Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Rất nhiều, rất nhiều lần nhớ em
Edit: Nhạc Vi | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi
Cuộc thi bơi kết thúc cũng là lúc trời vừa nhá nhem tối. Mai Nhiễm đi theo Phó Thời Cẩn vào một phòng bao. Trên đường đi, anh kéo tay cô, bước chân gấp gáp, vừa đóng cửa lại đã đè cô lên cửa. Trên đỉnh đầu là ánh đèn thủy tinh dìu dịu, phản chiếu đôi mắt đen thăm thẳm của người đàn ông.
Hơi thở ấm áp quẩn quanh bên tai, Mai Nhiễm nghe thấy tiếng than nhẹ của anh, sau đó một nụ hôn bất ngờ ập tới.
Mới đầu chỉ là khi mạnh khi nhẹ gặm cắn, sau đó giống như không hài lòng, đầu lưỡi anh tiến vào miệng cô, linh hoạt quấy phá, vừa mút vừa hút, quấn quít không rời.
Mai Nhiễm bị hôn đến nhũn cả người, chỉ có thể ôm lấy anh. Hai tay đang chống hờ trên ngực anh cũng bị kéo vòng sang ôm lấy hai bên hông.
Một lúc lâu sau, thấy cô hai má ửng hồng, miệng thở dốc, người kia rốt cục mới chịu buông tha cho cô, nhưng anh vẫn dịu dàng khẽ hôn lên gò má.
Hô hấp anh có phần dồn dập, lồng ngực phập phồng không ngừng. Anh nắm tay cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Là nhận chút phúc lợi trước.”
Đại não Mai Nhiễm bỗng chốc trở nên trống rỗng, nhiệt tình như lửa vừa rồi… mới chỉ được xem là một chút phúc lợi? Vậy nếu là chính thức, chẳng phải…
Vừa nghĩ đến đó, mặt cô lại đỏ bừng.
Phó Thời Cẩn không nhận ra vẻ khác lạ của cô, anh kéo cô ngồi xuống đối diện mình. Nơi này có ba mươi phần trăm cổ phần của anh, trước khi tới anh đã bảo phục vụ chuẩn bị cơm sẵn, còn mở một chai rượu vang.
“Anh không thể uống rượu.”
“Anh không uống.” Anh nhìn cô, ánh mắt vương nét cười: “Đây là chuẩn bị cho em.”
Lúc này Mai Nhiễm mới yên tâm, nâng ly nhấp một hớp nhỏ. Thật ra cô không hay uống rượu vang đỏ cho lắm, thứ nhất là vì nó quá cầu kỳ, thứ hai là bình thường cô không có thời gian để thưởng rượu.
Cô thích uống rượu trắng hơn, cảm giác men say ngấm từ từ vào người rất tinh tế.
“Em cười gì vậy?”
Mai Nhiễm ngẩng đầu, ý cười càng sâu hơn: “Không có, em chỉ cảm thấy anh rất tốt số thôi.”
“Tốt số?” Người đàn ông nhắc lại hai chữ này, nhướn mi hỏi: “Nghĩa là?
“Thật ra” Mai Nhiễm thành thật khai báo: “Em không nghĩ anh sẽ giành được giải nhất, dù sao thí sinh tham dự còn có vận động viên chuyên nghiệp, nghe nói trước đó anh ta từng giành được rất nhiều giải vô địch.”
Phó Thời Cẩn thảnh thơi vắt chéo chân, hời hợt nói: “Thật ra, trước đây anh cũng là quán quân bơi lội xuyên lục địa đấy.”
“Sao có thể?” Mai Nhiễm không dám tin. “Ở Baike Baidu không nhắc đến chuyện này!”
“Thì ra” Ánh mắt trong vắt của người đàn ông nhìn cô, bên môi hé một nụ cười dụ dỗ như có như không: “Em còn tìm hiểu về anh?”
Mai Nhiễm cắn đũa, hàng mi đen dài rũ xuống, khẽ “Vâng”.
“Sau này em muốn biết gì, có thể hỏi thẳng anh.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng từ tốn: “Bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ nói cho em biết.”
Chuyện gì… cũng nói à?
“…” Mai Nhiễm hỏi đến chủ đề cần quan tâm nhất lúc này: “Anh muốn em làm… làm chuyện gì?”
Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ gõ lên bàn, nét mặt thản nhiên: “Hình như em có hơi căng thẳng?”
Anh cười khẽ: “Yên tâm, hiện tại anh sẽ không có yêu cầu gì quá đáng với em.”
Mai Nhiễm cả kinh, ý anh là sẽ tạm buông tha cho cô, sau này mới tính à?
Chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, phá tan bầu không khí mập mờ đang lan tỏa khắp phòng.
Người bước vào là một phục vụ, anh ta cung kính giao cho Phó Thời Cẩn một tờ giấy, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Mai Nhiễm cầm tờ giấy A4 nghĩ thầm: Lẽ nào là “vòng eo A4″* đang lưu hành trên mạng mà tiểu sư muội nói? Hóa ra chuyện anh muốn làm chỉ đơn giản như vậy thôi. Mai Nhiễm thở dài một hơi, rồi đứng dậy cầm lấy tờ giấy, cô kéo áo lên làm lộ ra vùng eo trắng noãn sau đó đặt tờ giấy lên bụng: “Được không?”
* Đây là trào lưu thịnh hành hồi đó trên MXH TQ, bằng cách dựng đứng tờ giấy A4, vòng eo nhỏ vừa vặn với chiều rộng của tờ A4 (21cm) thì có thể gọi là “vòng eo A4”. Người có vòng eo này được xem như dáng người cực chuẩn.
Phó Thời Cẩn liếc nhìn mảng da trắng bóc kia, ánh mắt dần sâu hơn: “Đây là?”
“Vòng eo A4 đó.” Mai Nhiễm hơi nghi ngờ, sau đó nghiêm túc giải thích cho anh: “Là chỉ vòng eo nhỏ bằng tờ A4, trào lưu đang thịnh hành trên mạng xã hội của con gái đó.”
Phó Thời Cẩn hiểu ra: “Anh biết cơ thể em rất đẹp, không cần phải dùng thứ này để đo đâu.” Đôi mắt sâu thẳm kia như có ánh sáng nhảy múa bên trong: “Vả lại, mắt thấy chưa chắc đã là thật, anh tin tưởng số liệu trong tay mình hơn.”
Mai Nhiễm sửng sốt, gương mặt chợt nóng như lửa đốt.
Phải rồi, anh đâu chỉ tự tay đo lường, thậm chí còn…
Ánh mắt nóng rực kia vẫn khóa chặt lấy cô, đến lúc Mai Nhiễm nghĩ là mình sắp cháy rụi rồi, anh mới nói: “Lật sang mặt trái đi.”
Mai Nhiễm mờ mịt không hiểu lật tờ giấy lại, vừa nhìn thấy thì lúng túng vô cùng. Hóa ra mặt trái tờ giấy in lời ca khúc, là bài “Dạ khúc nửa vầng trăng” mà cô rất thích.
Trong lúc thất thần, không biết người kia nói gì, Mai Nhiễm hỏi lại: “Gì vậy?”
Phó Thời Cẩn lặp lại lời vừa nói, tiện thể đổi sang ngồi cạnh cô.
“Đọc lời bài hát được không?”
Yêu cầu kỳ lạ thật.
Mai Nhiễm cầm tờ giấy lên, bắt đầu đọc. Tiếng Quảng Đông là ngôn ngữ gốc của cô, vì thế không làm khó được cô, trong không gian rộng lớn quẩn quanh giọng đọc nhẹ nhàng mềm mại.
“Vẫn thao thức suốt đêm dài
Ngước nhìn vì sao nơi chân trời
Vẫn nghe thấy tiếng vỹ cầm
Như than khóc lại như trêu đùa
Cớ sao chỉ sót lại một vầng trăng trong khoảng trời của tôi
Kể từ đêm nay hai người đôi ngả.”
Cô đọc từng câu một, âm điệu nhỏ dần: “Xin lỗi.”
Đột nhiên Mai Nhiễm hiểu ra vì sao người đàn ông kia muốn cô đọc bài hát này. Dường như cô có thể tưởng tượng được sau khi mất liên lạc với cô, anh đã mất ngủ rất nhiều đêm liền, cô đơn một mình lặng nhìn vầng trăng vừa trong trẻo vừa lạnh lẽo ngoài khung cửa sổ. Lúc ấy lòng anh đã nghĩ gì?
Mà lúc này đây, khi cô đang đứng trước mặt anh dường như sợ chuyện cũ đau lòng sẽ vùng mình thức tỉnh. Thật ra anh đâu cần phải e dè, chỉ đề nghị cô đọc lời bài hát này. Nếu anh muốn, cô bằng lòng hát, chỉ hát cho một mình anh nghe.
Mai Nhiễm hát lên: “Người ấy tựa như trăng trên trời, chẳng thể nắm bắt… Chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay, nhưng trái tim tôi mỗi một giây mỗi một phút đều bị người chiếm giữ…”
Nước mắt bị người đàn ông hôn lên, ngay cả giọng hát run run cũng bị anh nuốt lấy.
Nhớ nhung bào mòn cốt tủy khiến anh trằn trọc ngủ không yên.
Nhiễm Nhiễm, em có biết không?
Anh cũng từng mỗi đêm đều nhớ đến em.
Rất nhiều, rất nhiều lần nhớ em.
Đêm đến, Mai Nhiễm nằm trên giường lăn qua lộn lại, mãi đến hơn ba giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ được.
Trong cơn mơ chập chờn, quanh quẩn đâu đó giọng nói trầm ấm của người đàn ông: “MR, MR…”
Vừa cố chấp lại vừa cưng chiều, khiến cô như mê say, quyến luyến không muốn tỉnh lại.
“Reng reng reng…”
Mai Nhiễm nhắm mắt mò mẫm tìm kiếm đồng hồ báo thức đang reo ing ỏi, cô nhấn vào công tắc tắt, cuối cùng không gian cũng trở nên im ắng.
Nhưng chỉ một lúc sau, báo thức của điện thoại lại vang lên. Đây là thời gian cuối cùng để nằm ườn trên giường của cô. Mai Nhiễm kéo kéo tóc, hai mắt mở hé chút xíu.
Sáng sớm mới hơn sáu giờ, ánh nắng chiếu xuống phủ đầy ban công, Mai Nhiễm vừa nghe tin tức buổi sáng, vừa chải tóc, một lúc lại cúi người cắn một miếng trứng gà trên bàn.
Hôm nay cô ngủ dậy muộn hơn bình thường, suýt chút nữa thì trễ giờ làm, may mà bệnh nhân không nhiều, đa phần là bệnh nhân đã hẹn trước.
Đương nhiên tối qua cô trợ lý nhỏ cũng ngủ không ngon, hai mắt díu lại, gương mặt phờ phạc.
Mai Nhiễm đùa: “Sao vậy, tối qua giả làm chồn đi trộm gà à?”
“Chị đừng trêu em nữa” Điền Điềm xụ mặt: “Hai ngày nay em xui dễ sợ luôn! Tối qua đi ra ngoài một lúc thôi mà cũng mất ví tiền, cuộc đời đúng là không đoán trước được điều gì…”
Cô nàng thở dài nặng nhọc: “Đây có được xem là của đi thay người không? Nhưng hôm qua nam thần nhà em thi bơi vượt biển, em đã xin nghỉ từ trước, thế nhưng sáng sớm lại bị tái phát viêm dạ dày cấp tính, vậy nên xin nghỉ rồi cũng không được đi xem. Chị nói coi có phải em bị thần xui xẻo ám rồi không?” Nói rồi, cô nàng chắp tay lại: “Mong là không phải mà, mấy ngày nữa em còn phải đi thi đó!”
Hèn gì hôm qua ở khu thi đấu không nhìn thấy cô nàng.
Mai Nhiễm cười cười: “Quá tam ba bận, khổ lắm tất cũng đến ngày sung sướng.”
Cô trợ lý nhỏ gật đầu không ngừng: “Nhất định là thế! Còn cái gì xui hơn việc không được xem nam thần à? May là hôm qua fan có chụp hình lại đăng lên mạng, em cũng chỉ có thể lấy đống ảnh đó để an ủi bản thân thôi. Chị không biết fan của anh ấy điên cuồng thế nào đâu, liếm hình tới mức đáng sợ luôn, nhưng mà dáng người nam thần đúng là quá quá đẹp mà…”
“Thôi được rồi.” Cô nàng vỗ đầu mình một cái, chợt như nhớ tới gì đó: “Chị, lúc chị đi kiểm tra phòng bệnh bác sĩ Châu có tới tìm chị đó.”
“Anh ấy có nói là chuyện gì không?”
“Không có.” Điền Điềm lắc đầu, lại liếc nhìn xung quanh, thì thầm: “Anh Châu hình như gầy đi đó. Cũng chẳng trách được, người bình thường gặp chuyện như vậy áp lực tinh thần sẽ rất lớn.”
Sau khi nghe xong, Mai Nhiễm ra chiều suy nghĩ, gật đầu: “Chị biết rồi.”
“Đàn anh.” Cô cầm điện thoại: “Khi nãy anh tìm em có việc ạ?”
Đầu dây bên kia có hơi ồn ào, Mai Nhiễm không nghe thấy rõ lắm.
“Anh đang ở sân bay.”
Mai Nhiễm ngạc nhiên.
“Anh xin nghỉ ở bệnh viện vài ngày, về quê một chuyến.” Châu Nhất Miểu đi tới một góc vắng, tiếng ồn giảm đi nhiều: “Nhân tiện giải sầu một chút.”
Mai Nhiễm im lặng một hồi, lại nghe anh nói tiếp: “Em không cần lo lắng đâu. Anh không sao, chỉ là muốn về quê thăm ba mẹ thôi.”
“… Vâng ạ.”
“Sắp đến giờ làm thủ tục rồi, có gì liên lạc sau.”
“Dạ.” Mai Nhiễm trả lời: “Thuận buồm xuôi gió.”
“Chị” Trợ lý đẩy cửa: “Bệnh nhân hẹn trước đã tới rồi.”
Mai Nhiễm nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng: “Mời cô ấy vào đi.”
Bước vào là một cô gái còn trẻ, tóc chải ngược ra sau, mắt nhỏ dài, trên mũi có vài đốm tàn nhang.
Mai Nhiễm bắt mạch cho cô, hỏi thăm tình trạng bệnh. Vừa định viết đơn thuốc thì cô gái này ngăn lại, giọng cô nàng cũng rất cao: “Bác sĩ, tôi không có thời gian sắc thuốc, có cách nào đơn giản hơn không?”
“Với tình hình hiện tại của cô, tôi khuyên cô nên uống thuốc là tốt nhất.” Mai Nhiễm cầm bút: “Nếu như ngại phiền phức, hiệu thuốc của chúng tôi có dịch vụ sắc thuốc hộ.”
“Phải đóng thêm tiền à?”
Cô nàng nghe tới giá dịch vụ sắc thuốc hộ thì do dự một hồi: “Tôi không cần đâu.”
Thái độ của cô nàng rất kiên quyết, Mai Nhiễm đành kê đơn thuốc đã pha chế sẵn cho cô ấy.
Cô gái hài lòng quay lưng rời đi. Nhìn bóng lưng của cô nàng, đột nhiên Mai Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười.
Bận rộn một buổi chiều Mai Nhiễm mới về tới nhà. Vì lười nấu cơm nên cô gọi đồ ăn bên ngoài, vừa chơi điện thoại vừa chờ giao hàng.
Cô nhớ cô trợ lý của mình từng nói, có fan chụp hình cuộc thi ở Hải Vịnh. Lúc đó cô không chú ý tới việc chụp ảnh, cô cũng muốn có vài bức giữ lại, không ngờ vừa mở Weibo thì một loạt tin tức dồn dập ùa tới.
Trái tim giống như bị đôi bàn tay khẽ đùa giỡn, khi nhìn vào Weibo, gương mặt của Mai Nhiễm thoắt cái ửng đỏ.
Phó Thời Cẩn V: Nói cho anh biết, hiện tại còn cần bao nhiêu dũng khí?// Ngồi trên đầu tường chờ hồng hạnh nhớ nhung: Chẳng lẽ không phải là “Chợt nhận ra mình cần rất nhiều dũng khí để ”thương” Phó Thời Cẩn” à? Chú ý! ”thương” và ”thượng” (đè) đều là động từ *cười gian*//Suy Nghĩ Thật Kỹ: Chợt nhận ra mình cần rất nhiều dũng khí để…
Cuộc thi bơi kết thúc cũng là lúc trời vừa nhá nhem tối. Mai Nhiễm đi theo Phó Thời Cẩn vào một phòng bao. Trên đường đi, anh kéo tay cô, bước chân gấp gáp, vừa đóng cửa lại đã đè cô lên cửa. Trên đỉnh đầu là ánh đèn thủy tinh dìu dịu, phản chiếu đôi mắt đen thăm thẳm của người đàn ông.
Hơi thở ấm áp quẩn quanh bên tai, Mai Nhiễm nghe thấy tiếng than nhẹ của anh, sau đó một nụ hôn bất ngờ ập tới.
Mới đầu chỉ là khi mạnh khi nhẹ gặm cắn, sau đó giống như không hài lòng, đầu lưỡi anh tiến vào miệng cô, linh hoạt quấy phá, vừa mút vừa hút, quấn quít không rời.
Mai Nhiễm bị hôn đến nhũn cả người, chỉ có thể ôm lấy anh. Hai tay đang chống hờ trên ngực anh cũng bị kéo vòng sang ôm lấy hai bên hông.
Một lúc lâu sau, thấy cô hai má ửng hồng, miệng thở dốc, người kia rốt cục mới chịu buông tha cho cô, nhưng anh vẫn dịu dàng khẽ hôn lên gò má.
Hô hấp anh có phần dồn dập, lồng ngực phập phồng không ngừng. Anh nắm tay cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Là nhận chút phúc lợi trước.”
Đại não Mai Nhiễm bỗng chốc trở nên trống rỗng, nhiệt tình như lửa vừa rồi… mới chỉ được xem là một chút phúc lợi? Vậy nếu là chính thức, chẳng phải…
Vừa nghĩ đến đó, mặt cô lại đỏ bừng.
Phó Thời Cẩn không nhận ra vẻ khác lạ của cô, anh kéo cô ngồi xuống đối diện mình. Nơi này có ba mươi phần trăm cổ phần của anh, trước khi tới anh đã bảo phục vụ chuẩn bị cơm sẵn, còn mở một chai rượu vang.
“Anh không thể uống rượu.”
“Anh không uống.” Anh nhìn cô, ánh mắt vương nét cười: “Đây là chuẩn bị cho em.”
Lúc này Mai Nhiễm mới yên tâm, nâng ly nhấp một hớp nhỏ. Thật ra cô không hay uống rượu vang đỏ cho lắm, thứ nhất là vì nó quá cầu kỳ, thứ hai là bình thường cô không có thời gian để thưởng rượu.
Cô thích uống rượu trắng hơn, cảm giác men say ngấm từ từ vào người rất tinh tế.
“Em cười gì vậy?”
Mai Nhiễm ngẩng đầu, ý cười càng sâu hơn: “Không có, em chỉ cảm thấy anh rất tốt số thôi.”
“Tốt số?” Người đàn ông nhắc lại hai chữ này, nhướn mi hỏi: “Nghĩa là?
“Thật ra” Mai Nhiễm thành thật khai báo: “Em không nghĩ anh sẽ giành được giải nhất, dù sao thí sinh tham dự còn có vận động viên chuyên nghiệp, nghe nói trước đó anh ta từng giành được rất nhiều giải vô địch.”
Phó Thời Cẩn thảnh thơi vắt chéo chân, hời hợt nói: “Thật ra, trước đây anh cũng là quán quân bơi lội xuyên lục địa đấy.”
“Sao có thể?” Mai Nhiễm không dám tin. “Ở Baike Baidu không nhắc đến chuyện này!”
“Thì ra” Ánh mắt trong vắt của người đàn ông nhìn cô, bên môi hé một nụ cười dụ dỗ như có như không: “Em còn tìm hiểu về anh?”
Mai Nhiễm cắn đũa, hàng mi đen dài rũ xuống, khẽ “Vâng”.
“Sau này em muốn biết gì, có thể hỏi thẳng anh.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng từ tốn: “Bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ nói cho em biết.”
Chuyện gì… cũng nói à?
“…” Mai Nhiễm hỏi đến chủ đề cần quan tâm nhất lúc này: “Anh muốn em làm… làm chuyện gì?”
Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ gõ lên bàn, nét mặt thản nhiên: “Hình như em có hơi căng thẳng?”
Anh cười khẽ: “Yên tâm, hiện tại anh sẽ không có yêu cầu gì quá đáng với em.”
Mai Nhiễm cả kinh, ý anh là sẽ tạm buông tha cho cô, sau này mới tính à?
Chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, phá tan bầu không khí mập mờ đang lan tỏa khắp phòng.
Người bước vào là một phục vụ, anh ta cung kính giao cho Phó Thời Cẩn một tờ giấy, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Mai Nhiễm cầm tờ giấy A4 nghĩ thầm: Lẽ nào là “vòng eo A4″* đang lưu hành trên mạng mà tiểu sư muội nói? Hóa ra chuyện anh muốn làm chỉ đơn giản như vậy thôi. Mai Nhiễm thở dài một hơi, rồi đứng dậy cầm lấy tờ giấy, cô kéo áo lên làm lộ ra vùng eo trắng noãn sau đó đặt tờ giấy lên bụng: “Được không?”
* Đây là trào lưu thịnh hành hồi đó trên MXH TQ, bằng cách dựng đứng tờ giấy A4, vòng eo nhỏ vừa vặn với chiều rộng của tờ A4 (21cm) thì có thể gọi là “vòng eo A4”. Người có vòng eo này được xem như dáng người cực chuẩn.
Phó Thời Cẩn liếc nhìn mảng da trắng bóc kia, ánh mắt dần sâu hơn: “Đây là?”
“Vòng eo A4 đó.” Mai Nhiễm hơi nghi ngờ, sau đó nghiêm túc giải thích cho anh: “Là chỉ vòng eo nhỏ bằng tờ A4, trào lưu đang thịnh hành trên mạng xã hội của con gái đó.”
Phó Thời Cẩn hiểu ra: “Anh biết cơ thể em rất đẹp, không cần phải dùng thứ này để đo đâu.” Đôi mắt sâu thẳm kia như có ánh sáng nhảy múa bên trong: “Vả lại, mắt thấy chưa chắc đã là thật, anh tin tưởng số liệu trong tay mình hơn.”
Mai Nhiễm sửng sốt, gương mặt chợt nóng như lửa đốt.
Phải rồi, anh đâu chỉ tự tay đo lường, thậm chí còn…
Ánh mắt nóng rực kia vẫn khóa chặt lấy cô, đến lúc Mai Nhiễm nghĩ là mình sắp cháy rụi rồi, anh mới nói: “Lật sang mặt trái đi.”
Mai Nhiễm mờ mịt không hiểu lật tờ giấy lại, vừa nhìn thấy thì lúng túng vô cùng. Hóa ra mặt trái tờ giấy in lời ca khúc, là bài “Dạ khúc nửa vầng trăng” mà cô rất thích.
Trong lúc thất thần, không biết người kia nói gì, Mai Nhiễm hỏi lại: “Gì vậy?”
Phó Thời Cẩn lặp lại lời vừa nói, tiện thể đổi sang ngồi cạnh cô.
“Đọc lời bài hát được không?”
Yêu cầu kỳ lạ thật.
Mai Nhiễm cầm tờ giấy lên, bắt đầu đọc. Tiếng Quảng Đông là ngôn ngữ gốc của cô, vì thế không làm khó được cô, trong không gian rộng lớn quẩn quanh giọng đọc nhẹ nhàng mềm mại.
“Vẫn thao thức suốt đêm dài
Ngước nhìn vì sao nơi chân trời
Vẫn nghe thấy tiếng vỹ cầm
Như than khóc lại như trêu đùa
Cớ sao chỉ sót lại một vầng trăng trong khoảng trời của tôi
Kể từ đêm nay hai người đôi ngả.”
Cô đọc từng câu một, âm điệu nhỏ dần: “Xin lỗi.”
Đột nhiên Mai Nhiễm hiểu ra vì sao người đàn ông kia muốn cô đọc bài hát này. Dường như cô có thể tưởng tượng được sau khi mất liên lạc với cô, anh đã mất ngủ rất nhiều đêm liền, cô đơn một mình lặng nhìn vầng trăng vừa trong trẻo vừa lạnh lẽo ngoài khung cửa sổ. Lúc ấy lòng anh đã nghĩ gì?
Mà lúc này đây, khi cô đang đứng trước mặt anh dường như sợ chuyện cũ đau lòng sẽ vùng mình thức tỉnh. Thật ra anh đâu cần phải e dè, chỉ đề nghị cô đọc lời bài hát này. Nếu anh muốn, cô bằng lòng hát, chỉ hát cho một mình anh nghe.
Mai Nhiễm hát lên: “Người ấy tựa như trăng trên trời, chẳng thể nắm bắt… Chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay, nhưng trái tim tôi mỗi một giây mỗi một phút đều bị người chiếm giữ…”
Nước mắt bị người đàn ông hôn lên, ngay cả giọng hát run run cũng bị anh nuốt lấy.
Nhớ nhung bào mòn cốt tủy khiến anh trằn trọc ngủ không yên.
Nhiễm Nhiễm, em có biết không?
Anh cũng từng mỗi đêm đều nhớ đến em.
Rất nhiều, rất nhiều lần nhớ em.
Đêm đến, Mai Nhiễm nằm trên giường lăn qua lộn lại, mãi đến hơn ba giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ được.
Trong cơn mơ chập chờn, quanh quẩn đâu đó giọng nói trầm ấm của người đàn ông: “MR, MR…”
Vừa cố chấp lại vừa cưng chiều, khiến cô như mê say, quyến luyến không muốn tỉnh lại.
“Reng reng reng…”
Mai Nhiễm nhắm mắt mò mẫm tìm kiếm đồng hồ báo thức đang reo ing ỏi, cô nhấn vào công tắc tắt, cuối cùng không gian cũng trở nên im ắng.
Nhưng chỉ một lúc sau, báo thức của điện thoại lại vang lên. Đây là thời gian cuối cùng để nằm ườn trên giường của cô. Mai Nhiễm kéo kéo tóc, hai mắt mở hé chút xíu.
Sáng sớm mới hơn sáu giờ, ánh nắng chiếu xuống phủ đầy ban công, Mai Nhiễm vừa nghe tin tức buổi sáng, vừa chải tóc, một lúc lại cúi người cắn một miếng trứng gà trên bàn.
Hôm nay cô ngủ dậy muộn hơn bình thường, suýt chút nữa thì trễ giờ làm, may mà bệnh nhân không nhiều, đa phần là bệnh nhân đã hẹn trước.
Đương nhiên tối qua cô trợ lý nhỏ cũng ngủ không ngon, hai mắt díu lại, gương mặt phờ phạc.
Mai Nhiễm đùa: “Sao vậy, tối qua giả làm chồn đi trộm gà à?”
“Chị đừng trêu em nữa” Điền Điềm xụ mặt: “Hai ngày nay em xui dễ sợ luôn! Tối qua đi ra ngoài một lúc thôi mà cũng mất ví tiền, cuộc đời đúng là không đoán trước được điều gì…”
Cô nàng thở dài nặng nhọc: “Đây có được xem là của đi thay người không? Nhưng hôm qua nam thần nhà em thi bơi vượt biển, em đã xin nghỉ từ trước, thế nhưng sáng sớm lại bị tái phát viêm dạ dày cấp tính, vậy nên xin nghỉ rồi cũng không được đi xem. Chị nói coi có phải em bị thần xui xẻo ám rồi không?” Nói rồi, cô nàng chắp tay lại: “Mong là không phải mà, mấy ngày nữa em còn phải đi thi đó!”
Hèn gì hôm qua ở khu thi đấu không nhìn thấy cô nàng.
Mai Nhiễm cười cười: “Quá tam ba bận, khổ lắm tất cũng đến ngày sung sướng.”
Cô trợ lý nhỏ gật đầu không ngừng: “Nhất định là thế! Còn cái gì xui hơn việc không được xem nam thần à? May là hôm qua fan có chụp hình lại đăng lên mạng, em cũng chỉ có thể lấy đống ảnh đó để an ủi bản thân thôi. Chị không biết fan của anh ấy điên cuồng thế nào đâu, liếm hình tới mức đáng sợ luôn, nhưng mà dáng người nam thần đúng là quá quá đẹp mà…”
“Thôi được rồi.” Cô nàng vỗ đầu mình một cái, chợt như nhớ tới gì đó: “Chị, lúc chị đi kiểm tra phòng bệnh bác sĩ Châu có tới tìm chị đó.”
“Anh ấy có nói là chuyện gì không?”
“Không có.” Điền Điềm lắc đầu, lại liếc nhìn xung quanh, thì thầm: “Anh Châu hình như gầy đi đó. Cũng chẳng trách được, người bình thường gặp chuyện như vậy áp lực tinh thần sẽ rất lớn.”
Sau khi nghe xong, Mai Nhiễm ra chiều suy nghĩ, gật đầu: “Chị biết rồi.”
“Đàn anh.” Cô cầm điện thoại: “Khi nãy anh tìm em có việc ạ?”
Đầu dây bên kia có hơi ồn ào, Mai Nhiễm không nghe thấy rõ lắm.
“Anh đang ở sân bay.”
Mai Nhiễm ngạc nhiên.
“Anh xin nghỉ ở bệnh viện vài ngày, về quê một chuyến.” Châu Nhất Miểu đi tới một góc vắng, tiếng ồn giảm đi nhiều: “Nhân tiện giải sầu một chút.”
Mai Nhiễm im lặng một hồi, lại nghe anh nói tiếp: “Em không cần lo lắng đâu. Anh không sao, chỉ là muốn về quê thăm ba mẹ thôi.”
“… Vâng ạ.”
“Sắp đến giờ làm thủ tục rồi, có gì liên lạc sau.”
“Dạ.” Mai Nhiễm trả lời: “Thuận buồm xuôi gió.”
“Chị” Trợ lý đẩy cửa: “Bệnh nhân hẹn trước đã tới rồi.”
Mai Nhiễm nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng: “Mời cô ấy vào đi.”
Bước vào là một cô gái còn trẻ, tóc chải ngược ra sau, mắt nhỏ dài, trên mũi có vài đốm tàn nhang.
Mai Nhiễm bắt mạch cho cô, hỏi thăm tình trạng bệnh. Vừa định viết đơn thuốc thì cô gái này ngăn lại, giọng cô nàng cũng rất cao: “Bác sĩ, tôi không có thời gian sắc thuốc, có cách nào đơn giản hơn không?”
“Với tình hình hiện tại của cô, tôi khuyên cô nên uống thuốc là tốt nhất.” Mai Nhiễm cầm bút: “Nếu như ngại phiền phức, hiệu thuốc của chúng tôi có dịch vụ sắc thuốc hộ.”
“Phải đóng thêm tiền à?”
Cô nàng nghe tới giá dịch vụ sắc thuốc hộ thì do dự một hồi: “Tôi không cần đâu.”
Thái độ của cô nàng rất kiên quyết, Mai Nhiễm đành kê đơn thuốc đã pha chế sẵn cho cô ấy.
Cô gái hài lòng quay lưng rời đi. Nhìn bóng lưng của cô nàng, đột nhiên Mai Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười.
Bận rộn một buổi chiều Mai Nhiễm mới về tới nhà. Vì lười nấu cơm nên cô gọi đồ ăn bên ngoài, vừa chơi điện thoại vừa chờ giao hàng.
Cô nhớ cô trợ lý của mình từng nói, có fan chụp hình cuộc thi ở Hải Vịnh. Lúc đó cô không chú ý tới việc chụp ảnh, cô cũng muốn có vài bức giữ lại, không ngờ vừa mở Weibo thì một loạt tin tức dồn dập ùa tới.
Trái tim giống như bị đôi bàn tay khẽ đùa giỡn, khi nhìn vào Weibo, gương mặt của Mai Nhiễm thoắt cái ửng đỏ.
Phó Thời Cẩn V: Nói cho anh biết, hiện tại còn cần bao nhiêu dũng khí?// Ngồi trên đầu tường chờ hồng hạnh nhớ nhung: Chẳng lẽ không phải là “Chợt nhận ra mình cần rất nhiều dũng khí để ”thương” Phó Thời Cẩn” à? Chú ý! ”thương” và ”thượng” (đè) đều là động từ *cười gian*//Suy Nghĩ Thật Kỹ: Chợt nhận ra mình cần rất nhiều dũng khí để…
Bình luận facebook