Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
"Đây là phòng thẩm vấn?" La Phong đầy vẻ tò mò nhìn kỹ phòng thẩm vấn: "Để ta một mình trong phòng mờ tối lại thêm khí lạnh thổi qua, hẳn là xài đến chiến thuật tâm lý rồi?" Kỳ thật cái gọi là cuộc thẩm vấn còn chưa bắt đầu thì La Phong cũng đã thắng!
Vượt qua được đợt kiểm tra dự bị Võ giả khiến La Phong căn bản không hề e ngại thủ đoạn của hệ thống cảnh sát.
Đứng ngoài phòng thẩm vấn để quan sát tình hình bên trong, vài cảnh sát nhìn lên camera quay rõ cảnh trong phòng thẩm vấn. Một nữ cảnh sát trẻ tuổi trong đó nghi hoặc nói: "Sếp, sao anh chàng này chẳng hề có cảm giác gì cả? Người bình thường vào phòng thẩm vấn mà ngồi trong đó hơn nửa giờ, hơn nữa tự mình miên man suy nghĩ thì rất nhanh chóng sợ hãi làm chân tay run rẩy"
"Đừng coi thường hắn, theo tin từ chứng minh thư nhân dân thì hắn là một đệ tử cao cấp của Võ quán! Hơn nữa mình hắn đánh bị thương bốn đệ tử cao cấp của Võ quán" Một cảnh sát luống tuổi hói đầu cười nói.
"Một mình làm bị thương bốn người? Lợi hại như thế thì không biết đã là dự bị Võ giả chưa. Nếu quả thật là dự bị Võ giả thì phiền đấy" Một cảnh sát nam trẻ tuổi nói.
"Hắn không phải là dự bị Võ giả, tin tức trên chứng minh thư nhân dân đã nêu rõ"
Cảnh sát trung niên hói đầu nói: "Đi, Tiếu Dương, theo ta vào thẩm thẩm hắn"
"Vâng, thưa sếp"
...
Trong phòng thẩm vấn, La Phong đã chờ hơn nửa giờ.
"Các người đã đến?" La Phong cười cười nhìn hai cảnh sát đi vào.
Cảnh sát trung niên đầu hói rùng mình, sự bình tĩnh của chàng trai trẻ này đã không giống như dự kiến của hắn. Sau đó hắn cùng một cảnh sát trẻ tuổi khác cùng ngồi trước bàn thẩm vấn. Cảnh sát trung niên đầu hói mỉm cười nói: "Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi bận thẩm vấn mấy người khác nên có chậm trễ. Vì vậy bây giờ mới tới."
"Không sao" La Phong dò hỏi: "Còn ba người thợ của công ty trang trí, giờ họ đang ở đâu?"
"Chúng ta đã cho bọn họ về nhà ." Cảnh sát trung niên đầu hói có vẻ rất thân thiện.
La Phong gật gật đầu.
Chuyện lần này thì ba người của bố là bên bị hại nên rất dễ nói.
"Ba người thợ của Công ty trang trí cũng như Trương Hạo Bạch và ba vệ sĩ nhà hắn đều đã nói về việc đã xảy ra. Sự thật đối với cậu vô cùng bất lợi. Cậu có muốn nói gì không?" Cảnh sát trung niên đầu hói nhìn chằm chằm La Phong, người bình thường mà nghe thấy nói việc không có lợi cho mình thì đều cố gắng giải thích.
La Phong mỉm cười nói: "Không có gì, Trương Hạo Bạch cùng ba vệ sĩ của hắn, đám bốn người này thực sự láo nháo! Dám đánh bố tôi, lần này tôi chỉ giáo huấn bọn họ thôi."
"Hử?" Cảnh sát luống tuổi đầu hói và nam cảnh sát trẻ tuổi cũng đều ngây người.
"Rầm!" Nam cảnh sát trẻ tuổi đột ngột vỗ bàn, đứng lên quát mắng: "La Phong, ngươi thật sự cho là vậy sao. Đây là Cục cảnh sát, đừng ngạo mạn như vậy!"
"Ngạo mạn? Tôi chỉ nói thật thôi" La Phong mỉm cười nói: "Được rồi, tôi nói như vậy đó"
Cảnh sát trung niên đầu hói cau mày: "La Phong, cậu cứ nói ngạo mạn như vậy. Đến khi lời khai này ra trước tòa thì sẽ rất không lợi với cậu! Việc cậu ra tay tàn nhẫn, lại cố ý làm như vậy. Đến lúc đó tòa rất dễ dàng phán cậu vài năm ngồi tù. Cậu nên nói sự việc rõ ràng hơn không"
"Tôi không có gì để nói" La Phong lắc đầu nói.
Cảnh sát trung niên đầu hói cau mày nhìn kỹ La Phong. La Phong yên lặng chờ đợi, cuối cùng cảnh sát trung niên đầu hói chỉ có thể phẩy tay nói: "Được rồi, đến lúc đó cậu đừng hối hận. Dẫn ra ngoài!"
La Phong mỉm cười đứng lên, từ bên ngoài phòng thẩm vấn có hai cảnh sát đi nhanh vào áp giải La Phong ra ngoài.
Trại tạm giam khu Nghi An nằm cạnh Cục cảnh sát. Bây giờ xã hội quá chuộng mốt Võ giả, nên người đánh nhau rất nhiều. Vì vậy người bị giam giữ trong trại tạm giam cũng rất nhiều. Mỗi một khu đều có một trại tạm giam riêng để giam giữ những người này. Hôm nay La Phong cũng bị nhốt trong đó.
Thay quần áo tù màu xám xong, La Phong bị nhốt vào đó.
"299, chính là gian này, vào đi thôi." Cảnh sát quản giáo đẩy La Phong vào, rồi sau đó khóa cửa phòng giam lại. Những người bị nhốt trong trại tạm giam phần lớn đều là ẩu đả đánh nhau, ăn trộm vặt, người uống rượu lái xe. Cùng với đám nghi can tội phạm chờ đợi ra tòa thẩm vấn phán xét hình phạt.
Việc La Phong đánh người có thể là lớn hoặc nhỏ.
Nếu nói nhẹ thì chỉ là đánh vài người mà thôi. Nếu quả thực kiện cáo ra toà thì thực sự cũng có thể khiến La Phong ngồi tù vài năm. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là -- La Phong không phải dự bị Võ giả.
Trong nhà tù.
"Chậc chậc, mới tới hả?" Chỉ thấy một gã khỏe mạnh đầu trọc trên người có hình xăm đang nằm trên giường trải chiếu. Bên cạnh hắn là một người luống tuổi đang ngoan ngoãn bóp vai cho hắn. Gã đầu trọc liếc nhìn La Phong: "Nhãi ranh, mới lớn nên da mịn thịt màng quá. Không tệ, lại đây bóp chân cho ta!"
La Phong tò mò nhìn gã đầu trọc khỏe mạnh. Vẫn nghe nói hiện tượng ăn hiếp kẻ yếu trong trại giam rất nghiêm trọng. Chẳng qua La Phong cũng chỉ nghe nói, còn đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Mịa nó, điếc tai hử?" Gã đầu trọc trợn mắt hét lên rồi đứng dậy.
"Có ý tứ, có ý tứ." La Phong rất tò mò.
"Là tự ngươi chuốc lấy đó" Gã đầu trọc thấy La Phong không thèm nể mặt như vậy, đột ngột vung bàn tay to lớn định vỗ vào đầu La Phong.
Cả người La Phong khẽ động, tay phải tựa như con rắn độc uốn mình đột ngột bật lên chụp lấy cổ tay của gã đầu trọc.
"Hự? Hự?" Gã đầu trọc muốn giật tay lại, nhưng cảm giác cánh tay phảng phất bị kẹp sắt giữ chặt. Căn bản không có cách nào xuất lực thì biến sắc mặt. Hắn biết là đùa với cọp rồi.
"Ngươi muốn ta bóp chân cho ngươi?" Tay phải La Phong vận lực, đồng thời vặn cánh tay gã đầu trọc làm hắn đau đớn gập người lại lập tức cầu xin tha thứ: "Đại ca, đệ có mắt như mù. Đại ca tha cho đệ, ái ái --" Đau đớn kịch liệt làm hắn không chịu được phải kêu lên.
Tay phải La Phong đột ngột xuất lực hất gã đầu trọc ra làm hắn lảo đảo đập vào tường.
"Nếu ngươi còn muốn ta bóp chân cho ngươi thì cứ việc nói." La Phong nói hơi dữ tợn. Lập tức cả người bật lên thoáng cái đã chống tay phải ngồi xuống giường.
Gã đầu trọc đờ người ngồi ở góc tường xoa xoa cổ tay phải của mình.
Trong phòng giam, người luống tuổi và người trẻ tuổi gầy gò trên giường hết nhìn gã đầu trọc lại nhìn La Phong trên giường.
"Đầu trọc, làm sao vậy?" Một quản giáo trong trại tạm giam đứng ở cửa phòng giam chế nhạo cười nói: "Ai chọc giận ngươi, tại sao lại thành ra như vậy? A, nhắc ngươi một câu. Phạm nhân mới vào tuy còn trẻ, nhưng một mình làm bị thương bốn đệ tử cao cấp của Võ quán nên bị nhốt. Cẩn thận một chút, đừng có trêu chọc hắn."
Nói xong giám quản hát mấy câu mà đi khỏi.
"Sao không nói sớm." Gã đầu trọc kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên giường. "Một người làm bị thương bốn đệ tử cao cấp của Võ quán, biến thái như vậy sao?"
La Phong ngồi trên giường ngủ nhớ lại trong đầu 'Gien Nguyên Năng Tu Luyện pháp' đã được đọc ở hội quán Cực Hạn: "Hừ, dù sao trong trại tạm giam cũng không có việc gì làm. Đợi đến khuya thì mình thử tu luyện gien Nguyên Năng!"
Võ giả, sở dĩ có được năng lực không thể địch được bởi vì dựa vào gien Nguyên Năng.
Trong lúc La Phong tu luyện gien Nguyên Năng trong trại tạm giam vào nửa đêm. Tại một quán karaoke cách cục cảnh sát khu Nghi An không xa, trong một căn phòng nhỏ có hai thanh niên đang ôm một cô nương, còn người bên cạnh đang hát như sói tru. Trong số đó có một gã trẻ tuổi đúng là Trương Hạo Bạch.
"Được rồi, hai người các ngươi ra ngoài đi" Trương Hạo Bạch phẩy tay nói.
Trong phòng chỉ còn lại có Trương Hạo Bạch cùng một thanh niên đeo kính.
"Anh Chu, hôm nay mời anh tới để nhờ anh giúp cho một việc" Trương Hạo Bạch lên tiếng.
"Có việc gì cứ việc nói." Thanh niên đeo kính nói phóng khoáng: "Chỉ cần ta có thể giúp đượct thì tuyệt đối không hai lời."
"Là như thế này. Có một người tên là La Phong! Tên hỗn xược này luôn đối nghịch với em" Nói xong Trương Hạo Bạch tức giận nhổ nước miếng: "Lần này hắn đánh bị thương ba gã vệ sĩ nhà em, lại cũng đánh em. Bốn chúng em thật sự không có cách nào trước sự xúc phạm này! Bây giờ tên đó đã bị nhốt trong trại tạm giam. Em nghĩ nhờ anh Chu thông qua người bên trong trại tạm giam cho La Phong một bài học"
"Ồ? Chuyện này không thành vấn đề. Chẳng qua muốn nhờ người trong trại tạm giam giúp đỡ thì cũng phải mất chút tiền" Thanh niên đeo kính cau mày nói.
"Tiền không thành vấn đề, em có mười vạn đồng! Sau khi xong việc lại đưa thêm mười vạn nữa" Trương Hạo Bạch rút ví da đưa sang.
"Hà hà, hấp dẫn đó" Thanh niên đeo kính cũng không nhìn ví, gật đầu nói: "Hai mươi vạn đồng. Chỉ cần không phải giết người thì có thể làm được. Nói đi, chú muốn giáo huấn La Phong kia thành ra như thế nào?"
"Chặt một chân, một tay!" Trương Hạo Bạch nghiến răng nói.
"Được, quá đơn giản." Thanh niên đeo kính lập tức gật đầu đồng ý.
Trương Hạo Bạch liền nhắc nhở: "Anh Chu, tên La Phong này cũng không phải loại dễ chơi. Hắn liên tiếp đánh trọng thương ba gã vệ sĩ của em"
"Yên tâm đi." Thanh niên đeo kính tự tin cười: "Chú cứ thoái mái một ngày cho anh mà đợi tin tốt"
--------------------------------
Vượt qua được đợt kiểm tra dự bị Võ giả khiến La Phong căn bản không hề e ngại thủ đoạn của hệ thống cảnh sát.
Đứng ngoài phòng thẩm vấn để quan sát tình hình bên trong, vài cảnh sát nhìn lên camera quay rõ cảnh trong phòng thẩm vấn. Một nữ cảnh sát trẻ tuổi trong đó nghi hoặc nói: "Sếp, sao anh chàng này chẳng hề có cảm giác gì cả? Người bình thường vào phòng thẩm vấn mà ngồi trong đó hơn nửa giờ, hơn nữa tự mình miên man suy nghĩ thì rất nhanh chóng sợ hãi làm chân tay run rẩy"
"Đừng coi thường hắn, theo tin từ chứng minh thư nhân dân thì hắn là một đệ tử cao cấp của Võ quán! Hơn nữa mình hắn đánh bị thương bốn đệ tử cao cấp của Võ quán" Một cảnh sát luống tuổi hói đầu cười nói.
"Một mình làm bị thương bốn người? Lợi hại như thế thì không biết đã là dự bị Võ giả chưa. Nếu quả thật là dự bị Võ giả thì phiền đấy" Một cảnh sát nam trẻ tuổi nói.
"Hắn không phải là dự bị Võ giả, tin tức trên chứng minh thư nhân dân đã nêu rõ"
Cảnh sát trung niên hói đầu nói: "Đi, Tiếu Dương, theo ta vào thẩm thẩm hắn"
"Vâng, thưa sếp"
...
Trong phòng thẩm vấn, La Phong đã chờ hơn nửa giờ.
"Các người đã đến?" La Phong cười cười nhìn hai cảnh sát đi vào.
Cảnh sát trung niên đầu hói rùng mình, sự bình tĩnh của chàng trai trẻ này đã không giống như dự kiến của hắn. Sau đó hắn cùng một cảnh sát trẻ tuổi khác cùng ngồi trước bàn thẩm vấn. Cảnh sát trung niên đầu hói mỉm cười nói: "Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi bận thẩm vấn mấy người khác nên có chậm trễ. Vì vậy bây giờ mới tới."
"Không sao" La Phong dò hỏi: "Còn ba người thợ của công ty trang trí, giờ họ đang ở đâu?"
"Chúng ta đã cho bọn họ về nhà ." Cảnh sát trung niên đầu hói có vẻ rất thân thiện.
La Phong gật gật đầu.
Chuyện lần này thì ba người của bố là bên bị hại nên rất dễ nói.
"Ba người thợ của Công ty trang trí cũng như Trương Hạo Bạch và ba vệ sĩ nhà hắn đều đã nói về việc đã xảy ra. Sự thật đối với cậu vô cùng bất lợi. Cậu có muốn nói gì không?" Cảnh sát trung niên đầu hói nhìn chằm chằm La Phong, người bình thường mà nghe thấy nói việc không có lợi cho mình thì đều cố gắng giải thích.
La Phong mỉm cười nói: "Không có gì, Trương Hạo Bạch cùng ba vệ sĩ của hắn, đám bốn người này thực sự láo nháo! Dám đánh bố tôi, lần này tôi chỉ giáo huấn bọn họ thôi."
"Hử?" Cảnh sát luống tuổi đầu hói và nam cảnh sát trẻ tuổi cũng đều ngây người.
"Rầm!" Nam cảnh sát trẻ tuổi đột ngột vỗ bàn, đứng lên quát mắng: "La Phong, ngươi thật sự cho là vậy sao. Đây là Cục cảnh sát, đừng ngạo mạn như vậy!"
"Ngạo mạn? Tôi chỉ nói thật thôi" La Phong mỉm cười nói: "Được rồi, tôi nói như vậy đó"
Cảnh sát trung niên đầu hói cau mày: "La Phong, cậu cứ nói ngạo mạn như vậy. Đến khi lời khai này ra trước tòa thì sẽ rất không lợi với cậu! Việc cậu ra tay tàn nhẫn, lại cố ý làm như vậy. Đến lúc đó tòa rất dễ dàng phán cậu vài năm ngồi tù. Cậu nên nói sự việc rõ ràng hơn không"
"Tôi không có gì để nói" La Phong lắc đầu nói.
Cảnh sát trung niên đầu hói cau mày nhìn kỹ La Phong. La Phong yên lặng chờ đợi, cuối cùng cảnh sát trung niên đầu hói chỉ có thể phẩy tay nói: "Được rồi, đến lúc đó cậu đừng hối hận. Dẫn ra ngoài!"
La Phong mỉm cười đứng lên, từ bên ngoài phòng thẩm vấn có hai cảnh sát đi nhanh vào áp giải La Phong ra ngoài.
Trại tạm giam khu Nghi An nằm cạnh Cục cảnh sát. Bây giờ xã hội quá chuộng mốt Võ giả, nên người đánh nhau rất nhiều. Vì vậy người bị giam giữ trong trại tạm giam cũng rất nhiều. Mỗi một khu đều có một trại tạm giam riêng để giam giữ những người này. Hôm nay La Phong cũng bị nhốt trong đó.
Thay quần áo tù màu xám xong, La Phong bị nhốt vào đó.
"299, chính là gian này, vào đi thôi." Cảnh sát quản giáo đẩy La Phong vào, rồi sau đó khóa cửa phòng giam lại. Những người bị nhốt trong trại tạm giam phần lớn đều là ẩu đả đánh nhau, ăn trộm vặt, người uống rượu lái xe. Cùng với đám nghi can tội phạm chờ đợi ra tòa thẩm vấn phán xét hình phạt.
Việc La Phong đánh người có thể là lớn hoặc nhỏ.
Nếu nói nhẹ thì chỉ là đánh vài người mà thôi. Nếu quả thực kiện cáo ra toà thì thực sự cũng có thể khiến La Phong ngồi tù vài năm. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là -- La Phong không phải dự bị Võ giả.
Trong nhà tù.
"Chậc chậc, mới tới hả?" Chỉ thấy một gã khỏe mạnh đầu trọc trên người có hình xăm đang nằm trên giường trải chiếu. Bên cạnh hắn là một người luống tuổi đang ngoan ngoãn bóp vai cho hắn. Gã đầu trọc liếc nhìn La Phong: "Nhãi ranh, mới lớn nên da mịn thịt màng quá. Không tệ, lại đây bóp chân cho ta!"
La Phong tò mò nhìn gã đầu trọc khỏe mạnh. Vẫn nghe nói hiện tượng ăn hiếp kẻ yếu trong trại giam rất nghiêm trọng. Chẳng qua La Phong cũng chỉ nghe nói, còn đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
"Mịa nó, điếc tai hử?" Gã đầu trọc trợn mắt hét lên rồi đứng dậy.
"Có ý tứ, có ý tứ." La Phong rất tò mò.
"Là tự ngươi chuốc lấy đó" Gã đầu trọc thấy La Phong không thèm nể mặt như vậy, đột ngột vung bàn tay to lớn định vỗ vào đầu La Phong.
Cả người La Phong khẽ động, tay phải tựa như con rắn độc uốn mình đột ngột bật lên chụp lấy cổ tay của gã đầu trọc.
"Hự? Hự?" Gã đầu trọc muốn giật tay lại, nhưng cảm giác cánh tay phảng phất bị kẹp sắt giữ chặt. Căn bản không có cách nào xuất lực thì biến sắc mặt. Hắn biết là đùa với cọp rồi.
"Ngươi muốn ta bóp chân cho ngươi?" Tay phải La Phong vận lực, đồng thời vặn cánh tay gã đầu trọc làm hắn đau đớn gập người lại lập tức cầu xin tha thứ: "Đại ca, đệ có mắt như mù. Đại ca tha cho đệ, ái ái --" Đau đớn kịch liệt làm hắn không chịu được phải kêu lên.
Tay phải La Phong đột ngột xuất lực hất gã đầu trọc ra làm hắn lảo đảo đập vào tường.
"Nếu ngươi còn muốn ta bóp chân cho ngươi thì cứ việc nói." La Phong nói hơi dữ tợn. Lập tức cả người bật lên thoáng cái đã chống tay phải ngồi xuống giường.
Gã đầu trọc đờ người ngồi ở góc tường xoa xoa cổ tay phải của mình.
Trong phòng giam, người luống tuổi và người trẻ tuổi gầy gò trên giường hết nhìn gã đầu trọc lại nhìn La Phong trên giường.
"Đầu trọc, làm sao vậy?" Một quản giáo trong trại tạm giam đứng ở cửa phòng giam chế nhạo cười nói: "Ai chọc giận ngươi, tại sao lại thành ra như vậy? A, nhắc ngươi một câu. Phạm nhân mới vào tuy còn trẻ, nhưng một mình làm bị thương bốn đệ tử cao cấp của Võ quán nên bị nhốt. Cẩn thận một chút, đừng có trêu chọc hắn."
Nói xong giám quản hát mấy câu mà đi khỏi.
"Sao không nói sớm." Gã đầu trọc kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên giường. "Một người làm bị thương bốn đệ tử cao cấp của Võ quán, biến thái như vậy sao?"
La Phong ngồi trên giường ngủ nhớ lại trong đầu 'Gien Nguyên Năng Tu Luyện pháp' đã được đọc ở hội quán Cực Hạn: "Hừ, dù sao trong trại tạm giam cũng không có việc gì làm. Đợi đến khuya thì mình thử tu luyện gien Nguyên Năng!"
Võ giả, sở dĩ có được năng lực không thể địch được bởi vì dựa vào gien Nguyên Năng.
Trong lúc La Phong tu luyện gien Nguyên Năng trong trại tạm giam vào nửa đêm. Tại một quán karaoke cách cục cảnh sát khu Nghi An không xa, trong một căn phòng nhỏ có hai thanh niên đang ôm một cô nương, còn người bên cạnh đang hát như sói tru. Trong số đó có một gã trẻ tuổi đúng là Trương Hạo Bạch.
"Được rồi, hai người các ngươi ra ngoài đi" Trương Hạo Bạch phẩy tay nói.
Trong phòng chỉ còn lại có Trương Hạo Bạch cùng một thanh niên đeo kính.
"Anh Chu, hôm nay mời anh tới để nhờ anh giúp cho một việc" Trương Hạo Bạch lên tiếng.
"Có việc gì cứ việc nói." Thanh niên đeo kính nói phóng khoáng: "Chỉ cần ta có thể giúp đượct thì tuyệt đối không hai lời."
"Là như thế này. Có một người tên là La Phong! Tên hỗn xược này luôn đối nghịch với em" Nói xong Trương Hạo Bạch tức giận nhổ nước miếng: "Lần này hắn đánh bị thương ba gã vệ sĩ nhà em, lại cũng đánh em. Bốn chúng em thật sự không có cách nào trước sự xúc phạm này! Bây giờ tên đó đã bị nhốt trong trại tạm giam. Em nghĩ nhờ anh Chu thông qua người bên trong trại tạm giam cho La Phong một bài học"
"Ồ? Chuyện này không thành vấn đề. Chẳng qua muốn nhờ người trong trại tạm giam giúp đỡ thì cũng phải mất chút tiền" Thanh niên đeo kính cau mày nói.
"Tiền không thành vấn đề, em có mười vạn đồng! Sau khi xong việc lại đưa thêm mười vạn nữa" Trương Hạo Bạch rút ví da đưa sang.
"Hà hà, hấp dẫn đó" Thanh niên đeo kính cũng không nhìn ví, gật đầu nói: "Hai mươi vạn đồng. Chỉ cần không phải giết người thì có thể làm được. Nói đi, chú muốn giáo huấn La Phong kia thành ra như thế nào?"
"Chặt một chân, một tay!" Trương Hạo Bạch nghiến răng nói.
"Được, quá đơn giản." Thanh niên đeo kính lập tức gật đầu đồng ý.
Trương Hạo Bạch liền nhắc nhở: "Anh Chu, tên La Phong này cũng không phải loại dễ chơi. Hắn liên tiếp đánh trọng thương ba gã vệ sĩ của em"
"Yên tâm đi." Thanh niên đeo kính tự tin cười: "Chú cứ thoái mái một ngày cho anh mà đợi tin tốt"
--------------------------------