Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-142
Chương 142: DÁM ĐÁNH PHU NHÂN CỦA BỔN THỐNG ĐỐC, ANH CHẾT CHẮC RỒI!
Tình huống xảy ra đột ngột như thế này khiến Cửu Châu trăm mắt cũng không dám tin. Cô cứ ngỡ chuyện này chỉ xảy ra ở trong phim, chứ ngoài đời thực thì thật hiếm.
Ông lão Lục Nghị vốn đã có bệnh tim từ trước, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Triệu quản gia hốt hoảng sai người gọi các thiếu gia và phu nhân tới, không quên liên tục xoa bóp vùng ngực cho ông ta.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, người đến đầu tiên là Lục Phương Canh. Vừa trông thấy cha mình đang thở hổn hển trên ghế, Lục Phương Canh không kìm chế được cơn giận ngút trời, vung tay tát thật mạnh lên má Cửu Châu.
Lập tức, làn da trắng nõn của cô đỏ ửng, in hằn rõ năm vết ngón tay. Cửu Châu nhỏ bé chỉ bằng một phần hai trọng lượng của Lục Phương Canh, rất nhanh chóng liền bị ngã chúi xuống dưới đất, ôm mặt đau đến tê tái.
- Cô chỉ là dâu thứ, sao dám giở trò hãm hại cha tôi?
Lục Phương Canh gằn từng tiếng mắng nhiếc, cơ hồ như anh ta đang muốn đem Cửu Châu ra mà nghiền nát trong lòng bàn tay.
Cửu Châu không khóc, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Lục Phương Canh, bình thản mà đáp:
- Cửu Châu tôi không làm gì thẹn với lòng. Tôi hại cha anh để nhận lại được gì?
Lục Phương Canh dùng tay bóp chặt cằm Cửu Châu, đè ép cô lên tường, dùng toàn bộ quyền uy của một người anh cả mà đay nghiến:
- Cô thèm khát khối tài sản khổng lồ của nhà họ Lục, muốn một bước lên tiên, tôi nói có gì sai?
Haha...
Nghe anh ta nói, Cửu Châu ngửa cổ lên trời cười rũ rượi. Cô đưa tay kéo mạnh bàn tay của Lục Phương Canh ra khỏi cổ mình, nhàn nhạt mà đáp:
- Anh nên nhớ, chồng tôi đường đường là Thống Đốc quân đứng đầu lực lượng quân đội liên quốc gia. Tài sản của anh ấy thừa sức để nuôi sống tôi đến cả năm, sáu đời vẫn chưa hết. Tôi là Thống Đốc phu nhân, kể cả anh có là anh trai ruột của Nghị Phàm đi chăng nữa, nhưng xét về mặt thân phận, ra ngoài anh vẫn phải cúi đầu chào tôi lấy một tiếng!!!
Những lời Cửu Châu thốt ra khiến Lục Phương Canh hoàn toàn chết sững. Thân phận của Lục Nghị Phàm vô cùng đặc biệt. Do vậy đích thân Tổng thống đã ra tuyên bố, tất cả những người làm công, viên chức trong chính phủ hay nhà nước, nếu bắt gặp Lục Nghị Phàm đều phải cúi đầu chào để bày tỏ sự kính trọng.
Không khí trong biệt thự càng lúc càng trở nên nặng nề. Lục Phương Canh bị Cửu Châu dằn mặt, thâm tâm tức đến lộn ruột. Hai bàn tay anh ta nắm lại thật chặt, đôi mắt vằn đỏ tựa hồ như sắp sửa nổ tung.
- Cửu Châu, anh trai, hai người đang làm gì vậy?
Từ phía ngoài cửa, Lục Nghị Phàm cuối cùng cũng đã trở về. Trên người anh mặc một chiếc áo phông màu đen bó sát cơ thể, bàn chân đã được băng bó kỹ lưỡng.
Lục Phương Canh thu lại vẻ mặt sừng sổ khi nãy, không nói không rằng liền xoay lưng bước lên phòng cha.
- Anh đứng lại!
Thế nhưng, anh ta vừa mới bước lên cầu thang được ba bậc liền bị Lục Nghị Phàm gọi giật lại.
Anh đưa tay chạm nhẹ lên gò má ửng đỏ của Cửu Châu, khuôn mặt anh tuấn đã sa sầm hẳn xuống, lửa giận bùng cháy ngút trời.
Lục Phương Canh cơ hồ đã cảm thấy có điều chẳng lành, nghiêng người nói với em trai:
- Em nên dạy dỗ lại vợ mình đi. Chính cô ta đã chọc tức cha, làm cha lên cơn đau tim, suýt thì mất mạng. Nghị Phàm, đàn ông sức dài vai rộng, đừng nên chỉ vì rúc háng đàn bà mà mê muội cả đầu óc!
Khóe môi Lục Nghị Phàm cong nhẹ. Anh bước từng bước nặng nề đến bên cạnh Lục Phương Canh, nhếch miệng cười khẩy:
- Tôi rúc háng vợ tôi, có gì đáng xấu hổ?
Lông mày Lục Phương Canh dần dần chau lại.
- Nhưng mà... anh cả, anh dám tát vợ tôi ư? Đừng trách tôi không nể tình anh em ruột!
Dứt lời, Lục Nghị Phàm vo tay thành nắm đấm, trực tiếp đập một phát thật mạnh lên mặt của Lục Phương Canh.
Lục Phương Canh bị đánh đau, loạng choạng ngả người lên thành lan can. Anh ta không dám tin vào chính mắt mình. Lục Nghị Phàm vậy mà lại dám đánh cả anh trai, chỉ để bảo vệ cho một ả đàn bà xa lạ.
- Mày... mày dám đánh tao?
Lục Nghị Phàm thu tay, không thèm trả lời anh ta, xoay người vung chân lên cao, đạp một cước thật mạnh lên bụng Lục Phương Canh.
- Bây giờ tôi không nói chuyện với anh dưới danh nghĩa là em trai cùng cha khác mẹ. Hiện tại, tôi đang nói chuyện với anh bằng tư cách của một Thống Đốc quân. Anh dám đánh phu nhân của bổn Thống Đốc, vậy thì anh chết chắc rồi!!!
Tình huống xảy ra đột ngột như thế này khiến Cửu Châu trăm mắt cũng không dám tin. Cô cứ ngỡ chuyện này chỉ xảy ra ở trong phim, chứ ngoài đời thực thì thật hiếm.
Ông lão Lục Nghị vốn đã có bệnh tim từ trước, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Triệu quản gia hốt hoảng sai người gọi các thiếu gia và phu nhân tới, không quên liên tục xoa bóp vùng ngực cho ông ta.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, người đến đầu tiên là Lục Phương Canh. Vừa trông thấy cha mình đang thở hổn hển trên ghế, Lục Phương Canh không kìm chế được cơn giận ngút trời, vung tay tát thật mạnh lên má Cửu Châu.
Lập tức, làn da trắng nõn của cô đỏ ửng, in hằn rõ năm vết ngón tay. Cửu Châu nhỏ bé chỉ bằng một phần hai trọng lượng của Lục Phương Canh, rất nhanh chóng liền bị ngã chúi xuống dưới đất, ôm mặt đau đến tê tái.
- Cô chỉ là dâu thứ, sao dám giở trò hãm hại cha tôi?
Lục Phương Canh gằn từng tiếng mắng nhiếc, cơ hồ như anh ta đang muốn đem Cửu Châu ra mà nghiền nát trong lòng bàn tay.
Cửu Châu không khóc, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Lục Phương Canh, bình thản mà đáp:
- Cửu Châu tôi không làm gì thẹn với lòng. Tôi hại cha anh để nhận lại được gì?
Lục Phương Canh dùng tay bóp chặt cằm Cửu Châu, đè ép cô lên tường, dùng toàn bộ quyền uy của một người anh cả mà đay nghiến:
- Cô thèm khát khối tài sản khổng lồ của nhà họ Lục, muốn một bước lên tiên, tôi nói có gì sai?
Haha...
Nghe anh ta nói, Cửu Châu ngửa cổ lên trời cười rũ rượi. Cô đưa tay kéo mạnh bàn tay của Lục Phương Canh ra khỏi cổ mình, nhàn nhạt mà đáp:
- Anh nên nhớ, chồng tôi đường đường là Thống Đốc quân đứng đầu lực lượng quân đội liên quốc gia. Tài sản của anh ấy thừa sức để nuôi sống tôi đến cả năm, sáu đời vẫn chưa hết. Tôi là Thống Đốc phu nhân, kể cả anh có là anh trai ruột của Nghị Phàm đi chăng nữa, nhưng xét về mặt thân phận, ra ngoài anh vẫn phải cúi đầu chào tôi lấy một tiếng!!!
Những lời Cửu Châu thốt ra khiến Lục Phương Canh hoàn toàn chết sững. Thân phận của Lục Nghị Phàm vô cùng đặc biệt. Do vậy đích thân Tổng thống đã ra tuyên bố, tất cả những người làm công, viên chức trong chính phủ hay nhà nước, nếu bắt gặp Lục Nghị Phàm đều phải cúi đầu chào để bày tỏ sự kính trọng.
Không khí trong biệt thự càng lúc càng trở nên nặng nề. Lục Phương Canh bị Cửu Châu dằn mặt, thâm tâm tức đến lộn ruột. Hai bàn tay anh ta nắm lại thật chặt, đôi mắt vằn đỏ tựa hồ như sắp sửa nổ tung.
- Cửu Châu, anh trai, hai người đang làm gì vậy?
Từ phía ngoài cửa, Lục Nghị Phàm cuối cùng cũng đã trở về. Trên người anh mặc một chiếc áo phông màu đen bó sát cơ thể, bàn chân đã được băng bó kỹ lưỡng.
Lục Phương Canh thu lại vẻ mặt sừng sổ khi nãy, không nói không rằng liền xoay lưng bước lên phòng cha.
- Anh đứng lại!
Thế nhưng, anh ta vừa mới bước lên cầu thang được ba bậc liền bị Lục Nghị Phàm gọi giật lại.
Anh đưa tay chạm nhẹ lên gò má ửng đỏ của Cửu Châu, khuôn mặt anh tuấn đã sa sầm hẳn xuống, lửa giận bùng cháy ngút trời.
Lục Phương Canh cơ hồ đã cảm thấy có điều chẳng lành, nghiêng người nói với em trai:
- Em nên dạy dỗ lại vợ mình đi. Chính cô ta đã chọc tức cha, làm cha lên cơn đau tim, suýt thì mất mạng. Nghị Phàm, đàn ông sức dài vai rộng, đừng nên chỉ vì rúc háng đàn bà mà mê muội cả đầu óc!
Khóe môi Lục Nghị Phàm cong nhẹ. Anh bước từng bước nặng nề đến bên cạnh Lục Phương Canh, nhếch miệng cười khẩy:
- Tôi rúc háng vợ tôi, có gì đáng xấu hổ?
Lông mày Lục Phương Canh dần dần chau lại.
- Nhưng mà... anh cả, anh dám tát vợ tôi ư? Đừng trách tôi không nể tình anh em ruột!
Dứt lời, Lục Nghị Phàm vo tay thành nắm đấm, trực tiếp đập một phát thật mạnh lên mặt của Lục Phương Canh.
Lục Phương Canh bị đánh đau, loạng choạng ngả người lên thành lan can. Anh ta không dám tin vào chính mắt mình. Lục Nghị Phàm vậy mà lại dám đánh cả anh trai, chỉ để bảo vệ cho một ả đàn bà xa lạ.
- Mày... mày dám đánh tao?
Lục Nghị Phàm thu tay, không thèm trả lời anh ta, xoay người vung chân lên cao, đạp một cước thật mạnh lên bụng Lục Phương Canh.
- Bây giờ tôi không nói chuyện với anh dưới danh nghĩa là em trai cùng cha khác mẹ. Hiện tại, tôi đang nói chuyện với anh bằng tư cách của một Thống Đốc quân. Anh dám đánh phu nhân của bổn Thống Đốc, vậy thì anh chết chắc rồi!!!
Bình luận facebook