Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135
Khí lực thật lớn! Tiểu Báo Tử không thể tưởng được lực lượng của mình lại không bằng một gia đinh nhỏ gầy của Văn gia, thực lực thằng này ít nhất cũng đạt tới Nhất phẩm.
Nhưng mà đó chỉ là gia đinh thôi, xem ra thực lực tên gia đinh này không thể coi thường a!
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử thầm khen một tiếng, cũng không nhiều lời, cầm tiểu chùy đi theo dám người xông vào hậu viện.
Hậu viện, đèn đuốc sáng trưng, một nhóm lớn nhóm nhỏ ào ào tiến vào hậu viện, âm thanh rất huyên náo.
Lại qua một lát, âm thanh dần nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, cả sân nhỏ đã yên tĩnh lại.
Duy nhất có thể nghe được, chính là tiếng hít thở của mọi người và tiếng đuốc bốc cháy.
Tiểu Báo Tử đứng trong đám người, đã thấy rõ tình hình trong nội viện, hai đạo thân ảnh đứng cùng một chỗ.
Chuyện này, đúng là khó làm!
Ở giữa hậu viện, có ba người, hai người đứng cùng nhau, một người bị nâng lên không trung.
Bị nâng lên giữa không trung chính gia chủ Văn gia, Văn Hoa Dương, còn hai người đang đứng, một là sư phụ Từ Ung của Tiểu Báo Tử, sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào, khóe miệng còn xuất hiện một vết máu.
Tuy đứng ở đó, trong tay cầm một đại thiết chùy, nhưng bộ dáng bất ổn, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Còn một người khác, chính là một người xa lạ, thân mặc áo choàng màu đen, cái áo choàng này Tiểu Báo Tử hết sức quen thuộc. Hình như đã gặp nhau ở đâu rồi, nhớ cả buổi, vừa rồi nghĩ đến, cái áo choàng này là bộ dáng võ sĩ tuyệt địa trong phim ảnh kiếp trước, nhưng cái khác duy nhất là ở phía sau áo choàng, lại có thiêu một con gà trống bằng chỉ màu vàng, con gà trống này đang giương đôi cánh ra, vô cùng uy phong.
Mà trên thực tế, người này cũng vô cùng uy phong, thân thể ẩn bên trong áo choàng, ngay cả mặt mũi cũng đeo một cái mặt nạ bằng đồng xanh, làm cho người ta không nhìn rõ mặt mũi của hắn.
Tay trái của hắn giơ lên, chính là gia chủ Văn gia Văn Hoa Dương, đưa hẳn lên khỏi mặt đất, hai chân lơ lửng, không có một tia lực lượng phản kháng.
Bởi vì nhìn thấy tình huống quỷ dị này, cho nên, người xông vào hậu viện không dám lỗ mảng, sợ nói nhiều một câu, sẽ hại tính mạng của gia chủ.
Khi đó hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Bởi vậy, một đám gia đinh, hộ viện, thậm chí cao thủ Văn gia, đều cầm vũ khí đứng trong nội viện, lấy ba người làm trung tâm bao bọc lại, cũng không dám xông về phía trước.
- Các hạ là người phương nào, vì sao đối địch với Văn gia chúng ta.
Hơn phân nửa tiếng nổ, là do đại nhi tử của Văn Hoa Dương gây ra, chính là đại công tử Văn Chiến, trong tay Văn Chiến cầm một thanh đại quan đao.
Lưỡi đao chỉ về phía nhân vật thần bí kia, tức giận hỏi.
- Giao Thiên La Huyền Kim ra, ta sẽ thả người!
Thần bí nhân nói với giọng khàn khàn, nhìn Từ Ung lung lay sắp ngã, như muốn nói, thực lực của ngươi ta biết, nhưng những người này không lưu được ta!
- Khục khục!
Từ Ung vừa muốn mở miệng, nhưng lời nói vừa đến cổ, đã bị tiếng khục khục chặn lại.
Nhả ra một ngụm máu, lúc này mới nói:
- Đây là đồ của Văn gia, ta chỉ tới hỗ trợ mà thôi, không thể làm chủ, mà những người khác ở đây cũng không thể làm chủ, người duy nhất có thể làm chủ đang nằm trên tay của ngươi, Văn Hoa Dương.
Nét mặt phía sau mặt nạ, lộ ra một tia khinh thường và vui vẻ, nói:
- Ngươi nói cũng có đạo lý, nếu là như vậy, ta sẽ nói với hắn.
Khi đang nói chuyện, nhẹ buông tay, ném Văn Hoa Dương vào một hốc, cơ hồ cùng lúc đó, thân thể của hắn nhoáng một cái, trong nháy mắt đã đến trước mặt Văn Chiến, khẽ vươn tay, ý đồ lập lại chiêu cũ, xách Văn Chiến lên.
- Ăn của ta một chùy!
Từ Ung nhìn thấy động tác của hắc bào nhân, vung đại chùy trong tay lên, vận dụng sức lực, đánh về phía hắn.
Cái chùy này không nhỏ như của Tiểu Báo Tử, vốn đã nặng hơn trăm cân, nhưng lực đạo đánh xuống, phải hơn ngàn cân, mục tiêu chính là bóng lưng của hắc bào nhân.
- Hừ!
Người nọ thế đi không thay đổi, tay trái chụp vào Văn Chiến, tốt xấu gì Văn Chiến cũng là cao thủ Tam phẩm, dưới một trảo của hắn, không hề có một tia kháng cự.
Thoáng cái đã bị xách cổ lên, giống như một con gà con, đồng thời, tay phải hắn vung ra sau, đón một chùy của Từ Ung rất nhẹ nhàng.
- Oanh!
Ngón trỏ của hắn và đại chùy của Từ Ung đụng nhau, phát ra một âm thanh thanh thúy.
Với nhãn lực của Tiểu Báo Tử, nhìn thấy rõ ràng, lúc va chạm với đại chùy, đầu ngón tay của hắn phát ra một vầng sáng mờ mịt.
Người nọ chỉ cùng một ngón tay, sau đó rút tay về, mà cả người Từ Ung như bị trọng kích, bay ra ngoài, đại chùy trong tay cũng không cầm nổi, rơi xuống mặt đất, nẩy lên hai cái, liền nằm bất động.
- Sư phụ!
Tiểu Báo Tử nhìn thấy Từ Ung bị đánh bay, trong nội tâm nhảy lên một cái, thân thể lao từ trong đám người ra ngoài, vung vẩy hai thanh tiểu chùy trong tay, tiến về phía hắc bào nhân.
Hắc bào nhân cũng không quay đầu trở lại, không thèm liếc nhìn Tiểu Báo Tử, tùy ý để cho song chùy của Tiểu Báo Tử đánh vào sau lưng của hắn.
Tiểu Báo Tử thấy hắn không tránh không né, trong lòng biết không tốt, nhưng hiện tại hắn đã phóng lao thì phải theo lao, thân thể bảo trì tư thế lao về phía trước, tiểu chùy trong tay đánh về phía hắc bào nhân.
- Phốc!
Tiểu chùy của Tiểu Báo Tửu còn cách lưng của hắc bào nhân nửa xích thì dừng lại, Tiểu Báo Tửu cảm thấy lực đạo một búa của mình như nện lên một bức tường mềm dẻo, nhưng không thể nào điều khiển được nữa.
- Không tốt!
ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, một cổ chấn động rất nhỏ từ trên song chùy truyền tới, tuy chấn động này rất nhỏ, nhưng tần suất cực cao, Tiểu Báo Tử cảm giác hai tay của mình tê rần, lực lượng hai tay hoàn toàn biến mất, song chùy rơi xuống đất, nhưng chấn động thì không biến mất, mà chạy dọc theo tiểu chùy tiến dần lên tay Tiểu Báo Tử.
- Cương khí! Không tốt!
Trong thời gian ngắn, Tiểu Báo Tử cảm giác đạo chấn động rất nhỏ này bắt đầu phá hư kết cấu hai tay của hắn. Tuy nhìn ở bên ngoài không thấy biến hóa gì, nhưng bên trong da thịt, kinh mạch, mạch máu, và các tế bào của hắn trong nháy mắt, bị chấn mạnh nghiền nát không chịu nổi, đồng thời, tâm hắn nhảy mạnh một cái. Truyền khắp toàn thân, sắc mặt của hắn đỏ bừng, ngã xuống đất, không đợi hắn rơi xuống đất, thân thể của hắn đã bị chấn động này phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại một lớp da thịt bên ngoài.
Cương khí thật độc ác.
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử thầm mắng một tiếng, cưỡng chế tâm tình, xoay người lúc ngã xuống. Hai vai vì không thể nghiêng sanh hai bên, sau đó giãn ra, chuyển động theo một phương thức kỳ lạ, co rụt lại rồi lại giãn ra, đem lực đạo cổ quái này bức ra ngoài.
Nhưng mà đó chỉ là gia đinh thôi, xem ra thực lực tên gia đinh này không thể coi thường a!
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử thầm khen một tiếng, cũng không nhiều lời, cầm tiểu chùy đi theo dám người xông vào hậu viện.
Hậu viện, đèn đuốc sáng trưng, một nhóm lớn nhóm nhỏ ào ào tiến vào hậu viện, âm thanh rất huyên náo.
Lại qua một lát, âm thanh dần nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, cả sân nhỏ đã yên tĩnh lại.
Duy nhất có thể nghe được, chính là tiếng hít thở của mọi người và tiếng đuốc bốc cháy.
Tiểu Báo Tử đứng trong đám người, đã thấy rõ tình hình trong nội viện, hai đạo thân ảnh đứng cùng một chỗ.
Chuyện này, đúng là khó làm!
Ở giữa hậu viện, có ba người, hai người đứng cùng nhau, một người bị nâng lên không trung.
Bị nâng lên giữa không trung chính gia chủ Văn gia, Văn Hoa Dương, còn hai người đang đứng, một là sư phụ Từ Ung của Tiểu Báo Tử, sắc mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào, khóe miệng còn xuất hiện một vết máu.
Tuy đứng ở đó, trong tay cầm một đại thiết chùy, nhưng bộ dáng bất ổn, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Còn một người khác, chính là một người xa lạ, thân mặc áo choàng màu đen, cái áo choàng này Tiểu Báo Tử hết sức quen thuộc. Hình như đã gặp nhau ở đâu rồi, nhớ cả buổi, vừa rồi nghĩ đến, cái áo choàng này là bộ dáng võ sĩ tuyệt địa trong phim ảnh kiếp trước, nhưng cái khác duy nhất là ở phía sau áo choàng, lại có thiêu một con gà trống bằng chỉ màu vàng, con gà trống này đang giương đôi cánh ra, vô cùng uy phong.
Mà trên thực tế, người này cũng vô cùng uy phong, thân thể ẩn bên trong áo choàng, ngay cả mặt mũi cũng đeo một cái mặt nạ bằng đồng xanh, làm cho người ta không nhìn rõ mặt mũi của hắn.
Tay trái của hắn giơ lên, chính là gia chủ Văn gia Văn Hoa Dương, đưa hẳn lên khỏi mặt đất, hai chân lơ lửng, không có một tia lực lượng phản kháng.
Bởi vì nhìn thấy tình huống quỷ dị này, cho nên, người xông vào hậu viện không dám lỗ mảng, sợ nói nhiều một câu, sẽ hại tính mạng của gia chủ.
Khi đó hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Bởi vậy, một đám gia đinh, hộ viện, thậm chí cao thủ Văn gia, đều cầm vũ khí đứng trong nội viện, lấy ba người làm trung tâm bao bọc lại, cũng không dám xông về phía trước.
- Các hạ là người phương nào, vì sao đối địch với Văn gia chúng ta.
Hơn phân nửa tiếng nổ, là do đại nhi tử của Văn Hoa Dương gây ra, chính là đại công tử Văn Chiến, trong tay Văn Chiến cầm một thanh đại quan đao.
Lưỡi đao chỉ về phía nhân vật thần bí kia, tức giận hỏi.
- Giao Thiên La Huyền Kim ra, ta sẽ thả người!
Thần bí nhân nói với giọng khàn khàn, nhìn Từ Ung lung lay sắp ngã, như muốn nói, thực lực của ngươi ta biết, nhưng những người này không lưu được ta!
- Khục khục!
Từ Ung vừa muốn mở miệng, nhưng lời nói vừa đến cổ, đã bị tiếng khục khục chặn lại.
Nhả ra một ngụm máu, lúc này mới nói:
- Đây là đồ của Văn gia, ta chỉ tới hỗ trợ mà thôi, không thể làm chủ, mà những người khác ở đây cũng không thể làm chủ, người duy nhất có thể làm chủ đang nằm trên tay của ngươi, Văn Hoa Dương.
Nét mặt phía sau mặt nạ, lộ ra một tia khinh thường và vui vẻ, nói:
- Ngươi nói cũng có đạo lý, nếu là như vậy, ta sẽ nói với hắn.
Khi đang nói chuyện, nhẹ buông tay, ném Văn Hoa Dương vào một hốc, cơ hồ cùng lúc đó, thân thể của hắn nhoáng một cái, trong nháy mắt đã đến trước mặt Văn Chiến, khẽ vươn tay, ý đồ lập lại chiêu cũ, xách Văn Chiến lên.
- Ăn của ta một chùy!
Từ Ung nhìn thấy động tác của hắc bào nhân, vung đại chùy trong tay lên, vận dụng sức lực, đánh về phía hắn.
Cái chùy này không nhỏ như của Tiểu Báo Tử, vốn đã nặng hơn trăm cân, nhưng lực đạo đánh xuống, phải hơn ngàn cân, mục tiêu chính là bóng lưng của hắc bào nhân.
- Hừ!
Người nọ thế đi không thay đổi, tay trái chụp vào Văn Chiến, tốt xấu gì Văn Chiến cũng là cao thủ Tam phẩm, dưới một trảo của hắn, không hề có một tia kháng cự.
Thoáng cái đã bị xách cổ lên, giống như một con gà con, đồng thời, tay phải hắn vung ra sau, đón một chùy của Từ Ung rất nhẹ nhàng.
- Oanh!
Ngón trỏ của hắn và đại chùy của Từ Ung đụng nhau, phát ra một âm thanh thanh thúy.
Với nhãn lực của Tiểu Báo Tử, nhìn thấy rõ ràng, lúc va chạm với đại chùy, đầu ngón tay của hắn phát ra một vầng sáng mờ mịt.
Người nọ chỉ cùng một ngón tay, sau đó rút tay về, mà cả người Từ Ung như bị trọng kích, bay ra ngoài, đại chùy trong tay cũng không cầm nổi, rơi xuống mặt đất, nẩy lên hai cái, liền nằm bất động.
- Sư phụ!
Tiểu Báo Tử nhìn thấy Từ Ung bị đánh bay, trong nội tâm nhảy lên một cái, thân thể lao từ trong đám người ra ngoài, vung vẩy hai thanh tiểu chùy trong tay, tiến về phía hắc bào nhân.
Hắc bào nhân cũng không quay đầu trở lại, không thèm liếc nhìn Tiểu Báo Tử, tùy ý để cho song chùy của Tiểu Báo Tử đánh vào sau lưng của hắn.
Tiểu Báo Tử thấy hắn không tránh không né, trong lòng biết không tốt, nhưng hiện tại hắn đã phóng lao thì phải theo lao, thân thể bảo trì tư thế lao về phía trước, tiểu chùy trong tay đánh về phía hắc bào nhân.
- Phốc!
Tiểu chùy của Tiểu Báo Tửu còn cách lưng của hắc bào nhân nửa xích thì dừng lại, Tiểu Báo Tửu cảm thấy lực đạo một búa của mình như nện lên một bức tường mềm dẻo, nhưng không thể nào điều khiển được nữa.
- Không tốt!
ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, một cổ chấn động rất nhỏ từ trên song chùy truyền tới, tuy chấn động này rất nhỏ, nhưng tần suất cực cao, Tiểu Báo Tử cảm giác hai tay của mình tê rần, lực lượng hai tay hoàn toàn biến mất, song chùy rơi xuống đất, nhưng chấn động thì không biến mất, mà chạy dọc theo tiểu chùy tiến dần lên tay Tiểu Báo Tử.
- Cương khí! Không tốt!
Trong thời gian ngắn, Tiểu Báo Tử cảm giác đạo chấn động rất nhỏ này bắt đầu phá hư kết cấu hai tay của hắn. Tuy nhìn ở bên ngoài không thấy biến hóa gì, nhưng bên trong da thịt, kinh mạch, mạch máu, và các tế bào của hắn trong nháy mắt, bị chấn mạnh nghiền nát không chịu nổi, đồng thời, tâm hắn nhảy mạnh một cái. Truyền khắp toàn thân, sắc mặt của hắn đỏ bừng, ngã xuống đất, không đợi hắn rơi xuống đất, thân thể của hắn đã bị chấn động này phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại một lớp da thịt bên ngoài.
Cương khí thật độc ác.
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử thầm mắng một tiếng, cưỡng chế tâm tình, xoay người lúc ngã xuống. Hai vai vì không thể nghiêng sanh hai bên, sau đó giãn ra, chuyển động theo một phương thức kỳ lạ, co rụt lại rồi lại giãn ra, đem lực đạo cổ quái này bức ra ngoài.
Bình luận facebook