Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218
Ở đây cũng là nơi Vương Thiên Lôi gặp phải con sói con kia. Từ khi phát hiện con sói con thường lui tới đây, bọn Vương Thiên Lôi liền không còn tiến nhập khu rừng già này nữa.
Nhẹ nhàng đạp lên những phiến lá khô dày đặc Tiểu Báo Tử cảm thấy ở dưới chân thập phần mềm xốp, mảnh đất rừng này không biết đã tích lũy lá khô được bao nhiêu năm rồi, một cước dẫm lên là chân liền bị lún sâu xuống một đoạn. Sau đó một lượng lớn mùi ẩm mốc từ bên dưới chân xông lên tới mặt, thật khó chịu.
Lông mày khẽ nhíu, Tiểu Báo Tử nín hơi, nhìn bốn phía xung quanh.
Không gian xung quanh thập phần yên tĩnh, những thân cây cao to trong rừng xòe tán rậm rạp, hoàn toàn che đi những ánh nắng gay gắt của buổi trưa, thi thoảng ngẫu nhiên mới có mấy con thỏ từ trong bụi cỏ chui ra, rồi lại nháo nhào chạy mất, hoặc đâu đó lại có tiếng chim non học vỗ cánh, làm cho không gian yên tĩnh nơi này có chút sinh cơ.
- Cánh rừng này thật sự rộng lớn a, muốn tìm con sói con kia thật không dễ chút nào.
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, chân thẳng hướng trong rừng bước tới, linh giác nhanh chóng khuếch tán.
Đây cũng là một chỗ tốt của thần niệm, có thể đem linh giác của chính mình khuếch tán ra xung quanh, dò xét mọi tình huống.
Đi được chừng một nén hương, Tiểu Báo Tử có chút thất vọng, bởi vì trừ một ít dã thú bình thường ra, ngay cả một đầu sói cũng không thấy, chứ đừng nói chi tới con sói con mà hắn đang muốn tìm.
- Chẳng nhẽ lại phải đi sâu vào bên trong nữa sao? Nếu đi tiếp nữa thì sẽ tới mảnh thâm cốc rồi, con sói con kia sẽ không trốn ở trong đó chứ?
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, trong nội tâm hiện lên một tia cảnh báo, đồng thời, linh giác của hắn cũng cảm giác được không khí sau lưng hắn chấn động dị thường.
Đây là một cảm giác rất cổ quái, phảng phát như tồn tại, lại phảng phất như không có.
Mũi chân điểm một cái, thân thể hướng bên cạnh nhanh chóng né sang, một đạo thân ảnh màu bạc lướt qua hắn, sau đó biến mất.
- Là con sói con đó?
Tốc độ của cái bóng màu bạc mặc dù nhanh, thế nhưng vẫn không nhanh bằng linh giác của Tiểu Báo Tử, ngay tại lúc cảm giác bị tập kích, hắn liền sử dụng Hỏa Hồng Tình, bao quát toàn bộ 360 độ xung quanh, hết thảy được hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
Một thân ảnh to như con bê con màu bàng bạc rất giống sói đột ngột hiện ra sau lưng hắn, lập tức nhằm vào hắn mà lao tới, bóng sói sau khi lao trượt qua hắn liền biến mất, phảng phất như từ đầu đến cuối đều không có tồn tại.
- Là ảo ảnh!
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, hắn nhớ tới trong trí nhớ của Lý Hạo Nhiên, lúc đó Lý Hạo Nhiên đang cùng đồng bọn vây săn Lão Độc Nhãn để lấy nội đan. Tại Tây Sơn khẩu cùng Lão Độc Nhãn đại chiến một hồi, nếu không phải Vương Xà kịp thời đuổi tới, nói không chừng Lão Độc Nhãn đã bị bọn hắn giết chết. Khi đó, Lão Độc Nhãn dưới tình huống nguy cấp. Tựa hồ cũng lóe lên ba ảo ảnh, giống hệt với ảo ảnh vừa rồi mới lao qua hắn. Bất quá, xem ra con sói con dùng chiêu này so với Lão Độc Nhãn còn thành thục hơn nhiều, cũng cao minh hơn nhiều, ngay cả bản thể cũng không để hiện thân.
-Thú vị thật, bất quá, ngươi xuất kích như vậy, đồng dạng cũng đã làm bại lộ chỗ ngươi ẩn thân rồi.
Trong mắt Tiểu Báo Tử hiện lên một hào quang màu đỏ đầy yêu dị, thân thể hướng về phía sau mãnh liệt lao tới, song chùy hóa thành ngân quang chớp liên tục, hướng phía một đại thụ ước chừng hai người ôm nện tới.
- Oanh!
Một hồi bụi đất tung bay, cành lá rơi lả tả, một đạo ngân quang ngay lập tức từ thân cây chui ra, nhanh nhen tránh lé một chùy của Tiểu Báo Tử, hơi ngừng thân một chút, lao thẳng tới công kích Tiểu Báo Tử.
-Thật nhanh a!
Thân hình Tiểu Báo Tử chớp lên liên tục, song chùy trước mặt xoay tròn tạo thành một đạo ánh sáng.
-Bang bang Boang... đương, đương, đương.
Ngân chùy và lang trảo tương kích, hỏa tinh bắn ra bốn phía, dĩ nhiên phát ra tiếng kim thiết giao kích. Lực trùng kích thật lớn khiến Báo Tử liên tục lui về phía sau. Đương nhiên, con chó này cũng chịu không nổi, vài lần xông tới, phảng phất như cũng ý thức được Tiểu Báo Tử lợi hại, lùi lại vài trượng cùng hắn giằng co.
Một người một lang giằng co. Bỗng nhiên, con chó kia ngẩng đầu lên.
- Ngao ô!
Một tiếng sói tru thê lương vang lên, âm ba bén nhọn cắt đứt rừng rậm, tựa như viên đá rơi vào trong nước. Từng đạo sóng gợn lấy mắt thường có thể thấy được, lấy đầu hắn làm trung tâm khuếch tán ra, tại rừng rậm tạo thành một vòng rung động.
Cả rừng gia đều trong tiếng tru của nó rung động, thật lâu không thể bình ổn.
Thân thể Tiểu Báo Tử lại như một chiếc lá trong nộ hải theo sóng mà trôi.
- Hô! phác phác phác!
Trong tiếng huýt sáo dài, con Ngân Lang kia vọt thẳng lên, dĩ nhiên phân ra sáu huyễn ảnh, lại một lần nữa bổ về phía Tiểu Báo Tử.
Không trung, thân thể cũng nhẹ nhàng mở ra, phảng phất như duỗi người, đem lực trùng kích vô cùng lớn từ xung quanh thân thể hóa giải. Nhìn sáu đạo huyễn ảnh lao tới, trong mắt Tiểu Báo Tử hiện lên một tia tiếu ý, ngón cái tay phải nhẹ nhàng bắn ra, tạo thành một lỗ hổng tinh tế hình ngón trỏ, không tránh không né nhìn Ngân Lang đang bổ tới.
- Hô!
Sáu đạo lang ảnh hầu như đồng thời bổ tới bên cạnh Tiểu Báo Tử, và đều vồ hụt. Năm đạo trong đó song song biến mất, gần như trong nháy mắt, Tiểu Báo Tử xuất hiện bên cạnh con Ngân Lang còn lại duy nhất. Mang theo huyết chỉ tựa như thiểm điện ấn lên trán Ngân Lang. Tại mi tâm nó dùng máu vẽ ra một đạo phù văn phức tạp.
- Ngao!
Ngân Lang kêu một tiếng ngắn ngủi. Thanh âm liền đứt, trong mắt lên một tia mê man. Hung tính thu hồi lại, đồng thời Tiểu Báo Tử cảm thấy theo phù văn trong tay hiện ra, sâu trong tâm linh, một loại cảm giác huyền ảo mọc lên, đưa hắn cùng Ngân Lang trước mặt liên hệ với nhau.
- Cảm giác rất kỳ quái a!
Thần niệm của hắn đã thành, do đó hắn có thể cảm giác được rõ ràng lúc đạo phù văn vẽ xong, thần niệm của mình ba động, một luồng thần niệm kéo dài cùng ý nghĩ của Ngân Lang tương dung, sản sinh từng điểm ba động, đồng thời, con mắt của hắn tựa hồ cũng bị ảnh hưởng.
Xung quanh con ngươi một vòng hắc văn dĩ nhiên bắt đầu chậm chạp chùyển động, lực lượng không rõ theo đó dọc theo thông đạo thần bí do thần niệm và ý nghĩa của Ngân Lang sản sinh, tiến nhập mi tâm của Ngân Lang.
Hầu như cùng lúc đó, trong mắt Ngân Lang hiện lên một tia hồng quang, còn Tiểu Báo Tử chỉ cảm thấy ánh mắt của mình chớp động, cảnh vật trước mắt dĩ nhiên sản sinh trọng ảnh kỳ quái.
- Chùyện gì xảy ra?
Trọng ảnh vừa xuất, Tiểu Báo Tử mạnh mẽ cả kinh, hắn khởi động Hỏa Hồng Tình, hiện tại là thị giác ba trăm sáu mươi độ, tầm nhìn căn bản không có góc chết, cảnh vật xung quanh cũng rất rõ ràng, sao lại đột nhiên sản sinh trọng ảnh?
Nhẹ nhàng đạp lên những phiến lá khô dày đặc Tiểu Báo Tử cảm thấy ở dưới chân thập phần mềm xốp, mảnh đất rừng này không biết đã tích lũy lá khô được bao nhiêu năm rồi, một cước dẫm lên là chân liền bị lún sâu xuống một đoạn. Sau đó một lượng lớn mùi ẩm mốc từ bên dưới chân xông lên tới mặt, thật khó chịu.
Lông mày khẽ nhíu, Tiểu Báo Tử nín hơi, nhìn bốn phía xung quanh.
Không gian xung quanh thập phần yên tĩnh, những thân cây cao to trong rừng xòe tán rậm rạp, hoàn toàn che đi những ánh nắng gay gắt của buổi trưa, thi thoảng ngẫu nhiên mới có mấy con thỏ từ trong bụi cỏ chui ra, rồi lại nháo nhào chạy mất, hoặc đâu đó lại có tiếng chim non học vỗ cánh, làm cho không gian yên tĩnh nơi này có chút sinh cơ.
- Cánh rừng này thật sự rộng lớn a, muốn tìm con sói con kia thật không dễ chút nào.
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, chân thẳng hướng trong rừng bước tới, linh giác nhanh chóng khuếch tán.
Đây cũng là một chỗ tốt của thần niệm, có thể đem linh giác của chính mình khuếch tán ra xung quanh, dò xét mọi tình huống.
Đi được chừng một nén hương, Tiểu Báo Tử có chút thất vọng, bởi vì trừ một ít dã thú bình thường ra, ngay cả một đầu sói cũng không thấy, chứ đừng nói chi tới con sói con mà hắn đang muốn tìm.
- Chẳng nhẽ lại phải đi sâu vào bên trong nữa sao? Nếu đi tiếp nữa thì sẽ tới mảnh thâm cốc rồi, con sói con kia sẽ không trốn ở trong đó chứ?
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, trong nội tâm hiện lên một tia cảnh báo, đồng thời, linh giác của hắn cũng cảm giác được không khí sau lưng hắn chấn động dị thường.
Đây là một cảm giác rất cổ quái, phảng phát như tồn tại, lại phảng phất như không có.
Mũi chân điểm một cái, thân thể hướng bên cạnh nhanh chóng né sang, một đạo thân ảnh màu bạc lướt qua hắn, sau đó biến mất.
- Là con sói con đó?
Tốc độ của cái bóng màu bạc mặc dù nhanh, thế nhưng vẫn không nhanh bằng linh giác của Tiểu Báo Tử, ngay tại lúc cảm giác bị tập kích, hắn liền sử dụng Hỏa Hồng Tình, bao quát toàn bộ 360 độ xung quanh, hết thảy được hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
Một thân ảnh to như con bê con màu bàng bạc rất giống sói đột ngột hiện ra sau lưng hắn, lập tức nhằm vào hắn mà lao tới, bóng sói sau khi lao trượt qua hắn liền biến mất, phảng phất như từ đầu đến cuối đều không có tồn tại.
- Là ảo ảnh!
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng, hắn nhớ tới trong trí nhớ của Lý Hạo Nhiên, lúc đó Lý Hạo Nhiên đang cùng đồng bọn vây săn Lão Độc Nhãn để lấy nội đan. Tại Tây Sơn khẩu cùng Lão Độc Nhãn đại chiến một hồi, nếu không phải Vương Xà kịp thời đuổi tới, nói không chừng Lão Độc Nhãn đã bị bọn hắn giết chết. Khi đó, Lão Độc Nhãn dưới tình huống nguy cấp. Tựa hồ cũng lóe lên ba ảo ảnh, giống hệt với ảo ảnh vừa rồi mới lao qua hắn. Bất quá, xem ra con sói con dùng chiêu này so với Lão Độc Nhãn còn thành thục hơn nhiều, cũng cao minh hơn nhiều, ngay cả bản thể cũng không để hiện thân.
-Thú vị thật, bất quá, ngươi xuất kích như vậy, đồng dạng cũng đã làm bại lộ chỗ ngươi ẩn thân rồi.
Trong mắt Tiểu Báo Tử hiện lên một hào quang màu đỏ đầy yêu dị, thân thể hướng về phía sau mãnh liệt lao tới, song chùy hóa thành ngân quang chớp liên tục, hướng phía một đại thụ ước chừng hai người ôm nện tới.
- Oanh!
Một hồi bụi đất tung bay, cành lá rơi lả tả, một đạo ngân quang ngay lập tức từ thân cây chui ra, nhanh nhen tránh lé một chùy của Tiểu Báo Tử, hơi ngừng thân một chút, lao thẳng tới công kích Tiểu Báo Tử.
-Thật nhanh a!
Thân hình Tiểu Báo Tử chớp lên liên tục, song chùy trước mặt xoay tròn tạo thành một đạo ánh sáng.
-Bang bang Boang... đương, đương, đương.
Ngân chùy và lang trảo tương kích, hỏa tinh bắn ra bốn phía, dĩ nhiên phát ra tiếng kim thiết giao kích. Lực trùng kích thật lớn khiến Báo Tử liên tục lui về phía sau. Đương nhiên, con chó này cũng chịu không nổi, vài lần xông tới, phảng phất như cũng ý thức được Tiểu Báo Tử lợi hại, lùi lại vài trượng cùng hắn giằng co.
Một người một lang giằng co. Bỗng nhiên, con chó kia ngẩng đầu lên.
- Ngao ô!
Một tiếng sói tru thê lương vang lên, âm ba bén nhọn cắt đứt rừng rậm, tựa như viên đá rơi vào trong nước. Từng đạo sóng gợn lấy mắt thường có thể thấy được, lấy đầu hắn làm trung tâm khuếch tán ra, tại rừng rậm tạo thành một vòng rung động.
Cả rừng gia đều trong tiếng tru của nó rung động, thật lâu không thể bình ổn.
Thân thể Tiểu Báo Tử lại như một chiếc lá trong nộ hải theo sóng mà trôi.
- Hô! phác phác phác!
Trong tiếng huýt sáo dài, con Ngân Lang kia vọt thẳng lên, dĩ nhiên phân ra sáu huyễn ảnh, lại một lần nữa bổ về phía Tiểu Báo Tử.
Không trung, thân thể cũng nhẹ nhàng mở ra, phảng phất như duỗi người, đem lực trùng kích vô cùng lớn từ xung quanh thân thể hóa giải. Nhìn sáu đạo huyễn ảnh lao tới, trong mắt Tiểu Báo Tử hiện lên một tia tiếu ý, ngón cái tay phải nhẹ nhàng bắn ra, tạo thành một lỗ hổng tinh tế hình ngón trỏ, không tránh không né nhìn Ngân Lang đang bổ tới.
- Hô!
Sáu đạo lang ảnh hầu như đồng thời bổ tới bên cạnh Tiểu Báo Tử, và đều vồ hụt. Năm đạo trong đó song song biến mất, gần như trong nháy mắt, Tiểu Báo Tử xuất hiện bên cạnh con Ngân Lang còn lại duy nhất. Mang theo huyết chỉ tựa như thiểm điện ấn lên trán Ngân Lang. Tại mi tâm nó dùng máu vẽ ra một đạo phù văn phức tạp.
- Ngao!
Ngân Lang kêu một tiếng ngắn ngủi. Thanh âm liền đứt, trong mắt lên một tia mê man. Hung tính thu hồi lại, đồng thời Tiểu Báo Tử cảm thấy theo phù văn trong tay hiện ra, sâu trong tâm linh, một loại cảm giác huyền ảo mọc lên, đưa hắn cùng Ngân Lang trước mặt liên hệ với nhau.
- Cảm giác rất kỳ quái a!
Thần niệm của hắn đã thành, do đó hắn có thể cảm giác được rõ ràng lúc đạo phù văn vẽ xong, thần niệm của mình ba động, một luồng thần niệm kéo dài cùng ý nghĩ của Ngân Lang tương dung, sản sinh từng điểm ba động, đồng thời, con mắt của hắn tựa hồ cũng bị ảnh hưởng.
Xung quanh con ngươi một vòng hắc văn dĩ nhiên bắt đầu chậm chạp chùyển động, lực lượng không rõ theo đó dọc theo thông đạo thần bí do thần niệm và ý nghĩa của Ngân Lang sản sinh, tiến nhập mi tâm của Ngân Lang.
Hầu như cùng lúc đó, trong mắt Ngân Lang hiện lên một tia hồng quang, còn Tiểu Báo Tử chỉ cảm thấy ánh mắt của mình chớp động, cảnh vật trước mắt dĩ nhiên sản sinh trọng ảnh kỳ quái.
- Chùyện gì xảy ra?
Trọng ảnh vừa xuất, Tiểu Báo Tử mạnh mẽ cả kinh, hắn khởi động Hỏa Hồng Tình, hiện tại là thị giác ba trăm sáu mươi độ, tầm nhìn căn bản không có góc chết, cảnh vật xung quanh cũng rất rõ ràng, sao lại đột nhiên sản sinh trọng ảnh?
Bình luận facebook