Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Vào ngày 12 tháng ba, La Phong họp mặt với các thành viên của Tiểu đội Hỏa Chùy, đầu tiên là đem bán chiến lợi phẩm của lần đi săn vừa rồi, bởi vì đây là lần cuối cho nên La Phong đề nghị chia đều cho cả năm người. Lần này, tổng số tiền thu được hơn tám ức một chút.
Nếu chia theo công lao mỗi người, La Phong có công lớn nhất, cho nên sẽ được phần nhiều nhất, tầm khoảng 3 ức
Bất quá, mọi người cũng đều rõ ràng, sau khi La Phong rời khỏi Hỏa Chuy tiểu đội, đồng thời ba thành viên đã lớn tuổi là Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh cũng chuẩn bị xuất ngũ, cho nên Hỏa Chuy tiểu đội cũng sẽ giải tán! Hơn nửa năm trước La Phong đang còn là một Võ giả bình thường gia nhập tiểu đội, nhưng mấy người Cao Phong thì ngược lại, thời gian còn lâu hơn nhiều.
Lúc này tất cả mọi người tâm trạng đều vô cùng phức tạp.
La Phong vừa đề nghị Cao Phong lập tức đống ý ngay. Điều này cũng chẳng phải bàn cãi nhiều, bởi lẽ hai người bọn họ vốn chiếm công đầu, một khi hai người bọn họ đồng ý, mấy người Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh còn già mồm cãi cố làm gì. Cuối cùng chia ra mỗi người cũng được hơn một ức.
Sau đó, ngay trong ngày hôm đó Hỏa Chuy tiểu đội liên hoan tới tận ba bốn giờ đêm, đến sáng hôm sau, mọi người mới chia nhau ra lên xe lửa về nhà.
Từ ngày hôm đó, Hỏa Chuy tiểu đội chính thức giải tán! Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh xuất ngũ, La Phong chuẩn bị đi Tổng bộ toàn cầu, còn Cao Phong thì gia nhập "Nhất Vũ Kháng", tiếp tục chiến đấu!
Ngày 21 tháng 3, bầu trời trong sáng, thời tiết vô cùng dễ chịu.
Thành phố Giang Nam, bên trong một trường đại học của thành phố. Trường đại học này chiếm một diện tích cực lớn, toàn bộ tám khoa chính quy được thành phố Giang Nam đào tạo đều tập trung tại đây
Trước cổng trường đại học, trên tấm biển có hàng chữ lớn "Học viện quân sự Số hai Giang Nam" sáng nhấp nháy, trông vô cùng bắt mắt. Lúc này có không ít sinh viên cả nam lẫn nữ, vội vàng đi vào cổng trường, nhìn qua thấy rất nhiều nhóm sinh viêm tụm năm tụm ba một chỗ, còn có cả những nam sinh hay nữ sinh cùng lớp.
Duy có một gã thanh niên, ăn mặc giản dị, trên người chỉ mặc một chiếc áo màu xanh đậm, đứng dựa vào lan can bên cạnh cổng trường, ánh mắt không ngừng hướng về đám sinh viên đang đi ngang qua tìm kiếm.
"A...La Phong!" Một tiếng gọi lớn từ xa truyền lại.
La Phong ngay lập tức quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy xa xa trên lối đi dành cho người đi bộ có một gã thanh niên dáng vẻ ốm yếu đang chạy tới, nhưng trông vô cũng lịch sự: " Kia không phải là người bạn nối khố Ngụy Văn của mình sao!.. "A Văn." La Phong tươi cười chạy tới: "Mình đang chờ ở cổng trường, sao cậu biết mà chạy ra vậy."
"Sáng nay học xong rồi, đang định về ký túc. Giảng đường và ký túc của trường mình chỉ cách nhau một đoạn ngắn thôi." Ngụy Văn giải thích.
"Sao, giảng đường và kí túc riêng biệt? Đúng là làm cho một người chưa từng học đại học một ngày nào như mình mở rộng tầm mắt a..." La Phong cười quái dị nói.
"Giề, tên Võ giả ngươi trêu ta hả!." Ngụy Văn cười hắc hắc, nhịn không được nện vài phát lên ngực La Phong, nói tiếp "Hiện tại mới đầu xuân, trời vẫn rất lạnh, mà ngươi chỉ mặc phong phanh thế này à, không thấy lạnh sao? Ha ha . . . không hổ danh là Võ giả!" Nhìn y phục của Ngụy Văn so với La Phong thật khác biệt, trên người Ngụy Văn lúc này đang mặc quần áo dày cộm giữ ấm.
La Phong nhìn xung quanh, nói: "Đi, tìm một chỗ ngồi nói chuyện."
"Ha ha, thật hiếm khi có dê béo dâng tận miệng, lần này phải thả phanh mới được, coi nào, ta muốn đi. . . Bách Diệp Cư." Ngụy Văn liền nói.
"Được, tới Bách Diệp Cư, cậu dẫn đường đi." La Phong cười, bình thường ở khu vực hoang dã hay những lúc ở chung với những Võ giả khác trong khu quân doanh, tinh thần lúc nào cũng phải cảnh giác. Chỉ khi ở cùng một chỗ với Ngụy Văn, La Phong mới có cảm giác thân thiết, quen thuộc như thời còn học tiểu học, trung học, vô cùng thoải mái".
Bách Diệp Cư là một nhà hàng xếp vào loại thường thường bậc trung, hai ba người ăn một bữa ở đây cũng chỉ mất có ba bốn trăm đồng.
Tuy nhiên nếu đem so sánh với thu nhập thấp đến đáng thương của sinh viên thì nơi đây khá đắt đỏ. Còn với những Võ giả thì nơi này giá cả quá bình thường.
"Quý khách, các vị có mấy người?" Một nữ phục vụ niềm nở đón tiếp.
"Hai người." La Phong nhìn xung quanh một lượt nói tiếp: "Tìm cho chúng ta một chỗ yên tĩnh."
Nữ nhân viên này cũng là người có thâm niên, đón tiếp đủ các loại nhân vật, nhìn qua ánh mắt, khí thế của La Phong cũng đoán được người này không phải tầm thường, La Phong mới nhìn qua một cái đã làm cho nàng tim đập loạn xạ, nhận ra điều này nàng nhanh nhẹn đáp: "Trên lầu có chỗ như hai vị yêu cầu, xin mời."
"Không tệ..., Nhã gian ta còn chưa có thử qua. Lúc trước ta và bạn gái cũng đến đây ăn vài lần, nhưng cũng chỉ ngồi ở đại sảnh dưới tầng một mà thôi." Ngụy Văn và La Phong theo cầu thang lên lầu.
"Bạn gái? Lần ngươi về ăn tết vẫn chưa thấy nói gì mà, mới có hả?" La Phong dò hỏi, trong khi hai người bước vào một gian phòng yên tĩnh, lấy thực đơn gọi một chút đồ ăn và một két bia hơi, sau đó Ngụy Văn cười nói rằng: "Lúc đó, quan hệ của chúng ta vẫn chưa có gì, sau tết, vào dịp khai giảng mới chính thức xác định thôi!"
"Chúc mừng, chúc mừng." La Phong nhịn không được hai tay ôm lại thành quyền cười nói: "Mới vào Học viện Quân sự chưa đầy một năm mà đã có bạn gái rồi....lợi hại, lợi hại!"
"May mắn thôi, bạn gái của mình học Sư phạm bên cạnh." Ngụy Văn mở chai bia cái "Ngươi cũng biết, Học viện quân sự của chúng ta nam nhiều, nữ ít, chênh lệch kinh khủng.
"Cho nên mới ra ngoài "kiếm ăn"?" La Phong cười cười.
"Tẹo nói tiếp, cụng một cái nào." Ngụy Văn đưa chai bia lên.
La Phong cũng cầm một chai bia lên, hai người cụng một cái rồi uống.
"La Phong, chuyện tình cảm cũng không có dễ dàng đâu." Ngụy Văn dường như có tâm sự, lại ngửa mặt uống một ngụm bia lớn, thoáng chốc mặt mũi đã đỏ lên, lắc đầu thở dài nói: "Hiện tại con gái lấy chồng đều chọn nơi mà gả, tìm bạn gái cũng phải biết chỗ mà tìm, chứ đừng có nói là bạn gái xinh xắn. Nhưng đây chỉ là việc nhỏ! Trọng yếu nhất là. . . Thể diện!"
"Thể diện?" La Phong có chút nghi hoặc "Ví như mình và bạn gái ra ngoài ăn, nếu như không tìm một nơi hẳn hoi là có vấn đề. Bạn gái ta nếu tốt tính sẽ không để bụng. Nhưng . . . mấy cô bạn gái của nàng sẽ bàn tán chỉ trỏ sau lưng." Ngụy văn lắc đầu nói: "Cậu không biết đáy thôi, tiêu chuẩn của các nữ sinh đưa ra cho bạn trai, so với chúng ta còn cao hơn nhiều!"
"Có nàng bạn trai là con đại gia lắm tiền nhiều của, nàng thì bạn trai la Cao cấp học viên của Võ quán, nàng thì thế này, này thì thế kia, thi nhau khoe khoang...!"
"Cho nên mình cũng phải giữ thể diện cho bạn gái, lúc hẹn nhau ra ngoài ăn cũng phải tìm một chỗ hẳn hoi." Ngụy Văn bất đắc dĩ lắc đầu.
La Phong ngẩn ra.
Không học đại học, cho nên với những loại việc thế này hắn mù tịt, tuy nhiên thời trung học cũng có gặp một vài trường hợp như vậy.
"Cậu cũng biết đấy, ăn bên ngoài rất tốn tiền, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn phải mua quà tặng bạn gái, cho nên, hiện giờ mới có hơn một tháng mà mình cũng đã tiêu mất hơn bốn ngàn rồi." Ngụy Văn một hơi uống cạn chai bia, mắt cũng đã đỏ lên nói tiếp: "Nhiều khi đi ăn, không có đủ lại phải nhờ bạn gái trả hộ."
La Phong chân mày hơi nhíu lại.
"Hai đứa mình đều là con nhà bình thường, lên đại học đều phải thuê nhà ở. Cho nên có được bao nhiêu đây! Cho nên bây giờ ta phải đi gia sư, đáng tiếc ta cũng không phải là Cao cấp học viên của Võ quán, nên tiền gia sư cũng không nhiều." Ngụy Văn lắc đầu: "Mình đã hiểu được một chuyện, con người ta sống trên đời này, tất cả đều coi trọng mặt mũi"!
La Phong trong lòng thầm than.
Gia đình Ngụy Văn ngày trước so với nhà mình cũng cũng chỉ khá hơn đôi chút, hồi còn đi học với nhau, thỉnh thoảng vẫn cho mình vay mượn.
"Chỉ mới một tháng thôi, mình cũng đã rõ ràng tất cả."
"Tóm lại, chỉ có hai từ "địa vị" mà thôi!"
"Con người xã hội bây giờ chính là dẫm đạp lên nhau mà sống, nếu cậu là con nhà có tiền, đi học đại học còn có cả người hầu đi theo, có vô số con gà thầm thương trộm nhớ! Còn nếu là một Võ giả, sẽ được người người kính trọng! Còn nếu như con nhà có thế lực, càng không phải nói, sẽ có cả đám xin chết, hy vọng sau này dựa hơi một chút!"
"Tiền, quyền, thực lực!"
"Có địa vị sẽ có thành công".
"Có bối cảnh đồng nghĩa với quyền lực, địa vị" .
"Võ giả, tất nhiên cũng có địa vị."
Ngụy Văn lại mở một chai rượu: "Cho nên mới nói, thế giới này rất đơn giản, tất cả đều tôn sùng những người có địa vị, khinh thường những kẻ thấp kém."
La Phong không khỏi gật đầu.
Nhiều năm như vậy, La Phong luôn cảm thấy Ngụy Văn rất thông minh, lần nói chuyện này tuy thô nhưng mà thật, xã hội này đúng như lời của Ngụy Văn, không sai chút nào.
"Người có tiền, có tương lai, không có thì xong ."
"Không có địa vị mà muốn được tôn trọng, nằm mơ."
"Quyền lực, địa vị, tiền tài nều không có thì bản thân Võ lực phải cực mạnh.
"Cho nên cuối cùng ta mới quyết tâm trở thành Võ giả! Cậu thấy đó, cho dù là một Võ giả tàn tật, nếu có thực lực vẫn có thể đến Võ quán làm lão sư." Ngụy Văn cười chua chát: "Vì vậy, sau khi chính thức nói lời yêu, mình lại càng quyết tâm trở thành Võ giả!"
"Trong năm nay cố gắng trở thành Cao cấp học viên của Võ quán. Hi vọng trước khi tốt nghiệp sẽ chính thức trở thành Võ giả!" Ngụy Văn đưa chai rượu lên: "Nào, cạn".
La Phong đối với cách cư xử của Ngụy Văn lúc này không có giận dữ chút nào, ngược lại cảm thấy hài lòng hơn.
"Được, can.!" La Phong cũng đưa chai rượu lên.
Hai người tại đây ăn uống no nê, sau đó ngồi uống tra, nói chuyện phiếm tới hơn bốn giờ chiều, La Phong mới đưa Ngụy Văn về ký túc.
Bên ngoài ký túc xá.
"Cứ đi thẳng theo con đường này, quan hai cái đèn giao thông là cậu có thể nhìn thấy khu giảng đường của trường Đại học Giang Nam." Ngụy Văn chỉ về phía con đường nói.
"Ừ."
Nói xong, La Phong lấy điện thoại ra.
"Gọi cho Từ Hân à?" Ngụy Văn cười cười.
Bỗng nhiên Ngụy Văn cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, vội vàng lấy di động ra, trong miệng lẩm bẩm: "Chắc bạn gái hẹn đi ăn cơm, ô ..... lại có tiền tiêu rồi." Mở điện thoại di động ra nhìn kỹ thấy một dòng tin nhắn ngắn gọn:"Tài khoản số 0306 tại Ngân hàng số 21 của quý khách vào hồi 16 giờ 51 phút nhận được số tiền 6, 000,000, tổng tài khoản hiện tại 6, 002,100. (Ngân hàng chuyển khoản ) "
"Sáu..... sáu..... sáu trăm vạn?" Ngụy Văn hai mắt trợn tròn.
Đối với hắn, số tiền này chính là một con số trên giờ.
"Ai gửi cho ta vậy?" Lập tức hắn nghĩ ngay tới một người, đó chính là La Phong đang đứng bên cạnh! Bạn bè thân thiết của hắn cũng chỉ có mỗi La Phong, mà ngoài La Phong ra cũng chẳng có ai có thể lấy ra nhiều tiền như vậy được.
"La Phong, đây là cậu . . ." Ngụy Văn ngẩng đầu nhìn La Phong.
La Phong đưa tay khoác lên vai Ngụy Văn nói: "A Văn, nếu muốn trở thành Võ giả, cậu cần phải kiên trì cố gắng, không được lãng phí thời gian đi dạy thêm nữa. Số tiền này chính là quà mừng của mình nhân dịp cậu mới có bạn gái, để coi từ giờ về sau những cô bạn cùng lớp của bạn gái cậu còn nói được gì nữa, dám bàn tán linh tinh sau lưng nữa không, đã là đàn ông, trước mặt con gái phải thẳng lưng ưỡn ngực mà đi."
Nghe vậy Ngụy Văn hai mắt đã đỏ hoe.
"Cái giề, không thể nào, cậu đang khóc đấy à?" La Phong hai mắt trợn trừng, giống như đang nhìn một hiện tượng vô cùng quái dị.
"Khóc cái rắm, cậu là tên khốn kiếp ...." Ngụy Văn không khỏi nở nụ cười.
Số tiền đó với La Phong chẳng là gì, chỉ cần liệp sát một con quai thú cấp tướng, trị giá cũng đã quá nghìn vạn rồi.
"Được rồi, mình sang bên Đại học Giang Nam đây." La Phong phất tay, sau đó hướng thẳng về phía trường Đại học Giang Nam đi tới
Ngụy Văn nhìn đọc lại tin nhắn một lần, con số 600 vạn quá mức kinh người, hắn vẫn có cảm giác như đang trong mơ vậy. Ngày trước khi nói lời yêu với bạn gái, hắn ngoài mặt tuy vui vẻ nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bực. Thật không dám nghĩ tới chỉ chớp mắt hắn đã có trong tay một số tiền lớn như vậy.
--------------------------------
Nếu chia theo công lao mỗi người, La Phong có công lớn nhất, cho nên sẽ được phần nhiều nhất, tầm khoảng 3 ức
Bất quá, mọi người cũng đều rõ ràng, sau khi La Phong rời khỏi Hỏa Chuy tiểu đội, đồng thời ba thành viên đã lớn tuổi là Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh cũng chuẩn bị xuất ngũ, cho nên Hỏa Chuy tiểu đội cũng sẽ giải tán! Hơn nửa năm trước La Phong đang còn là một Võ giả bình thường gia nhập tiểu đội, nhưng mấy người Cao Phong thì ngược lại, thời gian còn lâu hơn nhiều.
Lúc này tất cả mọi người tâm trạng đều vô cùng phức tạp.
La Phong vừa đề nghị Cao Phong lập tức đống ý ngay. Điều này cũng chẳng phải bàn cãi nhiều, bởi lẽ hai người bọn họ vốn chiếm công đầu, một khi hai người bọn họ đồng ý, mấy người Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh còn già mồm cãi cố làm gì. Cuối cùng chia ra mỗi người cũng được hơn một ức.
Sau đó, ngay trong ngày hôm đó Hỏa Chuy tiểu đội liên hoan tới tận ba bốn giờ đêm, đến sáng hôm sau, mọi người mới chia nhau ra lên xe lửa về nhà.
Từ ngày hôm đó, Hỏa Chuy tiểu đội chính thức giải tán! Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh xuất ngũ, La Phong chuẩn bị đi Tổng bộ toàn cầu, còn Cao Phong thì gia nhập "Nhất Vũ Kháng", tiếp tục chiến đấu!
Ngày 21 tháng 3, bầu trời trong sáng, thời tiết vô cùng dễ chịu.
Thành phố Giang Nam, bên trong một trường đại học của thành phố. Trường đại học này chiếm một diện tích cực lớn, toàn bộ tám khoa chính quy được thành phố Giang Nam đào tạo đều tập trung tại đây
Trước cổng trường đại học, trên tấm biển có hàng chữ lớn "Học viện quân sự Số hai Giang Nam" sáng nhấp nháy, trông vô cùng bắt mắt. Lúc này có không ít sinh viên cả nam lẫn nữ, vội vàng đi vào cổng trường, nhìn qua thấy rất nhiều nhóm sinh viêm tụm năm tụm ba một chỗ, còn có cả những nam sinh hay nữ sinh cùng lớp.
Duy có một gã thanh niên, ăn mặc giản dị, trên người chỉ mặc một chiếc áo màu xanh đậm, đứng dựa vào lan can bên cạnh cổng trường, ánh mắt không ngừng hướng về đám sinh viên đang đi ngang qua tìm kiếm.
"A...La Phong!" Một tiếng gọi lớn từ xa truyền lại.
La Phong ngay lập tức quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy xa xa trên lối đi dành cho người đi bộ có một gã thanh niên dáng vẻ ốm yếu đang chạy tới, nhưng trông vô cũng lịch sự: " Kia không phải là người bạn nối khố Ngụy Văn của mình sao!.. "A Văn." La Phong tươi cười chạy tới: "Mình đang chờ ở cổng trường, sao cậu biết mà chạy ra vậy."
"Sáng nay học xong rồi, đang định về ký túc. Giảng đường và ký túc của trường mình chỉ cách nhau một đoạn ngắn thôi." Ngụy Văn giải thích.
"Sao, giảng đường và kí túc riêng biệt? Đúng là làm cho một người chưa từng học đại học một ngày nào như mình mở rộng tầm mắt a..." La Phong cười quái dị nói.
"Giề, tên Võ giả ngươi trêu ta hả!." Ngụy Văn cười hắc hắc, nhịn không được nện vài phát lên ngực La Phong, nói tiếp "Hiện tại mới đầu xuân, trời vẫn rất lạnh, mà ngươi chỉ mặc phong phanh thế này à, không thấy lạnh sao? Ha ha . . . không hổ danh là Võ giả!" Nhìn y phục của Ngụy Văn so với La Phong thật khác biệt, trên người Ngụy Văn lúc này đang mặc quần áo dày cộm giữ ấm.
La Phong nhìn xung quanh, nói: "Đi, tìm một chỗ ngồi nói chuyện."
"Ha ha, thật hiếm khi có dê béo dâng tận miệng, lần này phải thả phanh mới được, coi nào, ta muốn đi. . . Bách Diệp Cư." Ngụy Văn liền nói.
"Được, tới Bách Diệp Cư, cậu dẫn đường đi." La Phong cười, bình thường ở khu vực hoang dã hay những lúc ở chung với những Võ giả khác trong khu quân doanh, tinh thần lúc nào cũng phải cảnh giác. Chỉ khi ở cùng một chỗ với Ngụy Văn, La Phong mới có cảm giác thân thiết, quen thuộc như thời còn học tiểu học, trung học, vô cùng thoải mái".
Bách Diệp Cư là một nhà hàng xếp vào loại thường thường bậc trung, hai ba người ăn một bữa ở đây cũng chỉ mất có ba bốn trăm đồng.
Tuy nhiên nếu đem so sánh với thu nhập thấp đến đáng thương của sinh viên thì nơi đây khá đắt đỏ. Còn với những Võ giả thì nơi này giá cả quá bình thường.
"Quý khách, các vị có mấy người?" Một nữ phục vụ niềm nở đón tiếp.
"Hai người." La Phong nhìn xung quanh một lượt nói tiếp: "Tìm cho chúng ta một chỗ yên tĩnh."
Nữ nhân viên này cũng là người có thâm niên, đón tiếp đủ các loại nhân vật, nhìn qua ánh mắt, khí thế của La Phong cũng đoán được người này không phải tầm thường, La Phong mới nhìn qua một cái đã làm cho nàng tim đập loạn xạ, nhận ra điều này nàng nhanh nhẹn đáp: "Trên lầu có chỗ như hai vị yêu cầu, xin mời."
"Không tệ..., Nhã gian ta còn chưa có thử qua. Lúc trước ta và bạn gái cũng đến đây ăn vài lần, nhưng cũng chỉ ngồi ở đại sảnh dưới tầng một mà thôi." Ngụy Văn và La Phong theo cầu thang lên lầu.
"Bạn gái? Lần ngươi về ăn tết vẫn chưa thấy nói gì mà, mới có hả?" La Phong dò hỏi, trong khi hai người bước vào một gian phòng yên tĩnh, lấy thực đơn gọi một chút đồ ăn và một két bia hơi, sau đó Ngụy Văn cười nói rằng: "Lúc đó, quan hệ của chúng ta vẫn chưa có gì, sau tết, vào dịp khai giảng mới chính thức xác định thôi!"
"Chúc mừng, chúc mừng." La Phong nhịn không được hai tay ôm lại thành quyền cười nói: "Mới vào Học viện Quân sự chưa đầy một năm mà đã có bạn gái rồi....lợi hại, lợi hại!"
"May mắn thôi, bạn gái của mình học Sư phạm bên cạnh." Ngụy Văn mở chai bia cái "Ngươi cũng biết, Học viện quân sự của chúng ta nam nhiều, nữ ít, chênh lệch kinh khủng.
"Cho nên mới ra ngoài "kiếm ăn"?" La Phong cười cười.
"Tẹo nói tiếp, cụng một cái nào." Ngụy Văn đưa chai bia lên.
La Phong cũng cầm một chai bia lên, hai người cụng một cái rồi uống.
"La Phong, chuyện tình cảm cũng không có dễ dàng đâu." Ngụy Văn dường như có tâm sự, lại ngửa mặt uống một ngụm bia lớn, thoáng chốc mặt mũi đã đỏ lên, lắc đầu thở dài nói: "Hiện tại con gái lấy chồng đều chọn nơi mà gả, tìm bạn gái cũng phải biết chỗ mà tìm, chứ đừng có nói là bạn gái xinh xắn. Nhưng đây chỉ là việc nhỏ! Trọng yếu nhất là. . . Thể diện!"
"Thể diện?" La Phong có chút nghi hoặc "Ví như mình và bạn gái ra ngoài ăn, nếu như không tìm một nơi hẳn hoi là có vấn đề. Bạn gái ta nếu tốt tính sẽ không để bụng. Nhưng . . . mấy cô bạn gái của nàng sẽ bàn tán chỉ trỏ sau lưng." Ngụy văn lắc đầu nói: "Cậu không biết đáy thôi, tiêu chuẩn của các nữ sinh đưa ra cho bạn trai, so với chúng ta còn cao hơn nhiều!"
"Có nàng bạn trai là con đại gia lắm tiền nhiều của, nàng thì bạn trai la Cao cấp học viên của Võ quán, nàng thì thế này, này thì thế kia, thi nhau khoe khoang...!"
"Cho nên mình cũng phải giữ thể diện cho bạn gái, lúc hẹn nhau ra ngoài ăn cũng phải tìm một chỗ hẳn hoi." Ngụy Văn bất đắc dĩ lắc đầu.
La Phong ngẩn ra.
Không học đại học, cho nên với những loại việc thế này hắn mù tịt, tuy nhiên thời trung học cũng có gặp một vài trường hợp như vậy.
"Cậu cũng biết đấy, ăn bên ngoài rất tốn tiền, hơn nữa thỉnh thoảng lại còn phải mua quà tặng bạn gái, cho nên, hiện giờ mới có hơn một tháng mà mình cũng đã tiêu mất hơn bốn ngàn rồi." Ngụy Văn một hơi uống cạn chai bia, mắt cũng đã đỏ lên nói tiếp: "Nhiều khi đi ăn, không có đủ lại phải nhờ bạn gái trả hộ."
La Phong chân mày hơi nhíu lại.
"Hai đứa mình đều là con nhà bình thường, lên đại học đều phải thuê nhà ở. Cho nên có được bao nhiêu đây! Cho nên bây giờ ta phải đi gia sư, đáng tiếc ta cũng không phải là Cao cấp học viên của Võ quán, nên tiền gia sư cũng không nhiều." Ngụy Văn lắc đầu: "Mình đã hiểu được một chuyện, con người ta sống trên đời này, tất cả đều coi trọng mặt mũi"!
La Phong trong lòng thầm than.
Gia đình Ngụy Văn ngày trước so với nhà mình cũng cũng chỉ khá hơn đôi chút, hồi còn đi học với nhau, thỉnh thoảng vẫn cho mình vay mượn.
"Chỉ mới một tháng thôi, mình cũng đã rõ ràng tất cả."
"Tóm lại, chỉ có hai từ "địa vị" mà thôi!"
"Con người xã hội bây giờ chính là dẫm đạp lên nhau mà sống, nếu cậu là con nhà có tiền, đi học đại học còn có cả người hầu đi theo, có vô số con gà thầm thương trộm nhớ! Còn nếu là một Võ giả, sẽ được người người kính trọng! Còn nếu như con nhà có thế lực, càng không phải nói, sẽ có cả đám xin chết, hy vọng sau này dựa hơi một chút!"
"Tiền, quyền, thực lực!"
"Có địa vị sẽ có thành công".
"Có bối cảnh đồng nghĩa với quyền lực, địa vị" .
"Võ giả, tất nhiên cũng có địa vị."
Ngụy Văn lại mở một chai rượu: "Cho nên mới nói, thế giới này rất đơn giản, tất cả đều tôn sùng những người có địa vị, khinh thường những kẻ thấp kém."
La Phong không khỏi gật đầu.
Nhiều năm như vậy, La Phong luôn cảm thấy Ngụy Văn rất thông minh, lần nói chuyện này tuy thô nhưng mà thật, xã hội này đúng như lời của Ngụy Văn, không sai chút nào.
"Người có tiền, có tương lai, không có thì xong ."
"Không có địa vị mà muốn được tôn trọng, nằm mơ."
"Quyền lực, địa vị, tiền tài nều không có thì bản thân Võ lực phải cực mạnh.
"Cho nên cuối cùng ta mới quyết tâm trở thành Võ giả! Cậu thấy đó, cho dù là một Võ giả tàn tật, nếu có thực lực vẫn có thể đến Võ quán làm lão sư." Ngụy Văn cười chua chát: "Vì vậy, sau khi chính thức nói lời yêu, mình lại càng quyết tâm trở thành Võ giả!"
"Trong năm nay cố gắng trở thành Cao cấp học viên của Võ quán. Hi vọng trước khi tốt nghiệp sẽ chính thức trở thành Võ giả!" Ngụy Văn đưa chai rượu lên: "Nào, cạn".
La Phong đối với cách cư xử của Ngụy Văn lúc này không có giận dữ chút nào, ngược lại cảm thấy hài lòng hơn.
"Được, can.!" La Phong cũng đưa chai rượu lên.
Hai người tại đây ăn uống no nê, sau đó ngồi uống tra, nói chuyện phiếm tới hơn bốn giờ chiều, La Phong mới đưa Ngụy Văn về ký túc.
Bên ngoài ký túc xá.
"Cứ đi thẳng theo con đường này, quan hai cái đèn giao thông là cậu có thể nhìn thấy khu giảng đường của trường Đại học Giang Nam." Ngụy Văn chỉ về phía con đường nói.
"Ừ."
Nói xong, La Phong lấy điện thoại ra.
"Gọi cho Từ Hân à?" Ngụy Văn cười cười.
Bỗng nhiên Ngụy Văn cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, vội vàng lấy di động ra, trong miệng lẩm bẩm: "Chắc bạn gái hẹn đi ăn cơm, ô ..... lại có tiền tiêu rồi." Mở điện thoại di động ra nhìn kỹ thấy một dòng tin nhắn ngắn gọn:"Tài khoản số 0306 tại Ngân hàng số 21 của quý khách vào hồi 16 giờ 51 phút nhận được số tiền 6, 000,000, tổng tài khoản hiện tại 6, 002,100. (Ngân hàng chuyển khoản ) "
"Sáu..... sáu..... sáu trăm vạn?" Ngụy Văn hai mắt trợn tròn.
Đối với hắn, số tiền này chính là một con số trên giờ.
"Ai gửi cho ta vậy?" Lập tức hắn nghĩ ngay tới một người, đó chính là La Phong đang đứng bên cạnh! Bạn bè thân thiết của hắn cũng chỉ có mỗi La Phong, mà ngoài La Phong ra cũng chẳng có ai có thể lấy ra nhiều tiền như vậy được.
"La Phong, đây là cậu . . ." Ngụy Văn ngẩng đầu nhìn La Phong.
La Phong đưa tay khoác lên vai Ngụy Văn nói: "A Văn, nếu muốn trở thành Võ giả, cậu cần phải kiên trì cố gắng, không được lãng phí thời gian đi dạy thêm nữa. Số tiền này chính là quà mừng của mình nhân dịp cậu mới có bạn gái, để coi từ giờ về sau những cô bạn cùng lớp của bạn gái cậu còn nói được gì nữa, dám bàn tán linh tinh sau lưng nữa không, đã là đàn ông, trước mặt con gái phải thẳng lưng ưỡn ngực mà đi."
Nghe vậy Ngụy Văn hai mắt đã đỏ hoe.
"Cái giề, không thể nào, cậu đang khóc đấy à?" La Phong hai mắt trợn trừng, giống như đang nhìn một hiện tượng vô cùng quái dị.
"Khóc cái rắm, cậu là tên khốn kiếp ...." Ngụy Văn không khỏi nở nụ cười.
Số tiền đó với La Phong chẳng là gì, chỉ cần liệp sát một con quai thú cấp tướng, trị giá cũng đã quá nghìn vạn rồi.
"Được rồi, mình sang bên Đại học Giang Nam đây." La Phong phất tay, sau đó hướng thẳng về phía trường Đại học Giang Nam đi tới
Ngụy Văn nhìn đọc lại tin nhắn một lần, con số 600 vạn quá mức kinh người, hắn vẫn có cảm giác như đang trong mơ vậy. Ngày trước khi nói lời yêu với bạn gái, hắn ngoài mặt tuy vui vẻ nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bực. Thật không dám nghĩ tới chỉ chớp mắt hắn đã có trong tay một số tiền lớn như vậy.
--------------------------------
Bình luận facebook