Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
"Cách đây không xa."
Ngay lập tức La Phong đã xác định được vị trí của bố mình, hắn mỉm cười thầm nghĩ: "Mình sẽ chạy đến chỗ bố đang làm việc, trực tiếp nói cho bố tin mừng này mới được!"
Sau đó, dựa theo bản đồ trên màn hình di động, La Phong bắt đầu chạy nhanh tới chỗ bố mình đang làm việc.
Nghệ An khu, trong một hoa viên của Tiểu khu Thiên Đô.
"Mau lên, các ngươi tay chân mau lẹ nên, chuyển đồ cho xong rồi hãy nghỉ ăn cơm trưa. Chúng ta cũng sẽ được nghỉ ngơi ăn trưa." Bên trong Tiểu khu, đứng ở sân của biệt thự cao tầng nhà mình, Trương Hạo Bạch mặc một chiếc áo phông và quần màu trắng lên tiếng thúc giục, đứng bên cạnh hắn là ba gã hộ vệ vẻ mặt rất lạnh lùng.
"Từ từ thôi, không thể vội vàng đâu, đồ đạc nhà này toàn là thứ đắt tiền cả, không được hấp tấp, mọi người nên cẩn thận hơn một chút!". Trên con đường nhỏ phía ngoài biệt thự, một chiếc xe tải đang chạy tới, trên xe chở đầy những đồ đạc bằng gỗ đã được gói gém rất cẩn thận.
Đồ dùng gia đình làm bằng gỗ, đó là những thứ vô cùng đắt đỏ của thời đại này, chỉ một số ít người mới có thể mua dùng!
Bởi vì, trong khu vực thành phố của con người, cây xanh trồng rất ít, đơn giản chỉ tô điểm thêm cho cảnh quan của thành phố mà thôi. Nhưng bên ngoài thành phố rừng cây lại có rất nhiều ,đó cũng là nơi sinh sống của quái thú, nếu muốn khai thác và vận chuyển gỗ về trong thành phố, tất nhiên phải đánh giết cùng quái thú rồi, từ đó có thể thấy được giá của các sản phẩm bằng gỗ kiểu này cao tới mức nào
Ở thời kì này, tất cả nhưng đò dùng, vật dụng gia đình của con người đa phần đều được làm từ nhựa cứng - plastic hoặc thủy tinh.
Sản phẩm làm từ gỗ rất đắt và hiếm, chỉ những gia đình vô cùng giàu có mới có thể mua được.
"Cẩn thận nào."
Mấy người của công ty trang trí đang cẩn thận chuyển những bộ đồ nặng bằng gỗ từ trên xe tải xuống. Sau đó có ba người cẩn thận khiêng chúng để vào trong sân của biệt thự.
"Các ngươi phải cẩn thận vào." Trương Hạo Bạch khó chịu quát."Những đồ dùng này, tất cả đều chế biến từ những loại gỗ quý cả. Nếu như có sứt mẻ gì, ông chủ các ngươi nhất định cũng không để yên đâu."
"Phù, phù."
Một nhóm ba người đang cùng nhau chậm dãi, cẩn thận khiêng đồ đi vào trong sân. Đồ đạc của nhà này vô cùng quý giá, hơn nữa lại rất nặng, mỗi một bộ cũng nặng hơn cả nghìn cân, ba người khênh cũng không tránh khỏi có chút nặng nhọc quá sức.
"Chúng ta nghỉ một chút lấy sức rồi hãy khiêng tiếp". Một người đi trước cất tiếng nói:"Trước tiên đặt tạm nó ở chỗ này cái đã, nhẹ nhàng, từ từ thôi" Ba người cẩn thận đặt xuống, sau đó đứng thẳng dậy thở phào một hơi.
"Anh La, em đói bụng lắm rồi". Một người trong nhóm có thân hình cao to đang làm vài động tác cho giãn gân cốt.
"Sắp xong rồi, chỉ còn hai bộ nữa thôi. Chuyển nốt số này rồi mọi người cùng nhau nghỉ ăn trưa". La Hồng Quốc lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt nhìn hai người còn lại mỉm cười động viên. Hiện tại là tháng bảy, lại đang là giữa trưa nắng, thời điểm nóng nhất trong ngày.
Trong khi đó ba người bọn họ lại đang chuyển một đồ vật nặng hơn cả nghìn cân, bảo sao không vất vả.
"Bọn ngươi làm nhanh lên". Trương Hạo Bạch không giữ được kiên nhẫn thúc giục.
"Nào mọi người". La Hồng Quốc cúi xuống nói: "Mọi người, cố gắng thêm một chút nữa chuyển cho xong chỗ đồ này rồi nghỉ"
"Nào, hai ba, lên!"
Cả ba người đồng thời ra sức, nâng lên, sau đó, bước cẩn thận lên bậc thang, chầm chậm khiêng vào nhà, một lúc sau quay trở ra. Lúc mấy người La Hồng Quốc đi ra, ngang qua chỗ Trương Hạo Bạch cùng mấy tên hộ vệ đang đứng, một mùi mồ hôi theo đó bay qua, làm cho Trương Hạo Bạch không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Bọn này mãi cũng không ngóc đầu lên được, cả đời cũng chỉ có thể làm thuê, sống khổ cực mà thôi." Trương Hạo Bạch khinh thường nghĩ.
Bố hắn có nhiều tiền, bản thân là con nhà giàu có, cho nên đối với loại người bần cùng, cực khổ của xã hội kiểu này, trong lòng Trương Hạo Bạch luôn luôn khinh bỉ. Theo hắn nghĩ, những kẻ không có tinh thần tiến thủ, cam chịu làm những công việc chân tay nặng nhọc thế này, có khổ cực đến mấy cũng đáng đời.
"Coi chừng, đừng để va vào cửa"
Ba người chậm rãi đi từng bước một lách qua cửa khiêng đồ đi vào bên trong , y phục toàn thân mồ hôi ướt đẫm, trên trán mồ hôi lấm tấm từng giọt rồi từ từ chảy xuống cổ.
"Nghỉ một lát nào". Ba người La Hồng Quốc lần thứ hai nhẹ nhàng, cẩn thận hạ đồ xuồng, nghỉ ngơi một lúc cho lại sức.
"Chuẩn bị, hai ba, lên!"
Bọn họ tuy rất mệt, nhưng công việc kiểu này họ cũng đã làm hai ba mươi năm rồi nên cũng quen. Đồng thời họ cũng biết sức chịu đựng của mình tới đâu, thế nên khi làm cũng ít mắc lỗi.
Một lát sau, ba người quay lại khiêng nốt bộ cuối cùng.
"Trời nóng thật". Trương Hạo Bạch ngửa mặt nhìn trời than."Vương ca, đợi chút nữa xong việc ở đây bọn ta sang tửu lâu bên cạnh ăn trưa."
"Cảm ơn cậu chủ". Ba gã hộ vệ đồng thanh đáp.
Trương Hạo Bạch liếc mắt nhìn ba người đang khênh đò trong mũi hừ nhẹ một tiếng. Đối với cái loại chân đất mắt toét này, hắn vô cùng chán ghét. Bỗng nhiên ánh mắt hắn nhìn xuống mặt sân lát bằng đá cẩm thạch, trong đó có một viên gạch lát bị nứt, nguyên nhân là mấy hôm trước hắn cùng mấy hộ vệ luyện võ nghệ, không cẩn thận tạo nên.
"Hay...." Hai con mắt Trương Hạo Bạch lập tức sáng lên, "Mấy hôm nay không có tiền tiêu vặt, hay là nhân cơ hội này kiếm ít nhẩy?
*
Lúc này ba người La Hồng Quốc đang chuyển bộ đồ gỗ cuối cùng vào nhà.
Bỗng nhiên ...
Chuông điện thoại reo lên liên tục, đang bận tay khiêng đồ nhưng La Hồng Quốc vẫn vô cùng vui vẻ: "Chắc là điện thoại của Tiểu Phong rồi." Bởi vì đang bận chuyển đồ nên La Hồng Quốc cũng chẳng rảnh tay mà nhận điện thoại, cho nên chỉ đành đợi giải lao rồi gọi lại.
"Mọi người dừng lại nghỉ ngơi một chút". Mấy người La Hồng Quốc cẩn thận đặt bộ đồ gỗ xuống.
La Hồng Quốc móc di động trong túi ra, nhìn lên số điện thoại của cuộc gọi nhỡ không khỏi nở nụ cười" chắc Tiểu Phong kiểm tra xong rồi", cũng nên chuẩn bị về nhà thôi.
"Chuyện gì thế này?"
"Khốn kiếp, ta đã nhắc các ngươi là phải cẩn thận rồi, tại sao lại để xảy ra chuyện này?" Một tiếng quát giận dữ vang lên.
Ba người La Hồng Quốc vô cùng sửng sốt, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Trương Hạo Bạch sắc mặt âm trầm, ngón tay đang chỉ xuống viên gạch lát trên sân: "Tại sao lại thế này? Tại sao không cẩn thận như vậy, các ngươi coi đi, mặt sân nhà ta đều bị các ngươi phá hỏng cả rồi. Đây chính là đá cẩm thạch lấy từ Nam sơn bên ngoài thành phố. Mỗi viên thế này cũng có giá hơn 10 vạn đồng đó, mấy người các ngươi có đền được không? Hả?"
Ba người đồng thời cùng nhìn xuống sân.
Quả thực trong số các viên gạch lát sân có một viên trên bề mặt có 1 vết nứt nhỏ.
"Hừ, để ta hỏi ông chủ của các ngươi xem, rốt cục chuyện này là thế nào". Trương Hạo Bạch nổi giận đùng đùng lơn tiếng gọi:"Vương ca, ngươi có số điện thoại của công ty bọn này không, gọi đến công ty, mời giám đốc chúng nó tới đây. Nói nhiều cùng vời bọn này vô dụng".
"Được, ta có số đây, để ta gọi". Gã hộ vệ họ Dương lập tức lấy điện thoại ra bấm số.
Ba người La Hồng Quố đều biết.
"Không đúng." Một người trong số đó có thân hình cao to cất tiếng: "Viên gạch bị nứt này trước khi bọn ta đến làm vốn đã bị như vậy. Chính mắt ta nhìn thấy không sai vào đâu được".
"Còn cãi? Dám nói như vậy?" Trương Hạo Bạch cười nhạo một tiếng..
La Phàm Hồng nghe vậy liền nhíu mày, như kinh nghiệm bao năm đi làm thuê của hắn, hắn biết rất rõ những chuyện như thế này sẽ gây rất nhiều phiền phức. Hơn nữa đã là một công ty thì việc làm ăn luôn đặt chữ tín làm đầu, một khi có chuyện tranh cãi xảy ra, mà công ty nếu không có bằng chứng để chứng minh vết nứt này không phài người của mình tạo ra, cách giải quyết duy nhất là bồi thường tiền thiệt hại.
Mà một khi công ty phải đền tiền thì lương của những người làm hôm nay cũng sẽ bị trừ đi...
"Được rồi, hãy chuyển nốt bộ này vào nhà rồi nói". La Phàm Hồng lên tiếng và chuẩn bị cùng hai người khênh đồ vào nhà.
"Còn muốn làm tiếp?"
Trương Hạo Bạch bước tới hai bước đẩy một cái xô ngã La Hồng Quốc, đưa mắt nhìn mấy người còn lại quát:"Nói đùa sao! Viên gạch này là bằng chứng! Các ngươi muốn khênh đồ vào nhà rồi chối tội sao? Nằm mơ? Thủ đoạn kiểu này ta thấy nhiều rồi? Chờ ông chủ các ngươi tới đây rồi nói."
"Anh La! Anh La! Có sao không?"
Hai người trong nhóm liền lập tức chạy tới đỡ La Hồng Quốc dậy.
"Không sao." La Phàm Quốc xoa nhẹ vai nói.
"Các ngươi vẫn không chịu nhận."
"Viên gạch lát này chưa biết có phải là do chúng ta làm nứt hay ko tại sao ngươi đã đánh người?" Hai người còn lại trợn mắt phẫn nộ quát. Làm những việc vất vả thế này, đến cả trời sập còn không có sợ, cùng lắm là đánh nhau thôi, sợ cái rắm gì. Cho dù bị bắt tới đồn cảnh sát thì sao? Mấy thằng kiểu này chỉ muốn đòi tiền sao dám đánh chết người! Ngay cả cảnh sát cũng chẳng thể giải quyết, cuối cùng cũng phải thả người thôi.
"Giỡn mặt với ta?" Trương Hạo Bạch nhanh như chớp tung chân đạp vào bụng hai người kia.
Bịch! Bịch!
Trực tiếp đá văng hai người này ra xa.
"Đồ chó, mi coi đây là đâu mà dám láo?." Trương Hạo Bạch cười gằn một tiếng, gia đình hắn ở Nghệ An khu chính là có máu mặt nhất, đánh mấy tên khốn này còn phải lo sợ trước sau cái gì.
"Lão Điền, Đại Hầu." La Hồng Quốc cũng đã nổi nóng.
"Tên này, sao ngươi lại đánh người." La Hồng Quốc phẫn nộ quát.
Trương Hạo Bạch ngửi thấy mùi mồ hôi trên người bọn La Hồng Quốc cảm thấy khó chịu phủi tay ra lệnh: "Vương ca, mấy người nên cẩn thận bảo ban họ một chút cho họ bình tĩnh lại"
"Cậu chủ, bên công ty kia gọi tới." Tên Vương hộ vệ cầm di động đưa qua.
"Tốt." Trương Hạo Bạch phất tay, ba tên hộ vệ liền đi tới giáo huấn ba người bọn La Hồng Quốc, còn hắn trả lời điện thoại: "Nghe này, ta là chủ nhà đây, nói với ông chủ Hầu của các ngươi, ngày hôm nay người của các ngươi chuyển hàng tới đây xem đã gây ra chuyện gì đây? Vụng thối vụng tha, làm cho mặt sân lát đá cẩm thạch của nhà ta nứt hết rồi. Các ngươi mau cho người tới đây đi! Nếu mà chuyện này không được giải quyết, các ngươi đừng có mơ ta sẽ trả tiền công vận chuyển.
Lời còn chưa dứt.
"Dừng tay!" Một tiếng quát phẫn nộ vang lên ngoài cổng.
Hiện tai ba người bọn La Hồng Quốc đang bị ba tên hộ vệ dồn vào một góc đấm đá túi bụi, trên người đã có đầy vết thương.
"Cái gì?" Trương Hạo Bạch cùng ba tên hộ vệ quay đầu nhìn lại.
Một người đã cực nhanh chạy vào sân, Trương Hạo Bạch thoáng cái đã nhận ra, không khỏi phẫn nộ quát: "La Phong, ngươi dám xông vào nhà của ta, bắt nó lại!"
"Mấy con chó này!" La Phong liếc mắt đã thấy phụ thân mồ hôi ướt đẫm cả người đứng ở một góc trong sân, đang co rúm cả người hai tay ôm bụng, trên người có vô số vết chân, con mắt hắn lập tức đỏ hoe, bao năm nay phụ thân đã rất vất vả, đã thế luôn bị người ta khinh thường, mà hôm nay lại còn gặp thêm loại chuyện này nữa.
Một trong ba gã hộ vệ mập lùn, cười lạnh bước ra chặn La Phong.
"Chết đi!" La Phong quát lớn, tung ra một cú đá cực mạnh, tàn nhẫn đá về phía gã hộ vệ. Tên hộ vệ kia lập tức đưa hai tay lên đỡ.
"Uỳnh!"
Bị một cú đá cực mạnh như vậy, tên hộ vệ hai mắt trợn trừng, tung lên trời bay xa hơn bốn năm thước mới rơi xuống. Hai gã hộ vệ còn lại sợ tới mức ngây ngốc.
"La Phong, ngươi xông vào nhà ta, lại còn dám đánh người!" Trương Hạo Bạch hai mắt trợn trừng, phẫn nộ quát: "Ngươi muốn chết."
"Là ngươi muốn chết !" Hai mắt La Phong tỏa ra sát ý lãnh lẽo, nghiến răng phẫn nộ quát.
--------------------------------
Ngay lập tức La Phong đã xác định được vị trí của bố mình, hắn mỉm cười thầm nghĩ: "Mình sẽ chạy đến chỗ bố đang làm việc, trực tiếp nói cho bố tin mừng này mới được!"
Sau đó, dựa theo bản đồ trên màn hình di động, La Phong bắt đầu chạy nhanh tới chỗ bố mình đang làm việc.
Nghệ An khu, trong một hoa viên của Tiểu khu Thiên Đô.
"Mau lên, các ngươi tay chân mau lẹ nên, chuyển đồ cho xong rồi hãy nghỉ ăn cơm trưa. Chúng ta cũng sẽ được nghỉ ngơi ăn trưa." Bên trong Tiểu khu, đứng ở sân của biệt thự cao tầng nhà mình, Trương Hạo Bạch mặc một chiếc áo phông và quần màu trắng lên tiếng thúc giục, đứng bên cạnh hắn là ba gã hộ vệ vẻ mặt rất lạnh lùng.
"Từ từ thôi, không thể vội vàng đâu, đồ đạc nhà này toàn là thứ đắt tiền cả, không được hấp tấp, mọi người nên cẩn thận hơn một chút!". Trên con đường nhỏ phía ngoài biệt thự, một chiếc xe tải đang chạy tới, trên xe chở đầy những đồ đạc bằng gỗ đã được gói gém rất cẩn thận.
Đồ dùng gia đình làm bằng gỗ, đó là những thứ vô cùng đắt đỏ của thời đại này, chỉ một số ít người mới có thể mua dùng!
Bởi vì, trong khu vực thành phố của con người, cây xanh trồng rất ít, đơn giản chỉ tô điểm thêm cho cảnh quan của thành phố mà thôi. Nhưng bên ngoài thành phố rừng cây lại có rất nhiều ,đó cũng là nơi sinh sống của quái thú, nếu muốn khai thác và vận chuyển gỗ về trong thành phố, tất nhiên phải đánh giết cùng quái thú rồi, từ đó có thể thấy được giá của các sản phẩm bằng gỗ kiểu này cao tới mức nào
Ở thời kì này, tất cả nhưng đò dùng, vật dụng gia đình của con người đa phần đều được làm từ nhựa cứng - plastic hoặc thủy tinh.
Sản phẩm làm từ gỗ rất đắt và hiếm, chỉ những gia đình vô cùng giàu có mới có thể mua được.
"Cẩn thận nào."
Mấy người của công ty trang trí đang cẩn thận chuyển những bộ đồ nặng bằng gỗ từ trên xe tải xuống. Sau đó có ba người cẩn thận khiêng chúng để vào trong sân của biệt thự.
"Các ngươi phải cẩn thận vào." Trương Hạo Bạch khó chịu quát."Những đồ dùng này, tất cả đều chế biến từ những loại gỗ quý cả. Nếu như có sứt mẻ gì, ông chủ các ngươi nhất định cũng không để yên đâu."
"Phù, phù."
Một nhóm ba người đang cùng nhau chậm dãi, cẩn thận khiêng đồ đi vào trong sân. Đồ đạc của nhà này vô cùng quý giá, hơn nữa lại rất nặng, mỗi một bộ cũng nặng hơn cả nghìn cân, ba người khênh cũng không tránh khỏi có chút nặng nhọc quá sức.
"Chúng ta nghỉ một chút lấy sức rồi hãy khiêng tiếp". Một người đi trước cất tiếng nói:"Trước tiên đặt tạm nó ở chỗ này cái đã, nhẹ nhàng, từ từ thôi" Ba người cẩn thận đặt xuống, sau đó đứng thẳng dậy thở phào một hơi.
"Anh La, em đói bụng lắm rồi". Một người trong nhóm có thân hình cao to đang làm vài động tác cho giãn gân cốt.
"Sắp xong rồi, chỉ còn hai bộ nữa thôi. Chuyển nốt số này rồi mọi người cùng nhau nghỉ ăn trưa". La Hồng Quốc lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt nhìn hai người còn lại mỉm cười động viên. Hiện tại là tháng bảy, lại đang là giữa trưa nắng, thời điểm nóng nhất trong ngày.
Trong khi đó ba người bọn họ lại đang chuyển một đồ vật nặng hơn cả nghìn cân, bảo sao không vất vả.
"Bọn ngươi làm nhanh lên". Trương Hạo Bạch không giữ được kiên nhẫn thúc giục.
"Nào mọi người". La Hồng Quốc cúi xuống nói: "Mọi người, cố gắng thêm một chút nữa chuyển cho xong chỗ đồ này rồi nghỉ"
"Nào, hai ba, lên!"
Cả ba người đồng thời ra sức, nâng lên, sau đó, bước cẩn thận lên bậc thang, chầm chậm khiêng vào nhà, một lúc sau quay trở ra. Lúc mấy người La Hồng Quốc đi ra, ngang qua chỗ Trương Hạo Bạch cùng mấy tên hộ vệ đang đứng, một mùi mồ hôi theo đó bay qua, làm cho Trương Hạo Bạch không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Bọn này mãi cũng không ngóc đầu lên được, cả đời cũng chỉ có thể làm thuê, sống khổ cực mà thôi." Trương Hạo Bạch khinh thường nghĩ.
Bố hắn có nhiều tiền, bản thân là con nhà giàu có, cho nên đối với loại người bần cùng, cực khổ của xã hội kiểu này, trong lòng Trương Hạo Bạch luôn luôn khinh bỉ. Theo hắn nghĩ, những kẻ không có tinh thần tiến thủ, cam chịu làm những công việc chân tay nặng nhọc thế này, có khổ cực đến mấy cũng đáng đời.
"Coi chừng, đừng để va vào cửa"
Ba người chậm rãi đi từng bước một lách qua cửa khiêng đồ đi vào bên trong , y phục toàn thân mồ hôi ướt đẫm, trên trán mồ hôi lấm tấm từng giọt rồi từ từ chảy xuống cổ.
"Nghỉ một lát nào". Ba người La Hồng Quốc lần thứ hai nhẹ nhàng, cẩn thận hạ đồ xuồng, nghỉ ngơi một lúc cho lại sức.
"Chuẩn bị, hai ba, lên!"
Bọn họ tuy rất mệt, nhưng công việc kiểu này họ cũng đã làm hai ba mươi năm rồi nên cũng quen. Đồng thời họ cũng biết sức chịu đựng của mình tới đâu, thế nên khi làm cũng ít mắc lỗi.
Một lát sau, ba người quay lại khiêng nốt bộ cuối cùng.
"Trời nóng thật". Trương Hạo Bạch ngửa mặt nhìn trời than."Vương ca, đợi chút nữa xong việc ở đây bọn ta sang tửu lâu bên cạnh ăn trưa."
"Cảm ơn cậu chủ". Ba gã hộ vệ đồng thanh đáp.
Trương Hạo Bạch liếc mắt nhìn ba người đang khênh đò trong mũi hừ nhẹ một tiếng. Đối với cái loại chân đất mắt toét này, hắn vô cùng chán ghét. Bỗng nhiên ánh mắt hắn nhìn xuống mặt sân lát bằng đá cẩm thạch, trong đó có một viên gạch lát bị nứt, nguyên nhân là mấy hôm trước hắn cùng mấy hộ vệ luyện võ nghệ, không cẩn thận tạo nên.
"Hay...." Hai con mắt Trương Hạo Bạch lập tức sáng lên, "Mấy hôm nay không có tiền tiêu vặt, hay là nhân cơ hội này kiếm ít nhẩy?
*
Lúc này ba người La Hồng Quốc đang chuyển bộ đồ gỗ cuối cùng vào nhà.
Bỗng nhiên ...
Chuông điện thoại reo lên liên tục, đang bận tay khiêng đồ nhưng La Hồng Quốc vẫn vô cùng vui vẻ: "Chắc là điện thoại của Tiểu Phong rồi." Bởi vì đang bận chuyển đồ nên La Hồng Quốc cũng chẳng rảnh tay mà nhận điện thoại, cho nên chỉ đành đợi giải lao rồi gọi lại.
"Mọi người dừng lại nghỉ ngơi một chút". Mấy người La Hồng Quốc cẩn thận đặt bộ đồ gỗ xuống.
La Hồng Quốc móc di động trong túi ra, nhìn lên số điện thoại của cuộc gọi nhỡ không khỏi nở nụ cười" chắc Tiểu Phong kiểm tra xong rồi", cũng nên chuẩn bị về nhà thôi.
"Chuyện gì thế này?"
"Khốn kiếp, ta đã nhắc các ngươi là phải cẩn thận rồi, tại sao lại để xảy ra chuyện này?" Một tiếng quát giận dữ vang lên.
Ba người La Hồng Quốc vô cùng sửng sốt, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Trương Hạo Bạch sắc mặt âm trầm, ngón tay đang chỉ xuống viên gạch lát trên sân: "Tại sao lại thế này? Tại sao không cẩn thận như vậy, các ngươi coi đi, mặt sân nhà ta đều bị các ngươi phá hỏng cả rồi. Đây chính là đá cẩm thạch lấy từ Nam sơn bên ngoài thành phố. Mỗi viên thế này cũng có giá hơn 10 vạn đồng đó, mấy người các ngươi có đền được không? Hả?"
Ba người đồng thời cùng nhìn xuống sân.
Quả thực trong số các viên gạch lát sân có một viên trên bề mặt có 1 vết nứt nhỏ.
"Hừ, để ta hỏi ông chủ của các ngươi xem, rốt cục chuyện này là thế nào". Trương Hạo Bạch nổi giận đùng đùng lơn tiếng gọi:"Vương ca, ngươi có số điện thoại của công ty bọn này không, gọi đến công ty, mời giám đốc chúng nó tới đây. Nói nhiều cùng vời bọn này vô dụng".
"Được, ta có số đây, để ta gọi". Gã hộ vệ họ Dương lập tức lấy điện thoại ra bấm số.
Ba người La Hồng Quố đều biết.
"Không đúng." Một người trong số đó có thân hình cao to cất tiếng: "Viên gạch bị nứt này trước khi bọn ta đến làm vốn đã bị như vậy. Chính mắt ta nhìn thấy không sai vào đâu được".
"Còn cãi? Dám nói như vậy?" Trương Hạo Bạch cười nhạo một tiếng..
La Phàm Hồng nghe vậy liền nhíu mày, như kinh nghiệm bao năm đi làm thuê của hắn, hắn biết rất rõ những chuyện như thế này sẽ gây rất nhiều phiền phức. Hơn nữa đã là một công ty thì việc làm ăn luôn đặt chữ tín làm đầu, một khi có chuyện tranh cãi xảy ra, mà công ty nếu không có bằng chứng để chứng minh vết nứt này không phài người của mình tạo ra, cách giải quyết duy nhất là bồi thường tiền thiệt hại.
Mà một khi công ty phải đền tiền thì lương của những người làm hôm nay cũng sẽ bị trừ đi...
"Được rồi, hãy chuyển nốt bộ này vào nhà rồi nói". La Phàm Hồng lên tiếng và chuẩn bị cùng hai người khênh đồ vào nhà.
"Còn muốn làm tiếp?"
Trương Hạo Bạch bước tới hai bước đẩy một cái xô ngã La Hồng Quốc, đưa mắt nhìn mấy người còn lại quát:"Nói đùa sao! Viên gạch này là bằng chứng! Các ngươi muốn khênh đồ vào nhà rồi chối tội sao? Nằm mơ? Thủ đoạn kiểu này ta thấy nhiều rồi? Chờ ông chủ các ngươi tới đây rồi nói."
"Anh La! Anh La! Có sao không?"
Hai người trong nhóm liền lập tức chạy tới đỡ La Hồng Quốc dậy.
"Không sao." La Phàm Quốc xoa nhẹ vai nói.
"Các ngươi vẫn không chịu nhận."
"Viên gạch lát này chưa biết có phải là do chúng ta làm nứt hay ko tại sao ngươi đã đánh người?" Hai người còn lại trợn mắt phẫn nộ quát. Làm những việc vất vả thế này, đến cả trời sập còn không có sợ, cùng lắm là đánh nhau thôi, sợ cái rắm gì. Cho dù bị bắt tới đồn cảnh sát thì sao? Mấy thằng kiểu này chỉ muốn đòi tiền sao dám đánh chết người! Ngay cả cảnh sát cũng chẳng thể giải quyết, cuối cùng cũng phải thả người thôi.
"Giỡn mặt với ta?" Trương Hạo Bạch nhanh như chớp tung chân đạp vào bụng hai người kia.
Bịch! Bịch!
Trực tiếp đá văng hai người này ra xa.
"Đồ chó, mi coi đây là đâu mà dám láo?." Trương Hạo Bạch cười gằn một tiếng, gia đình hắn ở Nghệ An khu chính là có máu mặt nhất, đánh mấy tên khốn này còn phải lo sợ trước sau cái gì.
"Lão Điền, Đại Hầu." La Hồng Quốc cũng đã nổi nóng.
"Tên này, sao ngươi lại đánh người." La Hồng Quốc phẫn nộ quát.
Trương Hạo Bạch ngửi thấy mùi mồ hôi trên người bọn La Hồng Quốc cảm thấy khó chịu phủi tay ra lệnh: "Vương ca, mấy người nên cẩn thận bảo ban họ một chút cho họ bình tĩnh lại"
"Cậu chủ, bên công ty kia gọi tới." Tên Vương hộ vệ cầm di động đưa qua.
"Tốt." Trương Hạo Bạch phất tay, ba tên hộ vệ liền đi tới giáo huấn ba người bọn La Hồng Quốc, còn hắn trả lời điện thoại: "Nghe này, ta là chủ nhà đây, nói với ông chủ Hầu của các ngươi, ngày hôm nay người của các ngươi chuyển hàng tới đây xem đã gây ra chuyện gì đây? Vụng thối vụng tha, làm cho mặt sân lát đá cẩm thạch của nhà ta nứt hết rồi. Các ngươi mau cho người tới đây đi! Nếu mà chuyện này không được giải quyết, các ngươi đừng có mơ ta sẽ trả tiền công vận chuyển.
Lời còn chưa dứt.
"Dừng tay!" Một tiếng quát phẫn nộ vang lên ngoài cổng.
Hiện tai ba người bọn La Hồng Quốc đang bị ba tên hộ vệ dồn vào một góc đấm đá túi bụi, trên người đã có đầy vết thương.
"Cái gì?" Trương Hạo Bạch cùng ba tên hộ vệ quay đầu nhìn lại.
Một người đã cực nhanh chạy vào sân, Trương Hạo Bạch thoáng cái đã nhận ra, không khỏi phẫn nộ quát: "La Phong, ngươi dám xông vào nhà của ta, bắt nó lại!"
"Mấy con chó này!" La Phong liếc mắt đã thấy phụ thân mồ hôi ướt đẫm cả người đứng ở một góc trong sân, đang co rúm cả người hai tay ôm bụng, trên người có vô số vết chân, con mắt hắn lập tức đỏ hoe, bao năm nay phụ thân đã rất vất vả, đã thế luôn bị người ta khinh thường, mà hôm nay lại còn gặp thêm loại chuyện này nữa.
Một trong ba gã hộ vệ mập lùn, cười lạnh bước ra chặn La Phong.
"Chết đi!" La Phong quát lớn, tung ra một cú đá cực mạnh, tàn nhẫn đá về phía gã hộ vệ. Tên hộ vệ kia lập tức đưa hai tay lên đỡ.
"Uỳnh!"
Bị một cú đá cực mạnh như vậy, tên hộ vệ hai mắt trợn trừng, tung lên trời bay xa hơn bốn năm thước mới rơi xuống. Hai gã hộ vệ còn lại sợ tới mức ngây ngốc.
"La Phong, ngươi xông vào nhà ta, lại còn dám đánh người!" Trương Hạo Bạch hai mắt trợn trừng, phẫn nộ quát: "Ngươi muốn chết."
"Là ngươi muốn chết !" Hai mắt La Phong tỏa ra sát ý lãnh lẽo, nghiến răng phẫn nộ quát.
--------------------------------
Bình luận facebook