Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
Lúc Tiểu Báo Tử tới Trung Hoà quận thành thì tràng chiến đấu giữa hai bên đã khí thế ngất trời.
Có câu nói, binh qua một vạn nhìn khiếp nhân tâm, binh qua mười vạn bao phủ thiên địa.
Vốn Trung Hoà quận thành nho nhỏ như thế này không thể nào có động tĩnh lớn đến như vậy. Mấy ngàn người của Bái Hoả Giáo dựng cờ tạo phản, phái một ít binh lính tới trấn áp là cũng đủ rồi, nhưng ai ngờ triều đình chỉ trong một thời gian ngắn đã triệu tập tới mười vạn đại quân, càng không nghĩ đến, qua mấy lần công thành lại chịu tổn thất thảm trọng, không công mà lui.
Những điều này đều ra ngoài dự đoán của mọi người.
Mà những điều này cũng không phải thứ mà Tiểu Báo Tử cần bận tâm, khi hắn vừa tới bên ngoài Trung Hoà quận thành liền tiến cửa vào Võ Doanh. Nói đến cũng xảo, nguyên lai những đệ tử Ô gia lúc trước cùng thoát ra khỏi thành cũng không có rời đi mà đồng thời tiến vào trong Võ Doanh.
Bên ngoài Võ Doanh cũng có một trạm tiếp đón các võ giả.
Nói là trạm tiếp đón nhưng kỳ thật chỉ là một cái lều được chống bằng bốn cái cộc gỗ thô sơ dựng đại ven đường mà thôi. Người phụ trách tiếp đãi ở chỗ này chính là một đệ tử của Ô gia tên là Tiểu Lâu, khi thấy Tiểu Báo Tử hắn quá mức vui mừng, trực tiếp đem Tiểu Báo Tử vào trong Võ Doanh gặp những người khác. Nguyên lại đám đệ tử này sau khi thoát ra khỏi thành thì phát hiện không thấy Tiểu Báo Tử lập tức chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, trong lúc tìm kiếm thì bọn họ gặp được đám quan quân Đại Tấn vì vậy mới hợp lại cùng nhau. Bọn họ cũng biết đây là cơ hội để họ dương danh lập vận, thu hoạch chỗ tốt cho nên lập tức gia nhập Võ Doanh. Gia nhập cùng với bọn họ còn có mấy tiêu sư cùng thoát ra khỏi thành lúc trước của Phi Hổ tiêu cục.
Bởi vì thực lực của họ cũng không tệ nên mấy lần công thành trước cũng ra lực rất nhiều, lập công lao không ít, nên cũng rất được tên Doanh Quản ở đây coi trọng. Càng về sau thì số người tới gia nhập vào Võ Doanh càng nhiều cho nên ở nơi này cũng rồng rắn lẫn lộn, trật tự không được tốt lắm. Do đó Võ Doanh mới quyết định lập một cái trạm tiếp đón những người trong võ lâm từ khắp nơi tới đây.
Tiểu Lâu bởi vì lần trước trong lúc công thành bị thương cho nên phải dưỡng thương, vì vậy mới bị phân phối tới trạm tiếp đón để thuận tiện điều dưỡng, không ngờ lại gặp được Tiểu Báo Tử.
Tiểu Báo Tử vừa tiến vào Võ Doanh gặp những tên đệ tử Ô gia còn lại thì bọn họ không khỏi đại hỉ, đặc biệt là Kim Nam Thanh, vừa thấy Tiểu Báo Tử hắn liền đấm một quyền lên ngực Tiểu Báo Tử, cười nói:
- Tiểu tử này, chạy đi đâu chơi để cho chúng ta lo lắng muốn chết a!
Tiểu Báo Tử thấy thần sắc của hắn không phải giả bộ nên cũng cười, đem lý do đã chuẩn bị sẵn nói:
- Lúc ra khỏi thành ta gặp phải cao thủ nên bị thương, sau đó tìm một chỗ yên lặng dưỡng thương một thời gian, không ngờ khi trở lại đã thấy đại quân vây thành, nếu không gặp được Lâu sư huynh thì có lẽ ta đã lên đường trở lại Vân Châu rồi.
- Ngươi bị thương? Bị thương ở chỗ nào? Có nặng hay không?
Nghe nói Tiểu Báo Tử bị thương, sắc mặt Kim Nam Thanh khẽ biến, quái lực của Tiểu Báo Tử hắn không phải không biết, khi hắn thấy một quyền Phá Toái Chân Không của Tiểu Báo Tử giết chết Liễu Tứ liền đánh giá rất cao đối với thực lực của Tiểu Báo Tử. Trong mắt của hắn, chỉ cần không đụng phải Dịch Cân Giới cường giả thì có lẽ không ai có thể làm gì được Tiểu Báo Tử nhưng không ngờ khi Tiểu Báo Tử lao ra ngoài thành lại bị thương, chẳng lẽ hắn gặp phải cường giả đã ngoài Thất phẩm?
Là ai?
Trong thành địch nhân tuy nhiều nhưng ngoài Thất phẩm chỉ có một, người đó chính là Tiểu Minh Vương, chẳng lẽ Tiểu Báo Tử gặp phải hắn?
- Chỉ là một ít vết thương nhẹ thôi, bởi vì ta mới đột phá không lâu, tu vi còn chưa vững chắc nên mới bị đối phương tìm ra sơ hở!
- Vậy hiện giờ ngưởi ổn rồi chứ? Cảnh giới đã ổn định chưa?
Kim Nam Thanh tiếp tục hỏi.
- Đó là tất nhiên!
Tiểu Báo Tử gật đầu:
- Nếu không thì ta cũng sẽ không trở về để báo thù!
Nói đến hai chữ "báo thù", trong mắt Tiểu Báo Tử loé lên một ít hàn quang, một cổ sát ý sâm lãnh theo đó phát tán ra xung quanh.
Cổ sát khí này như có thực chất, khiến cho Kim Nam Thanh cũng phải rùng mình, rồi sau đó cười lớn nói:
- Nhiều ngày không gặp, thực lực của sư đệ lại tiến bộ rồi, thật sự là đáng mừng!
- Cái gì mà tiến bộ chứ? Chỉ là cảnh giới đã ổn định hơn trước mà thôi!
Tiểu Báo Tử cười nói.
Sau đó, đám đệ tử Ô gia cũng tiến lên hàn huyên vài câu.
- Đúng rồi, để ta dẫn ngươi đi gặp Triệu doanh quản!
Kim Nam Thanh đột nhiên nói, rồi kéo Tiểu Báo Tử hướng chỗ sâu trong Võ Doanh chạy đi, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy một hồi tiếng trống lớn.
"Thùng thùng thùng thùng..."
Tiếng trống rung trời, dồn dập, nghe thấy tiếng trống này vang lên, Kim Nam Thanh cười khổ, nói:
- Không kịp rồi, đã tới phiên chúng ta tiến công. Tiểu Báo Tử, lát nữa ngươi theo sau ta, chú ý an toàn của mình, cũng đừng khẩn trương, công thành tuy nguy hiểm nhưng thực lực của ngươi đã đạt tới Tam phẩm ở trong Trung Hoà quận thành này trừ tên Tiểu Minh Vương kia ra có lẽ không còn ai có thể tạo thành uy hiếp với ngươi đâu!
Tiểu Báo Tử gật gật đầu, mặc dù hắn đối với bản thân rất tự tin nhưng dù sao cũng là lần dầu tiên ra chiến trường, một chiến trường chính thức, hơn nữa còn là chiến trường công thành thảm thiết nhất. Cho dù lòng tin có bành trướng cỡ nào thì ở trong mấy vạn đại quân hỗn chiến cũng có chút sợ hãi a.
Triệu doanh quản tên thật là Triệu Đình, xuất thân trong một thế gia quân nhân, năm nay hơn bốn mươi tuổi, dáng người hùng tráng, tu vi đã đạt tới Ngũ phẩm cũng là ngươi có tu vi cao nhất trong Võ Doanh. Bản thân hắn xử sự cũng rất công chính, thủ đoạn cao minh cho nên cả Võ Doanh đều bị hắn thuần phục tâm phục khẩu phục.
Hiện tại đợt công thành thứ nhất đã qua, binh sĩ như thuỷ triều xông lên tường thành lại bị Bái Hoả tặc đánh ngược trở lại, nhưng công thành vẫn chưa chấm dứt, đợt công thành thứ hai đã tiếp tới, dựa theo lệ cũ thì lần này Võ Doanh xuất trận.
Người trong Võ Doanh không có quan niệm kỷ luật nhưng lại có võ nghệ cao cường, rất thích hợp cho công thành chiến và hỗn chiến thế này. Đặc biệt là với tường thành không cao mấy như Trung Hoà quận thành này thì các cao thủ võ lâm không cần dùng tới thang mà chỉ cần dùng khinh công tung người mấy cái đã có thể nhảy lên tường thành. Những người có khinh công hơi yếu một chút thì đạp lên đầu binh sĩ mượn lực nhảy lên.
Có câu nói, binh qua một vạn nhìn khiếp nhân tâm, binh qua mười vạn bao phủ thiên địa.
Vốn Trung Hoà quận thành nho nhỏ như thế này không thể nào có động tĩnh lớn đến như vậy. Mấy ngàn người của Bái Hoả Giáo dựng cờ tạo phản, phái một ít binh lính tới trấn áp là cũng đủ rồi, nhưng ai ngờ triều đình chỉ trong một thời gian ngắn đã triệu tập tới mười vạn đại quân, càng không nghĩ đến, qua mấy lần công thành lại chịu tổn thất thảm trọng, không công mà lui.
Những điều này đều ra ngoài dự đoán của mọi người.
Mà những điều này cũng không phải thứ mà Tiểu Báo Tử cần bận tâm, khi hắn vừa tới bên ngoài Trung Hoà quận thành liền tiến cửa vào Võ Doanh. Nói đến cũng xảo, nguyên lai những đệ tử Ô gia lúc trước cùng thoát ra khỏi thành cũng không có rời đi mà đồng thời tiến vào trong Võ Doanh.
Bên ngoài Võ Doanh cũng có một trạm tiếp đón các võ giả.
Nói là trạm tiếp đón nhưng kỳ thật chỉ là một cái lều được chống bằng bốn cái cộc gỗ thô sơ dựng đại ven đường mà thôi. Người phụ trách tiếp đãi ở chỗ này chính là một đệ tử của Ô gia tên là Tiểu Lâu, khi thấy Tiểu Báo Tử hắn quá mức vui mừng, trực tiếp đem Tiểu Báo Tử vào trong Võ Doanh gặp những người khác. Nguyên lại đám đệ tử này sau khi thoát ra khỏi thành thì phát hiện không thấy Tiểu Báo Tử lập tức chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, trong lúc tìm kiếm thì bọn họ gặp được đám quan quân Đại Tấn vì vậy mới hợp lại cùng nhau. Bọn họ cũng biết đây là cơ hội để họ dương danh lập vận, thu hoạch chỗ tốt cho nên lập tức gia nhập Võ Doanh. Gia nhập cùng với bọn họ còn có mấy tiêu sư cùng thoát ra khỏi thành lúc trước của Phi Hổ tiêu cục.
Bởi vì thực lực của họ cũng không tệ nên mấy lần công thành trước cũng ra lực rất nhiều, lập công lao không ít, nên cũng rất được tên Doanh Quản ở đây coi trọng. Càng về sau thì số người tới gia nhập vào Võ Doanh càng nhiều cho nên ở nơi này cũng rồng rắn lẫn lộn, trật tự không được tốt lắm. Do đó Võ Doanh mới quyết định lập một cái trạm tiếp đón những người trong võ lâm từ khắp nơi tới đây.
Tiểu Lâu bởi vì lần trước trong lúc công thành bị thương cho nên phải dưỡng thương, vì vậy mới bị phân phối tới trạm tiếp đón để thuận tiện điều dưỡng, không ngờ lại gặp được Tiểu Báo Tử.
Tiểu Báo Tử vừa tiến vào Võ Doanh gặp những tên đệ tử Ô gia còn lại thì bọn họ không khỏi đại hỉ, đặc biệt là Kim Nam Thanh, vừa thấy Tiểu Báo Tử hắn liền đấm một quyền lên ngực Tiểu Báo Tử, cười nói:
- Tiểu tử này, chạy đi đâu chơi để cho chúng ta lo lắng muốn chết a!
Tiểu Báo Tử thấy thần sắc của hắn không phải giả bộ nên cũng cười, đem lý do đã chuẩn bị sẵn nói:
- Lúc ra khỏi thành ta gặp phải cao thủ nên bị thương, sau đó tìm một chỗ yên lặng dưỡng thương một thời gian, không ngờ khi trở lại đã thấy đại quân vây thành, nếu không gặp được Lâu sư huynh thì có lẽ ta đã lên đường trở lại Vân Châu rồi.
- Ngươi bị thương? Bị thương ở chỗ nào? Có nặng hay không?
Nghe nói Tiểu Báo Tử bị thương, sắc mặt Kim Nam Thanh khẽ biến, quái lực của Tiểu Báo Tử hắn không phải không biết, khi hắn thấy một quyền Phá Toái Chân Không của Tiểu Báo Tử giết chết Liễu Tứ liền đánh giá rất cao đối với thực lực của Tiểu Báo Tử. Trong mắt của hắn, chỉ cần không đụng phải Dịch Cân Giới cường giả thì có lẽ không ai có thể làm gì được Tiểu Báo Tử nhưng không ngờ khi Tiểu Báo Tử lao ra ngoài thành lại bị thương, chẳng lẽ hắn gặp phải cường giả đã ngoài Thất phẩm?
Là ai?
Trong thành địch nhân tuy nhiều nhưng ngoài Thất phẩm chỉ có một, người đó chính là Tiểu Minh Vương, chẳng lẽ Tiểu Báo Tử gặp phải hắn?
- Chỉ là một ít vết thương nhẹ thôi, bởi vì ta mới đột phá không lâu, tu vi còn chưa vững chắc nên mới bị đối phương tìm ra sơ hở!
- Vậy hiện giờ ngưởi ổn rồi chứ? Cảnh giới đã ổn định chưa?
Kim Nam Thanh tiếp tục hỏi.
- Đó là tất nhiên!
Tiểu Báo Tử gật đầu:
- Nếu không thì ta cũng sẽ không trở về để báo thù!
Nói đến hai chữ "báo thù", trong mắt Tiểu Báo Tử loé lên một ít hàn quang, một cổ sát ý sâm lãnh theo đó phát tán ra xung quanh.
Cổ sát khí này như có thực chất, khiến cho Kim Nam Thanh cũng phải rùng mình, rồi sau đó cười lớn nói:
- Nhiều ngày không gặp, thực lực của sư đệ lại tiến bộ rồi, thật sự là đáng mừng!
- Cái gì mà tiến bộ chứ? Chỉ là cảnh giới đã ổn định hơn trước mà thôi!
Tiểu Báo Tử cười nói.
Sau đó, đám đệ tử Ô gia cũng tiến lên hàn huyên vài câu.
- Đúng rồi, để ta dẫn ngươi đi gặp Triệu doanh quản!
Kim Nam Thanh đột nhiên nói, rồi kéo Tiểu Báo Tử hướng chỗ sâu trong Võ Doanh chạy đi, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã nghe thấy một hồi tiếng trống lớn.
"Thùng thùng thùng thùng..."
Tiếng trống rung trời, dồn dập, nghe thấy tiếng trống này vang lên, Kim Nam Thanh cười khổ, nói:
- Không kịp rồi, đã tới phiên chúng ta tiến công. Tiểu Báo Tử, lát nữa ngươi theo sau ta, chú ý an toàn của mình, cũng đừng khẩn trương, công thành tuy nguy hiểm nhưng thực lực của ngươi đã đạt tới Tam phẩm ở trong Trung Hoà quận thành này trừ tên Tiểu Minh Vương kia ra có lẽ không còn ai có thể tạo thành uy hiếp với ngươi đâu!
Tiểu Báo Tử gật gật đầu, mặc dù hắn đối với bản thân rất tự tin nhưng dù sao cũng là lần dầu tiên ra chiến trường, một chiến trường chính thức, hơn nữa còn là chiến trường công thành thảm thiết nhất. Cho dù lòng tin có bành trướng cỡ nào thì ở trong mấy vạn đại quân hỗn chiến cũng có chút sợ hãi a.
Triệu doanh quản tên thật là Triệu Đình, xuất thân trong một thế gia quân nhân, năm nay hơn bốn mươi tuổi, dáng người hùng tráng, tu vi đã đạt tới Ngũ phẩm cũng là ngươi có tu vi cao nhất trong Võ Doanh. Bản thân hắn xử sự cũng rất công chính, thủ đoạn cao minh cho nên cả Võ Doanh đều bị hắn thuần phục tâm phục khẩu phục.
Hiện tại đợt công thành thứ nhất đã qua, binh sĩ như thuỷ triều xông lên tường thành lại bị Bái Hoả tặc đánh ngược trở lại, nhưng công thành vẫn chưa chấm dứt, đợt công thành thứ hai đã tiếp tới, dựa theo lệ cũ thì lần này Võ Doanh xuất trận.
Người trong Võ Doanh không có quan niệm kỷ luật nhưng lại có võ nghệ cao cường, rất thích hợp cho công thành chiến và hỗn chiến thế này. Đặc biệt là với tường thành không cao mấy như Trung Hoà quận thành này thì các cao thủ võ lâm không cần dùng tới thang mà chỉ cần dùng khinh công tung người mấy cái đã có thể nhảy lên tường thành. Những người có khinh công hơi yếu một chút thì đạp lên đầu binh sĩ mượn lực nhảy lên.
Bình luận facebook