Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Ký hợp đồng
Thiên Phong liên thiên nói hết cảm xúc, cảm nghĩ của anh hiện tại.
Thục Nghi quá…quá đột ngột, đầu óc của cô bây giờ rối loạn “Sếp! cho em từ từ tiếp nhận nó được không? Mọi thứ đối với tôi bây giờ quá bất ngờ và đường đột”
“Ừm, em cứ suy nghĩ đi. Nhưng hôm nay em phải ở bên anh”1
“Vâng ạ” chẳng hiểu sao Thục Nghi lại đồng ý nhanh chóng mà không suy nghĩ.
Anh không biết mình đột ngột nói ra như vậy cô có chấp nhận không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh đợi chờ cô suốt bảy năm qua như thế đã là quá đủ, anh không muốn đợi chờ nữa. Anh cần cô, anh tự hứa với bản thân sau này nếu gặp lại cô anh sẽ lấy cô làm vợ. Nhất định là như vậy, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Cô suy nghĩ về anh. Tình cảm mãnh liệt trong mắt Thiên Phong mỗi khi nhắc về cô với sự yêu thương và mong chờ cô từng ngày. Cô không mong mình có thể gặp anh sau lần đó, vì bảng thân cô quá nhỏ bé lại không có gì. Nhà cô cũng không được giàu có như anh, vì nhìn cách ăn mặc của anh lúc ấy như là con nhà giàu, rất giàu vì toàn đồ hiệu. So với cô thì…cô không suy nghĩ nhiều và cũng không nghĩ bản thân sẽ gặp lại anh lần nữa. Cứ nghĩ anh mập mạp đó chỉ còn trong kí ức.1
Sáng hôm sau, Thục Nghi dậy sớm, cô uể oải bước xuống cầu thang. Cô muốn nấu bữa ăn sáng cho anh.
Thiên Phong ở trên phòng tỉnh lại, đầu muốn nổ tung, anh xoa xoa trán, cau mày ngồi dậy. Bên cạnh không thấy Thục Nghi đâu, anh gọi lớn nhưng vẫn không thấy cô trả lời. Bước xuống cầu thang anh ngửi được mùi thơm, anh tiến vào giang bếp thì thấy cô đang đứng dưới mang tạp dề nấu món gì đó.
“Em không ngủ thêm hả?Em nấu món gì mà thơm vậy?
“Không. Chỗ lạ em khó ngủ. Em nấu bữa sáng cho sếp Lục” Thục Nghi nhẹ nhàng trả lời.
“Cảm ơn em, anh muốn em gọi anh là Thiên Phong, không muốn gọi là sếp Lục nghe xa lạ lắm. Có được không?
“Dạ vâng”
“Em cũng ăn đi rồi mình cùng đi làm”
“Anh đi làm trước đi em về nhà thay đồ”
Đến khi cởi tạp dề ra Thiên Phong mới để ý cô còn chiếc áo sơ mi của anh, tướng cô không cao lắm nên khi mặc chiếc áo sơ mi đen của anh chỉ dài phủ gần đùi cô, lộ lên làng da trắng ngần và đôi thân thon dài.
Anh nuốt nước bọt “Ừm, vậy để anh chở em về thay đồ”
“Dạ không cần đâu ạ, em thay xong là vào công ty liền”
Thấy cô cứ từ chối khéo anh, nên anh bỏ ý định “Ừm, vậy em đi đường cẩn thận.
Ăn sáng xong mỗi người một hướng. Sau khi thay bộ đồ mới cô tự tin hơn, hôm nay cũng là ngày thứ hai cô đến nhận việc và làm quen với chức thư ký của mình. Hôm qua cô đã bỏ mất nữa ngày trời đi chuẩn bị và dự tiệc cùng sếp.
Cốc … cố… cốc…
“Mời vào” Thiên Phong có chút mệt mỏi vì tối hôm qua uống hơi nhiều.
“Sếp! đây là dự án cần anh ký, còn đăng là lịch trình hôm nay của anh” Thục Nghi tự tin nói, hôm nay cô mặc chiếc váy đen xẻ bó sát ôm lấy vòng eo thon gọn của mình và chiếc áo trắng ngang vai khoe bờ vai trắng và quyến rũ của mình.
“Ừm, em để đó đi. Hôm nay em đẹp lắm”
“Cảm ơn sếp ạ”
“Lại là sếp…anh mới nói em mà” Thiên Phong cau mài1
“Dạ, trong công ty em muốn gọi anh là sếp ạ”
Thiên Phong thở dài “thôi chiều theo ý em vậy? Lịch trình của anh hôm nay là gì vậy?”
“Dạ, 9h anh hợp với các cổ đông đến trưa nghỉ ăn trưa, 2h anh hợp bên chủ tịch quản trị và tối 7h anh kí dự án của công ty nước ngoài với ông David”
“Ừm, vậy tối nay em đi cùng anh”
“Dạ. Sếp còn cần gì nữa không ạ, nếu không có gì tôi sẽ ra ngoài”.
“Ừm pha cho anh một tách cafe đen, không đường".
“Dạ”
Thục Nghi bước ra ngoài và pha cho sếp ly café nhiều sữa ít cafe. Cô đem vào cho sếp rồi đặt trên bàn, cô bước ra làm tiếp công việc của mình.
Thiên Phong nhăm nhi ly càfe
“Thục Nghi! Em cho sữa nhiều quá, anh thích café đen hơn không đường hơn”
Thục Nhi vừa bước gần cửa lại quay vào.
“Dạ, em pha cho sếp nhiều sữa ít café ạ, vì uống nhiều café quá cũng không tốt”
“Ừm, em lo cho sức khỏe anh à”
“Dạ” rồi cô bước nhanh ra ngoài.
Trong phòng còn Thiên Phong anh nở nụ cười hạnh phúc vì giờ có người lo lắng và quan tâm anh. .
Cả ngày làm việc, tối có lịch hẹn ông David. Họ đến nhà hàng ăn tối và ký dự án cùng ông. Tối nay Ngô Thục Nghi mặc chiếc đầm trắng trễ vai khoe đôi vai gầy trắng hồng và đồi núi nhấp nhô. Cô đứng ở cổng nhà trọ đợi Lục Thiên Phong đến đón, Khi hai người lên xe rồi họ trò chuyện về nhau.
“Hôm nay không có anh tài xế hả sếp”
“Không. Anh muốn có không gian giữa anh và em"
“Dạ” cô ngượng ngùng trả lời.
Đến nhà hàng nổi tiếng của thành phố, anh dừng lại ở trước cổng, nhân viên ra mở cửa cho anh, anh mở cửa cho cô và anh nhân viên chạy xe vào bãi. Là người được ký hợp đồng nên Lục Thiên Phong và thư ký đến sớm hơn mười phút. Ngồi chờ cuối cùng cũng tới.
“Xin chào ông David”.
“Xin chào hai người”
Họ gật đầu chào nhau.
Kục Thiên Phong tiếp lời “Ông David! rất vui khi được hợp tác cùng ngài”1
“Ồ, tôi đã xem dự án bên công ty Lục tổng đây, nó rất hay và sáng tạo” Ông David tiếp lời và nhìn qua cô thư ký xinh đẹp đang ngồi cùng Lục tổng.
“Xin chào cô thư ký, lần trước vội quá tôi còn chưa biết tên cô”
Thục Nghi dáng vẻ cười tươi đáp lời “Vâng, tôi tên Ngô Thục Nghi”
“Ohm, cái tên rất đẹp”
“Cảm ơn ông”
Ông David tiếp lời “chúng ta cùng nhau ký hợp đồng chứ”
"Dạ"
Sau khi ký xong mọi người cùng ăn uống và nói chuyện.
“Ngày mai tôi trở về nước rồi, tôi muốn được thưởng thức tài pha chế của cô Ngô đây” Ông David nhẹ nhàng yêu cầu.
Ngô Thục Nghi tiếp lời “vâng, vậy để tôi đưa ông và sếp Lục đây đến một nơi, nơi đó có rất nhiều rượu và tôi sẽ pha chế cho mọi người thưởng thứ”
Ông David vui ra mặt “vậy chúng ta đi thôi”
Lục Thiên Phong tính tiền xong. Cả anh và ông David đi theo Ngô Thục Nghi đến quán bar mà cô từng làm.
Tại quán bar, cả ba người chọn cho mình một phòng VIP khá sang trọng. Sau khi đem tất cả các loại rượu đặt trên bàn, Ngô Thục Nghi trổ tài cho mọi người xem những màng pha chế rượu của mình. Ông David va Lục tổng cùng nhau thưởng thức, họ đều khen ngon.
Nửa đêm, ông David và Lục tổng ngà ngà say. Hai người họ vẫn ngồi nói chuyện và uống rượu với nhau. Ngô Thục Nghi đứng lên và bước ra ngoài, Lục Tổng không nghi ngờ cô thư ký của mình đi đâu, chỉ nghĩ chắc cô ấy đi nhà vệ sinh. Nhưng chờ hơn hai mươi phút mà không thấy cô vào. Lục Thiên Phong cảm thấy lo lắng, anh loạng choạng bước ra ngoài tìm cô.
Trong khi đó Ngô Thục Nghi bước ra ngoài, cô tiến vào nhà vệ sinh. Chỉnh sửa cho mình đẹp hơn xíu, tô lại miếng son và dập thêm ít phấn. Cô bước ra và ghé qua quần bar, nơi pha chế rượu để chào người anh mà cô từng làm chung.
“Anh Lý Nam! Anh khỏe không?” cô gọi
“Ohm, ai đây? Sao lúc này em đẹp và nhìn không ra vậy?” Lý Nam vừa ngạc nhiên và vừa chọc ghẹo Thục Nghi.
“Anh cứ ghẹo em hoài” Thục Nghi cười tươi đáp lời.
Tiếng nhạc bên ngoài rất lớn, buộc lòng hai người đứng rất gần nhau để nói chuyện và như muốn hét vào mặt đối phương vậy. Nếu nhìn từ xa giống như hai người đang hôn nhau.
“Em khỏe không? Sao dạo này ít ghé thăm anh vậy?”
“Dạ, em khỏe, em bận công việc nhiều quá, không ghé thăm mọi người được.
“Em uống gì không? Anh làm cho em một ly. Mà em đi với ai vào đây? Một mình hả?”
“Không. Em đi với sếp em, thôi em vào nhé. Hôm nào chúng ta gặp lại đi ăn”.
“OK, em”
Cô chỉ xem anh là anh trai, vì trong lúc cô làm tiếp viên phục vụ quán bar này anh luôn là người giúp đỡ, che chở và chỉ cô pha chế rượu. Cô rất quý anh và hai người nhận nhau làm anh em.
Lục Thiên Phong sau khi bước ra ngoài tìm cô, sau một lúc tìm cũng thấy cô đứng quầy bar đang nói chuyện với một chàng trai nào đó, vừa nói vừa cười trông họ rất vui vẻ. Anh bực dọc định đi lại và kéo cô về nhưng chưa đi thì anh thấy cô quay lại và tiến về phía anh. Anh vội bước vào phòng ngồi xuống ghế và uống rượu liên tục hết ly này đến ly khác. Ông David thì đang say sưa với những cô gái đang ngồi quanh ông không để ý thái độ của Lục Thiên Phong.
Ngô Thục Nghi bước vào phòng ngồi cách xa sếp Lục, thấy anh uống liên tục cô ngăn lại.
“Sếp ơi! Đừng uống nữa, tôi thấy anh uống nhiều rồi"
Lục Thiên Phong quát "Không liên quan đến cô"
Rồi Anh đứng lên bước loạng vào đi vệ sinh.
Ngô Thục Nghi bị anh quát nên cô cũng không dám hỏi gì thêm. Cô ngồi lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn cho Kiều Ngọc An.
Ông David quay sang Ngô Thục Nghi và nói giọng ngà ngà say “Ohm, cô đi đâu về vậy? Lục tổng đi tìm cô đấy. Hai người không gặp nhau à”
“À vâng” Bây giờ thì cô biết nguyên nhân vì sao anh có thái độ như vậy? Ngô Thục Nghi cất điện thoại vào giỏ, bước ra cửa tìm Lục Thiên Phong ngay lúc đó Lục tổng ngã nghiêng bước vào. Anh ngồi xuống ghế tiếp tục uống. Ngô Thục Nghi thấy vậy liền giật ly rượu trên tay anh.
Lục Thiên Phong mất ly rượu trên tay, tay khác anh quơ lấy chai rượu vang nốc một hơn gần nữa chai. Thục Nghi lại giật luôn chai rượu ấy. Cả hai người nóng hừng hực.
Bên kia ông David đã thấm mệt, ông lớn tiếng
“Về thôi mọi người, tôi mệt rồi”.
Ngô Thục Nghi vội vàng đáp “Vâng ạ, chúng ta về”.
Lục tổng đứng lên nghiêng ngả chào ông David. Thư ký tôi sẽ tiễn ông ra cửa trước. Ra dấu cho Ngô Thục Nghi tiễn ông David còn anh ngồi lại tiếp tục uống.
"Ohm, chào Lục tổng vậy tôi về trước. Hợp tác thành công"
"Vâng, chào ông".
Thấy Lục Tổng cũng say mèm như mình nên ông David không trách cứ điều gì.
Họ chào nhau ra về.
Thục Nghi quá…quá đột ngột, đầu óc của cô bây giờ rối loạn “Sếp! cho em từ từ tiếp nhận nó được không? Mọi thứ đối với tôi bây giờ quá bất ngờ và đường đột”
“Ừm, em cứ suy nghĩ đi. Nhưng hôm nay em phải ở bên anh”1
“Vâng ạ” chẳng hiểu sao Thục Nghi lại đồng ý nhanh chóng mà không suy nghĩ.
Anh không biết mình đột ngột nói ra như vậy cô có chấp nhận không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh đợi chờ cô suốt bảy năm qua như thế đã là quá đủ, anh không muốn đợi chờ nữa. Anh cần cô, anh tự hứa với bản thân sau này nếu gặp lại cô anh sẽ lấy cô làm vợ. Nhất định là như vậy, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa.
Cô suy nghĩ về anh. Tình cảm mãnh liệt trong mắt Thiên Phong mỗi khi nhắc về cô với sự yêu thương và mong chờ cô từng ngày. Cô không mong mình có thể gặp anh sau lần đó, vì bảng thân cô quá nhỏ bé lại không có gì. Nhà cô cũng không được giàu có như anh, vì nhìn cách ăn mặc của anh lúc ấy như là con nhà giàu, rất giàu vì toàn đồ hiệu. So với cô thì…cô không suy nghĩ nhiều và cũng không nghĩ bản thân sẽ gặp lại anh lần nữa. Cứ nghĩ anh mập mạp đó chỉ còn trong kí ức.1
Sáng hôm sau, Thục Nghi dậy sớm, cô uể oải bước xuống cầu thang. Cô muốn nấu bữa ăn sáng cho anh.
Thiên Phong ở trên phòng tỉnh lại, đầu muốn nổ tung, anh xoa xoa trán, cau mày ngồi dậy. Bên cạnh không thấy Thục Nghi đâu, anh gọi lớn nhưng vẫn không thấy cô trả lời. Bước xuống cầu thang anh ngửi được mùi thơm, anh tiến vào giang bếp thì thấy cô đang đứng dưới mang tạp dề nấu món gì đó.
“Em không ngủ thêm hả?Em nấu món gì mà thơm vậy?
“Không. Chỗ lạ em khó ngủ. Em nấu bữa sáng cho sếp Lục” Thục Nghi nhẹ nhàng trả lời.
“Cảm ơn em, anh muốn em gọi anh là Thiên Phong, không muốn gọi là sếp Lục nghe xa lạ lắm. Có được không?
“Dạ vâng”
“Em cũng ăn đi rồi mình cùng đi làm”
“Anh đi làm trước đi em về nhà thay đồ”
Đến khi cởi tạp dề ra Thiên Phong mới để ý cô còn chiếc áo sơ mi của anh, tướng cô không cao lắm nên khi mặc chiếc áo sơ mi đen của anh chỉ dài phủ gần đùi cô, lộ lên làng da trắng ngần và đôi thân thon dài.
Anh nuốt nước bọt “Ừm, vậy để anh chở em về thay đồ”
“Dạ không cần đâu ạ, em thay xong là vào công ty liền”
Thấy cô cứ từ chối khéo anh, nên anh bỏ ý định “Ừm, vậy em đi đường cẩn thận.
Ăn sáng xong mỗi người một hướng. Sau khi thay bộ đồ mới cô tự tin hơn, hôm nay cũng là ngày thứ hai cô đến nhận việc và làm quen với chức thư ký của mình. Hôm qua cô đã bỏ mất nữa ngày trời đi chuẩn bị và dự tiệc cùng sếp.
Cốc … cố… cốc…
“Mời vào” Thiên Phong có chút mệt mỏi vì tối hôm qua uống hơi nhiều.
“Sếp! đây là dự án cần anh ký, còn đăng là lịch trình hôm nay của anh” Thục Nghi tự tin nói, hôm nay cô mặc chiếc váy đen xẻ bó sát ôm lấy vòng eo thon gọn của mình và chiếc áo trắng ngang vai khoe bờ vai trắng và quyến rũ của mình.
“Ừm, em để đó đi. Hôm nay em đẹp lắm”
“Cảm ơn sếp ạ”
“Lại là sếp…anh mới nói em mà” Thiên Phong cau mài1
“Dạ, trong công ty em muốn gọi anh là sếp ạ”
Thiên Phong thở dài “thôi chiều theo ý em vậy? Lịch trình của anh hôm nay là gì vậy?”
“Dạ, 9h anh hợp với các cổ đông đến trưa nghỉ ăn trưa, 2h anh hợp bên chủ tịch quản trị và tối 7h anh kí dự án của công ty nước ngoài với ông David”
“Ừm, vậy tối nay em đi cùng anh”
“Dạ. Sếp còn cần gì nữa không ạ, nếu không có gì tôi sẽ ra ngoài”.
“Ừm pha cho anh một tách cafe đen, không đường".
“Dạ”
Thục Nghi bước ra ngoài và pha cho sếp ly café nhiều sữa ít cafe. Cô đem vào cho sếp rồi đặt trên bàn, cô bước ra làm tiếp công việc của mình.
Thiên Phong nhăm nhi ly càfe
“Thục Nghi! Em cho sữa nhiều quá, anh thích café đen hơn không đường hơn”
Thục Nhi vừa bước gần cửa lại quay vào.
“Dạ, em pha cho sếp nhiều sữa ít café ạ, vì uống nhiều café quá cũng không tốt”
“Ừm, em lo cho sức khỏe anh à”
“Dạ” rồi cô bước nhanh ra ngoài.
Trong phòng còn Thiên Phong anh nở nụ cười hạnh phúc vì giờ có người lo lắng và quan tâm anh. .
Cả ngày làm việc, tối có lịch hẹn ông David. Họ đến nhà hàng ăn tối và ký dự án cùng ông. Tối nay Ngô Thục Nghi mặc chiếc đầm trắng trễ vai khoe đôi vai gầy trắng hồng và đồi núi nhấp nhô. Cô đứng ở cổng nhà trọ đợi Lục Thiên Phong đến đón, Khi hai người lên xe rồi họ trò chuyện về nhau.
“Hôm nay không có anh tài xế hả sếp”
“Không. Anh muốn có không gian giữa anh và em"
“Dạ” cô ngượng ngùng trả lời.
Đến nhà hàng nổi tiếng của thành phố, anh dừng lại ở trước cổng, nhân viên ra mở cửa cho anh, anh mở cửa cho cô và anh nhân viên chạy xe vào bãi. Là người được ký hợp đồng nên Lục Thiên Phong và thư ký đến sớm hơn mười phút. Ngồi chờ cuối cùng cũng tới.
“Xin chào ông David”.
“Xin chào hai người”
Họ gật đầu chào nhau.
Kục Thiên Phong tiếp lời “Ông David! rất vui khi được hợp tác cùng ngài”1
“Ồ, tôi đã xem dự án bên công ty Lục tổng đây, nó rất hay và sáng tạo” Ông David tiếp lời và nhìn qua cô thư ký xinh đẹp đang ngồi cùng Lục tổng.
“Xin chào cô thư ký, lần trước vội quá tôi còn chưa biết tên cô”
Thục Nghi dáng vẻ cười tươi đáp lời “Vâng, tôi tên Ngô Thục Nghi”
“Ohm, cái tên rất đẹp”
“Cảm ơn ông”
Ông David tiếp lời “chúng ta cùng nhau ký hợp đồng chứ”
"Dạ"
Sau khi ký xong mọi người cùng ăn uống và nói chuyện.
“Ngày mai tôi trở về nước rồi, tôi muốn được thưởng thức tài pha chế của cô Ngô đây” Ông David nhẹ nhàng yêu cầu.
Ngô Thục Nghi tiếp lời “vâng, vậy để tôi đưa ông và sếp Lục đây đến một nơi, nơi đó có rất nhiều rượu và tôi sẽ pha chế cho mọi người thưởng thứ”
Ông David vui ra mặt “vậy chúng ta đi thôi”
Lục Thiên Phong tính tiền xong. Cả anh và ông David đi theo Ngô Thục Nghi đến quán bar mà cô từng làm.
Tại quán bar, cả ba người chọn cho mình một phòng VIP khá sang trọng. Sau khi đem tất cả các loại rượu đặt trên bàn, Ngô Thục Nghi trổ tài cho mọi người xem những màng pha chế rượu của mình. Ông David va Lục tổng cùng nhau thưởng thức, họ đều khen ngon.
Nửa đêm, ông David và Lục tổng ngà ngà say. Hai người họ vẫn ngồi nói chuyện và uống rượu với nhau. Ngô Thục Nghi đứng lên và bước ra ngoài, Lục Tổng không nghi ngờ cô thư ký của mình đi đâu, chỉ nghĩ chắc cô ấy đi nhà vệ sinh. Nhưng chờ hơn hai mươi phút mà không thấy cô vào. Lục Thiên Phong cảm thấy lo lắng, anh loạng choạng bước ra ngoài tìm cô.
Trong khi đó Ngô Thục Nghi bước ra ngoài, cô tiến vào nhà vệ sinh. Chỉnh sửa cho mình đẹp hơn xíu, tô lại miếng son và dập thêm ít phấn. Cô bước ra và ghé qua quần bar, nơi pha chế rượu để chào người anh mà cô từng làm chung.
“Anh Lý Nam! Anh khỏe không?” cô gọi
“Ohm, ai đây? Sao lúc này em đẹp và nhìn không ra vậy?” Lý Nam vừa ngạc nhiên và vừa chọc ghẹo Thục Nghi.
“Anh cứ ghẹo em hoài” Thục Nghi cười tươi đáp lời.
Tiếng nhạc bên ngoài rất lớn, buộc lòng hai người đứng rất gần nhau để nói chuyện và như muốn hét vào mặt đối phương vậy. Nếu nhìn từ xa giống như hai người đang hôn nhau.
“Em khỏe không? Sao dạo này ít ghé thăm anh vậy?”
“Dạ, em khỏe, em bận công việc nhiều quá, không ghé thăm mọi người được.
“Em uống gì không? Anh làm cho em một ly. Mà em đi với ai vào đây? Một mình hả?”
“Không. Em đi với sếp em, thôi em vào nhé. Hôm nào chúng ta gặp lại đi ăn”.
“OK, em”
Cô chỉ xem anh là anh trai, vì trong lúc cô làm tiếp viên phục vụ quán bar này anh luôn là người giúp đỡ, che chở và chỉ cô pha chế rượu. Cô rất quý anh và hai người nhận nhau làm anh em.
Lục Thiên Phong sau khi bước ra ngoài tìm cô, sau một lúc tìm cũng thấy cô đứng quầy bar đang nói chuyện với một chàng trai nào đó, vừa nói vừa cười trông họ rất vui vẻ. Anh bực dọc định đi lại và kéo cô về nhưng chưa đi thì anh thấy cô quay lại và tiến về phía anh. Anh vội bước vào phòng ngồi xuống ghế và uống rượu liên tục hết ly này đến ly khác. Ông David thì đang say sưa với những cô gái đang ngồi quanh ông không để ý thái độ của Lục Thiên Phong.
Ngô Thục Nghi bước vào phòng ngồi cách xa sếp Lục, thấy anh uống liên tục cô ngăn lại.
“Sếp ơi! Đừng uống nữa, tôi thấy anh uống nhiều rồi"
Lục Thiên Phong quát "Không liên quan đến cô"
Rồi Anh đứng lên bước loạng vào đi vệ sinh.
Ngô Thục Nghi bị anh quát nên cô cũng không dám hỏi gì thêm. Cô ngồi lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn cho Kiều Ngọc An.
Ông David quay sang Ngô Thục Nghi và nói giọng ngà ngà say “Ohm, cô đi đâu về vậy? Lục tổng đi tìm cô đấy. Hai người không gặp nhau à”
“À vâng” Bây giờ thì cô biết nguyên nhân vì sao anh có thái độ như vậy? Ngô Thục Nghi cất điện thoại vào giỏ, bước ra cửa tìm Lục Thiên Phong ngay lúc đó Lục tổng ngã nghiêng bước vào. Anh ngồi xuống ghế tiếp tục uống. Ngô Thục Nghi thấy vậy liền giật ly rượu trên tay anh.
Lục Thiên Phong mất ly rượu trên tay, tay khác anh quơ lấy chai rượu vang nốc một hơn gần nữa chai. Thục Nghi lại giật luôn chai rượu ấy. Cả hai người nóng hừng hực.
Bên kia ông David đã thấm mệt, ông lớn tiếng
“Về thôi mọi người, tôi mệt rồi”.
Ngô Thục Nghi vội vàng đáp “Vâng ạ, chúng ta về”.
Lục tổng đứng lên nghiêng ngả chào ông David. Thư ký tôi sẽ tiễn ông ra cửa trước. Ra dấu cho Ngô Thục Nghi tiễn ông David còn anh ngồi lại tiếp tục uống.
"Ohm, chào Lục tổng vậy tôi về trước. Hợp tác thành công"
"Vâng, chào ông".
Thấy Lục Tổng cũng say mèm như mình nên ông David không trách cứ điều gì.
Họ chào nhau ra về.
Bình luận facebook