Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Đánh Đâu Thắng Đó vừa mới thua nên vẻ mặt đầy mờ mịt, giống như đang nằm mơ.
Đến khi Hướng Noãn bảo anh ta gọi bố thì mới phục hồi tinh thần, sắc mặt đen thui như Bao Công.
Đàn anh Oai Oai vỗ tay đầu tiên: “Gọi bố! Gọi bố! Gọi bố!”
Những người khác cũng ồn ào.
Đánh Đâu Thắng Đó rất hối hận khi tối qua mình đã tiện tay đăng ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện phiếm của mình với Hướng Noãn lên diễn đàn, bây giờ bị ném lên đống lửa, anh ta không thể làm gì khác đành kêu “Bố”. Âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
Hướng Noãn: “Tôi không nghe thấy.”
“Bố!”
Quần chúng vây xem cười hô hố.
Đánh Đâu Thắng Đó không thể kiềm chế cơn giận đành đứng lên bỏ đi.
Đám người hóng hớt nhường lối ra cho anh ta.
Lúc anh ta đi đến cửa, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói: “Này!"
Giọng không cao không thấp.
Đánh Đâu Thắng Đó nghiêng đầu nhìn.
Là Lâm Sơ Yến.
“Cậu chưa nói xin lỗi.” Lâm Sơ Yến nói.
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Đánh Đâu Thắng Đó. Ngay cả chính bạn bè của anh ta kéo đến cũng cảm thấy anh ta phải nói xin lỗi với Hướng Noãn.
Có sao nói vây, sai thì phải nhận, đây mới là chuyện nên làm.
Lúc này, không có ai ồn ào hay trêu chọc, tất cả đều im lặng nhìn anh ta, chờ đợi lời xin lỗi.
“Xin lỗi.” Đánh Đâu Thắng Đó nói, rốt cuộc cũng cúi đầu xuống. Vừa rồi thi đấu anh ta cũng không cúi đầu, gọi bố cũng không cúi đầu, nhưng lúc này anh ta cũng phải cúi cái đầu kiêu ngạo xuống.
Tiếng “Xin lỗi” này khiến Hướng Noãn hơi chua xót, suýt nữa đã khóc òa lên. Cô cố ý nhếch khóe miệng, hít một hơi thật sâu: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Đánh Đâu Thắng Đó như trút được gánh nặng, mở cửa đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Lâm Sơ Yến lại gọi anh ta.
“Rốt cuộc cậu còn muốn thế nào nữa?” Đánh Đâu Thắng Đó muốn điên luôn rồi.
“Tôi cũng phải solo với cậu.” Lâm Sơ Yến bình tĩnh nhìn anh ta.
Đánh Đâu Thắng Đó tức giận: “Được, solo thì solo, thua cũng phải gọi bố đúng không?”
“Cái tôi bảo solo, là người thật solo.” Lâm Sơ Yến vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, từ từ đi về phía anh ta: “Tôi muốn quyết đấu với cậu. Là đàn ông thì mau chấp nhận đi.” Nói xong, không biết anh móc từ đâu ra một đôi găng tay, ném xuống đất: “Đến đây đồ xấu xí.”
“Con mẹ nó...”
Dưới ánh mắt của mọi người, hành động khiêu khích này liên quan trực tiếp tới mặt mũi, Đánh Đâu Thắng Đó không thể nào từ chối được.
Nhưng lần này anh ta thông minh hơn, hẹn trước với Lâm Sơ Yến: Quyết đấu là hành động của hai người, không cho phép người thứ ba xem. Lâm Sơ Yến gật đầu đồng ý.
Oai Oai hơi tiếc nuối, không thể bán vé nữa rồi.
Xế chiều hôm đó, hai chàng trai quyết đấu trong khu rừng nhỏ gần cửa phía Tây của trường.
Cửa Tây còn chưa quy hoạch xong, gần khu rừng cũng không có ai. Phần lớn trong rừng là cây bạch dương, lúc này lá cây cũng đã rụng sạch, chỉ còn thân cây thẳng tắp, nhìn từ xa hệt như những chiếc bút chì trắng cắm trên mặt đất.
Hướng Noãn đứng ngoài rừng cây, trông hộ cặp sách của Lâm Sơ Yến.
Cô cảm thấy hơi chán nên đăng nhập vào trò chơi, vừa mới vào đã có người mời cô đánh hạng. ID người này là “Anh Bác”.
Hướng Noãn nhớ ra anh ta, là bạn Lâm Sơ Yến, hôm qua chạm mặt trong KTV, lúc nói chuyện chỉ ba hoa là giỏi, gần đây còn bỏ tiền lập chiến đội.
Mấy điều trên không phải trọng điểm, mà trọng điểm là... anh ta là một cao thủ.
Hướng Noãn vui vẻ đồng ý.
Sau khi vào đội ngũ, Đặng Văn Bác gửi cho cô một tin nhắn kì lạ.
[Anh Bác]: Em gái, đừng nói chuyện em gặp anh trong game với Lâm Sơ Yến nhé!
[Noãn Noãn]: Hả? Tại sao vậy?
[Anh Bác]: Cậu ta sẽ hãm hiếp anh đó. Nhờ em đấy.
[Noãn Noãn]: ...
Sao lại lộn xộn thế nhỉ?
Hai người vào trò chơi, Đặng Văn Bác chọn một Lý Bạch phong lưu hào hoa. Anh ta cứ cho rằng Hướng Noãn sẽ chọn một anh hùng mỹ nữ như Điêu Thuyền hay Vương Chiêu Quân, thuận lợi cùng nhau phá phách với Lý Bạch, kết quả em gái này không chút nghĩ ngợi chọn Trương Phi.
Vương Giả Vinh Diệu chính là nơi thích hợp để nảy sinh gian tình, nhưng Lý Bạch và Trương Phi thì có thể phát sinh cái quái gì... Đặng Văn Bác phát hiện mình gặp chướng ngại tâm lý rồi.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Đặng Văn Bác vẫn hi vọng có thể biểu diễn thực lực mạnh mẽ trước mặt người đẹp. Vì vậy anh ta sử dụng voice chat, vừa chỉ huy vừa trình diễn kỹ năng mạnh mẽ.
Hướng Noãn cũng rất biết điều, rất nghe lời, nhưng một lát sau, cô phát hiện Lý Bạch của Đặng Văn Bác không ổn lắm.
Đừng bảo là so sánh với anh Hổ, so ra còn kém cả Lâm Sơ Yến.
Lần thứ ba Lý Bạch bị kẻ địch giết chết, Hướng Noãn vô thức phê bình: “Đúng là tốc độ tay của người già."
Đặng Văn Bác bất ngờ.
Lúc chơi game, Hướng Noãn có một khuyết điểm, đó là không ý thức được mình đang nói gì. Những lời này 90% đều là từ anh Hổ.
Đặng Văn Bác bị tổn thương, một lòng muốn chứng minh bản thân. Nhưng cuối cùng không đợi anh ta chuyển mình thì ván này đã kết thúc. Hướng Noãn và mấy đồng đội còn lại khá ổn nên cũng thắng.
Anh ta không kịp chờ đợi lại mời Hướng Noãn.
Lúc này Hướng Noãn nghe thấy tiếng bước chân từ rừng cây truyền đến, cô vội vàng nhấn từ chối.
Đặng Văn Bác tổn thương.
...
Lâm Sơ Yến và Đánh Đâu Thắng Đó cùng đi ra khỏi rừng cây.
Hướng Noãn thấy mặt và người Lâm Sơ Yến không sao, chỉ là tóc hơi rối, vì vậy cô cũng yên tâm.
Lại nhìn sang Đánh Đâu Thắng Đó, mặt mũi sưng vù, bước đi khập khiễng... Khá thảm.
Lúc hai người đến bên cạnh Hướng Noãn, Đánh Đâu Thắng Đó trợn mắt nhìn Lâm Sơ Yến: “Đồ biến thái.”
Lâm Sơ Yến khẽ cười nhìn anh ta.
Đánh Đâu Thắng Đó giống như con thỏ què chân chạy đi vậy.
Hôm nay là ngày bi thảm nhất trong hai mươi năm cuộc đời của anh ta. Đầu tiên là gọi bố với một cô gái, sau đó bị một tên biến thái đánh một trận, tên biến thái còn đè anh ta xuống bắt anh ta gọi mẹ...
Anh ta cũng sắp khóc rồi.
...
Hướng Noãn nhìn bóng lưng Đánh Đâu Thắng Đó, kì quái hỏi Lâm Sơ Yến: “Anh không hãm hiếp anh ta đấy chứ?”
“Không, tôi nhấn mạnh một lần nữa, tôi là trai thẳng.”
Hướng Noãn thu hồi ánh mắt: “Này, anh không bị thương đấy chứ?”
Vốn Lâm Sơ Yến không bị thương, nhưng thấy Hướng Noãn đang lấy lòng anh, anh cũng cảm giác như mình bị thương rồi. Vì vậy anh dựa người vào thân cây, dùng một chân đỡ toàn bộ cơ thể, một cái chân khác thì giả vờ để trên mặt đất.
“Thật ra chân hơi đau.”
“Vậy phải làm sao bây giờ, hay chúng ta đi bệnh viện nhé?”
“Không sao, chỉ bong gân thôi, em để tôi nghỉ ngơi một chút.”
Lâm Sơ Yến dựa đầu vào thân cây, cụp mắt, ánh mắt nhìn sang cô. Thời tiết hơi lạnh, mặt cô cũng bị nhiễm khí lạnh mà trở nên trắng bệch, đường cong khuôn mặt lộ ra chút mềm mại và yếu ớt khiến cho người khác muốn cẩn thận nâng niu.
Hướng Noãn nhíu mày: “Đau không?”
Anh nhìn cặp mắt hoa đào xinh đẹp, đáy mắt chứa đầy cảm xúc lo lắng. Đột nhiên trái tim trở nên mềm đi, không tự chủ được mà mỉm cười.
“Anh cười cái gì?”
“Không sao. Đi thôi.”
Lâm Sơ Yến không hổ là người có kinh nghiệm diễn sâu, kỹ thật diễn rất tốt. Lúc chân chạm đất liền kêu “Đau”, đi bộ còn ra vẻ đang cố hết sức, dáng vẻ xiêu vẹo, khiến cho người khác nhìn vào đều nghĩ lúc nào anh cũng có thể ngã xuống.
Hướng Noãn không yên tâm, đi được mấy bước, cô dứt khoát kéo cánh tay anh: “Để tôi đỡ anh, anh đừng xấu hổ. Chúng ta là anh em tốt.”
“Ừ.” Lâm Sơ Yến nói nhỏ.
Anh thầm nghĩ, anh không xấu hổ.
Với cả, ai muốn làm anh em tốt với em chứ?
Hướng Noãn đỡ cánh tay Lâm Sơ Yến, cơ thể hai người dán vào nhau, dường như cô cũng sắp nằm trọn trong lòng anh.
Lâm Sơ Yến cao hơn cô nhiều, lúc này gần như bao phủ toàn bộ người cô, cô cảm giác như mình là gà con trốn dưới cánh gà mẹ vậy.
Mặt cô nóng lên.
Dù sao, dựa gần vào một người con trai như vậy. Hơn nữa, chiều cao hai người chênh lệch khá nhiều, khiến cho cô theo bản năng cảm thấy ngượng ngùng.
Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của anh: “Muốn nghe hát không?”
“Có.”
Cô nghĩ anh định mở nhạc điện thoại cho cô nghe, kết quả anh hắng giọng rồi mở miệng hát.
Anh hát bài “Tình Yêu Bất Đắc Dĩ". (1)
(1) Tình Yêu Bất Đắc Dĩ:
Giọng của anh gần cô như vậy, giống như đang thủ thỉ bên tai cô, dịu dàng, càng lúc càng gần, lực sát thương rất lớn. Hướng Noãn gần như đắm chìm trong tiếng hát của anh.
Khoảnh khắc ấy, hai người đều hi vọng con đường mòn này đừng kết thúc nhanh như vậy.
...
Tối hôm đó, Lâm Sơ Yến đăng một bài lên vòng tròn bạn bè, hơn nữa còn giới hạn người xem, Hướng Noãn không có quyền xem. Nhưng Trần Ứng Hổ có thể thấy. Nội dung bài đăng là:
“Con gái đều là đồ háo sắc.”
Trần Ứng Hổ trả lời: Tôi tò mò không biết cậu đã trải qua những gì...
Lâm Sơ Yến: ^_^
Đến khi Hướng Noãn bảo anh ta gọi bố thì mới phục hồi tinh thần, sắc mặt đen thui như Bao Công.
Đàn anh Oai Oai vỗ tay đầu tiên: “Gọi bố! Gọi bố! Gọi bố!”
Những người khác cũng ồn ào.
Đánh Đâu Thắng Đó rất hối hận khi tối qua mình đã tiện tay đăng ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện phiếm của mình với Hướng Noãn lên diễn đàn, bây giờ bị ném lên đống lửa, anh ta không thể làm gì khác đành kêu “Bố”. Âm thanh nhỏ như muỗi kêu.
Hướng Noãn: “Tôi không nghe thấy.”
“Bố!”
Quần chúng vây xem cười hô hố.
Đánh Đâu Thắng Đó không thể kiềm chế cơn giận đành đứng lên bỏ đi.
Đám người hóng hớt nhường lối ra cho anh ta.
Lúc anh ta đi đến cửa, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói: “Này!"
Giọng không cao không thấp.
Đánh Đâu Thắng Đó nghiêng đầu nhìn.
Là Lâm Sơ Yến.
“Cậu chưa nói xin lỗi.” Lâm Sơ Yến nói.
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Đánh Đâu Thắng Đó. Ngay cả chính bạn bè của anh ta kéo đến cũng cảm thấy anh ta phải nói xin lỗi với Hướng Noãn.
Có sao nói vây, sai thì phải nhận, đây mới là chuyện nên làm.
Lúc này, không có ai ồn ào hay trêu chọc, tất cả đều im lặng nhìn anh ta, chờ đợi lời xin lỗi.
“Xin lỗi.” Đánh Đâu Thắng Đó nói, rốt cuộc cũng cúi đầu xuống. Vừa rồi thi đấu anh ta cũng không cúi đầu, gọi bố cũng không cúi đầu, nhưng lúc này anh ta cũng phải cúi cái đầu kiêu ngạo xuống.
Tiếng “Xin lỗi” này khiến Hướng Noãn hơi chua xót, suýt nữa đã khóc òa lên. Cô cố ý nhếch khóe miệng, hít một hơi thật sâu: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
Đánh Đâu Thắng Đó như trút được gánh nặng, mở cửa đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Lâm Sơ Yến lại gọi anh ta.
“Rốt cuộc cậu còn muốn thế nào nữa?” Đánh Đâu Thắng Đó muốn điên luôn rồi.
“Tôi cũng phải solo với cậu.” Lâm Sơ Yến bình tĩnh nhìn anh ta.
Đánh Đâu Thắng Đó tức giận: “Được, solo thì solo, thua cũng phải gọi bố đúng không?”
“Cái tôi bảo solo, là người thật solo.” Lâm Sơ Yến vừa nói vừa chậm rãi đứng lên, từ từ đi về phía anh ta: “Tôi muốn quyết đấu với cậu. Là đàn ông thì mau chấp nhận đi.” Nói xong, không biết anh móc từ đâu ra một đôi găng tay, ném xuống đất: “Đến đây đồ xấu xí.”
“Con mẹ nó...”
Dưới ánh mắt của mọi người, hành động khiêu khích này liên quan trực tiếp tới mặt mũi, Đánh Đâu Thắng Đó không thể nào từ chối được.
Nhưng lần này anh ta thông minh hơn, hẹn trước với Lâm Sơ Yến: Quyết đấu là hành động của hai người, không cho phép người thứ ba xem. Lâm Sơ Yến gật đầu đồng ý.
Oai Oai hơi tiếc nuối, không thể bán vé nữa rồi.
Xế chiều hôm đó, hai chàng trai quyết đấu trong khu rừng nhỏ gần cửa phía Tây của trường.
Cửa Tây còn chưa quy hoạch xong, gần khu rừng cũng không có ai. Phần lớn trong rừng là cây bạch dương, lúc này lá cây cũng đã rụng sạch, chỉ còn thân cây thẳng tắp, nhìn từ xa hệt như những chiếc bút chì trắng cắm trên mặt đất.
Hướng Noãn đứng ngoài rừng cây, trông hộ cặp sách của Lâm Sơ Yến.
Cô cảm thấy hơi chán nên đăng nhập vào trò chơi, vừa mới vào đã có người mời cô đánh hạng. ID người này là “Anh Bác”.
Hướng Noãn nhớ ra anh ta, là bạn Lâm Sơ Yến, hôm qua chạm mặt trong KTV, lúc nói chuyện chỉ ba hoa là giỏi, gần đây còn bỏ tiền lập chiến đội.
Mấy điều trên không phải trọng điểm, mà trọng điểm là... anh ta là một cao thủ.
Hướng Noãn vui vẻ đồng ý.
Sau khi vào đội ngũ, Đặng Văn Bác gửi cho cô một tin nhắn kì lạ.
[Anh Bác]: Em gái, đừng nói chuyện em gặp anh trong game với Lâm Sơ Yến nhé!
[Noãn Noãn]: Hả? Tại sao vậy?
[Anh Bác]: Cậu ta sẽ hãm hiếp anh đó. Nhờ em đấy.
[Noãn Noãn]: ...
Sao lại lộn xộn thế nhỉ?
Hai người vào trò chơi, Đặng Văn Bác chọn một Lý Bạch phong lưu hào hoa. Anh ta cứ cho rằng Hướng Noãn sẽ chọn một anh hùng mỹ nữ như Điêu Thuyền hay Vương Chiêu Quân, thuận lợi cùng nhau phá phách với Lý Bạch, kết quả em gái này không chút nghĩ ngợi chọn Trương Phi.
Vương Giả Vinh Diệu chính là nơi thích hợp để nảy sinh gian tình, nhưng Lý Bạch và Trương Phi thì có thể phát sinh cái quái gì... Đặng Văn Bác phát hiện mình gặp chướng ngại tâm lý rồi.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Đặng Văn Bác vẫn hi vọng có thể biểu diễn thực lực mạnh mẽ trước mặt người đẹp. Vì vậy anh ta sử dụng voice chat, vừa chỉ huy vừa trình diễn kỹ năng mạnh mẽ.
Hướng Noãn cũng rất biết điều, rất nghe lời, nhưng một lát sau, cô phát hiện Lý Bạch của Đặng Văn Bác không ổn lắm.
Đừng bảo là so sánh với anh Hổ, so ra còn kém cả Lâm Sơ Yến.
Lần thứ ba Lý Bạch bị kẻ địch giết chết, Hướng Noãn vô thức phê bình: “Đúng là tốc độ tay của người già."
Đặng Văn Bác bất ngờ.
Lúc chơi game, Hướng Noãn có một khuyết điểm, đó là không ý thức được mình đang nói gì. Những lời này 90% đều là từ anh Hổ.
Đặng Văn Bác bị tổn thương, một lòng muốn chứng minh bản thân. Nhưng cuối cùng không đợi anh ta chuyển mình thì ván này đã kết thúc. Hướng Noãn và mấy đồng đội còn lại khá ổn nên cũng thắng.
Anh ta không kịp chờ đợi lại mời Hướng Noãn.
Lúc này Hướng Noãn nghe thấy tiếng bước chân từ rừng cây truyền đến, cô vội vàng nhấn từ chối.
Đặng Văn Bác tổn thương.
...
Lâm Sơ Yến và Đánh Đâu Thắng Đó cùng đi ra khỏi rừng cây.
Hướng Noãn thấy mặt và người Lâm Sơ Yến không sao, chỉ là tóc hơi rối, vì vậy cô cũng yên tâm.
Lại nhìn sang Đánh Đâu Thắng Đó, mặt mũi sưng vù, bước đi khập khiễng... Khá thảm.
Lúc hai người đến bên cạnh Hướng Noãn, Đánh Đâu Thắng Đó trợn mắt nhìn Lâm Sơ Yến: “Đồ biến thái.”
Lâm Sơ Yến khẽ cười nhìn anh ta.
Đánh Đâu Thắng Đó giống như con thỏ què chân chạy đi vậy.
Hôm nay là ngày bi thảm nhất trong hai mươi năm cuộc đời của anh ta. Đầu tiên là gọi bố với một cô gái, sau đó bị một tên biến thái đánh một trận, tên biến thái còn đè anh ta xuống bắt anh ta gọi mẹ...
Anh ta cũng sắp khóc rồi.
...
Hướng Noãn nhìn bóng lưng Đánh Đâu Thắng Đó, kì quái hỏi Lâm Sơ Yến: “Anh không hãm hiếp anh ta đấy chứ?”
“Không, tôi nhấn mạnh một lần nữa, tôi là trai thẳng.”
Hướng Noãn thu hồi ánh mắt: “Này, anh không bị thương đấy chứ?”
Vốn Lâm Sơ Yến không bị thương, nhưng thấy Hướng Noãn đang lấy lòng anh, anh cũng cảm giác như mình bị thương rồi. Vì vậy anh dựa người vào thân cây, dùng một chân đỡ toàn bộ cơ thể, một cái chân khác thì giả vờ để trên mặt đất.
“Thật ra chân hơi đau.”
“Vậy phải làm sao bây giờ, hay chúng ta đi bệnh viện nhé?”
“Không sao, chỉ bong gân thôi, em để tôi nghỉ ngơi một chút.”
Lâm Sơ Yến dựa đầu vào thân cây, cụp mắt, ánh mắt nhìn sang cô. Thời tiết hơi lạnh, mặt cô cũng bị nhiễm khí lạnh mà trở nên trắng bệch, đường cong khuôn mặt lộ ra chút mềm mại và yếu ớt khiến cho người khác muốn cẩn thận nâng niu.
Hướng Noãn nhíu mày: “Đau không?”
Anh nhìn cặp mắt hoa đào xinh đẹp, đáy mắt chứa đầy cảm xúc lo lắng. Đột nhiên trái tim trở nên mềm đi, không tự chủ được mà mỉm cười.
“Anh cười cái gì?”
“Không sao. Đi thôi.”
Lâm Sơ Yến không hổ là người có kinh nghiệm diễn sâu, kỹ thật diễn rất tốt. Lúc chân chạm đất liền kêu “Đau”, đi bộ còn ra vẻ đang cố hết sức, dáng vẻ xiêu vẹo, khiến cho người khác nhìn vào đều nghĩ lúc nào anh cũng có thể ngã xuống.
Hướng Noãn không yên tâm, đi được mấy bước, cô dứt khoát kéo cánh tay anh: “Để tôi đỡ anh, anh đừng xấu hổ. Chúng ta là anh em tốt.”
“Ừ.” Lâm Sơ Yến nói nhỏ.
Anh thầm nghĩ, anh không xấu hổ.
Với cả, ai muốn làm anh em tốt với em chứ?
Hướng Noãn đỡ cánh tay Lâm Sơ Yến, cơ thể hai người dán vào nhau, dường như cô cũng sắp nằm trọn trong lòng anh.
Lâm Sơ Yến cao hơn cô nhiều, lúc này gần như bao phủ toàn bộ người cô, cô cảm giác như mình là gà con trốn dưới cánh gà mẹ vậy.
Mặt cô nóng lên.
Dù sao, dựa gần vào một người con trai như vậy. Hơn nữa, chiều cao hai người chênh lệch khá nhiều, khiến cho cô theo bản năng cảm thấy ngượng ngùng.
Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của anh: “Muốn nghe hát không?”
“Có.”
Cô nghĩ anh định mở nhạc điện thoại cho cô nghe, kết quả anh hắng giọng rồi mở miệng hát.
Anh hát bài “Tình Yêu Bất Đắc Dĩ". (1)
(1) Tình Yêu Bất Đắc Dĩ:
Giọng của anh gần cô như vậy, giống như đang thủ thỉ bên tai cô, dịu dàng, càng lúc càng gần, lực sát thương rất lớn. Hướng Noãn gần như đắm chìm trong tiếng hát của anh.
Khoảnh khắc ấy, hai người đều hi vọng con đường mòn này đừng kết thúc nhanh như vậy.
...
Tối hôm đó, Lâm Sơ Yến đăng một bài lên vòng tròn bạn bè, hơn nữa còn giới hạn người xem, Hướng Noãn không có quyền xem. Nhưng Trần Ứng Hổ có thể thấy. Nội dung bài đăng là:
“Con gái đều là đồ háo sắc.”
Trần Ứng Hổ trả lời: Tôi tò mò không biết cậu đã trải qua những gì...
Lâm Sơ Yến: ^_^
Bình luận facebook