Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-87
Chương 87: Anh cũng yêu em
Trong tình cảnh rối rắm lúc này, Đường Hạo còn bận tâm hỏi cô chuyện yêu đương? Lâm Nhã hơi sững lại rồi đưa mắt nhìn anh, quên cả khóc.
Nhiệt độ từ bên ngoài bắt đầu tăng cao, thậm chí có khói tràn qua khe hở tiến vào phòng, làm cay khóe mắt hai người. Lâm Nhã nhìn anh thật lâu, không lên tiếng.
Khuôn mặt Đường Hạo hiện lên một tia thất vọng rồi cười chua xót, anh cũng không nói gì, chỉ là nắm chặt tay cô. Lòng bàn tay của Đường Hạo rất ấm, rất rộng, bao trọn lấy những ngón tay nhỏ bé của cô.
“Anh không sợ?” Cô run rẩy hỏi, vì sao anh lại bình tĩnh thế này? Ngay cả khi lửa đã cháy vào bên trong phòng, anh cũng không buông tay cô.
Bọn họ sẽ chết ở nơi này sao? Chết cùng nhau? Lâm Nhã không sợ chết, cô đã tự mình thể nghiệm qua cái loại cảm giác trống rỗng lạnh lẽo đó rồi. Hiện tại, chỉ cảm thấy tiếc nuối. Nếu cô nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, nhận ra Đường Hạo thật sự là một người đáng tin để cô dựa vào thì tốt quá. Sống hai kiếp, cả hai kiếp đều giống nhau, đi đến cuối cùng của cuộc đời mới hiểu được thứ mình thật sự muốn, mới hối hận tại sao trước kia không lựa chọn khác đi.
Vì sợ cảm giác bị phản bội, bị đâm sau lưng, cô tự tạo cho mình một lớp bảo vệ vững chắc và dùng nó ngăn cách chính bản thân cô với thế giới bên ngoài. Hiện tại hẳn là không cần nữa, không cần thiết.
Lâm Nhã để Đường Hạo nằm trên đùi mình, mồ hôi dần thấm ướt cả lưng áo và trán cô. Nóng quá, hiện tại không còn đường khác để chạy. Trong phòng mù mịt khói lửa, xông mắt cô đỏ hoe.
Cô cúi xuống, dùng tay nâng đầu Đường Hạo, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Một giọt nước mắt lẳng lặng rơi, chạm vào da thịt anh rồi vỡ tan.
“Đường Hạo, em yêu anh. Nếu lại có kiếp sau, em nhất định sẽ không ngu ngốc để bản thân chìm trong thù hận nữa.” Lâm Nhã thủ thỉ bên tai anh, Đường Hạo đã nhắm mắt lại từ lúc nào.
Cô sợ anh mãi lo ngủ không nghe được lời cô nói, vì vậy tiếp tục thì thầm:
“Vừa rồi em còn chưa trả lời anh, sao anh lại ngủ rồi?”
Cô siết chặt tay anh, bật khóc thút thít như một đứa trẻ:
“Anh đừng ngủ! Em nói em yêu anh, anh nghe thấy mà đúng không? Em không trốn tránh nữa, em sẽ thành thật với bản thân hơn.”
Đầu ngón tay của Đường Hạo khẽ giật, nhưng Lâm Nhã không phát hiện ra, cô càng khóc càng thương tâm:
“Có chết chúng ta cùng chết, đồ khốn, anh không được như vậy.”
Tâm rối bời, tay không tự chủ được mà run rẩy chạm vào khuôn mặt anh.
“Nếu kiếp trước em gặp anh sớm một chút…. thì tốt.”
Không khí trong phòng bị rút đi, Lâm Nhã hô hấp khó khăn nhưng vẫn yên lặng ngồi ôm Đường Hạo như vậy. Cô không nhúc nhích, giống như sợ mình di chuyển sẽ khiến anh bị giật mình. Vừa muốn anh tỉnh lại, vừa muốn anh ngủ một giấc thật sâu. Đi trước một bước cũng tốt, sẽ không phải chịu đựng cảm giác đau đớn tột cùng khi bị lửa thiêu cháy da thịt. Dẫu cho cô nói rất nhiều, thổ lộ hết tâm tình của mình ra, người đàn ông đang nằm trong lòng cô cũng không phản ứng.
Đầu óc Lâm Nhã nhất thời dừng hoạt động, đáy mắt chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông tuấn mỹ kia nở nụ cười nửa miệng. Anh đang an ủi cô sao? Hay là cô hoa mắt rồi?
Lâm Nhã ngẩn người, sau đó Đường Hạo thật sự mở mắt ra nhìn cô. Anh đưa tay lên giúp cô lau vết bẩn trên mặt, lại không chú ý mà làm gò má của cô càng thêm lấm lem.
“Anh nghe thấy rồi, đừng khóc nữa. Anh cũng yêu em.”
Giật mình, hoảng loạn, bối rối, rồi mừng rỡ. Cảm xúc của Lâm Nhã thay đổi liên tục ngay khoảnh khắc ấy, cô siết chặt tay anh, mặc dù anh đã nói đừng khóc nữa, nhưng cô không khống chế được mà khóc càng to hơn. Rõ ràng là tỉnh táo, nhưng giả vờ im lặng để lừa cô! Đồ khốn này, anh không biết cô đã hối hận đến mức nào, còn tự mắng mình ngu ngốc vì hành động đột ngột ở bữa tiệc hôm qua!
Đường Hạo ho sặc sụa, chịu không nổi nữa liền ấn vào đồng hồ bên tay.
Ầm.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, bị cưỡng ép phá khóa, một đám người mặc quần áo bảo hộ, đem chăn màn thấm nước xông qua bên này đỡ lấy họ. Cùng lúc đó, lửa ở bên ngoài cũng đang được dập.
Lâm Nhã ngơ ngác để người ta ôm ra ngoài, lúc cô ngồi bệt ở một góc được chăm sóc hồi sức rồi vẫn còn đang trong trạng thái xuất thần.
Cô đưa mắt nhìn về chỗ cách mình không xa, Đường Hạo bình tĩnh ngồi đó, không chút lo sợ hay hoảng loạn. Có chăng, chỉ là chút mệt mỏi vì mất máu khá nhiều. Bác sĩ giúp anh chăm sóc vết thương cẩn thận, anh đưa mắt nhìn cô rồi cười cười, bộ dáng… rất thèm đánh.
Lâm Nhã tốn công khóc nhiều như thế, nói những lời sến súa khốn kiếp như thế, nhưng cuối cùng đều dư thừa hết? Vừa rồi cô đã nói gì? Lúc nguy cấp không kịp suy nghĩ, có phải cô đã tự mình bán đứng mình không?
Cuộc đời đúng là trôi nổi bất định, vừa rồi còn suýt chết trong hỏa hoạn, kết quả nháy mắt được đưa ra ngoài, không có gì phát sinh, hai người vẫn sinh long hoạt hổ.
Cô không biết nên phản ứng thế nào cho phải, mặt đần cả ra. Sống bao nhiêu năm nay đều là cô gài bẫy người khác, chưa từng nghĩ có ngày sẽ đạp trúng bẫy, cảm giác khó nói quá…
Lần này Đường Hạo dẫn theo không ít người, còn có bác sĩ riêng. Bọn họ mai phục ở đây từ lúc nào vậy? Ngay cả Trần Chính Hào vừa rồi mang theo hai va ly tiền bỏ chạy cũng đang bị trói và áp giải đến trước mặt anh.
Một người đàn ông đem băng dán trên miệng Trần Chính Hào xé xuống, đưa chân đá vào đầu gối hắn. Hắn bị đạp mạnh liền quỳ rạp trên đất, cười như là phát điên:
“Ha ha, ha ha, mày giỏi lắm, mày giỏi lắm…”
“Phiền.” Đường Hạo giơ tay lên ra hiệu, hắn lập tức bị bịt miệng thêm lần nữa.
Vừa rồi trên thân Đường Hạo dính vết bẩn từ miệng của một tên tầm thường nào đó, nhưng người đã chết, cũng không tiện truy cứu, mọi thứ liền đổ lên đầu Trần Chính Hào.
“Cảnh sát đôi lúc không thể tin.” Đường Hạo nhíu mày thì thầm.
Nếu không phải trên đồng hồ của anh gắn thiết bị định vị, thì hôm nay anh thật sự xong đời rồi.
Trong tình cảnh rối rắm lúc này, Đường Hạo còn bận tâm hỏi cô chuyện yêu đương? Lâm Nhã hơi sững lại rồi đưa mắt nhìn anh, quên cả khóc.
Nhiệt độ từ bên ngoài bắt đầu tăng cao, thậm chí có khói tràn qua khe hở tiến vào phòng, làm cay khóe mắt hai người. Lâm Nhã nhìn anh thật lâu, không lên tiếng.
Khuôn mặt Đường Hạo hiện lên một tia thất vọng rồi cười chua xót, anh cũng không nói gì, chỉ là nắm chặt tay cô. Lòng bàn tay của Đường Hạo rất ấm, rất rộng, bao trọn lấy những ngón tay nhỏ bé của cô.
“Anh không sợ?” Cô run rẩy hỏi, vì sao anh lại bình tĩnh thế này? Ngay cả khi lửa đã cháy vào bên trong phòng, anh cũng không buông tay cô.
Bọn họ sẽ chết ở nơi này sao? Chết cùng nhau? Lâm Nhã không sợ chết, cô đã tự mình thể nghiệm qua cái loại cảm giác trống rỗng lạnh lẽo đó rồi. Hiện tại, chỉ cảm thấy tiếc nuối. Nếu cô nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, nhận ra Đường Hạo thật sự là một người đáng tin để cô dựa vào thì tốt quá. Sống hai kiếp, cả hai kiếp đều giống nhau, đi đến cuối cùng của cuộc đời mới hiểu được thứ mình thật sự muốn, mới hối hận tại sao trước kia không lựa chọn khác đi.
Vì sợ cảm giác bị phản bội, bị đâm sau lưng, cô tự tạo cho mình một lớp bảo vệ vững chắc và dùng nó ngăn cách chính bản thân cô với thế giới bên ngoài. Hiện tại hẳn là không cần nữa, không cần thiết.
Lâm Nhã để Đường Hạo nằm trên đùi mình, mồ hôi dần thấm ướt cả lưng áo và trán cô. Nóng quá, hiện tại không còn đường khác để chạy. Trong phòng mù mịt khói lửa, xông mắt cô đỏ hoe.
Cô cúi xuống, dùng tay nâng đầu Đường Hạo, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Một giọt nước mắt lẳng lặng rơi, chạm vào da thịt anh rồi vỡ tan.
“Đường Hạo, em yêu anh. Nếu lại có kiếp sau, em nhất định sẽ không ngu ngốc để bản thân chìm trong thù hận nữa.” Lâm Nhã thủ thỉ bên tai anh, Đường Hạo đã nhắm mắt lại từ lúc nào.
Cô sợ anh mãi lo ngủ không nghe được lời cô nói, vì vậy tiếp tục thì thầm:
“Vừa rồi em còn chưa trả lời anh, sao anh lại ngủ rồi?”
Cô siết chặt tay anh, bật khóc thút thít như một đứa trẻ:
“Anh đừng ngủ! Em nói em yêu anh, anh nghe thấy mà đúng không? Em không trốn tránh nữa, em sẽ thành thật với bản thân hơn.”
Đầu ngón tay của Đường Hạo khẽ giật, nhưng Lâm Nhã không phát hiện ra, cô càng khóc càng thương tâm:
“Có chết chúng ta cùng chết, đồ khốn, anh không được như vậy.”
Tâm rối bời, tay không tự chủ được mà run rẩy chạm vào khuôn mặt anh.
“Nếu kiếp trước em gặp anh sớm một chút…. thì tốt.”
Không khí trong phòng bị rút đi, Lâm Nhã hô hấp khó khăn nhưng vẫn yên lặng ngồi ôm Đường Hạo như vậy. Cô không nhúc nhích, giống như sợ mình di chuyển sẽ khiến anh bị giật mình. Vừa muốn anh tỉnh lại, vừa muốn anh ngủ một giấc thật sâu. Đi trước một bước cũng tốt, sẽ không phải chịu đựng cảm giác đau đớn tột cùng khi bị lửa thiêu cháy da thịt. Dẫu cho cô nói rất nhiều, thổ lộ hết tâm tình của mình ra, người đàn ông đang nằm trong lòng cô cũng không phản ứng.
Đầu óc Lâm Nhã nhất thời dừng hoạt động, đáy mắt chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông tuấn mỹ kia nở nụ cười nửa miệng. Anh đang an ủi cô sao? Hay là cô hoa mắt rồi?
Lâm Nhã ngẩn người, sau đó Đường Hạo thật sự mở mắt ra nhìn cô. Anh đưa tay lên giúp cô lau vết bẩn trên mặt, lại không chú ý mà làm gò má của cô càng thêm lấm lem.
“Anh nghe thấy rồi, đừng khóc nữa. Anh cũng yêu em.”
Giật mình, hoảng loạn, bối rối, rồi mừng rỡ. Cảm xúc của Lâm Nhã thay đổi liên tục ngay khoảnh khắc ấy, cô siết chặt tay anh, mặc dù anh đã nói đừng khóc nữa, nhưng cô không khống chế được mà khóc càng to hơn. Rõ ràng là tỉnh táo, nhưng giả vờ im lặng để lừa cô! Đồ khốn này, anh không biết cô đã hối hận đến mức nào, còn tự mắng mình ngu ngốc vì hành động đột ngột ở bữa tiệc hôm qua!
Đường Hạo ho sặc sụa, chịu không nổi nữa liền ấn vào đồng hồ bên tay.
Ầm.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, bị cưỡng ép phá khóa, một đám người mặc quần áo bảo hộ, đem chăn màn thấm nước xông qua bên này đỡ lấy họ. Cùng lúc đó, lửa ở bên ngoài cũng đang được dập.
Lâm Nhã ngơ ngác để người ta ôm ra ngoài, lúc cô ngồi bệt ở một góc được chăm sóc hồi sức rồi vẫn còn đang trong trạng thái xuất thần.
Cô đưa mắt nhìn về chỗ cách mình không xa, Đường Hạo bình tĩnh ngồi đó, không chút lo sợ hay hoảng loạn. Có chăng, chỉ là chút mệt mỏi vì mất máu khá nhiều. Bác sĩ giúp anh chăm sóc vết thương cẩn thận, anh đưa mắt nhìn cô rồi cười cười, bộ dáng… rất thèm đánh.
Lâm Nhã tốn công khóc nhiều như thế, nói những lời sến súa khốn kiếp như thế, nhưng cuối cùng đều dư thừa hết? Vừa rồi cô đã nói gì? Lúc nguy cấp không kịp suy nghĩ, có phải cô đã tự mình bán đứng mình không?
Cuộc đời đúng là trôi nổi bất định, vừa rồi còn suýt chết trong hỏa hoạn, kết quả nháy mắt được đưa ra ngoài, không có gì phát sinh, hai người vẫn sinh long hoạt hổ.
Cô không biết nên phản ứng thế nào cho phải, mặt đần cả ra. Sống bao nhiêu năm nay đều là cô gài bẫy người khác, chưa từng nghĩ có ngày sẽ đạp trúng bẫy, cảm giác khó nói quá…
Lần này Đường Hạo dẫn theo không ít người, còn có bác sĩ riêng. Bọn họ mai phục ở đây từ lúc nào vậy? Ngay cả Trần Chính Hào vừa rồi mang theo hai va ly tiền bỏ chạy cũng đang bị trói và áp giải đến trước mặt anh.
Một người đàn ông đem băng dán trên miệng Trần Chính Hào xé xuống, đưa chân đá vào đầu gối hắn. Hắn bị đạp mạnh liền quỳ rạp trên đất, cười như là phát điên:
“Ha ha, ha ha, mày giỏi lắm, mày giỏi lắm…”
“Phiền.” Đường Hạo giơ tay lên ra hiệu, hắn lập tức bị bịt miệng thêm lần nữa.
Vừa rồi trên thân Đường Hạo dính vết bẩn từ miệng của một tên tầm thường nào đó, nhưng người đã chết, cũng không tiện truy cứu, mọi thứ liền đổ lên đầu Trần Chính Hào.
“Cảnh sát đôi lúc không thể tin.” Đường Hạo nhíu mày thì thầm.
Nếu không phải trên đồng hồ của anh gắn thiết bị định vị, thì hôm nay anh thật sự xong đời rồi.
Bình luận facebook