Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 670
Edit: Quỳnh Trúc
Beta: Tiểu Tuyền
Do có được đứa bé này không dễ dàng, lễ đầy tháng của Oánh Oánh không chỉ làm náo nhiệt, Từ Tự Dụ còn không kể phong trần mệt mỏi, từ Nhạc An trở về.
Ôm nữ nhi như nắm gạo nếp, khóe mắt hắn hơi ẩm ướt.
“Rất đẹp phải không!” Thập Nhất Nương đi tới, nhẹ nhàng sờ mái tóc đen nhánh của hài tử, “Cũng rất ngoan. Ăn no lại nằm ngủ, khi đói bụng, muốn gây chú ý sẽ nhỏ giọng kêu. Nhị tẩu nói, giống như con lúc nhỏ.”
Từ Tự Dụ toét miệng cười, đem hài tử đã ngủ thiếp đi cẩn thận từng ly từng tí giao cho nhũ nương.
“Con khi còn bé thì như thế nào?” Cẩn ca nhi kéo ống tay áo Thập Nhất Nương hỏi.
“Con khi còn bé, một chút không như ý liền lớn tiếng khóc.” Thập Nhất Nương ôm bả vai nhi tử “Khóc đến chúng ta đau cả đầu. Không biết bướng bỉnh đến cỡ nào.”
Cẩn ca nhi trừng thật to đôi mắt phượng: “Không thể nào?” Hắn hỏi Từ Tự Dụ, “Nhị ca, chuyện khi đệ còn bé huynh nhất định biết. Đệ có ngoan hay không?”
“Thật biết điều!” Từ Tự Dụ cười to. Nhìn qua Thập Nhất Nương và Cẩn ca nhi: “Lục đệ đã cao như vậy rồi, nhưng con vẫn còn chưa hoàn toàn trưởng thành!” Bộ dạng rất cảm khái.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Từ Tự Dụ rất ít khi nói lời như vậy, Thập Nhất Nương không khỏi có chút bận tâm.
“Không có!” Từ tự Dụ cười nói, “Con rất tốt!” rồi sờ sờ đầu, “Chính là cảm thấy. Hiện tại cũng làm cha rồi, sang năm thi Hương phải thi thật tốt mới được.” Giống như bằng hữu với nhau, rất tự nhiên nói lời trong lòng với Thập Nhất Nương.
“Dục tốc bất đạt.” Thập Nhất Nương cười nói, “Đây cũng không phải là bàn về người nào có khí lực lớn hơn.”
Hạng thị tự mình bưng trà vào.
Từ Tự Dụ tự tay dâng cho Thập Nhất Nương
“Để cho tiểu nha hoàn làm là được rồi.” Thập Nhất Nương nhận lấy trà, rồi căn dặn Hạng thị, “Con lúc này mới vừa qua tháng thôi”
Khóe mắt lông mày của Hạng thị tất cả đều là niềm hạnh phúc khi làm mẫu thân: “Nằm một tháng, cả người cũng muốn mọc rêu luôn rồi!”
Cha chồng cùng mẹ chồng tự đặt tên cho trưởng nữ của nàng, trong lòng nàng rất cảm kích. Xoay người bưng đĩa điểm tâm vào: “Con có bảo phòng bếp làm bánh đậu xanh cùng hạt sen cao (bánh ngọt hạt sen). Mẫu thân cùng Lục thúc nếm thử mùi vị như thế nào?”
Bánh đậu xanh là món Cẩn ca nhi thích ăn nhất, còn Thập Nhất Nương thì thích hạt sen cao hơn.
“Dạ! Ăn thật ngon.” Cẩn ca nhi nếm thử một miếng “Bên trong giống như có thêm đường phèn.”
“Lục thúc thật lợi hại.” Hạng thị cười gật đầu, “Váng đường dễ cháy, nên tẩu cố ý dùng đường phèn.”
Cẩn ca nhi đối với sáng ý của Hạng thị hiển nhiên rất tán thưởng, nên ăn liền hai khối.
Từ Tự Dụ nhìn Cẩn ca nhi cười ha hả, đáy mắt cũng thật vui vẻ.
“Con đem văn chương mà mình cảm thấy viết tốt nhất đưa một phần cho nhạc phụ nhìn.” Hắn và Thập Nhất Nương vừa nói chuyện “Nhạc phụ cảm thấy vững vàng có thừa nhưng sắc bén chưa đủ. Nên bảo con đi theo ông học hỏi một chút. Con đã cùng Khương tiên sinh thương lượng qua, quyết định lần này hồi Yên kinh ở mấy ngày liền xuống thẳng dưới Hồ Quảng, mùa thu tới mới quay về Nhạc An.”
Ba năm trước , Hạng đại nhân đã thăng thành Bố Chính Sứ Hồ Quảng.
Dự thi coi trọng sách luận, nhưng vẫn muốn liên kết với nội dung tứ thư ngũ kinh bàn về quan điểm quốc gia đại sự. Thay vì ở nhà tự suy diễn, không bằng đi khắp nơi quan sát.
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu.
Cẩn ca nhi ở một bên nói: “Nhị ca muốn đi Hồ Quảng sao? Đệ mấy ngày nữa muốn theo phụ thân đi Đại Đồng.”
Từ Tự Dụ có chút ngoài ý muốn.
Thập Nhất Nương cười nói: “Năm trước phụ thân con đi một chuyến đến phủ Bảo Định. Sau khi trở về đột nhiên không thể muốn thường ở nhà. Vừa qua năm mới liền nói chờ sau lễ đầy tháng của Oánh Oánh sẽ đi Đại Đồng. Hiện tại con trở lại, phụ thân con mới tạm thời không đi đấy.”
“Phụ thân những năm này đều ở nhà, đi ra ngoài một chút cũng tốt.” Từ Tự Dụ chợt hiểu ra, cười đối với Cẩn ca nhi nói “Đệ theo bên người phụ thân, phải chiếu cố kỹ lưỡng thân thể của phụ thân. Quan sát nhiều, khi đệ trưởng thành, mới biết cơ hội như vậy thật khó có được.”
Cơ hội có khó gặp hay không hắn không biết, nhưng chiếu cố phụ thân thì hẳn là đã rõ.
Cẩn ca nhi cười nói: “Thời điểm đệ cùng phụ thân ở chung một chỗ, còn giúp phụ thân bưng nước rửa chân, dắt ngựa đấy?” Bộ dáng rất tự hào. Nhưng tiếng nói vừa dứt, thì không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
Việc này phụ thân đã nhắc bé không để ẫu thân biết.
“Mẹ” hắn gấp gáp hướng Thập Nhất Nương giải thích “Phụ thân muốn để cho con học việc hầu hạ người khác như thế nào. . .” Lời này cũng không đúng, lại nói “Ý phụ thân là đại trượng phu có thể co có thể duỗi, làm gã sai vặt, cũng muốn làm gã sai vặt tốt nhất, làm cho người ta không thể rời bỏ được.” Lời này dường như cũng không đúng “Mẹ, là con tự cảm thấy chuyện này rất thú vị a . . .”
“Được rồi, được rồi!” Thập Nhất Nương nhìn bộ dạng hắn đầu đầy mồ hôi, vừa buồn cười vừa tức giận “Mẹ biết cha con là đang mài dũa con”.
“Đúng, đúng, đúng.” Cẩn ca nhi vội nói, “Phụ thân chính là ý tứ này. Người nói, nếu con có thể làm việc nhỏ, thì cũng có thể làm đại sự.”
Từ Tự Dụ nhìn Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng, dặn dò Hạng thị: “Nàng cần chiếu cố tốt Oánh Oánh. Nếu có chuyện gì không quyết được, phải đi thỉnh giáo mẫu thân. Mẫu thân đôn hậu khoan dung, trí tuệ khoáng đạt, nàng nhìn Đại cô phu nhân, nhìn lại Ngũ đệ. . . . . . nữ tử… không được nhất là không phóng khoáng.”
Hạng thị gật đầu lia lịa.
Từ Tự Dụ dùng hai ngày để đi bái phỏng trưởng bối.
Phương Kí nghe nói mà đến: “Ngươi về Yên kinh cũng không tới thăm ta!”
Hắn hôm nay đã được bổ nhiệm làm ngự sử Đô Sát viện.
“Ngươi không phải sợ ta liên lụy ngươi hả?” Từ Tự Dụ trêu ghẹo nói.
Phương Kí không khỏi ngượng ngùng.
Mấy ngày trước hắn đem Trung Sơn hầu vạch tôi, Trung Sơn hầu vì vậy mà bị miễn hai năm bổng lộc, coi như là nhất chiến thành danh.
“Nói đùa với ngươi thôi!” nắm tay của Từ Tự Dụ nhẹ nhàng đánh vào bả vai hắn, “Ta cũng đang chuẩn bị đi thăm ngươi!” Vừa nói, vừa kéo hắn vào thư phòng, ” Hai ngày nữa ta chuẩn bị đi Hồ Quảng. . . . . .” Hắn đem tính toán của mình nói cho Phương Kí biết.
“Ngươi đã sớm nên ra ngoài một chút rồi.” Phương Kí rất đồng ý “Ta còn có mấy người đồng khoa đảm nhiệm chức huyện lệnh. Ngươi cũng có thể đi xem một chút.” Hắn là người nói là làm liền, lập tức để cho Từ Tự Dụ gọi tiểu nha hoàn vào mài mực, “Ta viết cho ngươi mấy phong thơ, đến lúc đó ngươi cũng dễ tới cửa bái phỏng.”
Tiếp đãi con rể Bố Chính Sứ cùng tiếp đãi bằng hữu đồng khoa là không giống nhau.
Từ Tự Dụ mừng rỡ.
Mấy ngày kế tiếp liền cùng Phương Kí đi với nhau, quan sát một chút văn đàn Yên kinh nổi danh, cũng gặp một số thế gia danh môn, thu hoạch phong phú, cho đến mừng thọ Thái phu nhân vào tháng tư mới chuẩn bị đi Hồ Quảng.
Sau đó Từ Lệnh Nghi cũng mang Cẩn ca nhi đi Đại Đồng.
Thập Nhất Nương đột nhiên rảnh rỗi.
Thời gian Từ Tự Giới không đi đi học liền phụng bồi nàng.
“. . . sắc Kim Thành vốn là tốt, chỉ cần thêm chút độ bóng, là có thể rạng rỡ, thêm bảo thạch cũng bất quá là dệt hoa trên gấm thôi.” Thập Nhất Nương mời công tượng sửa chữa lại đồ trang sức của mình, Từ Tự Giới giúp nàng nghĩ kiểu “Con xem, không bằng đánh thành kim bạc, làm thành bộ dạng hoa mẫu đơn, chỉ đeo một đóa, đủ để rực rỡ mắt người.” Phòng châm tuyến (may vá) đến để làm quần áo mùa thu, “Đi đến đường cái phía Đông xem bán mẫu dạng gì. Trong nội cung còn mặc váy Nguyệt Hoa, người ở phía ngoài cũng bắt đầu mặc ngắn lên ba tấc.” Liền nói cho tiểu nha hoàn quả cầu hoa nhài treo trong trướng, “So sánh với hoa Ngọc Lan thì mùi thanh nhã, với hoa sơn chi mùi vị sâu sắc.”
Thập Nhất Nương cảm giác mình giống như nuôi khuê nữ.
“Việc học của con như thế nào?”
Từ Tự Giới vểnh miệng cười: “Thường tiên sinh nói, để cho con sang năm thử một chút.”
Nói cách khác, cũng không tệ lắm!
Thập Nhất Nương thay hắn cao hứng, tự mình làm cho hắn tấm mành khảo thí.
Khương thị nhìn thấy, liền nhắc nhở Từ Tự Truân: “Phụ thân cùng Lục đệ không ở nhà, chàng có rãnh rỗi thì cùng mẫu thân ngồi nhiều một chút.”
Từ Tự Truân hai ngày này thần thần bí bí , không biết đang làm những gì. Bình thường cũng không thấy bóng dáng.
“Mẫu thân không phải đã có Ngũ đệ phụng bồi rồi sao?” Hắn cười nói “Trong mấy huynh đệ chúng ta, chỉ có Ngũ đệ là có thể cùng mẫu thân nói về những đồ trang sức xiêm y kia. Còn lại đều không biết nói gì !” Bộ dạng có chút khó khăn.
Khương thị không khỏi khẽ nhíu mày. Suy nghĩ một chút, lại nói: “Bên phía phụ thân, chàng đã viết thư chưa? Ta nghe Nhị tẩu nói, Nhị bá viết phong thư cho Nhị tẩu, Nhị tẩu muốn làm cho phụ thân cùng Lục đệ một đôi bao đầu gối. Nói phụ thân có thể sẽ từ Đại Đồng trực tiếp đi Tuyên Đồng, có lẽ tới mùa đông mới trở về.”
Từ Tự Truân có chút kinh ngạc: “Ta đã viết cho phụ thân. Nhưng phụ thân trên thư chỉ nói tất cả mạnh khỏe, những thứ khác, cũng không nói gì.” Chần chờ nói, “Nàng có thể nghe lầm hay không? Nàng mùa thu sẽ phải sinh, phụ thân làm sao có thể mùa đông mới trở về? Nếu như phụ thân mùa đông mới trở về, mẫu thân hẳn đã sớm được rồi tin mới phải. Buổi sáng hôm nay thời điểm ta vấn an mẫu thân, mẫu thân còn nói phụ thân về, mẫu thân cái gì cũng không nói!”
Chính mẫu thân cũng không biết mà Nhị bá lại biết mới khiến cho nàng lo lắng.
“Tướng công hay là viết thêm cho phụ thân phong thư.” Khương thị nói, “Hỏi một chút ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của phụ thân cũng tốt a!” Sau đó hỏi hắn mấy ngày nay đang làm gì đó, “. . .Phụ thân không ở nhà, lập tức muốn qua Đoan ngọ rồi, lại còn sinh nhật của mẫu thân. Mặc dù có tổ mẫu, nhưng chúng ta làm con cái, cũng nên tốn ít tâm tư mới phải!”
“Chuyện này nàng cũng đừng quản.” Từ Tự Truân cười nói, “Ta tự có tính toán !” Vừa nói, vừa sờ sờ bụng Khương thị “Con của chúng ta có bướng bỉnh, không ngoan hay không?” Giữa lông mày tất cả đều là vui vẻ cùng quan tâm. Khương thị nhất thời im lặng.
Đợi Từ Tự Truân đi Song Phù viện, nàng lập tức phân phó vợi Viên Bảo trụ: “Ngươi đem mấy tấm da hồ trong hồi môn của ta tìm ra. Ta làm cho cha chồng và Lục thúc đỉnh mũ da.”
“Tứ thiếu phu nhân”, vợ Viên Bảo trụ không khỏi do dự, ” Khí trời Yên kinh vốn lạnh, không có áo da là không được. Mấy tấm da hồ trắng noãn như tuyết, là vật mà có tiền cũng không mua được. Ngài là cháu đích tôn, không có vài món đồ bí mật là không được? Thay vì động vào mấy tấm da hồ, còn không bằng lặng lẽ ra ngoài mua mấy tấm da tốt. Nơi này là Yên kinh, chúng ta nguyện ý xuất bạc, còn sợ mua không được thứ tốt sao?”
Khương thị nghĩ đến thời điểm theo Thập Nhất Nương ở khách sảnh xử trí việc nhà, quản sự phòng bếp Lê ma ma uyển chuyển tỏ vẻ mấy ngày nay ngoại viện quản sự mua sắm không tốt. Mẹ chồng còn cười nói, quản sự nuôi vợ bé bị chính phòng phát hiện, trong nhà hắn như đang chứa lửa, mấy ngày nay chuyện mua bán tự nhiên có chút giám sát không đủ.Lúc ấy quản sự ma ma thường đi đi lại lại nội viện, ngoại viện đều thất kinh, lộ ra vẻ là lần đầu tiên nghe nói.
“Mẹ chồng tuy ở nội viện nhưng ngoại viện gió thổi cỏ lay đều không thể gạt bà, đừng nói là chuyện nội viện.” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta có thứ tốt bởi vì là của hồi môn liền không nỡ dùng, đi bên ngoài mua đồ hiếu kính cha chồng cùng thúc thúc, nếu là đồ tầm thường, sẽ bị người khác xem thường. Chuyện này coi như xong, ta sẽ tìm biện pháp khác.”
Beta: Tiểu Tuyền
Do có được đứa bé này không dễ dàng, lễ đầy tháng của Oánh Oánh không chỉ làm náo nhiệt, Từ Tự Dụ còn không kể phong trần mệt mỏi, từ Nhạc An trở về.
Ôm nữ nhi như nắm gạo nếp, khóe mắt hắn hơi ẩm ướt.
“Rất đẹp phải không!” Thập Nhất Nương đi tới, nhẹ nhàng sờ mái tóc đen nhánh của hài tử, “Cũng rất ngoan. Ăn no lại nằm ngủ, khi đói bụng, muốn gây chú ý sẽ nhỏ giọng kêu. Nhị tẩu nói, giống như con lúc nhỏ.”
Từ Tự Dụ toét miệng cười, đem hài tử đã ngủ thiếp đi cẩn thận từng ly từng tí giao cho nhũ nương.
“Con khi còn bé thì như thế nào?” Cẩn ca nhi kéo ống tay áo Thập Nhất Nương hỏi.
“Con khi còn bé, một chút không như ý liền lớn tiếng khóc.” Thập Nhất Nương ôm bả vai nhi tử “Khóc đến chúng ta đau cả đầu. Không biết bướng bỉnh đến cỡ nào.”
Cẩn ca nhi trừng thật to đôi mắt phượng: “Không thể nào?” Hắn hỏi Từ Tự Dụ, “Nhị ca, chuyện khi đệ còn bé huynh nhất định biết. Đệ có ngoan hay không?”
“Thật biết điều!” Từ Tự Dụ cười to. Nhìn qua Thập Nhất Nương và Cẩn ca nhi: “Lục đệ đã cao như vậy rồi, nhưng con vẫn còn chưa hoàn toàn trưởng thành!” Bộ dạng rất cảm khái.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Từ Tự Dụ rất ít khi nói lời như vậy, Thập Nhất Nương không khỏi có chút bận tâm.
“Không có!” Từ tự Dụ cười nói, “Con rất tốt!” rồi sờ sờ đầu, “Chính là cảm thấy. Hiện tại cũng làm cha rồi, sang năm thi Hương phải thi thật tốt mới được.” Giống như bằng hữu với nhau, rất tự nhiên nói lời trong lòng với Thập Nhất Nương.
“Dục tốc bất đạt.” Thập Nhất Nương cười nói, “Đây cũng không phải là bàn về người nào có khí lực lớn hơn.”
Hạng thị tự mình bưng trà vào.
Từ Tự Dụ tự tay dâng cho Thập Nhất Nương
“Để cho tiểu nha hoàn làm là được rồi.” Thập Nhất Nương nhận lấy trà, rồi căn dặn Hạng thị, “Con lúc này mới vừa qua tháng thôi”
Khóe mắt lông mày của Hạng thị tất cả đều là niềm hạnh phúc khi làm mẫu thân: “Nằm một tháng, cả người cũng muốn mọc rêu luôn rồi!”
Cha chồng cùng mẹ chồng tự đặt tên cho trưởng nữ của nàng, trong lòng nàng rất cảm kích. Xoay người bưng đĩa điểm tâm vào: “Con có bảo phòng bếp làm bánh đậu xanh cùng hạt sen cao (bánh ngọt hạt sen). Mẫu thân cùng Lục thúc nếm thử mùi vị như thế nào?”
Bánh đậu xanh là món Cẩn ca nhi thích ăn nhất, còn Thập Nhất Nương thì thích hạt sen cao hơn.
“Dạ! Ăn thật ngon.” Cẩn ca nhi nếm thử một miếng “Bên trong giống như có thêm đường phèn.”
“Lục thúc thật lợi hại.” Hạng thị cười gật đầu, “Váng đường dễ cháy, nên tẩu cố ý dùng đường phèn.”
Cẩn ca nhi đối với sáng ý của Hạng thị hiển nhiên rất tán thưởng, nên ăn liền hai khối.
Từ Tự Dụ nhìn Cẩn ca nhi cười ha hả, đáy mắt cũng thật vui vẻ.
“Con đem văn chương mà mình cảm thấy viết tốt nhất đưa một phần cho nhạc phụ nhìn.” Hắn và Thập Nhất Nương vừa nói chuyện “Nhạc phụ cảm thấy vững vàng có thừa nhưng sắc bén chưa đủ. Nên bảo con đi theo ông học hỏi một chút. Con đã cùng Khương tiên sinh thương lượng qua, quyết định lần này hồi Yên kinh ở mấy ngày liền xuống thẳng dưới Hồ Quảng, mùa thu tới mới quay về Nhạc An.”
Ba năm trước , Hạng đại nhân đã thăng thành Bố Chính Sứ Hồ Quảng.
Dự thi coi trọng sách luận, nhưng vẫn muốn liên kết với nội dung tứ thư ngũ kinh bàn về quan điểm quốc gia đại sự. Thay vì ở nhà tự suy diễn, không bằng đi khắp nơi quan sát.
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu.
Cẩn ca nhi ở một bên nói: “Nhị ca muốn đi Hồ Quảng sao? Đệ mấy ngày nữa muốn theo phụ thân đi Đại Đồng.”
Từ Tự Dụ có chút ngoài ý muốn.
Thập Nhất Nương cười nói: “Năm trước phụ thân con đi một chuyến đến phủ Bảo Định. Sau khi trở về đột nhiên không thể muốn thường ở nhà. Vừa qua năm mới liền nói chờ sau lễ đầy tháng của Oánh Oánh sẽ đi Đại Đồng. Hiện tại con trở lại, phụ thân con mới tạm thời không đi đấy.”
“Phụ thân những năm này đều ở nhà, đi ra ngoài một chút cũng tốt.” Từ Tự Dụ chợt hiểu ra, cười đối với Cẩn ca nhi nói “Đệ theo bên người phụ thân, phải chiếu cố kỹ lưỡng thân thể của phụ thân. Quan sát nhiều, khi đệ trưởng thành, mới biết cơ hội như vậy thật khó có được.”
Cơ hội có khó gặp hay không hắn không biết, nhưng chiếu cố phụ thân thì hẳn là đã rõ.
Cẩn ca nhi cười nói: “Thời điểm đệ cùng phụ thân ở chung một chỗ, còn giúp phụ thân bưng nước rửa chân, dắt ngựa đấy?” Bộ dáng rất tự hào. Nhưng tiếng nói vừa dứt, thì không khỏi chảy mồ hôi lạnh.
Việc này phụ thân đã nhắc bé không để ẫu thân biết.
“Mẹ” hắn gấp gáp hướng Thập Nhất Nương giải thích “Phụ thân muốn để cho con học việc hầu hạ người khác như thế nào. . .” Lời này cũng không đúng, lại nói “Ý phụ thân là đại trượng phu có thể co có thể duỗi, làm gã sai vặt, cũng muốn làm gã sai vặt tốt nhất, làm cho người ta không thể rời bỏ được.” Lời này dường như cũng không đúng “Mẹ, là con tự cảm thấy chuyện này rất thú vị a . . .”
“Được rồi, được rồi!” Thập Nhất Nương nhìn bộ dạng hắn đầu đầy mồ hôi, vừa buồn cười vừa tức giận “Mẹ biết cha con là đang mài dũa con”.
“Đúng, đúng, đúng.” Cẩn ca nhi vội nói, “Phụ thân chính là ý tứ này. Người nói, nếu con có thể làm việc nhỏ, thì cũng có thể làm đại sự.”
Từ Tự Dụ nhìn Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng, dặn dò Hạng thị: “Nàng cần chiếu cố tốt Oánh Oánh. Nếu có chuyện gì không quyết được, phải đi thỉnh giáo mẫu thân. Mẫu thân đôn hậu khoan dung, trí tuệ khoáng đạt, nàng nhìn Đại cô phu nhân, nhìn lại Ngũ đệ. . . . . . nữ tử… không được nhất là không phóng khoáng.”
Hạng thị gật đầu lia lịa.
Từ Tự Dụ dùng hai ngày để đi bái phỏng trưởng bối.
Phương Kí nghe nói mà đến: “Ngươi về Yên kinh cũng không tới thăm ta!”
Hắn hôm nay đã được bổ nhiệm làm ngự sử Đô Sát viện.
“Ngươi không phải sợ ta liên lụy ngươi hả?” Từ Tự Dụ trêu ghẹo nói.
Phương Kí không khỏi ngượng ngùng.
Mấy ngày trước hắn đem Trung Sơn hầu vạch tôi, Trung Sơn hầu vì vậy mà bị miễn hai năm bổng lộc, coi như là nhất chiến thành danh.
“Nói đùa với ngươi thôi!” nắm tay của Từ Tự Dụ nhẹ nhàng đánh vào bả vai hắn, “Ta cũng đang chuẩn bị đi thăm ngươi!” Vừa nói, vừa kéo hắn vào thư phòng, ” Hai ngày nữa ta chuẩn bị đi Hồ Quảng. . . . . .” Hắn đem tính toán của mình nói cho Phương Kí biết.
“Ngươi đã sớm nên ra ngoài một chút rồi.” Phương Kí rất đồng ý “Ta còn có mấy người đồng khoa đảm nhiệm chức huyện lệnh. Ngươi cũng có thể đi xem một chút.” Hắn là người nói là làm liền, lập tức để cho Từ Tự Dụ gọi tiểu nha hoàn vào mài mực, “Ta viết cho ngươi mấy phong thơ, đến lúc đó ngươi cũng dễ tới cửa bái phỏng.”
Tiếp đãi con rể Bố Chính Sứ cùng tiếp đãi bằng hữu đồng khoa là không giống nhau.
Từ Tự Dụ mừng rỡ.
Mấy ngày kế tiếp liền cùng Phương Kí đi với nhau, quan sát một chút văn đàn Yên kinh nổi danh, cũng gặp một số thế gia danh môn, thu hoạch phong phú, cho đến mừng thọ Thái phu nhân vào tháng tư mới chuẩn bị đi Hồ Quảng.
Sau đó Từ Lệnh Nghi cũng mang Cẩn ca nhi đi Đại Đồng.
Thập Nhất Nương đột nhiên rảnh rỗi.
Thời gian Từ Tự Giới không đi đi học liền phụng bồi nàng.
“. . . sắc Kim Thành vốn là tốt, chỉ cần thêm chút độ bóng, là có thể rạng rỡ, thêm bảo thạch cũng bất quá là dệt hoa trên gấm thôi.” Thập Nhất Nương mời công tượng sửa chữa lại đồ trang sức của mình, Từ Tự Giới giúp nàng nghĩ kiểu “Con xem, không bằng đánh thành kim bạc, làm thành bộ dạng hoa mẫu đơn, chỉ đeo một đóa, đủ để rực rỡ mắt người.” Phòng châm tuyến (may vá) đến để làm quần áo mùa thu, “Đi đến đường cái phía Đông xem bán mẫu dạng gì. Trong nội cung còn mặc váy Nguyệt Hoa, người ở phía ngoài cũng bắt đầu mặc ngắn lên ba tấc.” Liền nói cho tiểu nha hoàn quả cầu hoa nhài treo trong trướng, “So sánh với hoa Ngọc Lan thì mùi thanh nhã, với hoa sơn chi mùi vị sâu sắc.”
Thập Nhất Nương cảm giác mình giống như nuôi khuê nữ.
“Việc học của con như thế nào?”
Từ Tự Giới vểnh miệng cười: “Thường tiên sinh nói, để cho con sang năm thử một chút.”
Nói cách khác, cũng không tệ lắm!
Thập Nhất Nương thay hắn cao hứng, tự mình làm cho hắn tấm mành khảo thí.
Khương thị nhìn thấy, liền nhắc nhở Từ Tự Truân: “Phụ thân cùng Lục đệ không ở nhà, chàng có rãnh rỗi thì cùng mẫu thân ngồi nhiều một chút.”
Từ Tự Truân hai ngày này thần thần bí bí , không biết đang làm những gì. Bình thường cũng không thấy bóng dáng.
“Mẫu thân không phải đã có Ngũ đệ phụng bồi rồi sao?” Hắn cười nói “Trong mấy huynh đệ chúng ta, chỉ có Ngũ đệ là có thể cùng mẫu thân nói về những đồ trang sức xiêm y kia. Còn lại đều không biết nói gì !” Bộ dạng có chút khó khăn.
Khương thị không khỏi khẽ nhíu mày. Suy nghĩ một chút, lại nói: “Bên phía phụ thân, chàng đã viết thư chưa? Ta nghe Nhị tẩu nói, Nhị bá viết phong thư cho Nhị tẩu, Nhị tẩu muốn làm cho phụ thân cùng Lục đệ một đôi bao đầu gối. Nói phụ thân có thể sẽ từ Đại Đồng trực tiếp đi Tuyên Đồng, có lẽ tới mùa đông mới trở về.”
Từ Tự Truân có chút kinh ngạc: “Ta đã viết cho phụ thân. Nhưng phụ thân trên thư chỉ nói tất cả mạnh khỏe, những thứ khác, cũng không nói gì.” Chần chờ nói, “Nàng có thể nghe lầm hay không? Nàng mùa thu sẽ phải sinh, phụ thân làm sao có thể mùa đông mới trở về? Nếu như phụ thân mùa đông mới trở về, mẫu thân hẳn đã sớm được rồi tin mới phải. Buổi sáng hôm nay thời điểm ta vấn an mẫu thân, mẫu thân còn nói phụ thân về, mẫu thân cái gì cũng không nói!”
Chính mẫu thân cũng không biết mà Nhị bá lại biết mới khiến cho nàng lo lắng.
“Tướng công hay là viết thêm cho phụ thân phong thư.” Khương thị nói, “Hỏi một chút ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của phụ thân cũng tốt a!” Sau đó hỏi hắn mấy ngày nay đang làm gì đó, “. . .Phụ thân không ở nhà, lập tức muốn qua Đoan ngọ rồi, lại còn sinh nhật của mẫu thân. Mặc dù có tổ mẫu, nhưng chúng ta làm con cái, cũng nên tốn ít tâm tư mới phải!”
“Chuyện này nàng cũng đừng quản.” Từ Tự Truân cười nói, “Ta tự có tính toán !” Vừa nói, vừa sờ sờ bụng Khương thị “Con của chúng ta có bướng bỉnh, không ngoan hay không?” Giữa lông mày tất cả đều là vui vẻ cùng quan tâm. Khương thị nhất thời im lặng.
Đợi Từ Tự Truân đi Song Phù viện, nàng lập tức phân phó vợi Viên Bảo trụ: “Ngươi đem mấy tấm da hồ trong hồi môn của ta tìm ra. Ta làm cho cha chồng và Lục thúc đỉnh mũ da.”
“Tứ thiếu phu nhân”, vợ Viên Bảo trụ không khỏi do dự, ” Khí trời Yên kinh vốn lạnh, không có áo da là không được. Mấy tấm da hồ trắng noãn như tuyết, là vật mà có tiền cũng không mua được. Ngài là cháu đích tôn, không có vài món đồ bí mật là không được? Thay vì động vào mấy tấm da hồ, còn không bằng lặng lẽ ra ngoài mua mấy tấm da tốt. Nơi này là Yên kinh, chúng ta nguyện ý xuất bạc, còn sợ mua không được thứ tốt sao?”
Khương thị nghĩ đến thời điểm theo Thập Nhất Nương ở khách sảnh xử trí việc nhà, quản sự phòng bếp Lê ma ma uyển chuyển tỏ vẻ mấy ngày nay ngoại viện quản sự mua sắm không tốt. Mẹ chồng còn cười nói, quản sự nuôi vợ bé bị chính phòng phát hiện, trong nhà hắn như đang chứa lửa, mấy ngày nay chuyện mua bán tự nhiên có chút giám sát không đủ.Lúc ấy quản sự ma ma thường đi đi lại lại nội viện, ngoại viện đều thất kinh, lộ ra vẻ là lần đầu tiên nghe nói.
“Mẹ chồng tuy ở nội viện nhưng ngoại viện gió thổi cỏ lay đều không thể gạt bà, đừng nói là chuyện nội viện.” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta có thứ tốt bởi vì là của hồi môn liền không nỡ dùng, đi bên ngoài mua đồ hiếu kính cha chồng cùng thúc thúc, nếu là đồ tầm thường, sẽ bị người khác xem thường. Chuyện này coi như xong, ta sẽ tìm biện pháp khác.”
Bình luận facebook