• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thời Gian Ngòn Ngọt (3 Viewers)

  • Chương 39

Lúc ăn cơm trưa, mấy người Hướng Noãn dẫn theo cả Mẫn Ly Ly.

Hôm nay Mẫn Ly Ly đã khỏe hơn nhưng cũng không dám ăn cái gì linh tinh, chỉ ăn một bát canh rồi ngước mắt lên nhìn người khác ăn cá ăn tôm.

“Tại sao lại dẫn tớ đến chỗ này?” Mẫn Ly Ly nước mắt lưng tròng lên án.

Cô càng đau khổ thì càng khiến mấy người còn lại vui vẻ. Mấy người Trịnh Đông Khải thấy Mẫn Ly Ly rất buồn cười, liền đặt cho cô biệt danh “Angela”, bởi vì Mẫn Ly Ly đeo cái kính có mắt kính rất to, nhìn khá giống anh hùng Angela trong Vương Giả Vinh Diệu.

Hướng Noãn phát hiện Lâm Sơ Yến không hề ăn cá sống và sushi, chỉ ăn cá nướng, đậu hũ và thịt bò. Cô cho rằng anh đang xấu hổ, lại nghĩ, Lâm Sơ Yến mà cũng biết xấu hổ sao?

Hướng Noãn hỏi anh: “Lâm Sơ Yến, anh không ăn đồ sống à?”

“Không.”

“Sao vậy?”

Thật ra thì không có tại sao, chỉ là từ nhỏ anh không ăn nên tập thành thói quen như vậy: “Tôi chưa ăn bao giờ.” Lâm Sơ Yến đáp.

Hướng Noãn đẩy nhẹ đĩa cá đến trước mặt anh: “Anh không nếm thử thật sao? Ngon lắm!”

Miếng cá có màu sắc rất tươi đẹp, được bày biện tinh xảo, có thể nói là cảnh đẹp ý vui. Nhưng Lâm Sơ Yến không hề có hứng thú, anh lắc đầu.

Lúc này, nhân viên phục vụ mang một đĩa tôm Thanh Long ướp lạnh lên. Tôm Thanh Long rất to, đã được lột vỏ, lộ ra thịt tôm trong suốt, giống như thạch rau câu vậy.

Hướng Noãn bóc một con tôm, chấm nước tương, sau đó buồn cười nhìn Lâm Sơ Yến: “Này, anh nếm thử một chút không? Ngon cực!”

Lâm Sơ Yến không chớp mắt, cũng không động đậy.

"Thử đi, thử đi mà."

Đột nhiên Lâm Sơ Yến cúi đầu, không đợi cô phản ứng đã cắn miếng thịt tôm trên tay cô.

Lúc anh cắn, môi anh chạm vào đầu ngón tay cô, mềm mại mà ấm áp.

Lần đầu tiên Hướng Noãn tiếp xúc với người khác phái như vậy, cô không được tự nhiên lắm, như bị điện giật vậy, nhanh chóng rút tay về.

Tôm Thanh Long trong tay cô chỉ còn một cái đuôi nhỏ.

Cô đang khuyên anh ăn, không phải khuyên anh cướp mà!

Liếc mắt nhìn Lâm Sơ Yến, cô phát hiện anh đang híp mắt nhai, vẻ mặt rất hưởng thụ.

Lâm Sơ Yến cảm thấy thịt tôm còn có mùi vị ngon hơn mình tưởng tượng. Tươi ngon, mềm mại, nho nhỏ, trơn mịn, không có mùi lạ, tuy không thể nói là thích nhưng dù sao cũng không ghét cho lắm.

Nhất là khi kết hợp với biểu cảm của Hướng Noãn thì lại càng thấy ngon hơn.

Vào giờ phút này, trong nhóm những nô lệ nhỏ của Lâm Sơ Yến:

[Mao Mao Cầu]: Có phải tớ bị ảo giác rồi không, tại sao lại cảm thấy Lâm Sơ Yến giống như đang yêu nhỉ?

[Trịnh Đông Khải]: Yêu đơn phương nữa.

[Mao Mao Cầu]: Ha ha ha.

[Đại Vũ]: Ha ha ha ha ha ha ha ha!

[Trịnh Đông Khải]: Ha ha ha ha ha ha ha.

[Mẫn Ly Ly]: Ha ha ha ha ha ha ha.

[Đại Vũ]: Sao lại có thêm người thế này, làm tớ sợ tưởng chết!

[Trịnh Đông Khải]: Tớ thêm cô ấy vào.

[Mẫn Ly Ly]: Em vừa mới vào, các anh đang cười gì vậy?

]Mao Mao Cầu]: Em cũng không biết bọn anh cười cái gì mà em còn cười?

[Mẫn Ly Ly]: Mọi người đều cười nên em lễ phép cười theo thôi.

[Mao Mao Cầu]: Em mau nhìn tên nhóm đi, em cũng trở thành nô lệ của Lâm Sơ Yến rồi sao?

[Mẫn Ly Ly]: Đâu có, em cũng không biết tại sao mình lại được thêm vào nữa.

[Trịnh Đông Khải]: Khụ khụ.

[Trịnh Đông Khải]: Chẳng lẽ các cậu không thấy có con gái ở đây thì nhóm chúng ta sẽ càng thêm sinh động sao?

[Mao Mao Cầu]: Có phải cậu yêu rồi không Đông Khải?

[Đại Vũ]: Không được yêu đơn phương đâu đấy.

[Mao Mao Cầu]: Ha ha ha ha ha ha

[Đại Vũ]: Ha ha ha ha ha ha ha

[Mẫn Ly Ly]: Ha ha ha ha ha

[Trịnh Đông Khải]: ...

Trước kia Trịnh Đông Khải cảm thấy căn bệnh thần kinh đang ẩn núp trong đám bạn cùng phòng của mình. Bây giờ anh ta nhìn lại mới thấy mình sai rồi, bị bệnh thần kinh... không chỉ có một người!

...

Buổi chiều, bọn họ đến một KTV (1) khá sang trọng, tiền rượu cũng có thể dọa chết người. Mẫn Ly Ly nhìn tiền rượu xong cũng không muốn chọn nữa: “Chúng ta không khát lắm đúng không?”

(1) KTV: Quán Karaoke

Vốn Hướng Noãn đang muốn uống rượu, nhưng nhìn Mẫn Ly Ly nói vậy, cô đành lên tiếng: “Chờ một lúc nữa, nếu cần thì gọi sau cũng được.”

Lâm Sơ Yến gọi một cốc nước chanh.

...

Mẫn Ly Ly và Đại Vũ đều là người chuyên giữ mic, nhưng mà hai người lại không hát thể loại giống nhau. Mẫn Ly Ly chọn loại nhạc thiếu nhi rất hiếm thấy trong KTV, Đại Vũ thì lại thích những bản nhạc kinh điển đã cũ, nhất là những bài từ thập niên trước. Vì vậy trong KTV quanh quẩn nhạc thiếu nhi và nhạc kinh điển, quan trọng là hai người hát cũng lạc điệu. Hướng Noãn cảm thấy không thể chịu đựng được nữa.

Cô chạy đến chọn một mạch khá nhiều bài, lại vừa quay sang hỏi Lâm Sơ Yến: “Anh muốn hát bài gì?”

“Tùy em.”

Hướng Noãn lè lưỡi, thầm nghĩ người này thật phách lối, giống như cô có gì thì anh cũng như vậy.

Dù sao, cô cũng muốn nghe anh hát một lần.

Một lúc sau, bài hát “Câu chuyện thời gian” của Đại Vũ kết thúc, rốt cuộc cũng đến ca khúc đầu tiên của Hướng Noãn.

Bài hát tên là “Ấm áp”.

Bởi vì tên gọi nên mỗi lần đi KTV Hướng Noãn cũng phải chọn bài này, giống như bài này được viết vì cô vậy. (2)

(2) Nghĩa hán việt của Ấm áp là Noãn Noãn, cũng là tên của nữ chính.

Bài hát này có ca từ trong trẻo nhẹ nhàng, ấm áp ngọt ngào, rất thích hợp để con gái hát.

Nhưng Lâm Sơ Yến hát cũng không tồi.

Nói cho cùng, giọng của anh quá hay. Giọng nói dịu dàng thanh thoát, giống như làn gió mát thổi qua, phối hợp với nhịp điệu của bài hát này khiến cho lòng người cũng thoải mái, dường như có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời ấm áp.

Hướng Noãn hát mấy câu rồi không hát nữa, tập trung lắng nghe anh hát.

Cô cảm thấy thật kì lạ. Bài này cô đã hát nhiều lần, rất thuần thục nhưng cũng không thể hát được như Lâm Sơ Yến, có thể dễ dàng điều khiển cảm xúc của mọi người. Anh hát bài này mới thật sự tạo ra cảm xúc ngọt ngào.

Hướng Noãn rất hâm mộ, chống má nhìn anh. Anh đang nhìn chằm chằm vào lời bài hát trên màn hình, không biết đang nghĩ gì, khẽ mỉm cười, sau đó lơ đãng nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn sang cô.

Ánh đèn trong phòng khá tối, ánh mắt anh lại bị ánh đèn mờ tối phản chiếu trở nên sáng ngời.

Hướng Noãn vội vàng nhìn sang chỗ khác, giả vờ không nhìn anh.

Lâm Sơ Yến hát xong bài này nhưng Hướng Noãn vẫn còn chìm đắm trong dư vị, lúc người phục vụ đẩy cửa đi vào còn cầm theo một chai rượu đỏ và mấy ly rượu.

Mẫn Ly Ly: “Chúng tôi không gọi rượu.”

Người phục vụ mỉm cười: “Là một vị họ Đặng gửi đến.”

Mấy người tròn mắt nhìn nhau, cũng không biết là người họ Đặng nào.

Lâm Sơ Yến từng trải qua việc này mấy lần liền, đi ra ngoài chơi gặp người quen, vừa hỏi thăm sức khỏe vừa ân cần trả tiền, nhất là sau khi anh nghèo, mấy đám bạn xấu trước kia cực kỳ thích anh trả tiền, giống như làm như vậy thì có thể sỉ nhục anh vậy.

Mỗi lần như vậy anh đều vui vẻ chấp nhận.

Cho nên lúc này anh cũng định chấp nhận như vậy, cũng không quan tâm là ai. Nhưng nhìn sang Hướng Noãn thì lập tức suy nghĩ: Nếu như có người thấy Hướng Noãn xinh đẹp, muốn làm quen thì sao?

Khả năng này cực kỳ lớn.

Vì vậy Lâm Sơ Yến vung tay với người phục vụ: “Mang đi đi, chúng tôi không cần.”

“Lâm Sơ Yến, em không cho anh mặt mũi đúng không?” Đột nhiên một giọng nói lớn vang lên ngoài cửa.

Hướng Noãn nhìn qua thì thấy một người con trai đứng ngoài cửa, chiều cao trung bình, tóc ngắn, áo sơ mi hoa, mắt nhỏ dài. Người con trai kia vốn đang nhìn Lâm Sơ Yến, lúc này lại tò mò nhìn quanh phòng, thấy Hướng Noãn thì lập tức ngơ ngẩn.

Hướng Noãn rất chắc chắn cô không hề quen người này.

Đột nhiên anh ta trở nên rất nhiệt tình, sải bước đi tới nói với mọi người: “Chào mọi người, tôi là bạn tốt của Lâm Sơ Yến, tên Đặng Văn Bác, mọi người có thể gọi tôi là Văn Bác hoặc anh Bác, anh Văn.” Nói xong, đảo mắt một vòng rồi lại nhìn Hướng Noãn.

Lâm Sơ Yến lạnh lùng: “Bạn thì bạn, chỉ cần bỏ chữ “tốt” đi là được.”

Đặng Văn Bác cười ha ha, cũng không tức giận, bước đến định ngồi xuống. Anh ta thấy Lâm Sơ Yến cảnh giác nhìn mình, vì vậy cười một tiếng, cũng không ngồi gần Hướng Noãn mà ngồi bên cạnh Lâm Sơ Yến.

Sau đó Đặng Văn Bác bắt đầu nói chuyện phiếm với bạn bè của Lâm Sơ Yến.

Thành thật mà nói thì cách nói chuyện của anh ta cũng không làm người ta khó chịu, chỉ là bề ngoài hơi khoa trương. Hướng Noãn nghe mọi người nói chuyện, biết bố của Đặng Văn Bác là bạn của bố Lâm Sơ Yến, anh ta học năm tư đại học, luôn tự nhận mình là anh lớn.

Hướng Noãn nhàm chán nghịch điện thoại. Mặc dù Đặng Văn Bác biểu hiện khá tốt nhưng luôn đặt toàn bộ sự chú ý vào Hướng Noãn. Lúc này anh ta liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Hướng Noãn, bởi vì ánh mắt anh ta quá tốt nên nhìn thấy Hướng Noãn đang chơi Vương Giả Vinh Diệu.

“Em cũng chơi trò này sao? Vương Giả Vinh Diệu?”

“Đúng vậy, chơi cho vui thôi.”

“Em hạng gì vậy?”

“Em vừa mới lên Vương Giả.” Hướng Noãn nói đến đây cũng cảm thấy khá tự hào.

Đặng Văn Bác thầm nghĩ, cô bé này xinh đẹp như vậy, chắc là có người mang rồi.

Nghĩ đến đây, anh ta lại càng tự tin: “Anh cũng là Vương Giả, thêm bạn đi, sau này chúng ta đánh chung.”

Đặng Văn Bác rất có chừng mực, không yêu cầu thêm WeChat, cũng chỉ thêm bạn bè trên game, giống như anh ta chỉ vì trò chơi thôi vậy.

Hướng Noãn vừa mới lên Vương Giả, suy nghĩ còn đơn giản, cứ nghĩ Vương Giả đều là người đáng kính, người này mặc dù nhìn qua khá chơi bời nhưng chắc thao tác không như vậy. Vì vậy hai người kết bạn trong trò chơi.

Đặng Văn Bác hỏi thăm tình hình gần đây của Lâm Sơ Yến, sau đó lại nói bản thân đang thành lập một chiến đội.

Hướng Noãn hỏi: “Chiến đội gì ạ?”

Đặng Văn Bác chỉ chờ câu hỏi này nên vội lên tiếng: “Chính là Vương Giả Vinh Diệu, anh định lập một đội ngũ đánh nghề. Em có hứng thú không?”

"Ha ha em không đánh được đâu, kỹ thuật chưa thành thạo.”

Trịnh Đông Khải hỏi: “Cả đội của anh tốn bao nhiêu tiền?”

“Đoán một chút đi.”

Hướng Noãn không nhịn được đoán bừa: “Một triệu?”

“Một triệu chỉ đủ nuôi một người.”

Hướng Noãn há miệng: “Có cần khoa trương đến vậy không?”

“Phải khoa trương chứ, bởi vì... anh chỉ cần tuyển thủ đứng đầu.”

“Ái chà.”

Lâm Sơ Yến đột nhiên đứng lên, quay đầu nhìn Đặng Văn Bác: “Anh ra đây một chút.”

“Làm gì làm gì?” Đặng Văn Bác đứng dậy theo anh ra ngoài, vừa cười vừa nói: “Sao nào, em không nhìn nổi nữa à?”

Lâm Sơ Yến không nói gì, đợi đến khi đi đến cửa thang máy, đột nhiên anh vỗ vào bả vai Đặng Văn Bác.

Bàn tay đè nặng lên vai Đặng Văn Bác không buông.

Đặng Văn Bác cảm nhận được lực của cánh tay đang đè lên mình, khiến cho anh ta có áp lực khá lớn.

Sau đó anh ta thấy được ánh mắt nguy hiểm của Lâm Sơ Yến.

“Này, này, cậu em của tôi, em đang làm gì vậy...?” Hơi sợ rồi đấy nhé! QAQ

“Không có gì, chỉ muốn nói với anh một tiếng, nếu anh dám thích Hướng Noãn, ông đây sẽ cưỡng hiếp anh.”

“Em... có người nào uy hiếp như vậy không? Em có còn là người không hả...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom