc này đang rất đắc ý.
Hướng Noãn cười mỉa: “Anh đừng quá đáng như vậy. Lâm Sơ Yến, sớm muộn cũng có ngày tôi biến anh thành nô lệ của tôi.”
“Hướng Noãn... khẩu vị của cô quá nặng.”
Hướng Noãn khó hiểu, cái gì mà khẩu vị nặng? Cô rất tò mò nhưng lại không muốn hạ mình đi hỏi, tuyệt đối không cho người này cơ hội lừa gạt.
Vì vậy, cô lên mạng tìm một số từ ngữ liên quan, kết quả xuất hiện một đống tin tức liên quan đến SM. (1)
(1) S (Sadism): Bạo dâm – thích gây đau đớn cho người tình. M (Masochism): Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình. SM là một chủ đề nhạy cảm. Một số người tỏ ra e dè, sợ hãi khi nhắc đến nó.
“Lâm Sơ Yến, đồ biến thái!” Hướng Noãn tức muốn chết, giơ túi lên ra vẻ đánh anh.
Lâm Sơ Yến cười hì hì rồi lách người tránh cô, vẫn không quên đánh mạt chược.
“Đừng giận, nếu tôi đạt giải nhất, tôi sẽ cho cô tiền thưởng.”
“Thật sao?”
“Thật mà. Tiền thưởng của Bậc thầy nhịp điệu cũng cho cô.”
“Sao anh biết mình sẽ thắng được Bậc thầy nhịp điệu?”
“À... Dù sao cũng là tốc độ tay của người độc thân hai mươi năm mà.”
Hướng Noãn: =.=
Cô lặng lẽ mò lên diễn đàn của trường, like một bài đăng “Lâm Sơ Yến chết đi.”
...
Đại khái Lâm Sơ Yến cũng nhận ra mình có phần hơi quá đáng. Buổi chiều, anh đặt mua một cái bánh ngọt, trà sữa, còn có hoa quả cho Hướng Noãn, sau đó gọi thêm cho mình một cốc trà chanh. Lúc anh thi đấu, Hướng Noãn ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt.
Thi đấu “Bậc thầy nhịp điệu” vốn được tổ chức trong một phòng họp lớn, xã đoàn thể thao điện tử cũng khá gần phòng họp lớn đó, cho nên Lâm Sơ Yến ỷ vào thân phận thành viên của xã đoàn, trốn đến phòng làm việc của xã đoàn.
Cuối cùng Hướng Noãn cũng có chút lòng tốt, sợ quấy rầy đến anh nên động tác ăn bánh ngọt cũng nhẹ nhàng hơn, gần như không phát ra tiếng động.
Lâm Sơ Yến thì ngược lại, khi chơi anh thả lỏng. Ngón tay bấm trên màn hình điện thoại vừa nhanh vừa chính xác, còn có thời gian rảnh uống trà chanh.
Hướng Noãn ăn bánh ngọt, thấy anh nghiêng đầu lần nữa, mắt vẫn không rời màn hình, lặng lẽ lấy cốc trà chanh ra.
Lâm Sơ Yến khẽ cười: “Đừng lộn xộn.”
Hướng Noãn sợ nhất là lúc anh nói chuyện nhẹ nhàng, giọng nói êm tai đến mức phạm quy, giống như bất kì chuyện xấu nào của anh cũng có thể được tha thứ.
Lúc này, Hướng Noãn đẩy cốc trà chanh về chỗ cũ, đưa ống hút thẳng miệng anh.
Lâm Sơ Yến uống một ngụm trà chanh, lại được voi đòi tiên: “Bánh ngọt.” Vừa nói vừa há miệng chờ cô đút.
“Tránh ra. Đây là của tôi.”
“Cô có tiền đồ thật đấy.”
Hướng Noãn bịt tai không nghe, vừa ăn bánh ngọt vừa nhìn anh chơi game, rất vui vẻ. Xem Lâm Sơ Yến chơi trò chơi cũng là một loại thưởng thức, chủ yếu vì móng vuốt đẹp. Cô chưa từng chơi “Bậc thầy nhịp điệu”, nhìn cũng không hiểu lắm, nhưng thấy ngón tay anh ấn qua ấn lại trên màn hình điện thoại rất có tiết tấu... cô ngắm cả ngày cũng được.
Sau khi thuận lợi lên cấp, bình thường thì Lâm Sơ Yến sẽ quay trở về cơ sở chính, nhưng tối nay có liên hoan xã đoàn, cho nên tạm thời anh không về, chờ liên hoan buổi tối.
Hai người dứt khoát mở đen trong phòng làm việc. Hướng Noãn dùng Tiểu Kiều, Lâm Sơ Yến dùng Lý Bạch. Pháp sư thông thường đều đi một mình ở đường giữa, yên ổn ăn lính đường giữa. Lý Bạch của Lâm Sơ Yến thì dạo chơi ở trong rừng, đánh quái kiếm tiền. Hai bên của đường giữa đều là rừng, anh hùng đánh quái rất gần đường giữa, khá thuận lợi để tiếp viện hoặc phối hợp đánh nhau, thường gọi là “Phối hợp đường giữa”.
Hướng Noãn chơi Tiểu Kiều cũng không được thuận tay cho lắm, nhưng Lý Bạch của Lâm Sơ Yến lại rất có tinh thần, cộng thêm thực lực của đối thủ cũng ở mức bình thường, hai người phối hợp làm cho đối phương hơi bực bội.
Pháp sư đối phương bắt đầu dùng võ mồm, mắng bọn họ là “đôi cẩu nam nữ”.
Lâm Sơ Yến cười ra tiếng.
Hướng Noãn dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc để nhìn anh: “Anh ngốc à... Bị mắng mà vẫn còn cười được?” Vừa nói vừa không nhìn anh nữa, thuần thục đấu võ mồm với đối phương.
[Noãn Noãn]: Gọi bố nào.
[Sơ Yến]: Gọi mẹ đi.
Hướng Noãn: “...”
Lý Bạch đẹp trai đệ nhất thung lũng Vương Giả, lúc đấu võ mồm lại bắt người ta gọi mẹ? Là mất nhân tính hay vô đạo đức?
Hướng Noãn híp mắt nhìn Lâm Sơ Yến: “Đừng nói là anh có ý với tôi đấy nhé?”
Lông mày Lâm Sơ Yến không động đậy, sự chú ý đều đặt ở trò chơi, anh lên tiếng: “Cô nghĩ hay quá nhỉ.”
Beta: Mạc Y Phi
Hướng Noãn cũng không phải là người giỏi chỉnh người khác, không giống như Lâm Sơ Yến phúc hắc, giống như dòng suối chảy cuồn cuộn không ngừng, không thể kiểm soát nổi.
Dường như từ sau khi quen biết Lâm Sơ Yến, mỗi ngày cô đều phải cảm thán một lần: Sao lại có người đê tiện như vậy...
Hơn nữa, bây giờ cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không Lâm Sơ Yến sẽ đổi nhạc chuông.
Ví dụ như buổi thi đấu hôm chủ nhật, cô từ chối đến cổ vũ cho anh, kết quả Lâm Sơ Yến gọi một cú điện thoại cho cô, cô lại ngoan ngoãn xuống tầng.
“Lâm Sơ Yến, tôi ghét anh.”
“Đừng ghét tôi.”
Hai người mà gặp mặt sẽ có những cuộc đối thoại không dinh dưỡng như vậy, hai bên đều không muốn thỏa hiệp.
Đến buổi trưa Lâm Sơ Yến thi đấu mạt chược, buổi chiều thi “Bậc thầy nhịp điệu”. Đánh mạt chược trong mắt Hướng Noãn chính là xem ai may mắn hơn, kết quả rơi vào trong tay Lâm Sơ Yến lại là xem ai có IQ cao hơn.
Bởi vì Hướng Noãn có một bạn tốt cùng phòng thường xuyên dạo mấy diễn đàn bát quái, cho nên được phổ cập kiến thức về tình hình của Lâm Sơ Yến. Anh cũng chính là nhân vật nổi tiếng trong hệ của cô, tuy bị bệnh thần kinh. Người khác nổi tiếng vì trâu bò, anh lại nổi tiếng hệt như minh tinh giới giải trí vậy, có rất nhiều đề tài bàn tán. Đẹp trai, thiên tài, lười, không thích học, trốn học, độc mồm, thích than nghèo với bạn nữ khác, không phong độ, có phong độ, tính tình tốt, tính tình không tốt... Rất nhiều điều mâu thuẫn đều tập trung trên người anh, khiến anh chẳng khác gì người mắc bệnh nặng.
Nếu như chỉ là tin đồn, Hướng Noãn cũng sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng sau khi thấy người thật, cô lại cảm giác miêu tả của những người khác rất đúng. Lâm Sơ Yến chính là người như vậy, lúc mà anh ấm áp thì có thể sưởi ấm người khác đến tận đáy lòng, nhưng lúc khó chịu thì có thể khiến người ta hận không thể nhét anh vào túi rồi ném vào bệnh viện tâm thần cả đời.
Sự mâu thuẫn lại tồn tại như vậy.
Sống chung với Lâm Sơ Yến, bạn phải chuẩn bị thật tốt. Lúc anh ấy muốn nhào nặn thì sẽ nhào nặn, lúc anh ấy muốn làm thịt thì sẽ làm thịt.
Hướng Noãn gửi tin nhắn than phiền với Đại Vũ: “Các anh đều phải nhịn anh ấy sao?”
Khi Đại Vũ thấy tin nhắn này thì trong lòng cũng rất bình tĩnh thêm Hướng Noãn vào một nhóm nhỏ.
Ban đầu nhóm chỉ có ba người, thêm Hướng Noãn là bốn người.
Nhóm tên là: Nô lệ của Lâm Sơ Yến.
Hướng Noãn: ...
Cô cảm thấy tiết tháo của mình còn cứu chữa được, chưa đến mức nhận thua như vậy. Vì thế lặng lẽ rời khỏi nhóm.
Sau đó cô liếc mắt nhìn Lâm Sơ Yến bên cạnh, anh đã mở ván nữa, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.
Hướng Noãn lặng lẽ giơ tay, sờ di động trên mặt bàn của anh. Mật mã mở máy của Lâm Sơ Yến cô mới nhìn trộm, đã nhớ. Chỉ cần lấy được điện thoại di động có thể thần không biết quỷ không hay xóa đoạn ghi âm.
Lúc đầu ngón tay cô sắp chạm vào điện thoại di động, Lâm Sơ Yến lên tiếng: “Đừng động đậy.”
Hướng Noãn buồn bực trợn mắt nhìn anh.
Mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại đánh mạt chược.
Nhưng miệng lại cong lên để lộ tâm trạng lúc này đang rất đắc ý.
Hướng Noãn cười mỉa: “Anh đừng quá đáng như vậy. Lâm Sơ Yến, sớm muộn cũng có ngày tôi biến anh thành nô lệ của tôi.”
“Hướng Noãn... khẩu vị của cô quá nặng.”
Hướng Noãn khó hiểu, cái gì mà khẩu vị nặng? Cô rất tò mò nhưng lại không muốn hạ mình đi hỏi, tuyệt đối không cho người này cơ hội lừa gạt.
Vì vậy, cô lên mạng tìm một số từ ngữ liên quan, kết quả xuất hiện một đống tin tức liên quan đến SM. (1)
(1) S (Sadism): Bạo dâm – thích gây đau đớn cho người tình. M (Masochism): Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình. SM là một chủ đề nhạy cảm. Một số người tỏ ra e dè, sợ hãi khi nhắc đến nó.
“Lâm Sơ Yến, đồ biến thái!” Hướng Noãn tức muốn chết, giơ túi lên ra vẻ đánh anh.
Lâm Sơ Yến cười hì hì rồi lách người tránh cô, vẫn không quên đánh mạt chược.
“Đừng giận, nếu tôi đạt giải nhất, tôi sẽ cho cô tiền thưởng.”
“Thật sao?”
“Thật mà. Tiền thưởng của Bậc thầy nhịp điệu cũng cho cô.”
“Sao anh biết mình sẽ thắng được Bậc thầy nhịp điệu?”
“À... Dù sao cũng là tốc độ tay của người độc thân hai mươi năm mà.”
Hướng Noãn: =.=
Cô lặng lẽ mò lên diễn đàn của trường, like một bài đăng “Lâm Sơ Yến chết đi.”
...
Đại khái Lâm Sơ Yến cũng nhận ra mình có phần hơi quá đáng. Buổi chiều, anh đặt mua một cái bánh ngọt, trà sữa, còn có hoa quả cho Hướng Noãn, sau đó gọi thêm cho mình một cốc trà chanh. Lúc anh thi đấu, Hướng Noãn ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt.
Thi đấu “Bậc thầy nhịp điệu” vốn được tổ chức trong một phòng họp lớn, xã đoàn thể thao điện tử cũng khá gần phòng họp lớn đó, cho nên Lâm Sơ Yến ỷ vào thân phận thành viên của xã đoàn, trốn đến phòng làm việc của xã đoàn.
Cuối cùng Hướng Noãn cũng có chút lòng tốt, sợ quấy rầy đến anh nên động tác ăn bánh ngọt cũng nhẹ nhàng hơn, gần như không phát ra tiếng động.
Lâm Sơ Yến thì ngược lại, khi chơi anh thả lỏng. Ngón tay bấm trên màn hình điện thoại vừa nhanh vừa chính xác, còn có thời gian rảnh uống trà chanh.
Hướng Noãn ăn bánh ngọt, thấy anh nghiêng đầu lần nữa, mắt vẫn không rời màn hình, lặng lẽ lấy cốc trà chanh ra.
Lâm Sơ Yến khẽ cười: “Đừng lộn xộn.”
Hướng Noãn sợ nhất là lúc anh nói chuyện nhẹ nhàng, giọng nói êm tai đến mức phạm quy, giống như bất kì chuyện xấu nào của anh cũng có thể được tha thứ.
Lúc này, Hướng Noãn đẩy cốc trà chanh về chỗ cũ, đưa ống hút thẳng miệng anh.
Lâm Sơ Yến uống một ngụm trà chanh, lại được voi đòi tiên: “Bánh ngọt.” Vừa nói vừa há miệng chờ cô đút.
“Tránh ra. Đây là của tôi.”
“Cô có tiền đồ thật đấy.”
Hướng Noãn bịt tai không nghe, vừa ăn bánh ngọt vừa nhìn anh chơi game, rất vui vẻ. Xem Lâm Sơ Yến chơi trò chơi cũng là một loại thưởng thức, chủ yếu vì móng vuốt đẹp. Cô chưa từng chơi “Bậc thầy nhịp điệu”, nhìn cũng không hiểu lắm, nhưng thấy ngón tay anh ấn qua ấn lại trên màn hình điện thoại rất có tiết tấu... cô ngắm cả ngày cũng được.
Sau khi thuận lợi lên cấp, bình thường thì Lâm Sơ Yến sẽ quay trở về cơ sở chính, nhưng tối nay có liên hoan xã đoàn, cho nên tạm thời anh không về, chờ liên hoan buổi tối.
Hai người dứt khoát mở đen trong phòng làm việc. Hướng Noãn dùng Tiểu Kiều, Lâm Sơ Yến dùng Lý Bạch. Pháp sư thông thường đều đi một mình ở đường giữa, yên ổn ăn lính đường giữa. Lý Bạch của Lâm Sơ Yến thì dạo chơi ở trong rừng, đánh quái kiếm tiền. Hai bên của đường giữa đều là rừng, anh hùng đánh quái rất gần đường giữa, khá thuận lợi để tiếp viện hoặc phối hợp đánh nhau, thường gọi là “Phối hợp đường giữa”.
Hướng Noãn chơi Tiểu Kiều cũng không được thuận tay cho lắm, nhưng Lý Bạch của Lâm Sơ Yến lại rất có tinh thần, cộng thêm thực lực của đối thủ cũng ở mức bình thường, hai người phối hợp làm cho đối phương hơi bực bội.
Pháp sư đối phương bắt đầu dùng võ mồm, mắng bọn họ là “đôi cẩu nam nữ”.
Lâm Sơ Yến cười ra tiếng.
Hướng Noãn dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc để nhìn anh: “Anh ngốc à... Bị mắng mà vẫn còn cười được?” Vừa nói vừa không nhìn anh nữa, thuần thục đấu võ mồm với đối phương.
[Noãn Noãn]: Gọi bố nào.
[Sơ Yến]: Gọi mẹ đi.
Hướng Noãn: “...”
Lý Bạch đẹp trai đệ nhất thung lũng Vương Giả, lúc đấu võ mồm lại bắt người ta gọi mẹ? Là mất nhân tính hay vô đạo đức?
Hướng Noãn híp mắt nhìn Lâm Sơ Yến: “Đừng nói là anh có ý với tôi đấy nhé?”
Lông mày Lâm Sơ Yến không động đậy, sự chú ý đều đặt ở trò chơi, anh lên tiếng: “Cô nghĩ hay quá nhỉ.”
Bình luận facebook