Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Chuyển ngữ: Ly Tâm
Beta: Mạc Y Phi
Đồ đạc của Thẩm Tắc Mộc không nhiều, sách, laptop và thêm một ít quần áo. Phòng của anh ở tầng hai, vừa vặn ngay trên đầu Dương Nhân.
Ban đầu phòng Dương Nhân không phải ở tầng một, sau này vì để thuận tiện cho việc lén lút đi học không ầm ĩ đến người khác nên cô mới đổi phòng.
Ngày thứ hai sau khi Thẩm Tắc Mộc dọn vào Gaming House, sáng sớm Dương Nhân đã đạp xe ra ngoài, lúc ở dưới tầng cảm thấy dường như mình bị ai đó nhìn chăm chú, cô quay người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn cô.
Dương Nhân giật mình.
Đám táo nứt dưa méo của cô đều ngủ như lợn chết, chỉ có anh là khác, dậy sớm thế này.
Lúc này Thẩm Tắc Mộc chỉ mặc một chiếc quần đùi màu sẫm, cởi trần, hơi cong thắt lưng, cánh tay đặt trên cửa sổ. Từ góc độ của cô, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy phần eo nhỏ của anh, trên phần bụng dưới có một ít lông, lan thẳng vào trong lưng quần. Dương Nhân nuốt nước bọt, còn muốn xem thêm đường cong cơ bụng của anh, đáng tiếc khoảng cách hơi xa.
Thẩm Tắc Mộc yên lặng nhìn từ trên xuống, cũng không nói gì.
Dương Nhân chột dạ vì bị anh nhìn từ trên xuống dưới, thế là bèn vẫy tay với anh rồi đạp xe đạp đi.
Lúc sắp đến cổng, cô dừng lại, gửi tin nhắn cho anh: "Dáng người không tệ."
Ngay lập tức, Thẩm Tắc Mộc đáp: "Cảm ơn, cậu cũng không tệ."
Dương Nhân bỗng nhớ tới việc cô từng trần trụi nằm trong lòng anh… Nghĩ vậy lại nhìn tin nhắn của anh, càng cảm thấy mập mờ.
Cô thấy anh đứng đắn mới trêu chọc, ai ngờ mình lại bị đùa ngược lại.
Con người quả thật không nên đùa dai. -_-#
…
Lên lớp xong Dương Nhân lại trở về Gaming House, Thẩm Tắc Mộc cũng không hỏi cô đi đâu làm gì, trước giờ anh không phải người nhiều chuyện.
Buổi chạy đêm tối nay, Thẩm Tắc Mộc cũng tham gia, người chạy đầu từ một thành hai. Đặng Văn Bác cũng không biết mình bị cái gì, dừng xe bên đường xem bọn họ. Đợi đến lúc bọn họ chạy lại gần, anh ta hạ cửa sổ xuống nói: “Dương Nhân! Cô lại giả vờ không nhìn thấy tôi, tôi trừ lương cô!”
“Xin chào ông chủ, tạm biệt ông chủ.” Dương Nhân nói ra tám chữ rất nhanh, tốc độ bước chân không ngừng.
Đám táo nứt dưa méo theo sau vừa chạy vừa cười.
Chạy bộ xong, Dương Nhân đi tắm rồi nhốt mình trong phòng đọc sách. Tháng mười năm nay có một đợt thi, cô định báo thi ba môn đơn giản trước. Mấy môn chuyên ngành từ từ học, đến tháng tư năm sau rồi thi.
Xem sách được một lát, cô cảm thấy đói muốn chết, định xuống bếp làm thức ăn đêm, lúc đi ngang qua phòng khách, cô thấy Thẩm Tắc Mộc đang hút thuốc.
“Mất ngủ à?”
“Ừ.”
“Tôi làm bữa đêm, cậu muốn ăn không?”
“Ừ.”
Dương Nhân nói, “Ngày mai tôi mua một con robot đặt ở đây, nói chuyện với robot còn đỡ hơn cậu.”
Nhà bếp có nguyên liệu nấu ăn, chiến đội mời một dì tới dọn dẹp và làm cơm. Dương Nhân lục lọi tủ lạnh, cuối cùng nấu mì, thêm dầu hào, xà lách, cà chua và hai quả trứng chần nước sôi vào.
Trông cũng không tệ.
Thẩm Tắc Mộc đã hút thuốc xong, Dương Nhân đặt cái bát lớn trước mặt anh, anh nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Dương Nhân cũng ngồi xuống nói, “Cậu không phải là vì hút thuốc mới mất ngủ chứ?”
“Không phải.”
“Vậy thì vì sao? Đi khám bác sĩ chưa?”
“Suy nhược thần kinh.”
Dương Nhân càng khó hiểu hơn, “Trẻ như cậu sao lại bị suy nhược thần kinh chứ?”
Thẩm Tắc Mộc cúi đầu, dùng đũa đảo quả trứng trong bát, đáp: “Hồi trung học tôi bị bệnh.”
“Bệnh gì?”
Anh không nói.
Theo trực giác của Dương Nhân thì bệnh đó chắc không nhẹ, cô nâng cằm nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Cậu biết bí mật của tôi rồi, vậy cậu cũng nói cho tôi biết của cậu đi chứ?”
Thẩm Tắc Mộc buông đũa, bắt đầu kể một ít chuyện cho cô. Giọng điệu kể chuyện của anh rất bình tĩnh, dùng từ đơn giản trung tính, nhưng Dương Nhân nghe xong lại cảm thấy ngực rất đau.
Năm đầu trung học của Thẩm Tắc Mộc, bố anh chuyển công tác đến làm huyện trưởng nào đó tỉnh Z, nước (1) ở huyện đó rất sâu, sau khi ông Thẩm đến có khả năng đã đụng chạm đến lợi ích của một số người nên bị người ta gài bẫy. Có kẻ nặc danh báo ông tham ô nhận hối lộ, người của viện kiểm sát lục soát thấy một rương tiền dưới giường ông. Sau khi ông Thẩm bị nhốt vào trại tạm giam, bà nội Thẩm Tắc Mộc bị dọa đến nỗi ngã bệnh rồi nhập viện.
(1) Nước: nước ở đây mang nghĩa bóng ý chỉ những chuyện sâu xa, trong bóng tối của huyện đó.
Sau khi chuyện này bị lộ ra, những ngày ở trường của Thẩm Tắc Mộc rất khó sống, bạn học đặt cho anh biệt danh “Tội phạm tham ô”, khối trên còn có vài nam sinh ngày nào cũng đánh anh. Mẹ anh bị chuyện nhà công kích nặng nề, nhất thời không chăm sóc được cho anh.
Ngày nào anh cũng bị người ta đánh.
Dương Nhân đỏ mắt hỏi: “Tại sao cậu không nói với thầy cô chứ?”
“Chuyện nhà quá nhiều, lúc đó cảm thấy mình là đàn ông con trai, không nên để bố mẹ lo lắng.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó vụ án của bố tôi được điều tra rõ, tiền do người khác bỏ vào để hãm hại ông.”
“Không phải, tôi hỏi cậu cơ, cậu thì sao?”
“Tôi nằm viện.”
Đó là lần cuối cùng bọn chúng đánh anh. Anh bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, ngủ trong ICU (2) năm ngày, thông báo bệnh tình nguy cấp đến mấy lần. Đợi đến sau khi anh khỏi hoàn toàn xuất viện thì bị bệnh thần kinh suy nhược.
(2) ICU: Intensive Care Unit tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực.
Dương Nhân khóc, cô cảm thấy ngực rất đau. Cô không dám tưởng tượng đến cảnh Thẩm Tắc Mộc chỉ có mười hai mười ba tuổi lại bị người khác đánh đến nỗi máu me đầm đìa.
Thẩm Tắc Mộc rút khăn giấy trên bàn đưa cho cô, lên tiếng an ủi: “Chuyện đã qua rất lâu rồi.”
Dương Nhân hỏi: “Thẩm Tắc Mộc, có phải cậu cảm thấy thế giới này không có điểm nào tốt đẹp không?”
“Tôi cảm thấy thế giới này không tốt cũng không xấu.”
“Trước đây tôi cảm thấy thế giới này chẳng hề tốt đẹp gì, cứ sống cho qua ngày, sau đó…”
“Hử?”
Cô chớp mắt.
Sau đó gặp được một người, bởi vì anh mà bắt đầu cảm thấy thế giới trở nên đẹp đẽ hơn.
Dương Nhân gắp trứng trong bát mình cho Thẩm Tắc Mộc, “Cậu ăn nhiều vào.”
Thẩm Tắc Mộc nhìn hai quả trứng trong bát mình. Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, hôm nay anh lại nhận được một quả trứng đền bù.
Ăn xong bữa đêm, hai người thu dọn bát đũa, Dương Nhân vỗ vai Thẩm Tắc Mộc nói: “Không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi.”
“Còn cậu?”
“Cậu không ngủ à?”
“Tôi đợi tiêu đồ ăn đã, cũng sắp ngủ rồi.”
Thẩm Tắc Mộc lên tầng về phòng mình. Vừa ăn xong bữa đêm, anh không buồn ngủ chút nào, đang đứng trước cửa sổ ngây người, anh bỗng nghe thấy một tiếng hét chói tai của nữ phía dưới tầng: “Á!!!!!” Tiếng hét vô cùng thảm thiết.
Thẩm Tắc Mộc không nghĩ gì liền xoay người chạy xuống tầng, đến trước cửa phòng Dương Nhân cũng không gõ cửa mà đẩy cửa bước thẳng vào trong.
Dương Nhân đang rúc trên giường, ôm chăn vào lòng, run rẩy.
Cô thấy anh vào thì run lẩy bẩy gọi anh: “Thẩm Thẩm Thẩm Thẩm Thẩm Tắc Mộc…”
“Sao thế?” Thẩm Tắc Mộc nhướng mày hỏi.
“Con con con con con chuột…” Giọng nức nở.
Thẩm Tắc Mộc thả lỏng tinh thần. Hoá ra chỉ là con chuột.
Anh đóng cửa, cầm một cái chổi giúp cô bắt chuột.
Dương Nhân rúc ở trên giường chỉ huy anh: “Ở đó! Ở đó! Á!!!”
Thẩm Tắc Mộc bị cô làm ầm ĩ đến nỗi buồn bực, anh đứng thẳng dậy, kéo cái chăn trùm lên trên đầu cô, “Đừng nhìn nữa.”
“Hu hu hu.”
Thẩm Tắc Mộc bận bịu một lát, cuối cùng cũng giết được con chuột.
“Không sao rồi.” Anh nói.
Dương Nhân kéo chăn xuống, nhìn thấy Thẩm Tắc Mộc đang dùng khăn tay cầm lấy đuôi con chuột. Đầu của con chuột chúi xuống phía dưới, thân hình màu xám mập mạp đang đung đưa.
“Á!!!” Lại một tiếng hét chói tai, cô sợ đến sắp khóc luôn rồi.
“Cho cậu xem xác này.” Thẩm Tắc Mộc rất có lòng.
“Tôi không xem tôi không xem, cậu mau vứt đi đi!”
Thẩm Tắc Mộc xách con chuột ném vào trong thùng rác, xoay người lại, đưa lưng về phía cô. Cô không nhìn thấy nét cười hiện lên trên gương mặt anh.
Lúc Dương Nhân chui đầu từ trong chăn ra lần nữa, cô phát hiện tầm mắt của Thẩm Tắc Mộc đang rơi trên bàn học của cô.
Trên bàn học…
Tim Dương Nhân đập như điên, gần như là nhảy bổ từ trên giường xuống, muốn cất hết mấy thứ trên bàn. Đáng tiếc, cuối cùng cô cũng vẫn chậm một bước.
Thẩm Tắc Mộc đã cầm cuốn Bí Kíp trên bàn lên.
Đúng, là Bí Kíp Học Giỏi.
“Đừng xem thứ không phù hợp với thiếu nhi này, cậu mau đưa cho tôi.” Trong đầu Dương Nhân hơi hoảng loạn, đưa tay muốn giật lấy.
Thẩm Tắc Mộc giơ cánh tay lên, cô hoàn toàn không với tới được.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng như biển sâu.
Dương Nhân không cướp Bí Kíp về được, ngượng ngùng cúi đầu.
Thẩm Tắc Mộc lật Bí Kíp ra xem, nhìn thấy toàn là bút tích của mình.
Thẩm Tắc Mộc: “…”
Anh nhìn Dương Nhân, thấy cô cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Tại sao?” Thẩm Tắc Mộc đột nhiên hỏi.
Dương Nhân ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Chỉ là muốn có bằng cấp thôi, sống đến già học đến già, không ngừng rèn luyện kỹ năng.”
“Tại sao lại chọn tự động hoá?”
“Không phải tôi chọn, là thầy Thành của trường đánh giá rồi giới thiệu cho tôi ngành này.”
“Thầy Thành giới thiệu cậu ngành tự động hoá?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Thẩm Tắc Mộc cũng không nói gì, yên lặng nhìn cô, Dương Nhân không chịu nổi áp lực, mắt nhìn sang hướng khác, đẩy anh di chuyển về phía cửa, “Muộn như vậy rồi, ngủ sớm đi, hôm nay cảm ơn cậu.”
Lúc cô đẩy anh đến cửa, bỗng nghe thấy anh hỏi: “Cậu coi tôi là đồ ngốc ư?”
Dương Nhân giả vờ như không nghe thấy, “Rầm” một cái đóng cửa lại.
Thẩm Tắc Mộc lại bắt đầu gõ cửa phòng cô. Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.
Cô tựa lưng vào cửa, cúi đầu ôm trán. Tiếng gõ cửa vẫn cứ vang lên, xem ra nếu cô không mở cửa, chắc là anh định gõ đến khi trời đất hoang tàn luôn.
Dương Nhân mở mạnh cửa, bất đắc dĩ nhìn anh: “Có chuyện gì ngày mai nói tiếp, được chứ?”
Thẩm Tắc Mộc không nói gì, đi thẳng vào phòng cô.
Dương Nhân: “Này…”
Anh đi đến trước thùng rác, cúi người xách túi rác màu đen lên, cầm trong tay.
Rác trong túi không nhiều, thứ to nhất bên trong chính là con chuột kia.
Thẩm Tắc Mộc xách túi rác bước ra khỏi phòng, lúc đi đến cửa, anh nhìn Dương Nhân đang sững người, khẽ nói: “Ngủ ngon.”
Beta: Mạc Y Phi
Đồ đạc của Thẩm Tắc Mộc không nhiều, sách, laptop và thêm một ít quần áo. Phòng của anh ở tầng hai, vừa vặn ngay trên đầu Dương Nhân.
Ban đầu phòng Dương Nhân không phải ở tầng một, sau này vì để thuận tiện cho việc lén lút đi học không ầm ĩ đến người khác nên cô mới đổi phòng.
Ngày thứ hai sau khi Thẩm Tắc Mộc dọn vào Gaming House, sáng sớm Dương Nhân đã đạp xe ra ngoài, lúc ở dưới tầng cảm thấy dường như mình bị ai đó nhìn chăm chú, cô quay người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn cô.
Dương Nhân giật mình.
Đám táo nứt dưa méo của cô đều ngủ như lợn chết, chỉ có anh là khác, dậy sớm thế này.
Lúc này Thẩm Tắc Mộc chỉ mặc một chiếc quần đùi màu sẫm, cởi trần, hơi cong thắt lưng, cánh tay đặt trên cửa sổ. Từ góc độ của cô, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy phần eo nhỏ của anh, trên phần bụng dưới có một ít lông, lan thẳng vào trong lưng quần. Dương Nhân nuốt nước bọt, còn muốn xem thêm đường cong cơ bụng của anh, đáng tiếc khoảng cách hơi xa.
Thẩm Tắc Mộc yên lặng nhìn từ trên xuống, cũng không nói gì.
Dương Nhân chột dạ vì bị anh nhìn từ trên xuống dưới, thế là bèn vẫy tay với anh rồi đạp xe đạp đi.
Lúc sắp đến cổng, cô dừng lại, gửi tin nhắn cho anh: "Dáng người không tệ."
Ngay lập tức, Thẩm Tắc Mộc đáp: "Cảm ơn, cậu cũng không tệ."
Dương Nhân bỗng nhớ tới việc cô từng trần trụi nằm trong lòng anh… Nghĩ vậy lại nhìn tin nhắn của anh, càng cảm thấy mập mờ.
Cô thấy anh đứng đắn mới trêu chọc, ai ngờ mình lại bị đùa ngược lại.
Con người quả thật không nên đùa dai. -_-#
…
Lên lớp xong Dương Nhân lại trở về Gaming House, Thẩm Tắc Mộc cũng không hỏi cô đi đâu làm gì, trước giờ anh không phải người nhiều chuyện.
Buổi chạy đêm tối nay, Thẩm Tắc Mộc cũng tham gia, người chạy đầu từ một thành hai. Đặng Văn Bác cũng không biết mình bị cái gì, dừng xe bên đường xem bọn họ. Đợi đến lúc bọn họ chạy lại gần, anh ta hạ cửa sổ xuống nói: “Dương Nhân! Cô lại giả vờ không nhìn thấy tôi, tôi trừ lương cô!”
“Xin chào ông chủ, tạm biệt ông chủ.” Dương Nhân nói ra tám chữ rất nhanh, tốc độ bước chân không ngừng.
Đám táo nứt dưa méo theo sau vừa chạy vừa cười.
Chạy bộ xong, Dương Nhân đi tắm rồi nhốt mình trong phòng đọc sách. Tháng mười năm nay có một đợt thi, cô định báo thi ba môn đơn giản trước. Mấy môn chuyên ngành từ từ học, đến tháng tư năm sau rồi thi.
Xem sách được một lát, cô cảm thấy đói muốn chết, định xuống bếp làm thức ăn đêm, lúc đi ngang qua phòng khách, cô thấy Thẩm Tắc Mộc đang hút thuốc.
“Mất ngủ à?”
“Ừ.”
“Tôi làm bữa đêm, cậu muốn ăn không?”
“Ừ.”
Dương Nhân nói, “Ngày mai tôi mua một con robot đặt ở đây, nói chuyện với robot còn đỡ hơn cậu.”
Nhà bếp có nguyên liệu nấu ăn, chiến đội mời một dì tới dọn dẹp và làm cơm. Dương Nhân lục lọi tủ lạnh, cuối cùng nấu mì, thêm dầu hào, xà lách, cà chua và hai quả trứng chần nước sôi vào.
Trông cũng không tệ.
Thẩm Tắc Mộc đã hút thuốc xong, Dương Nhân đặt cái bát lớn trước mặt anh, anh nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Dương Nhân cũng ngồi xuống nói, “Cậu không phải là vì hút thuốc mới mất ngủ chứ?”
“Không phải.”
“Vậy thì vì sao? Đi khám bác sĩ chưa?”
“Suy nhược thần kinh.”
Dương Nhân càng khó hiểu hơn, “Trẻ như cậu sao lại bị suy nhược thần kinh chứ?”
Thẩm Tắc Mộc cúi đầu, dùng đũa đảo quả trứng trong bát, đáp: “Hồi trung học tôi bị bệnh.”
“Bệnh gì?”
Anh không nói.
Theo trực giác của Dương Nhân thì bệnh đó chắc không nhẹ, cô nâng cằm nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Cậu biết bí mật của tôi rồi, vậy cậu cũng nói cho tôi biết của cậu đi chứ?”
Thẩm Tắc Mộc buông đũa, bắt đầu kể một ít chuyện cho cô. Giọng điệu kể chuyện của anh rất bình tĩnh, dùng từ đơn giản trung tính, nhưng Dương Nhân nghe xong lại cảm thấy ngực rất đau.
Năm đầu trung học của Thẩm Tắc Mộc, bố anh chuyển công tác đến làm huyện trưởng nào đó tỉnh Z, nước (1) ở huyện đó rất sâu, sau khi ông Thẩm đến có khả năng đã đụng chạm đến lợi ích của một số người nên bị người ta gài bẫy. Có kẻ nặc danh báo ông tham ô nhận hối lộ, người của viện kiểm sát lục soát thấy một rương tiền dưới giường ông. Sau khi ông Thẩm bị nhốt vào trại tạm giam, bà nội Thẩm Tắc Mộc bị dọa đến nỗi ngã bệnh rồi nhập viện.
(1) Nước: nước ở đây mang nghĩa bóng ý chỉ những chuyện sâu xa, trong bóng tối của huyện đó.
Sau khi chuyện này bị lộ ra, những ngày ở trường của Thẩm Tắc Mộc rất khó sống, bạn học đặt cho anh biệt danh “Tội phạm tham ô”, khối trên còn có vài nam sinh ngày nào cũng đánh anh. Mẹ anh bị chuyện nhà công kích nặng nề, nhất thời không chăm sóc được cho anh.
Ngày nào anh cũng bị người ta đánh.
Dương Nhân đỏ mắt hỏi: “Tại sao cậu không nói với thầy cô chứ?”
“Chuyện nhà quá nhiều, lúc đó cảm thấy mình là đàn ông con trai, không nên để bố mẹ lo lắng.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó vụ án của bố tôi được điều tra rõ, tiền do người khác bỏ vào để hãm hại ông.”
“Không phải, tôi hỏi cậu cơ, cậu thì sao?”
“Tôi nằm viện.”
Đó là lần cuối cùng bọn chúng đánh anh. Anh bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, ngủ trong ICU (2) năm ngày, thông báo bệnh tình nguy cấp đến mấy lần. Đợi đến sau khi anh khỏi hoàn toàn xuất viện thì bị bệnh thần kinh suy nhược.
(2) ICU: Intensive Care Unit tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực.
Dương Nhân khóc, cô cảm thấy ngực rất đau. Cô không dám tưởng tượng đến cảnh Thẩm Tắc Mộc chỉ có mười hai mười ba tuổi lại bị người khác đánh đến nỗi máu me đầm đìa.
Thẩm Tắc Mộc rút khăn giấy trên bàn đưa cho cô, lên tiếng an ủi: “Chuyện đã qua rất lâu rồi.”
Dương Nhân hỏi: “Thẩm Tắc Mộc, có phải cậu cảm thấy thế giới này không có điểm nào tốt đẹp không?”
“Tôi cảm thấy thế giới này không tốt cũng không xấu.”
“Trước đây tôi cảm thấy thế giới này chẳng hề tốt đẹp gì, cứ sống cho qua ngày, sau đó…”
“Hử?”
Cô chớp mắt.
Sau đó gặp được một người, bởi vì anh mà bắt đầu cảm thấy thế giới trở nên đẹp đẽ hơn.
Dương Nhân gắp trứng trong bát mình cho Thẩm Tắc Mộc, “Cậu ăn nhiều vào.”
Thẩm Tắc Mộc nhìn hai quả trứng trong bát mình. Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, hôm nay anh lại nhận được một quả trứng đền bù.
Ăn xong bữa đêm, hai người thu dọn bát đũa, Dương Nhân vỗ vai Thẩm Tắc Mộc nói: “Không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi.”
“Còn cậu?”
“Cậu không ngủ à?”
“Tôi đợi tiêu đồ ăn đã, cũng sắp ngủ rồi.”
Thẩm Tắc Mộc lên tầng về phòng mình. Vừa ăn xong bữa đêm, anh không buồn ngủ chút nào, đang đứng trước cửa sổ ngây người, anh bỗng nghe thấy một tiếng hét chói tai của nữ phía dưới tầng: “Á!!!!!” Tiếng hét vô cùng thảm thiết.
Thẩm Tắc Mộc không nghĩ gì liền xoay người chạy xuống tầng, đến trước cửa phòng Dương Nhân cũng không gõ cửa mà đẩy cửa bước thẳng vào trong.
Dương Nhân đang rúc trên giường, ôm chăn vào lòng, run rẩy.
Cô thấy anh vào thì run lẩy bẩy gọi anh: “Thẩm Thẩm Thẩm Thẩm Thẩm Tắc Mộc…”
“Sao thế?” Thẩm Tắc Mộc nhướng mày hỏi.
“Con con con con con chuột…” Giọng nức nở.
Thẩm Tắc Mộc thả lỏng tinh thần. Hoá ra chỉ là con chuột.
Anh đóng cửa, cầm một cái chổi giúp cô bắt chuột.
Dương Nhân rúc ở trên giường chỉ huy anh: “Ở đó! Ở đó! Á!!!”
Thẩm Tắc Mộc bị cô làm ầm ĩ đến nỗi buồn bực, anh đứng thẳng dậy, kéo cái chăn trùm lên trên đầu cô, “Đừng nhìn nữa.”
“Hu hu hu.”
Thẩm Tắc Mộc bận bịu một lát, cuối cùng cũng giết được con chuột.
“Không sao rồi.” Anh nói.
Dương Nhân kéo chăn xuống, nhìn thấy Thẩm Tắc Mộc đang dùng khăn tay cầm lấy đuôi con chuột. Đầu của con chuột chúi xuống phía dưới, thân hình màu xám mập mạp đang đung đưa.
“Á!!!” Lại một tiếng hét chói tai, cô sợ đến sắp khóc luôn rồi.
“Cho cậu xem xác này.” Thẩm Tắc Mộc rất có lòng.
“Tôi không xem tôi không xem, cậu mau vứt đi đi!”
Thẩm Tắc Mộc xách con chuột ném vào trong thùng rác, xoay người lại, đưa lưng về phía cô. Cô không nhìn thấy nét cười hiện lên trên gương mặt anh.
Lúc Dương Nhân chui đầu từ trong chăn ra lần nữa, cô phát hiện tầm mắt của Thẩm Tắc Mộc đang rơi trên bàn học của cô.
Trên bàn học…
Tim Dương Nhân đập như điên, gần như là nhảy bổ từ trên giường xuống, muốn cất hết mấy thứ trên bàn. Đáng tiếc, cuối cùng cô cũng vẫn chậm một bước.
Thẩm Tắc Mộc đã cầm cuốn Bí Kíp trên bàn lên.
Đúng, là Bí Kíp Học Giỏi.
“Đừng xem thứ không phù hợp với thiếu nhi này, cậu mau đưa cho tôi.” Trong đầu Dương Nhân hơi hoảng loạn, đưa tay muốn giật lấy.
Thẩm Tắc Mộc giơ cánh tay lên, cô hoàn toàn không với tới được.
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng như biển sâu.
Dương Nhân không cướp Bí Kíp về được, ngượng ngùng cúi đầu.
Thẩm Tắc Mộc lật Bí Kíp ra xem, nhìn thấy toàn là bút tích của mình.
Thẩm Tắc Mộc: “…”
Anh nhìn Dương Nhân, thấy cô cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Tại sao?” Thẩm Tắc Mộc đột nhiên hỏi.
Dương Nhân ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Chỉ là muốn có bằng cấp thôi, sống đến già học đến già, không ngừng rèn luyện kỹ năng.”
“Tại sao lại chọn tự động hoá?”
“Không phải tôi chọn, là thầy Thành của trường đánh giá rồi giới thiệu cho tôi ngành này.”
“Thầy Thành giới thiệu cậu ngành tự động hoá?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Thẩm Tắc Mộc cũng không nói gì, yên lặng nhìn cô, Dương Nhân không chịu nổi áp lực, mắt nhìn sang hướng khác, đẩy anh di chuyển về phía cửa, “Muộn như vậy rồi, ngủ sớm đi, hôm nay cảm ơn cậu.”
Lúc cô đẩy anh đến cửa, bỗng nghe thấy anh hỏi: “Cậu coi tôi là đồ ngốc ư?”
Dương Nhân giả vờ như không nghe thấy, “Rầm” một cái đóng cửa lại.
Thẩm Tắc Mộc lại bắt đầu gõ cửa phòng cô. Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.
Cô tựa lưng vào cửa, cúi đầu ôm trán. Tiếng gõ cửa vẫn cứ vang lên, xem ra nếu cô không mở cửa, chắc là anh định gõ đến khi trời đất hoang tàn luôn.
Dương Nhân mở mạnh cửa, bất đắc dĩ nhìn anh: “Có chuyện gì ngày mai nói tiếp, được chứ?”
Thẩm Tắc Mộc không nói gì, đi thẳng vào phòng cô.
Dương Nhân: “Này…”
Anh đi đến trước thùng rác, cúi người xách túi rác màu đen lên, cầm trong tay.
Rác trong túi không nhiều, thứ to nhất bên trong chính là con chuột kia.
Thẩm Tắc Mộc xách túi rác bước ra khỏi phòng, lúc đi đến cửa, anh nhìn Dương Nhân đang sững người, khẽ nói: “Ngủ ngon.”
Bình luận facebook