Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-148
Chương 148: Gan cô cũng lớn đấy
Nghị Phàm, con muốn đi đâu?Vừa trông thấy Lục Nghị Phàm mặc vội áo vest bước ra ngoài cửa, ông lão Lục Nghị liền hếch mặt ra hiệu mà hỏi dồn. Thường ngày, tác phong làm việc của anh vô cùng bình thản, đâu có gấp gáp, vội vã như thế này.
Nghe cha hỏi, Lục Nghị Phàm chỉ hờ hững đáp:
- Rửa tay, gột nhớp, diệt bọ thôi cha!
Ông lão Lục Nghị cũng không hỏi thêm gì nữa.
La Vân Thiên trực tiếp cầm lái, sau đó phóng xe một mạch đến nơi giam giữ hai kẻ tội đồ. Trong suốt quá trình ngồi trên xe, Lục Nghị Phàm vẫn vô cùng bỉnh thản, hai chân vắt chéo lên nhau, ngón tay búng nhẹ, khóe miệng nở nụ cười đầy thâm độc.
............
Cửu Châu tỉnh lại thì đã là thời điểm gần trưa. Cô đưa tay dụi dụi mắt, ngó nghiêng xung quanh, nhận ra chồng mình đã rời đi từ trước, tâm trạng có chút hụt hẫng.
Thì ra cô đã ngủ một giấc say đến như thế. Nằm cuộn tròn trong vòng tay của anh, dường như giúp Cửu Châu dễ chìm vào giấc ngủ một cách sâu hơn.
Cô mặc lại quần áo, toan bước xuống giường, bất chợt thấy màn hình điện thoại sáng lên. Hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ số của Cửu Mạn Linh.
Lông mày Cửu Châu bất chợt chau lại, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nghi ngờ. Đã lâu rồi kể từ lần gặp lại khi trước, Cửu Châu và nhà họ Cửu không còn liên hệ gì với nhau nữa. Lần này Cửu Mạn Linh gọi đến cho cô, rốt cuộc là vì việc gì quan trọng ư?
Tút... tút...
- Ơn trời, Cửu Châu, cuối cùng em cũng đã chịu nghe máy. Hức... hức...
Đầu dây bên kia, giọng nói lanh lảnh hiện tại đang không ngừng khóc nấc của Cửu Mạn Linh vang lên bên tai Cửu Châu. Vừa nghe cô đã nhận ra, chắc chắn nhà họ Cửu đã xảy ra chuyện lớn.
- Chị... có chuyện gì sao?
Cửu Châu e dè cất giọng hỏi.
- Cửu Châu, mẹ... mẹ gặp tai nạn... đã không qua khỏi!
Choang...
Cốc nước ấm trên tay Cửu Châu rơi thẳng xuống nền đất, vỡ nát. Mặc dù nhà họ Cửu không hề yêu thương cô, thế nhưng, đối với Cửu Châu, bà Cửu vẫn luôn là người quan tâm, săn sóc cô nhất. Ơn nuôi dưỡng mười tám năm trời, Cửu Châu không thể làm ngơ, vô ơn bội nghĩa như thế được.
Nghĩ là làm, cô vội vàng thu xếp lại hành lý, sau đó vừa bước xuống quầy lễ tân để trả phòng, vừa không quên bấm số gọi cho Lục Nghị Phàm để thông báo tình hình.
Tuy nhiên, điện thoại của anh lúc này lại không liên lạc được. Vì tình huống gấp rút, Cửu Châu không thể chậm trễ. Sau khi thanh toán phòng, Cửu Châu bắt vội taxi, tức tốc quay trở lại nhà họ Cửu.
.............
Chiếc xe riêng của Lục Nghị Phàm chậm rãi dừng bánh trước căn nhà gỗ nhỏ, nơi được gọi là cứ điểm bí mật, nằm bên ngoài trung tâm thành phố của anh.
Xung quanh nơi này đều là những lùm cây rậm rạp, vắng bóng người, rất thích hợp để Lục Nghị Phàm thực hiện một số phi vụ lớn.
Anh tháo kính râm, phủi phủi lớp bụi bám trên đế giày, sau đó nghênh ngang bước vào bên trong căn nhà gỗ. Cánh cửa gỗ được khép lại, đập vào mắt Lục Nghị Phàm lúc này là một cảnh tượng hết sức thỏa mãn: gã đàn ông cùng "Cửu Châu" trong video làm tình mà anh nhận được lúc trước, hiện tại đang bị trói ngay chính giữa trần nhà.
Gương mặt của cả hai đều phù nề, bầm tím, đôi mắt sưng húp vô cùng đau đớn. Vừa nhìn qua là biết đám người Trác Hiên đã ra tay tàn bạo đến như thế nào.
Haaa!!!
Quả không hổ danh là thuộc hạ của Lục Nghị Phàm! Chủ nào, tớ nấy, thủ đoạn độc ác giống hệt nhau.
La Vân Thiên đem đặt trước mặt Lục Nghị Phàm một chiếc ghế gỗ. Anh tựa người lên thành ghế, đôi mắt sắc lạnh cực hạn từ từ nheo lại. Khí chất băng lãnh, ngạo nghễ đến mức kinh diễm khiến cho hai kẻ tội đồ trước mắt không rét mà run.
- Thả... thả chúng tôi ra!
Gã đàn ông yếu ớt cầu xin.
Lục Nghị Phàm đưa ngón tay út, ngoáy ngoáy vào trong lỗ tai, chế nhạo mà nói:
- Mày nói gì? Nói to lên! Không mở miệng to ra được thì tao cắt lưỡi!
Nói rồi, anh đứng phắt dậy, bước đến trước mặt người phụ nữ có nét giống Cửu Châu kia, dùng tay bóp chặt miệng cô ta mà xoay xoay bốn phía để mà quan sát cho kỹ.
Chậc!
Lục Nghị Phàm tặc lưỡi, khóe môi cong lên đầy thích thú:
- Dám mạo danh phu nhân của ông đây, lá gan của cô cũng ghê gớm nhỉ! Để tôi thử xem, gan của cô lớn gấp mấy lần lá gan của tôi!
Nghị Phàm, con muốn đi đâu?Vừa trông thấy Lục Nghị Phàm mặc vội áo vest bước ra ngoài cửa, ông lão Lục Nghị liền hếch mặt ra hiệu mà hỏi dồn. Thường ngày, tác phong làm việc của anh vô cùng bình thản, đâu có gấp gáp, vội vã như thế này.
Nghe cha hỏi, Lục Nghị Phàm chỉ hờ hững đáp:
- Rửa tay, gột nhớp, diệt bọ thôi cha!
Ông lão Lục Nghị cũng không hỏi thêm gì nữa.
La Vân Thiên trực tiếp cầm lái, sau đó phóng xe một mạch đến nơi giam giữ hai kẻ tội đồ. Trong suốt quá trình ngồi trên xe, Lục Nghị Phàm vẫn vô cùng bỉnh thản, hai chân vắt chéo lên nhau, ngón tay búng nhẹ, khóe miệng nở nụ cười đầy thâm độc.
............
Cửu Châu tỉnh lại thì đã là thời điểm gần trưa. Cô đưa tay dụi dụi mắt, ngó nghiêng xung quanh, nhận ra chồng mình đã rời đi từ trước, tâm trạng có chút hụt hẫng.
Thì ra cô đã ngủ một giấc say đến như thế. Nằm cuộn tròn trong vòng tay của anh, dường như giúp Cửu Châu dễ chìm vào giấc ngủ một cách sâu hơn.
Cô mặc lại quần áo, toan bước xuống giường, bất chợt thấy màn hình điện thoại sáng lên. Hơn năm mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ số của Cửu Mạn Linh.
Lông mày Cửu Châu bất chợt chau lại, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nghi ngờ. Đã lâu rồi kể từ lần gặp lại khi trước, Cửu Châu và nhà họ Cửu không còn liên hệ gì với nhau nữa. Lần này Cửu Mạn Linh gọi đến cho cô, rốt cuộc là vì việc gì quan trọng ư?
Tút... tút...
- Ơn trời, Cửu Châu, cuối cùng em cũng đã chịu nghe máy. Hức... hức...
Đầu dây bên kia, giọng nói lanh lảnh hiện tại đang không ngừng khóc nấc của Cửu Mạn Linh vang lên bên tai Cửu Châu. Vừa nghe cô đã nhận ra, chắc chắn nhà họ Cửu đã xảy ra chuyện lớn.
- Chị... có chuyện gì sao?
Cửu Châu e dè cất giọng hỏi.
- Cửu Châu, mẹ... mẹ gặp tai nạn... đã không qua khỏi!
Choang...
Cốc nước ấm trên tay Cửu Châu rơi thẳng xuống nền đất, vỡ nát. Mặc dù nhà họ Cửu không hề yêu thương cô, thế nhưng, đối với Cửu Châu, bà Cửu vẫn luôn là người quan tâm, săn sóc cô nhất. Ơn nuôi dưỡng mười tám năm trời, Cửu Châu không thể làm ngơ, vô ơn bội nghĩa như thế được.
Nghĩ là làm, cô vội vàng thu xếp lại hành lý, sau đó vừa bước xuống quầy lễ tân để trả phòng, vừa không quên bấm số gọi cho Lục Nghị Phàm để thông báo tình hình.
Tuy nhiên, điện thoại của anh lúc này lại không liên lạc được. Vì tình huống gấp rút, Cửu Châu không thể chậm trễ. Sau khi thanh toán phòng, Cửu Châu bắt vội taxi, tức tốc quay trở lại nhà họ Cửu.
.............
Chiếc xe riêng của Lục Nghị Phàm chậm rãi dừng bánh trước căn nhà gỗ nhỏ, nơi được gọi là cứ điểm bí mật, nằm bên ngoài trung tâm thành phố của anh.
Xung quanh nơi này đều là những lùm cây rậm rạp, vắng bóng người, rất thích hợp để Lục Nghị Phàm thực hiện một số phi vụ lớn.
Anh tháo kính râm, phủi phủi lớp bụi bám trên đế giày, sau đó nghênh ngang bước vào bên trong căn nhà gỗ. Cánh cửa gỗ được khép lại, đập vào mắt Lục Nghị Phàm lúc này là một cảnh tượng hết sức thỏa mãn: gã đàn ông cùng "Cửu Châu" trong video làm tình mà anh nhận được lúc trước, hiện tại đang bị trói ngay chính giữa trần nhà.
Gương mặt của cả hai đều phù nề, bầm tím, đôi mắt sưng húp vô cùng đau đớn. Vừa nhìn qua là biết đám người Trác Hiên đã ra tay tàn bạo đến như thế nào.
Haaa!!!
Quả không hổ danh là thuộc hạ của Lục Nghị Phàm! Chủ nào, tớ nấy, thủ đoạn độc ác giống hệt nhau.
La Vân Thiên đem đặt trước mặt Lục Nghị Phàm một chiếc ghế gỗ. Anh tựa người lên thành ghế, đôi mắt sắc lạnh cực hạn từ từ nheo lại. Khí chất băng lãnh, ngạo nghễ đến mức kinh diễm khiến cho hai kẻ tội đồ trước mắt không rét mà run.
- Thả... thả chúng tôi ra!
Gã đàn ông yếu ớt cầu xin.
Lục Nghị Phàm đưa ngón tay út, ngoáy ngoáy vào trong lỗ tai, chế nhạo mà nói:
- Mày nói gì? Nói to lên! Không mở miệng to ra được thì tao cắt lưỡi!
Nói rồi, anh đứng phắt dậy, bước đến trước mặt người phụ nữ có nét giống Cửu Châu kia, dùng tay bóp chặt miệng cô ta mà xoay xoay bốn phía để mà quan sát cho kỹ.
Chậc!
Lục Nghị Phàm tặc lưỡi, khóe môi cong lên đầy thích thú:
- Dám mạo danh phu nhân của ông đây, lá gan của cô cũng ghê gớm nhỉ! Để tôi thử xem, gan của cô lớn gấp mấy lần lá gan của tôi!
Bình luận facebook