Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Thập Nhất Nương theo đại thái thái xuống xe ngựa, nàng phát hiện mình đứng trước thùy hoa môn (*) sơn đen ngói xám. Đuổi phu đánh xe ngựa đi xong, đám hộ vệ đi theo và người kéo xe tuấn mã đều không thấy, chỉ có mấy phụ nhân mặc y phục áo tịnh màu xanh biếc như màu áo vàng ân cần thỉnh an đại thái thái trên mặt đất.
(*) một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Đào mama cố ý hướng đại thái thái dẫn kiến một vị có thân hình cao lớn trong đó, phụ nhân này khoản ba mươi tuổi da đen bóng: “Vị này vị là Lý Toàn Gia, chuyên quản lí xe giá trong phủ.”
” Lí mama.” Đại thái thái khách khí cười hướng phụ nhân kia gật đầu, Hứa mama đã lấy hà bao ra thưởng.
Mọi người cười vui vẻ tiếp nhận hà bao rồi tạ ơn đại thái thái thưởng, Đào mama liền cùng đại thái thái bước lên bậc thang thùy hoa môn.
Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương thì không nhanh không chậm theo sau đại thái thái, nghe thấy Lí mama theo ở một bên cười nói:”…… Phu nhân nhà của chúng ta mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại đến thân gia thái thái, ngày hôm qua vừa nhận được tin, nói ngài đã tới, thì giữa trưa liền phân phó nô tì đem xe đi đón chuẩn bị tốt……”
Khi nói chuyện, các nàng đã vào thùy hoa môn, nhìn thấy trước mặt là hình ảnh một hàng ba chiếc xe ngựa, là loại xe nhỏ rèm xanh chuyên dùng di chuyển trong nội viện.
” Làm cho Lí mama lo lắng rồi!” Đại thái thái cười cùng nàng xã giao vài câu, liền được Hứa mama hầu hạ bước lên xe ngựa đầu tiên.
“Hai vị tiểu thư cũng xin mời lên xe đi!” Đào mama nhìn Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương hơi cười,” Miễn cho phu nhân sốt ruột chờ.”
Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương đều mỉm cười hướng Đào mama gật đầu, sau đó học bộ dáng đại thái thái lên tiểu du xe.
So sách với bên ngoài mộc mạc tự nhiên, bên trong xe lại trang trí tinh xảo, hoa lệ.
Màn treo xe dùng châu lưu ly nhiều màu hiện ra đủ các loại hình dáng hoa văn, bốn góc treo bốn túi hương dệt kim đỏ thẫm, gối tựa bằng gấm vóc màu tịnh lam cùng với đệm ngồi thêu hoa mai màu xanh lơ……
Hai mắt Đông Thanh nhìn đăm đăm, đem cái gối tựa ôm vào trong lòng ngực:” Tiểu thư, là Tiên Lăng Các điệp châm tú…… trước kia là chủ nhân của Giản sư phó……” đã kích động có chút nói không nên lời, Hổ Phách ở một bên, trên mặt cũng hiện lên sự khiếp sợ– Tiên Lăng Các dùng kỹ nghệ điệp châm tú thêu ra hàng thêu cũng giống như song diện tú, ngàn vàng khó cầu, không nghĩ tới, Từ gia thế nhưng lại dùng để làm màn trang trí cho tiểu du xe……
Thập Nhất Nương thì không có liếc mắt một cái.
Nàng luôn luôn cảm thấy, phàm là cái có thể dùng tiền mua được đều không phải là đồ trân quý chân chính!
Bởi vì không có người ngoài, nên Thập Nhất Nương không hề cố kị mà vén chỗ nối tinh tế của màn xe nhìn trộm ra ngoài.
Có phụ nhân tráng kiện dắt thuần la đi ra, tay chân nhanh nhẹn choàng vào ách xe, sau đó vỗ nhẹ nhẹ vào cổ con la, bóng con la lắc lắc trên vách tường, hai bên đường đều là thương tùng thúy bách (tùng xanh bách xanh) xanh mướt suốt lộ trình.
Xe ngựa đi ước chừng thời gian uống hai chung trà, sau đó quẹo phải vào một cái đường hẻm.
Hai bên đều là tường trắng cao cao, theo thị giác Thập Nhất Nương nhìn được, nàng dường nhưng cảm giác không có điểm cuối.
Một lát sau nàng mới phát hiện, xe ngựa mỗi đi một đoạn khoảng cách sẽ gặp được một cái đèn trụ đá tứ giác đứng dựa vào tường.
Loại đèn trụ này, nàng từng đọc qua ở trong sách, bình thường đều là dùng ở cung uyển Hoàng gia hoặc là quảng trường– bởi vì để thắp sáng nó cần có một lượng nhựa thông lớn, mà giá cả nhựa thông đắt đỏ không nói, còn thực rất hiếm, cũng không phải có tiền là có thể mua được. Cho dù là mua được đến, hàng năm chi phí sử dụng, cũng là một khoản chi phí kinh người.
Chẳng lẽ buổi tối Từ gia thật sự đem thắp sáng trụ đèn đó làm đèn đường?
Thập Nhất Nương không khỏi cúi người nhìn về phía trước, muốn nhìn rõ ràng xem trên trụ đèn có dấu vết sử dụng qua hay không ……
” Tiểu thư, đừng để cho nhóm bà tử theo xe thấy!” Đông Thanh nhỏ giọng nhắc nhở nàng.
Thanh duy du xe trừ bỏ có phụ nhân phụ trách điều khiển la, còn có một bà tử lớn tuổi đi theo cùng cạnh cửa sổ xe– loại an bài này nguyên là vì người bên trong xe có việc có thể dễ dàng vẫy gọi. Tuy nhiên mọi chuyện có cái lợi cũng có cái hại, người theo xe cũng thực dễ dàng phát hiện người trong xe có vém rèm nhìn ra ngoài hay không……
Thập Nhất Nương nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe có thể nhìn thấy được cây trâm vàng ròng khảm ngọc tỉ bích trên đầu bà tử theo xe, liền cười buông bức rèm xuống.
Đông Thanh nhìn thấy vậy thì thở nhẹ nhõm một hơi dài.
Thập Nhất Nương không khỏi cười nàng:”Chỉ một cái gối tựa hoa mai liền giữ chặt lấy ngươi?”
” Tiểu thư, đây cũng không phải là lúc nói giỡn.” Đông Thanh sẳng giọng,” Ngài không phải không biết. Đại tiểu thư, chính là bảo bối của đại thái thái, ngậm trong miệng sợ tan, bưng trên tay sợ rơi mất. Nếu ngài phá hư việc của Đại tiểu thư, đại thái thái sẽ……” Nàng muốn nói lại thôi.
” Ta biết!” Thập Nhất Nương vội vàng cam đoan,” Ta ngoan ngoãn ngồi yên là được!”
Đông Thanh không khỏi lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Nàng biết, chỉ cần tiểu thư đáp ứng , liền nhất định làm được!
Thập Nhất Nương nhìn thấy trong lòng lại chua xót.
Người bên người nàng đối với việc gặp mặt Nguyên Nương lần này đều rất là bất an? Bằng không, như thế nào lại lo lắng thành như vậy!
Nghĩ đến đây, nàng liếc mắt nhìn Hổ Phách ngồi ở bên người Đông Thanh — từ khi lên xe đến giờ nàng cũng không có nói chuyện nhiều.
Biểu tình của Hổ Phách nhìn qua thực bình tĩnh.
Có lẽ là mọi người cùng nhau ở chung một chỗ thời gian dài ngắn khác nhau, cảm giác có sâu có cạn, cho nên nàng ấy không giống Đông Thanh lo được lo mất như vậy đi!
Thập Nhất Nương cười cười tự giễu, khóe mắt đảo qua, lại thấy cái khăn tay đã bị Hổ Phách vò thành một đống.
******
Tiếng chân la đơn điều mà lạnh như băng làm cho thời gian chợt kéo dài.
Cũng không biết qua bao lâu, xe ngựa quẹo trái, sau đó ước chừng nửa nén hương thời gian thì ngừng lại.
Hẳn là đã đến chỗ ở của Nguyên Nương……
Thập Nhất Nương suy tư, âm thanh ôn hòa của bà tử theo xe cách bức rèm cửa xe nói:” Thân gia tiểu thư, đến rồi!”
Hổ Phách lên tiếng” Biết”, sau đó cuối thân mình nhìn qua bức rèm, thấy bà tử theo xe đã đem ghế nhỏ để vào, nàng đạp lên ghế xuống xe, sau đó xoay người hầu hạ Thập Nhất Nương xuống xe.
Các nàng đứng ở trước một cái thềm đá dưới bậc thang của cổng lớn, con sư tử bằng đá cao hơn người dáng vẻ ngây thơ đứng dựa vào giữa cánh cửa, dáng vẻ đại thái thái có chút lo âu, thân ảnh biến mất ở cửa sau khi được Hứa mama đỡ xuống xe.
Thập Nhất Nương âm thầm có chút giật mình, lại cảm thấy mình có điểm ngạc nhiên thái quá.
Mẹ con các nàng dù sao cũng mười mấy năm không gặp……
Ý nghĩa trong đầu chợt lóe, làm nàng lạnh sống lưng.
Nếu nhớ thương mãnh liệt như vậy, Nguyên Nương vì cái gì mà không có ra nhị môn nghênh đón mẫu thân…… Có phải có thể hiểu thành, thân thể của nàng đã muốn suy yếu đến mức, nếu như ra nhị môn nghênh đón mẫu thân sẽ có hậu quả không tốt…… Cho nên, nàng không thể……
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thập Nhất Nương dừng ở trên bậc thang trước cửa.
Tà tà đi đến hiên cửa…… Nếu hạ bớt độ cao của bậc cửa, xe ngựa có thể tiếp tục từ ngoài cửa đi vào……
Nàng thấy Ngũ Nương mang theo Tử Vi cùng Tử Uyển tiến vào Man môn, liền tức thì thu liễm cảm xúc, mang theo Đông Thanh cùng Hổ Phách đi vào.
Trước mặt là tiền sảnh, trái phải hai bên thông ra hàng lang uốn khúc, trong viện trải đầy đá vuông. Cửa tiền sảnh, bốn góc hành lang đều có nha hoàn mặc cấp Tịnh Lam mặc áo tiểu quan màu xanh biếc khác hẳn với nha hoàn cấp giáp mặc áo vàng, họ đều nín thở cung kính đón tiếp. Thấy Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương đi tới, các nha hoàn đồng loạt khom đầu gối hành phúc lễ.
Thập Nhất Nương đi cùng Ngũ Nương theo bên phải hành lang uốn khúc tiến đến tiền sảnh.
Tiền sảnh phía tây treo một bức họa lớn, trường án, ghế bành, bàn trà các dụng cụ trong nhà đều sơn đen, bày biện thành chỗ tiếp khách. Chính giữa và hướng đông thì có vẻ trống rỗng không bày biện gì cả.
Ra khỏi tiền sảnh, cũng không có thấy đoàn người đại thái thái. Trước mặt các nàng lại là một cái sân. Chính diện có một cái nhà giữa năm gian có nhĩ phòng, hai bên là nhà ba gian có nhĩ phòng và sương phòng, gắn với hành lang uốn khúc tạo thành hành lang vòng tròn nối liền. Đường trong viện trải đá xanh chữ thập tạo thành các điểm giao nhau, bốn góc là trồng cây tùng cổ thụ cao hơn người.
Thấy Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương từ tiền sảnh đi ra, nha hoàn y phục tịnh lam áo quan cùng áo vàng đứng dưới mái hiên chính phòng nhất tề khom đầu gối hành phúc lễ với hai người.
Thập Nhất Nương chợt nghe thấy Ngũ Nương nhẹ nhàng thở dài– bộ dáng rất là buồn bã.
Là ở xúc động cho chính mình hay là thương cảm Nguyên Nương?
” Thân gia tiểu thư, bên này!” Đào mama có thể là phát hiện các nàng không có đuổi kịp, cho nên quay đầu tìm các nàng, đứng ở trước nhĩ phòng chính ngoắc các nàng.
Hai người vội đi qua theo hành lang uốn khúc bên phải.
” Phu nhân sống ở trong hậu viện.” Đào mama cười hướng các nàng giải thích, sau đó mang các nàng đến nhĩ phòng bên cạnh có cửa hông sơn đen , rồi tiến vào sân thứ ba.
Sân thứ ba cùng sân thứ hai giống nhau, đều là nhà giữa năm gian cùng nhĩ phòng, hai bên ba gian nhĩ phòng cùng sương phòng, trong viện cũng rải đá xanh chữ thập, chẳng qua ở góc tây bắc là một ngọn núi giả được chất bằng đá Thái hồ, góc đông nam có mấy cây sồi xanh cổ thụ. So sánh với ở sân trước trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở sân này liền cảm thấy được có nhiều sinh khí hơn.
Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương đi theo Đào mama đến bên phải hành lang uốn khúc rồi đến trước cửa nhà giữa, tiểu nha hoàn đứng ở một bên đã sớm vén bức rèm chu đáo, thấy các nàng đến gần, đầy mặt tươi cười kêu một tiếng” Thân gia tiểu thư”.
Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương đều hướng tới tiểu nha hoàn kia cười gật gật đầu, rồi tiến chính ốc.
Trên mặt đất trải gạch bóng loáng như kim loại, trần nhà trang trí đủ các màu sắc tươi đẹp, treo đèn cung đình tam tụ ngũ dương giác. Chính giữa là một tòa Quan Thế Âm ngồi tọa, ở giữa trường án bày ba cái huân hương tráng men, mùi đàn đang từ trong hương lư lượn lờ tản ra. Bên trái trường án để một xâu chuỗi phật dương chi bạch ngọc, trên cái ghế bằng gỗ tử đàn, bên phải còn để một cái bình hoa sứ thiên thanh của Nhữ Giang.
Thập Nhất Nương không khỏi ngạc nhiên.
Lại nhìn sang hướng đông. Gỗ tử đàn được dùng làm bậc thang để đi xuống, bên trên còn treo bức màn trướng màu lam, giữa thứ gian trưng rất nhiều bảo bối, bày cái gì lẵng hoa men đồng khảm ngọc xanh, bình gốm màu xanh hoa trắng, bồn cảnh thọ trường xuân đá trắng đẹp đẽ, bình thủy tinh màu nâu non xanh pha vàng……
Nhìn hướng tây. Mười hai tấm bình phong gỗ tử đàn mộc khảm ngà voi cẩn hoa thủy tinh lấm lánh, bốn tấm ở giữa đã mở ra, để có thể thấy một phòng ngăn cách gian phía tây cùng thứ gian chếch hướng tây, cùng với tượng La Hán làm bằng gỗ tử đàn làm vật trang trí.
Thập Nhất Nương không khỏi ngừng hô hấp.
Thật sự là rất…… Xa hoa!
Nếu chỉ là xa hoa, nàng cũng sẽ không giật mình, vấn đề là, những thứ này và những thứ đá xanh, ngói xám gỗ mộc mà nàng nhìn thấy dọc theo đường đi đến đây tạo nên sự đối lập rõ nét.
Đặc biệt là tấm bình phong gỗ tử đàn khảm ngà voi hoa thủy tinh lấp lánh. Hoa mẫu đơn xanh ngọc bên ngoài màu vàng rực, cái loại mầu sắc rực rỡ hoa lệ này, quả thực làm cho người ta ghen tức.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi liếc mắt nhìn Ngũ Nương một cái.
Trên mặt Ngũ Nương vẫn lộ vẻ mỉm cười khéo léo như trước, chẳng qua sự mỉm cười đó đã có chút miễn cưỡng; dáng người của nàng vẫn thẳng tắp như trước, chính là vẻ thẳng tắp ấy đã có chút cứng ngắc…… Xem bộ dáng, nàng giống như chịu điểm đả kích nho nhỏ!
(*) một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Đào mama cố ý hướng đại thái thái dẫn kiến một vị có thân hình cao lớn trong đó, phụ nhân này khoản ba mươi tuổi da đen bóng: “Vị này vị là Lý Toàn Gia, chuyên quản lí xe giá trong phủ.”
” Lí mama.” Đại thái thái khách khí cười hướng phụ nhân kia gật đầu, Hứa mama đã lấy hà bao ra thưởng.
Mọi người cười vui vẻ tiếp nhận hà bao rồi tạ ơn đại thái thái thưởng, Đào mama liền cùng đại thái thái bước lên bậc thang thùy hoa môn.
Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương thì không nhanh không chậm theo sau đại thái thái, nghe thấy Lí mama theo ở một bên cười nói:”…… Phu nhân nhà của chúng ta mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại đến thân gia thái thái, ngày hôm qua vừa nhận được tin, nói ngài đã tới, thì giữa trưa liền phân phó nô tì đem xe đi đón chuẩn bị tốt……”
Khi nói chuyện, các nàng đã vào thùy hoa môn, nhìn thấy trước mặt là hình ảnh một hàng ba chiếc xe ngựa, là loại xe nhỏ rèm xanh chuyên dùng di chuyển trong nội viện.
” Làm cho Lí mama lo lắng rồi!” Đại thái thái cười cùng nàng xã giao vài câu, liền được Hứa mama hầu hạ bước lên xe ngựa đầu tiên.
“Hai vị tiểu thư cũng xin mời lên xe đi!” Đào mama nhìn Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương hơi cười,” Miễn cho phu nhân sốt ruột chờ.”
Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương đều mỉm cười hướng Đào mama gật đầu, sau đó học bộ dáng đại thái thái lên tiểu du xe.
So sách với bên ngoài mộc mạc tự nhiên, bên trong xe lại trang trí tinh xảo, hoa lệ.
Màn treo xe dùng châu lưu ly nhiều màu hiện ra đủ các loại hình dáng hoa văn, bốn góc treo bốn túi hương dệt kim đỏ thẫm, gối tựa bằng gấm vóc màu tịnh lam cùng với đệm ngồi thêu hoa mai màu xanh lơ……
Hai mắt Đông Thanh nhìn đăm đăm, đem cái gối tựa ôm vào trong lòng ngực:” Tiểu thư, là Tiên Lăng Các điệp châm tú…… trước kia là chủ nhân của Giản sư phó……” đã kích động có chút nói không nên lời, Hổ Phách ở một bên, trên mặt cũng hiện lên sự khiếp sợ– Tiên Lăng Các dùng kỹ nghệ điệp châm tú thêu ra hàng thêu cũng giống như song diện tú, ngàn vàng khó cầu, không nghĩ tới, Từ gia thế nhưng lại dùng để làm màn trang trí cho tiểu du xe……
Thập Nhất Nương thì không có liếc mắt một cái.
Nàng luôn luôn cảm thấy, phàm là cái có thể dùng tiền mua được đều không phải là đồ trân quý chân chính!
Bởi vì không có người ngoài, nên Thập Nhất Nương không hề cố kị mà vén chỗ nối tinh tế của màn xe nhìn trộm ra ngoài.
Có phụ nhân tráng kiện dắt thuần la đi ra, tay chân nhanh nhẹn choàng vào ách xe, sau đó vỗ nhẹ nhẹ vào cổ con la, bóng con la lắc lắc trên vách tường, hai bên đường đều là thương tùng thúy bách (tùng xanh bách xanh) xanh mướt suốt lộ trình.
Xe ngựa đi ước chừng thời gian uống hai chung trà, sau đó quẹo phải vào một cái đường hẻm.
Hai bên đều là tường trắng cao cao, theo thị giác Thập Nhất Nương nhìn được, nàng dường nhưng cảm giác không có điểm cuối.
Một lát sau nàng mới phát hiện, xe ngựa mỗi đi một đoạn khoảng cách sẽ gặp được một cái đèn trụ đá tứ giác đứng dựa vào tường.
Loại đèn trụ này, nàng từng đọc qua ở trong sách, bình thường đều là dùng ở cung uyển Hoàng gia hoặc là quảng trường– bởi vì để thắp sáng nó cần có một lượng nhựa thông lớn, mà giá cả nhựa thông đắt đỏ không nói, còn thực rất hiếm, cũng không phải có tiền là có thể mua được. Cho dù là mua được đến, hàng năm chi phí sử dụng, cũng là một khoản chi phí kinh người.
Chẳng lẽ buổi tối Từ gia thật sự đem thắp sáng trụ đèn đó làm đèn đường?
Thập Nhất Nương không khỏi cúi người nhìn về phía trước, muốn nhìn rõ ràng xem trên trụ đèn có dấu vết sử dụng qua hay không ……
” Tiểu thư, đừng để cho nhóm bà tử theo xe thấy!” Đông Thanh nhỏ giọng nhắc nhở nàng.
Thanh duy du xe trừ bỏ có phụ nhân phụ trách điều khiển la, còn có một bà tử lớn tuổi đi theo cùng cạnh cửa sổ xe– loại an bài này nguyên là vì người bên trong xe có việc có thể dễ dàng vẫy gọi. Tuy nhiên mọi chuyện có cái lợi cũng có cái hại, người theo xe cũng thực dễ dàng phát hiện người trong xe có vém rèm nhìn ra ngoài hay không……
Thập Nhất Nương nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe có thể nhìn thấy được cây trâm vàng ròng khảm ngọc tỉ bích trên đầu bà tử theo xe, liền cười buông bức rèm xuống.
Đông Thanh nhìn thấy vậy thì thở nhẹ nhõm một hơi dài.
Thập Nhất Nương không khỏi cười nàng:”Chỉ một cái gối tựa hoa mai liền giữ chặt lấy ngươi?”
” Tiểu thư, đây cũng không phải là lúc nói giỡn.” Đông Thanh sẳng giọng,” Ngài không phải không biết. Đại tiểu thư, chính là bảo bối của đại thái thái, ngậm trong miệng sợ tan, bưng trên tay sợ rơi mất. Nếu ngài phá hư việc của Đại tiểu thư, đại thái thái sẽ……” Nàng muốn nói lại thôi.
” Ta biết!” Thập Nhất Nương vội vàng cam đoan,” Ta ngoan ngoãn ngồi yên là được!”
Đông Thanh không khỏi lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Nàng biết, chỉ cần tiểu thư đáp ứng , liền nhất định làm được!
Thập Nhất Nương nhìn thấy trong lòng lại chua xót.
Người bên người nàng đối với việc gặp mặt Nguyên Nương lần này đều rất là bất an? Bằng không, như thế nào lại lo lắng thành như vậy!
Nghĩ đến đây, nàng liếc mắt nhìn Hổ Phách ngồi ở bên người Đông Thanh — từ khi lên xe đến giờ nàng cũng không có nói chuyện nhiều.
Biểu tình của Hổ Phách nhìn qua thực bình tĩnh.
Có lẽ là mọi người cùng nhau ở chung một chỗ thời gian dài ngắn khác nhau, cảm giác có sâu có cạn, cho nên nàng ấy không giống Đông Thanh lo được lo mất như vậy đi!
Thập Nhất Nương cười cười tự giễu, khóe mắt đảo qua, lại thấy cái khăn tay đã bị Hổ Phách vò thành một đống.
******
Tiếng chân la đơn điều mà lạnh như băng làm cho thời gian chợt kéo dài.
Cũng không biết qua bao lâu, xe ngựa quẹo trái, sau đó ước chừng nửa nén hương thời gian thì ngừng lại.
Hẳn là đã đến chỗ ở của Nguyên Nương……
Thập Nhất Nương suy tư, âm thanh ôn hòa của bà tử theo xe cách bức rèm cửa xe nói:” Thân gia tiểu thư, đến rồi!”
Hổ Phách lên tiếng” Biết”, sau đó cuối thân mình nhìn qua bức rèm, thấy bà tử theo xe đã đem ghế nhỏ để vào, nàng đạp lên ghế xuống xe, sau đó xoay người hầu hạ Thập Nhất Nương xuống xe.
Các nàng đứng ở trước một cái thềm đá dưới bậc thang của cổng lớn, con sư tử bằng đá cao hơn người dáng vẻ ngây thơ đứng dựa vào giữa cánh cửa, dáng vẻ đại thái thái có chút lo âu, thân ảnh biến mất ở cửa sau khi được Hứa mama đỡ xuống xe.
Thập Nhất Nương âm thầm có chút giật mình, lại cảm thấy mình có điểm ngạc nhiên thái quá.
Mẹ con các nàng dù sao cũng mười mấy năm không gặp……
Ý nghĩa trong đầu chợt lóe, làm nàng lạnh sống lưng.
Nếu nhớ thương mãnh liệt như vậy, Nguyên Nương vì cái gì mà không có ra nhị môn nghênh đón mẫu thân…… Có phải có thể hiểu thành, thân thể của nàng đã muốn suy yếu đến mức, nếu như ra nhị môn nghênh đón mẫu thân sẽ có hậu quả không tốt…… Cho nên, nàng không thể……
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thập Nhất Nương dừng ở trên bậc thang trước cửa.
Tà tà đi đến hiên cửa…… Nếu hạ bớt độ cao của bậc cửa, xe ngựa có thể tiếp tục từ ngoài cửa đi vào……
Nàng thấy Ngũ Nương mang theo Tử Vi cùng Tử Uyển tiến vào Man môn, liền tức thì thu liễm cảm xúc, mang theo Đông Thanh cùng Hổ Phách đi vào.
Trước mặt là tiền sảnh, trái phải hai bên thông ra hàng lang uốn khúc, trong viện trải đầy đá vuông. Cửa tiền sảnh, bốn góc hành lang đều có nha hoàn mặc cấp Tịnh Lam mặc áo tiểu quan màu xanh biếc khác hẳn với nha hoàn cấp giáp mặc áo vàng, họ đều nín thở cung kính đón tiếp. Thấy Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương đi tới, các nha hoàn đồng loạt khom đầu gối hành phúc lễ.
Thập Nhất Nương đi cùng Ngũ Nương theo bên phải hành lang uốn khúc tiến đến tiền sảnh.
Tiền sảnh phía tây treo một bức họa lớn, trường án, ghế bành, bàn trà các dụng cụ trong nhà đều sơn đen, bày biện thành chỗ tiếp khách. Chính giữa và hướng đông thì có vẻ trống rỗng không bày biện gì cả.
Ra khỏi tiền sảnh, cũng không có thấy đoàn người đại thái thái. Trước mặt các nàng lại là một cái sân. Chính diện có một cái nhà giữa năm gian có nhĩ phòng, hai bên là nhà ba gian có nhĩ phòng và sương phòng, gắn với hành lang uốn khúc tạo thành hành lang vòng tròn nối liền. Đường trong viện trải đá xanh chữ thập tạo thành các điểm giao nhau, bốn góc là trồng cây tùng cổ thụ cao hơn người.
Thấy Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương từ tiền sảnh đi ra, nha hoàn y phục tịnh lam áo quan cùng áo vàng đứng dưới mái hiên chính phòng nhất tề khom đầu gối hành phúc lễ với hai người.
Thập Nhất Nương chợt nghe thấy Ngũ Nương nhẹ nhàng thở dài– bộ dáng rất là buồn bã.
Là ở xúc động cho chính mình hay là thương cảm Nguyên Nương?
” Thân gia tiểu thư, bên này!” Đào mama có thể là phát hiện các nàng không có đuổi kịp, cho nên quay đầu tìm các nàng, đứng ở trước nhĩ phòng chính ngoắc các nàng.
Hai người vội đi qua theo hành lang uốn khúc bên phải.
” Phu nhân sống ở trong hậu viện.” Đào mama cười hướng các nàng giải thích, sau đó mang các nàng đến nhĩ phòng bên cạnh có cửa hông sơn đen , rồi tiến vào sân thứ ba.
Sân thứ ba cùng sân thứ hai giống nhau, đều là nhà giữa năm gian cùng nhĩ phòng, hai bên ba gian nhĩ phòng cùng sương phòng, trong viện cũng rải đá xanh chữ thập, chẳng qua ở góc tây bắc là một ngọn núi giả được chất bằng đá Thái hồ, góc đông nam có mấy cây sồi xanh cổ thụ. So sánh với ở sân trước trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở sân này liền cảm thấy được có nhiều sinh khí hơn.
Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương đi theo Đào mama đến bên phải hành lang uốn khúc rồi đến trước cửa nhà giữa, tiểu nha hoàn đứng ở một bên đã sớm vén bức rèm chu đáo, thấy các nàng đến gần, đầy mặt tươi cười kêu một tiếng” Thân gia tiểu thư”.
Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương đều hướng tới tiểu nha hoàn kia cười gật gật đầu, rồi tiến chính ốc.
Trên mặt đất trải gạch bóng loáng như kim loại, trần nhà trang trí đủ các màu sắc tươi đẹp, treo đèn cung đình tam tụ ngũ dương giác. Chính giữa là một tòa Quan Thế Âm ngồi tọa, ở giữa trường án bày ba cái huân hương tráng men, mùi đàn đang từ trong hương lư lượn lờ tản ra. Bên trái trường án để một xâu chuỗi phật dương chi bạch ngọc, trên cái ghế bằng gỗ tử đàn, bên phải còn để một cái bình hoa sứ thiên thanh của Nhữ Giang.
Thập Nhất Nương không khỏi ngạc nhiên.
Lại nhìn sang hướng đông. Gỗ tử đàn được dùng làm bậc thang để đi xuống, bên trên còn treo bức màn trướng màu lam, giữa thứ gian trưng rất nhiều bảo bối, bày cái gì lẵng hoa men đồng khảm ngọc xanh, bình gốm màu xanh hoa trắng, bồn cảnh thọ trường xuân đá trắng đẹp đẽ, bình thủy tinh màu nâu non xanh pha vàng……
Nhìn hướng tây. Mười hai tấm bình phong gỗ tử đàn mộc khảm ngà voi cẩn hoa thủy tinh lấm lánh, bốn tấm ở giữa đã mở ra, để có thể thấy một phòng ngăn cách gian phía tây cùng thứ gian chếch hướng tây, cùng với tượng La Hán làm bằng gỗ tử đàn làm vật trang trí.
Thập Nhất Nương không khỏi ngừng hô hấp.
Thật sự là rất…… Xa hoa!
Nếu chỉ là xa hoa, nàng cũng sẽ không giật mình, vấn đề là, những thứ này và những thứ đá xanh, ngói xám gỗ mộc mà nàng nhìn thấy dọc theo đường đi đến đây tạo nên sự đối lập rõ nét.
Đặc biệt là tấm bình phong gỗ tử đàn khảm ngà voi hoa thủy tinh lấp lánh. Hoa mẫu đơn xanh ngọc bên ngoài màu vàng rực, cái loại mầu sắc rực rỡ hoa lệ này, quả thực làm cho người ta ghen tức.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi liếc mắt nhìn Ngũ Nương một cái.
Trên mặt Ngũ Nương vẫn lộ vẻ mỉm cười khéo léo như trước, chẳng qua sự mỉm cười đó đã có chút miễn cưỡng; dáng người của nàng vẫn thẳng tắp như trước, chính là vẻ thẳng tắp ấy đã có chút cứng ngắc…… Xem bộ dáng, nàng giống như chịu điểm đả kích nho nhỏ!
Bình luận facebook