Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 150
- Mọi người lao ra!
Hai người vừa mới đứng vững, Kim Nam Thanh đã quát lớn một tiếng, đoản đao răng sói đánh ra một hình vòng cung, chém thẳng về hướng Liễu Tứ. Cùng lúc đó, sáu người khác vốn đang sửng sờ một chút, chợt hiểu được, nghe tiếng quát liền xông lên.
Những này không có ai là đồ ngốc, những người này có thể trở thành đệ tử nội môn của ô gia, lại có thể đi theo tiếp nhận nhiệm vụ với Kim Nam Thanh, đều là thế hệ tinh anh, cho dù vừa rồi bị dược liệu làm mê đảo tâm chí, nhưng đã tới nước này, lại nghe tiếng quát của Kim Nam Thanh, làm sao mà chưa tỉnh ngộ chứ.
Tên Liễu Tứ này là cao thủ đoán cốt giới, cho dù tu vi của hắn chỉ mới vào Tứ phẩm thì cả tám người bọn họ cũng không phải là đối thủ, nếu không liều mạng thì kết quả của bọn họ là chết không chỗ chôn, dược liệu mặc dù tốt, nhưng phải còn mạng mới hưởng được, không có tánh mạng, cho dù có lấy Cửu Chuyển Kim Đan ra, cũng không phải thứ tốt, chỉ có liều mạng lao ra khỏi sơn động, phân tán bỏ chạy, mới có cơ hội trốn thoát.
Dù sao trừ tám người bọn họ ra, cũng chỉ có Liễu Tứ mới biết rõ tám người bọn họ có tham niệm với đám dược liệu này, mà Liễu Tứ là địch nhân, đến lúc đó chỉ cần bọn họ đồng tâm nhất trí, cùng nói một lời, như vậy, cho dù không chiếm được dược liệu, nhưng cũng biết được người cướp, cộng thêm việc ô Vân Thiên âm thầm hoạt động, đây chính là công lớn, báo về ô gia, sẽ có được lợi ích rất lớn.
Về phần ai có thể xông ra ngoài, ai không xông ra ngoài, vậy phải nghe theo số trời.
Nhìn thấy động tác của bọn họ, trong lòng Liễu Tứ cũng thầm khen một tiếng, trách không được vì sao hiện giờ ô gia vẫn có uy thế như vậy, chỉ nhìn tâm tính của đám đệ tử này, cũng đã biết rõ là nhân vật cầm được buông được, ở trong được và mất, nắm chắc vẫn chuẩn như vậy, làm việc cũng rất quyết đoán.
Nhưng mà, khen thì khen, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn không thể để cho những người này chạy thoát ra ngoài được.
Thấy mấy người này đánh tới, hắn lặng lẽ cười cười, cánh tay chấn động mãnh liệt, chỉ nghe "ông" một tiếng, cái vòng vàng trên tay đã rơi xuống, chỉ thấy cái vòng vàng vừa rời tay, đã vọt tới trước mặt bọn họ.
Tốc độ vòng vàng cực nhanh, bảy người Kim Nam Thanh vẫn còn chưa tới gần, nó đã lao tới trước mặt, Kim Nam Thanh kinh hãi, đoản đao trong tay chém mạnh về trước, chém lên vòng vàng.
Đinh! Một tiếng giòn tan, Kim Nam Thanh cảm thấy có một cổ lực lượng rất lớn đánh tới, bay về phía sau.
Vòng vàng ăn một đao, thế đi không giảm, lại phóng về hương Chu Chính Minh, Chu Chính Minh trốn tránh không kịp, cũng cầm binh khí ngăn cản, giống như Kim Nam Thanh, bị đánh bay về sau, năm tên đệ tử ô gia còn lại cũng như thế.
Chỉ thấy cái vòng vàng quay tít một vòng, trong nháy mắt đã bay một vòng trong động, đánh bay mấy tên đệ tử ô gia về sau, về phần những đệ tử này, khi bị cổ lực đạo cực lớn trên binh khí đánh bay, té trên mặt đất, sinh tử không biết.
- Các ngươi vốn không nên tới đây, giết các ngươi đúng là đáng tiếc, nhưng đây là chuyện không còn cách nào.
Vòng vàng quấn một vòng, lại quấn vào tay của Liễu Tứ, nhưng khóe miệng của hắn cười đầy lạnh lùng, liếc nhìn đám đệ tử ô gia bị đánh bay, liền nhìn về phía Tiểu Báo Tử, nói:
- Tiểu tử, khí lực của ngươi rất lớn a, ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi quy thuận ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, về sau còn cho ngươi chỗ tốt, còn về đám dược liệu trong động này, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy, thế nào?
Tiểu Báo Tử không nói gì, cầm cặp chùy bạc đặt ở trước người, đập vào nhau một cái, "Đông!" Một tiếng, âm thanh song chùy va chạm không dưới âm thanh của hai người giao thủ, thân hình lao tới, tấn công về phía Liễu Tứ.
- Không biết phân biệt tốt xấu!
Thần sắc Liễu Tứ lạnh lẽo, cũng không dùng tay không nghênh tiếp nữa, mà lấy vòng vàng ra, nghênh tiếp Tiểu Báo Tử.
- Đương, đương...
Hai luồng ngân quang của Tiểu Báo Tử giao kích với vòng vàng, mỗi một kích Tiểu Báo Tử đều cảm thấy một cổ lực đạo cực lớn đánh tới, thân hình bất ổn, sắc mặt trầm xuống. Cắn răng một cái, theo thế đi của chùy bạc, lại nện tiếp ba chùy, rốt cục cũng bức lui được vòng vàng, nhưng thế lao tới của Tiểu Báo Tử cũng dừng lại, còn lui về phía sau vài bước. Trong cổ họng ngòn ngọt, khí huyết cuồn cuộn, thấy vòng vàng của mình bị đánh ngược lại, Liễu Tứ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nói:
- Tiểu tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội.
- Đi chết đi!
Tiểu Báo Tử quát lên một tiếng, thân hình tái khởi, nhưng vào lúc này, hắn không giống như lúc trước, không dồn sức đánh nữa. Mà triển khai thân pháp, đem Loạn Phi Phong Chùy Pháp xuất ra, chiêu chiêu đánh vào chỗ hiểm của Liễu Tứ, quần đấu với Liễu Tứ.
Hắn cũng nhìn không ra, vừa rồi Liễu Tứ dùng tay không nghênh đón chùy bạc, tuy bề ngoài nhìn thì thấy không có việc gì, nhưng chắc chắn là không dễ chịu gì, cho dù hắn là cao thủ đoán cốt giới, tay không đánh vào chùy bạc, cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt.
Bằng không thì, hắn cũng không dùng vòng vàng đánh bay đám người Kim Nam Thanh về phía sau.
Quả nhiên, thời điểm hắn đánh tiếp, Liễu Tứ không hề dùng tay không nghênh tiếp, mà dùng vòng vàng để đón đỡ.
Cái vòng vàng này nói cho cùng, chỉ là một kiện binh khí nhẹ bình thường mà thôi, cũng không so sánh được với song chùy của Tiểu Báo Tử, là vũ khí hạng nặng. Vừa rồi nhìn thì uy mãnh, nhưng kỳ thật Liễu Tứ dùng bí pháp Chấn Hoàn Kình để đánh ra, hiện tại hắn bị Tiểu Báo Tử bức bách, tay cầm vòng vàng, cho nên không thể nào thi triển Chấn Hoàn Kình. Vòng vàng giao kích với chùy bạc mấy lần, mặc dù không có tổn thương, nhưng thân thể của hắn là đoán cốt giới, cánh tay cũng bị chấn đắc chập choạng, thầm mắng lực lượng Tiểu Báo Tử biến thái.
Mà cái Loạn Phi Phong Chùy Pháp này, sở dĩ được xưng là Loạn Phi Phong, là vì một khi thi triển ra, ngay cả giọt nước cũng không lọt, kín không kẽ hở, giống như mưa to gió lớn. Trừ phi có lực lượng tuyệt đối ngăn lại, nếu không rất khó phá.
Liễu Tứ có thực lực làm như thế, nhưng với tu vi như hắn cũng phải miễn cưỡng lắm mới có thể phá, làm thế cực kỳ hao tổn nguyên khí, mà Tiểu Báo Tử trước mặt chỉ mới có tu vi Nhị phẩm mà thôi, vì hắn mà bị tổn thương nguyên khí, rất là khó chịu, là một việc rất mặt mũi.
Cho nên, dứt khoát không ngạng kháng với Tiểu Báo Tử, đợi đến lúc Tiểu Báo Tử thi triển bộ chùy pháp xong, nhuệ khí đã mất, lúc đó mới từ từ mài chết hắn.
Chính vì cách nghĩ này, cho nên, hắn mới để cho Tiểu Báo Tử thuận lợi thi triển chùy pháp ra.
Hai người vừa mới đứng vững, Kim Nam Thanh đã quát lớn một tiếng, đoản đao răng sói đánh ra một hình vòng cung, chém thẳng về hướng Liễu Tứ. Cùng lúc đó, sáu người khác vốn đang sửng sờ một chút, chợt hiểu được, nghe tiếng quát liền xông lên.
Những này không có ai là đồ ngốc, những người này có thể trở thành đệ tử nội môn của ô gia, lại có thể đi theo tiếp nhận nhiệm vụ với Kim Nam Thanh, đều là thế hệ tinh anh, cho dù vừa rồi bị dược liệu làm mê đảo tâm chí, nhưng đã tới nước này, lại nghe tiếng quát của Kim Nam Thanh, làm sao mà chưa tỉnh ngộ chứ.
Tên Liễu Tứ này là cao thủ đoán cốt giới, cho dù tu vi của hắn chỉ mới vào Tứ phẩm thì cả tám người bọn họ cũng không phải là đối thủ, nếu không liều mạng thì kết quả của bọn họ là chết không chỗ chôn, dược liệu mặc dù tốt, nhưng phải còn mạng mới hưởng được, không có tánh mạng, cho dù có lấy Cửu Chuyển Kim Đan ra, cũng không phải thứ tốt, chỉ có liều mạng lao ra khỏi sơn động, phân tán bỏ chạy, mới có cơ hội trốn thoát.
Dù sao trừ tám người bọn họ ra, cũng chỉ có Liễu Tứ mới biết rõ tám người bọn họ có tham niệm với đám dược liệu này, mà Liễu Tứ là địch nhân, đến lúc đó chỉ cần bọn họ đồng tâm nhất trí, cùng nói một lời, như vậy, cho dù không chiếm được dược liệu, nhưng cũng biết được người cướp, cộng thêm việc ô Vân Thiên âm thầm hoạt động, đây chính là công lớn, báo về ô gia, sẽ có được lợi ích rất lớn.
Về phần ai có thể xông ra ngoài, ai không xông ra ngoài, vậy phải nghe theo số trời.
Nhìn thấy động tác của bọn họ, trong lòng Liễu Tứ cũng thầm khen một tiếng, trách không được vì sao hiện giờ ô gia vẫn có uy thế như vậy, chỉ nhìn tâm tính của đám đệ tử này, cũng đã biết rõ là nhân vật cầm được buông được, ở trong được và mất, nắm chắc vẫn chuẩn như vậy, làm việc cũng rất quyết đoán.
Nhưng mà, khen thì khen, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn không thể để cho những người này chạy thoát ra ngoài được.
Thấy mấy người này đánh tới, hắn lặng lẽ cười cười, cánh tay chấn động mãnh liệt, chỉ nghe "ông" một tiếng, cái vòng vàng trên tay đã rơi xuống, chỉ thấy cái vòng vàng vừa rời tay, đã vọt tới trước mặt bọn họ.
Tốc độ vòng vàng cực nhanh, bảy người Kim Nam Thanh vẫn còn chưa tới gần, nó đã lao tới trước mặt, Kim Nam Thanh kinh hãi, đoản đao trong tay chém mạnh về trước, chém lên vòng vàng.
Đinh! Một tiếng giòn tan, Kim Nam Thanh cảm thấy có một cổ lực lượng rất lớn đánh tới, bay về phía sau.
Vòng vàng ăn một đao, thế đi không giảm, lại phóng về hương Chu Chính Minh, Chu Chính Minh trốn tránh không kịp, cũng cầm binh khí ngăn cản, giống như Kim Nam Thanh, bị đánh bay về sau, năm tên đệ tử ô gia còn lại cũng như thế.
Chỉ thấy cái vòng vàng quay tít một vòng, trong nháy mắt đã bay một vòng trong động, đánh bay mấy tên đệ tử ô gia về sau, về phần những đệ tử này, khi bị cổ lực đạo cực lớn trên binh khí đánh bay, té trên mặt đất, sinh tử không biết.
- Các ngươi vốn không nên tới đây, giết các ngươi đúng là đáng tiếc, nhưng đây là chuyện không còn cách nào.
Vòng vàng quấn một vòng, lại quấn vào tay của Liễu Tứ, nhưng khóe miệng của hắn cười đầy lạnh lùng, liếc nhìn đám đệ tử ô gia bị đánh bay, liền nhìn về phía Tiểu Báo Tử, nói:
- Tiểu tử, khí lực của ngươi rất lớn a, ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi quy thuận ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, về sau còn cho ngươi chỗ tốt, còn về đám dược liệu trong động này, ngươi muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy, thế nào?
Tiểu Báo Tử không nói gì, cầm cặp chùy bạc đặt ở trước người, đập vào nhau một cái, "Đông!" Một tiếng, âm thanh song chùy va chạm không dưới âm thanh của hai người giao thủ, thân hình lao tới, tấn công về phía Liễu Tứ.
- Không biết phân biệt tốt xấu!
Thần sắc Liễu Tứ lạnh lẽo, cũng không dùng tay không nghênh tiếp nữa, mà lấy vòng vàng ra, nghênh tiếp Tiểu Báo Tử.
- Đương, đương...
Hai luồng ngân quang của Tiểu Báo Tử giao kích với vòng vàng, mỗi một kích Tiểu Báo Tử đều cảm thấy một cổ lực đạo cực lớn đánh tới, thân hình bất ổn, sắc mặt trầm xuống. Cắn răng một cái, theo thế đi của chùy bạc, lại nện tiếp ba chùy, rốt cục cũng bức lui được vòng vàng, nhưng thế lao tới của Tiểu Báo Tử cũng dừng lại, còn lui về phía sau vài bước. Trong cổ họng ngòn ngọt, khí huyết cuồn cuộn, thấy vòng vàng của mình bị đánh ngược lại, Liễu Tứ cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nói:
- Tiểu tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội.
- Đi chết đi!
Tiểu Báo Tử quát lên một tiếng, thân hình tái khởi, nhưng vào lúc này, hắn không giống như lúc trước, không dồn sức đánh nữa. Mà triển khai thân pháp, đem Loạn Phi Phong Chùy Pháp xuất ra, chiêu chiêu đánh vào chỗ hiểm của Liễu Tứ, quần đấu với Liễu Tứ.
Hắn cũng nhìn không ra, vừa rồi Liễu Tứ dùng tay không nghênh đón chùy bạc, tuy bề ngoài nhìn thì thấy không có việc gì, nhưng chắc chắn là không dễ chịu gì, cho dù hắn là cao thủ đoán cốt giới, tay không đánh vào chùy bạc, cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt.
Bằng không thì, hắn cũng không dùng vòng vàng đánh bay đám người Kim Nam Thanh về phía sau.
Quả nhiên, thời điểm hắn đánh tiếp, Liễu Tứ không hề dùng tay không nghênh tiếp, mà dùng vòng vàng để đón đỡ.
Cái vòng vàng này nói cho cùng, chỉ là một kiện binh khí nhẹ bình thường mà thôi, cũng không so sánh được với song chùy của Tiểu Báo Tử, là vũ khí hạng nặng. Vừa rồi nhìn thì uy mãnh, nhưng kỳ thật Liễu Tứ dùng bí pháp Chấn Hoàn Kình để đánh ra, hiện tại hắn bị Tiểu Báo Tử bức bách, tay cầm vòng vàng, cho nên không thể nào thi triển Chấn Hoàn Kình. Vòng vàng giao kích với chùy bạc mấy lần, mặc dù không có tổn thương, nhưng thân thể của hắn là đoán cốt giới, cánh tay cũng bị chấn đắc chập choạng, thầm mắng lực lượng Tiểu Báo Tử biến thái.
Mà cái Loạn Phi Phong Chùy Pháp này, sở dĩ được xưng là Loạn Phi Phong, là vì một khi thi triển ra, ngay cả giọt nước cũng không lọt, kín không kẽ hở, giống như mưa to gió lớn. Trừ phi có lực lượng tuyệt đối ngăn lại, nếu không rất khó phá.
Liễu Tứ có thực lực làm như thế, nhưng với tu vi như hắn cũng phải miễn cưỡng lắm mới có thể phá, làm thế cực kỳ hao tổn nguyên khí, mà Tiểu Báo Tử trước mặt chỉ mới có tu vi Nhị phẩm mà thôi, vì hắn mà bị tổn thương nguyên khí, rất là khó chịu, là một việc rất mặt mũi.
Cho nên, dứt khoát không ngạng kháng với Tiểu Báo Tử, đợi đến lúc Tiểu Báo Tử thi triển bộ chùy pháp xong, nhuệ khí đã mất, lúc đó mới từ từ mài chết hắn.
Chính vì cách nghĩ này, cho nên, hắn mới để cho Tiểu Báo Tử thuận lợi thi triển chùy pháp ra.
Bình luận facebook