Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Sư phụ ở lại nói chuyện với Vương giám quân, ta được Quý tiên sinh đưa về lều, suốt dọc đường, bước chân đi mà lòng không kìm được được cứ ngoái đầu nhìn lại.
Trời đã chuyển sáng, suốt một đêm không ngủ vậy mà Quý tiên sinh vẫn là dáng vẻ thong dong nhẹ nhàng kia, nhìn thấy nét mặt ta lo lắng, ông còn có thể mỉm cười khoan thai trước khi cất giọng: “Cô nương cũng đã thức trắng đêm, tạm thời trở về lều của tướng quân nghỉ ngơi lấy một chút.”
“Vãn bối còn có chuyện muốn thưa với sư phụ, rắn này có gì đó không bình thường. Quý tiên sinh, sau khi mọi người đi rồi, có một bầy rắn đen bò vào lều tướng quân, Hàn Vân đã bị cắn. Bình thường loại rắn đen có nọc kịch độc này rất hiếm khi bắt gặp, xuất hiện hàng loạt như vậy nhất định là có người xua thả, vãn bối sợ…”
Quý tiên sinh nhìn ta chậm rãi lắc đầu, ý bảo ta dừng lại, đoạn nói: “Việc này tướng quân đã biết, tối hôm qua ta cũng đã cho người đi điều tra, cô nương đừng quá lo lắng.”
Ta còn đang mấp máy môi tính nói tiếp thì đã bị Quý tiên sinh cắt ngang lần nữa, hai mắt nhìn ta, hạ thấp giọng nhưng nói từng chữ rất rõ ràng: “Được rồi, cô đã làm rất tốt rồi.”
Thật kỳ lạ, chỉ một câu như vậy lại khiến ta cảm thấy yên tâm không ít. Trong lúc mải mê nói chuyện không biết từ khi nào lều tướng quân đã hiện ra trước mặt. Có một nửa thân binh quay về cùng bọn ta, ta thấy có mấy chiếc lều đã được dựng lên bên cạnh. Trần Khánh – người trước đó dẫn quân y đi tìm trọng lâu đang đứng ở đó – vừa nhìn thấy ta lập tức tiến lên nói chuyện.
“Đa tạ.”
Ta nghệt mặt, hỏi hắn: “Đa tạ ta gì cơ?”
“Đa tạ cô nương đã cứu Hàn Vân.”
Mấy thân binh bên cạnh lúc đến sườn dốc đã thả lỏng đi rất nhiều, lúc này cũng rối rít lên tiếng, mọi người nhìn ta, gương mặt tràn ngập ý cười.
“Thật giỏi mà.”
“Không hổ là đồ đệ của tướng quân.”
“Thì ra hôm đó cô không có nói đùa.”
Mọi người tranh nhau nói, Quý tiên sinh chắp hai cánh tay đang lồng trong tay áo, ho khan một tiếng: “Mấy tên hồ tôn các cậu, không thấy cô nương ấy mệt đến độ ngay cả đứng cũng không vững nữa sao.”
Quý tiên sinh còn chưa kịp dứt lời, đã có người vén cửa lều đi ra, cười niềm nở đón tiếp ta: “Cô vào đi, đã chuẩn bị xong mọi thứ cho cô rồi.”
Ta được sủng ái mà đâm ra lo sợ: “Cái này là chuẩn bị cho ta ư?”
“Tướng quân nói sẽ hạ trại ở đây một ngày, tất cả mọi người đều đã có chỗ ngủ, cái này là chuẩn bị riêng cho cô.” Phượng Ca nhi bưng chậu nước từ bên cạnh đi tới, nói chuyện với ta đã khách khí hơn rất nhiều, ta nói ‘cám ơn’, bụng nghĩ thầm học y thuật quả nhiên không sai chỗ nào, chỉ mới cách đây vài canh giờ trước, Phượng Ca còn dắt ta như dắt chó mà.
Ta quả thật đã mệt đến lả người, lê bước đi vào lều, bên trong đã trải sẵn đệm, ta để nguyên quần áo nằm xuống, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân rã rời, mí mắt nặng trĩu như đá đè, tựa hồ chỉ cần khép lại sẽ không có cách nào mở ra được.
Nhưng trái tim cứ lơ lửng thấp thỏm không yên, buộc ta phải không ngừng suy nghĩ hết thảy mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.
Tại sao bỗng nhiên xuất hiện nhiều rắn như vậy? Vì sao trong lều của giám quân bắt được toàn rắn xanh, mà trong lều của sư phụ đều là rắn đen kịch độc? Nếu như sư phụ không rời khỏi lều, nếu như ta không ở đây…
Ta nhắm mắt nghĩ ngợi, nghĩ tới đó, đột nhiên cả người rét run, đến cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
Cửa lều khẽ lay, có gió lùa vào, sau đó lắng lại. Ngoài lều vọng vào tiếng người, là Quý tiên sinh và sư phụ.
“Ngủ rồi sao?”
“Hẳn là ngủ rồi. Ta đã bảo Phượng Ca dựng riêng cho cô ấy một cái lều, cô ấy cũng đã mệt rã rời rồi.”
“Tốt rồi.”
“Bội Thu, ta đã kiểm tra rắn bắt được ở hai lều, bên phía giám quân kia chỉ là ngụy trang, xem ra mục tiêu của việc này là hướng về phía cậu rồi.”
“Tộc người Liêu quấy nhiễu biên cảnh đã lâu, lần thay quân này có khả năng bọn chúng đã sớm nghe ngóng được tin tức, nên chuyện bọn chúng phái mật thám đến đây cũng không có gì đáng kinh ngạc.”
“Nhưng cách xua thả rắn độc giết người này thật quá nham hiểm. Nơi chúng ta đang đóng quân vô cùng bí mật, không thể nào là phục kích, rất có khả năng mật thám đã lẫn vào quân doanh, cậu phải cẩn thận.”
“Ta biết, ông cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, Vương giám quân đã hạ lệnh toàn quân đóng trại ở đây hai ngày để điều tra rõ việc này.”
“Ông ta nói như vậy ư?”
Sư phụ không đáp nữa.
Bên ngoài lều yên tĩnh trở lại, sau đó là tiếng bước chân rời đi, trong lòng ta quýnh quáng, đang tính đứng dậy đuổi theo sư phụ, nào ngờ có một luồng gió lạnh thổi qua, cửa lều bị mở ra, có người đi vào.
Ta mới vừa rồi còn định chạy vọt ra, nhưng lúc này thậm chí đến mở mắt cũng không đủ can đảm. Nghe thấy bên tai âm thanh sột soạt rất nhỏ, tim đập như trống trận.
Thời gian như dừng lại, không biết đã qua bao lâu, một bàn tay đặt lên trán ta, dịu dàng xoa nhẹ mấy cái. Ngón tay ấm áp mang theo những vết chai mỏng do cầm thương kiếm quanh năm, nhưng không hề khiến ta cảm thấy thô ráp, chỉ thấy hết đỗi ấm áp dịu dàng không gì sánh được.
Khóe mắt của ta bất giác ướt đẫm, rốt cuộc không thể giả vờ được nữa, mở mắt ra nghẹn ngào gọi: “Sư phụ.”
Sư phụ tựa hồ sớm biết là ta vẫn còn thức, cũng không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ rủ mi mắt nhìn ta: “Sao con không ngủ đi?”
Ta dứt khoát ngồi dậy: “Con không ngủ được, sư phụ, con có lời muốn nói với người.”
Sư phụ đáp: “Được rồi, ta cũng có chuyện muốn nói với con, con đi theo ta.”
Sư phụ đưa ta lên đỉnh núi, trời đã sáng, đầu thu, phương bắc se lạnh. Giữa tháng chín, lá đã chuyển màu đỏ rực khắp nơi, mặt sông êm ả, dòng nước lững lờ trôi uốn quanh chân núi. Một chiếc thuyền câu thả xuôi dòng, chẳng biết đến đi phương nào, nhìn từ xa đẹp như một bức tranh thủy mặc yên ả hiền hòa.
“Thật đẹp.” Ta kiễng cao chân trong làn gió sớm mát lạnh, sư phụ đứng ngay bên cạnh ta, chiếc áo choàng phất phơ trong gió, thảng hoặc chạm vào tay ta, khiến ta không kìm lòng được cứ muốn giơ tay nắm lấy.
“Con thích nơi này không?”
“Nơi nào có sư phụ, con đều thích.” Ta dùng vẻ mặt nghiêm túc thành thật trả lời, đổi lấy khóe môi mỉm cười của sư phụ.
“Nơi này gần giáp với Liêu quốc, trước mắt con là quang cảnh của phương bắc, cũng là mùa thu, nơi đây nghìn núi muôn đỏ, nhưng Dương Châu lại là núi biếc sông xanh, cành cành liễu rũ, nếu ở Giao Châu thì càng nóng bức hơn, các tướng sĩ đóng quân không tránh khỏi một thân đoản đả*, đến nơi hoang dã, cây nào cũng có chùm chùm hoa quả để hái.
(*Đoản đả: hán phục của dân thường thời xưa, đa số làm bằng vải bố, trên áo dưới khố (quần).)
“Thật tuyệt mà.” Ta chăm chú lắng nghe đến mê mẩn cả người, nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Nếu là ở Lương Châu, ban ngày nóng đến độ có thể hơ chín trứng gà, đêm xuống cát lạnh như tuyết phải khoác áo choàng da mới có thể canh gác.”
“Con biết à?”
Ta có phần đắc ý: “Sư phụ đã viết trong thư ạ, người còn nói Ba Thục núi non trùng điệp, sông nước vời vợi, dọc bên bờ sông tầng tầng đá cuội đủ màu sắc trải dài phát sáng lấp lánh trong đêm, trên núi có rất nhiều chim sẻ ngũ sắc, vô cùng thú vị.”
Trong mấy năm qua, ta đã đọc đi đọc lại hàng trăm nghìn lần những lá thư sư phụ gửi về, lúc này vừa mở miệng, những dòng chữ lập tức tuôn ra như thác. Sư phụ im lặng lắng nghe, tuy người không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt như có ánh sáng chầm chậm lưu chuyển, đẹp đến độ khiến ta ngắm nhìn không thể dời mắt.
Qua một hồi lâu sau, sư phụ mới lên tiếng: “Nguyệt nhi, năm đó sau khi ta xuống núi, từng cùng phụ thân theo hoàng thượng đi tuần sát ngũ châu Trung Nguyên. Một đường giang sơn như họa, hoàng thượng đứng trên vách đá chỉ tay, hỏi thiên hạ này còn có vị quân chủ nào ngồi trên núi sông hùng vĩ như vậy? Bá quan văn võ đồng loạt quỳ xuống đất, hô to ba lần vạn tuế. Sau này, phụ thân mang ta đến đóng ở biên quan, người hỏi ta nhìn thấy gì ở ngũ châu Trung Nguyên? Ta đáp, núi sông hùng vĩ, phụ thân lại lắc đầu, con có biết người đã nói gì với ta không?”
Ta cũng lắc đầu, phụ thân của sư phụ, ta thậm chí ngay cả gặp mặt cũng chưa từng, làm sao có thể đoán được lão nhân gia người đã nói gì?
“Phụ thân nói, núi sông hùng vĩ hẳn nhiên không cần phải nhắc đến, nhưng những thứ mà người chứng kiến, là những người làm ruộng vừa cấy cày vừa nhẩm học chữ, là thuyền chài chiều hát vang câu trên mặt hồ tươi đẹp, ngư dân mạnh tay chèo, cho dù là biên quan trấn nhỏ, cũng có nông phu thợ săn, sau một ngày vất vả trở về nhà, vợ con gương mặt rạng ngời chào đón, cả nhà quây quần bên nhau nói cười. Nam nhi bảo vệ giang sơn, trăm họ vui hưởng thái bình, chiến sĩ trấn giữ biên cương, tướng lĩnh lấy thân tuẫn quốc, đây mới là quân nhân.”
Ta trên mặt vốn đang tươi cười, nghe đến đó rốt cuộc không cười nổi nữa, chỉ cảm thấy một dòng máu nóng bốc lên ngực, đốt cháy ta đến khó chịu.
Sư phụ quay đầu, nhìn lá đỏ như sáng rực cả núi đồi, cất lời: “Nguyệt nhi, con cảm thấy một người so với xã tắc thái bình, cái nào nặng hơn?”
Ta há hốc miệng, thanh âm nghèn nghẹn: “Hẳn nhiên là… xã tắc thái bình.”
“Chính là như vậy.” Sư phụ xoay mặt lại: “Trở về đi, đây không phải là nơi dành cho con.”
Trái tim ta giật thót, chưa kịp suy nghĩ gì hai tay đã duỗi ra túm chặt lấy cánh tay sư phụ, xong mới có thể thốt nên lời.
“Sư phụ, cho dù con biết một người vĩnh viễn không bao giờ có thể sánh được với bách tính muôn dân, nhưng trong lòng con, người quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên thế gian này, núi sông hùng vĩ, thiên hạ thái bình không thể nào sánh được với người, đối với con người quan trọng hơn cả chính bản thân con. Sư phụ, con cũng chỉ muốn người được bình yên khỏe mạnh, con biết có kẻ muốn hại người, con lo lắng cho người, con muốn ở lại bảo vệ người.”
Ta quá đỗi kích động, sau khi nín thở nói liền một hơi không nghỉ, lúc này chỉ có thể đứng đó thở dốc. Sư phụ có lẽ không nghĩ tới ta sẽ nói ra những lời như vậy, người nhìn ta sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng thở dài. Cánh tay bị ta níu chặt không rút ra được, đành phải dùng tay còn lại xoa đầu ta, giọng bất đắc dĩ.
“Con, tiểu nha đầu này…”
Trời đã chuyển sáng, suốt một đêm không ngủ vậy mà Quý tiên sinh vẫn là dáng vẻ thong dong nhẹ nhàng kia, nhìn thấy nét mặt ta lo lắng, ông còn có thể mỉm cười khoan thai trước khi cất giọng: “Cô nương cũng đã thức trắng đêm, tạm thời trở về lều của tướng quân nghỉ ngơi lấy một chút.”
“Vãn bối còn có chuyện muốn thưa với sư phụ, rắn này có gì đó không bình thường. Quý tiên sinh, sau khi mọi người đi rồi, có một bầy rắn đen bò vào lều tướng quân, Hàn Vân đã bị cắn. Bình thường loại rắn đen có nọc kịch độc này rất hiếm khi bắt gặp, xuất hiện hàng loạt như vậy nhất định là có người xua thả, vãn bối sợ…”
Quý tiên sinh nhìn ta chậm rãi lắc đầu, ý bảo ta dừng lại, đoạn nói: “Việc này tướng quân đã biết, tối hôm qua ta cũng đã cho người đi điều tra, cô nương đừng quá lo lắng.”
Ta còn đang mấp máy môi tính nói tiếp thì đã bị Quý tiên sinh cắt ngang lần nữa, hai mắt nhìn ta, hạ thấp giọng nhưng nói từng chữ rất rõ ràng: “Được rồi, cô đã làm rất tốt rồi.”
Thật kỳ lạ, chỉ một câu như vậy lại khiến ta cảm thấy yên tâm không ít. Trong lúc mải mê nói chuyện không biết từ khi nào lều tướng quân đã hiện ra trước mặt. Có một nửa thân binh quay về cùng bọn ta, ta thấy có mấy chiếc lều đã được dựng lên bên cạnh. Trần Khánh – người trước đó dẫn quân y đi tìm trọng lâu đang đứng ở đó – vừa nhìn thấy ta lập tức tiến lên nói chuyện.
“Đa tạ.”
Ta nghệt mặt, hỏi hắn: “Đa tạ ta gì cơ?”
“Đa tạ cô nương đã cứu Hàn Vân.”
Mấy thân binh bên cạnh lúc đến sườn dốc đã thả lỏng đi rất nhiều, lúc này cũng rối rít lên tiếng, mọi người nhìn ta, gương mặt tràn ngập ý cười.
“Thật giỏi mà.”
“Không hổ là đồ đệ của tướng quân.”
“Thì ra hôm đó cô không có nói đùa.”
Mọi người tranh nhau nói, Quý tiên sinh chắp hai cánh tay đang lồng trong tay áo, ho khan một tiếng: “Mấy tên hồ tôn các cậu, không thấy cô nương ấy mệt đến độ ngay cả đứng cũng không vững nữa sao.”
Quý tiên sinh còn chưa kịp dứt lời, đã có người vén cửa lều đi ra, cười niềm nở đón tiếp ta: “Cô vào đi, đã chuẩn bị xong mọi thứ cho cô rồi.”
Ta được sủng ái mà đâm ra lo sợ: “Cái này là chuẩn bị cho ta ư?”
“Tướng quân nói sẽ hạ trại ở đây một ngày, tất cả mọi người đều đã có chỗ ngủ, cái này là chuẩn bị riêng cho cô.” Phượng Ca nhi bưng chậu nước từ bên cạnh đi tới, nói chuyện với ta đã khách khí hơn rất nhiều, ta nói ‘cám ơn’, bụng nghĩ thầm học y thuật quả nhiên không sai chỗ nào, chỉ mới cách đây vài canh giờ trước, Phượng Ca còn dắt ta như dắt chó mà.
Ta quả thật đã mệt đến lả người, lê bước đi vào lều, bên trong đã trải sẵn đệm, ta để nguyên quần áo nằm xuống, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân rã rời, mí mắt nặng trĩu như đá đè, tựa hồ chỉ cần khép lại sẽ không có cách nào mở ra được.
Nhưng trái tim cứ lơ lửng thấp thỏm không yên, buộc ta phải không ngừng suy nghĩ hết thảy mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.
Tại sao bỗng nhiên xuất hiện nhiều rắn như vậy? Vì sao trong lều của giám quân bắt được toàn rắn xanh, mà trong lều của sư phụ đều là rắn đen kịch độc? Nếu như sư phụ không rời khỏi lều, nếu như ta không ở đây…
Ta nhắm mắt nghĩ ngợi, nghĩ tới đó, đột nhiên cả người rét run, đến cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
Cửa lều khẽ lay, có gió lùa vào, sau đó lắng lại. Ngoài lều vọng vào tiếng người, là Quý tiên sinh và sư phụ.
“Ngủ rồi sao?”
“Hẳn là ngủ rồi. Ta đã bảo Phượng Ca dựng riêng cho cô ấy một cái lều, cô ấy cũng đã mệt rã rời rồi.”
“Tốt rồi.”
“Bội Thu, ta đã kiểm tra rắn bắt được ở hai lều, bên phía giám quân kia chỉ là ngụy trang, xem ra mục tiêu của việc này là hướng về phía cậu rồi.”
“Tộc người Liêu quấy nhiễu biên cảnh đã lâu, lần thay quân này có khả năng bọn chúng đã sớm nghe ngóng được tin tức, nên chuyện bọn chúng phái mật thám đến đây cũng không có gì đáng kinh ngạc.”
“Nhưng cách xua thả rắn độc giết người này thật quá nham hiểm. Nơi chúng ta đang đóng quân vô cùng bí mật, không thể nào là phục kích, rất có khả năng mật thám đã lẫn vào quân doanh, cậu phải cẩn thận.”
“Ta biết, ông cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, Vương giám quân đã hạ lệnh toàn quân đóng trại ở đây hai ngày để điều tra rõ việc này.”
“Ông ta nói như vậy ư?”
Sư phụ không đáp nữa.
Bên ngoài lều yên tĩnh trở lại, sau đó là tiếng bước chân rời đi, trong lòng ta quýnh quáng, đang tính đứng dậy đuổi theo sư phụ, nào ngờ có một luồng gió lạnh thổi qua, cửa lều bị mở ra, có người đi vào.
Ta mới vừa rồi còn định chạy vọt ra, nhưng lúc này thậm chí đến mở mắt cũng không đủ can đảm. Nghe thấy bên tai âm thanh sột soạt rất nhỏ, tim đập như trống trận.
Thời gian như dừng lại, không biết đã qua bao lâu, một bàn tay đặt lên trán ta, dịu dàng xoa nhẹ mấy cái. Ngón tay ấm áp mang theo những vết chai mỏng do cầm thương kiếm quanh năm, nhưng không hề khiến ta cảm thấy thô ráp, chỉ thấy hết đỗi ấm áp dịu dàng không gì sánh được.
Khóe mắt của ta bất giác ướt đẫm, rốt cuộc không thể giả vờ được nữa, mở mắt ra nghẹn ngào gọi: “Sư phụ.”
Sư phụ tựa hồ sớm biết là ta vẫn còn thức, cũng không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ rủ mi mắt nhìn ta: “Sao con không ngủ đi?”
Ta dứt khoát ngồi dậy: “Con không ngủ được, sư phụ, con có lời muốn nói với người.”
Sư phụ đáp: “Được rồi, ta cũng có chuyện muốn nói với con, con đi theo ta.”
Sư phụ đưa ta lên đỉnh núi, trời đã sáng, đầu thu, phương bắc se lạnh. Giữa tháng chín, lá đã chuyển màu đỏ rực khắp nơi, mặt sông êm ả, dòng nước lững lờ trôi uốn quanh chân núi. Một chiếc thuyền câu thả xuôi dòng, chẳng biết đến đi phương nào, nhìn từ xa đẹp như một bức tranh thủy mặc yên ả hiền hòa.
“Thật đẹp.” Ta kiễng cao chân trong làn gió sớm mát lạnh, sư phụ đứng ngay bên cạnh ta, chiếc áo choàng phất phơ trong gió, thảng hoặc chạm vào tay ta, khiến ta không kìm lòng được cứ muốn giơ tay nắm lấy.
“Con thích nơi này không?”
“Nơi nào có sư phụ, con đều thích.” Ta dùng vẻ mặt nghiêm túc thành thật trả lời, đổi lấy khóe môi mỉm cười của sư phụ.
“Nơi này gần giáp với Liêu quốc, trước mắt con là quang cảnh của phương bắc, cũng là mùa thu, nơi đây nghìn núi muôn đỏ, nhưng Dương Châu lại là núi biếc sông xanh, cành cành liễu rũ, nếu ở Giao Châu thì càng nóng bức hơn, các tướng sĩ đóng quân không tránh khỏi một thân đoản đả*, đến nơi hoang dã, cây nào cũng có chùm chùm hoa quả để hái.
(*Đoản đả: hán phục của dân thường thời xưa, đa số làm bằng vải bố, trên áo dưới khố (quần).)
“Thật tuyệt mà.” Ta chăm chú lắng nghe đến mê mẩn cả người, nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Nếu là ở Lương Châu, ban ngày nóng đến độ có thể hơ chín trứng gà, đêm xuống cát lạnh như tuyết phải khoác áo choàng da mới có thể canh gác.”
“Con biết à?”
Ta có phần đắc ý: “Sư phụ đã viết trong thư ạ, người còn nói Ba Thục núi non trùng điệp, sông nước vời vợi, dọc bên bờ sông tầng tầng đá cuội đủ màu sắc trải dài phát sáng lấp lánh trong đêm, trên núi có rất nhiều chim sẻ ngũ sắc, vô cùng thú vị.”
Trong mấy năm qua, ta đã đọc đi đọc lại hàng trăm nghìn lần những lá thư sư phụ gửi về, lúc này vừa mở miệng, những dòng chữ lập tức tuôn ra như thác. Sư phụ im lặng lắng nghe, tuy người không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt như có ánh sáng chầm chậm lưu chuyển, đẹp đến độ khiến ta ngắm nhìn không thể dời mắt.
Qua một hồi lâu sau, sư phụ mới lên tiếng: “Nguyệt nhi, năm đó sau khi ta xuống núi, từng cùng phụ thân theo hoàng thượng đi tuần sát ngũ châu Trung Nguyên. Một đường giang sơn như họa, hoàng thượng đứng trên vách đá chỉ tay, hỏi thiên hạ này còn có vị quân chủ nào ngồi trên núi sông hùng vĩ như vậy? Bá quan văn võ đồng loạt quỳ xuống đất, hô to ba lần vạn tuế. Sau này, phụ thân mang ta đến đóng ở biên quan, người hỏi ta nhìn thấy gì ở ngũ châu Trung Nguyên? Ta đáp, núi sông hùng vĩ, phụ thân lại lắc đầu, con có biết người đã nói gì với ta không?”
Ta cũng lắc đầu, phụ thân của sư phụ, ta thậm chí ngay cả gặp mặt cũng chưa từng, làm sao có thể đoán được lão nhân gia người đã nói gì?
“Phụ thân nói, núi sông hùng vĩ hẳn nhiên không cần phải nhắc đến, nhưng những thứ mà người chứng kiến, là những người làm ruộng vừa cấy cày vừa nhẩm học chữ, là thuyền chài chiều hát vang câu trên mặt hồ tươi đẹp, ngư dân mạnh tay chèo, cho dù là biên quan trấn nhỏ, cũng có nông phu thợ săn, sau một ngày vất vả trở về nhà, vợ con gương mặt rạng ngời chào đón, cả nhà quây quần bên nhau nói cười. Nam nhi bảo vệ giang sơn, trăm họ vui hưởng thái bình, chiến sĩ trấn giữ biên cương, tướng lĩnh lấy thân tuẫn quốc, đây mới là quân nhân.”
Ta trên mặt vốn đang tươi cười, nghe đến đó rốt cuộc không cười nổi nữa, chỉ cảm thấy một dòng máu nóng bốc lên ngực, đốt cháy ta đến khó chịu.
Sư phụ quay đầu, nhìn lá đỏ như sáng rực cả núi đồi, cất lời: “Nguyệt nhi, con cảm thấy một người so với xã tắc thái bình, cái nào nặng hơn?”
Ta há hốc miệng, thanh âm nghèn nghẹn: “Hẳn nhiên là… xã tắc thái bình.”
“Chính là như vậy.” Sư phụ xoay mặt lại: “Trở về đi, đây không phải là nơi dành cho con.”
Trái tim ta giật thót, chưa kịp suy nghĩ gì hai tay đã duỗi ra túm chặt lấy cánh tay sư phụ, xong mới có thể thốt nên lời.
“Sư phụ, cho dù con biết một người vĩnh viễn không bao giờ có thể sánh được với bách tính muôn dân, nhưng trong lòng con, người quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên thế gian này, núi sông hùng vĩ, thiên hạ thái bình không thể nào sánh được với người, đối với con người quan trọng hơn cả chính bản thân con. Sư phụ, con cũng chỉ muốn người được bình yên khỏe mạnh, con biết có kẻ muốn hại người, con lo lắng cho người, con muốn ở lại bảo vệ người.”
Ta quá đỗi kích động, sau khi nín thở nói liền một hơi không nghỉ, lúc này chỉ có thể đứng đó thở dốc. Sư phụ có lẽ không nghĩ tới ta sẽ nói ra những lời như vậy, người nhìn ta sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng thở dài. Cánh tay bị ta níu chặt không rút ra được, đành phải dùng tay còn lại xoa đầu ta, giọng bất đắc dĩ.
“Con, tiểu nha đầu này…”
Bình luận facebook