-
Chương 2
Vậy là tốt rồi, thân thể ta kém, đi vài bước liền thở dốc, không tiện chen chúc, tránh liên luỵ người khác.” Lâm Thiên Dược tự giễu nói.
Khi nói chuyện với Kỷ Đào cũng không có hỏi nhiều về cô nương tự tử kia.
Lâm Thiên Dược vóc người không cao, so với Kỷ Đào kiều diễm chỉ nhỉnh hơn một cái đầu, hắn và Dương Đại Thành đều mười lăm tuổi, Kỷ Đào chợt nghĩ Dương Đại Thành cường tráng tựa trâu, nhìn lại người trước mặt gầy yếu đến độ gió cũng có thể thổi ngã, lại nhìn đến khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, Kỷ Đào nhịn không được buột miệng thốt ra, “Không có việc gì, về sau những việc này ta nói cho ngươi.”
Lâm Thiên Dược ánh mắt sáng lên, “Thật ư?”
Lời vừa thốt ra Kỷ Đào có chút hối hận, trước mắt nàng thật sự không nên quá thân cận với hắn, lại cảm thấy hình như mình đã quá mức để ý đến nội dung tiểu thuyết, quyết tâm dứt khoát, “Thật sự. Về sau trong thôn có việc gì , nếu ngươi muốn biết, cứ tới hỏi ta là được”
Lần đầu tiên Lâm Thiên Dược vui vẻ, nói: “Có thể không? Ta sợ phiền toáí đến cô nương.”
Kỷ Đào thoáng nghĩ, cảm thấy hai người như vậy hình như quá mức thân cận, thoáng nhìn thì khảng cách hai nhà rất gần, trung gian chỉ cách một con đường mà thôi, nói: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, hỗ trợ lẫn nhau hẳn là bổn phận.”
Lâm Thiên Dược nghe vậy, ánh mắt hơi lạnh, gật gật đầu nói: “Ta còn muốn uống thuốc, tùy ý ngươi.”
Nhìn hắn tiến thẳng vào phòng bếp không quay đầu lại, Kỷ Đào có chút không hiểu, nàng mới vừa rồi cảm giác được vừa rồi hình như Lâm Thiên Dược hơi tức giận?
Kỷ Đào lắc đầu, không thèm nghĩ nữa, nàng cùng Lâm Thiên Dược tuy ở đối diện, nhưng bởi vì hắn sinh bệnh, và hắn còn đang đi học, nên ngày thường hai người cũng không thường xuyên gặp mặt, hà cớ chi lại tức giận?
Hơn nữa, tức giận cũng không hề gì, vốn chính là người không thân thuộc.
Kỷ Đào trở về nhà, nhìn sắc trời một chút, nàng tiến vào bếp, dùng nước sạch rửa hai chén gạo đã được ngâm mình ở chậu.
Vừa tiến vào vườn sau trong viện, hái được chút đậu que cà tím, vừa mới đứng lên, liền nghe được cổng viện kẽo kẹt một tiếng đã bị người đẩy ra.
Liễu thị hứng thú bừng bừng đi đến, vừa thấy Kỷ Đào trên mặt đất, chạy nhanh tiến lên đỡ lấy đậu que và cà tím trong tay nàng, thúc giục nói: “Vào nhà vào nhà, ai bắt ngươi làm việc này vậy? Ngươi không cần làm gì cả, để cho ta, ta làm không đủ, cả ngày nhàn đến nhàm chán, nơi này đâu phải nơi ngươi tới, bị cha ngươi biết, sẽ càm ràm cho xem.”
Kỷ Đào có chút bất đắc dĩ, không kịp nói câu nào, Liễu thị đã nói nhiều như vậy, dựa theo kinh nghiệm trước kia, nàng không nói một lời cứ tiếp tục trầm mặc, chỉ cần để Liễu thị nói đủ rồi, bà ấy tự nhiên liền dừng lại.
Nàng chậm rãi theo Liễu thị vào phòng bếp. Liễu thị thấy cũng không để ý, “Cô nương mới vừa rồi kia, tấm tắc…… Vừa thấy chính là cô nương nhà phú quý, người đầy khí chất cao quý.”
Kỷ Đào tò mò, “Mẹ, quần áo trên người nàng không phải giống chúng ta sao?”
Bởi vì là quần áo của mẹ Dương Đại Thành lúc còn sống, mặc trên người Phùng Uyển Phù nên rất rộng, nơi nào có thể nhìn ra quý khí?
Liễu thị nghe vậy, có chút đắc ý, “Ta xem người chuẩn nhất, cô nương kia nói chuyện động tác rõ ràng chính là cô nương của thế gia vọng tộc, cho dù quần áo mộc mạc, nhưng trong xương cốt lại cũng không thay đổi được.”
Kỷ Đào như suy tư gì, thuận tay liền thêm một thanh củi, Liễu thị thành thạo cho gạo mới được Kỷ Đào làm sạch vào nồi, lại nói: “Nói đến cũng quái, cô nương kia đối với Dương gia lão đại tựa hồ không bài xích……”
Liễu thị nhặt đậu que trong tay động tác không ngừng, thuận miệng nói.
Động tác Kỷ Đào hơi ngập ngừng
Nếu không nói Liễu thị là sống được lâu thấy được nhiều, liếc mắt một cái liền nhìn ra Phùng Uyển Phù không giống bình thường.
Kỷ Đào cũng đã nhìn ra, Phùng Uyển Phù rõ ràng là đã trọng sinh, đối với Dương Đại Thành ánh mắt lại phức tạp như vậy, ngay từ lần đầu như vậy không đúng lắm. Theo lý thuyết, Phùng Uyển Phù được xem là một tiểu thư khuê các thì giống như đời thứ nhất, tỉnh lại liền nhảy giếng, được cứu trở về sau đó bất luận như thế nào cũng phải trở về nhà, như vậy mới hợp lí ! Mới đúng là hành động của một tiểu thư khuê các.
Đồ ăn được đặt trên bàn, Kỷ Duy mới trở về, gia đình ngồi quây quần ăn cơm.
Chỉ là đơn giản xào cà tím cùng đậu que, mấy viên thịt viên được nhồi bên trong đậu, Liễu thị còn cắt một đĩa rau ngâm, thức ăn như vậy, đã là bữa cơm ngon nhất thôn rồi.
“Ăn chút đồ ăn.” Liễu thị thuận tay gắp cho Kỷ Đào một ít thức ăn.
Kỷ Đào nhìn trong chén có một ít thịt viên đậu que, Liễu thị chỉ nhìn chằm chằm chén rau ngâm kia, Kỷ Duy cũng chỉ ăn một ít đậu que, thì không hề ăn nữa.
“Nương, nương cũng ăn đi.” Kỷ Đào trong lòng cảm động, những thân nhân đời trước của nàng, cũng chưa từng có cho nàng tâm tình ấp áp đến thế.
Chỉ có Liễu thị cùng Kỷ Duy, mới thật là thiệt tình thực lòng đối đãi với nàng.
Liễu thị liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nghiêm khắc, mỉm cười với Kỷ Đào rồi ăn, nhìn về phía Kỷ Duy, “Cha Đào nhi, Dương Đại Thành kia vận khí thật tốt, vừa nhìn là biết sắp ôm mỹ nhân về rồi, Đào Nguyên thôn chúng ta chưa từng có cô nương nào đẹp như vậy.”
Kỷ Duy hừ lạnh, “Về sau Đào Nhi của chúng ta, nhất định sẽ đẹp hơn nàng ta.”
Kỷ Đào xấu hổ, cúi đầu lùa cơm.
Liễu thị nhìn một chút chỉ lo ăn, không nể chút hình tượng nào khi nói về khuê nữ nhà mình, cười nói: “Đào Nhi đẹp thì có đẹp, chính là không có ma ma giáo dưỡng, quy củ kém chút.”
Kỷ Duy động tác dừng lại, liếc mắt một cái đánh giá Kỷ Đào từ trên xuống dưới, còn có chút mập mạp của một tiểu cô nương, nhìn thế nào đều đáng yêu hết sức.
Lúc này một đôi mắt chờ mong nhìn hắn.
“Chờ ta tìm cho Đào Nhi một ma ma.” Kỷ Duy quả nhiên là hết sức yêu thương Kỷ Đào, luôn không đành lòng làm khuê nữ thất vọng.
Ánh mắt Kỷ Đào tràn đầy hi vọng tức khắc liền bị dập tắt, nguyên tưởng rằng Kỷ Duy có thể ngăn lại ý tưởng không thực tế kia của Liễu thị, không nghĩ tới cha cũng lưu tâm đến chuyện mời ma ma cho nàng.
Cô nương nhà quê, không xuống đất làm việc, việc nhà không động tay vào, sau khi xem lại mới thấy vốn dĩ nàng được nuôi dưỡng không khác gì các cô nương nhà giàu trong thành.
“Cha……” Kỷ Đào dự định đấu tranh lần cuối cùng.
Kỷ Duy giơ tay ngăn lại, cười nói: “Vài ngày trước đã nhờ đại ca, hắn nói sẽ đưa một ma ma lại đây. Ngươi an tâm chờ.”
Kỷ Đào cứng họng.
Đại ca của Kỷ Kỷ là Kỷ Quân, ra đi từ Đào Nguyên thôn thi đậu khoa cử cũng xem như xuất thân nông gia tử, ở Đào Nguyên thôn là người có tiếng tăm, thậm chí ở toàn bộ Cổ Kỳ trấn cũng được xem là người nổi tiếng, huyện Đại Viễn rất nhiều người biết đến Kỷ Quân.
Kỷ Duy có thể làm thôn trưởng, Phần lớn là bởi vì người anh trai Kỷ Quân làm quan này.
“Được rồi, những lời mới vừa rồi ngươi nói không cần nhắc lại, cô nương kia đối với Dương gia huynh đệ mà nói, là phúc hay họa còn khó nói.” Kỷ Duy dặn dò nói.
Liễu thị tuy bất mãn, cũng không cảm thấy người trước mặt này nói cái gì không đúng, lại cũng không hề phản bác.
Kỷ Đào ở một bên nhìn, trong lòng rõ ràng hơn, chẳng sợ Kỷ Duy đối Liễu thị trở lưu tâm hơn, thì vị trí đứng đầu trong nhà tuyệt không dao động.
“Chuyện của ma ma, còn phải cảm ơn đại ca.” Liễu thị mỉm cười đưa cho Kỷ Duy một ly trà.
Kỷ Duy gật gật đầu.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, các cô nương trong thôn đối với tiểu thư khuê hư hư thực thực, lúc đầu còn có người nói chuyện say sưa, thời gian trôi qua, cũng không có gì hiếm lạ.
Ngày hôm đó Kỷ Đào như thường lệ ở dưới gốc đại thụ hóng mát, gió nhẹ phất quá gương mặt, làm người nàng cảm thấy hết sức thoải mái.
Tiếng đập cửa vang lên, Kỷ Đào toan đứng dậy, Liễu thị trong phòng ra tới đã xuyên qua sân ra mở cửa.
Rất nhanh đã thấy Phùng Uyển Phù mặc bộ y phục màu xanh da trời cũng nhau tiến vào, xa xa liền cười nói: “Đào Nhi, Phùng cô nương tới tìm ngươi.”
Kỷ Đào hơi hơi kinh ngạc, nếu nhớ không lầm, nàng cùng vị Phùng Uyển Phù này không có giao thiệp.
Nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng đã đứng lên, trên mặt đã mang lên khuôn mặt thân thiết tươi cười.
“Phùng cô nương tới tìm ta, có việc gì chăng?” Kỷ Đào quay lại ghế dựa, không nhanh không chậm hỏi.
Một bộ y phục màu lam, lại không hề tổn hao dung mạo xinh đẹp của Phùng Uyển Phù, nàng ngồi ở bên kia, khuôn mặt hiền lành mỉm cười, duỗi tay mở ra hộp đồ ăn mang đến, vừa ôn nhu nói: “Nghe Đại Thành ca ca nói, ngày ấy trong lúc ta vô tình bị rơi xuống giếng, là Đào Nhi muội muội đã cứu ta, hôm nay cố ý mang theo điểm tâm quê nhà tự mình làm tới tặng ngươi, tỏ lòng biết ơn.”
Ánh mắt Kỷ Đào dõi theo từng động tác của nàng, dừng trong hộp đồ ăn, chỉ thấy bên trong bày chỉnh chỉnh tề tề một ít điểm tâm màu trắng như ngọc rất đều nhau, cũng coi như là tinh xảo.
Đối với tay nghề mình Phùng Uyển Phù rất tự tin, mang sang đưa cho Kỷ Đào, cười nói: “Đào Nhi muội muội nếm thử, xem hương vị như thế nào?”
Kỷ Đào trong lòng không hiểu, nhìn kỹ điểm tâm, lại liếc nhìn Phùng Uyển Phù, lúc này mới phát hiện, Phùng Uyển Phù toàn thân đều mang theo tự tin, thậm chí là tự phụ.
Cầm lấy một miếng điểm tâm nếm thử, mang theo chút mùi hoa, ngọt từ đầu lưỡi đến trong lòng.
“Có ngon không?” Phùng Uyển Phù cười hỏi.
Kỷ Đào tùy ý gật gật đầu. Nàng quả thật không thích ăn ngọt, nàng cảm thấy sở dĩ có nhiều người thích điểm tâm như vậy, đại khái vẫn là bởi vì đường rất quý, điểm tâm ngọt là bởi cho rất nhiều đường, nên có nhiều người thích.
Thấy biểu tình tùy ý của Kỷ Đào, hiển nhiên là không quá thích điểm tâm của nàng, dưới cái nhìn của nàng, một cô nương nông thôn như Kỷ Đào đối với điểm tâm của nàng hẳn là phải rất sung sướng mới đúng. Không đạt tới hiệu quả mong muốn, Phùng Uyển Phù thoáng thất vọng, thu thập xong hộp đồ ăn liền cười nói: “Đào Nhi muội muội, hôm nay ta còn muốn lên núi, ngày sau ta lại đến thăm muội.”
“Về sau Phùng cô nương cứ gọi ta là Đào Nhi là được rồi.” Kỷ Đào nghiêm trang.
Tuy nhiên trong mắt Phùng Uyển Phù, Kỷ Đào đại khái chính là một đứa trẻ không thừa nhận mình vẫn là đứa trẻ, tùy ý gật đầu, cầm lấy hộp đồ ăn liền đi ra.
“Phùng cô nương đi thong thả.” Liễu thị xuất hiện đúng lúc, mỉm cười tiễn nàng ra cửa.
Sau khi đóng cửa, vừa quay đầu lại liền nhìn đến Kỷ Đào đang lười biếng dựa hồi ghế, cười nói: “Điểm tâm không ngon sao?”
Kỷ Đào lắc đầu, “Quá ngọt.”
Liễu thị đi tới, sờ khuôn mặt nàng đang đỏ bừng vì phơi nắng, “Đứa nhỏ ngốc, điểm tâm có chổ nào không ngọt?”
Kỷ Đào liền cầm tay Liễu thị lắc nhẹ, mới nói: “Mẹ, mẹ cũng ăn sao.”
Liễu thị bật cười.
“Không nghe nàng ta nói muốn về nhà sao?” Liễu thị tò mò hỏi.
Kỷ Đào lắc đầu, xem bộ dáng Phùng Uyển Phù, không hề muốn trở về nhà.
Liễu thị trầm tư một lúc lâu, sau mới nói: “Đúng rồi, cha ngươi tối hôm qua có nói, Dương gia lão đại đáng tiếc, ông ấy vốn dĩ tính toán chiêu Dương gia lão đại ở rể, nhà bọn họ có ba huynh đệ. Đại khái không sợ hắn không muốn, hiện giờ xem ra là không được rồi.”
Khi nói chuyện với Kỷ Đào cũng không có hỏi nhiều về cô nương tự tử kia.
Lâm Thiên Dược vóc người không cao, so với Kỷ Đào kiều diễm chỉ nhỉnh hơn một cái đầu, hắn và Dương Đại Thành đều mười lăm tuổi, Kỷ Đào chợt nghĩ Dương Đại Thành cường tráng tựa trâu, nhìn lại người trước mặt gầy yếu đến độ gió cũng có thể thổi ngã, lại nhìn đến khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, Kỷ Đào nhịn không được buột miệng thốt ra, “Không có việc gì, về sau những việc này ta nói cho ngươi.”
Lâm Thiên Dược ánh mắt sáng lên, “Thật ư?”
Lời vừa thốt ra Kỷ Đào có chút hối hận, trước mắt nàng thật sự không nên quá thân cận với hắn, lại cảm thấy hình như mình đã quá mức để ý đến nội dung tiểu thuyết, quyết tâm dứt khoát, “Thật sự. Về sau trong thôn có việc gì , nếu ngươi muốn biết, cứ tới hỏi ta là được”
Lần đầu tiên Lâm Thiên Dược vui vẻ, nói: “Có thể không? Ta sợ phiền toáí đến cô nương.”
Kỷ Đào thoáng nghĩ, cảm thấy hai người như vậy hình như quá mức thân cận, thoáng nhìn thì khảng cách hai nhà rất gần, trung gian chỉ cách một con đường mà thôi, nói: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, hỗ trợ lẫn nhau hẳn là bổn phận.”
Lâm Thiên Dược nghe vậy, ánh mắt hơi lạnh, gật gật đầu nói: “Ta còn muốn uống thuốc, tùy ý ngươi.”
Nhìn hắn tiến thẳng vào phòng bếp không quay đầu lại, Kỷ Đào có chút không hiểu, nàng mới vừa rồi cảm giác được vừa rồi hình như Lâm Thiên Dược hơi tức giận?
Kỷ Đào lắc đầu, không thèm nghĩ nữa, nàng cùng Lâm Thiên Dược tuy ở đối diện, nhưng bởi vì hắn sinh bệnh, và hắn còn đang đi học, nên ngày thường hai người cũng không thường xuyên gặp mặt, hà cớ chi lại tức giận?
Hơn nữa, tức giận cũng không hề gì, vốn chính là người không thân thuộc.
Kỷ Đào trở về nhà, nhìn sắc trời một chút, nàng tiến vào bếp, dùng nước sạch rửa hai chén gạo đã được ngâm mình ở chậu.
Vừa tiến vào vườn sau trong viện, hái được chút đậu que cà tím, vừa mới đứng lên, liền nghe được cổng viện kẽo kẹt một tiếng đã bị người đẩy ra.
Liễu thị hứng thú bừng bừng đi đến, vừa thấy Kỷ Đào trên mặt đất, chạy nhanh tiến lên đỡ lấy đậu que và cà tím trong tay nàng, thúc giục nói: “Vào nhà vào nhà, ai bắt ngươi làm việc này vậy? Ngươi không cần làm gì cả, để cho ta, ta làm không đủ, cả ngày nhàn đến nhàm chán, nơi này đâu phải nơi ngươi tới, bị cha ngươi biết, sẽ càm ràm cho xem.”
Kỷ Đào có chút bất đắc dĩ, không kịp nói câu nào, Liễu thị đã nói nhiều như vậy, dựa theo kinh nghiệm trước kia, nàng không nói một lời cứ tiếp tục trầm mặc, chỉ cần để Liễu thị nói đủ rồi, bà ấy tự nhiên liền dừng lại.
Nàng chậm rãi theo Liễu thị vào phòng bếp. Liễu thị thấy cũng không để ý, “Cô nương mới vừa rồi kia, tấm tắc…… Vừa thấy chính là cô nương nhà phú quý, người đầy khí chất cao quý.”
Kỷ Đào tò mò, “Mẹ, quần áo trên người nàng không phải giống chúng ta sao?”
Bởi vì là quần áo của mẹ Dương Đại Thành lúc còn sống, mặc trên người Phùng Uyển Phù nên rất rộng, nơi nào có thể nhìn ra quý khí?
Liễu thị nghe vậy, có chút đắc ý, “Ta xem người chuẩn nhất, cô nương kia nói chuyện động tác rõ ràng chính là cô nương của thế gia vọng tộc, cho dù quần áo mộc mạc, nhưng trong xương cốt lại cũng không thay đổi được.”
Kỷ Đào như suy tư gì, thuận tay liền thêm một thanh củi, Liễu thị thành thạo cho gạo mới được Kỷ Đào làm sạch vào nồi, lại nói: “Nói đến cũng quái, cô nương kia đối với Dương gia lão đại tựa hồ không bài xích……”
Liễu thị nhặt đậu que trong tay động tác không ngừng, thuận miệng nói.
Động tác Kỷ Đào hơi ngập ngừng
Nếu không nói Liễu thị là sống được lâu thấy được nhiều, liếc mắt một cái liền nhìn ra Phùng Uyển Phù không giống bình thường.
Kỷ Đào cũng đã nhìn ra, Phùng Uyển Phù rõ ràng là đã trọng sinh, đối với Dương Đại Thành ánh mắt lại phức tạp như vậy, ngay từ lần đầu như vậy không đúng lắm. Theo lý thuyết, Phùng Uyển Phù được xem là một tiểu thư khuê các thì giống như đời thứ nhất, tỉnh lại liền nhảy giếng, được cứu trở về sau đó bất luận như thế nào cũng phải trở về nhà, như vậy mới hợp lí ! Mới đúng là hành động của một tiểu thư khuê các.
Đồ ăn được đặt trên bàn, Kỷ Duy mới trở về, gia đình ngồi quây quần ăn cơm.
Chỉ là đơn giản xào cà tím cùng đậu que, mấy viên thịt viên được nhồi bên trong đậu, Liễu thị còn cắt một đĩa rau ngâm, thức ăn như vậy, đã là bữa cơm ngon nhất thôn rồi.
“Ăn chút đồ ăn.” Liễu thị thuận tay gắp cho Kỷ Đào một ít thức ăn.
Kỷ Đào nhìn trong chén có một ít thịt viên đậu que, Liễu thị chỉ nhìn chằm chằm chén rau ngâm kia, Kỷ Duy cũng chỉ ăn một ít đậu que, thì không hề ăn nữa.
“Nương, nương cũng ăn đi.” Kỷ Đào trong lòng cảm động, những thân nhân đời trước của nàng, cũng chưa từng có cho nàng tâm tình ấp áp đến thế.
Chỉ có Liễu thị cùng Kỷ Duy, mới thật là thiệt tình thực lòng đối đãi với nàng.
Liễu thị liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nghiêm khắc, mỉm cười với Kỷ Đào rồi ăn, nhìn về phía Kỷ Duy, “Cha Đào nhi, Dương Đại Thành kia vận khí thật tốt, vừa nhìn là biết sắp ôm mỹ nhân về rồi, Đào Nguyên thôn chúng ta chưa từng có cô nương nào đẹp như vậy.”
Kỷ Duy hừ lạnh, “Về sau Đào Nhi của chúng ta, nhất định sẽ đẹp hơn nàng ta.”
Kỷ Đào xấu hổ, cúi đầu lùa cơm.
Liễu thị nhìn một chút chỉ lo ăn, không nể chút hình tượng nào khi nói về khuê nữ nhà mình, cười nói: “Đào Nhi đẹp thì có đẹp, chính là không có ma ma giáo dưỡng, quy củ kém chút.”
Kỷ Duy động tác dừng lại, liếc mắt một cái đánh giá Kỷ Đào từ trên xuống dưới, còn có chút mập mạp của một tiểu cô nương, nhìn thế nào đều đáng yêu hết sức.
Lúc này một đôi mắt chờ mong nhìn hắn.
“Chờ ta tìm cho Đào Nhi một ma ma.” Kỷ Duy quả nhiên là hết sức yêu thương Kỷ Đào, luôn không đành lòng làm khuê nữ thất vọng.
Ánh mắt Kỷ Đào tràn đầy hi vọng tức khắc liền bị dập tắt, nguyên tưởng rằng Kỷ Duy có thể ngăn lại ý tưởng không thực tế kia của Liễu thị, không nghĩ tới cha cũng lưu tâm đến chuyện mời ma ma cho nàng.
Cô nương nhà quê, không xuống đất làm việc, việc nhà không động tay vào, sau khi xem lại mới thấy vốn dĩ nàng được nuôi dưỡng không khác gì các cô nương nhà giàu trong thành.
“Cha……” Kỷ Đào dự định đấu tranh lần cuối cùng.
Kỷ Duy giơ tay ngăn lại, cười nói: “Vài ngày trước đã nhờ đại ca, hắn nói sẽ đưa một ma ma lại đây. Ngươi an tâm chờ.”
Kỷ Đào cứng họng.
Đại ca của Kỷ Kỷ là Kỷ Quân, ra đi từ Đào Nguyên thôn thi đậu khoa cử cũng xem như xuất thân nông gia tử, ở Đào Nguyên thôn là người có tiếng tăm, thậm chí ở toàn bộ Cổ Kỳ trấn cũng được xem là người nổi tiếng, huyện Đại Viễn rất nhiều người biết đến Kỷ Quân.
Kỷ Duy có thể làm thôn trưởng, Phần lớn là bởi vì người anh trai Kỷ Quân làm quan này.
“Được rồi, những lời mới vừa rồi ngươi nói không cần nhắc lại, cô nương kia đối với Dương gia huynh đệ mà nói, là phúc hay họa còn khó nói.” Kỷ Duy dặn dò nói.
Liễu thị tuy bất mãn, cũng không cảm thấy người trước mặt này nói cái gì không đúng, lại cũng không hề phản bác.
Kỷ Đào ở một bên nhìn, trong lòng rõ ràng hơn, chẳng sợ Kỷ Duy đối Liễu thị trở lưu tâm hơn, thì vị trí đứng đầu trong nhà tuyệt không dao động.
“Chuyện của ma ma, còn phải cảm ơn đại ca.” Liễu thị mỉm cười đưa cho Kỷ Duy một ly trà.
Kỷ Duy gật gật đầu.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, các cô nương trong thôn đối với tiểu thư khuê hư hư thực thực, lúc đầu còn có người nói chuyện say sưa, thời gian trôi qua, cũng không có gì hiếm lạ.
Ngày hôm đó Kỷ Đào như thường lệ ở dưới gốc đại thụ hóng mát, gió nhẹ phất quá gương mặt, làm người nàng cảm thấy hết sức thoải mái.
Tiếng đập cửa vang lên, Kỷ Đào toan đứng dậy, Liễu thị trong phòng ra tới đã xuyên qua sân ra mở cửa.
Rất nhanh đã thấy Phùng Uyển Phù mặc bộ y phục màu xanh da trời cũng nhau tiến vào, xa xa liền cười nói: “Đào Nhi, Phùng cô nương tới tìm ngươi.”
Kỷ Đào hơi hơi kinh ngạc, nếu nhớ không lầm, nàng cùng vị Phùng Uyển Phù này không có giao thiệp.
Nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng đã đứng lên, trên mặt đã mang lên khuôn mặt thân thiết tươi cười.
“Phùng cô nương tới tìm ta, có việc gì chăng?” Kỷ Đào quay lại ghế dựa, không nhanh không chậm hỏi.
Một bộ y phục màu lam, lại không hề tổn hao dung mạo xinh đẹp của Phùng Uyển Phù, nàng ngồi ở bên kia, khuôn mặt hiền lành mỉm cười, duỗi tay mở ra hộp đồ ăn mang đến, vừa ôn nhu nói: “Nghe Đại Thành ca ca nói, ngày ấy trong lúc ta vô tình bị rơi xuống giếng, là Đào Nhi muội muội đã cứu ta, hôm nay cố ý mang theo điểm tâm quê nhà tự mình làm tới tặng ngươi, tỏ lòng biết ơn.”
Ánh mắt Kỷ Đào dõi theo từng động tác của nàng, dừng trong hộp đồ ăn, chỉ thấy bên trong bày chỉnh chỉnh tề tề một ít điểm tâm màu trắng như ngọc rất đều nhau, cũng coi như là tinh xảo.
Đối với tay nghề mình Phùng Uyển Phù rất tự tin, mang sang đưa cho Kỷ Đào, cười nói: “Đào Nhi muội muội nếm thử, xem hương vị như thế nào?”
Kỷ Đào trong lòng không hiểu, nhìn kỹ điểm tâm, lại liếc nhìn Phùng Uyển Phù, lúc này mới phát hiện, Phùng Uyển Phù toàn thân đều mang theo tự tin, thậm chí là tự phụ.
Cầm lấy một miếng điểm tâm nếm thử, mang theo chút mùi hoa, ngọt từ đầu lưỡi đến trong lòng.
“Có ngon không?” Phùng Uyển Phù cười hỏi.
Kỷ Đào tùy ý gật gật đầu. Nàng quả thật không thích ăn ngọt, nàng cảm thấy sở dĩ có nhiều người thích điểm tâm như vậy, đại khái vẫn là bởi vì đường rất quý, điểm tâm ngọt là bởi cho rất nhiều đường, nên có nhiều người thích.
Thấy biểu tình tùy ý của Kỷ Đào, hiển nhiên là không quá thích điểm tâm của nàng, dưới cái nhìn của nàng, một cô nương nông thôn như Kỷ Đào đối với điểm tâm của nàng hẳn là phải rất sung sướng mới đúng. Không đạt tới hiệu quả mong muốn, Phùng Uyển Phù thoáng thất vọng, thu thập xong hộp đồ ăn liền cười nói: “Đào Nhi muội muội, hôm nay ta còn muốn lên núi, ngày sau ta lại đến thăm muội.”
“Về sau Phùng cô nương cứ gọi ta là Đào Nhi là được rồi.” Kỷ Đào nghiêm trang.
Tuy nhiên trong mắt Phùng Uyển Phù, Kỷ Đào đại khái chính là một đứa trẻ không thừa nhận mình vẫn là đứa trẻ, tùy ý gật đầu, cầm lấy hộp đồ ăn liền đi ra.
“Phùng cô nương đi thong thả.” Liễu thị xuất hiện đúng lúc, mỉm cười tiễn nàng ra cửa.
Sau khi đóng cửa, vừa quay đầu lại liền nhìn đến Kỷ Đào đang lười biếng dựa hồi ghế, cười nói: “Điểm tâm không ngon sao?”
Kỷ Đào lắc đầu, “Quá ngọt.”
Liễu thị đi tới, sờ khuôn mặt nàng đang đỏ bừng vì phơi nắng, “Đứa nhỏ ngốc, điểm tâm có chổ nào không ngọt?”
Kỷ Đào liền cầm tay Liễu thị lắc nhẹ, mới nói: “Mẹ, mẹ cũng ăn sao.”
Liễu thị bật cười.
“Không nghe nàng ta nói muốn về nhà sao?” Liễu thị tò mò hỏi.
Kỷ Đào lắc đầu, xem bộ dáng Phùng Uyển Phù, không hề muốn trở về nhà.
Liễu thị trầm tư một lúc lâu, sau mới nói: “Đúng rồi, cha ngươi tối hôm qua có nói, Dương gia lão đại đáng tiếc, ông ấy vốn dĩ tính toán chiêu Dương gia lão đại ở rể, nhà bọn họ có ba huynh đệ. Đại khái không sợ hắn không muốn, hiện giờ xem ra là không được rồi.”
Bình luận facebook