Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Theo dòng người, tiểu đội Hỏa Chùy tiến vào Tấn nghi quán.
Hội trường phúng điếu chỉ có một tấm ảnh thật lớn.
"Chỉ có ảnh, ngay cả thi thể cũng không còn." La Phong thầm than trong lòng, chết trong vô tận thử triều, đúng là thi cốt vô tồn! Trong nền nhạc tang, đám người La Phong trịnh trọng cúi đầu ba lần. Thê tử và con nhỏ của vị chiến thần xấu số yên lặng quỳ bên cạnh.
Rất nhanh, đám người La Phong cũng rời đi.
Không khí bên ngoài hội trường vẫn thoải mái hơn, không phải chịu cảm giác áp lực như khi nãy.
"Lục Cương tiền bối đúng thật không may." Cao Phong lắc đầu thở dài, "Chắc là lọt vào giữa thử triều. Mà thủ lĩnh bầy chuột, khẳng định là xem Lục Cương tiền bối là tuyệt đỉnh cường giả, nên bằng bất cứ giá nào cũng muốn giết Lục Cương tiền bối! Chỉ cần bầy chuột bất chấp mọi giá, người nào bị bao vậy rồi là không thể nào trốn thoát."
La Phong thấp giọng nói: "Ta nghe nói lúc đó vệ tinh có ghi lại cảnh chiến đấu, Lục Cương tiền bối phản khán rất mãnh liệt, hơn mười tòa nhà cao tầng sụp đổ, hơn trăm vạn con chuột bị giết chết. Có thể tưởng tượng nó đến mức nào."
Trước đó, mình và đám người Vạn Đông chỉ bị mấy vạn con chuột đuổi giết mà thôi.
Hơn nữa trong đám chuột đó ngay cả chuột cấp Thú tướng cũng không có, nếu không làm sao không đuổi kịp đám người Vạn Đông? Nhưng cho dù như vậy La Phong vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, vừa nghĩ đến cảnh tượng bị ức vạn chuột vây công, La Phong cảm thấy không rét mà run! Một cường giả Chiến Thần có thể trong thời gian ngắn như vậy giết hơn mười vạn con chuột, đúng là quá mạnh.
" Nếu từ đầu Lục Cương tiền bối tránh khỏi trung tâm bầy chuột chắc cũng không chết." Cao Phong cảm khái than.
...
Bên ngoài tấn nghi quán rất lạnh, ngã tư đường đều có vòng vây của võ giả, chính giới, quân giới, các nhân vật khác của các gia tộc.
"La Phong." Một thanh âm truyền đến.
La Phong quay đầu nhìn, cách đó không xa là Từ Hân diện đồ đen, trang phục tang làm người Từ Hân có nhiều hơn một tia băng lãnh.
"Từ Hân, ngươi hôm nay ngươi không đi học?"
"Hôm nay là thứ bảy, ta theo người nhà đến đây thôi." Từ Hân cười nói.
La Phong kinh ngạc, cười chính mình: "Thú bảy, hix...không đi học nữa, riết rồi ngay cả bảy ngày trong tuần cũng quên mất." Trở thành một Võ giả, đúng là không cần quan tâm hôm nay là thứ mấy, lúc còn đi học thì phải rõ ràng.
"La Phong đồng học giờ đã trở thành Võ giả rồi, khác với bọn ta nhiều." Từ Hân cố ý nói.
La Phong, Từ Hân hai người chỉ tán gẫu vài câu trên đường thôi.
Mà Từ Cương ở xa xa cùng với một người phụ nữ nói chuyện với nhau, vừa mới nhìn thấy hai người Từ Hân, không khỏi nhíu mày, liền xin lỗi vị phu nhân bên cạnh: "Trương đổng sự, ta có chuyên phải làm, lần sau chúng ta bàn lại chuyện này."
Vị phu nhân kia gật đầu cười.
Từ Cương đến cách đó không xa, ánh mắt quan sát hai người Từ Hân, vừa vặn có thể thấy người kia là La Phong. Vẻ mặt bọn họ như là nói chuyện rất vui vẻ, làm sắc mặt Từ Cương càng thêm khó coi: "Muội muội vốn là một người có ngạo khí, bình thường không thích tiếp xúc với bạn trai cùng tuổi, như thế nào lại cùng La Phong..."
Muội muội Từ Hân đã tới tuổi gả chồng, nên Từ Cương rất coi trọng chuyện tình cảm của nàng.
Mặc kệ thế nào...Hắn là không xem La Phong ra gì.
"Một Võ giả có thể chết bất cứ lúc nào, cũng muốn dây dưa với muội muội ta? Lún vào càng sâu, sau này nàng càng đau khổ!" Từ Cương căm tức trong lòng, "La Phong này, lần trước đã nói chuyện với hắn rồi. Hắn nếu như hiểu chuyện, sẽ giữ khoảng cách với muội muội ta. Thật sự là người thiếu hiểu biết!"
Từ Cương rất giận, nhưng giận rồi có thể làm gì?
Hắn sẽ không ngu xuẩn trực tiếp xông lên.
"Uhm?" Từ Cương ánh mắt đột nhiên dời tới một người cách đó không xa, trong lòng chợt lóe, "Làm cho La Phong nếm mùi đau khổ, biết khó mà lui!"
Trong lòng vừa suy nghĩ, Từ Cương cứ thế đi về phía bên trái.
"Từ công tử." Một thanh niên gã đầu trọc nhưng có một khuôn mặt cũng đẹp trai mở miệng chào hỏi.
"Quách Hải." Từ Cương cười bước tới, "Không nghĩ tới có thể gặp Quách Hải huynh đệ, còn tưởng ngươi đang trong khu vực hoang dã."
"Lễ truy điệu Lục Cương tiền bối là một chuyện lớn, làm sao không đến được?" Thanh niên đầu trọc nhìn về hướng tấn nghi quán, lắc đầu thở dài một tiếng, "Năm đó ta cũng đã được Lục Cương tiền bối chỉ điểm, làm sao có thể nghĩ tới, cường giả như Lục Cương tiền bối cứ như vậy đã..."
Từ Cương cảm thất Quách Hải dường như là thương tâm thật lòng, trong lòng âm thầm lắc đầu: "Quách Hải này với Chiến Thần Lục Cương cũng không nhiều giao tình lắm, làm bộ thấy ớn."
Hắn là một thương nhân, căn bản không thể hiều được giao tình của Võ giả với nhau.
Võ giả là bước trên bờ vực sinh tử, vốn rất coi trọng ân đức, chỉ điểm của một tiền bối, tự nhiên cả đời cũng khó quên.
"Quách Hải, hôm nay muội muội ta cũng có tới." Từ Cương cười nói.
"Từ Hân?" Quách Hải trong lòng chợt động, "Ở đâu?"
Từ Cương cười khổ một tiếng, mắt nhìn về hướng kia: "Đó, đang ở bên kia, đang nói chuyện cùng một Võ giả trẻ tuổi."
Quách Hải chứng kiến Từ Hân đứng cùng La Phong bên kia, khẽ cau mày, "Theo ta biết Từ Hân tiểu thư thường rất ít trao đổi với Võ giả, người trẻ tuổi kia, quan hệ chắc là không đơn giản." Mặc rất mến Từ Hân, nhưng Quách Hải cũng không cho là mình thích nàng, phải làm đối phương thích mình mới chịu.
"Đúng là không giống bình thường." Từ Cương lắc đầu nói, bọn là là bạn học với nhau, muội muội ta rất có hảo cảm với tiểu tử này, nếu không cũng nói nhiều như vậy.
Quách Hải gật đầu, Từ Hân vốn rất khó có thể trò chuyện nhiều với một nam tử trẻ tuổi.
Mặc dù tự kiềm chết không tệ, nhưng Quách Hải cũng khó tránh khỏi có một chút ghen ghét.
"Tiểu tử này, lần trước ta nhắc nhở hắn một lần, kêu hắn tránh muội muội ta xa một chút. Bất quá xem ra hắn có ý đồ với nàng a." Từ Cương nhìn Quách Hải: "Tiểu tử này cũng không biết tự lượng sức, một Võ giả cấp Chiến sĩ, không chừng ngày mai đã chết. Vậy còn muốn theo đuổi muội muội ta! Thật đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."
Quách Hải nhướng mày, trong lòng không khỏi đắc ý.
Người trẻ tuổi cũng khó tránh khỏi như vậy, lấy hắn so với người khác, bây giờ đã là Trung cấp Chiến Tướng! Hơn nữa chỉ mới 21 tuổi. (Tuổi đẹp thế ^^)
"Từ Cương, ngươi nói cũng đúng. Võ giả cấp Chiến sĩ, trong khu vực hoang dã không chừng đến chết cũng không biết tại sao." Quách Hải gật đầu, "Tiểu tử kia nếu thật sự nghĩ cho Từ Hân, hẳn là không theo đuổi Từ Hân."
"Ta cũng nghĩ vậy!" Từ cương liền nói.
Quách Hải nhìn thoáng qua La Phong bên kia, hỏi: "Được rồi, hắn gọi là gì?"
"Hắn gọi là La Phong, vừa trở thành Võ giả không Lâu." Từ Cương nói.
"La phong?" Quách biển nhướng mày, "Phong tử?"
Từ Cương sửng sốt, nghi hoặc nhìn Quách Hải: "Sao gọi là Phong tử?"
"Phong tử vốn là ngoại hiệu, chỉ có người có thực lực, mới có ngoại hiệu. Người bình thường muốn cũng không có." Quách Hải nhìn Từ Cương, cau mày nói, "La Phong này trong đám Võ giả chúng ta cũng có chút tiếng tăm, ngươi không biết hắn rồi. Mặc dù hắn vừa trở thành Võ giả không lâu, nhưng ngắn ngủi hai tháng, hắn giết hơn một vạn Thú binh, hơn nữa đều là cao cấp Thú binh. Theo ta đoán-- hắn phải có thực lực sơ cấp Chiến Tướng!"
Đánh chết hơn một vạn quái thú? Hai tháng?" Từ Cương hai mắt trợn tròn.
"Còn nữa, ngươi nói hắn là sơ cấp Chiến tướng? 18 tuổi đã là sơ cấp Chiến tướng?" Từ Cương nhịn không được nói lớn.
Quách Hải gật đầu.
Từ Cương mở to mắt nhìn La Phong bên kia đang nói chuyện với Từ Hân, nhịn không được mắng: "Cái gì, tiểu tử này giả heo ăn hổ, dám đùa với ta! Không nghĩ tới hắn là một tên quái vật!" 18 tuổi là sơ cấp Chiến tướng, so sánh với 21 tuổi là Trung cấp Chiến tướng, chỉ nói tiềm lực, có thể La Phong còn cao hơn một chút.
Tâm tình Từ Cương lập tức biến hóa.
"Không nghĩ tới, Phong tử này cũng thích Từ Hân." Quách Hải lộ vẻ tươi cười, "Có ý tứ, có ý tứ!"
"La Phong, không ngờ có ngoại hiệu là Phong tử."
--------------------------------
Hội trường phúng điếu chỉ có một tấm ảnh thật lớn.
"Chỉ có ảnh, ngay cả thi thể cũng không còn." La Phong thầm than trong lòng, chết trong vô tận thử triều, đúng là thi cốt vô tồn! Trong nền nhạc tang, đám người La Phong trịnh trọng cúi đầu ba lần. Thê tử và con nhỏ của vị chiến thần xấu số yên lặng quỳ bên cạnh.
Rất nhanh, đám người La Phong cũng rời đi.
Không khí bên ngoài hội trường vẫn thoải mái hơn, không phải chịu cảm giác áp lực như khi nãy.
"Lục Cương tiền bối đúng thật không may." Cao Phong lắc đầu thở dài, "Chắc là lọt vào giữa thử triều. Mà thủ lĩnh bầy chuột, khẳng định là xem Lục Cương tiền bối là tuyệt đỉnh cường giả, nên bằng bất cứ giá nào cũng muốn giết Lục Cương tiền bối! Chỉ cần bầy chuột bất chấp mọi giá, người nào bị bao vậy rồi là không thể nào trốn thoát."
La Phong thấp giọng nói: "Ta nghe nói lúc đó vệ tinh có ghi lại cảnh chiến đấu, Lục Cương tiền bối phản khán rất mãnh liệt, hơn mười tòa nhà cao tầng sụp đổ, hơn trăm vạn con chuột bị giết chết. Có thể tưởng tượng nó đến mức nào."
Trước đó, mình và đám người Vạn Đông chỉ bị mấy vạn con chuột đuổi giết mà thôi.
Hơn nữa trong đám chuột đó ngay cả chuột cấp Thú tướng cũng không có, nếu không làm sao không đuổi kịp đám người Vạn Đông? Nhưng cho dù như vậy La Phong vẫn cảm thấy áp lực rất lớn, vừa nghĩ đến cảnh tượng bị ức vạn chuột vây công, La Phong cảm thấy không rét mà run! Một cường giả Chiến Thần có thể trong thời gian ngắn như vậy giết hơn mười vạn con chuột, đúng là quá mạnh.
" Nếu từ đầu Lục Cương tiền bối tránh khỏi trung tâm bầy chuột chắc cũng không chết." Cao Phong cảm khái than.
...
Bên ngoài tấn nghi quán rất lạnh, ngã tư đường đều có vòng vây của võ giả, chính giới, quân giới, các nhân vật khác của các gia tộc.
"La Phong." Một thanh âm truyền đến.
La Phong quay đầu nhìn, cách đó không xa là Từ Hân diện đồ đen, trang phục tang làm người Từ Hân có nhiều hơn một tia băng lãnh.
"Từ Hân, ngươi hôm nay ngươi không đi học?"
"Hôm nay là thứ bảy, ta theo người nhà đến đây thôi." Từ Hân cười nói.
La Phong kinh ngạc, cười chính mình: "Thú bảy, hix...không đi học nữa, riết rồi ngay cả bảy ngày trong tuần cũng quên mất." Trở thành một Võ giả, đúng là không cần quan tâm hôm nay là thứ mấy, lúc còn đi học thì phải rõ ràng.
"La Phong đồng học giờ đã trở thành Võ giả rồi, khác với bọn ta nhiều." Từ Hân cố ý nói.
La Phong, Từ Hân hai người chỉ tán gẫu vài câu trên đường thôi.
Mà Từ Cương ở xa xa cùng với một người phụ nữ nói chuyện với nhau, vừa mới nhìn thấy hai người Từ Hân, không khỏi nhíu mày, liền xin lỗi vị phu nhân bên cạnh: "Trương đổng sự, ta có chuyên phải làm, lần sau chúng ta bàn lại chuyện này."
Vị phu nhân kia gật đầu cười.
Từ Cương đến cách đó không xa, ánh mắt quan sát hai người Từ Hân, vừa vặn có thể thấy người kia là La Phong. Vẻ mặt bọn họ như là nói chuyện rất vui vẻ, làm sắc mặt Từ Cương càng thêm khó coi: "Muội muội vốn là một người có ngạo khí, bình thường không thích tiếp xúc với bạn trai cùng tuổi, như thế nào lại cùng La Phong..."
Muội muội Từ Hân đã tới tuổi gả chồng, nên Từ Cương rất coi trọng chuyện tình cảm của nàng.
Mặc kệ thế nào...Hắn là không xem La Phong ra gì.
"Một Võ giả có thể chết bất cứ lúc nào, cũng muốn dây dưa với muội muội ta? Lún vào càng sâu, sau này nàng càng đau khổ!" Từ Cương căm tức trong lòng, "La Phong này, lần trước đã nói chuyện với hắn rồi. Hắn nếu như hiểu chuyện, sẽ giữ khoảng cách với muội muội ta. Thật sự là người thiếu hiểu biết!"
Từ Cương rất giận, nhưng giận rồi có thể làm gì?
Hắn sẽ không ngu xuẩn trực tiếp xông lên.
"Uhm?" Từ Cương ánh mắt đột nhiên dời tới một người cách đó không xa, trong lòng chợt lóe, "Làm cho La Phong nếm mùi đau khổ, biết khó mà lui!"
Trong lòng vừa suy nghĩ, Từ Cương cứ thế đi về phía bên trái.
"Từ công tử." Một thanh niên gã đầu trọc nhưng có một khuôn mặt cũng đẹp trai mở miệng chào hỏi.
"Quách Hải." Từ Cương cười bước tới, "Không nghĩ tới có thể gặp Quách Hải huynh đệ, còn tưởng ngươi đang trong khu vực hoang dã."
"Lễ truy điệu Lục Cương tiền bối là một chuyện lớn, làm sao không đến được?" Thanh niên đầu trọc nhìn về hướng tấn nghi quán, lắc đầu thở dài một tiếng, "Năm đó ta cũng đã được Lục Cương tiền bối chỉ điểm, làm sao có thể nghĩ tới, cường giả như Lục Cương tiền bối cứ như vậy đã..."
Từ Cương cảm thất Quách Hải dường như là thương tâm thật lòng, trong lòng âm thầm lắc đầu: "Quách Hải này với Chiến Thần Lục Cương cũng không nhiều giao tình lắm, làm bộ thấy ớn."
Hắn là một thương nhân, căn bản không thể hiều được giao tình của Võ giả với nhau.
Võ giả là bước trên bờ vực sinh tử, vốn rất coi trọng ân đức, chỉ điểm của một tiền bối, tự nhiên cả đời cũng khó quên.
"Quách Hải, hôm nay muội muội ta cũng có tới." Từ Cương cười nói.
"Từ Hân?" Quách Hải trong lòng chợt động, "Ở đâu?"
Từ Cương cười khổ một tiếng, mắt nhìn về hướng kia: "Đó, đang ở bên kia, đang nói chuyện cùng một Võ giả trẻ tuổi."
Quách Hải chứng kiến Từ Hân đứng cùng La Phong bên kia, khẽ cau mày, "Theo ta biết Từ Hân tiểu thư thường rất ít trao đổi với Võ giả, người trẻ tuổi kia, quan hệ chắc là không đơn giản." Mặc rất mến Từ Hân, nhưng Quách Hải cũng không cho là mình thích nàng, phải làm đối phương thích mình mới chịu.
"Đúng là không giống bình thường." Từ Cương lắc đầu nói, bọn là là bạn học với nhau, muội muội ta rất có hảo cảm với tiểu tử này, nếu không cũng nói nhiều như vậy.
Quách Hải gật đầu, Từ Hân vốn rất khó có thể trò chuyện nhiều với một nam tử trẻ tuổi.
Mặc dù tự kiềm chết không tệ, nhưng Quách Hải cũng khó tránh khỏi có một chút ghen ghét.
"Tiểu tử này, lần trước ta nhắc nhở hắn một lần, kêu hắn tránh muội muội ta xa một chút. Bất quá xem ra hắn có ý đồ với nàng a." Từ Cương nhìn Quách Hải: "Tiểu tử này cũng không biết tự lượng sức, một Võ giả cấp Chiến sĩ, không chừng ngày mai đã chết. Vậy còn muốn theo đuổi muội muội ta! Thật đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."
Quách Hải nhướng mày, trong lòng không khỏi đắc ý.
Người trẻ tuổi cũng khó tránh khỏi như vậy, lấy hắn so với người khác, bây giờ đã là Trung cấp Chiến Tướng! Hơn nữa chỉ mới 21 tuổi. (Tuổi đẹp thế ^^)
"Từ Cương, ngươi nói cũng đúng. Võ giả cấp Chiến sĩ, trong khu vực hoang dã không chừng đến chết cũng không biết tại sao." Quách Hải gật đầu, "Tiểu tử kia nếu thật sự nghĩ cho Từ Hân, hẳn là không theo đuổi Từ Hân."
"Ta cũng nghĩ vậy!" Từ cương liền nói.
Quách Hải nhìn thoáng qua La Phong bên kia, hỏi: "Được rồi, hắn gọi là gì?"
"Hắn gọi là La Phong, vừa trở thành Võ giả không Lâu." Từ Cương nói.
"La phong?" Quách biển nhướng mày, "Phong tử?"
Từ Cương sửng sốt, nghi hoặc nhìn Quách Hải: "Sao gọi là Phong tử?"
"Phong tử vốn là ngoại hiệu, chỉ có người có thực lực, mới có ngoại hiệu. Người bình thường muốn cũng không có." Quách Hải nhìn Từ Cương, cau mày nói, "La Phong này trong đám Võ giả chúng ta cũng có chút tiếng tăm, ngươi không biết hắn rồi. Mặc dù hắn vừa trở thành Võ giả không lâu, nhưng ngắn ngủi hai tháng, hắn giết hơn một vạn Thú binh, hơn nữa đều là cao cấp Thú binh. Theo ta đoán-- hắn phải có thực lực sơ cấp Chiến Tướng!"
Đánh chết hơn một vạn quái thú? Hai tháng?" Từ Cương hai mắt trợn tròn.
"Còn nữa, ngươi nói hắn là sơ cấp Chiến tướng? 18 tuổi đã là sơ cấp Chiến tướng?" Từ Cương nhịn không được nói lớn.
Quách Hải gật đầu.
Từ Cương mở to mắt nhìn La Phong bên kia đang nói chuyện với Từ Hân, nhịn không được mắng: "Cái gì, tiểu tử này giả heo ăn hổ, dám đùa với ta! Không nghĩ tới hắn là một tên quái vật!" 18 tuổi là sơ cấp Chiến tướng, so sánh với 21 tuổi là Trung cấp Chiến tướng, chỉ nói tiềm lực, có thể La Phong còn cao hơn một chút.
Tâm tình Từ Cương lập tức biến hóa.
"Không nghĩ tới, Phong tử này cũng thích Từ Hân." Quách Hải lộ vẻ tươi cười, "Có ý tứ, có ý tứ!"
"La Phong, không ngờ có ngoại hiệu là Phong tử."
--------------------------------
Bình luận facebook