Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Nghĩ ngơi đến chiều Thẩm Kiều cũng xách túi đến công ty, ở nhà nhiều chỉ khiến cô suy nghĩ mệt mỏi hơn thôi.
Vừa bước đến sảnh lớn công ty cô đã nhìn thấy Tần Tuấn từ trong thang máy đi ra.
- Anh...
- Em đến rồi à, anh mới về. Có chút chuyện anh đi trước.
Cô chưa kịp nói gì Tần Tuấn đã đi mất, Tần Tuấn đã về vậy anh cũng đã về đúng không.
Cô nhanh chóng bấm thang máy lên phòng anh, vừa mở cửa đã thấy có một người phụ nữ ngồi trong đó. Nhìn cô gái này có chút quen mắt, hình như là người trong tấm ảnh kia.
Dương Triết nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên, anh cứ nghĩ cô vẫn đang ở nhà mẹ chưa quay trở lại thành phố.
- Xin lỗi đã làm phiền, tôi xin phép ra ngoài
Dương Triết đưa mắt nhìn qua Anna rồi nhanh chóng đứng dậy, có vẻ vợ anh đang hiểu lầm chuyện gì đó rồi.
- Cô cứ tiếp tục, tôi ra ngoài một chút.
Anna chỉ gật đầu rồi chăm chú xem tài liệu mà không nói gì.
Dương Triết chạy ra ngoài thì không thấy cô ở bàn làm việc, cô đi đâu rồi. Đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra đang đứng ngoài ban công.
Anh tiến bước lại gần ôm cô vào lòng, hít hà hương thơm nhớ nhung mấy ngày qua.
- Em sao vậy, giận anh rồi à.
Cô không nói gì cũng không đáp trả cái ôm của anh.
Anh cảm nhận được sự lạ lùng thì mới buông cô ra. Cô đang nhìn anh bằng một ánh mắt vô cùng phức tạp.
- Sao thế, đừng nhìn anh như vậy, chồng em hoàn toàn trong sáng.
“ Tại sao về mà không gọi em”. Bây giờ cô mới lên tiếng.
- À.... anh... anh như sực tỉnh ra lỗi lầm của mình.
“Hay là không cần thông báo nữa, đi nhiều ngày như thế cũng không gọi điện, đến lúc về cũng không báo cho em một câu.”
- Anh.. anh vẫn nghĩ em ở nhà mẹ chưa về nên định xong việc sẽ đi đón em.
- Vậy những ngày qua anh đã làm những gì, công việc quá bận đến thời gian nghe điện thoại của vợ đúng không? Công ty có chuyện cũng không muốn chia sẻ với em một chút. Em là gì của anh hả Triết,có phải vợ của anh không?
- Vợ à, anh....
“ Em đang không bình tĩnh, mình nói chuyện sau đi. Anh cứ tiếp tục làm công việc của mình”.
- Kiều, em đừng như vậy.
“ Em chính là như vậy”. Nói rồi cô quay bước rời đi. Chưa bao giờ trong lòng cảm thấy khó chịu như lúc này, nhìn thấy anh trong công ty với cô gái khác, anh không giải thích mà chỉ nghĩ cô đang giận dỗi. Chẳng lẽ Thẩm Kiều cô trẻ con như vậy.
Cô bước ra khỏi công ty suy nghĩ một chút tiếp theo mình nên đi đâu, vẫn là đi ăn cho tâm trạng vui vẻ cô đang có chút thèm đồ ngọt.
Đến một quán trà sữa, Thẩm Kiều không ngần ngại gọi 2 cốc trà sữa lớn và một chiếc bánh ngọt ăn ngon lành.
Đang ăn ngon tiếng tin nhắn điện thoại báo đến, là của anh.
- Em đi đâu vậy, về nhà đi. Tối anh về sẽ giải thích với em, anh xin lỗi vì đã giấu em.
Thẩm Kiều lướt qua dòng tin nhắn rồi cất vào túi xách.
- Không biết chiếc ảnh anh say xỉn thì anh sẽ giải thích thế nào. Chẳng lẽ anh cũng như đám đàn ông ấu trĩ ngoài kia.
Nghĩ đến đây tâm trạng ăn đồ ngọt cũng không còn nữa, cô thanh toán tiền rồi đi dạo phố. Thời tiết chuẩn bị vào đông nên có chút lạnh rồi, thời gian cũng nhanh quá đi. Thẩm kiều lại chợt nhớ đến mùa đông khổ sở năm nào. Trong lòng lúc này không khỏi cười nhạo bản thân mình, chỉ vì đàn ông mà đã từng vô dụng như vậy.
Đúng là tình đầu tuổi trẻ dù đau đến thế nào cũng sẽ nhớ nhưng nỗi đau ấy có khắc cốt ghi tâm cỡ nào cũng sẽ bị lu mờ theo dòng thời gian.
Vừa bước đến sảnh lớn công ty cô đã nhìn thấy Tần Tuấn từ trong thang máy đi ra.
- Anh...
- Em đến rồi à, anh mới về. Có chút chuyện anh đi trước.
Cô chưa kịp nói gì Tần Tuấn đã đi mất, Tần Tuấn đã về vậy anh cũng đã về đúng không.
Cô nhanh chóng bấm thang máy lên phòng anh, vừa mở cửa đã thấy có một người phụ nữ ngồi trong đó. Nhìn cô gái này có chút quen mắt, hình như là người trong tấm ảnh kia.
Dương Triết nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên, anh cứ nghĩ cô vẫn đang ở nhà mẹ chưa quay trở lại thành phố.
- Xin lỗi đã làm phiền, tôi xin phép ra ngoài
Dương Triết đưa mắt nhìn qua Anna rồi nhanh chóng đứng dậy, có vẻ vợ anh đang hiểu lầm chuyện gì đó rồi.
- Cô cứ tiếp tục, tôi ra ngoài một chút.
Anna chỉ gật đầu rồi chăm chú xem tài liệu mà không nói gì.
Dương Triết chạy ra ngoài thì không thấy cô ở bàn làm việc, cô đi đâu rồi. Đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra đang đứng ngoài ban công.
Anh tiến bước lại gần ôm cô vào lòng, hít hà hương thơm nhớ nhung mấy ngày qua.
- Em sao vậy, giận anh rồi à.
Cô không nói gì cũng không đáp trả cái ôm của anh.
Anh cảm nhận được sự lạ lùng thì mới buông cô ra. Cô đang nhìn anh bằng một ánh mắt vô cùng phức tạp.
- Sao thế, đừng nhìn anh như vậy, chồng em hoàn toàn trong sáng.
“ Tại sao về mà không gọi em”. Bây giờ cô mới lên tiếng.
- À.... anh... anh như sực tỉnh ra lỗi lầm của mình.
“Hay là không cần thông báo nữa, đi nhiều ngày như thế cũng không gọi điện, đến lúc về cũng không báo cho em một câu.”
- Anh.. anh vẫn nghĩ em ở nhà mẹ chưa về nên định xong việc sẽ đi đón em.
- Vậy những ngày qua anh đã làm những gì, công việc quá bận đến thời gian nghe điện thoại của vợ đúng không? Công ty có chuyện cũng không muốn chia sẻ với em một chút. Em là gì của anh hả Triết,có phải vợ của anh không?
- Vợ à, anh....
“ Em đang không bình tĩnh, mình nói chuyện sau đi. Anh cứ tiếp tục làm công việc của mình”.
- Kiều, em đừng như vậy.
“ Em chính là như vậy”. Nói rồi cô quay bước rời đi. Chưa bao giờ trong lòng cảm thấy khó chịu như lúc này, nhìn thấy anh trong công ty với cô gái khác, anh không giải thích mà chỉ nghĩ cô đang giận dỗi. Chẳng lẽ Thẩm Kiều cô trẻ con như vậy.
Cô bước ra khỏi công ty suy nghĩ một chút tiếp theo mình nên đi đâu, vẫn là đi ăn cho tâm trạng vui vẻ cô đang có chút thèm đồ ngọt.
Đến một quán trà sữa, Thẩm Kiều không ngần ngại gọi 2 cốc trà sữa lớn và một chiếc bánh ngọt ăn ngon lành.
Đang ăn ngon tiếng tin nhắn điện thoại báo đến, là của anh.
- Em đi đâu vậy, về nhà đi. Tối anh về sẽ giải thích với em, anh xin lỗi vì đã giấu em.
Thẩm Kiều lướt qua dòng tin nhắn rồi cất vào túi xách.
- Không biết chiếc ảnh anh say xỉn thì anh sẽ giải thích thế nào. Chẳng lẽ anh cũng như đám đàn ông ấu trĩ ngoài kia.
Nghĩ đến đây tâm trạng ăn đồ ngọt cũng không còn nữa, cô thanh toán tiền rồi đi dạo phố. Thời tiết chuẩn bị vào đông nên có chút lạnh rồi, thời gian cũng nhanh quá đi. Thẩm kiều lại chợt nhớ đến mùa đông khổ sở năm nào. Trong lòng lúc này không khỏi cười nhạo bản thân mình, chỉ vì đàn ông mà đã từng vô dụng như vậy.
Đúng là tình đầu tuổi trẻ dù đau đến thế nào cũng sẽ nhớ nhưng nỗi đau ấy có khắc cốt ghi tâm cỡ nào cũng sẽ bị lu mờ theo dòng thời gian.
Bình luận facebook