Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-13
Chương 13: Tổ trưởng Jade
Lâm Nhã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang treo nụ cười hòa nhã của Trần Chính Hào. Vốn tưởng rằng chừng ấy thời gian sẽ giúp cô quên đi tất cả những ân ái giữa họ, đâu ngờ vừa nhìn thấy anh, tim cô lại đau thế này. Cảm giác đầu óc trống rỗng, ngực căng chặt như bị vật nặng đè lên, chân cũng cứng lại, không di chuyển nổi.
Gần mười năm, cô mất chừng ấy thời gian để nỗ lực làm lại cuộc đời, điên cuồng đến mức không cho bản thân có thời gian nghĩ ngợi về những chuyện đã từng xảy ra. Nhưng gặp được Trần Chính Hào, cô mới biết mình không mạnh mẽ chút nào. Dù là một loài động vật ăn thịt hung dữ đi nữa, cũng có lúc gặp phải thiên địch...
Đường Hạo ở bên cạnh thấy Lâm Nhã đột nhiên thất thần, mắt cũng đỏ lên, nhỏ giọng hỏi:
“Thư ký Lâm, làm sao thế?”
“Tôi không sao, vừa rồi có mấy thứ bẩn thỉu rơi vào trong mắt, hiện tại tốt hơn rồi.” Lâm Nhã nhắm mắt đôi mắt đỏ ửng của mình lại, đưa tay dụi nhẹ.
Cô cúi đầu nhìn xuống đất, cố khống chế cảm xúc của bản thân. Chất giọng quen thuộc của người đàn ông kia vang lên bên tai cô, sau đó nhỏ dần cho đến khi cô không còn nghe được nữa. Ngẩng đầu lên, Trần Chính Hào đã cùng bạn mình đi về phía xa.
Trần Chính Hào là một kẻ tiểu nhân mang đầy dã tâm, anh ta không từ bất kỳ một thủ đoạn bỉ ổi nào để có được thứ mình cần. Bởi vì xuất phát điểm của anh ta kém hơn người khác, cho nên anh ta tự cho mình cái quyền lợi dụng phụ nữ và thông qua mưu hèn kế bẩn để bò lên trên.
Dù có chết đi sống lại bao nhiêu lần, Lâm Nhã cũng sẽ không bao giờ quên được biểu cảm ghét bỏ của anh ta khi nghe tin cô mang thai.
Đường Hạo và Ngô tổng ở bên cạnh nói mấy câu, sau đó Đường Hạo cúi đầu chào:
“Chú Ngô, cháu trở về trước, hẹn hôm khác sẽ đến thăm chú.”
Nghe anh muốn rời đi, Lâm Nhã hơi bất ngờ, cô vẫn đang ngơ ngác cầm gậy đánh golf, chỉ vừa khởi động thôi đã về rồi ư?
Mới nghĩ đến đó, Đường Hạo quay sang nhìn cô bằng ánh mắt không vui:
“Còn chờ cái gì?”
“A, vâng.” Lâm Nhã ôm gậy lên, quay sang gập người chào Ngô tổng rồi ôm vật dụng của mình chạy theo Đường Hạo.
Mặc dù không biết anh ta dở chứng gì mà đột nhiên muốn về, nhưng lúc nãy nhìn thấy Trần Chính Hào làm cô cũng chẳng còn tâm trạng để tiếp tục diễn kịch.
Bước chân của Đường Hạo rất nhanh, cô lại còn ôm theo một đống lớn vật dụng linh tinh, có phần đuổi không kịp, đành giả vờ đáng thương kêu lên:
“Sếp, anh đi chậm một chút được không?”
Đường Hạo không nói gì, nhưng lại thả chậm tốc độ cho cô đuổi kịp, sau đó còn vươn tay về phía cô. Nhìn động tác này, cô khó hiểu hỏi:
“Anh cần gì hả?”
“Đưa cho tôi.” Đường Hạo nói rồi giúp Lâm Nhã cầm mấy thứ đồ trên tay, giảm bớt gánh nặng cho cô.
Lâm Nhã có chút ngơ ra, sao đột nhiên anh ta lại tốt thế này nhỉ?
“Có phải Ngô tổng đã nói gì kỳ quặc với anh không?”
“Không có gì. Tôi thấy không khỏe trong người nên muốn về sớm để lát nữa chuẩn bị họp thôi.”
Câu trả lời rất có tính thuyết phục, nhưng nhìn sắc mặt tươi tắn và dáng đi như vũ bão của anh vừa rồi, khỏe mạnh như vậy, Lâm Nhã có cảm giác mấy con trâu cũng kéo không nổi. Nhưng sếp chính là ông trời của cô, sếp chỉ con chó nói con mèo thì cô vẫn phải vỗ tay khen sếp thông minh.
Lần này trở về, Đường Hạo chỉ nói đúng một câu không đầu không đuôi: “Ngô tổng có vẻ thích cô.”
Công việc buổi sáng chấm dứt như vậy, trở về liền bắt đầu họp. Lâm Nhã ngoan ngoãn đứng bên cạnh Đường Hạo nghe mọi người báo cáo về các dự án và kế hoạch của công ty trong tương lai gần, bộ dạng chăm chú vô cùng.
Có người không nhịn được trong lòng phỉ nhổ, rõ ràng chỉ là một thư ký nửa đường xuất hiện, còn bày ra vẻ mình rất giỏi giang, rất bản lĩnh. Chẳng qua bọn họ không dám thật sự tỏ thái độ với cô, đơn giản vì cô là người Đường Hạo chọn.
Gần nhất tổ thiết kế của công ty có vài sản phẩm mới cần quảng cáo, chỉ là dự án nhỏ, nhưng bọn họ cảm thấy khó khăn, việc chọn người mẫu thích hợp khá là nan giải. Chọn người quá nổi bật, không chắc người ta sẽ có dư thời gian để hợp tác với bên mình. Chọn người tầm trung, hiệu quả không cao. Chọn người mới, rủi ro cực lớn.
Đường Hạo nghe xong không cho ý kiến, ngược lại đưa mắt nhìn Lâm Nhã bên cạnh mình. Thấy anh nhìn chằm chằm vào cô, tổ trưởng tổ thiết kế hơi đau đầu nói:
“Đường tổng, thư ký Lâm chỉ vừa nhậm chức hôm nay, đối với công ty còn nhiều thứ chưa hiểu rõ, chưa quen thuộc, tuy đây là dự án nhỏ, nhưng cũng cần chăm chút…”
Đường Hạo giơ tay ý bảo cậu ta im lặng, sau đó cười nói:
“Jade, tôi tự biết cân nhắc. Tôi chỉ nhìn thư ký Lâm thôi, chưa nói sẽ để cô ấy phụ trách hạng mục này. Cậu nói đúng, cô ấy còn trẻ, hơn nữa chưa có nhiều kinh nghiệm và chưa hiểu nhiều về công ty, nên tôi muốn để cô ấy theo cậu học hỏi một chút, cậu thấy thế nào?”
Jade nghe xong nghẹn họng, thầm hận sao mình lại nhanh mồm nhanh miệng như thế. Mặc dù không thích, nhưng vẫn phải cười gượng mà đáp:
“Chuyện này tất nhiên là phải theo ý của sếp rồi.”
Hắn còn có thể cãi lại sao? Người ta có ý nâng đỡ cô thư ký xinh đẹp đó rõ ràng như thế kia mà?
Không chỉ tổ trưởng tổ thiết kế, mà các thành viên khác trong hội đồng quản trị cũng có chút bất mãn trước hành động thiên vị này của Đường Hạo.
Lâm Nhã thì ngược lại cảm thấy rất vui, trông có vẻ sếp lớn muốn nhân cơ hội này giúp đỡ cô đấy, nhưng thật ra là đang tìm cách “thử” cô.
Tan họp, Lâm Nhã theo Đường Hạo đi trước, sau đó cô mới xin phép anh trong lúc rảnh rỗi này sẽ ra ngoài gặp Jade để bàn chuyện công việc. Đúng lúc cô đến trước cửa, bên trong phòng họp vang lên giọng nữ có chút dịu dàng:
“Anh đừng bực mình, dù sao cũng là người của sếp, làm to chuyện thì không hay đâu.”
Kế tiếp, lại nghe được Jade cáu gắt:
“Mấy cô nàng bình hoa này thì có gì tốt? Từ trước đến giờ chưa từng thấy sếp Đường nâng đỡ thư ký riêng một cách công khai như thế nên tôi có chút bực mình thôi.”
Vài người còn ở lại khuyên nhủ:
“Bỏ đi, bỏ đi. Sếp là lớn nhất mà.”
“Tôi đi trước, chúc cậu may mắn, Jade.”
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên, Lâm Nhã lui nhanh về sau rồi giả vờ như vừa đi tới. Vài người ra khỏi phòng họp nhìn thấy cô, đều không khỏi chột dạ mà cười gượng rồi chuồn mất.
Jade khác với những người kia, hắn không giả tạo chào hỏi Lâm Nhã, thẳng thừng bày ra vẻ mặt xa cách. Có thể là vì Lâm Nhã quá trẻ tuổi, lại quá xinh đẹp, cho nên trong tiềm thức, anh cho rằng cô không phải đến công ty làm việc, mà là đến để quyến rũ Đường Hạo.
Lâm Nhã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang treo nụ cười hòa nhã của Trần Chính Hào. Vốn tưởng rằng chừng ấy thời gian sẽ giúp cô quên đi tất cả những ân ái giữa họ, đâu ngờ vừa nhìn thấy anh, tim cô lại đau thế này. Cảm giác đầu óc trống rỗng, ngực căng chặt như bị vật nặng đè lên, chân cũng cứng lại, không di chuyển nổi.
Gần mười năm, cô mất chừng ấy thời gian để nỗ lực làm lại cuộc đời, điên cuồng đến mức không cho bản thân có thời gian nghĩ ngợi về những chuyện đã từng xảy ra. Nhưng gặp được Trần Chính Hào, cô mới biết mình không mạnh mẽ chút nào. Dù là một loài động vật ăn thịt hung dữ đi nữa, cũng có lúc gặp phải thiên địch...
Đường Hạo ở bên cạnh thấy Lâm Nhã đột nhiên thất thần, mắt cũng đỏ lên, nhỏ giọng hỏi:
“Thư ký Lâm, làm sao thế?”
“Tôi không sao, vừa rồi có mấy thứ bẩn thỉu rơi vào trong mắt, hiện tại tốt hơn rồi.” Lâm Nhã nhắm mắt đôi mắt đỏ ửng của mình lại, đưa tay dụi nhẹ.
Cô cúi đầu nhìn xuống đất, cố khống chế cảm xúc của bản thân. Chất giọng quen thuộc của người đàn ông kia vang lên bên tai cô, sau đó nhỏ dần cho đến khi cô không còn nghe được nữa. Ngẩng đầu lên, Trần Chính Hào đã cùng bạn mình đi về phía xa.
Trần Chính Hào là một kẻ tiểu nhân mang đầy dã tâm, anh ta không từ bất kỳ một thủ đoạn bỉ ổi nào để có được thứ mình cần. Bởi vì xuất phát điểm của anh ta kém hơn người khác, cho nên anh ta tự cho mình cái quyền lợi dụng phụ nữ và thông qua mưu hèn kế bẩn để bò lên trên.
Dù có chết đi sống lại bao nhiêu lần, Lâm Nhã cũng sẽ không bao giờ quên được biểu cảm ghét bỏ của anh ta khi nghe tin cô mang thai.
Đường Hạo và Ngô tổng ở bên cạnh nói mấy câu, sau đó Đường Hạo cúi đầu chào:
“Chú Ngô, cháu trở về trước, hẹn hôm khác sẽ đến thăm chú.”
Nghe anh muốn rời đi, Lâm Nhã hơi bất ngờ, cô vẫn đang ngơ ngác cầm gậy đánh golf, chỉ vừa khởi động thôi đã về rồi ư?
Mới nghĩ đến đó, Đường Hạo quay sang nhìn cô bằng ánh mắt không vui:
“Còn chờ cái gì?”
“A, vâng.” Lâm Nhã ôm gậy lên, quay sang gập người chào Ngô tổng rồi ôm vật dụng của mình chạy theo Đường Hạo.
Mặc dù không biết anh ta dở chứng gì mà đột nhiên muốn về, nhưng lúc nãy nhìn thấy Trần Chính Hào làm cô cũng chẳng còn tâm trạng để tiếp tục diễn kịch.
Bước chân của Đường Hạo rất nhanh, cô lại còn ôm theo một đống lớn vật dụng linh tinh, có phần đuổi không kịp, đành giả vờ đáng thương kêu lên:
“Sếp, anh đi chậm một chút được không?”
Đường Hạo không nói gì, nhưng lại thả chậm tốc độ cho cô đuổi kịp, sau đó còn vươn tay về phía cô. Nhìn động tác này, cô khó hiểu hỏi:
“Anh cần gì hả?”
“Đưa cho tôi.” Đường Hạo nói rồi giúp Lâm Nhã cầm mấy thứ đồ trên tay, giảm bớt gánh nặng cho cô.
Lâm Nhã có chút ngơ ra, sao đột nhiên anh ta lại tốt thế này nhỉ?
“Có phải Ngô tổng đã nói gì kỳ quặc với anh không?”
“Không có gì. Tôi thấy không khỏe trong người nên muốn về sớm để lát nữa chuẩn bị họp thôi.”
Câu trả lời rất có tính thuyết phục, nhưng nhìn sắc mặt tươi tắn và dáng đi như vũ bão của anh vừa rồi, khỏe mạnh như vậy, Lâm Nhã có cảm giác mấy con trâu cũng kéo không nổi. Nhưng sếp chính là ông trời của cô, sếp chỉ con chó nói con mèo thì cô vẫn phải vỗ tay khen sếp thông minh.
Lần này trở về, Đường Hạo chỉ nói đúng một câu không đầu không đuôi: “Ngô tổng có vẻ thích cô.”
Công việc buổi sáng chấm dứt như vậy, trở về liền bắt đầu họp. Lâm Nhã ngoan ngoãn đứng bên cạnh Đường Hạo nghe mọi người báo cáo về các dự án và kế hoạch của công ty trong tương lai gần, bộ dạng chăm chú vô cùng.
Có người không nhịn được trong lòng phỉ nhổ, rõ ràng chỉ là một thư ký nửa đường xuất hiện, còn bày ra vẻ mình rất giỏi giang, rất bản lĩnh. Chẳng qua bọn họ không dám thật sự tỏ thái độ với cô, đơn giản vì cô là người Đường Hạo chọn.
Gần nhất tổ thiết kế của công ty có vài sản phẩm mới cần quảng cáo, chỉ là dự án nhỏ, nhưng bọn họ cảm thấy khó khăn, việc chọn người mẫu thích hợp khá là nan giải. Chọn người quá nổi bật, không chắc người ta sẽ có dư thời gian để hợp tác với bên mình. Chọn người tầm trung, hiệu quả không cao. Chọn người mới, rủi ro cực lớn.
Đường Hạo nghe xong không cho ý kiến, ngược lại đưa mắt nhìn Lâm Nhã bên cạnh mình. Thấy anh nhìn chằm chằm vào cô, tổ trưởng tổ thiết kế hơi đau đầu nói:
“Đường tổng, thư ký Lâm chỉ vừa nhậm chức hôm nay, đối với công ty còn nhiều thứ chưa hiểu rõ, chưa quen thuộc, tuy đây là dự án nhỏ, nhưng cũng cần chăm chút…”
Đường Hạo giơ tay ý bảo cậu ta im lặng, sau đó cười nói:
“Jade, tôi tự biết cân nhắc. Tôi chỉ nhìn thư ký Lâm thôi, chưa nói sẽ để cô ấy phụ trách hạng mục này. Cậu nói đúng, cô ấy còn trẻ, hơn nữa chưa có nhiều kinh nghiệm và chưa hiểu nhiều về công ty, nên tôi muốn để cô ấy theo cậu học hỏi một chút, cậu thấy thế nào?”
Jade nghe xong nghẹn họng, thầm hận sao mình lại nhanh mồm nhanh miệng như thế. Mặc dù không thích, nhưng vẫn phải cười gượng mà đáp:
“Chuyện này tất nhiên là phải theo ý của sếp rồi.”
Hắn còn có thể cãi lại sao? Người ta có ý nâng đỡ cô thư ký xinh đẹp đó rõ ràng như thế kia mà?
Không chỉ tổ trưởng tổ thiết kế, mà các thành viên khác trong hội đồng quản trị cũng có chút bất mãn trước hành động thiên vị này của Đường Hạo.
Lâm Nhã thì ngược lại cảm thấy rất vui, trông có vẻ sếp lớn muốn nhân cơ hội này giúp đỡ cô đấy, nhưng thật ra là đang tìm cách “thử” cô.
Tan họp, Lâm Nhã theo Đường Hạo đi trước, sau đó cô mới xin phép anh trong lúc rảnh rỗi này sẽ ra ngoài gặp Jade để bàn chuyện công việc. Đúng lúc cô đến trước cửa, bên trong phòng họp vang lên giọng nữ có chút dịu dàng:
“Anh đừng bực mình, dù sao cũng là người của sếp, làm to chuyện thì không hay đâu.”
Kế tiếp, lại nghe được Jade cáu gắt:
“Mấy cô nàng bình hoa này thì có gì tốt? Từ trước đến giờ chưa từng thấy sếp Đường nâng đỡ thư ký riêng một cách công khai như thế nên tôi có chút bực mình thôi.”
Vài người còn ở lại khuyên nhủ:
“Bỏ đi, bỏ đi. Sếp là lớn nhất mà.”
“Tôi đi trước, chúc cậu may mắn, Jade.”
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên, Lâm Nhã lui nhanh về sau rồi giả vờ như vừa đi tới. Vài người ra khỏi phòng họp nhìn thấy cô, đều không khỏi chột dạ mà cười gượng rồi chuồn mất.
Jade khác với những người kia, hắn không giả tạo chào hỏi Lâm Nhã, thẳng thừng bày ra vẻ mặt xa cách. Có thể là vì Lâm Nhã quá trẻ tuổi, lại quá xinh đẹp, cho nên trong tiềm thức, anh cho rằng cô không phải đến công ty làm việc, mà là đến để quyến rũ Đường Hạo.
Bình luận facebook