• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thông Thiên Đại Thánh (1 Viewer)

  • Chương 59

- Đa tạ sư phụ!


Trong lòng Tiểu Báo Tử vô cùng mừng rỡ, loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này, có ngu mới không muốn, ít nhất tên Huyết Vô Nhai này có tâm tư gì, bây giờ hắn cũng không quản, dù sao, chiếu theo tình huống vừa rồi, hắn muốn giết mình, căn bản không phí quá nhiều sức lực, không cần làm nhiều chuyện phí công như vậy.


Huyết Vô Nhai là người quyết đoán, đã quyết định, thì không trì hoãn làm gì, lập tức truyền thụ tâm pháp vận nội khí và kiếm pháp cho Tiểu Báo Tử.


Nhưng một chiêu này giống như hắn nói, huyền ảo tinh vi, tiểu báo từ cũng không phải là kẻ ngu, nhưng đối mặt với một chiêu kiếm pháp tuyệt diệu thế này, một chút kiếm pháp hắn nhìn mà không hiểu, giống như đang đọc Thiên Thư, Huyết Vô Nhai giảng giải nửa canh giờ, nhưng hắn không có chút thu hoạch nào, sửng sốt vì hắn có làm thế nào cũng không hiểu.


Thiếu chút nữa Huyết Vô Nhai tức giận một chưởng chụp chết Tiểu Báo Tử, nhưng cuối cùng không còn cách nào khác, Huyết Vô Nhai phải dùng thêm một canh giờ, mới có thể làm cho Tiểu Báo Tử nhớ kỹ được một chiêu kiếm pháp và tâm pháp tu luyện, đồng dạng, hắn cũng đem một ít tâm đắc tu luyện của mình nói cho Tiểu Báo Tử nghe, sau đó, trước khi hắn cảm thấy mình sắp bộc phát, đuổi Tiểu Báo Tử ra ngoài.


- Nhiều huyết thực hơn nữa, nói thật dễ dàng a, ngươi thử tìm xem!


Xuất cốc, Tiểu Báo Tử âm thầm nói trong lòng, đúng là một câu của lãnh đạo, cấp dưới chạy gãy chân, mới mở miệng đã đòi tăng huyết thực, một hơi tăng thêm năm con, có phải là nhìn thấy hôm nay mình săn huyết thực quá dễ dàng nên mới tăng không nhỉ, đang lúc buồn bực, một loạt âm thanh từ trong bụng của hắn truyền ra, sau đó, hắn vô cùng ủ rủ, bước chân phù phiếm, có xu thế muốn ngã.


Tiểu Báo Tử khó khăn lắm mới trở về hang động, thở nhẹ một hơi, nói:


- Lại nói, không nên làm nhiều như vậy, hôm nay nên về nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay đúng là quá mệt mỏi, tinh lực và trả giá đã quá nhiều.


Đúng thế, hôm nay chỉ mới một ngày, nhưng thời gian trôi qua cứ như là một năm, vốn đội mưa đi về phía trước, đi được nửa đường, lại bị tên Huyết Vô Nhai bắt đi, tâm thần vẫn ở trong tình huống căng thẳng, cho đến khi bị Huyết Vô Nhai thu làm đệ tử, chỉ dạy võ công, còn giúp hắn đi săn huyết thực, đến bây giờ, chỉ có lúc ở trong động buổi trưa là được điều tức một chút, sau đó tìm hiểu Cửu Long Thần Hỏa Công, tinh thần vẫn lâm vào tình huống khẩn trương cao độ, thời điểm tìm kiếm huyết thực, đã làm tiêu hao rất nhiều thể lực, nhưng không có một chút lương khô để ăn, một ngụm nước cũng không có mà uống, hiện tại hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, tính ra cũng không gặp nguy hiểm quá lớn, tâm thần đang căng thẳng, cũng buông lỏng xuống, hắn vô cùng ủ rũ nằm xuống, dù có cường thịnh hơn nữa hắn cũng không chịu nổi, chỉ sợ thân thể của hắn sắp sụp đổ rồi.


- Tốt nhất là nên nghỉ ngơi một chút, ăn chút lương khô, uống nước, sau đó ngủ một giấc thật đã!


Tiểu Báo Tử sốc lại tinh thần, bò vào sâu bên trong hang động, cầm lương khô, lấy nước từ dòng suối bên cạnh, ăn qua loa, chỉ một lát sau, khi đã ăn uống no đủ, hắn lại dậy, bắt đầu ngồi xếp bằng điều tức nhập định.


Hắn vừa nhập định, lúc này đã qua nửa đêm, lúc tỉnh lại lần nữa, thì trời đã sáng rồi.


Tiểu Báo Tử tỉnh lại, hắn cảm thấy tinh thần sáng khoái, một đêm nhập định, nhưng có thể xua tan tất cả mệt mỏi của hôm qua đi, nhưng bụng lại trống rỗng, xem ra hắn đang đói khát.


Đi ra cửa động, hắn nhìn thấy cảnh vật trước mắt chập chờn, xung quanh xanh ngắt, ở phía xa xa bên kia dãy núi truyền đến tiếng thú rống, nhìn lên bầu trời có chim bay lượn, dưới chân có dòng suối, chẳng biết từ lúc nào, lại tụ tập một đám tẩu thú đang tiến lên uống nước, nếu như chỉ có như thế, thì trảng cánh này rất xinh đẹp mỹ lệ, thiên nhiên hiện giờ trong mắt hắn giống như một bức tranh hoàn mỹ, hài hòa.


Đáng tiếc, cảnh tượng hoàn mỹ như thế không kéo dài, một con báo tử trong rừng rậm xông ra, vài bước đã đến bên cạnh dòng suối, một ngụm cắn vào cổ con dê rừng, dã thú đang uống nước xung quanh, cả kinh bỏ chạy tử tán.


Tiểu Báo Tử cũng không nghĩ nhiều, một tay cầm một phi tiêu, hắn phóng dính vào mắt trái của con báo, làm con báo rống lên một tiếng thảm thiết, buông con dê rừng trong miệng ra, muốn bỏ chạy vào rừng, nhưng Tiểu Báo Tử làm gì cho nó cơ hội, một thanh phi tiêu khác phóng vào chân của nó, dính vào trong chân, con báo lại rống lên thảm thiết, ngã nhào xuống đất, giãy dụa muốn đứng lên, nhưng nào dễ dàng như vậy.


Tiểu Báo Tử đứng ở trên sườn núi, mủi chân điểm một cái, đi đến bên cạnh con báo, rút một thanh phi tiêu trong mắt nó ra, sau đó đâm vào yết hầu của nó, lại nhìn con dê rừng bị con báo cắn, yết hầu đã bị cắn đứt, đang nằm trên mặt đất run lẩy bẩy, nhìn thấy nó vẫn còn sống, nhưng cũng biết thời gian của nó không còn nhiều lắm.


- Xem ra ta đã đỡ được một ít tay chân.


Tiểu Báo Tử cười cười, kéo con dê và con báo đến một tán cây, trước ném con báo sang một bên, sau đó mổ bụng và ngực của con dê rừng, sau khi rửa ráy sạch sẽ, lại đốt một đống lửa, đem con dê đặt lên khung.


Nhưng thủ pháp này là do Tiểu Báo Tử học được từ đám thợ săn năm đó, hôm nay dùng lại, nhưng cảm thấy vô cùng thuận tiện, tiếc nuối duy nhất chính là trên người không có mang theo muối.


Đem con dê dựng lên, Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng khống chế hỏa hầu, dần dần, một mùi hương khí nhàn nhạt, từ trên người con dê rừng phát ra, phiêu tán khắp nơi.


Nhìn lại con dê trên đống lửa, lại nghe hương khí tản ra, bộ dáng tươi cười trên mặt của tiếu báo tử xuất hiện, hắn đang tưởng tượng đến việc khi con dê chín, hắn sẽ cắn một miếng thật lớn, đột nhiên hắn cảm giác dưới chân có một cái gì đó đang nhú lên, chạm vào người mình.


Hắn cúi đầu, sửng sốt.


- Đây là đồ chơi gì? Sóc? Hoa Lật Thử? Hay là những con vật khác?


Thời điểm này, ở dưới chân của hắn, là một con vật lớn nhỏ như nắm tay, thân thể to mọng, nó đang dừng sức ủi ủi vào chân của mình, nhìn kỹ, thấy con vật này giống như Hoa Lật Thử, nhưng da lông toàn thân của nó lại là màu nâu xám, đằng sau bộ lông xù là một cái đuôi núc ních, nó đang dùng sức đẩy chân của mình, hắn không biết nó đang làm gì?


Tiểu Báo Tử nhíu mày, thò một tay ra, cầm cái đuôi của nó lên, đưa đến trước mặt của hắn.


- Chi, chi, chi...


Bị Tiểu Báo Tử xách ngược lên, hiển nhiên tiểu chút chít này không thoải mái, trong miệng phát ra tiếng kêu quái dị, huy động bốn cái móng vuốt trên không trung, giãy dụa rất nhiệt tình, con tiểu chút chít này muốn giãy dụa ra khỏi tay của Tiểu Báo Tử.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom