• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thống đốc đại nhân, em xin anh! (40 Viewers)

  • Chap-105

Chương 105: Xét nghiệm adn




Câu nói kiên định của Cửu Châu khiến Marianne không khỏi khâm phục. Cô gái bé nhỏ mới chỉ mười tám tuổi này, vậy mà lại mạnh mẽ đến như thế.



Cửu Châu bước xuống giường, đứng bên cạnh cửa sổ, tiếp tục nói:



- Phiền cô giúp tôi làm xét nghiệm ADN phần thịt bị cháy kia cùng gen của Nghị Phàm. Tôi muốn biết đó có phải là anh ấy hay không?



- Gen của Thống Đốc? Nhưng chúng ta lấy đâu ra?



Marianne ngạc nhiên hỏi ngược lại.



Cửu Châu chỉ lặng lẽ nhìn ra phía xa xăm, sau đó đáp gọn lỏn:



- Ở phòng riêng của chúng tôi!



Dưới sự giúp đỡ của Marianne, Cửu Châu nén lại toàn bộ đau thương, cùng Marianne trở về dinh thự. Những người làm ở đây vẫn không hề biết chuyện Thống Đốc của họ đã xảy ra chuyện. Do vậy, vừa trông thấy phu nhân khắp người xây xước trở về liền vội vàng cúi đầu lễ phép chào:



- Phu nhân đã trở về.



Triệu quản gia rảo bước về phía cô, đoạn lo lắng hỏi han:



- Phu nhân, cô bị ngã hay sao?



- Vâng, cháu chỉ bị xây xước chút thôi. Cảm ơn chú!



Cửu Châu nhoẻn miệng đáp, nhanh chóng dẫn Marianne lên trên lầu. Phòng cưới này chỉ có mình cô và Lục Nghị Phàm đặt chân vào nên đương nhiên sẽ để lại một vài thứ của anh. Cửu Châu bước thẳng vào nhà tắm, rất nhanh liền đem ra một vài sợi tóc ngắn, cẩn thận đưa cho Marianne.



- Đây là tóc của Nghị Phàm. Marianne, giúp tôi làm xét nghiệm càng nhanh càng tốt.



Marianne không do dự liền gật đầu đồng ý. Lục Nghị Phàm và Cửu Châu có ơn lớn đối với hoàng gia của cô, cô nhất định sẽ dốc sức trợ giúp bằng hết khả năng của mình.



Cầm tách trà Cửu Châu đưa cho trên tay, Marianne chần chừ mãi mới cất giọng hỏi tiếp:



- Cửu Châu, cô nói muốn đích thân báo thù cho anh Lục. Thế nhưng cô sẽ trả thù bằng cách nào?



Sau một hồi suy tính, Cửu Châu ung dung đáp:



- Tôi sẽ bắt đầu điều tra từ gã đàn ông đi xe bán tải kia. Nếu như tôi nhớ không nhầm, trước lúc chết ông ta đã nguyền rủa Nghị Phàm vì cho rằng anh đã giết chết con trai của ông ta.



Tính cách của Lục Nghị Phàm vốn rất cứng ngắc và nguyên tắc, nói một là một. Anh sẽ sẵn sàng thẳng tay trừng phạt kẻ khác nếu y phạm lỗi không thể dung thứ. Còn tùy tiện giết người theo hứng thú, chắc chắn anh càng không bao giờ làm.



Một mình ông ta làm sao có thể tự bày mưu, tính kế thâm sâu như thế này được. Kẻ đứng đằng sau thao túng ông ta, Cửu Châu nhất định phải moi ra.



Cộc... cộc...



Ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ dài. Cửu Châu mệt mỏi mở cửa, thì ra là Lục Trịnh. Ánh mắt anh thấm buồn nhìn thẳng vào cô. Tuy nhiên, Cửu Châu mơ hồ vẫn có thể cảm nhận rõ sự kiên cường, bình tĩnh ẩn sâu trong đáy mắt.



- Anh gặp em chút được không?



Lục Trịnh nhẹ nhàng hỏi cô.



Marianne nhanh chóng bước ra bên ngoài, để lại không gian riêng cho Cửu Châu và Lục Trịnh. Lục Trịnh đưa mắt quan sát một vòng xung quanh căn phòng cưới, toan bước chân vào. Tuy nhiên, Cửu Châu liền kịp thời bước ra, thuận tay khép cửa lại.



- Xin lỗi anh. Phòng cưới của vợ chồng em, em không muốn để một người đàn ông khác đặt chân vào.



Nghe cô nói, Lục Trịnh âm thầm thở dài. Hai người ngồi xuống phòng khách, mãi một lúc sau, Lục Trịnh mới buồn bã nói tiếp:



- Nghị Phàm... không còn nữa. Cha chưa muốn công khai tin tức này nên Lục gia tạm thời không thể làm lễ tang cho thằng bé. Cửu Châu, bây giờ em định làm gì?



Anh vừa dứt lời, đôi mắt long lanh của Cửu Châu lại bắt đầu mọng đỏ. Cô vội vàng quay sang hướng khác, một lúc sau mới cất tiếng trả lời:



- Anh có thể giúp em việc này được không?



- Được! Em nói đi.



Cửu Châu hít sâu một hơi, đáp nhẹ:



- Em muốn có toàn bộ và đầy đủ thông tin của chủ nhân chiếc xe bán tải kia. Càng sớm càng tốt!



Lục Trịnh thẳng thắn gật đầu:



- Chuyện này để anh lo.



Tác phong làm việc của Lục Trịnh vô cùng nhanh gọn, chưa đến nửa ngày anh đã quay trở lại dinh thự Thống Đốc, trên tay còn cầm một tập hồ sơ tài liệu.



Cửu Châu vội vàng mở ra xem. Theo như những gì Lục Trịnh điều tra ra được, chủ nhân của chiếc xe bán tải này là Lã Mục Chí, năm mươi ba tuổi. Ông ta là bảo vệ của tòa nhà thị chính đã bảy năm nay. Cuộc sống của Lã Mục Chí vốn cô độc, chỉ có duy nhất một đứa con trai là Lã Kha Sâm, hai mươi hai tuổi.



Lã Kha Sâm? Cái tên này Cửu Châu nghe vốn rất quen. Cô liên tục lẩm bẩm trong miệng, lục tung toàn bộ trí nhớ của mình.



- Anh Trịnh, Lã Kha Sâm là một trong những quân sĩ tử nạn tại Ai Cập một tháng trước!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom