Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-86
Chương 86: Em thích lắm mà, phải không, bảo bối bé nhỏ?
Lục Nghị Phàm an dưỡng tại bệnh viện thêm nửa tháng nữa rồi mới cùng Cửu Châu quay trở về nước. Ngay khi máy bay hạ cánh, anh đã đích thân đến từng gia đình của các quân sĩ xấu số, chi trả toàn bộ chi phí an táng, chu cấp cho người thân của họ liên tục trong vòng mười tám năm tới. Đồng thời, mọi vấn đề phát sinh trong gia đình họ đều được Thống Đốc quân và Chính phủ liên quốc gia đứng ra bảo lãnh.
Người nhà của họ đều gật đầu đồng ý với cách giải quyết của Lục Nghị Phàm, tuyệt đối không một lời oán than. Phần vì những thỏa thuận của anh đều có lợi với họ, phần vì uy danh cùng tiếng tăm lừng lẫy của Lục Nghị Phàm khiến họ nể phục bội phần.
Kẻ tội đồ lớn nhất ở đây chính là Lưu Giản Đế. Do vậy, ngay khi giải quyết xong vấn đề của hơn ba mươi quân sĩ, Lục Nghị Phàm đã dẫn thuộc hạ càn quét, tiêu diệt sạch sẽ hang ổ còn lại của ông ta.
Toàn bộ những vấn đề này, anh chỉ cần xử lý trong vòng vỏn vẹn hai ngày, gần như thức trắng cả đêm, không hề chợp mắt.
Cửu Châu cũng tạm thời nghỉ học, thời gian ổn định sau sẽ trở lại trường. Thân phận phu nhân Thống Đốc quân của cô đã bị lộ. Do vậy, cho dù cô có đến trường lúc này, mọi thứ cũng sẽ trở nên rắc rối hơn rất nhiều.
Lục Nghị Phàm mệt nhoài ngồi trên hồ bơi, thân thể cường tráng lồ lộ ra bên ngoài, phần dưới chỉ mặc độc chiếc quần bơi nhỏ, sức vóc vạm vỡ, mạnh mẽ dễ khiến người ta say mê xa đọa.
- Vân Thiên, gọi phu nhân xuống đây!
La Vân Thiên lập tức nhận lệnh, phóng như bay lên trên lầu, vừa lúc trông thấy Cửu Châu đang ngồi xem chương trình ca nhạc.
Anh xoa xoa lòng bàn tay, lễ phép nói:
- Cửu phu nhân, Thống Đốc cho gọi phu nhân xuống bể bơi.
Cửu Châu vẫn nhìn chằm chằm vào chương trình ca nhạc, miệng lẩm bẩm theo từng lời bài hát. Cô vốn rất yêu thích ca hát, từng có đam mê trở thành ca sĩ, đứng trên khán đài đông đúc khán giả cổ vũ như mọi người. Tuy nhiên, việc này quả thực rất khó.
La Vân Thiên phải gọi đến lần thứ ba, Cửu Châu mới giật mình quay lại. Cô đưa tay tắt màn hình, ngạc nhiên hỏi anh:
- Nghị Phàm đang bơi sao?
- Vâng, thưa phu nhân!
Vừa trông thấy bóng dáng Cửu Châu, Lục Nghị Phàm đê tiện đã bước đến gần La Vân Thiên, thì thầm vào tai anh ta:
- Mau ngắt toàn bộ hệ thống camera trong bể bơi cho tôi. À, cấm không cho bất kỳ người nào được phép đặt chân vào đây khi chưa có lệnh!
Hai gò má La Vân Thiên đột nhiên hơi ửng đỏ một chút, ánh mắt sáng rõ.
- Kinh nghiệm của Thống Đốc thật phong phú, lại thích đổi gió ở bể bơi!
- Cút mau! Lắm mồm!
Lục Nghị Phàm đưa tay đấm mạnh lên mắt phải La Vân Thiên, làm La Vân Thiên đau đến nổ đom đóm, vừa đi vừa ôm mắt mà xuýt xoa không ngừng.
Trông thấy Lục Nghị Phàm vô duyên vô cớ đấm La Vân Thiên, Cửu Châu liền giật mình ngơ ngác:
- Ơ kìa, sao anh lại đánh Vân Thiên?
Anh không thèm trả lời cô, tự động bước đến bên cạnh Cửu Châu, dùng tay bế xốc cô lên, sau đó ném mạnh Cửu Châu xuống bể nước.
Ùm...
Cửu Châu bị ném bất ngờ, cả người ướt sũng, váy ngủ dính chặt trên thân, toàn bộ đường cong lộ ra bên ngoài.
Cô đưa tay vuốt nước trên mặt, bực bội mà gắt:
- Anh làm trò gì vậy? Khụ... khụ...
- Làm trò người lớn với em chứ còn sao nữa!
Lục Nghị Phàm đáp gọn lỏn. Lần trước ở trong bệnh viện, anh chưa kịp làm gì liền bị Diêu Dung cắt ngang. Tiếp theo đó còn bị Cửu Châu phũ phàng cấm dục hơn một tháng. Thằng bé đáng thương của anh đã sắp chết yểu vì yếu mất rồi!
Nghe Lục Nghị Phàm nói, Cửu Châu âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Hai người họ mới chỉ làm chuyện ấy một lần khi ở trong cổ mộ. Lần này, anh còn định chiếm hữu cô ngay trong hồ bơi hay sao?
Cửu Châu cảnh giác, giật người bơi ra phía xa, sau đó nhảy lên bờ toan bỏ chạy. Tuy nhiên, cánh cửa hồ bơi đã bị khóa chặt, cơ bản cô đã bị nhốt ở đây cùng với Lục Nghị Phàm.
Chiêu trò này của anh quả thực vô cùng đê tiện.
- Gã khốn này! Mau mở cửa ra!
Mặc cho Cửu Châu ra sức đập cửa, Lục Nghị Phàm vẫn hung hăng lôi cô xuống dưới hồ bơi, đoạn nhanh chóng áp môi lên bờ môi căng mọng của cô mà mút mát.
- Cơ thể em vẫn luôn thành thật hơn em nhiều. Nhìn xem kìa, phần dưới đã bắt đầu cứng lại rồi đó!
Lục Nghị Phàm vừa triền miên hôn, vừa thuận tay luồn vào bên trong ngực Cửu Châu mà thỏa sức chơi đùa. Thứ gò bông mềm mại đến đê mê này luôn khiến anh sẵn sàng gục mặt vào bất cứ lúc nào.
Chiếc váy lụa của Cửu Châu cứ thế bị Lục Nghị Phàm lột sạch. Cô bị anh ép đè lên thành hồ, hai bầu ngực liên tục bị công kích. Bàn tay phải của anh bắt đầu luồn xuống bên dưới, nhẹ nhàng mà xoa nắn nơi cấm địa ngọt ngào.
- Cửu Châu, tôi vẫn luôn thắc mắc, đến khi em sinh con cho tôi, tôi phải làm thế nào để bảo bối không có cơ hội được tranh giành với cha nó nhỉ?
Lục Nghị Phàm thì thầm bên tai cô, thuận tiện cắn mạnh một cái.
Cửu Châu thở hổn hển, khó nhọc nói ra từng chữ:
- Đừng hòng tôi sinh con cho anh!
Tuy nhiên, những lời này của cô đều bị Lục Nghị Phàm phũ phàng bỏ ngoài tai. Anh nâng hai chân cô lên, sau đó hôn sâu từ lòng bàn chân lên đến cặp đùi thon dài, đến nơi sâu kín nhất, Lục Nghị Phàm mới hừ lạnh đáp:
- Tôi sẽ làm một bản khế ước với bảo bối. Em chỉ có trách nhiệm sinh nó, còn cơ thể của em chỉ thuộc về mình tôi!
Dứt lời, Lục Nghị Phàm nắm chặt hai bàn chân Cửu Châu, hung hăng dùng lưỡi linh hoạt công kích nơi cấm địa của cô.
Aaaa...
Đây là lần đầu tiên Cửu Châu bị anh dùng miệng, thứ cảm giác xấu hổ này khiến cô sợ hãi mà hét ầm lên, liên tục giãy giụa.
Lục Nghị Phàm càng hôn càng say mê. Mùi vị ngọt ngào khiến anh dường như rơi vào trầm luân, u mê quên cả bản thân mình. Bàn tay anh liên tục xoa nắn bờ mông căng tròn của Cửu Châu, khiến cô cong người lên mà rên rỉ.
- Nghị Phàm, Nghị Phàm...
Cửu Châu liên tục gọi tên anh, hai mắt đẫm sương ướt át đến đáng yêu. Mãi một lúc sau, Lục Nghị Phàm mới luyến tiếc rời môi khỏi bên dưới, sau đó anh cầm bàn tay cô, ép cô phải nắm lấy vật đàn ông mạnh mẽ đang vươn cao mà trỗi dậy.
- Em nói đi... Em muốn tôi, em thèm tôi!
Cửu Châu quay mặt sang một bên, cắn răng mà đáp:
- Tôi ghét anh!
Ba từ này của cô như sét đánh bên tai Lục Nghị Phàm. Hai mắt anh lập tức đỏ lên, gương mặt hoàn mỹ đanh lại.
Anh không. ói không rằng, trực tiếp thúc mạnh vào trong cơ thể cô, từng đợt công kích đều như muốn ăn tươi nuốt sống Cửu Châu:
- Em ghét tôi à? Được! Trùng hợp thay tôi cũng đang muốn làm cho em ghét tôi thêm đây này!
Aaa... Đau... Đau quá!
Cửu Châu bị động tác mạnh bạo của anh hung hăng chiếm đoạt, đau đớn đến chảy nước mắt, liên tục kêu gào nức nở.
Vùng dưới chặt khít khiến Lục Nghị Phàm càng thêm phấn khích, ra sức thúc mạnh hơn, miệng liên tục liếm láp toàn bộ cơ thể cô, không để sót bất kỳ bộ phận nào.
Phía dưới căng đầy khiến Cửu Châu cong người khó chịu, hai tay nắm chặt, mái tóc dài ướt át xõa sợi trên ngực. Mỗi một động tác thúc mạnh của anh, cơ thể cô như muốn vỡ tung.
Lục Nghị Phàm hung hăng ép cô quay lưng lại, sau đó liên tục xâm chiếm cô từ phía sau. Ở tư thế này, phần dưới của Cửu Châu càng thêm ép sát lên vật lớn của anh hơn. Hơi thở của Lục Nghị Phàm càng lúc càng trở nên dồn dập, giọng nói đã hoàn toàn lạc hẳn đi.
- Em thích lắm mà, phải không, bảo bối bé nhỏ?
Lục Nghị Phàm an dưỡng tại bệnh viện thêm nửa tháng nữa rồi mới cùng Cửu Châu quay trở về nước. Ngay khi máy bay hạ cánh, anh đã đích thân đến từng gia đình của các quân sĩ xấu số, chi trả toàn bộ chi phí an táng, chu cấp cho người thân của họ liên tục trong vòng mười tám năm tới. Đồng thời, mọi vấn đề phát sinh trong gia đình họ đều được Thống Đốc quân và Chính phủ liên quốc gia đứng ra bảo lãnh.
Người nhà của họ đều gật đầu đồng ý với cách giải quyết của Lục Nghị Phàm, tuyệt đối không một lời oán than. Phần vì những thỏa thuận của anh đều có lợi với họ, phần vì uy danh cùng tiếng tăm lừng lẫy của Lục Nghị Phàm khiến họ nể phục bội phần.
Kẻ tội đồ lớn nhất ở đây chính là Lưu Giản Đế. Do vậy, ngay khi giải quyết xong vấn đề của hơn ba mươi quân sĩ, Lục Nghị Phàm đã dẫn thuộc hạ càn quét, tiêu diệt sạch sẽ hang ổ còn lại của ông ta.
Toàn bộ những vấn đề này, anh chỉ cần xử lý trong vòng vỏn vẹn hai ngày, gần như thức trắng cả đêm, không hề chợp mắt.
Cửu Châu cũng tạm thời nghỉ học, thời gian ổn định sau sẽ trở lại trường. Thân phận phu nhân Thống Đốc quân của cô đã bị lộ. Do vậy, cho dù cô có đến trường lúc này, mọi thứ cũng sẽ trở nên rắc rối hơn rất nhiều.
Lục Nghị Phàm mệt nhoài ngồi trên hồ bơi, thân thể cường tráng lồ lộ ra bên ngoài, phần dưới chỉ mặc độc chiếc quần bơi nhỏ, sức vóc vạm vỡ, mạnh mẽ dễ khiến người ta say mê xa đọa.
- Vân Thiên, gọi phu nhân xuống đây!
La Vân Thiên lập tức nhận lệnh, phóng như bay lên trên lầu, vừa lúc trông thấy Cửu Châu đang ngồi xem chương trình ca nhạc.
Anh xoa xoa lòng bàn tay, lễ phép nói:
- Cửu phu nhân, Thống Đốc cho gọi phu nhân xuống bể bơi.
Cửu Châu vẫn nhìn chằm chằm vào chương trình ca nhạc, miệng lẩm bẩm theo từng lời bài hát. Cô vốn rất yêu thích ca hát, từng có đam mê trở thành ca sĩ, đứng trên khán đài đông đúc khán giả cổ vũ như mọi người. Tuy nhiên, việc này quả thực rất khó.
La Vân Thiên phải gọi đến lần thứ ba, Cửu Châu mới giật mình quay lại. Cô đưa tay tắt màn hình, ngạc nhiên hỏi anh:
- Nghị Phàm đang bơi sao?
- Vâng, thưa phu nhân!
Vừa trông thấy bóng dáng Cửu Châu, Lục Nghị Phàm đê tiện đã bước đến gần La Vân Thiên, thì thầm vào tai anh ta:
- Mau ngắt toàn bộ hệ thống camera trong bể bơi cho tôi. À, cấm không cho bất kỳ người nào được phép đặt chân vào đây khi chưa có lệnh!
Hai gò má La Vân Thiên đột nhiên hơi ửng đỏ một chút, ánh mắt sáng rõ.
- Kinh nghiệm của Thống Đốc thật phong phú, lại thích đổi gió ở bể bơi!
- Cút mau! Lắm mồm!
Lục Nghị Phàm đưa tay đấm mạnh lên mắt phải La Vân Thiên, làm La Vân Thiên đau đến nổ đom đóm, vừa đi vừa ôm mắt mà xuýt xoa không ngừng.
Trông thấy Lục Nghị Phàm vô duyên vô cớ đấm La Vân Thiên, Cửu Châu liền giật mình ngơ ngác:
- Ơ kìa, sao anh lại đánh Vân Thiên?
Anh không thèm trả lời cô, tự động bước đến bên cạnh Cửu Châu, dùng tay bế xốc cô lên, sau đó ném mạnh Cửu Châu xuống bể nước.
Ùm...
Cửu Châu bị ném bất ngờ, cả người ướt sũng, váy ngủ dính chặt trên thân, toàn bộ đường cong lộ ra bên ngoài.
Cô đưa tay vuốt nước trên mặt, bực bội mà gắt:
- Anh làm trò gì vậy? Khụ... khụ...
- Làm trò người lớn với em chứ còn sao nữa!
Lục Nghị Phàm đáp gọn lỏn. Lần trước ở trong bệnh viện, anh chưa kịp làm gì liền bị Diêu Dung cắt ngang. Tiếp theo đó còn bị Cửu Châu phũ phàng cấm dục hơn một tháng. Thằng bé đáng thương của anh đã sắp chết yểu vì yếu mất rồi!
Nghe Lục Nghị Phàm nói, Cửu Châu âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Hai người họ mới chỉ làm chuyện ấy một lần khi ở trong cổ mộ. Lần này, anh còn định chiếm hữu cô ngay trong hồ bơi hay sao?
Cửu Châu cảnh giác, giật người bơi ra phía xa, sau đó nhảy lên bờ toan bỏ chạy. Tuy nhiên, cánh cửa hồ bơi đã bị khóa chặt, cơ bản cô đã bị nhốt ở đây cùng với Lục Nghị Phàm.
Chiêu trò này của anh quả thực vô cùng đê tiện.
- Gã khốn này! Mau mở cửa ra!
Mặc cho Cửu Châu ra sức đập cửa, Lục Nghị Phàm vẫn hung hăng lôi cô xuống dưới hồ bơi, đoạn nhanh chóng áp môi lên bờ môi căng mọng của cô mà mút mát.
- Cơ thể em vẫn luôn thành thật hơn em nhiều. Nhìn xem kìa, phần dưới đã bắt đầu cứng lại rồi đó!
Lục Nghị Phàm vừa triền miên hôn, vừa thuận tay luồn vào bên trong ngực Cửu Châu mà thỏa sức chơi đùa. Thứ gò bông mềm mại đến đê mê này luôn khiến anh sẵn sàng gục mặt vào bất cứ lúc nào.
Chiếc váy lụa của Cửu Châu cứ thế bị Lục Nghị Phàm lột sạch. Cô bị anh ép đè lên thành hồ, hai bầu ngực liên tục bị công kích. Bàn tay phải của anh bắt đầu luồn xuống bên dưới, nhẹ nhàng mà xoa nắn nơi cấm địa ngọt ngào.
- Cửu Châu, tôi vẫn luôn thắc mắc, đến khi em sinh con cho tôi, tôi phải làm thế nào để bảo bối không có cơ hội được tranh giành với cha nó nhỉ?
Lục Nghị Phàm thì thầm bên tai cô, thuận tiện cắn mạnh một cái.
Cửu Châu thở hổn hển, khó nhọc nói ra từng chữ:
- Đừng hòng tôi sinh con cho anh!
Tuy nhiên, những lời này của cô đều bị Lục Nghị Phàm phũ phàng bỏ ngoài tai. Anh nâng hai chân cô lên, sau đó hôn sâu từ lòng bàn chân lên đến cặp đùi thon dài, đến nơi sâu kín nhất, Lục Nghị Phàm mới hừ lạnh đáp:
- Tôi sẽ làm một bản khế ước với bảo bối. Em chỉ có trách nhiệm sinh nó, còn cơ thể của em chỉ thuộc về mình tôi!
Dứt lời, Lục Nghị Phàm nắm chặt hai bàn chân Cửu Châu, hung hăng dùng lưỡi linh hoạt công kích nơi cấm địa của cô.
Aaaa...
Đây là lần đầu tiên Cửu Châu bị anh dùng miệng, thứ cảm giác xấu hổ này khiến cô sợ hãi mà hét ầm lên, liên tục giãy giụa.
Lục Nghị Phàm càng hôn càng say mê. Mùi vị ngọt ngào khiến anh dường như rơi vào trầm luân, u mê quên cả bản thân mình. Bàn tay anh liên tục xoa nắn bờ mông căng tròn của Cửu Châu, khiến cô cong người lên mà rên rỉ.
- Nghị Phàm, Nghị Phàm...
Cửu Châu liên tục gọi tên anh, hai mắt đẫm sương ướt át đến đáng yêu. Mãi một lúc sau, Lục Nghị Phàm mới luyến tiếc rời môi khỏi bên dưới, sau đó anh cầm bàn tay cô, ép cô phải nắm lấy vật đàn ông mạnh mẽ đang vươn cao mà trỗi dậy.
- Em nói đi... Em muốn tôi, em thèm tôi!
Cửu Châu quay mặt sang một bên, cắn răng mà đáp:
- Tôi ghét anh!
Ba từ này của cô như sét đánh bên tai Lục Nghị Phàm. Hai mắt anh lập tức đỏ lên, gương mặt hoàn mỹ đanh lại.
Anh không. ói không rằng, trực tiếp thúc mạnh vào trong cơ thể cô, từng đợt công kích đều như muốn ăn tươi nuốt sống Cửu Châu:
- Em ghét tôi à? Được! Trùng hợp thay tôi cũng đang muốn làm cho em ghét tôi thêm đây này!
Aaa... Đau... Đau quá!
Cửu Châu bị động tác mạnh bạo của anh hung hăng chiếm đoạt, đau đớn đến chảy nước mắt, liên tục kêu gào nức nở.
Vùng dưới chặt khít khiến Lục Nghị Phàm càng thêm phấn khích, ra sức thúc mạnh hơn, miệng liên tục liếm láp toàn bộ cơ thể cô, không để sót bất kỳ bộ phận nào.
Phía dưới căng đầy khiến Cửu Châu cong người khó chịu, hai tay nắm chặt, mái tóc dài ướt át xõa sợi trên ngực. Mỗi một động tác thúc mạnh của anh, cơ thể cô như muốn vỡ tung.
Lục Nghị Phàm hung hăng ép cô quay lưng lại, sau đó liên tục xâm chiếm cô từ phía sau. Ở tư thế này, phần dưới của Cửu Châu càng thêm ép sát lên vật lớn của anh hơn. Hơi thở của Lục Nghị Phàm càng lúc càng trở nên dồn dập, giọng nói đã hoàn toàn lạc hẳn đi.
- Em thích lắm mà, phải không, bảo bối bé nhỏ?
Bình luận facebook