Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Choang!
Một tiếng nổ vang lên, Âm mị nhận, Lưu huỳnh phi nhận và đôi ô trảo, một món linh khí và bán linh khí trực tiếp chẻ Xích hỏa ngao thuẫn trước mặt Văn Đạo Các thành mấy mảnh.
“Xong rồi!” Nhưng khiến Ngụy Tác đau lòng cực độ ré lên là tích tắc Xích hỏa ngao thuẫn bị chém võ cũng phun ra sóng lửa kinh nhân. Bị sóng lửa thiêu đốt, Lưu huỳnh phi nhận và đôi ô trảo không có vẻ tổn hại gì nhưng Âm mị nhận vốn không còn nguyên lành của gã lại mờ hẳn linh quang, uy năng tổn thất không nhỏ.
Kinh nghiệm đối địch của Văn Đạo Các phong phú hơn nhiều mấy tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng, cơ hồ cùng lúc bị Nhật chước bảo phù làm hoa mắt thì hắn không rõ đã kích phát pháp khí gì, quanh mình hắn và đạo sĩ lùn mập mờ mịt sương khói màu xanh đỏ đan nhau, che kín mấy chục trượng, không nhìn rõ cả hai đứng ở vị trí nào trong vùng sương khói. Ngũ hành đồng hoàn của Ngụy Tác cùng Lưu huỳnh phi nhận, đôi ô trảo, tất cả đều đánh hụt.
Cả ba liên thủ mà không hạ được Văn Đạo Các, Âm mị nhận đã mất uy lực không nhỏ, còn đánh kiểu gì nữa đây?
"Chạy!"
Ngụy Tác cơ hồ bỏ chạy đầu tiên.
"Gặp một tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng mà để chạy mất thì chữ Văn của ta chắc phải viết ngược mất.”
Tiếng cười lạnh lẽo cực độ của Văn Đạo Các cất lên, vù một tiếng, một dải hoàng quang từ trong vùng sương khói bay ra, giáng vào Huyền quy thuẫn sau lưng Ngụy Tác.
"Không phải chứ?"
Huyền quy thuẫn vốn dễ dàng chặn được bán linh khí lại bị hoàng quang hoa xuyên thủng một lỗ, linh khí trong pháp trận khắc trên mặt thuân tan biến, hoa lửa bừng sáng, rơi đánh choang xuống đất.
Dải sáng vàng do Văn Đạo Các phát ra là một pháp bảo trông như mỏ chim.
"Ngươi có sương thì ta cũng có khói!"
Thấy pháp bảo của Văn Đạo Các uy mãnh như thế, Ngụy Tác cũng bóp vỡ một viên ngọc lớn cỡ con ngươi. Viên ngọc này là pháp khí Linh vụ châu luyện chế từ mắt Bạch minh ngư được Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi đưa cho.
Hơi sương trắng xóa cơ hồ lan tràn toàn sơn cốc, Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ được hơi sương yểm hộ, cắm đầu bỏ chạy.
"Trò vặt vãnh!"
Lần này người nói là đạo sĩ lùn mập mặc bát quái đạo bào.
"Vù, vù, vù!" Cuồng phong đột nhiên dấy lên, như một con rắn lớn lao nhanh tronh sương trắng, mê vụ trong sơn cốc bị cuồng phong thổi tan sạch.
Sương tan đi, chỉ thấy đạo sĩ lùn mập bắt pháp quyết, cương phong lợi hại như vậy lại không phải do pháp khí kích phát mà là thuật pháp của lão.
Ngụy Tác lúc đó mà thấy đạo sĩ lùn mập phát ra thuật pháp lợi hại như thế, sẽ lại cảm nhận được giữa mình và tu sĩ Chu thiên cảnh cách biệt thế nào rồi giật mình. Nhưng màn sương của Linh vụ châu bị thổi tan, bị giật mình lại là đạo sĩ lùn mập và Văn Đạo Các.
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ đã chạy ra lối thoát khỏi sơn cốc, sắp sửa khuất bóng. Trước mặt đạo sĩ lùn mập và Văn Đạo Các chỉnh chỉnh tề tề là hơn ba mươi con Băng tuyết đao lang đứng xếp hàng.
Đàn Băng tuyết đao lang đều giơ chi trước như đại đao lên, nhe răng múa vuốt, đều như hung thần ác sát.
Ầm!
Bị ngần ấy Băng tuyết đao lang chém lên, không biết có biến thành đống thịt vụn không nữa? Đạo sĩ lùn mập sợ đến nhợt nhạt mặt mày không kịp nghĩ gì, đưa ngón tay chuối mắn lên bắt quyết một tấm pháp phù phát ra.
Tấm pháp phù này khẳng định cao hơn tam giai, uy lực cực kỳ đáng sợ, hình thành một quả dung nham thạch cầu đường kính chừng một trượng, liệt diễm cuồn cuộn, đồng thời chảy ra nham tương đổ rực. Dung nham thạch cầu xuất hiện liền đổ tới, tựa hồ đang chèn một đàn kiến, xô vào đàn Băng tuyết đao lang trước mặt đạo sĩ lùn mập.
Dung nham thạch cầu lợi hại như thế lăn qua đàn Băng tuyết đao lang nhưng chúng vẫn đứng im, vẫn như hung thần ác sát.
"Là giả!"
Đạo sĩ lùn mập nhận ra đàn Băng tuyết đao lang là giả, cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời phun máu như suối.
Ban nãu vì sợ bị xé thành từng mảnh, cuống lên nên lão kích phát một tấm tứ giai Dung nham cự thạch phù.
Tấm tứ giai phù lục giá trị mấy trăm viên hạ phẩm linh thạch lại bị đàn Băng tuyết đao lang giả khiến cho lãng phí.
"Tiểu tử này có lắm đồ cổ quái, chả trách Tử Tiêu và Thanh lão đạo đều chết trong tay hắn.” Văn Đạo Các mắt lóe hàn mang, vung mạnh tay, trước mặt xuất hiện một con bạch sắc ngọc hạc, đứng lên lưng rồi nói với lão đạo lùn mập giận suýt thổ huyết: "Ta đi chặn chúng trước, các hạ từ từ theo sau, xem ra đồ trên mình chúng đủ bù lại tổn thất hôm nay.”
"Phi độn pháp bảo?"
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ vừa chạy đến một dãy bậc đá đầy đá vụn, chưa kịp lấy hơi thì thấy bạch quang từ trên không vút tới. Nhìn rõ đạo bạch quang, Ngụy Tác tức thì kêu lên thê thảm. Thoáng sau, Văn Đạo Các đứng trên một con bạch sắc ngọc hạc còn lớn hơn người hắn đuổi tới.
Thấy cả toàn chạy hết tốc độ vẫn không sánh được với bạch sắc ngọc hạc biết bay của Văn Đạo Các, Ngụy Tác nhăn nhó đứng lại, hô to với hắn, "Vị đại ca này, lẽ nào đại ca không nghe tới câu nên chưa cho người ta một đường sống, sau này gặp lại dễ xử sự hơn sao?"
"Hôm nay ta giết ngươi, sau này khẳng định không gặp lại nữa.” Văn Đạo Các cười lạnh, "Bất quá nể tình ngươi chỉ có tu vi Thần hải cảnh tứ trọng nhưng làm được nhiều việc thế này, ta cũng có mấy phần bội phục. Trước khi giết ngươi, ta có thể đồng ý giúp ngươi hoàn thành một tâm nguyện chưa xong.”
"Thật hả?" Ngụy Tác sáng mắt lên
Văn Đạo Các cười lạnh, "Văn Đạo Các xưa nay nói một là một, hai là hai.”
Ngụy Tác bảo: "Vậy đại ca giết hộ đạo sĩ lùn mập kia, sau đó tìm một chỗ phong thủy bảo địa mà tự sát nhé?"
Văn Đạo Các hơi ngẩn ra, tức thì nổi giận: "Chết đến nơi còn dám tiêu khiển ta... "
"Còn nói một là một hai là hai, ngu xuẩn! Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ, thịt hắn!" Không đợi Văn Đạo Các nói xong, Ngụy Tác quát to, lại kích phát Nhật chước bảo phù. Cường quang chói lòa trùm lên Văn Đạo Các, Ngũ hành đồng hoàn lại trùm lên hắn.
"Đầu thai xong, lần tới ngươi lên nhớ đối phó một người thì đừng dùng cùng một thủ đoạn. Nhật chước bảo phù của ngươi, ta chỉ cần che mắt thì còn tác dụng gì nữa.” Văn Đạo Các lấy ra pháp bảo như hắc sắc như ý, không chỉ che trước mắt mà còn kết thành hắc quang như cây nấm. Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ phát ra Lưu huỳnh phi nhận và đôi ô trảo giáng vào quang tráo chỉ khiến nó rung lên. Xem ra hắc sắc như ý này chí ít cũng là bán linh khí, uy năng phòng ngự không kém gì Xích hỏa ngao thuẫn mới bị hủy.
"Vậy hả?" Ngụy Tác cũng cười lạnh, một tia hào quang xám xịt từ tay gã bay ra, được mấy trượng thì cháy lên rừng rực, hình thành một cái đuôi lửa khổng lồ.
"A!"
Mắt Văn Đạo Các hiện rõ nét kinh hoảng, thét lên kinh hoảng, ngọn lửa Ngụy Tác phát ra giáng vào hắc sắc quang tráo liền nổ tung, biến thành vô số lân hỏa lấp lánh quang mang màu lục.
"Rẹt, rẹt, rẹt."
Cơ hồ trong tích tắc, hắc sắc quang tráo bị thiêu rụi. Trong phạm vi mấy trượng quanh Văn Đạo Các ngập tràn lân hỏa tỏa khói dày đặc.
"Xong! Âm lân cốt kiếm không hổ với cái giá một ngàn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch, uy lực quá đáng sợ?" Ngụy Tác nhìn dải lân hỏa rừng rực, buột ra một câu. Uy lực nổ tung của Âm lân cốt kiếm đã không kém Âm mị nhận, âm lân hỏa sau đó còn thiêu đốt hộ tráo linh khí như đun tuyết, thật sự gọn gàng.
"Âm lân cốt kiếm! Tiểu tử, ngươi lại dùng thứ độc ác thế này! Ta nhất định xé ngươi làm vạn mảnh!"
Gã cho rằng lần này Văn Đạo Các nhiều khả năng biến thành một con vịt quay, nhưng chưa cảm thán xong thì Văn Đạo Các đã gầm lên giận dữ, từ trong dải lân hỏa cuồn cuộn lao ra.
"Thế còn chưa chết?" Ngụy Tác há hốc miệng nhìn hắn, hoàng sắc pháp y trên mình Văn Đạo Các xuất hiện nhiều lỗ cháy đen, đầu tóc cũng không khác gì của gã khi xưa, mặt còn sùi lên mấy mụn nước, nhưng không có vẻ gì thụ thương nặng.
"Choang!"
Cùng với tiếng Văn Đạo Các rống lên, pháp bảo hình mỏ chim đánh trúng tấm Huyền quy thuẫn còn lại của Ngụy Tác, đâm xuyên qua khiến tấm thuẫn rơi lăn lóc dưới đất.
"Chà!" Ngụy Tác toát mồ hôi lạnh, lại kích phát một tấm Ảo quang phù.
"Chuyện gì nữa đây?" Đạo sĩ lùn mập cũng đuổi đến nơi, đập vào mắt lão là một đàn lợn hân hoan chạy tới chỗ lão và Văn Đạo Các.
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Một tiếng nổ vang lên, Âm mị nhận, Lưu huỳnh phi nhận và đôi ô trảo, một món linh khí và bán linh khí trực tiếp chẻ Xích hỏa ngao thuẫn trước mặt Văn Đạo Các thành mấy mảnh.
“Xong rồi!” Nhưng khiến Ngụy Tác đau lòng cực độ ré lên là tích tắc Xích hỏa ngao thuẫn bị chém võ cũng phun ra sóng lửa kinh nhân. Bị sóng lửa thiêu đốt, Lưu huỳnh phi nhận và đôi ô trảo không có vẻ tổn hại gì nhưng Âm mị nhận vốn không còn nguyên lành của gã lại mờ hẳn linh quang, uy năng tổn thất không nhỏ.
Kinh nghiệm đối địch của Văn Đạo Các phong phú hơn nhiều mấy tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng, cơ hồ cùng lúc bị Nhật chước bảo phù làm hoa mắt thì hắn không rõ đã kích phát pháp khí gì, quanh mình hắn và đạo sĩ lùn mập mờ mịt sương khói màu xanh đỏ đan nhau, che kín mấy chục trượng, không nhìn rõ cả hai đứng ở vị trí nào trong vùng sương khói. Ngũ hành đồng hoàn của Ngụy Tác cùng Lưu huỳnh phi nhận, đôi ô trảo, tất cả đều đánh hụt.
Cả ba liên thủ mà không hạ được Văn Đạo Các, Âm mị nhận đã mất uy lực không nhỏ, còn đánh kiểu gì nữa đây?
"Chạy!"
Ngụy Tác cơ hồ bỏ chạy đầu tiên.
"Gặp một tu sĩ Thần hải cảnh tứ trọng mà để chạy mất thì chữ Văn của ta chắc phải viết ngược mất.”
Tiếng cười lạnh lẽo cực độ của Văn Đạo Các cất lên, vù một tiếng, một dải hoàng quang từ trong vùng sương khói bay ra, giáng vào Huyền quy thuẫn sau lưng Ngụy Tác.
"Không phải chứ?"
Huyền quy thuẫn vốn dễ dàng chặn được bán linh khí lại bị hoàng quang hoa xuyên thủng một lỗ, linh khí trong pháp trận khắc trên mặt thuân tan biến, hoa lửa bừng sáng, rơi đánh choang xuống đất.
Dải sáng vàng do Văn Đạo Các phát ra là một pháp bảo trông như mỏ chim.
"Ngươi có sương thì ta cũng có khói!"
Thấy pháp bảo của Văn Đạo Các uy mãnh như thế, Ngụy Tác cũng bóp vỡ một viên ngọc lớn cỡ con ngươi. Viên ngọc này là pháp khí Linh vụ châu luyện chế từ mắt Bạch minh ngư được Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi đưa cho.
Hơi sương trắng xóa cơ hồ lan tràn toàn sơn cốc, Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ được hơi sương yểm hộ, cắm đầu bỏ chạy.
"Trò vặt vãnh!"
Lần này người nói là đạo sĩ lùn mập mặc bát quái đạo bào.
"Vù, vù, vù!" Cuồng phong đột nhiên dấy lên, như một con rắn lớn lao nhanh tronh sương trắng, mê vụ trong sơn cốc bị cuồng phong thổi tan sạch.
Sương tan đi, chỉ thấy đạo sĩ lùn mập bắt pháp quyết, cương phong lợi hại như vậy lại không phải do pháp khí kích phát mà là thuật pháp của lão.
Ngụy Tác lúc đó mà thấy đạo sĩ lùn mập phát ra thuật pháp lợi hại như thế, sẽ lại cảm nhận được giữa mình và tu sĩ Chu thiên cảnh cách biệt thế nào rồi giật mình. Nhưng màn sương của Linh vụ châu bị thổi tan, bị giật mình lại là đạo sĩ lùn mập và Văn Đạo Các.
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ đã chạy ra lối thoát khỏi sơn cốc, sắp sửa khuất bóng. Trước mặt đạo sĩ lùn mập và Văn Đạo Các chỉnh chỉnh tề tề là hơn ba mươi con Băng tuyết đao lang đứng xếp hàng.
Đàn Băng tuyết đao lang đều giơ chi trước như đại đao lên, nhe răng múa vuốt, đều như hung thần ác sát.
Ầm!
Bị ngần ấy Băng tuyết đao lang chém lên, không biết có biến thành đống thịt vụn không nữa? Đạo sĩ lùn mập sợ đến nhợt nhạt mặt mày không kịp nghĩ gì, đưa ngón tay chuối mắn lên bắt quyết một tấm pháp phù phát ra.
Tấm pháp phù này khẳng định cao hơn tam giai, uy lực cực kỳ đáng sợ, hình thành một quả dung nham thạch cầu đường kính chừng một trượng, liệt diễm cuồn cuộn, đồng thời chảy ra nham tương đổ rực. Dung nham thạch cầu xuất hiện liền đổ tới, tựa hồ đang chèn một đàn kiến, xô vào đàn Băng tuyết đao lang trước mặt đạo sĩ lùn mập.
Dung nham thạch cầu lợi hại như thế lăn qua đàn Băng tuyết đao lang nhưng chúng vẫn đứng im, vẫn như hung thần ác sát.
"Là giả!"
Đạo sĩ lùn mập nhận ra đàn Băng tuyết đao lang là giả, cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời phun máu như suối.
Ban nãu vì sợ bị xé thành từng mảnh, cuống lên nên lão kích phát một tấm tứ giai Dung nham cự thạch phù.
Tấm tứ giai phù lục giá trị mấy trăm viên hạ phẩm linh thạch lại bị đàn Băng tuyết đao lang giả khiến cho lãng phí.
"Tiểu tử này có lắm đồ cổ quái, chả trách Tử Tiêu và Thanh lão đạo đều chết trong tay hắn.” Văn Đạo Các mắt lóe hàn mang, vung mạnh tay, trước mặt xuất hiện một con bạch sắc ngọc hạc, đứng lên lưng rồi nói với lão đạo lùn mập giận suýt thổ huyết: "Ta đi chặn chúng trước, các hạ từ từ theo sau, xem ra đồ trên mình chúng đủ bù lại tổn thất hôm nay.”
"Phi độn pháp bảo?"
Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ vừa chạy đến một dãy bậc đá đầy đá vụn, chưa kịp lấy hơi thì thấy bạch quang từ trên không vút tới. Nhìn rõ đạo bạch quang, Ngụy Tác tức thì kêu lên thê thảm. Thoáng sau, Văn Đạo Các đứng trên một con bạch sắc ngọc hạc còn lớn hơn người hắn đuổi tới.
Thấy cả toàn chạy hết tốc độ vẫn không sánh được với bạch sắc ngọc hạc biết bay của Văn Đạo Các, Ngụy Tác nhăn nhó đứng lại, hô to với hắn, "Vị đại ca này, lẽ nào đại ca không nghe tới câu nên chưa cho người ta một đường sống, sau này gặp lại dễ xử sự hơn sao?"
"Hôm nay ta giết ngươi, sau này khẳng định không gặp lại nữa.” Văn Đạo Các cười lạnh, "Bất quá nể tình ngươi chỉ có tu vi Thần hải cảnh tứ trọng nhưng làm được nhiều việc thế này, ta cũng có mấy phần bội phục. Trước khi giết ngươi, ta có thể đồng ý giúp ngươi hoàn thành một tâm nguyện chưa xong.”
"Thật hả?" Ngụy Tác sáng mắt lên
Văn Đạo Các cười lạnh, "Văn Đạo Các xưa nay nói một là một, hai là hai.”
Ngụy Tác bảo: "Vậy đại ca giết hộ đạo sĩ lùn mập kia, sau đó tìm một chỗ phong thủy bảo địa mà tự sát nhé?"
Văn Đạo Các hơi ngẩn ra, tức thì nổi giận: "Chết đến nơi còn dám tiêu khiển ta... "
"Còn nói một là một hai là hai, ngu xuẩn! Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ, thịt hắn!" Không đợi Văn Đạo Các nói xong, Ngụy Tác quát to, lại kích phát Nhật chước bảo phù. Cường quang chói lòa trùm lên Văn Đạo Các, Ngũ hành đồng hoàn lại trùm lên hắn.
"Đầu thai xong, lần tới ngươi lên nhớ đối phó một người thì đừng dùng cùng một thủ đoạn. Nhật chước bảo phù của ngươi, ta chỉ cần che mắt thì còn tác dụng gì nữa.” Văn Đạo Các lấy ra pháp bảo như hắc sắc như ý, không chỉ che trước mắt mà còn kết thành hắc quang như cây nấm. Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ phát ra Lưu huỳnh phi nhận và đôi ô trảo giáng vào quang tráo chỉ khiến nó rung lên. Xem ra hắc sắc như ý này chí ít cũng là bán linh khí, uy năng phòng ngự không kém gì Xích hỏa ngao thuẫn mới bị hủy.
"Vậy hả?" Ngụy Tác cũng cười lạnh, một tia hào quang xám xịt từ tay gã bay ra, được mấy trượng thì cháy lên rừng rực, hình thành một cái đuôi lửa khổng lồ.
"A!"
Mắt Văn Đạo Các hiện rõ nét kinh hoảng, thét lên kinh hoảng, ngọn lửa Ngụy Tác phát ra giáng vào hắc sắc quang tráo liền nổ tung, biến thành vô số lân hỏa lấp lánh quang mang màu lục.
"Rẹt, rẹt, rẹt."
Cơ hồ trong tích tắc, hắc sắc quang tráo bị thiêu rụi. Trong phạm vi mấy trượng quanh Văn Đạo Các ngập tràn lân hỏa tỏa khói dày đặc.
"Xong! Âm lân cốt kiếm không hổ với cái giá một ngàn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch, uy lực quá đáng sợ?" Ngụy Tác nhìn dải lân hỏa rừng rực, buột ra một câu. Uy lực nổ tung của Âm lân cốt kiếm đã không kém Âm mị nhận, âm lân hỏa sau đó còn thiêu đốt hộ tráo linh khí như đun tuyết, thật sự gọn gàng.
"Âm lân cốt kiếm! Tiểu tử, ngươi lại dùng thứ độc ác thế này! Ta nhất định xé ngươi làm vạn mảnh!"
Gã cho rằng lần này Văn Đạo Các nhiều khả năng biến thành một con vịt quay, nhưng chưa cảm thán xong thì Văn Đạo Các đã gầm lên giận dữ, từ trong dải lân hỏa cuồn cuộn lao ra.
"Thế còn chưa chết?" Ngụy Tác há hốc miệng nhìn hắn, hoàng sắc pháp y trên mình Văn Đạo Các xuất hiện nhiều lỗ cháy đen, đầu tóc cũng không khác gì của gã khi xưa, mặt còn sùi lên mấy mụn nước, nhưng không có vẻ gì thụ thương nặng.
"Choang!"
Cùng với tiếng Văn Đạo Các rống lên, pháp bảo hình mỏ chim đánh trúng tấm Huyền quy thuẫn còn lại của Ngụy Tác, đâm xuyên qua khiến tấm thuẫn rơi lăn lóc dưới đất.
"Chà!" Ngụy Tác toát mồ hôi lạnh, lại kích phát một tấm Ảo quang phù.
"Chuyện gì nữa đây?" Đạo sĩ lùn mập cũng đuổi đến nơi, đập vào mắt lão là một đàn lợn hân hoan chạy tới chỗ lão và Văn Đạo Các.
Thông Thiên Chi Lộ
Tác giả: Vô Tội
------oo0oo-----
Bình luận facebook