Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
- Vậy anh có tình đầu nào không? Kể em nghe xem nào.
- Không có.
“ Thật dự không có sao, không đáng tin chút nào”. Thẩm kiều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
- Thật sự không có, em là tình đầu, là người anh yêu nhất cũng chính là vợ anh.
Thẩm kiều không nói gì chỉ ôm chặt lấy anh.
Dương Triết nhìn cô trong lòng mà nâng niu như bảo bối.
- Anh yêu em.
- Em cũng vậy, rất yêu anh.
*****
Thẩm kiều mới ôm anh một lát đã ngủ quên đến khi tỉnh lại mặt trời đã lặn chỉ còn mấy vệt hồng.
- Ưm.... vươn tay để giãn cơ thể, cô không biết từ bao giờ bản thân luôn buồn ngủ khi cạnh anh. Đi làm mà ngủ cả buổi thật mất tiền đồ.
Cô rời giường đi tìm anh, anh đang chăm chú làm việc. Áo vest vắt sang một bên chỉ còn mặc chiếc sơmi đã cởi cúc ở cổ. Tại sao trong hoàn cảnh nào anh cũng quyến rũ vậy. Thật khiến cô mê muội thoát không ra.
- Khụ... khụ. Tiếng ho nhẹ của anh làm cô giật mình. Biết mình nhìn lén đã bị phát hiện cô chỉ còn biết lảng đi ánh mắt như thấu lòng người của anh.
- Em dậy rồi thì chúng ta về nhà thôi.
- Anh đã xong việc chưa, một lát nữa cũng được.
“ Không cần việc ngày nào chả có, mai xử lí cũng được”. Nói rồi anh khoác áo vào rồi ôm eo cô xuống bãi đỗ xe.
Về đến nhà anh liền vào bếp chuẩn bị bữa tối cho cả hai, Thẩm Kiều chỉ việc ngồi ở bàn ăn nhìn anh tấp nập trong bếp.
Reng.... reng. Tiếng điện thoại vang lên.
- Alo.
- Ừ, rồi, được. Tôi biết rồi cậu cứ chuẩn bị đi.
Cuộc điện thoại diễn ra nhanh chóng chưa đến một phút.
“ Sao anh cứ nói năng cộc lốc thế, ai gọi vậy”.
- Là Tần Tuấn, cậu ta không cần được anh tử tế. Mấy ngày tới chắc phải đi công tác ít bữa, em muốn đi cũng không?.
- Anh đi công tác em theo làm gì. Em về nhà thăm bố mẹ cũng được.
“ Ừ được rồi, đồ ăn sắp xong rồi chờ anh một lát”. Dương Triết bỏ điện thoại xuống bàn rồi quay đầu tiếp tục nấu ăn.
Thẩm kiều thấy màn hình điện thoại phát sáng cô từ từ cầm lên xem.
Dương Triết.... Cô đột nhiên lớn tiếng làm anh có chút giật mình.
- Sao vậy... em đói à.
Anh chụp cái này từ bao giờ, sao lại biến thái như vậy hả. Cô đưa điện thoại đến trước mặt anh, chính là hình ảnh cô trần trụi nằm trong vòng tay của anh.
Dương Triết biết mình bị phát hiện mà mặt vẫn dày:” Anh còn tính rửa ảnh ra để ở công ty nhưng làm vậy sẽ có người nhìn thấy vẻ xinh đẹp của vợ anh nên không thể.”
- Anh còn dám nói, trông thật xấu hổ mà. Nếu ai nhìn thấy em biết giấu mặt đi đâu đây.
- Vợ không phải lo, ai dám động vào điện thoại của anh ngoài em chứ. Vẻ mặt đắc ý của anh làm cô như phát điên lên được.
Thẩm kiều nhanh chóng đổi một chiếc ảnh khác làm hình nền, bây giờ cô mới phát hiện anh có rất nhiều bức ảnh như này của cô ở trong máy.
Nhìn kìa anh còn đang vừa nấu ăn vừa hát chứ, sao lại biến thái như vậy. Người đàn ông này thật nguy hiểm.
- Đừng nghĩ rằng em đổi rồi anh sẽ không đổi lại được nhưng không sao. Vợ anh vui là được.
Dương.... oẹ.. Chưa nói hết câu cô đã chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.
- Em không sao chứ. Anh lo lắng chạy đến vuốt nhẹ lưng cô.
- Không biết, em... oẹ... Trong bụng chẳng có gì nhưng cảm giác khó chịu buồn nôn cứ ập đến.
” Để anh gọi bác sĩ, hay anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra”. Dương Triết sốt sắng còn cô thì cứ bình thản lạ thường.
- Em không sao, chắc trúng gió chút thôi. Nghỉ ngơi một lát sẽ hết.
Nghe là biết bị sao rồi đúng không?
- Không có.
“ Thật dự không có sao, không đáng tin chút nào”. Thẩm kiều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
- Thật sự không có, em là tình đầu, là người anh yêu nhất cũng chính là vợ anh.
Thẩm kiều không nói gì chỉ ôm chặt lấy anh.
Dương Triết nhìn cô trong lòng mà nâng niu như bảo bối.
- Anh yêu em.
- Em cũng vậy, rất yêu anh.
*****
Thẩm kiều mới ôm anh một lát đã ngủ quên đến khi tỉnh lại mặt trời đã lặn chỉ còn mấy vệt hồng.
- Ưm.... vươn tay để giãn cơ thể, cô không biết từ bao giờ bản thân luôn buồn ngủ khi cạnh anh. Đi làm mà ngủ cả buổi thật mất tiền đồ.
Cô rời giường đi tìm anh, anh đang chăm chú làm việc. Áo vest vắt sang một bên chỉ còn mặc chiếc sơmi đã cởi cúc ở cổ. Tại sao trong hoàn cảnh nào anh cũng quyến rũ vậy. Thật khiến cô mê muội thoát không ra.
- Khụ... khụ. Tiếng ho nhẹ của anh làm cô giật mình. Biết mình nhìn lén đã bị phát hiện cô chỉ còn biết lảng đi ánh mắt như thấu lòng người của anh.
- Em dậy rồi thì chúng ta về nhà thôi.
- Anh đã xong việc chưa, một lát nữa cũng được.
“ Không cần việc ngày nào chả có, mai xử lí cũng được”. Nói rồi anh khoác áo vào rồi ôm eo cô xuống bãi đỗ xe.
Về đến nhà anh liền vào bếp chuẩn bị bữa tối cho cả hai, Thẩm Kiều chỉ việc ngồi ở bàn ăn nhìn anh tấp nập trong bếp.
Reng.... reng. Tiếng điện thoại vang lên.
- Alo.
- Ừ, rồi, được. Tôi biết rồi cậu cứ chuẩn bị đi.
Cuộc điện thoại diễn ra nhanh chóng chưa đến một phút.
“ Sao anh cứ nói năng cộc lốc thế, ai gọi vậy”.
- Là Tần Tuấn, cậu ta không cần được anh tử tế. Mấy ngày tới chắc phải đi công tác ít bữa, em muốn đi cũng không?.
- Anh đi công tác em theo làm gì. Em về nhà thăm bố mẹ cũng được.
“ Ừ được rồi, đồ ăn sắp xong rồi chờ anh một lát”. Dương Triết bỏ điện thoại xuống bàn rồi quay đầu tiếp tục nấu ăn.
Thẩm kiều thấy màn hình điện thoại phát sáng cô từ từ cầm lên xem.
Dương Triết.... Cô đột nhiên lớn tiếng làm anh có chút giật mình.
- Sao vậy... em đói à.
Anh chụp cái này từ bao giờ, sao lại biến thái như vậy hả. Cô đưa điện thoại đến trước mặt anh, chính là hình ảnh cô trần trụi nằm trong vòng tay của anh.
Dương Triết biết mình bị phát hiện mà mặt vẫn dày:” Anh còn tính rửa ảnh ra để ở công ty nhưng làm vậy sẽ có người nhìn thấy vẻ xinh đẹp của vợ anh nên không thể.”
- Anh còn dám nói, trông thật xấu hổ mà. Nếu ai nhìn thấy em biết giấu mặt đi đâu đây.
- Vợ không phải lo, ai dám động vào điện thoại của anh ngoài em chứ. Vẻ mặt đắc ý của anh làm cô như phát điên lên được.
Thẩm kiều nhanh chóng đổi một chiếc ảnh khác làm hình nền, bây giờ cô mới phát hiện anh có rất nhiều bức ảnh như này của cô ở trong máy.
Nhìn kìa anh còn đang vừa nấu ăn vừa hát chứ, sao lại biến thái như vậy. Người đàn ông này thật nguy hiểm.
- Đừng nghĩ rằng em đổi rồi anh sẽ không đổi lại được nhưng không sao. Vợ anh vui là được.
Dương.... oẹ.. Chưa nói hết câu cô đã chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.
- Em không sao chứ. Anh lo lắng chạy đến vuốt nhẹ lưng cô.
- Không biết, em... oẹ... Trong bụng chẳng có gì nhưng cảm giác khó chịu buồn nôn cứ ập đến.
” Để anh gọi bác sĩ, hay anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra”. Dương Triết sốt sắng còn cô thì cứ bình thản lạ thường.
- Em không sao, chắc trúng gió chút thôi. Nghỉ ngơi một lát sẽ hết.
Nghe là biết bị sao rồi đúng không?
Bình luận facebook