Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Có lẽ cô ấy có nỗi khổ riêng
Edit: Nhân Quýnh | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi
“Ồ, “The Best Chinese Singer” đã có kết quả rồi.”
Điền Điềm lướt xem tin tức trên di động, chép miệng: “Thiên hậu quả nhiên là Thiên hậu, đạt quán quân quá xứng đáng.”
“Gì cơ?” Cô tiếp tục kéo xuống dưới, “Mai Mộng Nhiên xếp thứ hai?” Lại tiếp tục cảm thán: “Bỏ qua những nhân tố khác, chỉ riêng khuôn mặt của cô ta thôi cũng được cộng không ít điểm rồi. Đúng là thời đại chỉ biết nhìn mặt!”
Mai Nhiễm ở bên cạnh đang lật giở sổ ghi chép nghe cô lẩm bẩm khó tránh khỏi phân tâm, liền dừng lại nghĩ ngợi. Mai Mộng Nhiên hồi mười sáu, mười bảy tuổi có dáng vẻ thế nào nhỉ?
Ừm, hơi… lôi thôi.
Vừa đen vừa gầy. Gò má cao, môi dày, cười lên thì mắt không ra mắt, mũi chẳng ra mũi. Dáng vẻ lúc đó so với bây giờ quả thật là một trời một vực.
Sự thay đổi này bắt đầu từ khi Mai Mộng Nhiên còn là Thẩm Mộng Nhiên.
Khi đó, cô ta mười sáu, lăn lộn theo ông nội đến nhà họ Mai, môi trường xa lạ không hòa nhập được, việc học cũng đình trệ nghiêm trọng, được bố nuôi Mai Thanh Viễn đưa ra nước ngoài “mạ vàng”. Sau ba năm, nhờ chăm chỉ luyện tập nên cũng có chút tiếng tăm, thêm vẻ bề ngoài thuần khiết và giọng ca ngọt ngào mà nổi lên nhanh chóng. Lại ba năm sau nữa, xán lạn trở về nước.
“Ôi trời!” Người bên cạnh bỗng kêu thất thanh khiến dòng suy nghĩ của Mai Nhiễm bị gián đoạn. Không đợi cô hỏi han, cô bé trợ lý đã kích động lao tới trước mặt.
“Chị, chị. Chị còn nhớ hôm qua em đã bảo cái tên Phó Thời Cẩn nghe quen tai không? Trời ạ! Một nhân vật lớn như vậy, em đúng là có mắt không tròng mà.”
Thấy Mai Nhiễm không có phản ứng gì, cô nhóc đấm ngực dậm chân, gần như nhảy dựng lên: “Chính là nhà sưu tầm đồ cổ nổi tiếng đó! Trước đây báo chí từng nhắc qua, anh ấy đem quyên tặng một con dấu bằng bạch ngọc cho viện bảo tàng thành phố A đó…”
Dường như vẫn chưa nhận được sự đồng cảm mãnh liệt từ người trước mắt, Điền Điềm thẳng thừng quăng ra “quả bom” tiếp theo: “Chị, chị có biết con dấu làm bằng bạch ngọc kia được đấu giá bao nhiêu tiền không?”
Mai Nhiễm phối hợp lắc đầu.
Trợ lý nhỏ khoa trương giơ ra chín ngón tay: “Hơn một trăm triệu đó! Là tiền thật giá thật đó. Tặng mà không chớp mắt”, cô lại than thở: “Em làm việc quần quật thế này, sợ rằng cả đời cũng không kiếm nổi số lẻ ấy chứ…”
“Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến việc có thể nhìn thấy người thật thôi là em đã hạnh phúc đến phát ngất luôn rồi!”
Mai Nhiễm đang mải nghĩ ngợi, nghe cô nói vậy liền bật cười, vỗ vai cô:
“Kiềm chế đi, tuần sau anh ta tới tái khám đấy.”
Trêu đùa xong, cô đưa mấy thực tập sinh đến buồng buổi sáng theo thông lệ.
Lúc đầu mọi việc khá thuận lợi, tới khi kiểm tra cho một bà lão, Mai Nhiễm thấy tình trạng bà ấy không ổn. Hỏi thăm thì bà ấp úng nửa ngày không nói rõ được đầu đuôi thế nào.
Y tá bên cạnh vội giải thích: “Hôm qua có…có một ống thuốc không tiêm.”
“Liều quá!” Mặt Mai Nhiễm đanh lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy thực tập sinh nhìn nhau, y tá lại khẽ nói: “Là bệnh nhân kiên quyết không dùng, nói là khó khăn về kinh tế…”
Thuốc tiêm nhập từ Đức, hiệu quả cực tốt, nhưng giá cả rất đắt. Một ống khoảng mấy ngàn tệ, hầu hết người dân bình thường đều không chi trả được.
Mai Nhiễm trầm mặc.
Y tá lại thấp giọng kể tình hình của bà lão: “Chồng bà ấy mất sớm, bà ấy sống dựa vào chút tiền lương ít ỏi của việc dọn vệ sinh. Tuổi cao, thân lại mang bệnh, bây giờ quả thật tình cảnh quá thê lương.”
Chúng sinh muôn loài đều phân rõ cao thấp, đâu thể có bình đẳng tuyệt đối.
Lần này cô suy nghĩ không thấu đáo, nhưng…thuốc này không thể không dùng được.
“Thuốc nhất định phải dùng, tiền thuốc men tôi sẽ ứng ra.”
Y tá gật đầu đồng ý, lại ngập ngừng: “Bác sĩ Mai, bệnh nhân này có lẽ cần phải thuê hộ lý chăm sóc.”
Mai Nhiễm nghi hoặc: “Không phải bà ấy còn có một cô cháu gái sao?”
Y tá thở dài: “Đau lâu ốm dài con bất hiếu, huống hồ cũng không phải cháu ruột.”
Bà lão nghe đến đây mắt đã đỏ hồng, y tá thấy vậy lòng càng buồn bã, cúi đầu nói khẽ: “Bà ấy không con không cái, người cháu gái kia nhặt về từ bãi rác. Khó khăn nuôi cô ta trưởng thành, vậy mà không ngờ nó lại vong ân bội nghĩa. Cô ta không thèm quan tâm bà ấy bệnh nặng thế nào, lần nào đến cũng đòi tiền, không đưa thì chửi rủa bà ấy chết đi. Còn đụng tay đụng chân nữa. À, những vết thâm tím trên tay bà ấy là do cô ta cấu đấy…”
Mai Nhiễm nghe xong rất lâu cũng không nói gì.
Hồi lâu sau mới đáp lại: “Vậy thì thuê một hộ lý chăm sóc đi.” Cô dịu dàng an ủi bà lão:
“Bà ơi, bà cứ yên tâm dưỡng bệnh nhé, không cần bận tâm những điều khác đâu ạ.”
Bà lão cảm kích nắm chặt lấy tay cô, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào đến mức không nói nên lời:
“Người tốt…cả đời bình… an!”
Mai Nhiễm vào phòng kiểm tra được một lúc thì có một cô gái trẻ đến khu Trung Y, trên vai khoác ba lô, đôi mắt ngó nghiêng khắp nơi.
Nghe tiếng động, Điền Điềm từ quầy thuốc ngó đầu ra: “Xin chào, xin hỏi chị có hẹn trước không ạ?”
“Không có.” Cô gái lắc đầu.
“Tôi đến tìm người. Xin hỏi bác sĩ Mai Tái* có ở đây không?”
Điền Điềm nghe xong thì đổ mồ hôi hột: “Không có bác sĩ ở đây*? Có ý gì vậy? Mới sáng sớm chị đến không phải để đùa chứ?”
* Mai Tái phát âm giống với “một tại” = không có ở đây.
“Là bác sĩ Mai có mái tóc dài màu đen.” Cô gái miêu tả đơn giản.
“Mặt trái xoan, đôi mắt rất to, rất đẹp, giống như mỹ nhân ngày xưa vậy đó!”
Điền Điềm nhanh chóng hiểu ý: “Người cô nói là bác sĩ Mai Nhiễm sao?”
“A?” Cô gái đỏ mặt. “Hóa ra là “Nhiễm” chứ không phải “Tái”. Ngại quá, tôi nhìn vội nên gọi sai tên.”
Trước đó cô còn đang ngờ ngợ sao ai mà lại có cái tên lạ thế.
Điền Điềm rót một cốc nước đặt lên bàn, hỏi cô gái: “Cô tìm chị ấy có việc gì?”
“Là thế này, tôi là học viên của Học viện mỹ thuật A, gần đây tôi có một bài tập vẽ vật thể, chủ đề về người đẹp cổ điển. Nghe bạn học nói có một bác sĩ khoa Trung y của bệnh viên Nhân dân rất phù hợp với yêu cầu. Tôi muốn nhờ cô ấy làm người mẫu.”
“Bác sĩ Mai đang đi thăm buồng bệnh rồi, cô đợi một lát nhé.”
Nửa tiếng sau, Mai Nhiễm cùng nhóm thực tập sinh trở về, cô gái nói lại lý do mình đến đây một lần nữa. Thịnh tình khó cưỡng, hai người liền lên lịch hẹn, sau đó cô gái cũng rời đi.
Lúc này không có bệnh nhân hẹn trước, Mai Nhiễm xem lại ghi chép của thực tập sinh ở phòng làm việc, tỉ mỉ ghi lại đánh giá ở bên cạnh.
Điện thoại bỗng nhiên lóe sáng, tin tức Wechat liên tiếp hiện lên màn hình.
Dư Thanh: “Trời ạ trời ạ, cười chết tớ mất.”
Dư Thanh: “Sáng nay bọn mình ghi hình “The Best Chinese Singer”. Tối qua không biết em họ của cậu bị gì, trên trán mọc ra hai cái sừng, hai bên trái phải đối xứng, trông như con tuần lộc ấy.”
Dư Thanh: “Nổi lên rõ cực kỳ, phấn dày mấy cũng không che được. Nhiếp ảnh còn không dám chụp cận cảnh cho cô ta. Ống kính mà zoom gần vào thì…ảnh quá đẹp tớ không dám nhìn luôn.”
Vị thiên hậu này trước mặt người khác thì cao quý lạnh lùng, ở sau thì lại là một con người khác. Mai Nhiễm đã biết từ lâu mà không thể trách cô ấy. Cô cất điện thoại đi, đang muốn lấy cốc nước thì trợ lý dẫn theo một người đi vào.
Người kia đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, mang khẩu trang nhưng Mai Nhiễm vừa nhìn đã nhận ra cô ta.
Hiển nhiên, Điền Điềm cũng biết cô ta là ai, kích động làm khẩu hình: “Mai…Mai Mộng Nhiên?”
Ngữ khí Mai Nhiễm có chút lạnh nhạt: “Em đến tìm chị có chuyện gì?”
Mai Mộng Nhiên bỏ kính râm và khẩu trang: “Mai Nhiễm, cổ họng em hơi đau, chị kê đơn giúp em với.”
Nghe đến đây, tầm mắt của Mai Nhiễm khẽ rời xuống chiếc mũ lưỡi trai đang bị cô ta kéo sụp xuống: “Tình huống này thì em nên đến khoa Tai Mũi Họng để khám.”
Mai Mộng Nhiên tự tiện ngồi xuống ghế khám, đảo mắt nhìn xung quanh: “Chẳng phải chị rất tinh thông Đông Tây Y còn gì. Cứ kê cho em một đơn thuốc là được rồi.”
Trợ lý ở bên cạnh nghe đến đây thì trợn mắt má miệng. Đây…hai người này quen nhau à? Hai người họ có quan hệ thế nào? Đợi lát nữa liệu có thể xin chữ ký được không nhỉ?
Mai Nhiễm nhìn thái độ thờ ơ của cô nàng liền sáng tỏ. Chỉ sợ rằng lần này không phải đến khám bệnh mà là đến để khoe khoang.
Đúng rồi, đây chẳng phải là chuyện mà Mai Mộng Nhiên thích làm nhất hay sao.
Xem ra, nếu không để cô ta vừa ý thì cô ta sẽ quấn lấy không buông. Mai Nhiễm nghĩ ngợi rồi ra quyết định.
Sau khi kiểm tra, cô phát hiện cổ họng Mai Mộng Nhiên quả thật có dấu hiệu tổn thương khá nhỏ, liền hỏi: “Dạo gần đây em ăn uống thế nào? Có hay ăn thứ gì kích thích không?”
Mai Mộng Nhiên thấp giọng trả lời: “Có uống dấm.” Giọng nói càng lúc càng thấp: “Rất nhiều, rất nhiều dấm.”
Mai Nhiễm ngẩn người, gần như không dám tin.
“Aizzz, chị đừng hỏi nữa.”, Mai Mộng Nhiên có chút mất kiên nhẫn. “Kê thuốc cho em đi. Đắt cũng không sao, miễn là hiệu quả tốt.”
Bây giờ, ngay cả nuốt nước miếng cô ta cũng thấy đau họng. Hơn nữa vài ngày tới lại phải ghi hình.
Cuối cùng, Mai Nhiễm đành phải kê cho cô ta mấy vị thuốc Trung Y ôn hòa, còn dặn dò phải ăn đồ thanh đạm, đồ lỏng dễ tiêu. Mai Mộng Nhiên lơ đãng gật đầu, không biết có nghe vào hay không.
Sau khi tiễn Mai Mộng Nhiên đi, Mai Nhiễm nhận được điện thoại hẹn lịch khám của bệnh nhân, thông báo sắp tới có việc gấp cần giải quyết ngay nên muốn dời lịch.
Cúp điện thoại, cô liếc nhìn màn hình có mấy tin nhắn được gửi đến, mở từng cái ra xem.
Dư Thanh: “Này, mình kể cậu nghe một chuyện khá thú vị!”
Dư Thanh: “Mấy ngày trước khi ghi hình, Mai Mộng Nhiên có đến gặp mình, hỏi có cách nào khiến cho giọng hát trở nên dạt dào cảm xúc không? Thấy cô ta thành tâm thành ý hỏi như vậy nên tự nhiên mình muốn tiết lộ bí quyết gia truyền.”
Dư Thanh: “Thế là mình nói với cô ta, uống dấm sẽ có lợi cho giọng hát.”
Dư Thanh: “Trời ơi! Không ngờ cô ta uống thật. Nghe nói cổ họng còn bị thương, kết quả là cô ta bị tụt hạng trong kỳ hai của chương trình. Không biết quản lý của cô ta phải đau đầu cỡ nào. Có trời mới biết, lúc đấy mình chỉ thuận miệng nói bừa thôi.”
Hóa ra là như vậy. Tất cả chân tướng sự việc đều đã sáng tỏ.
Mai Nhiễm nghĩ ngợi một lúc rồi nhắn tin: “Thanh Thanh, mình biết vì chuyện của mình mà cậu không thích em ấy. Vui đùa một chút thì được, chứ đừng thái quá.”
Bên kia nhanh chóng trả lời bằng một biểu tượng bĩu môi.
***
Cuối tuần trôi qua nhanh chóng.
Sáng thứ hai, Điền Điềm vác đôi mắt thâm quầng sưng đỏ đi làm. Thấy vậy Mai Nhiễm vội hỏi: “Em sao thế?”
Cô bé trợ lý liền khóc “huhu”, nghẹn ngào một lúc lâu mới dần ổn định tâm trạng.
Hóa ra, tối qua cô nàng đến tham gia buổi họp mặt tưởng nhớ MR. Trong buổi tiệc có rất nhiều người hâm mộ MR, đến từ khắp nơi trong nước, thậm chí cả nước ngoài. Tất cả đều cùng nhau hồi tưởng, cùng nhau hát vang ca khúc “Anh là sự tương phùng tuyệt vời nhất trên thế gian”, hát đến đoạn cao trào tất cả đều khóc nức nở.
Mai Nhiễm thấy cô nàng khóc lóc thương tâm như thế, không đành lòng, lên tiếng an ủi: “Biết đâu cái người mà em hay nhắc đến vẫn chưa chết thì sao.”
Điền Điềm lấy tay lau lau mặt, đáy mắt vẫn vương ánh lệ: “Nếu cô ấy vẫn tồn tại trên thế gian này…vậy…tại sao cô ấy không xuất hiện? Mọi người đều yêu cô ấy như vậy.”
Âm thanh của một người có thể khiến cho nhiều người nhớ nhung đến vậy, hơn nữa còn đằng đẵng bảy năm trời, không biết cảm giác ấy sẽ như thế nào?
Mai Nhiễm im lặng, trong lòng khẽ thở dài:
“Có lẽ, cô ấy có nỗi khổ riêng.”
Sáng nay bệnh nhân rất đông, ngay cả thời gian uống nước cũng không có. Điền Điềm cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hòa nhập vào guồng quay của công việc.
Bận rộn đến lúc ăn cơm trưa, bệnh nhân đã về hết, khu vực Trung Y mới yên tĩnh trở lại.
Mai Nhiễm và Điền Điềm xuống căng tin bệnh viện ăn trưa, nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng thì đến giờ làm việc.
Buổi chiều không quá đông, Mai Nhiễm dành thời gian xuống khu nộp viện phí, thanh toán tiền thuốc men giúp bà lão, giải thích ngắn gọn vài câu với đồng nghiệp, khi về đến khu Trung Y, thấy trợ lý đứng ở hành lang trợn mắt khua tay ra hiệu với cô.
Thấy Mai Nhiễm nhất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trợ lý không kiềm chế được chỉ chỉ ngón tay: “Anh Phó vừa đến, đang ngồi trong phòng làm việc của chị đấy.”
Trợ lý hào hứng nên bước chân cũng nhanh hơn, hai tay ôm ngực cảm khái:
“So với lần trước thì còn đẹp trai hơn gấp ngàn lần, quả thật là đẹp trai ngút trời luôn.”
“Không được không được, em sắp ngất rồi.”
“Ồ, “The Best Chinese Singer” đã có kết quả rồi.”
Điền Điềm lướt xem tin tức trên di động, chép miệng: “Thiên hậu quả nhiên là Thiên hậu, đạt quán quân quá xứng đáng.”
“Gì cơ?” Cô tiếp tục kéo xuống dưới, “Mai Mộng Nhiên xếp thứ hai?” Lại tiếp tục cảm thán: “Bỏ qua những nhân tố khác, chỉ riêng khuôn mặt của cô ta thôi cũng được cộng không ít điểm rồi. Đúng là thời đại chỉ biết nhìn mặt!”
Mai Nhiễm ở bên cạnh đang lật giở sổ ghi chép nghe cô lẩm bẩm khó tránh khỏi phân tâm, liền dừng lại nghĩ ngợi. Mai Mộng Nhiên hồi mười sáu, mười bảy tuổi có dáng vẻ thế nào nhỉ?
Ừm, hơi… lôi thôi.
Vừa đen vừa gầy. Gò má cao, môi dày, cười lên thì mắt không ra mắt, mũi chẳng ra mũi. Dáng vẻ lúc đó so với bây giờ quả thật là một trời một vực.
Sự thay đổi này bắt đầu từ khi Mai Mộng Nhiên còn là Thẩm Mộng Nhiên.
Khi đó, cô ta mười sáu, lăn lộn theo ông nội đến nhà họ Mai, môi trường xa lạ không hòa nhập được, việc học cũng đình trệ nghiêm trọng, được bố nuôi Mai Thanh Viễn đưa ra nước ngoài “mạ vàng”. Sau ba năm, nhờ chăm chỉ luyện tập nên cũng có chút tiếng tăm, thêm vẻ bề ngoài thuần khiết và giọng ca ngọt ngào mà nổi lên nhanh chóng. Lại ba năm sau nữa, xán lạn trở về nước.
“Ôi trời!” Người bên cạnh bỗng kêu thất thanh khiến dòng suy nghĩ của Mai Nhiễm bị gián đoạn. Không đợi cô hỏi han, cô bé trợ lý đã kích động lao tới trước mặt.
“Chị, chị. Chị còn nhớ hôm qua em đã bảo cái tên Phó Thời Cẩn nghe quen tai không? Trời ạ! Một nhân vật lớn như vậy, em đúng là có mắt không tròng mà.”
Thấy Mai Nhiễm không có phản ứng gì, cô nhóc đấm ngực dậm chân, gần như nhảy dựng lên: “Chính là nhà sưu tầm đồ cổ nổi tiếng đó! Trước đây báo chí từng nhắc qua, anh ấy đem quyên tặng một con dấu bằng bạch ngọc cho viện bảo tàng thành phố A đó…”
Dường như vẫn chưa nhận được sự đồng cảm mãnh liệt từ người trước mắt, Điền Điềm thẳng thừng quăng ra “quả bom” tiếp theo: “Chị, chị có biết con dấu làm bằng bạch ngọc kia được đấu giá bao nhiêu tiền không?”
Mai Nhiễm phối hợp lắc đầu.
Trợ lý nhỏ khoa trương giơ ra chín ngón tay: “Hơn một trăm triệu đó! Là tiền thật giá thật đó. Tặng mà không chớp mắt”, cô lại than thở: “Em làm việc quần quật thế này, sợ rằng cả đời cũng không kiếm nổi số lẻ ấy chứ…”
“Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến việc có thể nhìn thấy người thật thôi là em đã hạnh phúc đến phát ngất luôn rồi!”
Mai Nhiễm đang mải nghĩ ngợi, nghe cô nói vậy liền bật cười, vỗ vai cô:
“Kiềm chế đi, tuần sau anh ta tới tái khám đấy.”
Trêu đùa xong, cô đưa mấy thực tập sinh đến buồng buổi sáng theo thông lệ.
Lúc đầu mọi việc khá thuận lợi, tới khi kiểm tra cho một bà lão, Mai Nhiễm thấy tình trạng bà ấy không ổn. Hỏi thăm thì bà ấp úng nửa ngày không nói rõ được đầu đuôi thế nào.
Y tá bên cạnh vội giải thích: “Hôm qua có…có một ống thuốc không tiêm.”
“Liều quá!” Mặt Mai Nhiễm đanh lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy thực tập sinh nhìn nhau, y tá lại khẽ nói: “Là bệnh nhân kiên quyết không dùng, nói là khó khăn về kinh tế…”
Thuốc tiêm nhập từ Đức, hiệu quả cực tốt, nhưng giá cả rất đắt. Một ống khoảng mấy ngàn tệ, hầu hết người dân bình thường đều không chi trả được.
Mai Nhiễm trầm mặc.
Y tá lại thấp giọng kể tình hình của bà lão: “Chồng bà ấy mất sớm, bà ấy sống dựa vào chút tiền lương ít ỏi của việc dọn vệ sinh. Tuổi cao, thân lại mang bệnh, bây giờ quả thật tình cảnh quá thê lương.”
Chúng sinh muôn loài đều phân rõ cao thấp, đâu thể có bình đẳng tuyệt đối.
Lần này cô suy nghĩ không thấu đáo, nhưng…thuốc này không thể không dùng được.
“Thuốc nhất định phải dùng, tiền thuốc men tôi sẽ ứng ra.”
Y tá gật đầu đồng ý, lại ngập ngừng: “Bác sĩ Mai, bệnh nhân này có lẽ cần phải thuê hộ lý chăm sóc.”
Mai Nhiễm nghi hoặc: “Không phải bà ấy còn có một cô cháu gái sao?”
Y tá thở dài: “Đau lâu ốm dài con bất hiếu, huống hồ cũng không phải cháu ruột.”
Bà lão nghe đến đây mắt đã đỏ hồng, y tá thấy vậy lòng càng buồn bã, cúi đầu nói khẽ: “Bà ấy không con không cái, người cháu gái kia nhặt về từ bãi rác. Khó khăn nuôi cô ta trưởng thành, vậy mà không ngờ nó lại vong ân bội nghĩa. Cô ta không thèm quan tâm bà ấy bệnh nặng thế nào, lần nào đến cũng đòi tiền, không đưa thì chửi rủa bà ấy chết đi. Còn đụng tay đụng chân nữa. À, những vết thâm tím trên tay bà ấy là do cô ta cấu đấy…”
Mai Nhiễm nghe xong rất lâu cũng không nói gì.
Hồi lâu sau mới đáp lại: “Vậy thì thuê một hộ lý chăm sóc đi.” Cô dịu dàng an ủi bà lão:
“Bà ơi, bà cứ yên tâm dưỡng bệnh nhé, không cần bận tâm những điều khác đâu ạ.”
Bà lão cảm kích nắm chặt lấy tay cô, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào đến mức không nói nên lời:
“Người tốt…cả đời bình… an!”
Mai Nhiễm vào phòng kiểm tra được một lúc thì có một cô gái trẻ đến khu Trung Y, trên vai khoác ba lô, đôi mắt ngó nghiêng khắp nơi.
Nghe tiếng động, Điền Điềm từ quầy thuốc ngó đầu ra: “Xin chào, xin hỏi chị có hẹn trước không ạ?”
“Không có.” Cô gái lắc đầu.
“Tôi đến tìm người. Xin hỏi bác sĩ Mai Tái* có ở đây không?”
Điền Điềm nghe xong thì đổ mồ hôi hột: “Không có bác sĩ ở đây*? Có ý gì vậy? Mới sáng sớm chị đến không phải để đùa chứ?”
* Mai Tái phát âm giống với “một tại” = không có ở đây.
“Là bác sĩ Mai có mái tóc dài màu đen.” Cô gái miêu tả đơn giản.
“Mặt trái xoan, đôi mắt rất to, rất đẹp, giống như mỹ nhân ngày xưa vậy đó!”
Điền Điềm nhanh chóng hiểu ý: “Người cô nói là bác sĩ Mai Nhiễm sao?”
“A?” Cô gái đỏ mặt. “Hóa ra là “Nhiễm” chứ không phải “Tái”. Ngại quá, tôi nhìn vội nên gọi sai tên.”
Trước đó cô còn đang ngờ ngợ sao ai mà lại có cái tên lạ thế.
Điền Điềm rót một cốc nước đặt lên bàn, hỏi cô gái: “Cô tìm chị ấy có việc gì?”
“Là thế này, tôi là học viên của Học viện mỹ thuật A, gần đây tôi có một bài tập vẽ vật thể, chủ đề về người đẹp cổ điển. Nghe bạn học nói có một bác sĩ khoa Trung y của bệnh viên Nhân dân rất phù hợp với yêu cầu. Tôi muốn nhờ cô ấy làm người mẫu.”
“Bác sĩ Mai đang đi thăm buồng bệnh rồi, cô đợi một lát nhé.”
Nửa tiếng sau, Mai Nhiễm cùng nhóm thực tập sinh trở về, cô gái nói lại lý do mình đến đây một lần nữa. Thịnh tình khó cưỡng, hai người liền lên lịch hẹn, sau đó cô gái cũng rời đi.
Lúc này không có bệnh nhân hẹn trước, Mai Nhiễm xem lại ghi chép của thực tập sinh ở phòng làm việc, tỉ mỉ ghi lại đánh giá ở bên cạnh.
Điện thoại bỗng nhiên lóe sáng, tin tức Wechat liên tiếp hiện lên màn hình.
Dư Thanh: “Trời ạ trời ạ, cười chết tớ mất.”
Dư Thanh: “Sáng nay bọn mình ghi hình “The Best Chinese Singer”. Tối qua không biết em họ của cậu bị gì, trên trán mọc ra hai cái sừng, hai bên trái phải đối xứng, trông như con tuần lộc ấy.”
Dư Thanh: “Nổi lên rõ cực kỳ, phấn dày mấy cũng không che được. Nhiếp ảnh còn không dám chụp cận cảnh cho cô ta. Ống kính mà zoom gần vào thì…ảnh quá đẹp tớ không dám nhìn luôn.”
Vị thiên hậu này trước mặt người khác thì cao quý lạnh lùng, ở sau thì lại là một con người khác. Mai Nhiễm đã biết từ lâu mà không thể trách cô ấy. Cô cất điện thoại đi, đang muốn lấy cốc nước thì trợ lý dẫn theo một người đi vào.
Người kia đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, mang khẩu trang nhưng Mai Nhiễm vừa nhìn đã nhận ra cô ta.
Hiển nhiên, Điền Điềm cũng biết cô ta là ai, kích động làm khẩu hình: “Mai…Mai Mộng Nhiên?”
Ngữ khí Mai Nhiễm có chút lạnh nhạt: “Em đến tìm chị có chuyện gì?”
Mai Mộng Nhiên bỏ kính râm và khẩu trang: “Mai Nhiễm, cổ họng em hơi đau, chị kê đơn giúp em với.”
Nghe đến đây, tầm mắt của Mai Nhiễm khẽ rời xuống chiếc mũ lưỡi trai đang bị cô ta kéo sụp xuống: “Tình huống này thì em nên đến khoa Tai Mũi Họng để khám.”
Mai Mộng Nhiên tự tiện ngồi xuống ghế khám, đảo mắt nhìn xung quanh: “Chẳng phải chị rất tinh thông Đông Tây Y còn gì. Cứ kê cho em một đơn thuốc là được rồi.”
Trợ lý ở bên cạnh nghe đến đây thì trợn mắt má miệng. Đây…hai người này quen nhau à? Hai người họ có quan hệ thế nào? Đợi lát nữa liệu có thể xin chữ ký được không nhỉ?
Mai Nhiễm nhìn thái độ thờ ơ của cô nàng liền sáng tỏ. Chỉ sợ rằng lần này không phải đến khám bệnh mà là đến để khoe khoang.
Đúng rồi, đây chẳng phải là chuyện mà Mai Mộng Nhiên thích làm nhất hay sao.
Xem ra, nếu không để cô ta vừa ý thì cô ta sẽ quấn lấy không buông. Mai Nhiễm nghĩ ngợi rồi ra quyết định.
Sau khi kiểm tra, cô phát hiện cổ họng Mai Mộng Nhiên quả thật có dấu hiệu tổn thương khá nhỏ, liền hỏi: “Dạo gần đây em ăn uống thế nào? Có hay ăn thứ gì kích thích không?”
Mai Mộng Nhiên thấp giọng trả lời: “Có uống dấm.” Giọng nói càng lúc càng thấp: “Rất nhiều, rất nhiều dấm.”
Mai Nhiễm ngẩn người, gần như không dám tin.
“Aizzz, chị đừng hỏi nữa.”, Mai Mộng Nhiên có chút mất kiên nhẫn. “Kê thuốc cho em đi. Đắt cũng không sao, miễn là hiệu quả tốt.”
Bây giờ, ngay cả nuốt nước miếng cô ta cũng thấy đau họng. Hơn nữa vài ngày tới lại phải ghi hình.
Cuối cùng, Mai Nhiễm đành phải kê cho cô ta mấy vị thuốc Trung Y ôn hòa, còn dặn dò phải ăn đồ thanh đạm, đồ lỏng dễ tiêu. Mai Mộng Nhiên lơ đãng gật đầu, không biết có nghe vào hay không.
Sau khi tiễn Mai Mộng Nhiên đi, Mai Nhiễm nhận được điện thoại hẹn lịch khám của bệnh nhân, thông báo sắp tới có việc gấp cần giải quyết ngay nên muốn dời lịch.
Cúp điện thoại, cô liếc nhìn màn hình có mấy tin nhắn được gửi đến, mở từng cái ra xem.
Dư Thanh: “Này, mình kể cậu nghe một chuyện khá thú vị!”
Dư Thanh: “Mấy ngày trước khi ghi hình, Mai Mộng Nhiên có đến gặp mình, hỏi có cách nào khiến cho giọng hát trở nên dạt dào cảm xúc không? Thấy cô ta thành tâm thành ý hỏi như vậy nên tự nhiên mình muốn tiết lộ bí quyết gia truyền.”
Dư Thanh: “Thế là mình nói với cô ta, uống dấm sẽ có lợi cho giọng hát.”
Dư Thanh: “Trời ơi! Không ngờ cô ta uống thật. Nghe nói cổ họng còn bị thương, kết quả là cô ta bị tụt hạng trong kỳ hai của chương trình. Không biết quản lý của cô ta phải đau đầu cỡ nào. Có trời mới biết, lúc đấy mình chỉ thuận miệng nói bừa thôi.”
Hóa ra là như vậy. Tất cả chân tướng sự việc đều đã sáng tỏ.
Mai Nhiễm nghĩ ngợi một lúc rồi nhắn tin: “Thanh Thanh, mình biết vì chuyện của mình mà cậu không thích em ấy. Vui đùa một chút thì được, chứ đừng thái quá.”
Bên kia nhanh chóng trả lời bằng một biểu tượng bĩu môi.
***
Cuối tuần trôi qua nhanh chóng.
Sáng thứ hai, Điền Điềm vác đôi mắt thâm quầng sưng đỏ đi làm. Thấy vậy Mai Nhiễm vội hỏi: “Em sao thế?”
Cô bé trợ lý liền khóc “huhu”, nghẹn ngào một lúc lâu mới dần ổn định tâm trạng.
Hóa ra, tối qua cô nàng đến tham gia buổi họp mặt tưởng nhớ MR. Trong buổi tiệc có rất nhiều người hâm mộ MR, đến từ khắp nơi trong nước, thậm chí cả nước ngoài. Tất cả đều cùng nhau hồi tưởng, cùng nhau hát vang ca khúc “Anh là sự tương phùng tuyệt vời nhất trên thế gian”, hát đến đoạn cao trào tất cả đều khóc nức nở.
Mai Nhiễm thấy cô nàng khóc lóc thương tâm như thế, không đành lòng, lên tiếng an ủi: “Biết đâu cái người mà em hay nhắc đến vẫn chưa chết thì sao.”
Điền Điềm lấy tay lau lau mặt, đáy mắt vẫn vương ánh lệ: “Nếu cô ấy vẫn tồn tại trên thế gian này…vậy…tại sao cô ấy không xuất hiện? Mọi người đều yêu cô ấy như vậy.”
Âm thanh của một người có thể khiến cho nhiều người nhớ nhung đến vậy, hơn nữa còn đằng đẵng bảy năm trời, không biết cảm giác ấy sẽ như thế nào?
Mai Nhiễm im lặng, trong lòng khẽ thở dài:
“Có lẽ, cô ấy có nỗi khổ riêng.”
Sáng nay bệnh nhân rất đông, ngay cả thời gian uống nước cũng không có. Điền Điềm cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hòa nhập vào guồng quay của công việc.
Bận rộn đến lúc ăn cơm trưa, bệnh nhân đã về hết, khu vực Trung Y mới yên tĩnh trở lại.
Mai Nhiễm và Điền Điềm xuống căng tin bệnh viện ăn trưa, nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng thì đến giờ làm việc.
Buổi chiều không quá đông, Mai Nhiễm dành thời gian xuống khu nộp viện phí, thanh toán tiền thuốc men giúp bà lão, giải thích ngắn gọn vài câu với đồng nghiệp, khi về đến khu Trung Y, thấy trợ lý đứng ở hành lang trợn mắt khua tay ra hiệu với cô.
Thấy Mai Nhiễm nhất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trợ lý không kiềm chế được chỉ chỉ ngón tay: “Anh Phó vừa đến, đang ngồi trong phòng làm việc của chị đấy.”
Trợ lý hào hứng nên bước chân cũng nhanh hơn, hai tay ôm ngực cảm khái:
“So với lần trước thì còn đẹp trai hơn gấp ngàn lần, quả thật là đẹp trai ngút trời luôn.”
“Không được không được, em sắp ngất rồi.”
Bình luận facebook