Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Sau một ngày bận rộn, buổi tối là thời điểm mà học đồ được tự do hoạt động, nhưng chủ yếu bọn họ đều ở trong phòng ôn lại những gì mình học được trong ngày.
- Trong sách nói không có sai! Học đồ thật sự không có quyền lợi gì a!
Chu Báo ôm một cái cọc gỗ to đứng ở trong sân. Vẻ mặt oán trách chế độ xã hội cũ nát này.
Những học đồ như Chu Báo chiều nào cũng phải tiến hành huấn luyện đến tận bảy giờ tối. Mỗi một người cầm một cây búa trong tay, đứng trên bãi đá, trước mặt mỗi người là tám cái cọc gỗ. Đúng tám cái cọc gỗ. Nhiệm vụ của học đồ chính là dùng thiết chùy trên tay đánh lên cọc gỗ. Đương nhiên cũng không phải ngươi có thể tùy tiện muốn làm như nào thì làm, mà có yêu cầu. Mỗi một lần đánh xuống, đồng nhất đều phải đánh lên một điểm, nói cách khác cây búa ngươi cầm trên tay chỉ có thể đánh vào một điểm duy nhất trên cọc gõ, không được sai lệch.
Đừng tưởng rằng điều này là đơn giản, những cọc gỗ ở đây có tính co dãn, không chỉ co dãn mà trên mặt cọc gỗ không hề bằng phẳng một chút nào. Điều này khiến cho độ khó khi dùng thiết chùy đánh lên một điểm nhất định của cọc gỗ là rất cao.
- Bang! Bang! Bang...!
Từng thanh âm rầu rĩ vang lên trong tiểu viện. Tiếng chùy kích vang lên từ trong phòng tinh luyện kim loại không ngừng vang lên.
- Các ngươi phải tập trung tinh thần lên một điểm. Lúc nào kỹ năng của các ngươi hoàn thiện, trong vòng một buổi chiều có thể đóng một cái cọc gỗ xuống bãi đá thì ta sẽ dạy các ngươi bước tiếp theo nên làm như thế nào. Trong vòng nửa năm mà không làm được thì các ngươi sẽ bị trả về nhà!
Lão Hình Đầu chậm rãi đi vòng quanh, chăm chú nhìn đám học đồ đang không ngừng luyện tập. Dần dần, lực chú ý của hắn tập trung lên người Chu Báo.
- Này! Tiểu oa nhi ngươi tuổi tác không lớn, thế nhưng khả năng tập trung rất cao. Chắc hẳn ngươi đã từng luyện võ. Rất tốt, rất tốt!
So với những học đồ khác, Chu Báo chỉ mới đến đây chưa được mười ngày, nhưng lúc này hắn đang chiếm ưu thế. Mỗi một kích của Chu Báo, lực lượng cũng không lớn, thế nhưng hắn lại có thể bảo chứng được khả năng khống chế mỗi kích của chính mình, chưa hề có một kích nào sai lệch. Hơn nữa cọc gỗ rất ổn định, không có chuyện vì chùy kích của ngươi mà bị đánh lệch ra khỏi vị trí ban đầu.
Nhưng có một điều làm người ta cảm thấy nuối tiếc, Chu Báo không thể nào khống chế được mỗi chùy của mình đều đánh lên một điểm đồng nhất. Tuy rằng hắn đã tận lực, thế nhưng cái cọc gỗ kia bị hắn không ngừng đập lên vẫn xuất hiện những vết lồi lõm không đều trên bề mặt.
- Tiểu tử, không nên cấp bách, không nên hoảng. Chú ý, tay phải ngươi đã ổn định nhưng tay trái thì chưa. Nếu như hai tay không thể ổn định được thì không thể nào tập trung đánh lên một điểm đồng nhất được.
Đứng bên cạnh Chu Báo nhìn nửa ngày, lão Hình Đầu đột nhiên mở miệng nói.
- Cảm ơn sư phụ!
Chu Báo cảm kích nhìn lão Hình Đầu. Tốc độ hạ chùy của Chu Báo rõ ràng đã giảm xuống, bắt đầu chậm rãi nắm bắt kỹ thuật chân chính.
- Nhìn cái gì mà nhìn! Nếu như ngộ tính của các ngươi bằng được tiểu tử này, lão tử cũng sẽ chỉ điểm cho các ngươi! Nhanh, tiếp tục luyện tập.
Lúc lão Hình Đầu nói với Chu Bão, những học đồ khác đều không tự nhủ được, ngừng tay, quay qua nhìn.
Những học đồ này bị lão Hình Đầu mắng cho một trận te tua, đều ngoan ngoãn tiếp tục luyện tập, không có liếc nhìn Chu Báo nữa. Mọi người đều tập trung vào công việc luyện tập của riêng mình, thế nhưng linh giác của Chu Báo rất nhạy cảm, hắn thỉnh thoảng vẫn cảm giác được có một vài ánh mắt phẫn uất thỉnh thoảng liếc về phía mình. Điều này khiến Chu Báo cảm thấy rất khó chịu.
- Ta đang bị làm sao vậy! Thực sự đi so đo với đám nhãi ranh này sao? Thực là mất hết tiền đồ!
Cảm giác được tâm tình của mình dao động, Chu Báo không khỏi nở nụ cười khổ. Nếu tính cả kiếp trước nữa thì bây giờ Chu Báo cũng đã sống được bốn mươi năm. Tâm tính đã sớm thành thục, không nghĩ ra lúc này lại xuất hiện dao động.
Kiếp trước, tài trí của Chu Báo cũng rất bình thường, trong khoảng thời gian hắn làm bác sĩ, chưa từng bị đồng nghiệp ghen ghét. Trong cơ quan, Chu Báo cũng không phải là hạng người thích đua tranh chức vị, cho nên bản thân hắn cũng chưa từng có cảm giác bị người khác ghen ghét.
Chu Báo nghĩ không ra, kiếp sau của mình, hiện giờ chỉ mới là tiểu hài tử tám tuổi thôi, vậy mà đã bị người khác ghen ghét. Mà lại là ở cái nghề rèn này, một chức nghiệp rất có "tiền đồ".
- Hi vọng những tiểu từ này không nên tìm ta gây phiền phức. Bằng không ta sẽ hảo hảo giáo huấn chúng!
Trong lòng Chu Báo âm thầm cười khổ, tâm tình hắn một lần nữa lại chìm vào trong công việc của mình.
- Nghề rèn này quả nhiên cùng võ học có vài điểm chung. Lúc trước lão Hình Đầu giảng giải các yếu điểm của phát lực. Vì sao khi xưa Vương Thiên Lôi chỉ ra những yếu điểm trong quyền pháp cần phải tránh lại giống hết nhũng gì lão Hình Đầu vừa nói.
Một mặt đánh, một mặt suy nghĩ, một mặt kết hợp với quyền pháp trước đây đã học. Dần dần tâm thần Chu Báo tiến vào trong một cảnh giới vô cùng huyền diệu.
- Bang bang bang, đông đông đông - -!
Không ai chú ý tới tiếng đánh của Chu Báo bắt đầu sản sinh ra một tia biến hóa nho nhỏ. Sự chuyển biến âm thanh này rất nhỏ bé, ngay cả Chu Báo và những học đồ đang luyện tập cũng không cách nào phát hiện ra điểm gì không thích hợp. Chỉ có một mình lão Hình Đầu.
Lúc này hắn đang đưa lưng về phía Chu Báo, đứng bên cạnh một gã học đồ mười hai tuổi. Tư chất tên học đồ này rất gần với Chu Báo, tuy rằng biểu hiện kỹ xảo bên ngoài không có xuất sắc nhu Chu Báo. Thế nhưng cũng là một người có thể đào tạo được. Lão Hình Đầu vừa chỉ điểm, dạy bảo cho học đồ này, trong tai liền truyền đến những âm thanh khiến hắn cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Ngay từ thời gian đầu, lão Hình Đầu còn tưởng rằng bản thân mình nghe nhầm. Thế nhưng khi quay người lại, nhìn thấy Chu Báo đang hết sức chăm chú từng chùy, từng chùy nện lên cọc gỗ. Lão Hình Đầu hoàn toàn bị ngây dại. Sau đó là sự vui mừng không thể nào giấu nổi của hắn. Đi về phía trước hai bước, tiến lại gần Chu Báo, lão Hình Đầu chăm chú nhìn Chu Báo đang luyện tập. Nhìn biểu tình bình thản của Chu Báo, lão Hình Đầu bất giác lùi lại hai bước, cước bộ của hắn cũng vô thức dừng lại, giống như đang rất sợ hãi Chu Báo.
Biểu tình dị thường này của lão Hình Đầu tự nhiên khiến cho các học đồ khác chú ý. Tuy bọn họ cũng không dám dừng việc luyện tập, nhưng bọn họ vẫn theo ánh mắt của lão Hình Đầu nhìn lại.
- Trong sách nói không có sai! Học đồ thật sự không có quyền lợi gì a!
Chu Báo ôm một cái cọc gỗ to đứng ở trong sân. Vẻ mặt oán trách chế độ xã hội cũ nát này.
Những học đồ như Chu Báo chiều nào cũng phải tiến hành huấn luyện đến tận bảy giờ tối. Mỗi một người cầm một cây búa trong tay, đứng trên bãi đá, trước mặt mỗi người là tám cái cọc gỗ. Đúng tám cái cọc gỗ. Nhiệm vụ của học đồ chính là dùng thiết chùy trên tay đánh lên cọc gỗ. Đương nhiên cũng không phải ngươi có thể tùy tiện muốn làm như nào thì làm, mà có yêu cầu. Mỗi một lần đánh xuống, đồng nhất đều phải đánh lên một điểm, nói cách khác cây búa ngươi cầm trên tay chỉ có thể đánh vào một điểm duy nhất trên cọc gõ, không được sai lệch.
Đừng tưởng rằng điều này là đơn giản, những cọc gỗ ở đây có tính co dãn, không chỉ co dãn mà trên mặt cọc gỗ không hề bằng phẳng một chút nào. Điều này khiến cho độ khó khi dùng thiết chùy đánh lên một điểm nhất định của cọc gỗ là rất cao.
- Bang! Bang! Bang...!
Từng thanh âm rầu rĩ vang lên trong tiểu viện. Tiếng chùy kích vang lên từ trong phòng tinh luyện kim loại không ngừng vang lên.
- Các ngươi phải tập trung tinh thần lên một điểm. Lúc nào kỹ năng của các ngươi hoàn thiện, trong vòng một buổi chiều có thể đóng một cái cọc gỗ xuống bãi đá thì ta sẽ dạy các ngươi bước tiếp theo nên làm như thế nào. Trong vòng nửa năm mà không làm được thì các ngươi sẽ bị trả về nhà!
Lão Hình Đầu chậm rãi đi vòng quanh, chăm chú nhìn đám học đồ đang không ngừng luyện tập. Dần dần, lực chú ý của hắn tập trung lên người Chu Báo.
- Này! Tiểu oa nhi ngươi tuổi tác không lớn, thế nhưng khả năng tập trung rất cao. Chắc hẳn ngươi đã từng luyện võ. Rất tốt, rất tốt!
So với những học đồ khác, Chu Báo chỉ mới đến đây chưa được mười ngày, nhưng lúc này hắn đang chiếm ưu thế. Mỗi một kích của Chu Báo, lực lượng cũng không lớn, thế nhưng hắn lại có thể bảo chứng được khả năng khống chế mỗi kích của chính mình, chưa hề có một kích nào sai lệch. Hơn nữa cọc gỗ rất ổn định, không có chuyện vì chùy kích của ngươi mà bị đánh lệch ra khỏi vị trí ban đầu.
Nhưng có một điều làm người ta cảm thấy nuối tiếc, Chu Báo không thể nào khống chế được mỗi chùy của mình đều đánh lên một điểm đồng nhất. Tuy rằng hắn đã tận lực, thế nhưng cái cọc gỗ kia bị hắn không ngừng đập lên vẫn xuất hiện những vết lồi lõm không đều trên bề mặt.
- Tiểu tử, không nên cấp bách, không nên hoảng. Chú ý, tay phải ngươi đã ổn định nhưng tay trái thì chưa. Nếu như hai tay không thể ổn định được thì không thể nào tập trung đánh lên một điểm đồng nhất được.
Đứng bên cạnh Chu Báo nhìn nửa ngày, lão Hình Đầu đột nhiên mở miệng nói.
- Cảm ơn sư phụ!
Chu Báo cảm kích nhìn lão Hình Đầu. Tốc độ hạ chùy của Chu Báo rõ ràng đã giảm xuống, bắt đầu chậm rãi nắm bắt kỹ thuật chân chính.
- Nhìn cái gì mà nhìn! Nếu như ngộ tính của các ngươi bằng được tiểu tử này, lão tử cũng sẽ chỉ điểm cho các ngươi! Nhanh, tiếp tục luyện tập.
Lúc lão Hình Đầu nói với Chu Bão, những học đồ khác đều không tự nhủ được, ngừng tay, quay qua nhìn.
Những học đồ này bị lão Hình Đầu mắng cho một trận te tua, đều ngoan ngoãn tiếp tục luyện tập, không có liếc nhìn Chu Báo nữa. Mọi người đều tập trung vào công việc luyện tập của riêng mình, thế nhưng linh giác của Chu Báo rất nhạy cảm, hắn thỉnh thoảng vẫn cảm giác được có một vài ánh mắt phẫn uất thỉnh thoảng liếc về phía mình. Điều này khiến Chu Báo cảm thấy rất khó chịu.
- Ta đang bị làm sao vậy! Thực sự đi so đo với đám nhãi ranh này sao? Thực là mất hết tiền đồ!
Cảm giác được tâm tình của mình dao động, Chu Báo không khỏi nở nụ cười khổ. Nếu tính cả kiếp trước nữa thì bây giờ Chu Báo cũng đã sống được bốn mươi năm. Tâm tính đã sớm thành thục, không nghĩ ra lúc này lại xuất hiện dao động.
Kiếp trước, tài trí của Chu Báo cũng rất bình thường, trong khoảng thời gian hắn làm bác sĩ, chưa từng bị đồng nghiệp ghen ghét. Trong cơ quan, Chu Báo cũng không phải là hạng người thích đua tranh chức vị, cho nên bản thân hắn cũng chưa từng có cảm giác bị người khác ghen ghét.
Chu Báo nghĩ không ra, kiếp sau của mình, hiện giờ chỉ mới là tiểu hài tử tám tuổi thôi, vậy mà đã bị người khác ghen ghét. Mà lại là ở cái nghề rèn này, một chức nghiệp rất có "tiền đồ".
- Hi vọng những tiểu từ này không nên tìm ta gây phiền phức. Bằng không ta sẽ hảo hảo giáo huấn chúng!
Trong lòng Chu Báo âm thầm cười khổ, tâm tình hắn một lần nữa lại chìm vào trong công việc của mình.
- Nghề rèn này quả nhiên cùng võ học có vài điểm chung. Lúc trước lão Hình Đầu giảng giải các yếu điểm của phát lực. Vì sao khi xưa Vương Thiên Lôi chỉ ra những yếu điểm trong quyền pháp cần phải tránh lại giống hết nhũng gì lão Hình Đầu vừa nói.
Một mặt đánh, một mặt suy nghĩ, một mặt kết hợp với quyền pháp trước đây đã học. Dần dần tâm thần Chu Báo tiến vào trong một cảnh giới vô cùng huyền diệu.
- Bang bang bang, đông đông đông - -!
Không ai chú ý tới tiếng đánh của Chu Báo bắt đầu sản sinh ra một tia biến hóa nho nhỏ. Sự chuyển biến âm thanh này rất nhỏ bé, ngay cả Chu Báo và những học đồ đang luyện tập cũng không cách nào phát hiện ra điểm gì không thích hợp. Chỉ có một mình lão Hình Đầu.
Lúc này hắn đang đưa lưng về phía Chu Báo, đứng bên cạnh một gã học đồ mười hai tuổi. Tư chất tên học đồ này rất gần với Chu Báo, tuy rằng biểu hiện kỹ xảo bên ngoài không có xuất sắc nhu Chu Báo. Thế nhưng cũng là một người có thể đào tạo được. Lão Hình Đầu vừa chỉ điểm, dạy bảo cho học đồ này, trong tai liền truyền đến những âm thanh khiến hắn cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Ngay từ thời gian đầu, lão Hình Đầu còn tưởng rằng bản thân mình nghe nhầm. Thế nhưng khi quay người lại, nhìn thấy Chu Báo đang hết sức chăm chú từng chùy, từng chùy nện lên cọc gỗ. Lão Hình Đầu hoàn toàn bị ngây dại. Sau đó là sự vui mừng không thể nào giấu nổi của hắn. Đi về phía trước hai bước, tiến lại gần Chu Báo, lão Hình Đầu chăm chú nhìn Chu Báo đang luyện tập. Nhìn biểu tình bình thản của Chu Báo, lão Hình Đầu bất giác lùi lại hai bước, cước bộ của hắn cũng vô thức dừng lại, giống như đang rất sợ hãi Chu Báo.
Biểu tình dị thường này của lão Hình Đầu tự nhiên khiến cho các học đồ khác chú ý. Tuy bọn họ cũng không dám dừng việc luyện tập, nhưng bọn họ vẫn theo ánh mắt của lão Hình Đầu nhìn lại.
Bình luận facebook