Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Chuyển ngữ: Lynx
Beta: Mạc Y Phi
Hướng Noãn luyện vị trí TOP mấy ngày, càng ngày càng tò mò về Dương Nhân.
Vì vậy cô tìm kiếm tên Dương Nhân, kết quả tìm ra toàn tin xấu. Trên mạng có người đồn rằng Dương Nhân dựa vào việc ngủ với đàn ông mà lấy được vị trí chủ lực, nói cô ấy ỷ vào việc mình là con gái trong đội mà ngang ngược bá đạo, các đồng đội đều phải nhường cô ấy, còn nói cô ấy không có tài năng, mắng người hâm mộ của chiến đội, ăn nói khó nghe…
Những người trên mạng còn đăng rất nhiều ảnh, làm một bộ văn hay tranh đẹp rất chân thực. Hướng Noãn thừa nhận, nếu như cô chỉ là một người bình thường trong đám quần chúng vây xem mà không biết Dương Nhân, thấy những lời văn vẻ này thì cô cũng sẽ tin.
Nhưng căn cứ vào những ngày tiếp xúc với Dương Nhân vừa qua, mặc dù chị Nhân khi chơi game rất bá đạo, mặc dù cô ấy nói mấy người Lâm Sơ Yến chỉ là một đống thức ăn cho chó, còn nói Hướng Noãn là thức ăn cho mèo… Nhưng Hướng Noãn vẫn lựa chọn tin tưởng nhân phẩm Dương Nhân.
“Chị Nhân, người nào nói xấu chị vậy?” Hướng Noãn hỏi Dương Nhân. Cô đọc xong những bát quái kia thì đã hiểu, trên thế giới này không có người nào tự dưng lại thù hận một người, người tung tin vịt nhất định là kẻ thù của Dương Nhân.
Dương Nhân cũng không bất ngờ với việc Hướng Noãn biết được những tin đồn bát quái đó, cô ngạc nhiên ở chỗ sao Hướng Noãn lại tin chắc rằng có người đang nói xấu cô?
“Sao em biết chị chưa từng làm những chuyện đó?” Dương Nhân nói đùa.
“Em tin chị, tận mắt nhìn thấy thì mới là thật.”
Sau khi Hướng Noãn nói xong lời này, cô phát hiện Dương Nhân im lặng khá lâu, vẫn không chịu mở miệng. Cô cho rằng cô ấy không vui, nói nhỏ: “Xin lỗi, em không nên nói những chuyện này.”
“Đừng hiểu lầm, chuyện kia đã là quá khứ từ lâu rồi, thật ra thì chị không sao. Bây giờ chỉ hơi bùi ngùi thôi.” Dương Nhân nói xong thì khẽ cười, tiếng cười dường như chứa đựng chút bất đắc dĩ: “Chị mới quen em nửa tháng mà em đã tin chị. Nhưng bạn trai chị yêu hai năm lại không tin chị."
“Hả? Vậy bây giờ anh ta….”
Hướng Noãn muốn hỏi rằng bây giờ anh ta có tin chị không, Dương Nhân lập tức ngắt lời cô: “Bây giờ anh ta đã là bạn trai cũ.”
Hướng Noãn có phần thông cảm. Bạn trai Dương Nhân cũng được nhắc đến trong những tin tức bát quái, lúc đó ở cùng chiến đội với cô ấy, dường như là một nhân vật rất lợi hại, có khá nhiều fan.
Dương Nhân cảm nhận được cảm xúc của Hướng Noãn thì khẽ an ủi: “Đừng đau buồn, bây giờ trong thế giới của chị, đàn ông còn không quan trọng bằng trò chơi.”
Hướng Noãn bị sự bá đạo này làm cho rung động đến nỗi hai mắt sáng rực.
-------
Những anh hùng chơi TOP ngoài Lão Phu Tử, Hướng Noãn còn luyện anh hùng Tào Tháo, Dương Tiễn, Mộc Lan. Để đảm bảo đội hình linh hoạt, cô lại luyện Na Tra, Lưu Bang, Quan Vũ, tất cả đều là anh hùng TOP. Dương Nhân hỏi Hướng Noãn thấy anh hùng TOP nào khó chơi nhất, cô cứ nghĩ là Hướng Noãn sẽ trả lời Mộc Lan, nhưng Hướng Noãn lại trả lời là Quan Vũ.
"Bởi vì Quan Vũ phải chạy suốt, cứ cho là núp ở trong bụi cỏ cũng phải di chuyển vòng vòng, vì thế mà ngón tay bị mài mòn.”
Lâm Sơ Yến nói: “Ngón tay em mềm quá rồi.”
Dương Nhân cảm giác Lâm Sơ Yến nhìn vấn đề ở một góc độ thật đặc biệt, việc này với ngón tay mềm thì liên quan quái gì? Rõ ràng Hướng Noãn phải dùng nhiều sức hơn.
Tuy nhiên thời điểm Hướng Noãn sử dụng Quan Vũ cũng không nhiều. Thời gian có hạn, chủ yếu cô luyện Lão Phu Tử và Tào Tháo. Mộc Lan cũng là một anh hùng đánh TOP rất mạnh, bởi vì phiên bản nâng cấp nên lúc thi đấu rất khó dành được.
Lâm Sơ Yến trừ Điêu Thuyền còn luyện Mai Shiranui và Gia Cát Lượng, hai pháp sư rất mạnh.
Trừ hai người bọn họ, ba người còn lại cũng tăng thêm anh hùng. Hai đội ba người luôn thay phiên nhau, không hề cố định, có lúc Hướng Noãn tổ đội với Lâm Sơ Yến, có lúc tổ đội với Thẩm Tắc Mộc, phần lớn thời gian Dương Nhân đều tổ đội với Hướng Noãn, cô ấy muốn hướng dẫn Hướng Noãn chơi những anh hùng mà cô chưa từng biết.
Chính tai Hướng Noãn từng nghe thấy trong trò chơi Dương Nhân mắng Thẩm Tắc Mộc là thức ăn cho chó, lúc chị gái này chơi game thì không kiên nhẫn cho lắm.
Thẩm Tắc Mộc là một Vương Giả, trong miệng cô ấy cũng chỉ là thức ăn cho chó.
Hướng Noãn nghe xong thì run lẩy bẩy, thao tác sai, đại chiêu của Lão Phu Tử không trói được pháp sư phe địch mà là một tên Ngưu Ma Vương mập mạp.
Ngưu Ma Vương là một núi thịt, đánh cũng chỉ lãng phí kỹ năng.
“Xin lỗi xin lỗi…” Hướng Noãn vội vàng xin lỗi.
“Không sao. Đánh tốt vào.” Dương Nhân hời hợt nói.
Thẩm Tắc Mộc không bình tĩnh nổi. Không phải bị chửi là thức ăn cho chó, mà là thái độ đối đãi của Dương Nhân với hai người có sự tương phản rất lớn, khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Lúc trò chơi kết thúc, Thẩm Tắc Mộc gửi cho Dương Nhân một tin nhắn: "Có phải cậu thích em ấy không?"
[Dương Nhân]: ?
[Thẩm Tắc Mộc]: Hướng Noãn.
[Dương Nhân]: Đúng vậy, cô gái đáng yêu như vậy ai mà không thích?
[Thẩm Tắc Mộc]: Ý tôi là loại thích khác.
[Dương Nhân]: ...
Não của chàng trai này có vấn đề à?
Dương Nhân chấn động trước suy nghĩ của Thẩm Tắc Mộc, cô nhìn tin nhắn của anh ta, mặc dù tổng cộng chỉ có mười mấy chữ nhưng giọng điệu chất vấn gần như xuyên qua màn hình lao đến trước mặt cô, lúc này Dương Nhân chợt hiểu.
[Dương Nhân]: Không phải mấy người là tình tay ba đấy chứ?
Thẩm Tắc Mộc thầm nghĩ, bây giờ không biết là tình tay mấy rồi.
Anh ta trả lời Dương Nhân: "Tôi mạo muội hỏi một câu, thiên hướng tình cảm của cậu là gì?"
[Dương Nhân]: Tôi thích con trai.
Gửi xong tin nhắn này, Dương Nhân sững sờ một lúc. Cô là một huấn luyện viên, sao phải chịu sự vặn hỏi của đội viên? Hơn nữa cô còn trả lời nhanh như vậy. =.=
Thẩm Tắc Mộc chỉ gửi lại một chữ: “Ừ.”
Dương Nhân cảm thấy rất thú vị, hỏi anh ta: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
[Thẩm Tắc Mộc]: 21. Sao vậy?
[Dương Nhân]: Không sao, chỉ là cảm thấy cậu rất giống ông cụ non.
“Cậu giống ông cụ non.” Không chỉ có một người nói với Thẩm Tắc Mộc câu này.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Tắc Mộc bên ngoài thì không liên quan gì với một “ông cụ non”. Anh ta có dáng vẻ của người mới hai mươi, khuôn mặt anh tuấn, dọc đường sẽ có mấy cô gái chủ động đến bắt chuyện, đây không phải là điều mà một ông cụ non có thể nhận được.
Nhưng những người đã tiếp xúc lâu thì cũng sẽ nói tính cách của anh ta giống như một người lớn tuổi. Chững chạc, kín đáo, tự lập, chưa bao giờ buông thả hoặc tự do phóng khoáng, không có giờ phút nào buồn phiền.
Ngày thứ hai là 30 tết, ban ngày Thẩm Tắc Mộc chơi trò chơi, lúc Trần Ứng Hổ đến tìm anh ta thì thấy chú đang viết câu đối.
Trần Ứng Hổ cảm thấy nhất định anh họ sẽ bị bố mẹ mắng, ít nhất là lải nhải đôi câu, cái gì mà “Ban ngày chơi game không chịu làm việc”, cái gì mà “Chơi game như vứt bỏ tay mình”, rồi còn “Con định sống cả đời với điện thoại di động sao”, “Nhìn điện thoại di động suốt ngày rất hại mắt”… đại loại như vậy.
Chính anh ta chơi game ở nhà cũng luôn phải trải qua những điều này.
Rất muốn nhìn anh họ bị mắng…
Nhưng Trần Ứng Hổ phát hiện, dì và chú của anh ta lại làm như không nhìn thấy anh họ chơi game.
Nhất định là bởi vì có người khác ở đây, mắng mỏ trực tiếp không tốt nên phải đợi đóng cửa kín mới mắng.
Trần Ứng Hổ chủ động hỏi anh họ: “Dì không nói gì anh sao?”
“Không.”
Trần Ứng Hổ không cam lòng, gặng hỏi: “Anh chơi game cả ngày mà dì cũng không nói gì á?”
“Không nói.”
“Tại sao?”
Thẩm Tắc Mộc khó hiểu nhìn anh ta: “Sao lại nói anh?”
“Nói đây là việc không tốt.”
“Công việc anh đang làm rất tốt, thành tích học kì này đều xếp thứ nhất.”
Trần Ứng Hổ che ngực, lặng lẽ nôn ra một ít máu.
Buổi tối bọn họ cùng đến nhà hàng ăn bữa cơm tất niên. Một đại gia đình thân thích vây quanh một bàn. Mẹ của Trần Ứng Hổ và mẹ Thẩm Tắc Mộc là hai chị em ruột nên ngồi chung một chỗ, trò chuyện một lúc hai người lại nói đến hai đứa trẻ.
Mẹ Trần nói: “Ứng Hổ nhà em cả ngày chỉ biết chơi game với chơi game, vất vả lắm mới có một người bạn gái, nói nó năm nay dẫn về thăm nhà một chút, nó lại nói nhà con gái người ta có việc gấp nên về trước, em và bố nó cứ nghi ngờ bạn gái nó là giả.”
Trần Ứng Hổ khẽ nói: “Đâu phải là giả…”
“Vẫn là Tắc Mộc nhà chị khiến người ta yên tâm hơn nhiều, vừa thông minh vừa chững chạc, còn mạnh mẽ, nếu em mà có con trai như vậy... Chắc đời trước em tạo nghiệt nên mới có thằng con trai như này.”
Mẹ Thẩm thở dài: “Ứng Hổ rất tốt bụng, nó sẽ không chịu khổ. Tắc Mộc nhà chị không có phúc, mùng một năm ấy, chị nên quan tâm nó nhiều hơn,….”
Những người xung quanh an ủi: “Không sao, chuyện đã qua, sang năm mới rồi đừng nên nói ra.”
Thẩm Tắc Mộc là nhân vật chính của câu chuyện, giờ phút này tâm trạng còn bình thản hơn bọn họ. Trong lòng anh ta, mỗi đứa trẻ đều sẽ trưởng thành, đây là lẽ đương nhiên, chẳng qua giai đoạn này của anh ta đến sớm hơn người khác một chút mà thôi.
Cho nên những bạn cùng lứa tuổi luôn cảm thấy anh ta không thú vị, anh ta cũng không ngạc nhiên, anh ta cảm thấy bọn họ không thú vị.
Nhưng bây giờ, anh ta đã gặp được một người thú vị.
Thẩm Tắc Mộc rất bất ngờ. Trong mắt anh ta, Hướng Noãn có phần ngây thơ, nhưng hết lần này đến lần khác anh ta lại bị sự ngây thơ này hấp dẫn.
Tối hôm đó, Thẩm Tắc Mộc đợi đến 12 giờ đêm thì nhận được tin nhắn chúc mừng của Hướng Noãn.
Anh ta lập tức gọi điện cho cô.
Hướng Noãn nhận được điện thoại: “Alo, đàn anh ạ, anh chưa ngủ sao?”
“Ừ.”
“Chúc đàn anh năm mới vui vẻ.”
“Cảm ơn, em cũng vậy, năm mới vui vẻ.”
Hướng Noãn không biết nói gì, thậm chí cô cũng không biết tại sao Thẩm Tắc Mộc lại gọi điện cho cô, theo lý thuyết thì chúc mừng trên WeChat là được rồi mà. Bây giờ còn phải gọi điện chúc mừng…
Đột nhiên Thẩm Tắc Mộc gọi: “Hướng Noãn.”
“Dạ?”
“Lúc đầu, tại sao em lại chơi Vương Giả Vinh Diệu?”
“…”
“Bởi vì anh sao?”
Beta: Mạc Y Phi
Hướng Noãn luyện vị trí TOP mấy ngày, càng ngày càng tò mò về Dương Nhân.
Vì vậy cô tìm kiếm tên Dương Nhân, kết quả tìm ra toàn tin xấu. Trên mạng có người đồn rằng Dương Nhân dựa vào việc ngủ với đàn ông mà lấy được vị trí chủ lực, nói cô ấy ỷ vào việc mình là con gái trong đội mà ngang ngược bá đạo, các đồng đội đều phải nhường cô ấy, còn nói cô ấy không có tài năng, mắng người hâm mộ của chiến đội, ăn nói khó nghe…
Những người trên mạng còn đăng rất nhiều ảnh, làm một bộ văn hay tranh đẹp rất chân thực. Hướng Noãn thừa nhận, nếu như cô chỉ là một người bình thường trong đám quần chúng vây xem mà không biết Dương Nhân, thấy những lời văn vẻ này thì cô cũng sẽ tin.
Nhưng căn cứ vào những ngày tiếp xúc với Dương Nhân vừa qua, mặc dù chị Nhân khi chơi game rất bá đạo, mặc dù cô ấy nói mấy người Lâm Sơ Yến chỉ là một đống thức ăn cho chó, còn nói Hướng Noãn là thức ăn cho mèo… Nhưng Hướng Noãn vẫn lựa chọn tin tưởng nhân phẩm Dương Nhân.
“Chị Nhân, người nào nói xấu chị vậy?” Hướng Noãn hỏi Dương Nhân. Cô đọc xong những bát quái kia thì đã hiểu, trên thế giới này không có người nào tự dưng lại thù hận một người, người tung tin vịt nhất định là kẻ thù của Dương Nhân.
Dương Nhân cũng không bất ngờ với việc Hướng Noãn biết được những tin đồn bát quái đó, cô ngạc nhiên ở chỗ sao Hướng Noãn lại tin chắc rằng có người đang nói xấu cô?
“Sao em biết chị chưa từng làm những chuyện đó?” Dương Nhân nói đùa.
“Em tin chị, tận mắt nhìn thấy thì mới là thật.”
Sau khi Hướng Noãn nói xong lời này, cô phát hiện Dương Nhân im lặng khá lâu, vẫn không chịu mở miệng. Cô cho rằng cô ấy không vui, nói nhỏ: “Xin lỗi, em không nên nói những chuyện này.”
“Đừng hiểu lầm, chuyện kia đã là quá khứ từ lâu rồi, thật ra thì chị không sao. Bây giờ chỉ hơi bùi ngùi thôi.” Dương Nhân nói xong thì khẽ cười, tiếng cười dường như chứa đựng chút bất đắc dĩ: “Chị mới quen em nửa tháng mà em đã tin chị. Nhưng bạn trai chị yêu hai năm lại không tin chị."
“Hả? Vậy bây giờ anh ta….”
Hướng Noãn muốn hỏi rằng bây giờ anh ta có tin chị không, Dương Nhân lập tức ngắt lời cô: “Bây giờ anh ta đã là bạn trai cũ.”
Hướng Noãn có phần thông cảm. Bạn trai Dương Nhân cũng được nhắc đến trong những tin tức bát quái, lúc đó ở cùng chiến đội với cô ấy, dường như là một nhân vật rất lợi hại, có khá nhiều fan.
Dương Nhân cảm nhận được cảm xúc của Hướng Noãn thì khẽ an ủi: “Đừng đau buồn, bây giờ trong thế giới của chị, đàn ông còn không quan trọng bằng trò chơi.”
Hướng Noãn bị sự bá đạo này làm cho rung động đến nỗi hai mắt sáng rực.
-------
Những anh hùng chơi TOP ngoài Lão Phu Tử, Hướng Noãn còn luyện anh hùng Tào Tháo, Dương Tiễn, Mộc Lan. Để đảm bảo đội hình linh hoạt, cô lại luyện Na Tra, Lưu Bang, Quan Vũ, tất cả đều là anh hùng TOP. Dương Nhân hỏi Hướng Noãn thấy anh hùng TOP nào khó chơi nhất, cô cứ nghĩ là Hướng Noãn sẽ trả lời Mộc Lan, nhưng Hướng Noãn lại trả lời là Quan Vũ.
"Bởi vì Quan Vũ phải chạy suốt, cứ cho là núp ở trong bụi cỏ cũng phải di chuyển vòng vòng, vì thế mà ngón tay bị mài mòn.”
Lâm Sơ Yến nói: “Ngón tay em mềm quá rồi.”
Dương Nhân cảm giác Lâm Sơ Yến nhìn vấn đề ở một góc độ thật đặc biệt, việc này với ngón tay mềm thì liên quan quái gì? Rõ ràng Hướng Noãn phải dùng nhiều sức hơn.
Tuy nhiên thời điểm Hướng Noãn sử dụng Quan Vũ cũng không nhiều. Thời gian có hạn, chủ yếu cô luyện Lão Phu Tử và Tào Tháo. Mộc Lan cũng là một anh hùng đánh TOP rất mạnh, bởi vì phiên bản nâng cấp nên lúc thi đấu rất khó dành được.
Lâm Sơ Yến trừ Điêu Thuyền còn luyện Mai Shiranui và Gia Cát Lượng, hai pháp sư rất mạnh.
Trừ hai người bọn họ, ba người còn lại cũng tăng thêm anh hùng. Hai đội ba người luôn thay phiên nhau, không hề cố định, có lúc Hướng Noãn tổ đội với Lâm Sơ Yến, có lúc tổ đội với Thẩm Tắc Mộc, phần lớn thời gian Dương Nhân đều tổ đội với Hướng Noãn, cô ấy muốn hướng dẫn Hướng Noãn chơi những anh hùng mà cô chưa từng biết.
Chính tai Hướng Noãn từng nghe thấy trong trò chơi Dương Nhân mắng Thẩm Tắc Mộc là thức ăn cho chó, lúc chị gái này chơi game thì không kiên nhẫn cho lắm.
Thẩm Tắc Mộc là một Vương Giả, trong miệng cô ấy cũng chỉ là thức ăn cho chó.
Hướng Noãn nghe xong thì run lẩy bẩy, thao tác sai, đại chiêu của Lão Phu Tử không trói được pháp sư phe địch mà là một tên Ngưu Ma Vương mập mạp.
Ngưu Ma Vương là một núi thịt, đánh cũng chỉ lãng phí kỹ năng.
“Xin lỗi xin lỗi…” Hướng Noãn vội vàng xin lỗi.
“Không sao. Đánh tốt vào.” Dương Nhân hời hợt nói.
Thẩm Tắc Mộc không bình tĩnh nổi. Không phải bị chửi là thức ăn cho chó, mà là thái độ đối đãi của Dương Nhân với hai người có sự tương phản rất lớn, khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Lúc trò chơi kết thúc, Thẩm Tắc Mộc gửi cho Dương Nhân một tin nhắn: "Có phải cậu thích em ấy không?"
[Dương Nhân]: ?
[Thẩm Tắc Mộc]: Hướng Noãn.
[Dương Nhân]: Đúng vậy, cô gái đáng yêu như vậy ai mà không thích?
[Thẩm Tắc Mộc]: Ý tôi là loại thích khác.
[Dương Nhân]: ...
Não của chàng trai này có vấn đề à?
Dương Nhân chấn động trước suy nghĩ của Thẩm Tắc Mộc, cô nhìn tin nhắn của anh ta, mặc dù tổng cộng chỉ có mười mấy chữ nhưng giọng điệu chất vấn gần như xuyên qua màn hình lao đến trước mặt cô, lúc này Dương Nhân chợt hiểu.
[Dương Nhân]: Không phải mấy người là tình tay ba đấy chứ?
Thẩm Tắc Mộc thầm nghĩ, bây giờ không biết là tình tay mấy rồi.
Anh ta trả lời Dương Nhân: "Tôi mạo muội hỏi một câu, thiên hướng tình cảm của cậu là gì?"
[Dương Nhân]: Tôi thích con trai.
Gửi xong tin nhắn này, Dương Nhân sững sờ một lúc. Cô là một huấn luyện viên, sao phải chịu sự vặn hỏi của đội viên? Hơn nữa cô còn trả lời nhanh như vậy. =.=
Thẩm Tắc Mộc chỉ gửi lại một chữ: “Ừ.”
Dương Nhân cảm thấy rất thú vị, hỏi anh ta: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
[Thẩm Tắc Mộc]: 21. Sao vậy?
[Dương Nhân]: Không sao, chỉ là cảm thấy cậu rất giống ông cụ non.
“Cậu giống ông cụ non.” Không chỉ có một người nói với Thẩm Tắc Mộc câu này.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Tắc Mộc bên ngoài thì không liên quan gì với một “ông cụ non”. Anh ta có dáng vẻ của người mới hai mươi, khuôn mặt anh tuấn, dọc đường sẽ có mấy cô gái chủ động đến bắt chuyện, đây không phải là điều mà một ông cụ non có thể nhận được.
Nhưng những người đã tiếp xúc lâu thì cũng sẽ nói tính cách của anh ta giống như một người lớn tuổi. Chững chạc, kín đáo, tự lập, chưa bao giờ buông thả hoặc tự do phóng khoáng, không có giờ phút nào buồn phiền.
Ngày thứ hai là 30 tết, ban ngày Thẩm Tắc Mộc chơi trò chơi, lúc Trần Ứng Hổ đến tìm anh ta thì thấy chú đang viết câu đối.
Trần Ứng Hổ cảm thấy nhất định anh họ sẽ bị bố mẹ mắng, ít nhất là lải nhải đôi câu, cái gì mà “Ban ngày chơi game không chịu làm việc”, cái gì mà “Chơi game như vứt bỏ tay mình”, rồi còn “Con định sống cả đời với điện thoại di động sao”, “Nhìn điện thoại di động suốt ngày rất hại mắt”… đại loại như vậy.
Chính anh ta chơi game ở nhà cũng luôn phải trải qua những điều này.
Rất muốn nhìn anh họ bị mắng…
Nhưng Trần Ứng Hổ phát hiện, dì và chú của anh ta lại làm như không nhìn thấy anh họ chơi game.
Nhất định là bởi vì có người khác ở đây, mắng mỏ trực tiếp không tốt nên phải đợi đóng cửa kín mới mắng.
Trần Ứng Hổ chủ động hỏi anh họ: “Dì không nói gì anh sao?”
“Không.”
Trần Ứng Hổ không cam lòng, gặng hỏi: “Anh chơi game cả ngày mà dì cũng không nói gì á?”
“Không nói.”
“Tại sao?”
Thẩm Tắc Mộc khó hiểu nhìn anh ta: “Sao lại nói anh?”
“Nói đây là việc không tốt.”
“Công việc anh đang làm rất tốt, thành tích học kì này đều xếp thứ nhất.”
Trần Ứng Hổ che ngực, lặng lẽ nôn ra một ít máu.
Buổi tối bọn họ cùng đến nhà hàng ăn bữa cơm tất niên. Một đại gia đình thân thích vây quanh một bàn. Mẹ của Trần Ứng Hổ và mẹ Thẩm Tắc Mộc là hai chị em ruột nên ngồi chung một chỗ, trò chuyện một lúc hai người lại nói đến hai đứa trẻ.
Mẹ Trần nói: “Ứng Hổ nhà em cả ngày chỉ biết chơi game với chơi game, vất vả lắm mới có một người bạn gái, nói nó năm nay dẫn về thăm nhà một chút, nó lại nói nhà con gái người ta có việc gấp nên về trước, em và bố nó cứ nghi ngờ bạn gái nó là giả.”
Trần Ứng Hổ khẽ nói: “Đâu phải là giả…”
“Vẫn là Tắc Mộc nhà chị khiến người ta yên tâm hơn nhiều, vừa thông minh vừa chững chạc, còn mạnh mẽ, nếu em mà có con trai như vậy... Chắc đời trước em tạo nghiệt nên mới có thằng con trai như này.”
Mẹ Thẩm thở dài: “Ứng Hổ rất tốt bụng, nó sẽ không chịu khổ. Tắc Mộc nhà chị không có phúc, mùng một năm ấy, chị nên quan tâm nó nhiều hơn,….”
Những người xung quanh an ủi: “Không sao, chuyện đã qua, sang năm mới rồi đừng nên nói ra.”
Thẩm Tắc Mộc là nhân vật chính của câu chuyện, giờ phút này tâm trạng còn bình thản hơn bọn họ. Trong lòng anh ta, mỗi đứa trẻ đều sẽ trưởng thành, đây là lẽ đương nhiên, chẳng qua giai đoạn này của anh ta đến sớm hơn người khác một chút mà thôi.
Cho nên những bạn cùng lứa tuổi luôn cảm thấy anh ta không thú vị, anh ta cũng không ngạc nhiên, anh ta cảm thấy bọn họ không thú vị.
Nhưng bây giờ, anh ta đã gặp được một người thú vị.
Thẩm Tắc Mộc rất bất ngờ. Trong mắt anh ta, Hướng Noãn có phần ngây thơ, nhưng hết lần này đến lần khác anh ta lại bị sự ngây thơ này hấp dẫn.
Tối hôm đó, Thẩm Tắc Mộc đợi đến 12 giờ đêm thì nhận được tin nhắn chúc mừng của Hướng Noãn.
Anh ta lập tức gọi điện cho cô.
Hướng Noãn nhận được điện thoại: “Alo, đàn anh ạ, anh chưa ngủ sao?”
“Ừ.”
“Chúc đàn anh năm mới vui vẻ.”
“Cảm ơn, em cũng vậy, năm mới vui vẻ.”
Hướng Noãn không biết nói gì, thậm chí cô cũng không biết tại sao Thẩm Tắc Mộc lại gọi điện cho cô, theo lý thuyết thì chúc mừng trên WeChat là được rồi mà. Bây giờ còn phải gọi điện chúc mừng…
Đột nhiên Thẩm Tắc Mộc gọi: “Hướng Noãn.”
“Dạ?”
“Lúc đầu, tại sao em lại chơi Vương Giả Vinh Diệu?”
“…”
“Bởi vì anh sao?”
Bình luận facebook