Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 738
Edit: Midori
Beta: Tiểu Tuyền
Ngày hai mươi tháng năm, Cung Đông Ninh cùng Âu Dương Minh hợp quân; ngày hai mươi hai tháng năm, Cung Đông Ninh chính thức tiếp chưởng ấn soái trong tay Âu Dương Minh, Âu Dương Minh lĩnh một vạn binh, thối lui đến Đại Đồng vệ sở cách Yên kinh không xa; ngày hai mươi năm tháng năm, Cung Đông Ninh chỉnh đốn binh lực, dẫn theo mười hai vạn đại quân đem thành Tuyên Đồng vây quanh nước chảy không lọt; ngày hai mươi bảy tháng năm, Cung Đông Ninh bắt đầu hạ lệnh công thành; ngày hai mươi tám tháng năm, thành Tuyên Đồng bị phá, bắt sống hơn ba vạn người Thát tử, giết địch hơn chín ngàn người, thu được hơn ba ngàn con ngựa. Nhưng thủ lĩnh Thát tử Đóa Nhan cũng mang một ngàn kỵ binh hộ vệ xuống hướng tây bắc chạy trốn. Mặc dù như thế, tin tức truyền đến, vua và dân hoan hô, quần thần rối rít dâng tấu thỉnh cầu vì Cung Đông Ninh tiến Quan phong tước, để cho Cung Đông Ninh ở Ngọ môn dâng tù binh bắt được, biểu hiện quốc uy của vương triều Đại Chu.
“Nói như vậy, chiến sự trên căn bản đã kết thúc!” Thập Nhất Nương thả kim chỉ trong tay ra, cười nhẹ nhàng nhìn Từ Lệnh Nghi, “Cẩn ca nhi cũng rất nhanh có thể trở về kinh rồi.”
“Nếu như hoàng thượng cho phép Cung Đông Ninh ở ngọ môn hiến tù binh bắt được, Cẩn ca nhi nhất định phải đi theo trở lại. Về phần là đóng quân ở ngoài thành, hay là đi theo Cung Đông Ninh vào thành, vậy thì không thể nói chính xác được. Nhưng bất kể như thế nào, lặng lẽ gặp mặt một lần thì không có vấn đề gì.” tâm tình của Từ Lệnh Nghi cũng rất tốt, một mặt nói, một mặt ngồi xuống bên cạnh Thập Nhất Nương, xem xét lụa trắng kéo căng ở trên kệ thêu hoa, nói: “Chữ bình này thêu rất nhiều năm rồi đi, làm sao còn không có thêu xong?”
“Có thời gian rảnh rỗi mới thêu hai kim” Thập Nhất Nương nhếch miệng cười.
Từ Lệnh Nghi chẳng qua là cảm thấy nhìn quen mắt, cũng không có để ở trong lòng, bưng chung trà Thập Nhất Nương uống một nửa lên nếm một ngụm, nói: “Từ trước chỉ cảm thấy Cung Đông Ninh anh dũng thiện chiến, không nghĩ tới, người này còn rất cơ trí.” Hơi có chút cảm khái.
Biết nhi tử bình an vô sự, Cung Đông Ninh lại là người lãnh đạo trực tiếp của nhi tử, Thập Nhất Nương đối với chuyện của hắn tự nhiên cảm thấy rất hứng thú: “Chỉ giáo cho?”
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Đóa Nhan trốn tới Tây Bắc, Cung Đông Ninh không có hạ lệnh thừa thắng truy kích, mà ở Cam Châu có năm vạn binh mã Tứ Xuyên Đô Ti đóng quân, Cung Đông Ninh cũng không có hạ lệnh tiêu diệt, rõ ràng là giữ lại để cho Âu Dương Minh đi thu thập tàn cuộc. Có thể thấy được trên phương diện tính toán này, hắn làm cũng không tệ lắm. Ta vốn còn lo lắng hắn đến Yên kinh sẽ không thích ứng, bây giờ nhìn lại, là ta quá lo lắng rồi.” Hắn vừa nói liền nhớ tới Ung Vương...... Bọn họ cùng nhau lấy mỏ bạc, Cung Đông Ninh vào kinh, Ung Vương có lẽ sẽ chiếu cố hắn nhiều hơn? Còn việc chọn lựa Tổng binh Quý Châu, Ung Vương khẳng định cũng sẽ nhúng tay vào!
“Cung Đông Ninh như vậy, có được xem như có tài nhưng thành đạt muộn không?” Thập Nhất Nương cười nói, “Có thể thấy được kỳ ngộ của bản thân cũng rất quan trọng.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, đang muốn nói mấy ví dụ trong quân cùng nàng, thì có gã sai vặt chạy vào: “Hầu gia, phủ Tuyên Đồng đưa tám trăm dặm khẩn cấp.”
Mọi người ở ngoại viện đều biết, hiện tại Cẩn ca nhi đi theo Cung Đông Ninh, phủ Tuyên Đồng cấp báo tám trăm dặm, tất nhiên sẽ không dám trì hoãn một chút nào.
Từ Lệnh Nghi lúc nào cũng chú ý đến chiến dịch Tuyên Đồng, nghe vậy lập tức nói: “Lấy tới.” Ngồi ở chỗ đó xem.
Thập Nhất Nương cũng nhoài người tới.
Chẳng qua vừa xem lướt qua, sắc mặt nàng đại biến, thất thanh nói: “Đây là ý gì?”
Nụ cười trên mặt Từ Lệnh Nghi cũng từ từ thu lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Gã sai vặt nhìn thấy tình huống không đúng, bận rộn rón ra rón rén lui xuống. Bọn Lãnh Hương thấy vậy, cũng liếc mắt với nhau, lui xuống theo.
Trong phòng an tĩnh lại.
“Xem ra, hoàng thượng muốn cho Cẩn ca nhi mượn cơ hội lần này tích lũy chút quân công” tiếng thở dài của Từ Lệnh Nghi có thể nghe rõ ràng, “Chẳng qua số lượng này cũng quá lớn một chút, chỉ sợ Cẩn ca nhi chịu không nổi.”
Trong thư Cung Đông Ninh nói, giám quân nội thị nhận được mật chỉ của hoàng thượng, muốn hắn ủy quyền cho Cẩn ca nhi quản lý Đồng Tri, theo nhóm quân đóng ở vệ sở Đại Đồng của Âu Dương Minh cùng nhau diệt trừ Đóa Nhan đang trốn đi phía Tây.
Đại cục đã định, phía tây có binh lực phủ đô đốc Tứ Xuyên cùng vệ sở Cam Châu, bên cạnh Đóa Nhan chỉ có một ngàn binh lực, trong tay Âu Dương Minh lại có một vạn binh lực, hơn nữa Đóa Nhan là thủ lĩnh Thát tử, bất kể là bị giết hay bị bắt, đều có ý nghĩa trọng đại, có thể lập công đầu. Âu Dương Minh còn dễ nói, dù sao cũng là người đã làm Chinh Tây Đại tướng quân, Cẩn ca nhi đừng nói là lãnh binh rồi, từ khi khai chiến đến bây giờ, ngay cả chiến trường cũng không có trải qua, chẳng qua là một thư lại ở bên cạnh Cung Đông Ninh, bất kể là kinh nghiệm cùng tư lịch đều không đủ để làm trợ thủ cho Âu Dương Minh.
Đây quả thực là trần trụi đoạt công.
Cho dù là người không hiểu hành quân bày trận vừa nghe qua cũng biết là chuyện gì xảy ra, huống chi những tướng lĩnh của ngũ quân phủ đô đốc thân kinh bách chiến cùng những quyền thần đa mưu túc trí trên triều đình kia!
Những Ngự sử này cũng không phải là ngồi không!
Nếu như khởi đầu liền bày ra thái độ đoạt quân công, tất nhiên sẽ làm những tướng sĩ hăng hái chiến đấu đẫm máu kia bất mãn, nhưng ít nhất cũng ti tiện chân thành. Không giống hiện tại, ti tiện được dối trá, càng làm cho người khinh thường.
Một khi nhân phẩm bị hoài nghi, sau này Cẩn ca nhi làm sao có thể đặt chân ở trong quân doanh? Cho dù có một ngày hắn làm Tổng binh, thì phải làm sao thống lĩnh thủ hạ và tướng sĩ?
“Hoàng thượng là đang cất nhắc Cẩn ca nhi hay là đang hại Cẩn ca nhi đây?” Thập Nhất Nương khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, “Nếu là mật chỉ, có thể giả bộ không biết hay không? Không phải nói tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nghe sao?”
“Không thể được.” Từ Lệnh Nghi lắc đầu, “Cung Đông Ninh lập tức phải vào kinh rồi, hắn sẽ không ở thời điểm mấu chốt này chọc cho hoàng thượng không vui. Hắn viết thư cho ta, cũng chỉ thông báo một tiếng, để cho ta biết nguyên do trong chuyện này, tiện cho ta một câu trả lời thỏa đáng!”
“Nói cách khác, Cung Đông Ninh cũng cảm thấy như vậy có chút không ổn?” Thập Nhất Nương trầm giọng nói.
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng.
Trong lòng Thập Nhất Nương đột nhiên nổi lên phiền não: “Chẳng lẽ cũng không có biện pháp nào khác? Cũng không thể trơ mắt mà nhìn Cẩn ca nhi đi theo Âu Dương Minh đến Tây Bắc chứ?”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: “Nàng đi một chuyến đến phủ công chúa Giang Đô đi! Nói một chút với công chúa, xem có thể để cho công chúa khuyên nhủ hoàng thượng hay không? Nếu là mật chỉ, đến lúc đó sai người khác đến nói lần nữa là được.” Lại nói, “Ta viết cho Cung Đông Ninh một phong thư, bảo hắn kéo dài hai ngày.”Thập Nhất Nương cảm thấy ý kiến này không tệ, thậm chí nghĩ tới, nếu như chỗ công chúa nói không được, lại tiến cung đi cầu Thái hậu nương nương, tóm lại, không thể để cho Cẩn ca nhi đi theo.
Ai ngờ nhìn thấy công chúa, công chúa cười nói: “Ta liền biết mợ sẽ tìm đến ta!” Trong tươi cười lộ ra đắc ý nho nhỏ .
Thập Nhất Nương ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là công chúa......”
“Tam hoàng huynh nói, cậu chỉ nghĩ tới thanh danh thiên cổ, bất kể Cẩn ca nhi, chúng ta tới quản là được.” Công chúa gật đầu, ánh mắt cười cong cong như trăng khuyết, “Lúc hoàng huynh nói với hoàng thượng, hoàng thượng còn không đồng ý để cho Cẩn ca nhi quản lý Đồng Tri, nói là tuổi của hắn nhỏ, chỉ cho làm bách hộ thôi, vẫn là ta tiến cung cầu mẫu hậu, mẫu hậu tự mình nói với hoàng thượng, lúc này hoàng thượng mới đồng ý.” Vừa nói, nàng nâng cánh tay Thập Nhất Nương, “Mợ tới vừa lúc, vài ngày trước đó chiến sự bất lợi, Cung Lí cũng nơm nớp lo sợ, hôm nay đại sự đã định, mẫu hậu và Hoàng hậu nương nương đều thở phào nhẹ nhõm,nên triệu ta và Tam Hoàng tẩu tiến cung nói chuyện. Chúng ta cùng nhau tiến cung đi, mợ cũng đến thỉnh an mẫu hậu và Hoàng hậu nương nương, còn có thể gặp được Tam Hoàng tẩu. Lại nói, bảo ta tiến cung xin mẫu hậu cầu xin hoàng thượng đều nhờ Tam Hoàng tẩu giúp đỡ nghĩ cách đó. Bằng không, chúng ta làm sao hiểu những thứ này.”
Biết không phải là ý của hoàng thượng, khối đá lớn trong lòng Thập Nhất Nương rơi xuống. Nhưng nhìn khuôn mặt hưng phấn của Giang Đô công chúa, nàng biết lúc này cái gì mình cũng không có thể nói nữa —— Ung Vương cũng tốt, công chúa Giang Đô cũng tốt, thậm chí là Ung Vương Phi, cũng vì có lòng tốt, lần trước cự tuyệt chuyện để cho Cẩn ca nhi trở lại Yên kinh đã là giội cho Ung Vương cùng công chúa Giang Đô một gáo nước lạnh rồi, nếu còn cự tuyệt nữa, không khỏi sẽ khiến bọn họ cảm thấy lạnh tâm.
“May là hôm nay ta ăn mặc coi như chỉnh tề.” Thập Nhất Nương cười nói, nói cảm ơn với công chúa Giang Đô, theo nàng cùng nhau vào cung.
Thái hậu nương nương cũng không nhắc đến chuyện nói hộ cho Cẩn ca nhi, ngược lại hỏi tới hôn sự của hắn: “...... Tuổi cũng không nhỏ, sao ngươi một điểm động tĩnh cũng không có thế? Lần trước thời điểm nghị hôn cho Thất hoàng tử, ta thấy nữ nhi Hàn Lâm viện thị giảng học sĩ Khổng Văn Kiệt không tệ, lại cùng Cẩn ca nhi bằng tuổi nhau, ngày nào đó ta gọi nàng tiến cung, ngươi cũng nên xem một chút!”
“Không biết Khổng tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?” Thập Nhất Nương cười nói, “Chúng ta xem nhân duyên cho Cẩn ca nhi rồi, nói phải kém ba, bốn mới được!”
Như vậy, Cẩn ca nhi có thể muộn mấy năm mới thành thân.
“Như vậy à” Thái hậu nương nương có chút thất vọng, “Khổng tiểu thư cùng tuổi với Cẩn ca nhi”
Hoàng hậu Phương tỷ Nhi vẫn ở đó, cười nhìn Thập Nhất Nương một cái, nói: “Mẫu hậu, đã như vậy, nhân tiện nói tới tiểu thư Khổng gia! Lại nói, Bát hoàng thúc cũng đến tuổi hôn phối rồi.”
Thái hậu nghe khẽ gật đầu, dặn bảo Hoàng Hiền Anh: “Ngày mai mời Tống Thái phi đến đây, xem ý của nàng ấy một chút.”
Hoàng Hiền Anh cung người đáp “Vâng”, cũng nhìn Thập Nhất Nương một cái.
Thập Nhất Nương không khỏi thấp thỏm.
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy nữ hài tử này tốt, mà mình cố chấp, ngược lại mất mối nhân duyên tốt hay sao?
Nàng có chút bất an mà nói cám ơn Thái hậu nương nương.
“Cẩn ca nhi là người nhà mẹ đẻ ta.” Thái hậu nương nương lơ đễnh cười nói, “Chuyện của hắn, ta tất nhiên sẽ để ở trong lòng.” Sau đó hỏi thân thể của Thái phu nhân.
Mọi người nói chút ít việc nhà, Thập Nhất Nương nhìn sắc trời không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ.
Công chúa Giang Đô cũng muốn đi trở về phủ.
Thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương tự mình đưa các nàng ra khỏi noãn các, Hoàng Hiền Anh thì vẫn đem các nàng đưa đến cửa cung.
Thập Nhất Nương trước cung tiễn Giang Đô công chúa, sau đó cùng Hoàng Hiền Anh cáo từ, hàm súc hỏi chuyện Khổng tiểu thư: “...... Có phải ta làm có chút không thỏa đáng hay không?”
“Thái hậu nương nương toàn tâm toàn ý muốn làm người mai mối cho Cẩn ca nhi đấy!” Hoàng Hiền Anh cười nói, “Thấy Khổng tiểu thư tốt, lấy cớ Khổng tiểu thư tuổi còn nhỏ, chuẩn bị để lại cho Lục thiếu gia.” Nàng vừa nói, vừa cười ha hả một tiếng, “Nhưng mà, Vĩnh Bình Hầu phu nhân nếu nói tốt nhất phải kém Lục thiếu gia ba, bốn tuổi, trong lòng Thái hậu nương nương cũng có cân nhắc, sau này nhất định có thể tìm được người khiến Vĩnh Bình Hầu phu nhân thỏa mãn.”
Thập Nhất Nương xấu hổ.
“Kính xin cô cô ở trước mặt Thái hậu giải thích mấy câu.” Nàng hướng Hoàng Hiền Anh hành lễ.
“Vĩnh Bình Hầu phu nhân không cần để ở trong lòng.” Hoàng Hiền Anh cười nói, “Thái hậu nương nương đối với Lục thiếu gia vẫn thương yêu đến tận xương tủy.”
Cửa cung dù sao cũng không phải là chỗ nói chuyện, Thập Nhất Nương khiêm nhường mấy câu rồi trở về Hà Hoa Lý.
“Đừng nói là công chúa Giang Đô, ngay cả chỗ Thái hậu nương nương cũng nói không thông.”
Nàng đem tình huống tiến cung nói với Từ Lệnh Nghi.
“Hoàng thượng thật là hiếu thuận với Thái hậu nương nương.” Từ Lệnh Nghi suy tư một hồi lâu, nói: “Ngày mai ta sẽ đi gặp Trần các lão, xem một chút có thể xoay chuyển hay không?”
“Cũng chỉ có thể như vậy!”
Hai vợ chồng đều có tâm sự, cho đến sau nửa đêm mới ngủ.
Beta: Tiểu Tuyền
Ngày hai mươi tháng năm, Cung Đông Ninh cùng Âu Dương Minh hợp quân; ngày hai mươi hai tháng năm, Cung Đông Ninh chính thức tiếp chưởng ấn soái trong tay Âu Dương Minh, Âu Dương Minh lĩnh một vạn binh, thối lui đến Đại Đồng vệ sở cách Yên kinh không xa; ngày hai mươi năm tháng năm, Cung Đông Ninh chỉnh đốn binh lực, dẫn theo mười hai vạn đại quân đem thành Tuyên Đồng vây quanh nước chảy không lọt; ngày hai mươi bảy tháng năm, Cung Đông Ninh bắt đầu hạ lệnh công thành; ngày hai mươi tám tháng năm, thành Tuyên Đồng bị phá, bắt sống hơn ba vạn người Thát tử, giết địch hơn chín ngàn người, thu được hơn ba ngàn con ngựa. Nhưng thủ lĩnh Thát tử Đóa Nhan cũng mang một ngàn kỵ binh hộ vệ xuống hướng tây bắc chạy trốn. Mặc dù như thế, tin tức truyền đến, vua và dân hoan hô, quần thần rối rít dâng tấu thỉnh cầu vì Cung Đông Ninh tiến Quan phong tước, để cho Cung Đông Ninh ở Ngọ môn dâng tù binh bắt được, biểu hiện quốc uy của vương triều Đại Chu.
“Nói như vậy, chiến sự trên căn bản đã kết thúc!” Thập Nhất Nương thả kim chỉ trong tay ra, cười nhẹ nhàng nhìn Từ Lệnh Nghi, “Cẩn ca nhi cũng rất nhanh có thể trở về kinh rồi.”
“Nếu như hoàng thượng cho phép Cung Đông Ninh ở ngọ môn hiến tù binh bắt được, Cẩn ca nhi nhất định phải đi theo trở lại. Về phần là đóng quân ở ngoài thành, hay là đi theo Cung Đông Ninh vào thành, vậy thì không thể nói chính xác được. Nhưng bất kể như thế nào, lặng lẽ gặp mặt một lần thì không có vấn đề gì.” tâm tình của Từ Lệnh Nghi cũng rất tốt, một mặt nói, một mặt ngồi xuống bên cạnh Thập Nhất Nương, xem xét lụa trắng kéo căng ở trên kệ thêu hoa, nói: “Chữ bình này thêu rất nhiều năm rồi đi, làm sao còn không có thêu xong?”
“Có thời gian rảnh rỗi mới thêu hai kim” Thập Nhất Nương nhếch miệng cười.
Từ Lệnh Nghi chẳng qua là cảm thấy nhìn quen mắt, cũng không có để ở trong lòng, bưng chung trà Thập Nhất Nương uống một nửa lên nếm một ngụm, nói: “Từ trước chỉ cảm thấy Cung Đông Ninh anh dũng thiện chiến, không nghĩ tới, người này còn rất cơ trí.” Hơi có chút cảm khái.
Biết nhi tử bình an vô sự, Cung Đông Ninh lại là người lãnh đạo trực tiếp của nhi tử, Thập Nhất Nương đối với chuyện của hắn tự nhiên cảm thấy rất hứng thú: “Chỉ giáo cho?”
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Đóa Nhan trốn tới Tây Bắc, Cung Đông Ninh không có hạ lệnh thừa thắng truy kích, mà ở Cam Châu có năm vạn binh mã Tứ Xuyên Đô Ti đóng quân, Cung Đông Ninh cũng không có hạ lệnh tiêu diệt, rõ ràng là giữ lại để cho Âu Dương Minh đi thu thập tàn cuộc. Có thể thấy được trên phương diện tính toán này, hắn làm cũng không tệ lắm. Ta vốn còn lo lắng hắn đến Yên kinh sẽ không thích ứng, bây giờ nhìn lại, là ta quá lo lắng rồi.” Hắn vừa nói liền nhớ tới Ung Vương...... Bọn họ cùng nhau lấy mỏ bạc, Cung Đông Ninh vào kinh, Ung Vương có lẽ sẽ chiếu cố hắn nhiều hơn? Còn việc chọn lựa Tổng binh Quý Châu, Ung Vương khẳng định cũng sẽ nhúng tay vào!
“Cung Đông Ninh như vậy, có được xem như có tài nhưng thành đạt muộn không?” Thập Nhất Nương cười nói, “Có thể thấy được kỳ ngộ của bản thân cũng rất quan trọng.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, đang muốn nói mấy ví dụ trong quân cùng nàng, thì có gã sai vặt chạy vào: “Hầu gia, phủ Tuyên Đồng đưa tám trăm dặm khẩn cấp.”
Mọi người ở ngoại viện đều biết, hiện tại Cẩn ca nhi đi theo Cung Đông Ninh, phủ Tuyên Đồng cấp báo tám trăm dặm, tất nhiên sẽ không dám trì hoãn một chút nào.
Từ Lệnh Nghi lúc nào cũng chú ý đến chiến dịch Tuyên Đồng, nghe vậy lập tức nói: “Lấy tới.” Ngồi ở chỗ đó xem.
Thập Nhất Nương cũng nhoài người tới.
Chẳng qua vừa xem lướt qua, sắc mặt nàng đại biến, thất thanh nói: “Đây là ý gì?”
Nụ cười trên mặt Từ Lệnh Nghi cũng từ từ thu lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Gã sai vặt nhìn thấy tình huống không đúng, bận rộn rón ra rón rén lui xuống. Bọn Lãnh Hương thấy vậy, cũng liếc mắt với nhau, lui xuống theo.
Trong phòng an tĩnh lại.
“Xem ra, hoàng thượng muốn cho Cẩn ca nhi mượn cơ hội lần này tích lũy chút quân công” tiếng thở dài của Từ Lệnh Nghi có thể nghe rõ ràng, “Chẳng qua số lượng này cũng quá lớn một chút, chỉ sợ Cẩn ca nhi chịu không nổi.”
Trong thư Cung Đông Ninh nói, giám quân nội thị nhận được mật chỉ của hoàng thượng, muốn hắn ủy quyền cho Cẩn ca nhi quản lý Đồng Tri, theo nhóm quân đóng ở vệ sở Đại Đồng của Âu Dương Minh cùng nhau diệt trừ Đóa Nhan đang trốn đi phía Tây.
Đại cục đã định, phía tây có binh lực phủ đô đốc Tứ Xuyên cùng vệ sở Cam Châu, bên cạnh Đóa Nhan chỉ có một ngàn binh lực, trong tay Âu Dương Minh lại có một vạn binh lực, hơn nữa Đóa Nhan là thủ lĩnh Thát tử, bất kể là bị giết hay bị bắt, đều có ý nghĩa trọng đại, có thể lập công đầu. Âu Dương Minh còn dễ nói, dù sao cũng là người đã làm Chinh Tây Đại tướng quân, Cẩn ca nhi đừng nói là lãnh binh rồi, từ khi khai chiến đến bây giờ, ngay cả chiến trường cũng không có trải qua, chẳng qua là một thư lại ở bên cạnh Cung Đông Ninh, bất kể là kinh nghiệm cùng tư lịch đều không đủ để làm trợ thủ cho Âu Dương Minh.
Đây quả thực là trần trụi đoạt công.
Cho dù là người không hiểu hành quân bày trận vừa nghe qua cũng biết là chuyện gì xảy ra, huống chi những tướng lĩnh của ngũ quân phủ đô đốc thân kinh bách chiến cùng những quyền thần đa mưu túc trí trên triều đình kia!
Những Ngự sử này cũng không phải là ngồi không!
Nếu như khởi đầu liền bày ra thái độ đoạt quân công, tất nhiên sẽ làm những tướng sĩ hăng hái chiến đấu đẫm máu kia bất mãn, nhưng ít nhất cũng ti tiện chân thành. Không giống hiện tại, ti tiện được dối trá, càng làm cho người khinh thường.
Một khi nhân phẩm bị hoài nghi, sau này Cẩn ca nhi làm sao có thể đặt chân ở trong quân doanh? Cho dù có một ngày hắn làm Tổng binh, thì phải làm sao thống lĩnh thủ hạ và tướng sĩ?
“Hoàng thượng là đang cất nhắc Cẩn ca nhi hay là đang hại Cẩn ca nhi đây?” Thập Nhất Nương khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ, “Nếu là mật chỉ, có thể giả bộ không biết hay không? Không phải nói tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nghe sao?”
“Không thể được.” Từ Lệnh Nghi lắc đầu, “Cung Đông Ninh lập tức phải vào kinh rồi, hắn sẽ không ở thời điểm mấu chốt này chọc cho hoàng thượng không vui. Hắn viết thư cho ta, cũng chỉ thông báo một tiếng, để cho ta biết nguyên do trong chuyện này, tiện cho ta một câu trả lời thỏa đáng!”
“Nói cách khác, Cung Đông Ninh cũng cảm thấy như vậy có chút không ổn?” Thập Nhất Nương trầm giọng nói.
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng.
Trong lòng Thập Nhất Nương đột nhiên nổi lên phiền não: “Chẳng lẽ cũng không có biện pháp nào khác? Cũng không thể trơ mắt mà nhìn Cẩn ca nhi đi theo Âu Dương Minh đến Tây Bắc chứ?”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: “Nàng đi một chuyến đến phủ công chúa Giang Đô đi! Nói một chút với công chúa, xem có thể để cho công chúa khuyên nhủ hoàng thượng hay không? Nếu là mật chỉ, đến lúc đó sai người khác đến nói lần nữa là được.” Lại nói, “Ta viết cho Cung Đông Ninh một phong thư, bảo hắn kéo dài hai ngày.”Thập Nhất Nương cảm thấy ý kiến này không tệ, thậm chí nghĩ tới, nếu như chỗ công chúa nói không được, lại tiến cung đi cầu Thái hậu nương nương, tóm lại, không thể để cho Cẩn ca nhi đi theo.
Ai ngờ nhìn thấy công chúa, công chúa cười nói: “Ta liền biết mợ sẽ tìm đến ta!” Trong tươi cười lộ ra đắc ý nho nhỏ .
Thập Nhất Nương ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là công chúa......”
“Tam hoàng huynh nói, cậu chỉ nghĩ tới thanh danh thiên cổ, bất kể Cẩn ca nhi, chúng ta tới quản là được.” Công chúa gật đầu, ánh mắt cười cong cong như trăng khuyết, “Lúc hoàng huynh nói với hoàng thượng, hoàng thượng còn không đồng ý để cho Cẩn ca nhi quản lý Đồng Tri, nói là tuổi của hắn nhỏ, chỉ cho làm bách hộ thôi, vẫn là ta tiến cung cầu mẫu hậu, mẫu hậu tự mình nói với hoàng thượng, lúc này hoàng thượng mới đồng ý.” Vừa nói, nàng nâng cánh tay Thập Nhất Nương, “Mợ tới vừa lúc, vài ngày trước đó chiến sự bất lợi, Cung Lí cũng nơm nớp lo sợ, hôm nay đại sự đã định, mẫu hậu và Hoàng hậu nương nương đều thở phào nhẹ nhõm,nên triệu ta và Tam Hoàng tẩu tiến cung nói chuyện. Chúng ta cùng nhau tiến cung đi, mợ cũng đến thỉnh an mẫu hậu và Hoàng hậu nương nương, còn có thể gặp được Tam Hoàng tẩu. Lại nói, bảo ta tiến cung xin mẫu hậu cầu xin hoàng thượng đều nhờ Tam Hoàng tẩu giúp đỡ nghĩ cách đó. Bằng không, chúng ta làm sao hiểu những thứ này.”
Biết không phải là ý của hoàng thượng, khối đá lớn trong lòng Thập Nhất Nương rơi xuống. Nhưng nhìn khuôn mặt hưng phấn của Giang Đô công chúa, nàng biết lúc này cái gì mình cũng không có thể nói nữa —— Ung Vương cũng tốt, công chúa Giang Đô cũng tốt, thậm chí là Ung Vương Phi, cũng vì có lòng tốt, lần trước cự tuyệt chuyện để cho Cẩn ca nhi trở lại Yên kinh đã là giội cho Ung Vương cùng công chúa Giang Đô một gáo nước lạnh rồi, nếu còn cự tuyệt nữa, không khỏi sẽ khiến bọn họ cảm thấy lạnh tâm.
“May là hôm nay ta ăn mặc coi như chỉnh tề.” Thập Nhất Nương cười nói, nói cảm ơn với công chúa Giang Đô, theo nàng cùng nhau vào cung.
Thái hậu nương nương cũng không nhắc đến chuyện nói hộ cho Cẩn ca nhi, ngược lại hỏi tới hôn sự của hắn: “...... Tuổi cũng không nhỏ, sao ngươi một điểm động tĩnh cũng không có thế? Lần trước thời điểm nghị hôn cho Thất hoàng tử, ta thấy nữ nhi Hàn Lâm viện thị giảng học sĩ Khổng Văn Kiệt không tệ, lại cùng Cẩn ca nhi bằng tuổi nhau, ngày nào đó ta gọi nàng tiến cung, ngươi cũng nên xem một chút!”
“Không biết Khổng tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi?” Thập Nhất Nương cười nói, “Chúng ta xem nhân duyên cho Cẩn ca nhi rồi, nói phải kém ba, bốn mới được!”
Như vậy, Cẩn ca nhi có thể muộn mấy năm mới thành thân.
“Như vậy à” Thái hậu nương nương có chút thất vọng, “Khổng tiểu thư cùng tuổi với Cẩn ca nhi”
Hoàng hậu Phương tỷ Nhi vẫn ở đó, cười nhìn Thập Nhất Nương một cái, nói: “Mẫu hậu, đã như vậy, nhân tiện nói tới tiểu thư Khổng gia! Lại nói, Bát hoàng thúc cũng đến tuổi hôn phối rồi.”
Thái hậu nghe khẽ gật đầu, dặn bảo Hoàng Hiền Anh: “Ngày mai mời Tống Thái phi đến đây, xem ý của nàng ấy một chút.”
Hoàng Hiền Anh cung người đáp “Vâng”, cũng nhìn Thập Nhất Nương một cái.
Thập Nhất Nương không khỏi thấp thỏm.
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy nữ hài tử này tốt, mà mình cố chấp, ngược lại mất mối nhân duyên tốt hay sao?
Nàng có chút bất an mà nói cám ơn Thái hậu nương nương.
“Cẩn ca nhi là người nhà mẹ đẻ ta.” Thái hậu nương nương lơ đễnh cười nói, “Chuyện của hắn, ta tất nhiên sẽ để ở trong lòng.” Sau đó hỏi thân thể của Thái phu nhân.
Mọi người nói chút ít việc nhà, Thập Nhất Nương nhìn sắc trời không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ.
Công chúa Giang Đô cũng muốn đi trở về phủ.
Thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương tự mình đưa các nàng ra khỏi noãn các, Hoàng Hiền Anh thì vẫn đem các nàng đưa đến cửa cung.
Thập Nhất Nương trước cung tiễn Giang Đô công chúa, sau đó cùng Hoàng Hiền Anh cáo từ, hàm súc hỏi chuyện Khổng tiểu thư: “...... Có phải ta làm có chút không thỏa đáng hay không?”
“Thái hậu nương nương toàn tâm toàn ý muốn làm người mai mối cho Cẩn ca nhi đấy!” Hoàng Hiền Anh cười nói, “Thấy Khổng tiểu thư tốt, lấy cớ Khổng tiểu thư tuổi còn nhỏ, chuẩn bị để lại cho Lục thiếu gia.” Nàng vừa nói, vừa cười ha hả một tiếng, “Nhưng mà, Vĩnh Bình Hầu phu nhân nếu nói tốt nhất phải kém Lục thiếu gia ba, bốn tuổi, trong lòng Thái hậu nương nương cũng có cân nhắc, sau này nhất định có thể tìm được người khiến Vĩnh Bình Hầu phu nhân thỏa mãn.”
Thập Nhất Nương xấu hổ.
“Kính xin cô cô ở trước mặt Thái hậu giải thích mấy câu.” Nàng hướng Hoàng Hiền Anh hành lễ.
“Vĩnh Bình Hầu phu nhân không cần để ở trong lòng.” Hoàng Hiền Anh cười nói, “Thái hậu nương nương đối với Lục thiếu gia vẫn thương yêu đến tận xương tủy.”
Cửa cung dù sao cũng không phải là chỗ nói chuyện, Thập Nhất Nương khiêm nhường mấy câu rồi trở về Hà Hoa Lý.
“Đừng nói là công chúa Giang Đô, ngay cả chỗ Thái hậu nương nương cũng nói không thông.”
Nàng đem tình huống tiến cung nói với Từ Lệnh Nghi.
“Hoàng thượng thật là hiếu thuận với Thái hậu nương nương.” Từ Lệnh Nghi suy tư một hồi lâu, nói: “Ngày mai ta sẽ đi gặp Trần các lão, xem một chút có thể xoay chuyển hay không?”
“Cũng chỉ có thể như vậy!”
Hai vợ chồng đều có tâm sự, cho đến sau nửa đêm mới ngủ.
Bình luận facebook