• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thôn Phệ Tinh Không (1 Viewer)

  • Chương 63

Do đó La Phong chỉ có một sự lựa chọn ...


"Té!" La Phong lập tức chạy đi.


"Hô, hô, hô.......... "


Bọn người Vạn Đông cũng đã vứt hết tất cả binh khí, khiên chắn.... chạy thục mạng. Phía sau bọn họ, cả đàn chuột như một con sóng hung dữ không ngừng xô tới sau lưng họ, khoảng cách ban đầu cũng dần dần bị thu hẹp lại... hai mươi thước... mười lăm thước....mười bốn thước....mười ba thước...


"Khốn kiếp!"


"Quân đội bây giờ sao vẫn chưa đến vậy?"


"Mịa, họ mà ko tới bọn mình chết chắc...."


Cả bọn giận dữ, trong lòng ko ngừng chửi rủa, cắn răng gắng sức chạy nhanh hơn nữa, hy vọng bỏ xa lũ chuột một lần nữa, cho đến khi khoảng cách của hai bên vào khoảng 30 thước, cả bọn mới dám chạy chậm lại để nghỉ ngơi một lúc.


"Ta chạy không nổi nữa."


"Ta cũng vậy."


Ba người ánh mắt ko hẹn mà cùng gặp nhau, đúng là có khổ mà ko kêu được. Tốc độ chạy cao nhất của bọn họ nếu so với lũ khốn kiếp đằng sau kia đúng là nhanh hơn rất nhiều. Nhưng ngặt một điều, nếu chạy với tốc độ như vậy cho dù tài thánh cũng chẳng duy trì được bao lâu! Cũng giống như con người trước thời kì Đại niết bàn vậy, khi đó một người chạy 100 m trong vòng có gần mười giây đã là kỉ lục rồi.


Một trăm mét trong gần 10 giây.


Nhưng nếu là 1000 mét thì sao? Có thể tính bằng giây được nữa không?


Còn 10000 mét? Tính sao đây? Dù trên thực tế trước thời kì Đại niết bàn có ghi chép lại, có một người đàn ông chạy 10000 mét chỉ mất khoảng 580 giây mà thôi.


Đối với Võ giả cũng thế, giống như bọn Vạn Đông bây giờ, trong nháy mắt tốc độ cực hạn của bọn họ cũng phải đạt 60 thước mỗi giây, nhưng bọn họ cũng đã chạy cả nửa tiếng đồng hồ rồi, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể cố gắng duy trì tốc độ khoảng 40 thước mỗi giây! Một khi đàn chuột đuổi gần hơn một chút, bọn họ chỉ có thể liều mạng chạy nhanh thêm được một chút mà thôi!


Từ lúc chạy trốn cho tới giờ, bọn Vạn Đông cũng đã chạy được khoảng ba trăm dặm! Lúc này không cần nói cũng có thể hiểu bọn họ đã mệt mỏi tới mức nào rồi!


"Ôi quân đội, đến nhanh đi."


"Nơi này cách quân khu rất gần, tại sao quân đội tới giờ vẫn chưa tới." Cả bọn đều đã mệt không thở được nữa rồi, hai chân đã mất hết cảm giác, giống như của người khác chứ ko phải của mình vậy, cả người dã rời đau ê ẩm, lúc này bọn họ có muốn chạy nhanh hơn cũng chẳng thể chạy nổi nữa rồi.


Lúc này, La Phong lưng đeo chiến đao và tấm khiên sáu cạnh luôn duy trì tốc độ vào khoảng 60 m/s, nhanh chóng chạy đi. Tuy ba người kia đã chạy kiệt sức nhưng La Phong lại vô cùng thoải mái!


Đáng lẽ La Phong và lũ gớm ghiếc kia có một khoảng cách rất lớn, nhưng không bao lâu khoảng cách đó đã giảm đi rất nhiều.


"Gì?" Liếc mắt một cái, La Phong liền thấy xa xa phía chân trời có một chiếc bóng xanh thẫm đang bay đến, thoạt nhìn làm người ta nghĩ ngay tới phi cầm quái thú, nhưng khi nó tới gần La Phong mới biết là mình nhìn lầm. Đây chỉ là một chiếc máy bay chiến đấu có hình dạng một chiếc đĩa tròn dẹt mà thôi!


Hiện tại, tất cả máy bay chiến đấu của quân đội đều có hình dạng như vậy, bởi vì ... với hình dạng như vậy. khi gặp phải phi cầm quái thú tấn công, vừa dễ phòng thủ lại có thể phản công dễ dàng.


"Quân đội!"


"Là máy bay chiến đấu!" Ba người bọn Vạn Đông đang như chết đuối vớ phải cọc, kích động gào lớn, ko chần chừ cả bọn gắng hết sức tăng tốc một lần nữa.


Đang chạy ở phía trước, La Phong cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chiếc máy bay chiến đấu chúc đầu lao xuống phía đàn chuột, cho tới khi chỉ cách mặt đất chừng trăm mét, nó liền giảm tốc và dừng lại, bay lơ lửng trên đàn quái thú, với thị lực của La Phong bây giờ có thể thấy rõ ràng lúc đó trên máy bay chiến đấu nhô ra một khẩu pháo cực lớn.


"Bùm...bùm.. "


Vô vàn hỏa diễm nóng rực phun ra từ họng pháo, trực tiếp bao phủ đàn chuột phía dưới, nhiệt độ của ngọn lửa này sợ rằng cũng ko dưới ngàn độ, vô số chuột chết cháy ngay lập tức. Một đàn chuột đen ngòm đông nghìn nghịt trong nháy mắt tan vỡ, tiếng rít gào ko ngừng vang lên, những con còn sống cũng phân tán chạy trốn.


Vào thời điểm ngọn lửa phủ xuống, phần lớn đàn chuột trực tiếp bị thiêu chết, số còn lại lập tức bỏ trốn, chui vào đất mất tăm.


"Bốn vị Võ giả, hiện tại gần nghìn dặm xung quanh đây bùng nổ nạn chuột đàn báo động cấp ba, mời các vị mau chóng trở về căn cứ. Chờ tới khi nạn này đi qua, quay lại khu vực hoang dã cũng ko muộn." Một tràng âm thanh từ máy bay chiến đấu truyền xuống, sau đó nó lập tức bay đi cứu những Võ giả khác.


Ba người Vạn Đông nghe thế cũng thở dài một hơi.


"May là vẫn còn giữ được cái mạng này."


"Mịa nó, xuýt nữa lên bàn thờ rồi." Bây giờ bọ họ đang vô cùng mệt mỏi.


"La Phong." Vạn Đông nhịn không được hướng về phía xa mở miệng gọi lớn: "Có gì ăn không? Cho bọn ta một ít! Có nước ko?"


Xa xa, La Phong cũng mỉm cười đi tới, bây giờ Vạn Đông trước mắt hắn giọng nói căn bản không có một tí gì gọi là lạnh lùng, âm trầm, thay vào đó là một người đang vô cùng mệt mỏi, sung sướng sau khi thoát chết mà thôi! Chạy trốn gần ba trăm dặm đường, hơn nữa là là chạy bán sống bán chết, cho nên thể lực tiêu hao đến kinh người. La Phong mở một ngăn bên hông của ba lô lấy ra một cái túi, rồi từ trong đó lấy ra ba viên thuốc: "Đây là ba viên nén cao lương, à, còn có thêm một bịch nước nữa này."


La Phong vừa nói vừa đưa, cả ba người kia lập tức nhận láy bỏ ngay vào miệng, cả bịch nước cũng rất nhanh bị nốc cạn ko còn một giọt.


"La Phong, cảm ơn." Vạn Đông cảm kích nói: "Ta giới thiệu với ngươi một chút, người bên cạnh ta đây gọi Vương Khả. Còn người kia tên gọi Tương Đồ."


"Đã được nghe đại danh của La huynh từ lâu ." Người có tướng mạo tuấn tú tên là Vương Khả cười nói.


"La Phong, một viên cao lương của ngươi thật là ngon hơn tất cả sơn hào hải vị khác. Ta đang sắp sửa chết đói nhưng bây giờ đã thoải mái hơn nhiều rồi." Đại hán tên Tương Đồ cũng cười hăng hắc nói.


La Phong cùng ba người vừa đi vừa tán gẫu.


"Sao các ngươi lại gặp lũ chuột đó vậy? Vừa nãy trên máy bay chiến đấu cũng từng nói cài gì mà nạn chuột đàn cấp ba?" La Phong ở trong thị trấn gần với căn cứ cho nên hắn ko có cảm nhận được mức độ đáng sợ của đại nạn lần này.


"Ta bây giờ cũng đã biết bọn chuột đó đáng sợ thế nào." Vạn Đông cảm thán nói:"Lúc trước, bọn ta đang ở trên sân thượng của một tòa nhà trong một thị trấn nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên, trên mặt đất khắp nơi trong thị trấn chui ra vô số chuột, quanh cảnh lúc đó thật làm cho người ta kinh hãi ko quên được! Chúng ta sợ hãi đến mức lập tức dùng dây thép, từ sân thượng này nhảy qua một sân thượng khác bỏ chạy liên tục, ko dám nhảy xuống đất!"


La Phong cả kinh, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh tượng kinh hoàng lúc đó thế nào!


"May là tiểu đội bọn ta mới chỉ đi tới ngoại thành, chưa đi sâu vào bên trong. Cho nên bọn ta cắn răng chọn bừa một con đường có ít chuột một chút liều mạng chạy trốn!"


"Tuy vậy trên đường chạy trốn vẫn gặp bọn khốn kíp đó rất nhiều. Không còn cách nào, tiểu đội bọn ta liền chia nhau ra mà chạy, hy vọng phân tán chúng ra! Chúng ta bây giờ cũng có thể coi là may mắn vô cùng, chạy một mạch đến đường cao tốc bên ngoài cũng chỉ có ba đàn đuổi theo phía sau mà thôi! Trong lúc chạy giữ mạng, ta và Vương Khả gặp được Tương Đồ cũng đang chạy. Xem ra hoàn cảnh của hắn cũng giống bọn ta mà thôi."


Vạn Đông cười khổ nói: "Không biết đội trưởng bọn họ hiện tại thế nào."


Bị truy đuổi trên phố như vậy, bọn họ đành liều lĩnh chia nhau ra chạy, mong rằng lũ khốn nạn lia chia ra đuổi theo. Còn nếu là trên đường cao tốc có cho tiền họ cũng ko làm như thế, bởi vì bên cạnh đường cao tốc là khu vực hoang dã, nếu mà vào đó, tốc độ chạy chỉ sợ còn chậm hơn. Nhưng với quái thú thì lại chẳng ảnh hưởng gì, dù có cũng ko đáng kể.


Đó cũng là nguyên nhân giải thích ví sao mọi người chỉ chạy trên đường cao tốc, ko có ai chạy vào khu hoang dã cả.


⬻⬻


Khi bọn La Phong về tới căn cứ thì ngoài cổng căn cứ đã tụ tập rất nhiều Võ giả.


"La Phong, ta biết ngươi ko chết được mà."


"La Phong, ngươi ở thị trấn 0231, có thấy bọn lão Lưu không?"


Đi vào trong căn cứ, không ít người quen đều hướng về phía La Phong hỏi thăm. Dù sao đại nạn chuột đàn lần này rất nguy hiểm, may là chỉ là cấp ban, cho nên nguy hại cũng không quá lớn. Nếu như là nhất cấp trong truyền thuyết, đối với thành phố Giang Nam cũng có thể coi là một kiếp nạn!


"Lão Vương, đội trưởng của ta, bọn họ đã về chưa?" Vạn Đông lập tức đi dò hỏi.


"Chưa thấy."


"Bọn họ chưa trở về, bọ ta ko có danh sách."


...


Ngày hôm nay giống như số phận, là một ngày bi thương của toàn căn cứ. Chỉ có trong vòng một ngày đêm mà ko ít Võ giả đã hy sinh. Thậm chí ngày hôm nay, trong ba vị Võ giả cấp Chiến thần tiến vào khu hoang dã có một vị bị vô số chuột bao vây nên cũng đã hy sinh.


Lũ chuột một khi bất kể sống chết điên cuồng lao lên, tất nhiên... Giết một vị Chiền thần cũng là chuyện bình thường!


Đúng vậy, ngày hôm nay, nhân loại mất đi một vị Chiến thần!


Giữa một biển chuột ko đơn thuần chỉ là những con cấp thú binh mà thôi, còn có cả những con cấp Tướng, mà trong loài chuột những con đầu đàn thường có trí tuệ cực cao, chúng nó một khi đã xác định được mục tiêu sẽ làm tất cả để đạt được! Có người còn nói rằng, vị Chiến thần kia, trước khi chết còn đánh sập đích hơn mười tòa nhà cao tầng, làm chết hơn cả trăm vạn con chuột.


Đáng tiếc, hơn trăm vạn đó nếu so với hàng tỷ con chuột thì chẳng thấm vào đâu.


Bởi vậy...


Vị Chiến thần kia phải chết!


"Ầm ầm ....." mây đen cuồn cuộn kéo tới, cuồng phong như lật tung tất cả, tiếng sấm không ngừng vang lên, cùng với những tiếng sấm đó, mưa tuôn xối xả khắp đất trời.


Trong một dãy biệt thự bên cạnh đường đi của quân khu, La Phong đang ngồi ở hành lang.


"Đội trưởng, ta không sao, rất may mắn không có bị lũ chuột bao vây."


"Trần ca, ừ, ta không sao."


"Thiết ca, ha ha, nghe thấy ta nói chứ. Như vậy đủ biết ta vẫn sống nhăn còn gì."


La Phong liên tục trả lời điện thoại, hiển nhiên sự kiện ngày hôm nay đã lan truyền khắp giới Võ giả của thành phố Giang Nam. Mỗi một lần phát sinh nạn chuột như thế này nhân loại đều chịu tổn thất nghiêm trọng. Thậm chí đại nạn lần này còn có một vị Chiến thần hy sinh, quả là một tổn thất nặng nề của toàn Giang Nam.


"Không ngờ nhiều người chết như vậy."


"Như vậy, nếu là nạn chuột như trong truyền thuyết ko biết sẽ kinh khủng thế nào nữa?"


"Lại còn huyết chiến của nhân loại và quái thú trong truyền thuyết nữa?"


Cuộc chiến của nhân loại và quái thú, đó chính là cuộc chiến của hai nền văn minh, của hai cái chủng tộc khác nhau! Một khi chiến tranh nổ ra, vô số đàn quái thú đủ các chủng loại, phi cầm cũng có, quái thú tốc độ cực nhanh cũng có, sức mạnh cũng có với đủ loại tấn công như phóng độc, công kích bằng sóng âm....


Trên bầu trời là phi cầm quái thú( các loại biết bay), trên mặt đất là vô số quái thú, dưới nền đất cũng có, bên trong hồ nước cũng có quái thú....khắp nơi đều là quái thú.


Chuột đàn...chỉ là một phần nhỏ mà thôi.


Cuộc chiến đó mới nghĩ cũng thấy kinh khủng rồi!


"Quái thú, đó chính là kẻ thù của con người. Hiện hôm đại dương là địa bàn chính thức của quái thú, con người chỉ hơi chiếm ưu thế một chút thôi. Bầu trời cũng là thiên hạ của quái thú! Con người bị dồn ép vào các căn cứ trên mặt đất, chỉ có thể vừa phòng thủ vừa phản kích mà thôi!" La Phong trước đây vẫn chưa ý thức được vần đề này, hắn luôn nghĩ rằng quái thú luôn luôn là đối tượng tàn sát của Võ giả, nhưng hôm nay hắn đã nhận ra một điều...


Quái thú mới là đấng tạo hóa, nắm quyến sinh sát của con người trên toàn bộ địa cầu này.


Một khi nhân loại bị diệt vong, còn nói gì tới phụ mẫu thân nhân, nói gì đến chuyện văn hóa đạo đức?


"Thực lực của ta còn chưa đủ, phải cố gắng nhiều hơn nữa." Ánh mắt La Phong nhìn lên bầu trời mênh mông phía xa xa.


Oanh!


Roẹt!


Tiếng sấm nổ vang, sau đó một tia sét trực tiếp đánh xuống.


"Tia chớp, sét đánh..." La Phong trông thấy tia chớp trên nền trời xa xa, trong lòng mơ hồ nắm bắt được một điều gì đó.....


--------------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thôn Phệ Hồn Đế
  • Từ Quảng Đại
Quỷ nhân Diệp gia thôn
  • Đang cập nhật..
Chương 251-255
Thái Hoang thôn thiên quyết
CÔ GÁI NÔNG THÔN MỀM MẠI - SẮC
Thôn Thiên
  • Yêu Bạch Thái

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom