Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Sau khi Ôn Thiên Thụ trở lại thành phố Tây Giang, vẫn luôn ở tại Chu gia, dưới sự trợ giúp của Chu Mộ Sơn, quỹ hội bảo vệ kiến trúc cổ đã bước đầu hoàn thành trù bị, tài chính cũng đã sớm chuẩn bị đúng chỗ, ít ngày nữa là có thể theo khởi động kế hoạch.
Sự tình tạm hạ màn, cô cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ngày mai chính là đông chí, Hoắc Hàn bên kia không biết tiến triển thế nào, hai người từ mỗi ngày gọi điện thoại hai lần, từ từ giảm bớt một ngày một lần, ngày hôm qua thậm chí một cái tin nhắn cũng không có.
Nói không lo lắng là không có khả năng, cô đã liên tục vài ngày phải dựa vào thuốc ngủ để đi vào giấc ngủ.
Mẹ cô tựa hồ muốn đem tình thương của mẹ từng thiếu hụt từng chút một bồi thường cho cô, nhưng quan hệ mẹ con đóng băng lại há chỉ một sớm chiều là có thể chắp vá lại?
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Ôn Thiên Thụ tưởng mẹ mình lại lại đây đưa đồ bổ, chạy nhanh từ trên giường ngồi dậy, cửa mở, tiến vào lại là Bạch Tuyết Ca.
Còn ít tháng, bụng nhỏ của cô ấy thoạt nhìn còn bình thường, nhưng mặt mày đã mơ hồ nhìn ra được phong vị phụ nữ, "Phồn Phồn, có phải chị đã quên chuyện gì hay không?"
Thật đúng là đã quên.
Hôm nay muốn đưa cô ấy đi bệnh viện phụ sản làm kiểm tra.
Trong khoảng thời gian này, hai người đều rất ít ra cửa, ngẫu nhiên một hai lần ra ngoài cũng là có cảnh sát cải trang đi cùng, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, cẩn thận mấy cũng có sai sót.
Dù có cẩn thận thế nào, vẫn sẽ xảy ra chuyện.
Ôn Thiên Thụ từ trong hôn mê tỉnh lại, phát hiện chính mình đang ở trên một chiếc trực thăng, Bạch Tuyết Ca cuộn tròn ở bên cạnh cô, đôi môi đều không còn huyết sắc.
Sự tình phát sinh như thế nào?
Khi đoàn người tới bệnh viện, Chu Mộ Sơn đi tìm vị trí dừng xe, Bạch Tuyết Ca trước khi ra cửa đã uống một nồi canh sâm, vừa xuống xe liền vội vã đi tìm toilet, Ôn Thiên Thụ đưa cô ấy vào, hai cảnh sát mặc thường phục còn lại chờ ở bên ngoài.
Vài phút sau, Ôn Thiên Thụ rửa tay sạch sẽ đi ra, vừa lúc nhìn thấy một người cảnh sát đang chạy về hướng cầu thang, chẳng lẽ là có tình huống? Trái tim cô bị nhấc lên.
Càng kỳ quái chính là, một người cảnh sát khác cũng không thấy bóng dáng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô nhận thấy có điểm không thích hợp, đang muốn trở về tìm Bạch Tuyết Ca, phía sau một bóng ma tới gần, còn chưa kịp quay đầu lại, trên cổ bỗng nhiên đau đớn, ý thức cuối cùng dừng lại ở một tiếng hừ cười đắc ý của người nọ.
Tiếng cười kia dần dần rõ ràng bên tai, cô lập tức nhắm chặt hai mắt.
"Không phải nói chúng ta bắt một người?"
"Một con bé khác không bỏ được, phiền toái!" Dứt khoát cùng nhau trói lại đây, chờ tới mục tiêu, tùy tiện tìm một chỗ ném xuống.
"Người phụ nữ này rốt cuộc có địa vị gì?" Đáng giá bọn họ phí bao tâm sức như vậy, còn mang cả trực thăng ra.
"Không chê mệnh lớn thì cứ nói, không nên biết cũng đừng hỏi loạn. Dù sao chúng ta chỉ cần chiếu theo bên trên phân phó làm việc là được."
"Hiểu rồi."
Sau một hồi trầm mặc, Ôn Thiên Thụ cảm giác được có tiếng bước chân tới gần, người nọ ngồi xổm xuống, nắm tay cô, lại hướng tĩnh mạch tiêm vào nước thuốc, cô lại lâm vào hôn mê.
Một giờ trước.
Hoắc Hàn nhận được điện thoại của Chu Mộ Sơn.
"Tiểu Thụ cùng Bạch Tuyết Ca đều không thấy."
"Tôi ở bãi đỗ xe gặp phải tập kích, người nọ dùng điện thoại của tôi gọi cho cảnh sát, dẫn tới bãi đỗ xe ..." Vị trí vừa vặn là góc chết của camera, cũng không chụp được hình ảnh có liên quan.
"Mà một cảnh sát khác canh giữ ở bên ngoài toilet cũng nói nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo giống Tiểu Thụ như đúc từ toilet chạy ra, bước nhanh đi hướng cầu thang, kêu mấy lần cô ấy vẫn không trả lời, dưới tình thế cấp bách nên đã đuổi theo ..."
Rõ ràng đã cẩn thận tất cả, không nghĩ tới tại thời khắc mấu chốt vẫn xảy ra chuyện.
Khi trò chuyện kết thúc, trên mu bàn tay Hoắc Hàn đã hiện rõ gân xanh, Đường Hải bên cạnh nhận thấy anh khác thường, hỏi một câu, "Làm sao vậy?"
"Bà xã tôi xảy ra chuyện."
Đường Hải cả kinh, Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương nhanh chóng vây lại đây.
"Hoắc Hàn, cậu bình tĩnh một chút."
Lúc này sao có thể bình tĩnh nổi?
Hoắc Hàn bực bội gãi gãi tóc, tưởng tượng đến lúc này cô đang hãm sâu trong nguy hiểm, đầu óc cơ hồ sắp nổ tung!
Lúc này trong lòng Đường Hải cũng nôn nóng vạn phần, nhưng tốt xấu còn có thể bảo trì lý trí cơ bản, hai người làm việc cùng nhau đã nhiều năm, hắn chưa từng ở trên mặt Hoắc Hàn nhìn thấy biểu tình hoảng loạn như vậy.
Có lẽ trên đời này thật sự không có việc đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
"Anh Hàn!" Thịnh Thiên Chúc chỉ vào đồng hồ anh, "Mau xem, điểm đỏ ở mặt trên đang di động!"
Cả người Hoắc Hàn chấn động, đột nhiên nhớ tới có cùng thiết bị định vị với cô, điểm đỏ quả nhiên đang chuyển động, hơn nữa —
Đường Hải buột miệng thốt ra, "Sao lại thế, vị trí này còn không phải là ở gần sườn núi Sinh Tử?"
Hắn lại nói, "Còn thất thần cái gì, nhanh chóng cố định phạm vi, tổ chức nghĩ cách cứu viện."
"Chị Thiên Thụ bị bọn họ mang đến nơi này?"
Thanh âm hai người vang lên cùng lúc.
Hoắc Hàn đang trong suy nghĩ hỗn độn bị lời này của Thịnh Thiên Chúc làm tỉnh táo, thân phận của Sơn Ưng có khả năng đã bại lộ.
Sáu tiếng đồng hồ trước, trời vừa sáng.
Bạch Dạ, Milan cùng đám người Phàn gia từ con đường bí mật tiến vào sườn núi Sinh Tử, đi chừng ba mươi phút liền tới trước một phiến cửa đá, hai bên đều có một tượng đá, Bạch Dạ ấn lên mắt tượng đá bên trái, theo nó thụt vào, cửa đá chậm rãi mở ra trước mắt mọi người.
"Ông lưu lại bên ngoài."
Anh Quân gật đầu: "Vâng, Bạch gia."
Ba người cùng vào mộ thất.
Trên thạch đài (Như kiểu bàn đá) phía trước, được khảm một loạt dạ minh châu, tổng cộng có chín viên, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tùy tiện có thể thấy được đủ loại đồ cổ, bày biện chỉnh chỉnh tề tề, xem ra nơi này không chỉ là mộ của mẹ Bạch Dạ mà còn là nơi cất giấu bảo tàng, Phàn gia không đổi sắc mặt thu hồi tầm mắt.
"Milan," Bạch Dạ quay đầu lại nhìn cô ta, "Em đi vào trước."
Milan theo bản năng dùng khóe mắt nhìn lướt qua Phàn gia, nuốt nuốt nước miếng một hơi rất nhỏ, "Anh không vào cùng em sao?"
"Anh cùng lão Phàn đi nhìn Hành Chi trước."
Ngữ khí hắn ôn hòa xưa nay chưa từng có, Milan lại nghe đến sau lưng rét run, ẩn ẩn dự cảm tựa hồ có chuyện gì sắp sửa xảy ra, mí mắt cô ta đột nhiên nhảy dựng, "Vậy ... Em đi vào trước."
Bạch Dạ cười cười, "Ừ."
Mộ chôn quần áo và di vật của Thiên Hành Chi được thiết lập ở bên cạnh mộ thất, không gian rất lớn, có vẻ đặc biệt âm lãnh (âm u lạnh lẽo).
Trên bàn đặt bài vị, thực hiển nhiên, tên cùng ngày đều là từng nét bút dùng đao khắc lên, không thể nghi ngờ là bút tích của Bạch Dạ.
"Mẫn Chi, không có gì lời nào muốn nói với anh ông sao?"
Trong nhà rất tối, Thiên Mẫn Chi thấy không rõ biểu tình của người bên cạnh, lại từ trong miệng hắn nghe được hai chữ "Mẫn Chi" mà hô hấp tạm dừng, còn chưa ra tiếng, lại nghe thấy thanh âm hắn, "Tôi nhưng thật ra muốn nói lời xin lỗi cùng Hành Chi."
"Bởi vì —"
Ngữ điệu hắn vẫn là bình tĩnh không gợn sóng, "Kế tiếp khả năng tôi phải ở trước mặt hắn xử quyết em trai hắn."
Cùng lúc đó, Thiên Mẫn Chi cảm giác được họng súng ấn ở sau lưng mình, đường cong toàn thân trở nên căng chặt, "Bạch gia, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì."
"Tôi cũng không hiểu," Bạch gia cười, "Vì cái gì sẽ là ông."
Từ sau khi xử lý xong Tiểu Tằng, hắn để người thăng cấp chỉnh lại hệ thống thông tin của tòa nhà, bất luận tin tức gì thông qua tín hiệu gửi ra ngoài đều sẽ bị chặn lại, sau khi lọc mới có thể gửi đi thành công, thẳng đến có một ngày —
Chặn lại được một tin nhắn đã mã hóa từ Thiên Mẫn Chi.
Mà ở cái đêm hắn cùng Milan lặng im không ngủ ấy, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, là bởi vì ở một khắc em gái đóng cửa lại kia, tin tức mã hóa bị phá giải được gửi đến di động hắn.
Bốn chữ rất đơn giản: Sườn núi Sinh Tử.
Nhưng cũng đã đủ phá hủy rất nhiều thứ.
"Lão Phàn, tôi thật sự thất vọng về ông. Nhưng tôi lại từ đáy lòng tự đáy lòng mà kính nể ông, trong bảy năm này rốt cuộc ông đã trả giá lớn thế nào, không có người nào rõ ràng hơn so với tôi. Cũng chỉ có người giống như ông, mới xứng trở thành đối thủ của Bạch Dạ tôi."
Thiên Mẫn Chi hừ lạnh một tiếng: "Thu hồi màn giả mù sa mưa (quá mù ra mưa – hàm ý giả dối) của ông đi."
Bạch Dạ cười to: "Tôi rốt cuộc cũng từ trong miệng ông nghe được một câu nói thật."
Súng của hắn chuyển qua vị trí gần ngực "Không cần hành động thiếu suy nghĩ, lỗ châu mai cũng sẽ không giống tôi nhớ tình cũ."
Thiên Mẫn Chi từ chỗ hắn biết tin nhắn kia không được phát đi, lại bị hắn tìm ra thân phận, từ nháy mắt kia đã không còn ôm hy vọng gì, "Bạch Dạ, làm một lần gọn gàng đi."
"Không vội. Đúng rồi, ông muốn gặp con gái mình lần cuối cùng không?"
Nghe vậy, đồng tử Thiên Mẫn Chi co chặt.
"Khả năng tôi diễn giải không được rõ ràng," hắn gằn từng chữ một, "Là ông thấy ... lần cuối cùng con gái mình."
"Ông —" Thiên Mẫn Chi cơ hồ cắn nát cả hàm răng, "Ông rốt cuộc muốn làm gì?"
"Xem thời gian này, hẳn là cô ta đang trên đường tới. Đến lúc đó hình ảnh cha con gặp lại nhất định sẽ thực cảm động đi."
Hai người đều không chú ý tới, ở cửa có một bóng đen run rẩy một cái, lại lập tức không thấy nữa.
Milan gian nan tiêu hóa tin tức vừa mới nghe được, như thế nào sẽ ... Tại sao lại như vậy ... Nước mắt không ngừng chảy xuống, làm thế nào cũng lau không sạch, cô ta đi ra bên ngoài, anh Quân thấy bộ dáng này của cô ra, cho rằng cô ta tức cảnh sinh tình, vừa định an ủi vài câu, ai ngờ cô ta cũng không nhìn hắn cái nào đã dọc theo con đường bí mật đi mất.
Hắn thật là không hiểu ra sao.
***
Khi Ôn Thiên Thụ lại lần nữa thanh tỉnh, phát hiện chính mình đang ở một nơi tối đen trong sơn động, mơ hồ có thể nghe được tiếng nước chảy, những người đó canh giữ ở cửa động, mà Bạch Tuyết Ca còn đang hôn mê, không có một tia dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Dưới lòng đất lạnh như vậy, cô ấy còn có thai, hơn nữa nghe ý tứ bọn hắn, tựa hồ là muốn ném người lại chỗ này.
Thực hiển nhiên, Bạch Tuyết Ca mới đầu cũng không có trong danh sách bắt cóc lần này, cô ấy là vô tội bị kéo vào.
Ôn Thiên Thụ đem áo khoác che trên người cô ấy, lại kéo xuống thiết bị định vị bỏ vào túi, dùng sức cầm tay cô ấy, không tiếng động nói trong lòng, "Kiên trì một chút, rất nhanh sẽ có người tới đây cứu em."
Không bao lâu, Ôn Thiên Thụ bị người mang đi.
Hai người kia thô lỗ ở phía sau đẩy cô, sau khi lướt qua một cái cửa động, đi vào một hang đá mát lạnh, trên người cô lúc này chỉ mặc áo lông mỏng, tức khắc rùng mình.
Đi khoảng hơn mười phút, phía trước bỗng nhiên xuất hiện ánh đèn pin, tiếp theo, một bóng hình đi tới, thời điểm còn cách vài bước, người đàn ông phía sau cung kính kêu một tiếng, "Đại tiểu thư."
Ôn Thiên Thụ nhìn qua, là một người phụ nữ trung niên lạ mặt.
Bà ta là ai?
Chính ở thời điểm nghĩ đến điều này, người phụ nữ kia lại đến gần, "Các người đi trước đi, người giao cho tôi là được."
Ôn Thiên Thụ nhớ rõ thanh âm này.
———
Tác giả có lời muốn nói: Sửa chữa một chút.
Sự tình tạm hạ màn, cô cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ngày mai chính là đông chí, Hoắc Hàn bên kia không biết tiến triển thế nào, hai người từ mỗi ngày gọi điện thoại hai lần, từ từ giảm bớt một ngày một lần, ngày hôm qua thậm chí một cái tin nhắn cũng không có.
Nói không lo lắng là không có khả năng, cô đã liên tục vài ngày phải dựa vào thuốc ngủ để đi vào giấc ngủ.
Mẹ cô tựa hồ muốn đem tình thương của mẹ từng thiếu hụt từng chút một bồi thường cho cô, nhưng quan hệ mẹ con đóng băng lại há chỉ một sớm chiều là có thể chắp vá lại?
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Ôn Thiên Thụ tưởng mẹ mình lại lại đây đưa đồ bổ, chạy nhanh từ trên giường ngồi dậy, cửa mở, tiến vào lại là Bạch Tuyết Ca.
Còn ít tháng, bụng nhỏ của cô ấy thoạt nhìn còn bình thường, nhưng mặt mày đã mơ hồ nhìn ra được phong vị phụ nữ, "Phồn Phồn, có phải chị đã quên chuyện gì hay không?"
Thật đúng là đã quên.
Hôm nay muốn đưa cô ấy đi bệnh viện phụ sản làm kiểm tra.
Trong khoảng thời gian này, hai người đều rất ít ra cửa, ngẫu nhiên một hai lần ra ngoài cũng là có cảnh sát cải trang đi cùng, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, cẩn thận mấy cũng có sai sót.
Dù có cẩn thận thế nào, vẫn sẽ xảy ra chuyện.
Ôn Thiên Thụ từ trong hôn mê tỉnh lại, phát hiện chính mình đang ở trên một chiếc trực thăng, Bạch Tuyết Ca cuộn tròn ở bên cạnh cô, đôi môi đều không còn huyết sắc.
Sự tình phát sinh như thế nào?
Khi đoàn người tới bệnh viện, Chu Mộ Sơn đi tìm vị trí dừng xe, Bạch Tuyết Ca trước khi ra cửa đã uống một nồi canh sâm, vừa xuống xe liền vội vã đi tìm toilet, Ôn Thiên Thụ đưa cô ấy vào, hai cảnh sát mặc thường phục còn lại chờ ở bên ngoài.
Vài phút sau, Ôn Thiên Thụ rửa tay sạch sẽ đi ra, vừa lúc nhìn thấy một người cảnh sát đang chạy về hướng cầu thang, chẳng lẽ là có tình huống? Trái tim cô bị nhấc lên.
Càng kỳ quái chính là, một người cảnh sát khác cũng không thấy bóng dáng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô nhận thấy có điểm không thích hợp, đang muốn trở về tìm Bạch Tuyết Ca, phía sau một bóng ma tới gần, còn chưa kịp quay đầu lại, trên cổ bỗng nhiên đau đớn, ý thức cuối cùng dừng lại ở một tiếng hừ cười đắc ý của người nọ.
Tiếng cười kia dần dần rõ ràng bên tai, cô lập tức nhắm chặt hai mắt.
"Không phải nói chúng ta bắt một người?"
"Một con bé khác không bỏ được, phiền toái!" Dứt khoát cùng nhau trói lại đây, chờ tới mục tiêu, tùy tiện tìm một chỗ ném xuống.
"Người phụ nữ này rốt cuộc có địa vị gì?" Đáng giá bọn họ phí bao tâm sức như vậy, còn mang cả trực thăng ra.
"Không chê mệnh lớn thì cứ nói, không nên biết cũng đừng hỏi loạn. Dù sao chúng ta chỉ cần chiếu theo bên trên phân phó làm việc là được."
"Hiểu rồi."
Sau một hồi trầm mặc, Ôn Thiên Thụ cảm giác được có tiếng bước chân tới gần, người nọ ngồi xổm xuống, nắm tay cô, lại hướng tĩnh mạch tiêm vào nước thuốc, cô lại lâm vào hôn mê.
Một giờ trước.
Hoắc Hàn nhận được điện thoại của Chu Mộ Sơn.
"Tiểu Thụ cùng Bạch Tuyết Ca đều không thấy."
"Tôi ở bãi đỗ xe gặp phải tập kích, người nọ dùng điện thoại của tôi gọi cho cảnh sát, dẫn tới bãi đỗ xe ..." Vị trí vừa vặn là góc chết của camera, cũng không chụp được hình ảnh có liên quan.
"Mà một cảnh sát khác canh giữ ở bên ngoài toilet cũng nói nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo giống Tiểu Thụ như đúc từ toilet chạy ra, bước nhanh đi hướng cầu thang, kêu mấy lần cô ấy vẫn không trả lời, dưới tình thế cấp bách nên đã đuổi theo ..."
Rõ ràng đã cẩn thận tất cả, không nghĩ tới tại thời khắc mấu chốt vẫn xảy ra chuyện.
Khi trò chuyện kết thúc, trên mu bàn tay Hoắc Hàn đã hiện rõ gân xanh, Đường Hải bên cạnh nhận thấy anh khác thường, hỏi một câu, "Làm sao vậy?"
"Bà xã tôi xảy ra chuyện."
Đường Hải cả kinh, Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương nhanh chóng vây lại đây.
"Hoắc Hàn, cậu bình tĩnh một chút."
Lúc này sao có thể bình tĩnh nổi?
Hoắc Hàn bực bội gãi gãi tóc, tưởng tượng đến lúc này cô đang hãm sâu trong nguy hiểm, đầu óc cơ hồ sắp nổ tung!
Lúc này trong lòng Đường Hải cũng nôn nóng vạn phần, nhưng tốt xấu còn có thể bảo trì lý trí cơ bản, hai người làm việc cùng nhau đã nhiều năm, hắn chưa từng ở trên mặt Hoắc Hàn nhìn thấy biểu tình hoảng loạn như vậy.
Có lẽ trên đời này thật sự không có việc đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
"Anh Hàn!" Thịnh Thiên Chúc chỉ vào đồng hồ anh, "Mau xem, điểm đỏ ở mặt trên đang di động!"
Cả người Hoắc Hàn chấn động, đột nhiên nhớ tới có cùng thiết bị định vị với cô, điểm đỏ quả nhiên đang chuyển động, hơn nữa —
Đường Hải buột miệng thốt ra, "Sao lại thế, vị trí này còn không phải là ở gần sườn núi Sinh Tử?"
Hắn lại nói, "Còn thất thần cái gì, nhanh chóng cố định phạm vi, tổ chức nghĩ cách cứu viện."
"Chị Thiên Thụ bị bọn họ mang đến nơi này?"
Thanh âm hai người vang lên cùng lúc.
Hoắc Hàn đang trong suy nghĩ hỗn độn bị lời này của Thịnh Thiên Chúc làm tỉnh táo, thân phận của Sơn Ưng có khả năng đã bại lộ.
Sáu tiếng đồng hồ trước, trời vừa sáng.
Bạch Dạ, Milan cùng đám người Phàn gia từ con đường bí mật tiến vào sườn núi Sinh Tử, đi chừng ba mươi phút liền tới trước một phiến cửa đá, hai bên đều có một tượng đá, Bạch Dạ ấn lên mắt tượng đá bên trái, theo nó thụt vào, cửa đá chậm rãi mở ra trước mắt mọi người.
"Ông lưu lại bên ngoài."
Anh Quân gật đầu: "Vâng, Bạch gia."
Ba người cùng vào mộ thất.
Trên thạch đài (Như kiểu bàn đá) phía trước, được khảm một loạt dạ minh châu, tổng cộng có chín viên, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tùy tiện có thể thấy được đủ loại đồ cổ, bày biện chỉnh chỉnh tề tề, xem ra nơi này không chỉ là mộ của mẹ Bạch Dạ mà còn là nơi cất giấu bảo tàng, Phàn gia không đổi sắc mặt thu hồi tầm mắt.
"Milan," Bạch Dạ quay đầu lại nhìn cô ta, "Em đi vào trước."
Milan theo bản năng dùng khóe mắt nhìn lướt qua Phàn gia, nuốt nuốt nước miếng một hơi rất nhỏ, "Anh không vào cùng em sao?"
"Anh cùng lão Phàn đi nhìn Hành Chi trước."
Ngữ khí hắn ôn hòa xưa nay chưa từng có, Milan lại nghe đến sau lưng rét run, ẩn ẩn dự cảm tựa hồ có chuyện gì sắp sửa xảy ra, mí mắt cô ta đột nhiên nhảy dựng, "Vậy ... Em đi vào trước."
Bạch Dạ cười cười, "Ừ."
Mộ chôn quần áo và di vật của Thiên Hành Chi được thiết lập ở bên cạnh mộ thất, không gian rất lớn, có vẻ đặc biệt âm lãnh (âm u lạnh lẽo).
Trên bàn đặt bài vị, thực hiển nhiên, tên cùng ngày đều là từng nét bút dùng đao khắc lên, không thể nghi ngờ là bút tích của Bạch Dạ.
"Mẫn Chi, không có gì lời nào muốn nói với anh ông sao?"
Trong nhà rất tối, Thiên Mẫn Chi thấy không rõ biểu tình của người bên cạnh, lại từ trong miệng hắn nghe được hai chữ "Mẫn Chi" mà hô hấp tạm dừng, còn chưa ra tiếng, lại nghe thấy thanh âm hắn, "Tôi nhưng thật ra muốn nói lời xin lỗi cùng Hành Chi."
"Bởi vì —"
Ngữ điệu hắn vẫn là bình tĩnh không gợn sóng, "Kế tiếp khả năng tôi phải ở trước mặt hắn xử quyết em trai hắn."
Cùng lúc đó, Thiên Mẫn Chi cảm giác được họng súng ấn ở sau lưng mình, đường cong toàn thân trở nên căng chặt, "Bạch gia, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì."
"Tôi cũng không hiểu," Bạch gia cười, "Vì cái gì sẽ là ông."
Từ sau khi xử lý xong Tiểu Tằng, hắn để người thăng cấp chỉnh lại hệ thống thông tin của tòa nhà, bất luận tin tức gì thông qua tín hiệu gửi ra ngoài đều sẽ bị chặn lại, sau khi lọc mới có thể gửi đi thành công, thẳng đến có một ngày —
Chặn lại được một tin nhắn đã mã hóa từ Thiên Mẫn Chi.
Mà ở cái đêm hắn cùng Milan lặng im không ngủ ấy, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, là bởi vì ở một khắc em gái đóng cửa lại kia, tin tức mã hóa bị phá giải được gửi đến di động hắn.
Bốn chữ rất đơn giản: Sườn núi Sinh Tử.
Nhưng cũng đã đủ phá hủy rất nhiều thứ.
"Lão Phàn, tôi thật sự thất vọng về ông. Nhưng tôi lại từ đáy lòng tự đáy lòng mà kính nể ông, trong bảy năm này rốt cuộc ông đã trả giá lớn thế nào, không có người nào rõ ràng hơn so với tôi. Cũng chỉ có người giống như ông, mới xứng trở thành đối thủ của Bạch Dạ tôi."
Thiên Mẫn Chi hừ lạnh một tiếng: "Thu hồi màn giả mù sa mưa (quá mù ra mưa – hàm ý giả dối) của ông đi."
Bạch Dạ cười to: "Tôi rốt cuộc cũng từ trong miệng ông nghe được một câu nói thật."
Súng của hắn chuyển qua vị trí gần ngực "Không cần hành động thiếu suy nghĩ, lỗ châu mai cũng sẽ không giống tôi nhớ tình cũ."
Thiên Mẫn Chi từ chỗ hắn biết tin nhắn kia không được phát đi, lại bị hắn tìm ra thân phận, từ nháy mắt kia đã không còn ôm hy vọng gì, "Bạch Dạ, làm một lần gọn gàng đi."
"Không vội. Đúng rồi, ông muốn gặp con gái mình lần cuối cùng không?"
Nghe vậy, đồng tử Thiên Mẫn Chi co chặt.
"Khả năng tôi diễn giải không được rõ ràng," hắn gằn từng chữ một, "Là ông thấy ... lần cuối cùng con gái mình."
"Ông —" Thiên Mẫn Chi cơ hồ cắn nát cả hàm răng, "Ông rốt cuộc muốn làm gì?"
"Xem thời gian này, hẳn là cô ta đang trên đường tới. Đến lúc đó hình ảnh cha con gặp lại nhất định sẽ thực cảm động đi."
Hai người đều không chú ý tới, ở cửa có một bóng đen run rẩy một cái, lại lập tức không thấy nữa.
Milan gian nan tiêu hóa tin tức vừa mới nghe được, như thế nào sẽ ... Tại sao lại như vậy ... Nước mắt không ngừng chảy xuống, làm thế nào cũng lau không sạch, cô ta đi ra bên ngoài, anh Quân thấy bộ dáng này của cô ra, cho rằng cô ta tức cảnh sinh tình, vừa định an ủi vài câu, ai ngờ cô ta cũng không nhìn hắn cái nào đã dọc theo con đường bí mật đi mất.
Hắn thật là không hiểu ra sao.
***
Khi Ôn Thiên Thụ lại lần nữa thanh tỉnh, phát hiện chính mình đang ở một nơi tối đen trong sơn động, mơ hồ có thể nghe được tiếng nước chảy, những người đó canh giữ ở cửa động, mà Bạch Tuyết Ca còn đang hôn mê, không có một tia dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Dưới lòng đất lạnh như vậy, cô ấy còn có thai, hơn nữa nghe ý tứ bọn hắn, tựa hồ là muốn ném người lại chỗ này.
Thực hiển nhiên, Bạch Tuyết Ca mới đầu cũng không có trong danh sách bắt cóc lần này, cô ấy là vô tội bị kéo vào.
Ôn Thiên Thụ đem áo khoác che trên người cô ấy, lại kéo xuống thiết bị định vị bỏ vào túi, dùng sức cầm tay cô ấy, không tiếng động nói trong lòng, "Kiên trì một chút, rất nhanh sẽ có người tới đây cứu em."
Không bao lâu, Ôn Thiên Thụ bị người mang đi.
Hai người kia thô lỗ ở phía sau đẩy cô, sau khi lướt qua một cái cửa động, đi vào một hang đá mát lạnh, trên người cô lúc này chỉ mặc áo lông mỏng, tức khắc rùng mình.
Đi khoảng hơn mười phút, phía trước bỗng nhiên xuất hiện ánh đèn pin, tiếp theo, một bóng hình đi tới, thời điểm còn cách vài bước, người đàn ông phía sau cung kính kêu một tiếng, "Đại tiểu thư."
Ôn Thiên Thụ nhìn qua, là một người phụ nữ trung niên lạ mặt.
Bà ta là ai?
Chính ở thời điểm nghĩ đến điều này, người phụ nữ kia lại đến gần, "Các người đi trước đi, người giao cho tôi là được."
Ôn Thiên Thụ nhớ rõ thanh âm này.
———
Tác giả có lời muốn nói: Sửa chữa một chút.
Bình luận facebook