Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
- Hừ hừ, chuyện các ngươi cần ta đã làm được, cho dù ta đáp ứng hôn sự này thì sao chứ? Rốt cuộc tên Lục Thiểu Du kia có thể cưới nữ nhi của ta hay không, phải xem bổn sự của hắn!
- Hừ, nếu bổn sự của hắn khá lớn, ngươi thực sự gả nữ nhi cho hắn!
Tiếng cười lạnh từ bên ngoài truyền tới.
- Phu nhân, vì sao ngươi tới đây?
- Tại sao ta không thể tới chứ?
Một thân bạch y, một thiếu phụ thân ảnh ướt át tiến vào phòng, nhìn tổng đốc đang đi đi lại lại trong phòng, bỗng nhiên cười, nói:
- Nếu như ngươi không có nắm chắc lớn như vậy, bây giờ ta sẽ lập tức đi giết Lục Thiểu Du kia.
- Nàng đi giết Lục Thiểu Du?
Mã Trường Thiên nhẹ nhàng nhíu mày, nói:
- Ngọc nhi, hiện giờ ta đã đủ loạn rồi, nàng đứng gây thêm chuyện cho ta chứ?
- Thành công, không có vấn đề, chỉ cần ngươi không đẩy nữ nhi của ta vào trong hố lửa, ta sẽ không làm phiền ngươi đâu!
- Chuyện này không đơn giản như nàng tưởng tượng đâu!
- Ta không có hứng thú với chuyện lục đục của đàn ông, cũng không có tâm tư nghe ngươi giải thích, tóm lại, chuyện đã như vậy, hoặc là ngươi hủy hôn sự của nữ nhi ngươi, không thì là...
- Không muốn cũng không được, hôn sự này ta đã quyết định đáp ứng, không cần dài dòng...
- Ngươi đồng ý, ta không đồng ý...
- Hãy nghe ta nói hết!
Mã Thiên Trường trầm giọng nói ra:
- Ba ngày sau, Lục Thiểu Du sẽ đến chính thức cầu thân, mấy ngày nữa sẽ đến đón dâu, nàng nên để ta yên ổn một chút, không cho phép ai làm ầm ĩ!
- Ngươi muốn ta nghĩ biện pháp đại náo hôn lễ? Ta thích...
Thiếu phụ nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở.
Gương mặt của Mã Trường Thiên đổ đầy mồ hôi lạnh nhìn nàng, nói:
- Ngọc nhi, đây là hôn lễ của nữ nhi ngươi a, bọn họ còn phải mời trà nàng, nàng đại náo hôn lễ làm gì? Nàng nghe lời của ta, nữ nhi của Mã Thiên Trường ta xuất giá, mặc kệ nàng gả cho ai, chỉ cần có bản lĩnh mang kiệu hoa rời khỏi đại môn, rời khỏi phủ tổng đốc, thì ta sẽ đáp ứng.
- Ngươi sẽ cho hắn đoạt nữ nhi đi?
Lúc này, thiếu phụ không nổi nóng chút nào, ngược lại hứng thú bừng bừng nhìn Mã Thiên Trường, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
- Không tới phiên ngươi động thủ!
Trán của Mã Thiên Trường đầy mồ hôi lạnh, nói ra.
- Cái gì, có người dám đoạt nữ nhi của ta?
Rốt cuộc thiếu phụ cũng nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Mã Thiên Trường, lập tức lông mày đứng lên, sát khí trên người của nàng xuất hiện.
- Quá mức quá phận, quá phận, có ai dám to gan như vậy, dám đánh chủ ý lên nữ nhi của ta?
- Ngươi không cần xen vào, chỉ cần chờ xem cuộc vui là được, Lục Thiểu Du tám phần là không đồng ý cửa ải này, nhưng mà, nếu hắn may mắn vượt qua cửa ải này, như vậy, nếu như ngươi cao hứng, có thể ra tay giết hắn!
Mã Thiên Trường nói ra, cười cười nhìn thiếu phụ.
- Nhưng mà, có một việc ta phải nhắc nhở ngươi, Lục Thiểu Du là cường giả Bát phẩm đấy, kiếm thuật xuất thần nhập hóa, ngươi giết hắn được sao?
- Kiếm thuật sao siêu? Bất quá cũng chỉ là một man phu mà thôi
Thiếu phụ cười cười:
- Ta ngược lại muốn xem ai có thể tới cướp cô dâu đây, chuyện này vô cùng thú vị à nha.
Đại Tấn Long Đức năm mười hai, đầu thu.
Gió thổi qua mang theo hơi nóng, thời tiết lúc này rất nóng.
Cửa thành Tần Lăng quận thành, trước sau vẫn náo nhiệt, người ra vào rất náo nhiệt.
ô gia chân tuyển đại hội chấm dứt, nhưng lại có một tin tức khác làm cho Tần Lăng quận thành xuất hiện phong ba lớn hơn.
Bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du tự mình đến phủ tổng đốc cầu hôn.
Đây chính là chuyện náo nhiệt hơn cả ô gia chân tuyển đại hội, cũng là chuyện náo động hơn.
Bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du, cường giả Bát phẩm, là một đời cường giả trẻ tuổi mạnh nhất trong võ lâm Đại Tấn, chấp sự trẻ tuổi nhất Minh Nghĩa Kinh Viện, nổi tiếng xa gần.
Cưỡi trên một con ngựa lớn đến phủ tổng đốc cầu hôn.
Không đề cập tới những hoạt động sau lưng lần kết quan hệ thông gia này, chỉ nói tên tuổi của bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du cũng có lực sát thương rất mạnh, đủ để thu hút ánh mắt của cả Đại Tấn.
Một đường đi thẳng trên quan đạo của Tần Lăng quận thành, vẫn là ngựa xe như nước, người đến người đi, nhưng khác với trước đây, người đi đường đoạn đường này, giống như có cảm giác không yên, bắt đầu mở cửa thành từ sáng sớm, người đi trên con đường này, ngừng ngừng lại một chút, thỉnh thoảng còn quay đầu lại liếc nhìn, giống như đang chờ mong cái gì đó.
Thời điểm mặt trời sắp lên giữa trưa, ở trên quan đạo phía xa xa, truyền ra một loạt âm thanh ầm ĩ rất lớn, một đội xe ngựa xuất hiện cuối cùng trên quan đạo, từ từ mà đi, làm cho người đi đường đều dừng bước, rất tự giác đứng ở hai bên của con đường, ngẩn đầu nhìn lên, dùng một loại tư thế ngưỡng mộ, hâm mộ, ghen ghét, hiếu kỳ...
Trong thời gian ngắn, giống như tất cả cảm xúc, chính diện, mặt trái, trung tính, đều từ vẻ mặt của đám người qua đường mà biểu đạt ra.
- Cái con mẹ nó, vì sao mà hôm qua lão tử lại trần truồng nhảy vào thùng nước lạnh chứ? Vì sao sáng sớm hôm nay bệnh không dậy nổi? Vì sao cái đầu ngu xuẩn của ta lại không nhớ hôm nay là ngày bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du đến phủ tổng đốc cầu thân chứ? Vì sao hôm nay cái chân của ta lại không nhắc lên được chứ?
Vương Phúc là tiểu đội trưởng bảo vệ cửa thành Tần Lăng quận thành vào hôm nay, theo sớm đến bây giờ, trong lòng của hắn chỉ có hưng phấn và vui vẻ, bởi vì người trong thiên hạ đều biết hôm nay bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du muốn đích thân đến phủ tổng đốc cầu thân, đúng vào lúc hắn trực, không chỉ có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của siêu cấp cường giả trong truyền thuyết, quan trọng hơn chính là nếu may mắn sẽ được thẳng ít bạc trắng, dù hắn chỉ là một tiểu binh thủ thành, nhưng miễn cưỡng vẫn được xem là cấp dưới của phủ tổng đốc, nếu bạch y Kiếm Thánh và Minh Nghĩa Kinh Viện đi ngang qua đây, chỉ cần mình giữ yên không có náo loạn, Minh Nghĩa Kinh Viện sẽ thưởng cho hắn.
Hơn nữa trong đoạn thời gian sau này, thời điểm uống rượu với đồng liêu có thể đánh rắm, chẳng phải đề tài này rất hay sao?
Công việc tốt như vậy, người bình thường muốn cầu còn cầu không được, nếu như không phải hậu trường của hắn cứng rắn, hôm nay cũng không tới phiên hắn thủ thành.
Nhưng bây giờ, hắn đứng ở cửa thành, nắm trường thương trong tay, thân thể phát run, cảm giác được trong nội tâm hơi lạnh, quả muốn ôm đầu khóc rống.
Quang đạo thẳng tắp, một bóng người mặc áo xanh, đong đưa cây quạt nhỏ, nhàn nhã tiêu sái đi tới cửa thành, hoàn toàn khác với đoàn người cầu thân, vị này, là từ trong nội thành đi ra bên ngoài.
- Hừ, nếu bổn sự của hắn khá lớn, ngươi thực sự gả nữ nhi cho hắn!
Tiếng cười lạnh từ bên ngoài truyền tới.
- Phu nhân, vì sao ngươi tới đây?
- Tại sao ta không thể tới chứ?
Một thân bạch y, một thiếu phụ thân ảnh ướt át tiến vào phòng, nhìn tổng đốc đang đi đi lại lại trong phòng, bỗng nhiên cười, nói:
- Nếu như ngươi không có nắm chắc lớn như vậy, bây giờ ta sẽ lập tức đi giết Lục Thiểu Du kia.
- Nàng đi giết Lục Thiểu Du?
Mã Trường Thiên nhẹ nhàng nhíu mày, nói:
- Ngọc nhi, hiện giờ ta đã đủ loạn rồi, nàng đứng gây thêm chuyện cho ta chứ?
- Thành công, không có vấn đề, chỉ cần ngươi không đẩy nữ nhi của ta vào trong hố lửa, ta sẽ không làm phiền ngươi đâu!
- Chuyện này không đơn giản như nàng tưởng tượng đâu!
- Ta không có hứng thú với chuyện lục đục của đàn ông, cũng không có tâm tư nghe ngươi giải thích, tóm lại, chuyện đã như vậy, hoặc là ngươi hủy hôn sự của nữ nhi ngươi, không thì là...
- Không muốn cũng không được, hôn sự này ta đã quyết định đáp ứng, không cần dài dòng...
- Ngươi đồng ý, ta không đồng ý...
- Hãy nghe ta nói hết!
Mã Thiên Trường trầm giọng nói ra:
- Ba ngày sau, Lục Thiểu Du sẽ đến chính thức cầu thân, mấy ngày nữa sẽ đến đón dâu, nàng nên để ta yên ổn một chút, không cho phép ai làm ầm ĩ!
- Ngươi muốn ta nghĩ biện pháp đại náo hôn lễ? Ta thích...
Thiếu phụ nghe xong, lập tức mặt mày hớn hở.
Gương mặt của Mã Trường Thiên đổ đầy mồ hôi lạnh nhìn nàng, nói:
- Ngọc nhi, đây là hôn lễ của nữ nhi ngươi a, bọn họ còn phải mời trà nàng, nàng đại náo hôn lễ làm gì? Nàng nghe lời của ta, nữ nhi của Mã Thiên Trường ta xuất giá, mặc kệ nàng gả cho ai, chỉ cần có bản lĩnh mang kiệu hoa rời khỏi đại môn, rời khỏi phủ tổng đốc, thì ta sẽ đáp ứng.
- Ngươi sẽ cho hắn đoạt nữ nhi đi?
Lúc này, thiếu phụ không nổi nóng chút nào, ngược lại hứng thú bừng bừng nhìn Mã Thiên Trường, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
- Không tới phiên ngươi động thủ!
Trán của Mã Thiên Trường đầy mồ hôi lạnh, nói ra.
- Cái gì, có người dám đoạt nữ nhi của ta?
Rốt cuộc thiếu phụ cũng nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Mã Thiên Trường, lập tức lông mày đứng lên, sát khí trên người của nàng xuất hiện.
- Quá mức quá phận, quá phận, có ai dám to gan như vậy, dám đánh chủ ý lên nữ nhi của ta?
- Ngươi không cần xen vào, chỉ cần chờ xem cuộc vui là được, Lục Thiểu Du tám phần là không đồng ý cửa ải này, nhưng mà, nếu hắn may mắn vượt qua cửa ải này, như vậy, nếu như ngươi cao hứng, có thể ra tay giết hắn!
Mã Thiên Trường nói ra, cười cười nhìn thiếu phụ.
- Nhưng mà, có một việc ta phải nhắc nhở ngươi, Lục Thiểu Du là cường giả Bát phẩm đấy, kiếm thuật xuất thần nhập hóa, ngươi giết hắn được sao?
- Kiếm thuật sao siêu? Bất quá cũng chỉ là một man phu mà thôi
Thiếu phụ cười cười:
- Ta ngược lại muốn xem ai có thể tới cướp cô dâu đây, chuyện này vô cùng thú vị à nha.
Đại Tấn Long Đức năm mười hai, đầu thu.
Gió thổi qua mang theo hơi nóng, thời tiết lúc này rất nóng.
Cửa thành Tần Lăng quận thành, trước sau vẫn náo nhiệt, người ra vào rất náo nhiệt.
ô gia chân tuyển đại hội chấm dứt, nhưng lại có một tin tức khác làm cho Tần Lăng quận thành xuất hiện phong ba lớn hơn.
Bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du tự mình đến phủ tổng đốc cầu hôn.
Đây chính là chuyện náo nhiệt hơn cả ô gia chân tuyển đại hội, cũng là chuyện náo động hơn.
Bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du, cường giả Bát phẩm, là một đời cường giả trẻ tuổi mạnh nhất trong võ lâm Đại Tấn, chấp sự trẻ tuổi nhất Minh Nghĩa Kinh Viện, nổi tiếng xa gần.
Cưỡi trên một con ngựa lớn đến phủ tổng đốc cầu hôn.
Không đề cập tới những hoạt động sau lưng lần kết quan hệ thông gia này, chỉ nói tên tuổi của bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du cũng có lực sát thương rất mạnh, đủ để thu hút ánh mắt của cả Đại Tấn.
Một đường đi thẳng trên quan đạo của Tần Lăng quận thành, vẫn là ngựa xe như nước, người đến người đi, nhưng khác với trước đây, người đi đường đoạn đường này, giống như có cảm giác không yên, bắt đầu mở cửa thành từ sáng sớm, người đi trên con đường này, ngừng ngừng lại một chút, thỉnh thoảng còn quay đầu lại liếc nhìn, giống như đang chờ mong cái gì đó.
Thời điểm mặt trời sắp lên giữa trưa, ở trên quan đạo phía xa xa, truyền ra một loạt âm thanh ầm ĩ rất lớn, một đội xe ngựa xuất hiện cuối cùng trên quan đạo, từ từ mà đi, làm cho người đi đường đều dừng bước, rất tự giác đứng ở hai bên của con đường, ngẩn đầu nhìn lên, dùng một loại tư thế ngưỡng mộ, hâm mộ, ghen ghét, hiếu kỳ...
Trong thời gian ngắn, giống như tất cả cảm xúc, chính diện, mặt trái, trung tính, đều từ vẻ mặt của đám người qua đường mà biểu đạt ra.
- Cái con mẹ nó, vì sao mà hôm qua lão tử lại trần truồng nhảy vào thùng nước lạnh chứ? Vì sao sáng sớm hôm nay bệnh không dậy nổi? Vì sao cái đầu ngu xuẩn của ta lại không nhớ hôm nay là ngày bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du đến phủ tổng đốc cầu thân chứ? Vì sao hôm nay cái chân của ta lại không nhắc lên được chứ?
Vương Phúc là tiểu đội trưởng bảo vệ cửa thành Tần Lăng quận thành vào hôm nay, theo sớm đến bây giờ, trong lòng của hắn chỉ có hưng phấn và vui vẻ, bởi vì người trong thiên hạ đều biết hôm nay bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du muốn đích thân đến phủ tổng đốc cầu thân, đúng vào lúc hắn trực, không chỉ có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của siêu cấp cường giả trong truyền thuyết, quan trọng hơn chính là nếu may mắn sẽ được thẳng ít bạc trắng, dù hắn chỉ là một tiểu binh thủ thành, nhưng miễn cưỡng vẫn được xem là cấp dưới của phủ tổng đốc, nếu bạch y Kiếm Thánh và Minh Nghĩa Kinh Viện đi ngang qua đây, chỉ cần mình giữ yên không có náo loạn, Minh Nghĩa Kinh Viện sẽ thưởng cho hắn.
Hơn nữa trong đoạn thời gian sau này, thời điểm uống rượu với đồng liêu có thể đánh rắm, chẳng phải đề tài này rất hay sao?
Công việc tốt như vậy, người bình thường muốn cầu còn cầu không được, nếu như không phải hậu trường của hắn cứng rắn, hôm nay cũng không tới phiên hắn thủ thành.
Nhưng bây giờ, hắn đứng ở cửa thành, nắm trường thương trong tay, thân thể phát run, cảm giác được trong nội tâm hơi lạnh, quả muốn ôm đầu khóc rống.
Quang đạo thẳng tắp, một bóng người mặc áo xanh, đong đưa cây quạt nhỏ, nhàn nhã tiêu sái đi tới cửa thành, hoàn toàn khác với đoàn người cầu thân, vị này, là từ trong nội thành đi ra bên ngoài.
Bình luận facebook