Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
Ngụy Tác thôi động chân nguyên, ngân quang trên Thanh tác ngân pháp trượng lấp lánh, cây ngân sắc đoản côn cực kỳ thô kệch lại quang hoa xán lạn, lục sắc tinh thạch tỏa sáng như lá xanh, hình thành màn sáng trước mặt gã.
Lục sắc quang mạc hình thành, Ngụy Tác ra hiệu cho Chân Sùng Minh mở một tấm pháp thuẫn trước màn sáng màu lục ra.
Tức thì Hắc toản trùng hình thành một cây cột đen tràn tới.
Bốp một tiếng, kim sắc điện xà xuất hiện trước mặt gã, chính thị tầng sau cùng của Kim Xà lôi quyết là Kim xà loạn vũ. Kim sắc điện xà ánh lên rồi tách ra thành vô số tia thiểm điện, rải ra dày đặc, vốn phạm vi bao trùm của Kim xà loạn vũ là mười trượng, nhưng được lục sắc quang mạc hòa vào thì lan ra hơn hai mươi trượng, sấm sét dày đặc như mưa khiến Thiên lan Hắc toản trùng nhỏ như mũi kim cũng không cách nào tránh nổi.
Hóa ra hôm gã thử nghiệm pháp châu của Phệ tâm trùng trưởng lão đã đột nhiên nghĩ ra mình và lục bào lão đầu đã bỏ lỡ một vật là viên pháp châu Lục diệp điệp mua được từ trước. Thanh tác ngân pháp trượng còn bốn chỗ trống, gã khảm luôn viên pháp châu Lục diệp điệp lên.
Pháp châu này không có uy năng gì nhưng có công hiệu chia tách, tốc độ của Hắc toản trùng quá nhanh, thuật pháp và pháp bảo khó lòng đánh trúng, hiện giờ màn sét như mưa trùm xuống thì Hắc toản trùng tức thì cứng lại, đàn bay sau loạn xà ngầu.
Hàn Vi Vi đã kích phát một tấm Băng vũ phù, cộng thêm bạch sắc hàn ngọc bàn được Chu Tiếu Xuân thôi động, băng khí khiến Hắc toản trùng đông cứng.
Ngụy Tác không hề do dự, liên tục kích phát Bôn lôi chùy hóa thành thiểm điện đại chùy giáng xuống.
Mỗi lần gõ xuống đều có một đàn Hắc toản trùng bị đánh rớt.
Cũng may gã còn có Bôn lôi chùy, không cần dùng thai thể oanh kích, không lo tổn hại, lại đầy đủ uy năng, nếu dùng Lục dương thần hỏa xoa, không rõ có an toàn không.
Động tĩnh như vậy mà không khiến Hắc huyết giao xuất hiện.
Tình hình đó khiến Ngụy Tác thở phào, cả Huyền âm pháp y cũng được kích phát.
"Đại ca, chuyện gì hả?"
Chu Tiếu Xuân giật mình vì pháp y màu xanh thông thường của Ngụy Tác tan tành, y ngoẹo đầu thầm nhủ có phải đại ca hứng khởi quá, định ở trần mà chạy? Nhưng thấy gã vẫn còn mặc một tấm pháp y nguyên lành khác mà cuồn cuộn âm phong, phát ra hơn trăm phong nhận đẳng cấp cao.
"Hả?" Hàn Vi Vi lấy làm lạ hỏi, "Ngụy Tác, ngươi không mặc cái yếm đó nữa hả?"
“...” Ngụy Tác tắt tiếng, chăm chú kích phát âm phong phong nhận.
Bốn người liên thủ, Hắc toản trùng rớt xuống từng mảng.
Thần thức lại trải ra, sắc mặt Ngụy Tác dễ coi hơi một chút.
Hiện tại rõ ràng không có yêu thú hùng mạnh áp sát, Hắc toản trùng tuy vô tận khiến người ta nhìn thấy là cảm giác như sẽ bị vây ráp đến hụt hơi. Nhưng trí tuệ của Hắc toản trùng không cao, Ngụy Tác sai Chân Sùng Minh mở pháp thuẫn ra, Hắc toản trùng liền nhao nhao chui vào, áp lực dồn lên pháp thuẫn đại giảm.
Kim xà loạn vũ và Băng Ly chân quyết của Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi là pháp thuật có phạm vi khống chế lớn, hao tận hết pháp phù cũng được, càng quan trọng là gã có nhiều Hồi chân đơn, bị cầm chân hai ngày cũng không sao.
"Ngụy Tác, lạ thật, Thiên lan Hắc toản trùng chắc có người cố ý nuôi ở đây. Lớp cát này là hoàn cảnh thích hợp với Hắc toản trùng.” Lục bào lão đầu tỏ vẻ nghi ngại.
Ngụy Tác thầm gật đầu, không dám lơi lỏng, liên tục thi pháp.
Số lượng Hắc toản trùng quá nhiều, nửa canh giờ say, ít nhất cũng giết được mấy vạn Hắc toản trùng, thi thể chúng rải đầy lớp cát, đàn dị trùng bay trên không cũng thưa bớt, xem ra chỉ chừng hai tuần hương nữa là sẽ giết sạch.
Đúng lúc đó, Ngụy Tác đột nhiên ve cằm nhưng nghĩ ra điều gì đó, giao Bôn lôi chùy cho Hàn Vi Vi, lấy từ nạp bảo nang ra mấy mảnh như hồng bảo thạch, chính thị giáp xác Bảo thạch tích mà gã dùng để luyện chế pháp thuẫn.
Kích phát tiên thiên chân hỏa, tựa hồ cảm giác xong ngọn lửa, gã dùng tiên thiên chân hỏa bao lấy mấy mảnh giáp xác, nung thành dung dịch lấp lánh.
Đừng nói đầu óc đơn giản như Chu Tiếu Xuân cùng Chân Sùng Minh, cả Hàn Vi Vi cũng không rõ Ngụy Tác định giở trò gì.
Được gã khống chế, hồng dịch được nắn bẹt thành một tấm lớn, đoạn gã sai Chân Sùng Minh hé một khe pháp thuẫn nhỏ, Hắc toản trùng lại tụ thành một trụ đen chui vào. Ngụy Tác xuất thủ một đạo Kim xà loạn vũ, khiến đàn Hắc toản trùng bay đầu cứng đơ, khống chế chân hỏa bao lấy mớ dung dịch đỏ rực gói trọn Hắc toản trùng.
Rất nhanh, dịch thể màu đỏ được gã vo thành một quả cầu tròn, lạnh lại ngay.
"Ngụy Tác, ngươi định mang Hắc toản trùng về nuôi dưỡng?" Hàn Vi Vi có phản ứng.
"Ta chỉ muốn đem nó làm pháp khí.” Ngụy Tác cười hắc hắc, vội lắc đầu.
Đối với tứ cấp yêu thú này, gã không mấy hứng thú, lại không biết cách nuôi dưỡng Hắc toản trùng. Gã làm vậy để xem giáp xác Bảo thạch tích dày thế này có thể giam giữ được Hắc toản trùng bao lâu, sau đó chỉ cần khống chế độ dày của tinh cầu hồng bảo thạch thì sẽ khống chế chính xác thời gian Hắc toản trùng chui ra.
Cứ đặt quả cầu này ở nơi tu sĩ gã cần đối phó phải đi qua, tu sĩ đó sẽ hiếu kỳ cầm lên xem, hồi lâu vẫn không thấy gì thì đột nhiên mọc ra một đàn Hắc toản trùng thì dù có tu vi Phân niệm kỳ lưỡng tam trọng cũng không kịp phản ứng.
Trừ ra, đem hồng cầu này làm pháp khí cũng không tệ, ném vào đối phương mà bị đón đỡ bằng pháp khí, đàn Hắc toản trùng chui ra, đối phương mà dùng pháp bảo pháp khí bằng tinh kim thì sẽ lãnh đủ.
"Y đúng là cái gì cũng nghĩ ra.” Nghe Ngụy Tác giải thích, Hàn Vi Vi cũng hơi rùng mình.
Giáp xác Bảo thạch tích bị Ngụy Tác dùng chân hỏa nung chảy rồi đông kết lại không khác gì hồng bảo thạch, chỉ cần không phải là luyện khí tu sĩ thì rất khó lòng nhận ra. Dù là luyện khí tu sĩ cũng không biết bên trong có một đàn Hắc toản trùng.
Dùng thần thức nhìn vào, gã liền yên lòng hẳn.
Hắc toản trùng co cụm lại, không còn không gian nên uy lực cắn xẽ giảm đi, phải năm, sáu canh giờ mới ra được.
Đã xác định xong, Ngụy Tác thu hồng sắc bảo thạch cầu lại rồi móc ra một mớ giáp xác Bảo thạch tích, bổn cũ soạn lại.
Hao hết mấy chục tấm giáp xác, gã có trong tay mười sáu quả cầu đỏ rực.
Thi pháp không đầy nửa tuần hương, toàn bộ Hắc toản trùng đều bị giết chết.
Ngụy Tác điều khiển bạch ngọc hạc, đưa bọn Hàn Vi Vi bay đến gần cột đá xem xét thấy chi chít lỗ thủng, trông như tổ ong. Hơi nóng từ trong tỏa ra còn hơn cả mặt cát, như địa hỏa lô nối với hỏa mạch ở dưới lòng đất.
Gã định chẻ một cột ra xem sao, nhưng vì lục bào lão đầu cũng không rõ huyền hư nên gã do dự hồi lâu mà không dám, cố nén lòng hiếu kỳ xuống, tiếp tục thận trọng lướt đi.
Dọc đường gặp cả trăm trụ đá rải rác trong cốc, loáng thoáng hình thành vòng tròn, xem ra vào cốc từ hướng nào cũng khó lòng thoát khỏi đàn Hắc toản trùng số lượng kinh nhân.
Đi thêm một đoạn, bọn Ngụy Tác nhìn thấy rừng đá mà lục bào lão đầu nói.
Cột đá trong rừng không khác gì với cột ở bên ngoài khiến gã rất hoài nghi, lúc đến gần liệu có chui ra một đàn Hắc toản trùng.
"Sao hả!"
Nhưng đúng lúc đó, cách vòng ngoài cùng của khu rừng đá chừng mười dặm, đột nhiên dấy lên hoàng sắc vụ khí và cuồng phong. Không chỉ hai mắt không nhìn rõ tình hùng chung quanh mà thần thức cũng bị triệt để ngăn lại.
"Đây là pháp trận!"
Sắc mặt Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi biến hẳn, cùng lúc đó, giọng lục bào lão đầu thập phần băng lãnh vang lên trong tai gã, "Đây là Cửu khúc hoàng phong trận, đừng di động không thì lạc mất phương hướng, ta cũng không cách nào giúp các ngươi thoát khốn.”
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Lục sắc quang mạc hình thành, Ngụy Tác ra hiệu cho Chân Sùng Minh mở một tấm pháp thuẫn trước màn sáng màu lục ra.
Tức thì Hắc toản trùng hình thành một cây cột đen tràn tới.
Bốp một tiếng, kim sắc điện xà xuất hiện trước mặt gã, chính thị tầng sau cùng của Kim Xà lôi quyết là Kim xà loạn vũ. Kim sắc điện xà ánh lên rồi tách ra thành vô số tia thiểm điện, rải ra dày đặc, vốn phạm vi bao trùm của Kim xà loạn vũ là mười trượng, nhưng được lục sắc quang mạc hòa vào thì lan ra hơn hai mươi trượng, sấm sét dày đặc như mưa khiến Thiên lan Hắc toản trùng nhỏ như mũi kim cũng không cách nào tránh nổi.
Hóa ra hôm gã thử nghiệm pháp châu của Phệ tâm trùng trưởng lão đã đột nhiên nghĩ ra mình và lục bào lão đầu đã bỏ lỡ một vật là viên pháp châu Lục diệp điệp mua được từ trước. Thanh tác ngân pháp trượng còn bốn chỗ trống, gã khảm luôn viên pháp châu Lục diệp điệp lên.
Pháp châu này không có uy năng gì nhưng có công hiệu chia tách, tốc độ của Hắc toản trùng quá nhanh, thuật pháp và pháp bảo khó lòng đánh trúng, hiện giờ màn sét như mưa trùm xuống thì Hắc toản trùng tức thì cứng lại, đàn bay sau loạn xà ngầu.
Hàn Vi Vi đã kích phát một tấm Băng vũ phù, cộng thêm bạch sắc hàn ngọc bàn được Chu Tiếu Xuân thôi động, băng khí khiến Hắc toản trùng đông cứng.
Ngụy Tác không hề do dự, liên tục kích phát Bôn lôi chùy hóa thành thiểm điện đại chùy giáng xuống.
Mỗi lần gõ xuống đều có một đàn Hắc toản trùng bị đánh rớt.
Cũng may gã còn có Bôn lôi chùy, không cần dùng thai thể oanh kích, không lo tổn hại, lại đầy đủ uy năng, nếu dùng Lục dương thần hỏa xoa, không rõ có an toàn không.
Động tĩnh như vậy mà không khiến Hắc huyết giao xuất hiện.
Tình hình đó khiến Ngụy Tác thở phào, cả Huyền âm pháp y cũng được kích phát.
"Đại ca, chuyện gì hả?"
Chu Tiếu Xuân giật mình vì pháp y màu xanh thông thường của Ngụy Tác tan tành, y ngoẹo đầu thầm nhủ có phải đại ca hứng khởi quá, định ở trần mà chạy? Nhưng thấy gã vẫn còn mặc một tấm pháp y nguyên lành khác mà cuồn cuộn âm phong, phát ra hơn trăm phong nhận đẳng cấp cao.
"Hả?" Hàn Vi Vi lấy làm lạ hỏi, "Ngụy Tác, ngươi không mặc cái yếm đó nữa hả?"
“...” Ngụy Tác tắt tiếng, chăm chú kích phát âm phong phong nhận.
Bốn người liên thủ, Hắc toản trùng rớt xuống từng mảng.
Thần thức lại trải ra, sắc mặt Ngụy Tác dễ coi hơi một chút.
Hiện tại rõ ràng không có yêu thú hùng mạnh áp sát, Hắc toản trùng tuy vô tận khiến người ta nhìn thấy là cảm giác như sẽ bị vây ráp đến hụt hơi. Nhưng trí tuệ của Hắc toản trùng không cao, Ngụy Tác sai Chân Sùng Minh mở pháp thuẫn ra, Hắc toản trùng liền nhao nhao chui vào, áp lực dồn lên pháp thuẫn đại giảm.
Kim xà loạn vũ và Băng Ly chân quyết của Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi là pháp thuật có phạm vi khống chế lớn, hao tận hết pháp phù cũng được, càng quan trọng là gã có nhiều Hồi chân đơn, bị cầm chân hai ngày cũng không sao.
"Ngụy Tác, lạ thật, Thiên lan Hắc toản trùng chắc có người cố ý nuôi ở đây. Lớp cát này là hoàn cảnh thích hợp với Hắc toản trùng.” Lục bào lão đầu tỏ vẻ nghi ngại.
Ngụy Tác thầm gật đầu, không dám lơi lỏng, liên tục thi pháp.
Số lượng Hắc toản trùng quá nhiều, nửa canh giờ say, ít nhất cũng giết được mấy vạn Hắc toản trùng, thi thể chúng rải đầy lớp cát, đàn dị trùng bay trên không cũng thưa bớt, xem ra chỉ chừng hai tuần hương nữa là sẽ giết sạch.
Đúng lúc đó, Ngụy Tác đột nhiên ve cằm nhưng nghĩ ra điều gì đó, giao Bôn lôi chùy cho Hàn Vi Vi, lấy từ nạp bảo nang ra mấy mảnh như hồng bảo thạch, chính thị giáp xác Bảo thạch tích mà gã dùng để luyện chế pháp thuẫn.
Kích phát tiên thiên chân hỏa, tựa hồ cảm giác xong ngọn lửa, gã dùng tiên thiên chân hỏa bao lấy mấy mảnh giáp xác, nung thành dung dịch lấp lánh.
Đừng nói đầu óc đơn giản như Chu Tiếu Xuân cùng Chân Sùng Minh, cả Hàn Vi Vi cũng không rõ Ngụy Tác định giở trò gì.
Được gã khống chế, hồng dịch được nắn bẹt thành một tấm lớn, đoạn gã sai Chân Sùng Minh hé một khe pháp thuẫn nhỏ, Hắc toản trùng lại tụ thành một trụ đen chui vào. Ngụy Tác xuất thủ một đạo Kim xà loạn vũ, khiến đàn Hắc toản trùng bay đầu cứng đơ, khống chế chân hỏa bao lấy mớ dung dịch đỏ rực gói trọn Hắc toản trùng.
Rất nhanh, dịch thể màu đỏ được gã vo thành một quả cầu tròn, lạnh lại ngay.
"Ngụy Tác, ngươi định mang Hắc toản trùng về nuôi dưỡng?" Hàn Vi Vi có phản ứng.
"Ta chỉ muốn đem nó làm pháp khí.” Ngụy Tác cười hắc hắc, vội lắc đầu.
Đối với tứ cấp yêu thú này, gã không mấy hứng thú, lại không biết cách nuôi dưỡng Hắc toản trùng. Gã làm vậy để xem giáp xác Bảo thạch tích dày thế này có thể giam giữ được Hắc toản trùng bao lâu, sau đó chỉ cần khống chế độ dày của tinh cầu hồng bảo thạch thì sẽ khống chế chính xác thời gian Hắc toản trùng chui ra.
Cứ đặt quả cầu này ở nơi tu sĩ gã cần đối phó phải đi qua, tu sĩ đó sẽ hiếu kỳ cầm lên xem, hồi lâu vẫn không thấy gì thì đột nhiên mọc ra một đàn Hắc toản trùng thì dù có tu vi Phân niệm kỳ lưỡng tam trọng cũng không kịp phản ứng.
Trừ ra, đem hồng cầu này làm pháp khí cũng không tệ, ném vào đối phương mà bị đón đỡ bằng pháp khí, đàn Hắc toản trùng chui ra, đối phương mà dùng pháp bảo pháp khí bằng tinh kim thì sẽ lãnh đủ.
"Y đúng là cái gì cũng nghĩ ra.” Nghe Ngụy Tác giải thích, Hàn Vi Vi cũng hơi rùng mình.
Giáp xác Bảo thạch tích bị Ngụy Tác dùng chân hỏa nung chảy rồi đông kết lại không khác gì hồng bảo thạch, chỉ cần không phải là luyện khí tu sĩ thì rất khó lòng nhận ra. Dù là luyện khí tu sĩ cũng không biết bên trong có một đàn Hắc toản trùng.
Dùng thần thức nhìn vào, gã liền yên lòng hẳn.
Hắc toản trùng co cụm lại, không còn không gian nên uy lực cắn xẽ giảm đi, phải năm, sáu canh giờ mới ra được.
Đã xác định xong, Ngụy Tác thu hồng sắc bảo thạch cầu lại rồi móc ra một mớ giáp xác Bảo thạch tích, bổn cũ soạn lại.
Hao hết mấy chục tấm giáp xác, gã có trong tay mười sáu quả cầu đỏ rực.
Thi pháp không đầy nửa tuần hương, toàn bộ Hắc toản trùng đều bị giết chết.
Ngụy Tác điều khiển bạch ngọc hạc, đưa bọn Hàn Vi Vi bay đến gần cột đá xem xét thấy chi chít lỗ thủng, trông như tổ ong. Hơi nóng từ trong tỏa ra còn hơn cả mặt cát, như địa hỏa lô nối với hỏa mạch ở dưới lòng đất.
Gã định chẻ một cột ra xem sao, nhưng vì lục bào lão đầu cũng không rõ huyền hư nên gã do dự hồi lâu mà không dám, cố nén lòng hiếu kỳ xuống, tiếp tục thận trọng lướt đi.
Dọc đường gặp cả trăm trụ đá rải rác trong cốc, loáng thoáng hình thành vòng tròn, xem ra vào cốc từ hướng nào cũng khó lòng thoát khỏi đàn Hắc toản trùng số lượng kinh nhân.
Đi thêm một đoạn, bọn Ngụy Tác nhìn thấy rừng đá mà lục bào lão đầu nói.
Cột đá trong rừng không khác gì với cột ở bên ngoài khiến gã rất hoài nghi, lúc đến gần liệu có chui ra một đàn Hắc toản trùng.
"Sao hả!"
Nhưng đúng lúc đó, cách vòng ngoài cùng của khu rừng đá chừng mười dặm, đột nhiên dấy lên hoàng sắc vụ khí và cuồng phong. Không chỉ hai mắt không nhìn rõ tình hùng chung quanh mà thần thức cũng bị triệt để ngăn lại.
"Đây là pháp trận!"
Sắc mặt Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi biến hẳn, cùng lúc đó, giọng lục bào lão đầu thập phần băng lãnh vang lên trong tai gã, "Đây là Cửu khúc hoàng phong trận, đừng di động không thì lạc mất phương hướng, ta cũng không cách nào giúp các ngươi thoát khốn.”
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Bình luận facebook