• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thông Thiên Đại Thánh (1 Viewer)

  • Chương 18

Thông huyền bí cảnh.


Võ học trên đời này coi trọng nội ngoại kiêm tu, lại phân biệt ra luyện da, đoán cốt, dịch cân ba cảnh giới được xưng là tam giới. Trong tam giới lại phân ra cửu phẩm.


Ba phẩm đầu là luyện da, ba phẩm tiếp là đoán cốt. Ba phẩm cuối cùng là dịch cân. Luyện đến giai đoạn trên tam phẩm, mọi người thường nói mình đồng da thép. Mà ở trên cửu phẩm chính là Thông Huyền bí cảnh.


Vượt qua tam giới chính là Thông Huyền bí cảnh.


Có người nói, trong mấy trưởng lão của mấy đại môn phái sẽ có vài lão quái Thông Huyền bí cảnh. Chỉ là chưa từng có người nào xuất hiện trước mắt thế nhân thôi. Cho nên Thông Huyền bí cảnh trong thiên hạ vẫn chỉ là truyền thuyết thôi.


Thanh niên nhân này dung mạo chỉ là hai mươi tuổi, lại có thể phóng xuất ra cương khí hộ thân. Cương khí hộ thân là tiêu chí khi võ giả đạt tới thất phẩm. Nói cách khác hắn chít ít là một cao thủ thất phẩm. Điều này cũng có thể chấp nhận được. Nhưng cũng không thể loại trừ một khả năng thanh niên nhân này là một lão quái có tu vi Thông Huyền bí cảnh. Hoạt tính tế bào trong thân thể tăng lên, có thể cải lão hoàn đồng. Vô luận là trường hợp nào đi chăng nữa thì có thể khẳng định người thanh niên này bất phàm.


- Ân! Đây là thanh âm gì, sao lại cổ quái như vậy?


Những tiếng quát tháo, gào thét đan xen vào nhau theo gió lạnh rơi vào trong tay thanh niên nhân.


- Phía tây tựa hồ có sự tình thú vị.


Thanh niên nhân chậm rãi mở miệng nói, thân hình khẽ động giống như một chiếc lá rụng tùy ý để gió thổi đi về tây sơn.


Đêm khuya thanh tĩnh, toàn bộ sơn thôn đều lâm vào trong một mảnh yên lặng. Chỉ có nhà lão Chu gia là còn sáng ánh đèn. Ngọn đèn dầu như đậu, nhưng cũng đủ xé tan màn đêm. Vương Thiên Lôi ngồi gục mặt trên cái bàn nhỏ, hắn đang ngủ, tiếng ngáy phát ra đều đặn. Chu thị đang ngồi ngơ ngác ở đầu giường, tay cầm một cái khăn lông ướt, thỉnh thoảng lại nhúng vào trong chậu nước vặt qua rồi đắp lên trán Cẩu Đản Tử. Thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng.


Chuyện xảy ra một ngày trước khiến cho nàng suýt chết ngất. Một con Hắc Hùng dĩ nhiên chạy vào trong nhà nữ nhi của mình, tưởng chừng như nữ nhi phải bỏ mạng thì Cẩu Đản Tử dĩ nhiên động thân. Hắn cầm một cây sài đao, ma xui quỷ khiến thế nào mà một đao của Cẩu Đản Tử lại chém ngang yết hầu con Hắc Hùng khiến nó chết ngay tại chỗ. Tuy rằng nữ nhi của mình được cứu, nhưng tứ cẩu tử lại bị con Hắc Hùng đánh cho một trảo bị thương, hôn mê bất tỉnh cho đến bây giờ, sốt cao không thuyên giảm.


Nữ nhi bị kinh sợ, nguyên bản thân thể đang khỏe mạnh, thiếu chút nữa thì bị sẩy thai. Chỉ có thể nói Chu Hoa phúc lớn mệnh lớn, mẫu tử bình an, sinh ra một tiểu tử mập mạp. Mà chính nàng hiện giờ có thêm một ngoại tôn. Trong một ngày buồn vui lẫn lộn, nàng không biết nên vui hay nên buồn. Chỉ là niềm vui nhiều hơn một chút mà thôi.


Đại phu được mời từ Thanh Dương trấn tới đã xem qua tình trạng của Cẩu Đản Tử. Tiểu tử này vận khí vô cùng tốt. Tuy rằng ăn một trảo của con Hắc Hùng nhưng lại không có gì trở ngại, chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là khỏe mạnh trở lại. Hơn nữa Cẩu Đản Tử chắc cũng bị kinh sợ mà sốt cao cho tới bây giờ chưa có thuyên giảm. Một ngày này, nàng ngoại trừ dùng nước lạnh đắp trán cho Cẩu Đản Tử ra thì cũng không có nghĩ ra bất cứ biện pháp nào tốt hơn.


Con rể Vương Thiên Lôi coi như là môt người thức thời. Ngày hôm nay, Cẩu Đản Tử không chỉ cứu tỷ tỷ của mình, đồng thời còn cứu phụ mẫu Vương Thiên Lôi và hài nhi trong bụng Chu Hoa nữa. Đối với người trong núi mà nói thì đây là một đại ân. Hơn nữa Chu Hoa ngay sau đó lại sinh hạ ra một tiểu tử khỏe mạnh, càng khiến Vương Thiên Lôi đối với cậu em vợ Cẩu Đản Tử cảm thấy có lỗi. Vương Thiên Lôi không ngần ngại ngay trong ngày chạy đến Thanh Dương trấn mời đại phu, rồi túc trực ở bên nhà nhạc phụ nhạc mẫu cả ngày. Hắn bận rộn lo lắng mọi việc suốt một ngày, mãi cho đến khi Cẩu Đản Tử hạ sốt thì mới yên tâm gục mặt xuống bàn ngủ một giấc.


- Mọi người, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc. Chỉ là không biết hài tử này có phải thực sự có phúc khí hay không!


Chu thị thở dài một tiếng, nhìn Cẩu Đản Tử hôn mê bất tỉnh, trong ánh mắt nàng lộ ra một tia yêu thương vô bờ nhưng càng nhiều hơn là mê man.


- Ách...Ah!


Ngay lúc Chu thị thất thần, Cẩu Đản Tử vốn đang hôn mê bất tỉnh, nét mặt hắn bỗng nhiên khẽ động, lộ ra nét thống khổ. Sau đó phảng phất giống như bị kinh sợ, hai mắt mạnh mẽ mở ra, hai luồng kim quang chợt lóe rồi biết mất, thân thể liền bật dậy.


- Cẩu Đản Tử, ngươi tỉnh rồi. Ngươi không có việc gì chứ!


Chu thị vội vã đỡ lấy thân thể Cẩu Đản Tử, thân thiết hỏi. Mà Vương Thiên Lôi ngủ gà ngủ gật ở một bên cũng bị động tĩnh này mà giật mình tỉnh giấc. Hắn dụi mắt nhìn lại đã thấy Cẩu Đản Tử tỉnh dậy, trong lòng Vương Thiên Lôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


- Cẩu Đản Tử, ngươi tỉnh rồi. Thật tốt quá. Ta chỉ biết tiểu tư nhà ngươi phúc lớn mệnh lớn. Con bà nó, ngay cả con Hắc Hùng lớn như vậy mà cũng bị ngươi đánh chết. Ta lúc đầu cũng không dám tin vào điều đó!


Vừa mới trong hôn mê tỉnh lại, ánh mắt Cẩu Đản Tử có vẻ mê man nhìn xung quanh một cách mờ mịt nói:


- Ta...ta đang ở nơi nào?


- Ngươi đang ở nhà!


Chu thị thoáng ôm chầm lấy Cẩu Đản Tử, nước mắt tràn ra.


- Tiểu tử chết bằn, ngươi hù chết mẫu thân.....ô.....ô...!


Nói đến đây, nàng cũng không thể nói được nữa, tâm tình Chu thị thoáng cái được buông lỏng, nàng ôm Cẩu Đản Tử khóc nức nở.


Đầu óc Cẩu Đản Tử cũng dần dần thanh tỉnh, thẳng đến khi miệng lưỡi khô khốc, bụng cồn cào. Hắn đói!


- Mẫu thân, ta...ta muốn uống nước....!


Cẩu Đản Tử giãy giụa nói, Chu thị ôm hắn quá chặt thiếu chút nữa không thở nổi.


- A! Uống nước, hảo! Uống nước!


Chu thị vừa nghe, thoáng cái liền buông lỏng Cẩu Đản Tử. Lúc này nàng mới nhớ tới, nhi tử mình hai ngày nay vẫn hôn mê, cơm nước cũng chưa có ăn. Chu thị vội vàng buông Cẩu Đản Tử ra, lau nước mắt, rồi nói với Cẩu Đản Tử.


- Được rồi, ngươi ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát. Mẫu thân đi làm cơm, lấy nước cho ngươi....!


- Cảm ơn mẫu thân!


Cẩu Đản Tử gật đầu nói, giọng nói có phần khàn khàn. Lúc này, Cẩu Đản Tử mới cảm thấy bản thân mình là một tiểu hài tử.


Thấy Chu thị vội vã rời đi, Vương Thiên Lôi mới có cơ hội đến trước giường Cẩu Đản Tử:


- Cẩu Đản Tử a! Lúc này đây, tỷ phu cũng chỉ biết tạ ơn ngươi!


- Tỷ phu?


Đầu óc Cẩu Đản Tử lại có chút loạn hết cả lên. Vừa thấy Vương Thiên Lôi, hắn phảng phất nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt Cẩu Đản Tử biến đổi mạnh mẽ:


- Tỷ phu, tỷ không có việc gì chứ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom