Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 729
Hoàng bảng được bố cáo, Từ Tự Dụ đứng thứ hai trong số mười người đứng đầu.
Từ phủ làm tiệc chúc mừng có Vĩnh Xương Hầu, Uy Bắc Hầu, thông gia Trung Cần Bá cũng vui vẻ theo, trong nhà cũng sai quản sự dùng xe nhỏ kéo pháo tới để trước cửa Từ gia. Phụ thân của Tam phu nhân lại càng đặc biệt tới bái phỏng Từ Tự Dụ.
Từ Lệnh Nghi thì nở nụ cười mãn nguyện ở trước mặt Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương che miệng mà cười: “Ai không biết, còn tưởng chàng đậu tiến sĩ đấy!”
Từ Lệnh Nghi liền kéo nàng hung hăn hôn.
Thập Nhất Nương cười đùa xô đẩy, hai người liền ngã ra…
Từ Tự Dụ còn phải tham giự tiệc lớn, tiệc nhỏ không ngừng, không phải đi gặp bạn đồng khoa, thì là tới thăm hỏi thầy giáo, hoặc là có người nào đó mở tiệc chiêu đãi, cả ngày chẳng thấy bóng đâu. Nhị phu nhân cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt Từ Tự Dụ: “Vui chơi thế là đủ rồi, quan trọng hơn là cuộc thi thứ cát sĩ tiếp theo đấy!”
Từ Tự Dụ không có trả lời, nhưng ngày hôm sau hắn tới gặp Thập Nhất Nương:
“Mẫu thân!” Hắn cung kính hành lễ: “Con nghĩ sẽ ra ngoài.”
Nói cách khác, hắn không có ý định thi thứ cát sĩ!
Thập Nương rất kinh ngạc:
“Phụ thân con có biết không?” Nàng suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Con chưa nói với phụ thân.” Từ Tự Dụ nói: “Cha mẹ ở đây, không đi xa. Có thể ở lại Yên Kinh cũng rất tốt, nhưng con lại rất muốn tới Giang Nam xem một chút.” Hắn cười ôn hòa: “Cũng may trong nhà còn có Tứ đệ có thể giúp con hầu hạ chăm sóc hai người, vì thế con có thể mang theo Hạng thị và bọn nhỏ ra ngoài vui chơi, thăm thú phong cảnh một chút.” Hắn tiến lên mấy bước, chậm rãi quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương: “Mẫu thân!” ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt có một chút bi thương, có một chút là không nỡ, có một chút vui mừng: “Xin người đồng ý cho đứa con bất hiếu này!” Vừa nói mắt vừa đỏ lên, trong hốc mắt đã tràn đầy nước.
Khi hắn thi đỗ tiến sĩ, lúc danh tiếng lấn át Từ Tự Truân, hắn lại để Từ Tự Truân thay thế hắn hầu hạ hai người lúc tuổi già, mang theo Hạng thị và hài tử tới Giang Nam xa xôi, thậm chí còn quyết định đi thời gian dài, còn muốn nàng tha thứ cho sự bất hiếu của hắn…Hắn muốn dùng phương pháp này để nói cho Từ Tự Truân biết rằng hắn lựa chọn con đường không ngăn cản Từ Tự Truân ư? Không, hoặc là hắn muốn nói cho Từ Lệnh Nghi biết!
Trong lòng của Thập Nhất Nương nhất thời cảm thấy đau xót: “Phụ thân con luôn coi trọng con, nếu không sẽ không làm thông gia với Hạng gia…”
“Con biết!” Từ Tự Dụ gật đầu, nụ cười có phần nhẹ nhõm: “Cho nên con mới muốn đi Giang Nam!” Nói xong hắn đứng lên: “Mẫu thân, người cảm thấy nơi nào thì tốt? Chờ khi con xắp xếp xong xuôi, người phải tới đó ở mấy ngày nhé? Con sẽ đưa người đi khắp các nơi, thăm thú xung quanh, còn có đi chơi thuyền trên hồ, đi trà lâu nghe hí kịch…” Hắn mang theo phong thái ngọc lập đứng ở đó, mặt mày mỉm cười, thư thái như trăng thanh gió mát, như mùa xuân cây đâm chồi nảy lộc, không có một chút gì dáng vẻ lo lắng của dĩ vãng.
Mặt mày Thập Nhất Nương đang nhăn lại liền giãn ra, nở nụ cười dịu dàng.
Rời đi, chưa chắc đã là kết thúc, có đôi khi đó chính là đôi cánh bay cao!
***
Thời điểm Từ Lệnh Nghi trở lại phòng, đã là giờ lên đèn.
Đèn lồng đỏ thẫm dao động theo gió, trong mắt hắn, đột nhiên có chút vui vẻ hơn bình thường.
Say sưa vào tới phòng, mỉm cười với nha hoàn Lãnh Hương đang cười nhẹ nhàng giúp hắn thay đồ.
Hắn đến phòng bên cạnh rửa sạch mặt, lại nhai trà trong miệng, tẩy đi mùi rượu.
“Phu nhân đâu?”
“Phu nhân đang ở bên trong nội thất đọc sách.” Lãnh Hương là người Giang Nam, mặc dù đến Từ Gia đã được hơn một năm, nói giọng kinh thành, nhưng vẫn mang khẩu âm của Giang Nam đặc biệt mềm mại nhẹ nhàng.
Thập Nhất Nương cũng là người Giang Nam, nhưng rõ ràng, âm thanh có một chút réo rắt, nói giọng kinh thành so với hắn – kẻ sinh ra ở đây còn hay hơn.
Nghĩ tới đây, hắn lấy tay sờ đầu.
Thập Nhất Nương từ khi gả đi đã nói giọng kinh thành, uống súp chua cay nhưng một chút cũng không chán ghét nơi ở mới, thật giống như nàng lớn lên ở nhà bọn họ từ nhỏ vậy. Cái này chẳng phải là giống như người ta vẫn nói không phải người một nhà thì không vào cửa sao!
Từ Lệnh Nghi cười đi vào nội thất, đập vào mặt là một luồng khí ấm áp.
Thập Nhất Nương thể trạng yếu đuối, nhiều năm như vậy rồi, nhà người ta phải tới lập đông mới bắt đầu đốt kháng, nhưng nhà bọn họ vừa mới tháng mười đã bắt đầu đốt địa long rồi.
Nàng nằm trên chiếc giường trải lụa hoa đỏ thẫm, tựa vào gối dựa lớn trên lâm song đại kháng, lệch một chút khỏi cửa sổ có rèm màu nghệ thêu cá chép, lười biếng lật sách, khiến cho hắn nhớ tới con mèo nhỏ đang hơ lửa bên lò sưởi… Trong lòng nóng lên, hai ba bước đi tới bên cạnh kháng ngồi xuống, duỗi tay ra, cầm lấy chiếc chân trắng nõn nà mà trơn mượt như ngọc của nàng…
Thập Nhất Nương đang chú tâm đọc sách, bỗng sợ hết hồn, rụt chân lại, lại bị hắn kéo qua lần nữa.
Nàng cười với hắn một cái: “Hầu gia đã trở lại!”
Từ Lệnh Nghi “Ừ” một tiếng, ngón tay tinh tế vuốt ve mu bàn chân trơn bóng của nàng, khiến cho nàng run rẩy, không khỏi ngồi thẳng người, đưa quyển sách trên tay cho Hầu gia: “Hầu gia cảm thấy Dương Châu thế nào?”
Cuốn sách này là cuốn: “Đại Chu cửu vực chí”
Thập Nhất Nương đã lâu lắm rồi không đọc loại sách này.
Ánh mắt của hắn nheo lại: “Dương Châu cũng không tệ. Rất sung túc, lại có thức ăn ngon.” Sau đó lại hỏi: “Sao tự dưng lại hỏi tới Dương Châu hả?”
“Dụ ca nhi nói, nó muốn mang Hạng thị với bọn nhỏ tới Giang Nam làm quan.” Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi không nói gì, tay của hắn ở trong chăn cũng ngừng lại.
Lãnh Hương đi vào dâng trà.
Phu nhân và Hầu gia tư thế thân mật ngồi ở đó, nhưng không khí trong nhà lạnh như băng.
Nàng co cổ lại, nhanh chân bước thật nhanh ra ngoài.
Từ Lệnh Nghi nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Nó nói những gì?”
“Nói sẽ để cho thiếp đến chỗ nó chơi.” Thập Nhất Nương mang ánh mắt đồng tình nhìn hắn: “Mang thiếp đi chơi thuyền, nghe hí…”
Từ Lệnh Nghi trầm mặc một lúc lâu, rồi thở dài ra, để chén trà xuống, nằm cạnh Thập Nhất Nương đang tự trên gối: “Vậy thì đi đi!” Giọng nhỏ như muỗi nói: “Như vậy cũng tốt… Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng… Truân ca nhi cũng không phải cái loại người không biết điều… “
Thập Nhất Nương ôm cánh tay hắn, tựa đầu vào vai hắn: “Vậy tìm cho nó nơi nào tốt một chút được không? Đến lúc đó chúng ta mang theo bọn nhỏ cùng Từ Từ Dụ đi chơi thuyền!”
Từ Lệnh Nghi trầm trầm “Ừ” một tiếng, sai người ra roi thúc ngựa đưa tin cho Hồ Quảng Bố Chính Sứ ty.
Hạng đại nhân đối với quyết định của Từ Tự Dụ không có thương tiếc hay cảm khái, rất tỉnh táo, rất lý trí vì Từ Tự Dụ mà vẽ đường làm quan cho hắn, từ xác định việc thuế má ở Thái Thương, Cao Thuần, Gia Khánh, hay tới những nơi có giao thông quan trọng như Đức Châu, Thường Châu: “…Không thể chủ quan được, tới những huyện lớn trước đã, sau đó lại đến Đồng Hương, Tú Thủy, Bình Hồ giàu có đông đúc mới được. Ở huyện nhỏ làm quan phụ mẫu, thuế phú làm lên, cơ hội lên chức so với những người khác cũng rất nhiều… Nếu không đi theo con đường ngược lại, tới Trầm Khâu, Bảo Phong, Nam Chiếu, làm quan phụ mẫu những huyện nghèo như thế dễ dàng gây ra việc phiền toái.”
Từ Lệnh Nghi ở trong thư phòng suy nghĩ hai ba ngày, cuối cùng quyết định tranh thủ tới mấy chỗ như Thái Thương, Cao Thuần, Gia Khánh đi.
Tới mùa xuân, hắn đặc biệt đến thăm Trần các lão. Qua năm mới, Từ Tự Dụ được bổ nhiệm làm quan phụ mẫu của Gia Khánh, là quan thất phẩm.
Kể từ khi Từ Tự Dụ không tham gia cuộc thi thứ cát sĩ, các lời đồn đại, chuyện nhảm về Từ gia như cỏ mọc mùa xuân nổi lên khắp nơi. Đợi tin tức truyền ra, Thái phu nhân một hồi lâu không nói câu nào, sai Lộ Châu – nha hoàn trông coi hòm xiểng đem chìa khóa đưa cho bà: “Tìm đồ trang sức đeo tay của ta tới đây, ta muốn đem tặng cho người ta.”
Anh Nương rất hâm mộ, dụ dỗ Từ Tự Giới: “Nếu mẫu thân tới thăm nhị ca, chúng ta cũng ầm ĩ đòi đi theo nhé!”
Từ Tự Giới cười haha: “Ta không dám! Nếu nàng muốn thì nàng nói đi!”
“Thiếp nói thì nói!” Anh Nương trừng mắt nhìn hắn: “Đến lúc đó chàng đừng có mà cầu xin, lôi kéo thiếp!”
Có tiểu nha hoàn chạy vào: “Tứ thiếu gia tới!”
Từ Tự Giới đem Trang ca nhi giao cho Anh Nương, giải thích: “Tứ Ca nói muốn cùng ta đi tiễn Nhị ca. Chúng ta định tới Xuân Hi lâu uống rượu.”
“Vậy chàng về sớm một chút!” Anh Nương tiễn hắn ra khỏi cửa, sau đó ôm hài tử tới chỗ Khương thị.
Khương thị đang ở trong khố phòng.
Nghe nói Anh Nương tới, vừa kéo ống tay áo xuống, vừa đi ra ngoài.
Anh Nương để cho nhũ nương đem hài tử đi tìm Đình ca nhi chơi, nàng cùng Khương thị thương lượng: “Nhị tẩu, bọn họ sắp đi Gia Hưng rồi, chúng ta nên tặng gì thì tốt?”
“Ta đang tìm trong khố phòng đây!” Anh Nương tính cách thẳng thắn, chị em dâu sống chung với nhau rất tốt. Khương thị cười nói: “Bên kia vải vóc may mặc chắc chắn rất nhiều, tổ mẫu và mẫu thân hình như tặng mấy đồ trang sức… tẩu nghĩ tặng đồ sứ, bên Giang Nam chắc là không có!”
“Được đấy!” Anh Nương cười nói: “Muội cũng tặng đồ sứ theo tẩu!”
Hai người thương lượng tốt rồi mới đi tới chỗ của Hạng thị.
Trong phòng ầm ĩ huyên náo. Mấy ma ma của Hạng thị đang cầm danh sách đồ vật, mấy đại nha hoàn thì dẫn tiểu nha hoàn kiểm kê đồ đạc, khắp nơi đã thu xếp được một nửa, Khánh ca nhi thì ầm ĩ đòi chơi trong nhà chính, thấy bình mai thì muốn sờ sờ một chút, thấy chén kia cũng muốn nhìn, nhũ mẫu một khắc cũng không dám rời, mấy bà tử nha hoàn đang thu dọn đồ đạc mệt mỏi mà cứ phải la lên “Tổ tông của tôi ơi”. vậy mà không thấy Hạng thị đâu.
Khương thị và Anh Nương quay mặt nhìn nhau.
Mama thân cận của Hạng thị vội vàng mời hai người tới khách sảnh ngồi: “Nhị thiếu phu nhân mới sáng sớm đã bị nhị phu nhân gọi tới Thiều Hoa viện rồi!”
***
So với trong nhà Hạng thị ồn ào náo nhiệt, thì Thiều Hoa viện ngược lại im ắng yên tĩnh. Bởi vì Nhị phu nhân đã tới chỗ Thái phu nhân, chỉ lưu lại hai ma ma trông coi nhà cửa và cho hai nha hoàn quét dọn thư phòng lui xuống, chỉ có một mình Kết Hương ở lại trong nhà hầu hạ trà nước.
“Đứa nhóc con hẳn là đã nghe mẫu thân con nói tổ mẫu con len lén đem tàng thư của Hạng gia cho ta làm của hồi môn rồi đúng không?” Nhị phu nhân ngồi thẳng lưng trên chiếc giường La Hán, vẻ mặt lãnh đạm làm cho Hạng thị không rõ ý tứ của nàng.
“Con đã nghe mẫu thân nói.” Nàng đàng hoàng nói: “Bởi vì do lúc trưởng bối đang nói chuyện, vãn bối chúng con không cẩn thận nghe được…” Không đợi nàng nói xong, Nhị phu nhân đã đứng lên, một mặt đi vào thư phòng, một mặt nói: “Con đi theo ta!” cắt đứt lời nàng.
Hạng thị không dám do dự vội vàng đi theo.
Thư phòng phía đông để mấy giá thư bác cổ toàn bộ đều trống rỗng, nhưng lại có mấy rương gỗ khắc hoa văn như ý.
“Đây chính là sách mang từ Hạng gia tới.” Nhị phu nhân đi chậm lại, tay sờ lên trên rương gỗ khắc cây hồng, có vẻ lưu luyến không rời. “Tất cả đều ở chỗ này. Ta đem bọn chúng cho con. Con sai người tới lấy nhé!”
Hạng thị kinh ngạc.
Nhị phu nhân đi ra khỏi thư phòng cũng không quay đầu lại.
Hạng thị lại vội vàng chạy qua chỗ Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, con, con nên làm gì bây giờ?”
“Nếu Nhị phu nhân đã tặng, thì con cứ nhận đi.”
Đây là đồ của Nhị phu nhân, nàng quyết định tặng cho ai là quyền của nàng.
Từ phủ làm tiệc chúc mừng có Vĩnh Xương Hầu, Uy Bắc Hầu, thông gia Trung Cần Bá cũng vui vẻ theo, trong nhà cũng sai quản sự dùng xe nhỏ kéo pháo tới để trước cửa Từ gia. Phụ thân của Tam phu nhân lại càng đặc biệt tới bái phỏng Từ Tự Dụ.
Từ Lệnh Nghi thì nở nụ cười mãn nguyện ở trước mặt Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương che miệng mà cười: “Ai không biết, còn tưởng chàng đậu tiến sĩ đấy!”
Từ Lệnh Nghi liền kéo nàng hung hăn hôn.
Thập Nhất Nương cười đùa xô đẩy, hai người liền ngã ra…
Từ Tự Dụ còn phải tham giự tiệc lớn, tiệc nhỏ không ngừng, không phải đi gặp bạn đồng khoa, thì là tới thăm hỏi thầy giáo, hoặc là có người nào đó mở tiệc chiêu đãi, cả ngày chẳng thấy bóng đâu. Nhị phu nhân cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt Từ Tự Dụ: “Vui chơi thế là đủ rồi, quan trọng hơn là cuộc thi thứ cát sĩ tiếp theo đấy!”
Từ Tự Dụ không có trả lời, nhưng ngày hôm sau hắn tới gặp Thập Nhất Nương:
“Mẫu thân!” Hắn cung kính hành lễ: “Con nghĩ sẽ ra ngoài.”
Nói cách khác, hắn không có ý định thi thứ cát sĩ!
Thập Nương rất kinh ngạc:
“Phụ thân con có biết không?” Nàng suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Con chưa nói với phụ thân.” Từ Tự Dụ nói: “Cha mẹ ở đây, không đi xa. Có thể ở lại Yên Kinh cũng rất tốt, nhưng con lại rất muốn tới Giang Nam xem một chút.” Hắn cười ôn hòa: “Cũng may trong nhà còn có Tứ đệ có thể giúp con hầu hạ chăm sóc hai người, vì thế con có thể mang theo Hạng thị và bọn nhỏ ra ngoài vui chơi, thăm thú phong cảnh một chút.” Hắn tiến lên mấy bước, chậm rãi quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương: “Mẫu thân!” ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt có một chút bi thương, có một chút là không nỡ, có một chút vui mừng: “Xin người đồng ý cho đứa con bất hiếu này!” Vừa nói mắt vừa đỏ lên, trong hốc mắt đã tràn đầy nước.
Khi hắn thi đỗ tiến sĩ, lúc danh tiếng lấn át Từ Tự Truân, hắn lại để Từ Tự Truân thay thế hắn hầu hạ hai người lúc tuổi già, mang theo Hạng thị và hài tử tới Giang Nam xa xôi, thậm chí còn quyết định đi thời gian dài, còn muốn nàng tha thứ cho sự bất hiếu của hắn…Hắn muốn dùng phương pháp này để nói cho Từ Tự Truân biết rằng hắn lựa chọn con đường không ngăn cản Từ Tự Truân ư? Không, hoặc là hắn muốn nói cho Từ Lệnh Nghi biết!
Trong lòng của Thập Nhất Nương nhất thời cảm thấy đau xót: “Phụ thân con luôn coi trọng con, nếu không sẽ không làm thông gia với Hạng gia…”
“Con biết!” Từ Tự Dụ gật đầu, nụ cười có phần nhẹ nhõm: “Cho nên con mới muốn đi Giang Nam!” Nói xong hắn đứng lên: “Mẫu thân, người cảm thấy nơi nào thì tốt? Chờ khi con xắp xếp xong xuôi, người phải tới đó ở mấy ngày nhé? Con sẽ đưa người đi khắp các nơi, thăm thú xung quanh, còn có đi chơi thuyền trên hồ, đi trà lâu nghe hí kịch…” Hắn mang theo phong thái ngọc lập đứng ở đó, mặt mày mỉm cười, thư thái như trăng thanh gió mát, như mùa xuân cây đâm chồi nảy lộc, không có một chút gì dáng vẻ lo lắng của dĩ vãng.
Mặt mày Thập Nhất Nương đang nhăn lại liền giãn ra, nở nụ cười dịu dàng.
Rời đi, chưa chắc đã là kết thúc, có đôi khi đó chính là đôi cánh bay cao!
***
Thời điểm Từ Lệnh Nghi trở lại phòng, đã là giờ lên đèn.
Đèn lồng đỏ thẫm dao động theo gió, trong mắt hắn, đột nhiên có chút vui vẻ hơn bình thường.
Say sưa vào tới phòng, mỉm cười với nha hoàn Lãnh Hương đang cười nhẹ nhàng giúp hắn thay đồ.
Hắn đến phòng bên cạnh rửa sạch mặt, lại nhai trà trong miệng, tẩy đi mùi rượu.
“Phu nhân đâu?”
“Phu nhân đang ở bên trong nội thất đọc sách.” Lãnh Hương là người Giang Nam, mặc dù đến Từ Gia đã được hơn một năm, nói giọng kinh thành, nhưng vẫn mang khẩu âm của Giang Nam đặc biệt mềm mại nhẹ nhàng.
Thập Nhất Nương cũng là người Giang Nam, nhưng rõ ràng, âm thanh có một chút réo rắt, nói giọng kinh thành so với hắn – kẻ sinh ra ở đây còn hay hơn.
Nghĩ tới đây, hắn lấy tay sờ đầu.
Thập Nhất Nương từ khi gả đi đã nói giọng kinh thành, uống súp chua cay nhưng một chút cũng không chán ghét nơi ở mới, thật giống như nàng lớn lên ở nhà bọn họ từ nhỏ vậy. Cái này chẳng phải là giống như người ta vẫn nói không phải người một nhà thì không vào cửa sao!
Từ Lệnh Nghi cười đi vào nội thất, đập vào mặt là một luồng khí ấm áp.
Thập Nhất Nương thể trạng yếu đuối, nhiều năm như vậy rồi, nhà người ta phải tới lập đông mới bắt đầu đốt kháng, nhưng nhà bọn họ vừa mới tháng mười đã bắt đầu đốt địa long rồi.
Nàng nằm trên chiếc giường trải lụa hoa đỏ thẫm, tựa vào gối dựa lớn trên lâm song đại kháng, lệch một chút khỏi cửa sổ có rèm màu nghệ thêu cá chép, lười biếng lật sách, khiến cho hắn nhớ tới con mèo nhỏ đang hơ lửa bên lò sưởi… Trong lòng nóng lên, hai ba bước đi tới bên cạnh kháng ngồi xuống, duỗi tay ra, cầm lấy chiếc chân trắng nõn nà mà trơn mượt như ngọc của nàng…
Thập Nhất Nương đang chú tâm đọc sách, bỗng sợ hết hồn, rụt chân lại, lại bị hắn kéo qua lần nữa.
Nàng cười với hắn một cái: “Hầu gia đã trở lại!”
Từ Lệnh Nghi “Ừ” một tiếng, ngón tay tinh tế vuốt ve mu bàn chân trơn bóng của nàng, khiến cho nàng run rẩy, không khỏi ngồi thẳng người, đưa quyển sách trên tay cho Hầu gia: “Hầu gia cảm thấy Dương Châu thế nào?”
Cuốn sách này là cuốn: “Đại Chu cửu vực chí”
Thập Nhất Nương đã lâu lắm rồi không đọc loại sách này.
Ánh mắt của hắn nheo lại: “Dương Châu cũng không tệ. Rất sung túc, lại có thức ăn ngon.” Sau đó lại hỏi: “Sao tự dưng lại hỏi tới Dương Châu hả?”
“Dụ ca nhi nói, nó muốn mang Hạng thị với bọn nhỏ tới Giang Nam làm quan.” Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi không nói gì, tay của hắn ở trong chăn cũng ngừng lại.
Lãnh Hương đi vào dâng trà.
Phu nhân và Hầu gia tư thế thân mật ngồi ở đó, nhưng không khí trong nhà lạnh như băng.
Nàng co cổ lại, nhanh chân bước thật nhanh ra ngoài.
Từ Lệnh Nghi nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Nó nói những gì?”
“Nói sẽ để cho thiếp đến chỗ nó chơi.” Thập Nhất Nương mang ánh mắt đồng tình nhìn hắn: “Mang thiếp đi chơi thuyền, nghe hí…”
Từ Lệnh Nghi trầm mặc một lúc lâu, rồi thở dài ra, để chén trà xuống, nằm cạnh Thập Nhất Nương đang tự trên gối: “Vậy thì đi đi!” Giọng nhỏ như muỗi nói: “Như vậy cũng tốt… Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng… Truân ca nhi cũng không phải cái loại người không biết điều… “
Thập Nhất Nương ôm cánh tay hắn, tựa đầu vào vai hắn: “Vậy tìm cho nó nơi nào tốt một chút được không? Đến lúc đó chúng ta mang theo bọn nhỏ cùng Từ Từ Dụ đi chơi thuyền!”
Từ Lệnh Nghi trầm trầm “Ừ” một tiếng, sai người ra roi thúc ngựa đưa tin cho Hồ Quảng Bố Chính Sứ ty.
Hạng đại nhân đối với quyết định của Từ Tự Dụ không có thương tiếc hay cảm khái, rất tỉnh táo, rất lý trí vì Từ Tự Dụ mà vẽ đường làm quan cho hắn, từ xác định việc thuế má ở Thái Thương, Cao Thuần, Gia Khánh, hay tới những nơi có giao thông quan trọng như Đức Châu, Thường Châu: “…Không thể chủ quan được, tới những huyện lớn trước đã, sau đó lại đến Đồng Hương, Tú Thủy, Bình Hồ giàu có đông đúc mới được. Ở huyện nhỏ làm quan phụ mẫu, thuế phú làm lên, cơ hội lên chức so với những người khác cũng rất nhiều… Nếu không đi theo con đường ngược lại, tới Trầm Khâu, Bảo Phong, Nam Chiếu, làm quan phụ mẫu những huyện nghèo như thế dễ dàng gây ra việc phiền toái.”
Từ Lệnh Nghi ở trong thư phòng suy nghĩ hai ba ngày, cuối cùng quyết định tranh thủ tới mấy chỗ như Thái Thương, Cao Thuần, Gia Khánh đi.
Tới mùa xuân, hắn đặc biệt đến thăm Trần các lão. Qua năm mới, Từ Tự Dụ được bổ nhiệm làm quan phụ mẫu của Gia Khánh, là quan thất phẩm.
Kể từ khi Từ Tự Dụ không tham gia cuộc thi thứ cát sĩ, các lời đồn đại, chuyện nhảm về Từ gia như cỏ mọc mùa xuân nổi lên khắp nơi. Đợi tin tức truyền ra, Thái phu nhân một hồi lâu không nói câu nào, sai Lộ Châu – nha hoàn trông coi hòm xiểng đem chìa khóa đưa cho bà: “Tìm đồ trang sức đeo tay của ta tới đây, ta muốn đem tặng cho người ta.”
Anh Nương rất hâm mộ, dụ dỗ Từ Tự Giới: “Nếu mẫu thân tới thăm nhị ca, chúng ta cũng ầm ĩ đòi đi theo nhé!”
Từ Tự Giới cười haha: “Ta không dám! Nếu nàng muốn thì nàng nói đi!”
“Thiếp nói thì nói!” Anh Nương trừng mắt nhìn hắn: “Đến lúc đó chàng đừng có mà cầu xin, lôi kéo thiếp!”
Có tiểu nha hoàn chạy vào: “Tứ thiếu gia tới!”
Từ Tự Giới đem Trang ca nhi giao cho Anh Nương, giải thích: “Tứ Ca nói muốn cùng ta đi tiễn Nhị ca. Chúng ta định tới Xuân Hi lâu uống rượu.”
“Vậy chàng về sớm một chút!” Anh Nương tiễn hắn ra khỏi cửa, sau đó ôm hài tử tới chỗ Khương thị.
Khương thị đang ở trong khố phòng.
Nghe nói Anh Nương tới, vừa kéo ống tay áo xuống, vừa đi ra ngoài.
Anh Nương để cho nhũ nương đem hài tử đi tìm Đình ca nhi chơi, nàng cùng Khương thị thương lượng: “Nhị tẩu, bọn họ sắp đi Gia Hưng rồi, chúng ta nên tặng gì thì tốt?”
“Ta đang tìm trong khố phòng đây!” Anh Nương tính cách thẳng thắn, chị em dâu sống chung với nhau rất tốt. Khương thị cười nói: “Bên kia vải vóc may mặc chắc chắn rất nhiều, tổ mẫu và mẫu thân hình như tặng mấy đồ trang sức… tẩu nghĩ tặng đồ sứ, bên Giang Nam chắc là không có!”
“Được đấy!” Anh Nương cười nói: “Muội cũng tặng đồ sứ theo tẩu!”
Hai người thương lượng tốt rồi mới đi tới chỗ của Hạng thị.
Trong phòng ầm ĩ huyên náo. Mấy ma ma của Hạng thị đang cầm danh sách đồ vật, mấy đại nha hoàn thì dẫn tiểu nha hoàn kiểm kê đồ đạc, khắp nơi đã thu xếp được một nửa, Khánh ca nhi thì ầm ĩ đòi chơi trong nhà chính, thấy bình mai thì muốn sờ sờ một chút, thấy chén kia cũng muốn nhìn, nhũ mẫu một khắc cũng không dám rời, mấy bà tử nha hoàn đang thu dọn đồ đạc mệt mỏi mà cứ phải la lên “Tổ tông của tôi ơi”. vậy mà không thấy Hạng thị đâu.
Khương thị và Anh Nương quay mặt nhìn nhau.
Mama thân cận của Hạng thị vội vàng mời hai người tới khách sảnh ngồi: “Nhị thiếu phu nhân mới sáng sớm đã bị nhị phu nhân gọi tới Thiều Hoa viện rồi!”
***
So với trong nhà Hạng thị ồn ào náo nhiệt, thì Thiều Hoa viện ngược lại im ắng yên tĩnh. Bởi vì Nhị phu nhân đã tới chỗ Thái phu nhân, chỉ lưu lại hai ma ma trông coi nhà cửa và cho hai nha hoàn quét dọn thư phòng lui xuống, chỉ có một mình Kết Hương ở lại trong nhà hầu hạ trà nước.
“Đứa nhóc con hẳn là đã nghe mẫu thân con nói tổ mẫu con len lén đem tàng thư của Hạng gia cho ta làm của hồi môn rồi đúng không?” Nhị phu nhân ngồi thẳng lưng trên chiếc giường La Hán, vẻ mặt lãnh đạm làm cho Hạng thị không rõ ý tứ của nàng.
“Con đã nghe mẫu thân nói.” Nàng đàng hoàng nói: “Bởi vì do lúc trưởng bối đang nói chuyện, vãn bối chúng con không cẩn thận nghe được…” Không đợi nàng nói xong, Nhị phu nhân đã đứng lên, một mặt đi vào thư phòng, một mặt nói: “Con đi theo ta!” cắt đứt lời nàng.
Hạng thị không dám do dự vội vàng đi theo.
Thư phòng phía đông để mấy giá thư bác cổ toàn bộ đều trống rỗng, nhưng lại có mấy rương gỗ khắc hoa văn như ý.
“Đây chính là sách mang từ Hạng gia tới.” Nhị phu nhân đi chậm lại, tay sờ lên trên rương gỗ khắc cây hồng, có vẻ lưu luyến không rời. “Tất cả đều ở chỗ này. Ta đem bọn chúng cho con. Con sai người tới lấy nhé!”
Hạng thị kinh ngạc.
Nhị phu nhân đi ra khỏi thư phòng cũng không quay đầu lại.
Hạng thị lại vội vàng chạy qua chỗ Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, con, con nên làm gì bây giờ?”
“Nếu Nhị phu nhân đã tặng, thì con cứ nhận đi.”
Đây là đồ của Nhị phu nhân, nàng quyết định tặng cho ai là quyền của nàng.
Bình luận facebook