Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106
Ngày ra khỏi thành săn bắn, đường lớn hoàn toàn bị phong bế không cho thứ dân đi lại, các cửa hàng quán ăn bên đường không được mở cửa kinh doanh. Hai bên đường từ Hoàng thành được căng vải gấm cao liên miên hơn một trượng, áo quan ngũ sắc theo nghi thức tự đứng thành từng khu, theo phong hàm mà đi, cờ mũ ngập trời. Lần này, Hoàng thượng dẫn theo không ít phi tần, bởi vì thân thể không tốt nên Hoàng hậu ở lại hậu cung, phi tần thì dẫn theo Mai Quý phi, Võ Hiền phi, Trương Đức phi, Nhu phi, còn vài vị Tần rất được sủng ái, trong các Hoàng tử ngoại trừ Thái tử ở lại xử lý quốc sự không thể đi theo, những người khác căn bản đều đến. Bởi vì Hoàng thượng hạ chỉ khai ân, cho phép quan viên dẫn theo gia quyến, thậm chí còn tự mình khâm điểm một số người, ví như Lí Vị Ương thuộc những người được Hoàng đế đặc biệt để ý, còn một số quan viên xuất phát từ mục đích khác, dẫn theo gia quyến được chọn lựa tinh tế, Lí Vị Ương chú ý tới, các tiểu thư đi theo đều là người xuất chúng nhất trong các nhà, sau đó là ba ngàn cấm vệ quân, năm trăm cận vệ, còn có các Thái y, cung tỳ, cộng lại gần ngàn người.
Lí Vị Ương ngồi trong xe ngựa đi theo phía sau, nhàn chán vén rèm xe nhìn ra bên ngoài. Nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng thật dài, đội mũ trùm đầu giấu đi khuôn mặt, bên dưới vạt áo lộ ra bàn đạp vàng chỉ dành cho các công tử. Hắn đang phi như bay, đột nhiên ghìm cương ngay trước xe ngựa của Lí Vị Ương, xoay mặt qua, một khuôn mặt thanh tuấn dị thường. Lí Vị Ương liếc mắt đã nhận ra người đó là Thác Bạt Ngọc, nàng hào phóng nở nụ cười với hắn, hắn lịch sự giơ roi lên khẽ vung, rồi mới giục ngựa dẫn thị vệ tuỳ tùng xếp thành hàng phía sau phi nhanh lên trước, theo đuôi ngự giá.
Rất nhanh, cảnh sắc từ thành thị phồn hoa biến thành đồng ruộng kênh mương, núi cao không ngừng hiện ra bên ngoài cửa sổ, hai bên đường là đồng ruộng bát ngát, Lí Vị Ương nhìn một lát, càng thấy nhàm chán vô nghĩa, đành mở một quyển sách ra đọc. Không biết qua bao lâu, Triệu Nguyện nói: “Tiểu thư, đến doanh địa rồi.” (nơi cắm trại)
Quả nhiên, đại đội dừng lại, một trận tiếng ngựa hí vang lên. Các nữ quyến từ trên xe bước xuống, lui sang một bên. Mọi người bắt đầu cắm trại dựng lều, đám tạp dịch nhóm lửa. Lí Vị Ương nhìn mọi người bận rộn, thấy một lều trại đã được dựng xong, chính giữa là đồ trang trí màu vàng lấp lánh, thêu rồng vàng năm ngón giương nanh múa vuốt, chính là lều trại của Hoàng đế.
Đám nữ quyến tụ tập cùng nhau ríu rít, có vẻ rất hưng phấn, hơn nữa còn nhiệt tình thảo luận các hoàng tử ở trong lều trại nào. Hoàng gia săn bắn như vậy, lúc trước Lí Vị Ương đã tham gia rất nhiều lần, cho nên chẳng có cảm giác tươi mới gì, để Bạch Chỉ đi thu dọn đồ đạc, tự mình dẫn theo Triệu Nguyệt ra ngoài đi dạo. Nàng mặc quần áo cưỡi ngựa gọn nhẹ, giày da trâu, dọc đường đi giẫm lên cỏ xanh mướt, cảm thụ gió thổi vào mặt nhẹ nhàng khoan khoái, cũng có hương vị khác biệt.
Đúng lúc này, đột nhiên có một khối bùn bay tới, Triệu Nguyệt dùng trường kiếm khẽ vung, khối bùn bay ngược trở lại, một tiểu cô nương từ trong bụi cỏ nhảy ra, bùn vương đầy mặt “Lí Vị Ương!”
Lí Vị Ương nhìn lên, nha đầu kia chẳng phải là Cửu Công chúa sao? Nhưng hiện giờ nàng ấy đang nổi giận đùng đùng, thật sự rất xứng với từ đáng yêu. Bên cạnh nàng còn có một nam hài tử đứng chớp mắt, tràn ngập tò mò nhìn Lí Vị Ương, nàng vừa nhìn đã đoán được thân phận đối phương: “Bái kiến Bát Hoàng tử, Cửu Công chúa.”
Bát Hoàng tử cười hì hì nói: “Ngươi là Huyện chủ làm Hoàng muội tức đến giậm chân sao? Hoàng muội hồi cung xong, ngày nào cũng nhắc tới ngươi bảy tám lần!” Lần nào cũng nghiến răng nghiến lợi.
Lí Vị Ương đi qua, nhéo má Cửu Công chúa: “Công chúa, đã lâu không gặp, sớm biết Công chúa nhớ ta như vậy, ta đã tiến cung gặp Công chúa rồi.”
Cửu Công chúa bỗng chốc nhảy dựng lên, tránh ra xa hơn một thước: “Lí Vị Ương, ngươi thật quá đáng, ngươi đừng tưởng rằng ta không dám bắt ngươi, ta sẽ đi nói với phụ hoàng —— “
Lí Vị Ương thản nhiên nhắc nhở: “Đúng đó, Cửu Công chúa có thể nói với phụ hoàng, Công chúa bị ta bắt nạt, cho nên chạy đi tìm người khóc nhè.”
Cái mũi nhỏ nhắn của Cửu Công chúa nhăn lại, ban đầu nàng tới tìm Lí Mẫn Đức, nhưng vừa nhìn thấy Lí Vị Ương thì Lí Mẫn Đức đã bị sự tức giận quăng lên chín tầng mây, Bát Hoàng tử nói chuyện còn mang giọng trẻ con: “Hoàng muội, muội đừng có nói khắp nơi muội bị một thần nữ lớn hơn muội hai tuổi bắt nạt, nói ra chẳng phải sẽ liên luỵ đến mẫu phi cũng bị người khác chê cười sao?”
Lí Vị Ương thấy hắn nói như ông cụ non: “Bát điện hạ nói phải.”
Cửu Công chúa hừ một tiếng, quay đầu bước đi, Bát Hoàng tử chạy nhanh theo, không quay đầu nhìn Lí Vị Ương.
Phía sau cây cổ thụ bên cạnh đột nhiên truyền ra tiếng cười, Lí Vị Ương quay đầu, nhìn thấy Thác Bạt Ngọc từ sau cây đi ra, tươi cười đầy mặt: “Một người lớn bắt nạt tiểu hài tử, nàng đúng là không biết xấu hổ.”
Lí Vị Ương nhướng mày: “Thất điện hạ lớn tuổi hơn ta đi, không phải điện hạ cũng lấy lớn bắt nạt nhỏ đấy sao? Huống chi ta mới chỉ mười bốn tuổi, không coi là người lớn.” Chưa đến tuổi cập kê, nàng có thể làm bộ mình là tiểu hài tử, nữ nhân mà, mặc kệ bao nhiêu tuổi, vẫn vô cùng để ý đến tuổi tác của mình, ai cũng không muốn bị người khác nói là già. Lí Vị Ương thật vất vả được trọng sinh, rất để ý đến vấn đề tuổi, nếu nói tuổi kiếp trước, nàng đã sống đến ba mươi sáu, hơn nữa hiện giờ mười bốn tuổi, gần được nửa đời người, nhìn kiểu gì cũng là lão bà, nàng chỉ cần nghĩ đến điều này đã cảm thấy da đầu run lên…
Thác Bạt Ngọc nghe xong thì cười, cũng không biết đang cười cái gì, hắn đi tới, nhìn lều trại phía xa xa nói: “Sao không đứng cùng những người khác?”
Dựa theo đạo lý mà nói, nàng hẳn nên đứng cùng các nữ quyến danh môn.
Lí Vị Ương lạnh nhạt nói: “Ta không có hứng thú thảo luận hôm nay Thất điện hạ mặc quần áo gì, cũng không có hứng thú nghe bọn họ nghị luận hôm qua tiểu thư nhà ai được Ngũ điện hạ giúp đỡ.”
Thác Bạt Ngọc cười, hắn phát hiện ở cạnh Lí Vị Ương hắn luôn bị chọc cười vì hai ba câu nói của nàng, tuy nàng không cố ý làm cho người khác cười, nhưng hắn cảm thấy nàng rất thú vị.
“Ra ngoài đi dạo đi.” Thác Bạt Ngọc thử thăm dò.
Lí Vị Ương nhíu mày: “Hiện tại?”
Thác Bạt Ngọc gật đầu, “Đúng, hiện tại, không thể sao?”
Lí Vị Ương bật cười: “Ta nghĩ điện hạ hẳn nên hiến ân cần trước mặt Hoàng đế.”
Thác Bạt Ngọc nở nụ cười: “Ân cần ngày nào cũng có thể hiến, nhưng cơ hội gặp được Huyện chủ thì không nhiều lắm.”
Nói xong, hắn lập tức đi về phía trước, dịu dàng nói: “Sau rừng cây này có một dòng suối nhỏ rất xinh đẹp. Trước kia ta từng bắt cá ở đó, rất thú vị.”
Lí Vị Ương nghe hắn nói nổi lên ba phần hứng thú, lập tức dẫn theo Triệu Nguyệt đi cùng hắn. Quả nhiên Thác Bạt Ngọc nói không sai, chỉ nửa canh giờ trôi qua, trước mắt Lí Vị Ương xuất hiện một suối nước trong như ngọc, dao động lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bốn phía là cỏ dại tầm thường, cho dù không có tên, nhưng nhìn những giọt sương trong suốt lăn trên lá cây cùng hoa cỏ, so với châu ngọc đá quý còn chói mắt hơn.
Lí Vị Ương tùy tiện tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, “Phong cảnh nơi này thật làm cho người ta hoài niệm.”
Thác Bạt Ngọc bị những lời này làm ngẩn người: “Không phải lần đầu tiên nàng tới đây sao?”
Lí Vị Ương cười, trong mắt xẹt qua một tia gì đó: “Ta xem tranh người ta vẽ đồng cỏ suối nước, chẳng lẽ Thất điện hạ cho rằng chỉ mỗi điện hạ tới nơi này sao?”
Thác Bạt Ngọc lơ đễnh nói: “Mặc kệ nàng có phải lần đầu tiên đến đây hay không thì đều phải cẩn thận, nơi này thoạt nhìn gió yên sóng lặng, nhưng lúc nguy hiểm lại có rất nhiều mãnh thú, nàng nên để nha hoàn bên cạnh bảo vệ mình.”
Lí Vị Ương nhìn cá nhỏ bơi trong dòng nước, tâm tình trở nên khoan khoái dễ chịu: “Chuyện này ta đương nhiên biết.”
Sau đó nàng đột nhiên nhớ ra gì đó: “Gần đây Thác Bạt Chân có phản ứng gì?”
Thác Bạt Ngọc cười ra tiếng: “Bất tri bất giác ta loại bỏ hơn nửa số người của hắn, hắn lại nghi ngờ là Ngũ ca làm, hiện giờ xúi giục Thái tử căng thẳng với Ngũ ca, Ngũ ca thỉnh cầu phụ hoàng nạp Đại tỷ của nàng làm chính phi, kết quả Hoàng hậu phá ở sau lưng, tố cáo những việc Lí Trường Nhạc từng làm, thêm thắt càng nghiêm trọng hơn với Thái hậu, Thái hậu gọi riêng Ngũ ca đến mắng một trận, nói nữ nhân như vậy căn bản không thể cưới vào cửa, bằng không nhất định sẽ rước hoạ vào người. Nhưng ta thấy Ngũ ca chưa chết tâm, vừa rồi còn đi tìm Đại tỷ của nàng khắp nơi.”
Tìm Lí Trường Nhạc? Nàng ta bây giờ còn đang ăn chay niệm phật trên núi, Lí Vị Ương vẻ mặt nghiêm trang nói, “Ngũ điện hạ thật si tình, hy vọng hắn cùng Đại tỷ, những người có tình sẽ thuộc về nhau.”
Thác Bạt Ngọc cười rộ lên: “Nàng khỏi cần giả bộ, cứ làm như ta không biết nàng chán ghét Lí Trường Nhạc không bằng? Nhưng mà ta có thể lý giải tâm tình của nàng, bất cứ ai có một Đại tỷ như vậy, tâm tình đều sẽ không tốt.”
Lí Vị Ương thấy hắn hiểu lầm lý do nàng chán ghét Lí Trường Nhạc, cười cười. Nam nhân trước mắt, sao có thể lý giải được tâm tình của nàng? Chỉ sợ trên thế giới này không ai có thể lý giải được.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, hai người ngẩng đầu lên nhìn, là Thác Bạt Chân dẫn theo hai hộ vệ đi tới.
Hắn sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt đông lạnh, khóe miệng có một tia ý cười như có như không, nhưng lạnh như băng. Lí Vị Ương biết, đây là biểu cảm của hắn lúc tâm tình rất không tốt.
“Tam điện hạ.” Lí Vị Ương quỳ gối hành lễ.
Thác Bạt Chân gật đầu như không có việc gì, sau đó nói: “Hai vị thật nhàn hạ thoải mái, nhất là Thất đệ, đệ không ở bên cạnh bảo vệ phụ hoàng, sao lại chạy đến đây?”
Thác Bạt Ngọc thản nhiên nói: “Tam ca lo lắng quá rồi, xung quanh có hơn ba ngàn cấm vệ quân, chẳng lẽ phụ hoàng còn có thể gặp nguy hiểm sao?”
Lí Vị Ương bất giác nở nụ cười lạnh.
Thác Bạt Chân nhìn thấy, hai mắt hơi hơi híp lại.
Thác Bạt Ngọc cười nói: “Hơn nữa, đệ cùng Huyện chủ chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng Tam ca, chẳng lẽ đặc biệt tìm tới đây sao?”
Thác Bạt Chân nghe thấy bốn chữ ngẫu nhiên gặp nhau, trong lòng rất không thoải mái, nhưng trên mặt không để lộ dấu vết, thản nhiên cười: “Ta chỉ nghe nói nơi này có dòng suối nhỏ, phong cảnh rất đẹp, cố ý đến đây.”
Từ lúc nhìn thấy Thác Bạt Chân xuất hiện Lí Vị Ương đã mất kiên nhẫn, nàng lạnh nhạt nói: “Thất điện hạ, hành lý của ta còn chưa thu dọn xong, xin thứ cho ta cáo lui trước.”
Thác Bạt Ngọc cười nói: “Huyện chủ cứ tự nhiên.”
Mình vừa mới tới nàng đã muốn đi, Thác Bạt Chân nhìn thấy, sắc mặt hắn tức khắc trầm xuống.
Nhưng Lí Vị Ương còn chưa ra khỏi rừng cây đã bị chặn đường.
Cao Mẫn đứng chắn trước mặt Lí Vị Ương, quắc mắt nhìn nàng trừng trừng.
Lí Vị Ương nhướng mày nhìn nàng ta, cảm thấy có chút kỳ quái vì sao nàng ta lộ ra vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nhìn thấy Lí Vị Ương, Cao Mẫn tức giận đến cả người phát run, hai mắt trợn lên, tiện nhân, ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!
Triệu Nguyệt cảnh giác đứng bên cạnh Lí Vị Ương, nàng nhìn ra, vẻ mặt Cao Mẫn lúc này cực kỳ mất tự nhiên.
Chờ nửa ngày Cao Mẫn vẫn chưa nói ra được một câu, Lí Vị Ương mặc kệ nàng ta xoay người bước đi.
Cao Mẫn nhìn thấy tình hình này, nhớ tới lúc trước Thác Bạt Chân rõ ràng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với nàng, nhưng vừa nhìn thấy Lí Vị Ương đi qua, lập tức bỏ lại nàng rời đi, lửa giận xông lên đỉnh đầu, rốt cuộc không nhịn được, bật thốt: “Lí Vị Ương, vì sao nhìn thấy ta thì quay đi, chẳng lẽ chột dạ?”
Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, dừng bước, quay người lại, nhìn nàng ta, “Lời này của biểu tỷ rất kỳ quái, vì sao ta phải chột dạ?”
Thường ngày Cao Mẫn đề cao thân phận, tuy rằng chán ghét Lí Vị Ương, nhưng nhiều nhất chỉ châm chọc khiêu khích hai ba câu, hôm nay lại mang bộ dáng muốn ăn thịt người, dường như bị kích thích gì đó.
Lí Vị Ương ngồi trong xe ngựa đi theo phía sau, nhàn chán vén rèm xe nhìn ra bên ngoài. Nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng thật dài, đội mũ trùm đầu giấu đi khuôn mặt, bên dưới vạt áo lộ ra bàn đạp vàng chỉ dành cho các công tử. Hắn đang phi như bay, đột nhiên ghìm cương ngay trước xe ngựa của Lí Vị Ương, xoay mặt qua, một khuôn mặt thanh tuấn dị thường. Lí Vị Ương liếc mắt đã nhận ra người đó là Thác Bạt Ngọc, nàng hào phóng nở nụ cười với hắn, hắn lịch sự giơ roi lên khẽ vung, rồi mới giục ngựa dẫn thị vệ tuỳ tùng xếp thành hàng phía sau phi nhanh lên trước, theo đuôi ngự giá.
Rất nhanh, cảnh sắc từ thành thị phồn hoa biến thành đồng ruộng kênh mương, núi cao không ngừng hiện ra bên ngoài cửa sổ, hai bên đường là đồng ruộng bát ngát, Lí Vị Ương nhìn một lát, càng thấy nhàm chán vô nghĩa, đành mở một quyển sách ra đọc. Không biết qua bao lâu, Triệu Nguyện nói: “Tiểu thư, đến doanh địa rồi.” (nơi cắm trại)
Quả nhiên, đại đội dừng lại, một trận tiếng ngựa hí vang lên. Các nữ quyến từ trên xe bước xuống, lui sang một bên. Mọi người bắt đầu cắm trại dựng lều, đám tạp dịch nhóm lửa. Lí Vị Ương nhìn mọi người bận rộn, thấy một lều trại đã được dựng xong, chính giữa là đồ trang trí màu vàng lấp lánh, thêu rồng vàng năm ngón giương nanh múa vuốt, chính là lều trại của Hoàng đế.
Đám nữ quyến tụ tập cùng nhau ríu rít, có vẻ rất hưng phấn, hơn nữa còn nhiệt tình thảo luận các hoàng tử ở trong lều trại nào. Hoàng gia săn bắn như vậy, lúc trước Lí Vị Ương đã tham gia rất nhiều lần, cho nên chẳng có cảm giác tươi mới gì, để Bạch Chỉ đi thu dọn đồ đạc, tự mình dẫn theo Triệu Nguyệt ra ngoài đi dạo. Nàng mặc quần áo cưỡi ngựa gọn nhẹ, giày da trâu, dọc đường đi giẫm lên cỏ xanh mướt, cảm thụ gió thổi vào mặt nhẹ nhàng khoan khoái, cũng có hương vị khác biệt.
Đúng lúc này, đột nhiên có một khối bùn bay tới, Triệu Nguyệt dùng trường kiếm khẽ vung, khối bùn bay ngược trở lại, một tiểu cô nương từ trong bụi cỏ nhảy ra, bùn vương đầy mặt “Lí Vị Ương!”
Lí Vị Ương nhìn lên, nha đầu kia chẳng phải là Cửu Công chúa sao? Nhưng hiện giờ nàng ấy đang nổi giận đùng đùng, thật sự rất xứng với từ đáng yêu. Bên cạnh nàng còn có một nam hài tử đứng chớp mắt, tràn ngập tò mò nhìn Lí Vị Ương, nàng vừa nhìn đã đoán được thân phận đối phương: “Bái kiến Bát Hoàng tử, Cửu Công chúa.”
Bát Hoàng tử cười hì hì nói: “Ngươi là Huyện chủ làm Hoàng muội tức đến giậm chân sao? Hoàng muội hồi cung xong, ngày nào cũng nhắc tới ngươi bảy tám lần!” Lần nào cũng nghiến răng nghiến lợi.
Lí Vị Ương đi qua, nhéo má Cửu Công chúa: “Công chúa, đã lâu không gặp, sớm biết Công chúa nhớ ta như vậy, ta đã tiến cung gặp Công chúa rồi.”
Cửu Công chúa bỗng chốc nhảy dựng lên, tránh ra xa hơn một thước: “Lí Vị Ương, ngươi thật quá đáng, ngươi đừng tưởng rằng ta không dám bắt ngươi, ta sẽ đi nói với phụ hoàng —— “
Lí Vị Ương thản nhiên nhắc nhở: “Đúng đó, Cửu Công chúa có thể nói với phụ hoàng, Công chúa bị ta bắt nạt, cho nên chạy đi tìm người khóc nhè.”
Cái mũi nhỏ nhắn của Cửu Công chúa nhăn lại, ban đầu nàng tới tìm Lí Mẫn Đức, nhưng vừa nhìn thấy Lí Vị Ương thì Lí Mẫn Đức đã bị sự tức giận quăng lên chín tầng mây, Bát Hoàng tử nói chuyện còn mang giọng trẻ con: “Hoàng muội, muội đừng có nói khắp nơi muội bị một thần nữ lớn hơn muội hai tuổi bắt nạt, nói ra chẳng phải sẽ liên luỵ đến mẫu phi cũng bị người khác chê cười sao?”
Lí Vị Ương thấy hắn nói như ông cụ non: “Bát điện hạ nói phải.”
Cửu Công chúa hừ một tiếng, quay đầu bước đi, Bát Hoàng tử chạy nhanh theo, không quay đầu nhìn Lí Vị Ương.
Phía sau cây cổ thụ bên cạnh đột nhiên truyền ra tiếng cười, Lí Vị Ương quay đầu, nhìn thấy Thác Bạt Ngọc từ sau cây đi ra, tươi cười đầy mặt: “Một người lớn bắt nạt tiểu hài tử, nàng đúng là không biết xấu hổ.”
Lí Vị Ương nhướng mày: “Thất điện hạ lớn tuổi hơn ta đi, không phải điện hạ cũng lấy lớn bắt nạt nhỏ đấy sao? Huống chi ta mới chỉ mười bốn tuổi, không coi là người lớn.” Chưa đến tuổi cập kê, nàng có thể làm bộ mình là tiểu hài tử, nữ nhân mà, mặc kệ bao nhiêu tuổi, vẫn vô cùng để ý đến tuổi tác của mình, ai cũng không muốn bị người khác nói là già. Lí Vị Ương thật vất vả được trọng sinh, rất để ý đến vấn đề tuổi, nếu nói tuổi kiếp trước, nàng đã sống đến ba mươi sáu, hơn nữa hiện giờ mười bốn tuổi, gần được nửa đời người, nhìn kiểu gì cũng là lão bà, nàng chỉ cần nghĩ đến điều này đã cảm thấy da đầu run lên…
Thác Bạt Ngọc nghe xong thì cười, cũng không biết đang cười cái gì, hắn đi tới, nhìn lều trại phía xa xa nói: “Sao không đứng cùng những người khác?”
Dựa theo đạo lý mà nói, nàng hẳn nên đứng cùng các nữ quyến danh môn.
Lí Vị Ương lạnh nhạt nói: “Ta không có hứng thú thảo luận hôm nay Thất điện hạ mặc quần áo gì, cũng không có hứng thú nghe bọn họ nghị luận hôm qua tiểu thư nhà ai được Ngũ điện hạ giúp đỡ.”
Thác Bạt Ngọc cười, hắn phát hiện ở cạnh Lí Vị Ương hắn luôn bị chọc cười vì hai ba câu nói của nàng, tuy nàng không cố ý làm cho người khác cười, nhưng hắn cảm thấy nàng rất thú vị.
“Ra ngoài đi dạo đi.” Thác Bạt Ngọc thử thăm dò.
Lí Vị Ương nhíu mày: “Hiện tại?”
Thác Bạt Ngọc gật đầu, “Đúng, hiện tại, không thể sao?”
Lí Vị Ương bật cười: “Ta nghĩ điện hạ hẳn nên hiến ân cần trước mặt Hoàng đế.”
Thác Bạt Ngọc nở nụ cười: “Ân cần ngày nào cũng có thể hiến, nhưng cơ hội gặp được Huyện chủ thì không nhiều lắm.”
Nói xong, hắn lập tức đi về phía trước, dịu dàng nói: “Sau rừng cây này có một dòng suối nhỏ rất xinh đẹp. Trước kia ta từng bắt cá ở đó, rất thú vị.”
Lí Vị Ương nghe hắn nói nổi lên ba phần hứng thú, lập tức dẫn theo Triệu Nguyệt đi cùng hắn. Quả nhiên Thác Bạt Ngọc nói không sai, chỉ nửa canh giờ trôi qua, trước mắt Lí Vị Ương xuất hiện một suối nước trong như ngọc, dao động lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bốn phía là cỏ dại tầm thường, cho dù không có tên, nhưng nhìn những giọt sương trong suốt lăn trên lá cây cùng hoa cỏ, so với châu ngọc đá quý còn chói mắt hơn.
Lí Vị Ương tùy tiện tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, “Phong cảnh nơi này thật làm cho người ta hoài niệm.”
Thác Bạt Ngọc bị những lời này làm ngẩn người: “Không phải lần đầu tiên nàng tới đây sao?”
Lí Vị Ương cười, trong mắt xẹt qua một tia gì đó: “Ta xem tranh người ta vẽ đồng cỏ suối nước, chẳng lẽ Thất điện hạ cho rằng chỉ mỗi điện hạ tới nơi này sao?”
Thác Bạt Ngọc lơ đễnh nói: “Mặc kệ nàng có phải lần đầu tiên đến đây hay không thì đều phải cẩn thận, nơi này thoạt nhìn gió yên sóng lặng, nhưng lúc nguy hiểm lại có rất nhiều mãnh thú, nàng nên để nha hoàn bên cạnh bảo vệ mình.”
Lí Vị Ương nhìn cá nhỏ bơi trong dòng nước, tâm tình trở nên khoan khoái dễ chịu: “Chuyện này ta đương nhiên biết.”
Sau đó nàng đột nhiên nhớ ra gì đó: “Gần đây Thác Bạt Chân có phản ứng gì?”
Thác Bạt Ngọc cười ra tiếng: “Bất tri bất giác ta loại bỏ hơn nửa số người của hắn, hắn lại nghi ngờ là Ngũ ca làm, hiện giờ xúi giục Thái tử căng thẳng với Ngũ ca, Ngũ ca thỉnh cầu phụ hoàng nạp Đại tỷ của nàng làm chính phi, kết quả Hoàng hậu phá ở sau lưng, tố cáo những việc Lí Trường Nhạc từng làm, thêm thắt càng nghiêm trọng hơn với Thái hậu, Thái hậu gọi riêng Ngũ ca đến mắng một trận, nói nữ nhân như vậy căn bản không thể cưới vào cửa, bằng không nhất định sẽ rước hoạ vào người. Nhưng ta thấy Ngũ ca chưa chết tâm, vừa rồi còn đi tìm Đại tỷ của nàng khắp nơi.”
Tìm Lí Trường Nhạc? Nàng ta bây giờ còn đang ăn chay niệm phật trên núi, Lí Vị Ương vẻ mặt nghiêm trang nói, “Ngũ điện hạ thật si tình, hy vọng hắn cùng Đại tỷ, những người có tình sẽ thuộc về nhau.”
Thác Bạt Ngọc cười rộ lên: “Nàng khỏi cần giả bộ, cứ làm như ta không biết nàng chán ghét Lí Trường Nhạc không bằng? Nhưng mà ta có thể lý giải tâm tình của nàng, bất cứ ai có một Đại tỷ như vậy, tâm tình đều sẽ không tốt.”
Lí Vị Ương thấy hắn hiểu lầm lý do nàng chán ghét Lí Trường Nhạc, cười cười. Nam nhân trước mắt, sao có thể lý giải được tâm tình của nàng? Chỉ sợ trên thế giới này không ai có thể lý giải được.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, hai người ngẩng đầu lên nhìn, là Thác Bạt Chân dẫn theo hai hộ vệ đi tới.
Hắn sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt đông lạnh, khóe miệng có một tia ý cười như có như không, nhưng lạnh như băng. Lí Vị Ương biết, đây là biểu cảm của hắn lúc tâm tình rất không tốt.
“Tam điện hạ.” Lí Vị Ương quỳ gối hành lễ.
Thác Bạt Chân gật đầu như không có việc gì, sau đó nói: “Hai vị thật nhàn hạ thoải mái, nhất là Thất đệ, đệ không ở bên cạnh bảo vệ phụ hoàng, sao lại chạy đến đây?”
Thác Bạt Ngọc thản nhiên nói: “Tam ca lo lắng quá rồi, xung quanh có hơn ba ngàn cấm vệ quân, chẳng lẽ phụ hoàng còn có thể gặp nguy hiểm sao?”
Lí Vị Ương bất giác nở nụ cười lạnh.
Thác Bạt Chân nhìn thấy, hai mắt hơi hơi híp lại.
Thác Bạt Ngọc cười nói: “Hơn nữa, đệ cùng Huyện chủ chỉ ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng Tam ca, chẳng lẽ đặc biệt tìm tới đây sao?”
Thác Bạt Chân nghe thấy bốn chữ ngẫu nhiên gặp nhau, trong lòng rất không thoải mái, nhưng trên mặt không để lộ dấu vết, thản nhiên cười: “Ta chỉ nghe nói nơi này có dòng suối nhỏ, phong cảnh rất đẹp, cố ý đến đây.”
Từ lúc nhìn thấy Thác Bạt Chân xuất hiện Lí Vị Ương đã mất kiên nhẫn, nàng lạnh nhạt nói: “Thất điện hạ, hành lý của ta còn chưa thu dọn xong, xin thứ cho ta cáo lui trước.”
Thác Bạt Ngọc cười nói: “Huyện chủ cứ tự nhiên.”
Mình vừa mới tới nàng đã muốn đi, Thác Bạt Chân nhìn thấy, sắc mặt hắn tức khắc trầm xuống.
Nhưng Lí Vị Ương còn chưa ra khỏi rừng cây đã bị chặn đường.
Cao Mẫn đứng chắn trước mặt Lí Vị Ương, quắc mắt nhìn nàng trừng trừng.
Lí Vị Ương nhướng mày nhìn nàng ta, cảm thấy có chút kỳ quái vì sao nàng ta lộ ra vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Nhìn thấy Lí Vị Ương, Cao Mẫn tức giận đến cả người phát run, hai mắt trợn lên, tiện nhân, ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!
Triệu Nguyệt cảnh giác đứng bên cạnh Lí Vị Ương, nàng nhìn ra, vẻ mặt Cao Mẫn lúc này cực kỳ mất tự nhiên.
Chờ nửa ngày Cao Mẫn vẫn chưa nói ra được một câu, Lí Vị Ương mặc kệ nàng ta xoay người bước đi.
Cao Mẫn nhìn thấy tình hình này, nhớ tới lúc trước Thác Bạt Chân rõ ràng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với nàng, nhưng vừa nhìn thấy Lí Vị Ương đi qua, lập tức bỏ lại nàng rời đi, lửa giận xông lên đỉnh đầu, rốt cuộc không nhịn được, bật thốt: “Lí Vị Ương, vì sao nhìn thấy ta thì quay đi, chẳng lẽ chột dạ?”
Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, dừng bước, quay người lại, nhìn nàng ta, “Lời này của biểu tỷ rất kỳ quái, vì sao ta phải chột dạ?”
Thường ngày Cao Mẫn đề cao thân phận, tuy rằng chán ghét Lí Vị Ương, nhưng nhiều nhất chỉ châm chọc khiêu khích hai ba câu, hôm nay lại mang bộ dáng muốn ăn thịt người, dường như bị kích thích gì đó.
Bình luận facebook