• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thứ nữ hữu độc (1 Viewer)

  • Chương 165

Cửu Công chúa mặc nam trang, nghêng ngang đi theo Thác Bạt Ngọc vào cửa. Thác Bạt Ngọc thấp giọng nói: “Hôm nay muội đừng có gây chuyện! Bằng không ta lập tức đưa muội về cung, để phụ hoàng trừng phạt muội!”

Cửu Công chúa vội vàng xua tay: “Làm gì đến mức đấy! Muội là người không biết nặng nhẹ sao?! Huống chi trước kia muội cũng từng chạy đi chơi, thực ra phụ hoàng có biết nhưng người vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua đấy thôi. Chỉ cần không truyền đến tai Thái hậu thì chuyện gì cũng dễ nói.” Dáng vẻ như bà cụ non.

Thác Bạt Ngọc nhìn nàng cảnh cáo, vẻ ngoài Cửu Công chúa rất giống Bát Hoàng tử, hai người chung quy là song bào thai, đổi thành nam trang người khác không nhìn ra khác biệt, nhưng mà hắn cảm thấy đang là nữ quyến êm đẹp vì sao phải hoá trang thành thế này, đúng là không ra thể thống gì.

Cửu Công chúa không để ý tới cái gì thể thống với không thể thống, nàng chỉ muốn gặp người kia, cho nên lập tức tìm kiếm khắp xung quanh. Chờ đến khi tìm thấy, trong mắt lại là sự kinh ngạc. Người đó mặc đồ tím, vẻ ngoài rất đẹp, có thể làm tất cả những công tử xung quanh mất đi thần thái trở nên ảm đảm.

Cửu Công chúa ngây ngốc nhìn, nam tử bên kia trong lúc vô tình hơi ngẩng đầu, lập tức như có ánh mặt trời rọi xuống mặt nàng, trong khoảnh khắc đó làm nàng quên mất bản thân đang ở đâu, ánh mắt hai người lướt qua, trái tim Cửu Công chúa đột nhiên đập thật nhanh, ngay cả hô hấp cũng gần như ngừng lại.

Nhưng mà, ánh mắt Lí Mẫn Đức không lưu lại nhiều ở chỗ nàng, rất nhanh đã lướt qua rồi rời đi.

Đối phương đã xoay người quay đi, Cửu Công chúa vẫn ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn như trước, cho đến khi Thác Bạt Ngọc khẽ ho khan một tiếng, cười trêu: “Còn nhìn nữa? Người ta đã đi mất bóng rồi.”

Xưa nay thiếu nữ đều thích mỹ thiếu niên phong lưu tuấn tú, hơn nữa dung mạo Lí Mẫn Đức đúng là xưa nay hiếm thấy. Thác Bạt Ngọc có thể hiểu được tâm tình Cửu Công chúa, nhưng mà, hắn không biết trong lòng Lí Mẫn Đức có muội muội mình không. Hắn nhìn Cửu Công chúa, trong mắt lướt qua sự trìu mến hiếm thấy: “Tiểu Cửu, nếu muội muốn kén phò mã, cũng nên tìm người thích muội.”

Cửu Công chúa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ca ca mình: “Vị Ương tỷ tỷ không thích Thất ca, ca có thể không thích tỷ tỷ sao?”

Thác Bạt Ngọc giật mình nhìn muội muội, ngẩn ra trong chốc lát.

Đúng vậy, Lí Vị Ương không thích hắn, không hề có một chút tư tình nào, điều này, dù thế nào hắn cũng không phủ nhận được.

Cửu Công chúa ngây thơ hồn nhiên nói: “Thất ca, trên đời này cô nương xinh đẹp còn rất nhiều, ca kéo dài được qua năm nay cũng không thoát được sang năm, sớm hay muộn vẫn phải lập chính phi, chi bằng đổi người khác đi!”

Thác Bạt Ngọc phát hiện, bản thân bị một tiểu nha đầu làm nghẹn lời không nói được gì. Trên đời này nữ nhân tốt có rất nhiều, mà hắn cố tình thích người kia thôi, như vậy nên làm gì bây giờ? Nếu không phải mẫu phi ngăn cản chỉ sợ hắn đã sớm liều lĩnh đón Lí Vị Ương vào phủ làm Chính phi, nhưng mà… Hai năm nay mặc kệ hắn nỗ lực bao nhiêu, nhiều nhất mới chỉ làm cho Trương Đức phi không gây phiền toái cho Lí Vị Ương, muốn để mẫu thân thích nàng, tiếp nhận nàng thì không có khả năng. Hơn nữa, khó khăn lớn nhất của hắn không phải ở chỗ mẫu phi, mà ở chỗ Vị Ương, nàng chưa từng nói muốn gả cho hắn, cho dù nàng giúp đỡ hắn, bày mưu kế thay hắn, vượt qua những gì mà hắn có thể tưởng tượng được.

Cửu Công chúa chớp mắt: “Nhìn xem, chính ca còn như vậy thì nói gì muội chứ! Hơn nữa, muội không tin trên đời có nam tử không thích muội!”

Thác Bạt Ngọc nhìn muội muội tự tin, nở nụ cười, đúng vậy, Cửu Công chúa thanh xuân mỹ mạo, ngồi ở nơi cao, quan trọng hơn là con bé hồn nhiên lương thiện, thuần khiết chân chất, ai sẽ cự tuyệt một thiếu nữ như vậy? Cho dù tính cách hắn lạnh nhạt, lại hiểu rõ thế tình, trên đời này, không nam tử nào có thể cự tuyệt Công chúa niềm kiêu hãnh của bệ hạ, Lí Mẫn Đức đương nhiên cũng không thể.

Thác Bạt Ngọc mỉm cười cổ vũ Cửu Công chúa, làm Công chúa càng vui vẻ, hắn nhìn khuôn mặt tràn ngập hy vọng của muội muội, bất giác nhẹ giọng hỏi: “Nhưng mà, muội thích hắn ở điểm nào?”

Cửu Công chúa nói rất đương nhiên: “Đẹp trai đó! Hắn đẹp hơn tất cả các ca ca! Thất ca xem, mũi hắn cao cao, thẳng tắp như sống lưng, đôi mắt đặc biệt có thần, còn thật sâu, giống một đầm nước, hắn là nam nhân đẹp nhất muội từng thấy!”

Thác Bạt Ngọc bật cười: “Điều này ta có thể hiểu được, mọi người đều nói Tam công tử Lí gia xinh đẹp hơn cả nữ tử.”

Cửu Công chúa lập tức phản bác: “Ai so sánh hắn với nữ tử đúng là mắt mù rồi! Hàng mày hắn đẹp như vậy, là kiểu mày kiếm, lộ ra anh khí, làm gì có điểm nào giống nữ tử! À, đúng rồi, còn cả cái miệng, lúc hắn không cười khoé miệng vẫn hơi nhướng lên, dáng vẻ hắn khi cười, giống như tia nắng mặt trường sáng nhất diễm lệ nhất của mùa xuân, tóm lại, Thất ca không hiểu đâu!”

Thác Bạt Ngọc bật cười vì lời nói muội muội, tiểu cô nương tuổi này dễ bị vẻ ngoài mê hoặc như vậy, nói đến cùng, cô bé ái mộ dung mạo đối phương, cho nên coi yêu là điều đương nhiên, đúng lý hợp tình, thậm chí không che giấu chút nào, dù sao, đây cũng là điểm đáng yêu của Cửu Công chúa. Cô bé thẳng thắn, hơn nữa không hề che giấu bản thân.

Cửu Công chúa nhìn huynh trưởng, càng thấy kỳ quái: “Nhưng mà, ca thích Vị Ương tỷ tỷ ở điểm nào? Xinh đẹp sao, hay là thông minh?”

Thác Bạt Ngọc mở miệng, nhưng lập tức trở nên im lặng, hắn cẩn thận ngẫm lại, Lí Vị Ương đúng là xinh đẹp, mà mỹ nhân ở Kinh đô nhiều lắm, nàng căn bản không tính tuyệt sắc; Nói thân phận, nàng chỉ là thứ xuất, so với thiên kim nhất đẳng con vợ cả danh môn vẫn kém hơn một chút; Nói tâm địa, nàng thậm chí cách xa thuần lương cung kiệm cả vạn dặm…

(Thuần lương cung kiệm: Thuần: thanh khiết, thuần thục, lương: hiền lành lương thiện, cung: cung kính, kính cẩn, kiệm: cần kiệm)

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại phát hiện, mình không thể nói ra rốt cuộc mình thích đối phương ở điểm gì. Đây đúng là chuyện kỳ quái… Thác Bạt Ngọc ngây người nơi đó, mà Cửu Công chúa bên cạnh không còn quan tâm đến hắn, chạy đuổi theo Lí Mẫn Đức.

Cửu Công chúa đi thẳng qua đó lại không tìm được người, cuối cùng nhìn thấy Lí Mẫn Đức ở một cánh cửa vào hoa viên.

Trái tim Cửu Công chúa đập thình thịch, bất an cùng xấu hổ rút đi trong nháy mắt, trong lòng chỉ có sự hưng phấn khó thể miêu tả, nàng đứng tại chỗ nhìn nam tử trước mắt, chỉ cảm thấy quanh thân hắn từ trên xuống dưới không có chỗ nào không hoàn mỹ, mọi thứ đều phù hợp với tâm ý của nàng làm nàng thấy vui mừng. Nàng bất giác nghĩ, nếu nàng thưa với phụ hoàng muốn hắn làm phò mã của nàng thì cảnh tượng sẽ thế nào, hai người nhất định sẽ sống rất hạnh phúc… Lúc này nàng đã hoàn toàn quên mất mấy năm nay người ta lạnh nhạt với nàng, chỉ nghĩ đến viễn cảnh tuyệt đẹp.

Mắt thấy người ta sắp đi mất, Cửu Công chúa mới đuổi theo phía sau.

“Lí Mẫn Đức! Ngươi đứng lại!” Lời vừa ra khỏi miệng, Cửu Công chúa tự cảm thấy giọng điệu hơi hung dữ, nhưng chẳng có cách nào khác, nàng đã quen dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến, ngoại trừ hơi khách khí với phụ hoàng cùng mẫu phi, thì cũng chỉ có thái độ với Lí Vị Ương tốt một chút, nhưng hiện tại nghe thấy, bầu không khí hơi cứng lại, nàng ý thức được điều này, lập tức đổi giọng điệu, “Ta… ta tìm ngươi có việc!”

Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của đối phương, tay nàng dưới áo chậm rãi nắm lại, cố gắng không để bản thân lộ ra cảm xúc hưng phấn, cho dù đã dặn bản thân phải trấn định nhưng mặt nàng vẫn cứ đỏ lên, cắn môi nói: “Cũng không có gì… Ta muốn nói với ngươi, ừm, ta lén chạy đến nơi này, phụ hoàng với mẫu phi thật ra không biết. Nhưng mà, ngươi trăm vạn lần đừng nói với người khác ta không phải Bát đệ ——” nói lắp ba lắp bắp.

“Không đâu.” Lí Mẫn Đức cười, vẻ mặt rất lạnh nhạt, “Công chúa tuỳ tiện là được.”

Hắn không phải không phát hiện, chỉ là căn bản không thèm để ý, nhưng mà Cửu Công chúa lại không nhận ra sự khác nhau trong đó. Nàng chỉ cảm thấy, hình như, hình như có chút xấu hổ. Vì sao rõ ràng chờ mong gặp mặt như vậy, đến lúc thật sự gặp được lại cảm thấy không biết làm thế nào, không biết nói gì thế này? Chẳng lẽ nàng cứ lòng vòng không ngừng làm chuyện mất mặt ở đây sao? Cửu Công chúa nắm tay áo, vừa định mở miệng, lại nghe thấy hắn nói: “Còn việc gì nữa sao?” Dáng vẻ muốn đi ngay lập tức!

Cửu Công chúa bỗng chốc ngăn hắn lại: “Đợi chút! … Thứ này cho ngươi!”

Nàng đưa cho hắn một túi hương, sau đó xấu hổ xoay người định chạy đi.

Mà Lí Mẫn Đức nhanh tay hơn quăng túi hương về, sở dĩ nói là quăng bởi vì hắn không hề liếc nhìn một lần: “Công chúa, thứ này không thể tuỳ tiện tặng người khác, Công chúa vẫn nên tự mình giữ đi, ta không thể nhận.” Lí Mẫn Đức mỉm cười, trong giọng nói không có một tia do dự nào, sau đó xoay người đi mất.

Cửu Công chúa kinh ngạc nhìn hắn đi xa… túi hương trong tay nắm thật chặt, gần như đã lâm vào cảm xúc hối hận, hắn không nhận, hắn lại không nhận! Hắn dám không nhận! Hắn biết rõ túi hương có ý nghĩa gì! Cửu Công chúa muốn khóc, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, ngay lúc muốn đuổi theo thì túi hương đột nhiên bị người ta lấy đi, sau đó là giọng cười to: “Không biết xấu hổ! Giữa ban ngày ban mặt tặng túi hương cho nam nhân!”

Cửu Công chúa vừa thấy, đột nhiên biến sắc: “Trương Phong, ngươi mau trả lại cho ta!”

Thiếu niên này một thân quần áo màu đỏ, khuôn mặt trắng trẻo, dung sắc tuấn tú, đôi mắt mang theo ý cười làm người khác run sợ, hắn nhìn Cửu Công chúa, lại cúi đầu nhìn túi hương trong tay, chính giữa thêu sen hồng lá xanh, dưới lá một con cá vàng màu sắc sặc sỡ, thích thú bơi lượn, quanh thân ca điểm xuyết vài gợn nước, dưới gợn nước là chuỗi rua gắn đá, vô cùng tinh xảo đáng yêu. Hắn than nhẹ: “Cá là nam, sen là nữ. Rất hợp với bài thơ cổ nổi tiếng kia, Giang Nam khả thái liên, liên diệp hà điền điền, ngư hí liên diệp gian (Giang Nam được hái sen, Lá nổi mọc đua chen. Cá đùa trong lá sen.), Công chúa tặng thứ này, chỉ sợ không ổn lắm…”

Cửu Công chúa giận tím mặt, bởi vì bài thơ Trương Phong nói thật ra là một bài thơ tình, trời biết nàng căn bản không có ý kia, chỉ vừa hay học xong cách làm túi hương, trông mong tặng cho nam tử mình thích, ai ngờ bị tên trời đánh này cười nhạo!

Trương Phong là cháu trai của La Quốc công, cũng là biểu đệ Thất Hoàng tử, từ nhỏ hắn thường xuyên tiến cung chơi, có thể nói là thanh mai trúc mã với Cửu Công chúa, chỉ có điều tính cách trái ngược một trời một vực, cả ngày hai người đều huyên náo gà bay chó sủa, chỉ cần hai người họ chạm mặt, trong phạm vi mười dặm không ai dám tới gần.

Cửu Công chúa bất chấp mọi thứ lao lên, ai ngờ Trương Phong bỗng chốc thu lại túi hương, cười nói: “Đây là thóp của ngươi ta bắt được, từ nay về sau nếu ngươi không nghe lời ta, ta lập tức nói chuyện túi hương này với người khác, đương nhiên, là túi hương bị cự tuyệt!”

Mắt Công chúa đỏ lên, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng như muốn cắn hắn, chung quy e ngại xung quanh nên không dám nói gì, quay đầu bỏ chạy —— Trương Phong nhìn nàng chạy đi, trong mắt toát ra sự thất vọng, tươi cười vốn có chậm rãi trầm xuống…

Lí Vị Ương từ xa thấy một màn như vậy, lắc đầu.

Tiểu Trương công tử rõ ràng rất thích Công chúa, mà vì sao phải dùng phương thức như vậy để thể hiện? Nàng trầm tư một lát, phát hiện mình không thể lý giải tâm tư thiếu niên trẻ tuổi, đành quy kết thành thời kỳ phản nghịch đi. Đại khái là như thế. Lúc đang ngẩn người, Tôn Duyên Quân bên cạnh nói nhỏ: “Xem ra Tam công tử nhà cô không thích Công chúa!”

Lí Vị Ương sửng sốt, quay đầu cười: “Đúng vậy, xem ra là không thích.”

Tôn Duyên Quân thở dài: “Thật ra làm phò mã rất tốt.”

Lí Vị Ương nghiêm trang nói: “Đúng vậy, thật ra cô gả cho Nhị ca ta cũng rất tốt.”

Theo bản năng Tôn Duyên Quân ừ một tiếng, sau đó mới ý thức được bản thân nói gì đó, mặt lập tức đỏ lên, giận dữ: “Còn nói bậy nữa ta sẽ mặc kệ cô!”

Hiện giờ hôn sự hai nhà đã được ấn định, theo lẽ thường mà nói, Tôn tiểu thư không nên dạo chơi khắp nơi, mà tính tình nàng linh hoạt, không thể ngồi im một chỗ, cũng may dù sao nàng cũng xuất thân gia đình võ tướng, không cố kỵ nhiều như vậy, hơn nữa hiện tại Nhị phu nhân chỉ ước gì nàng sớm gả qua, miễn đêm dài lắm mộng, cho nên coi như không thấy.

Lí Vị Ương cười: “Được, mặc kệ thì mặc kệ đi, dù sao cô gả qua rồi thì vẫn phải nói chuyện với ta thôi!”

Tôn Duyên Quân đỏ mặt, phảng phất như tôm luộc, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Cô biết không, ta nghe phụ thân nói, đại thọ sáu mươi phu nhân Quốc công, bệ hạ đặc biệt cho phép hai vị công tử Tưởng gia trở về chúc thọ! Nhưng mà vừa rồi ta không nhìn thấy bọn họ, không biết vẻ ngoài như thế nào?”

Tươi cười của Lí Vị Ương hơi dừng lại, cất lời: “Cô nói, Nhị công tử Tưởng Dương cùng Tam công tử Tưởng Hoa?”

Tôn Duyên Quân gật đầu: “Đúng vậy, phụ thân đã nói như vậy.”

Tôn gia cùng Tưởng gia quan hệ không tồi, hơn nữa Tôn phụ trong quân đội, tin tức tất nhiên rất chuẩn xác, Lí Vị Ương khẽ cười: “Khó trách hôm nay Cao tiểu thư không tới.”

Vị hôn thê Tưởng Dương là Cao Uyển Nhi tiểu thư con vợ cả Tương Dương Bá phủ, Tưởng Dương đã về, Cao tiểu thư sắp thành thân tất nhiên phải tránh mặt.

Tôn Duyên Quân cười: “Mọi người đều nói công tử Tưởng gia vẻ ngoài đều chi lan ngọc thụ, anh tuấn cao lớn, hôm nay nhân dịp này nhìn thật kỹ mới được.”

Thấy nàng ấy hưng phấn, Lí Vị Ương nở nụ cười.

Tôn Duyên Quân nhìn Lí Vị Ương chằm chằm, thấy đôi ngươi đen kia sáng lên lấp lánh, tức khắc như có trăm mị thái lan tràn. Nàng phát hoảng, thường ngày luôn cảm thấy Vị Ương trầm ổn có thừa, lại mất đi sự hoạt bát nhanh nhẹ của thiếu nữ, cơ trí có thừa, lại hiếm thấy hứng thú phong lưu, về phần đối nhân xử thế, vẫn xử sự hàn huyên nhưng không thấy tươi cười thật tình. Luận thông minh, luận thủ đoạn, một phần của nàng ấy mình cũng không học được. Nhưng mà, mỗi khi Lí Vị Ương đối xử với Tôn Duyên Quân nàng thì luôn nở nụ cười thật lòng.

Tôn Duyên Quân tự ngẫm nghĩ, nhưng vẫn không hiểu, mình có chỗ nào đáng để nàng ấy có cách nhìn khác biệt. Thật ra nàng không biết, Lí Vị Ương người tâm cơ thâm trầm lại luôn thích người hoặc vật đơn thuần, đại khái như bươm bướm luôn hướng tới ánh nến, bóng đêm luôn chờ mong ánh sáng mặt trời.

Đúng lúc này, một nha đầu đi tới hành lễ: “Huyện chủ ở đây sao, phu nhân đang tìm kiếm khắp xung quanh, mời ngài qua bái kiến phu nhân Quốc công.”

Tôn Duyên Quân nhìn Lí Vị Ương, câm như hến. Phu nhân Quốc công lần trước mắng Lí Vị Ương trên đại điện đã sớm truyền khắp nơi, hiện tại Lí Vị Ương có thể tham gia yến hội hoàn toàn là nhờ thể diện Thái hậu, hiện tại phu nhân Quốc công lại muốn nàng đi bái kiến —— chẳng cần nghĩ cũng biết, đây là tìm cơ hội làm nhục Lí Vị Ương thôi. Tôn Duyên Quân khẽ nói: “Vị Ương, cô tìm cớ đừng đi.”

Lí Vị Ương lắc đầu, đến đã đến lại cố ý lảng tránh không đi bái kiến, người khác sẽ nói nàng lòng dạ hẹp hòi, không biết cấp bậc lễ nghĩa, huống chi, nàng cũng muốn biết, phu nhân Quốc công người bệnh nguy kịch, rốt cuộc “khỏi hẳn” như thế nào.

Chưa đợi Lí Vị Ương đáp lời, một mỹ nhân đã đi tới, tươi cười đầy mặt: “Vị Ương, sao con chạy tới đây thế này? Hại ta tìm suốt nãy giờ!” Vẻ mặt dịu dàng, từ ái, như một trưởng giả quan tâm vãn bối, nhưng nàng chỉ hơn Lí Vị Ương vài tuổi, lời này nói ra nghe có vài phần kỳ quái, đúng là phu nhân mới của Lí gia, Tưởng Nguyệt Lan. Thường ngày nàng thích quần áo trắng trong thuần khiết hôm nay đặc biệt khác thường, mặc váy dài đỏ tươi, vạt áo tô điểm bởi hoa văn hoa cỏ chim chóc tinh mỹ, đi đường vạt váy dập dờn, chiếu ra màu như rặng mây đỏ, vô cùng tươi đẹp, dáng vẻ vui mừng.

Tôn Duyên Quân vội vàng hành lễ: “Lí phu nhân.”

Tưởng Nguyệt Lan mỉm cười: “Tôn tiểu thư không cần khách khí, ta đến gọi Vị ương cùng vào gặp ngoại tổ mẫu thôi, Tôn tiểu thư có đi cùng không?”

Tôn Duyên Quân chưa gả qua, không tính là người Lí gia, Tưởng Nguyệt Lan đã nói phải đi gặp “ngoại tổ mẫu”, nếu nàng đi theo sẽ không thức thời. Nhưng mà, trước mắt bao người, phu nhân Quốc công có lẽ sẽ không làm quá phận, Tôn Duyên Quân nghĩ vậy, liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, thấy nàng ấy cười lắc đầu với mình mới yên lòng, nhìn Lí Vị Ương cùng Tưởng Nguyệt Lan rời đi.

Vòng qua hoa viên, nơi rẽ ngoặt vào nội viện có hàng tranh tứ bình đá cẩm thạch dựng thẳng (tranh tứ bình: gồm nhiều bức tranh ghép lại tạo thành một dãy), là một loại phú quý nội liễm, phía trước là bồn hoa lớn màu sắc rực rỡ, hoa cỏ như gấm, đi qua bồn hoa sẽ bước vào một hiên nhỏ thanh tĩnh bốn phía rèm châu trướng ngọc, mơ hồ có thể thấy được trong hiên nhỏ hương khí lượn lờ, ghế mây sơn son. Lí Vị Ương vừa đi tới cửa đã nghe thấy bên trong truyền đến từng đợt tiếng cười.

Tưởng Nguyệt Lan cười nói: “Đây là trà hiên phu nhân Quốc công gặp mặt thân hữu.”

Phòng khách bên ngoài rất lớn, tiếng người ầm ỹ, nơi này lại có vẻ u tĩnh đặc biệt, Lí Vị Ương nhướng mày: “Lão phu nhân ở bên trong sao?”

Tưởng Nguyệt Lan cười nói: “Đúng vậy, lão phu nhân, Đại tỷ cùng Tứ muội con tất cả đều ở bên trong.”

Đợi nha đầu vén rèm châu lên, Lí Vị Ương lập tức thấy trong phòng đang rất náo nhiệt, mọi người vây quanh phu nhân Quốc công đang ngồi trên ghế chủ vị, bà mặc quần áo ở nhà bình thường, tóc búi lại gọn gàng sau đầu, trên búi tóc cài cây lược ngọc, thay cho trang sức, điệu bộ dáng vẻ ung dung đẹp đẽ, cao ngạo quý phái —— một người tầm mười tám mười chín tuổi ngồi quy củ bên cạnh phu nhân Quốc công, cho dù ngồi nhưng cũng nhìn ra nam tử này thân hình cao lớn, lại mặc áo dào màu xanh ngọc bích, nhìn qua vô cùng nổi bật.

Lí Vị Ương nhíu mày, thấy người đó ngẩng đầu, cho dù nàng đã gặp nhiều nam tử tuấn mỹ nhưng cũng thấy hơi giật mình. Khuôn mặt nam tử này sáng như hoa sen trong nước, một điểm đỏ nằm giữa hai hàng mày, giống như tô điểm thêm cho bức tranh mỹ nhân, hai tròng mắt loé ra sự trí tuệ, nếu như trí nhớ kiếp trước không sai, người trước mắt này chính là ——

Phu nhân Quốc công đang nói cười với Lí Trường Nhạc, trong tiếng cười rất có tinh thần, không hề giống người đang mang bệnh, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Nguyệt Lan dẫn Lí Vị Ương bước vào, mỉm cười nói: “Hai con đến vừa đúng lúc,” quay đầu lại nói với nam tử bên cạnh, “Hoa nhi, con còn nhớ dì họ con và Vị Ương muội muội không?”

Thật ra, Tưởng Hoa hằng năm đi theo Tưởng Quốc công chinh chiến bên ngoài, làm sao nhận ra Tưởng Nguyệt Lan chân không rời nhà? Càng miễn bàn đến Lí Vị Ương bị gửi về quê nuôi dưỡng, càng không có khả năng từng gặp, nhưng Tưởng Hoa mỉm cười, phóng khoáng thi lễ, tuổi còn trẻ mà đã lộ ra sự ổn trọng lão thành vượt quá tuổi: “Biểu dì (dì họ), Tam biểu muội.” Cảm giác như thể đã nhận ra mặt.

Tưởng Nguyệt Lan khen ngợi: “Tam thiếu gia tuổi trẻ chín chắn, đúng là không phải người tầm thường.”

Tưởng Hoa trong quân đội chỉ tạm giữ chức vụ nhàn hạ, không giống ba vị ca ca có quân hàm cụ thể. Nhưng từ nhỏ tài danh của hắn lan xa, mười một tuổi đã được xưng Kinh đô đệ nhất tài tử, mười lăm tuổi là Thám Hoa thánh thượng tự mình chọn, lúc thiếu niên đã làm rất nhiều bài thơ, đến nay các sĩ tử vẫn còn đang lưu truyền. Chỉ có điều thiếu niên xuất sắc như vậy lại theo ý của Tưởng Quốc công, từ chối chức quan bệ hạ cho, cam nguyện lui lại phía sau bày mưu dâng kế, đây cũng là một chuyện vô cùng kỳ lạ.

Lúc này, hắn được khen ngợi chỉ hơi gật đầu, không hề có chút đắc ý trên mặt. Không biết có phải cố ý hay không, hắn mỉm cười với Lí Vị Ương, tươi cười kia làm mặt hắn càng sáng rỡ như ngọc đã được mài tỉ mẩn, nổi bật điểm đỏ giữa hàng mày kia, nhưng lại kỳ dị mang theo vài phần tà khí.

Lí Vị Ương nhìn hắn, nghĩ: Xem ra lần này Tưởng Hoa trở về, nhất định có liên quan đến chuyện xảy ra trên đại điện.

Lí Vị Ương nhìn đến tấm bình phong cách đó không xa, lập tức đi sang, dù sao cũng là nam khách, nàng không nên thân cận quá, nhưng phu nhân Quốc công nhìn nàng, cười nói: “Không cần giữ lễ tiết, trong phòng đều là người trong nhà.”

Lí Trường Nhạc cùng Lí Thường Tiếu không ngồi sau bình phong, mà ngồi sang bên cách đó xa xa, Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Lí lão phu nhân, thấy bà khẽ gật đầu thì mỉm cười, không kiên trì nữa, ngồi xuống bên cạnh Lí Thường Tiếu. Tưởng Nguyệt Lan cũng ngồi xuống cười khanh khách hỏi: “Vừa rồi đứng bên ngoài nghe thấy tiếng cười, có chuyện gì vui sao?”

Trên mặt Lí lão phu nhân mang theo nụ cười: “Vừa rồi nghe phu nhân thông gia kể chuyện thú vị hồi nhỏ của Tam công tử!”

Tưởng Nguyệt Lan cười nói: “Ồ? Hồi nhỏ Tam công tử như thế nào vậy?”

Thê tử của Tưởng Hải, Hàn thị trang điểm vào nhìn đầy sức sống, mi như làn nước, thêm một thân hoa phục màu sắc diễm lệ, tăng lên ba phần mỹ mạo, lúc này cười đáp: “Mọi người đang nói hồi nhỏ tình cảm Tam thiếu gia với biểu muội Trường Nhạc rất tốt, có một lần lúc ăn cơm, lão phu nhân hỏi có muốn lấy cô dâu không, Tam thiếu gia ngẩng đầu nói không muốn, hỏi vì sao, Tam thiếu gia nói đã hẹn với Trường Nhạc rồi, tương lai lấy Trường Nhạc làm thê tử!”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Lí Trường Nhạc, thấy nàng ta nghe xong chuyện thú vị hồi nhỏ, trên mặt đều là tươi cười, không có biểu cảm xấu hổ gì, hiển nhiên, tình cảm giữa Lí Trường Nhạc và Tưởng Tam thiếu gia rất tốt.

Tam thiếu gia mỉm cười: “Biểu muội Trường Nhạc đoan chính đẹp đẽ như vậy tương lai phải làm Hoàng tử phi, đại tẩu đừng trêu đệ nữa, nếu đại tẩu thật sự quan tâm đệ, hẳn nên sớm tìm cho đệ một vị nương tử xinh đẹp mới phải!”

Hàn thị chỉ cười, chỉ vào Lí Thường Tiếu và Lí Vị Ương: “Nếu không thế này, hai vị này đệ tuỳ tiện chọn một, ta làm mối cho đệ là được!”

Nói đùa không chút kiêng nể gì, sắc mặt Lí lão phu nhân hơi biến đổi, mà không thể phát giận. Hôn sự cô nương nhà cười ta sao có thể tuỳ tiện đem ra làm trò cười, Hàn thị này quá kiêu ngạo đi! Cốc sứ trong tay bà nặng nề đặt xuống, phát ra tiếng vang thanh thuý.

Tưởng Hoa liếc mắt nhìn Lí Thường Tiếu, thấy sắc mặt nàng ta đã đỏ ửng không biết nhiễm bao nhiêu tầng son, nhưng mà Lí Vị Ương kia, chỉ buông mắt uống trà, như thể không nghe thấy gì, phảng phất giống xuất hồn đi dạo chơi bên ngoài. Nhớ lại đánh giá của mọi người trong nhà về Lí Vị Ương, hắn mỉm cười: “Đại tẩu đừng đùa đệ nữa, hai vị biểu muội ngượng ngùng đấy!”

Hàn thị tươi cười đầy mặt: “Ba biểu muội đệ đều không thích, vậy thì khó rồi! Đệ theo Quốc công chinh chiến nhiều năm bên ngoài, đã từng gặp được người trong lòng chưa?”

Tưởng Hoa bật cười, rốt cuộc không ngồi yên được nữa, đứng lên: “Đại tẩu câu nào cũng nhắm vào đệ, phòng này không thể ngây người được nữa.” Nói xong quay đầu cười nói, “Tổ mẫu, cháu trai vẫn nên đến phòng khách thôi.”

Phu nhân Quốc công cười: “Cả phòng tiểu cô nương, con ngồi chỗ này đúng là không được tự nhiên, đi đi!” Nói xong, không biết vì sao lại kéo tay áo hắn không nỡ buông, “Đã lớn như vậy rồi, phải cẩn thận chăm sóc chính mình mới được.”

Lí Vị Ương đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tưởng Hoa, thấy hắn cũng ngẩn người, vẻ mặt lộ ra sự kỳ quái, trong nháy mắt phu nhân Quốc công lại cười: “Vẫn nên sớm đón dâu cho con, ta cũng thấy yên tâm!”

Tưởng Hoa thấy tổ mẫu chỉ nói đùa, đơn thuần là người già cảm khái, thì cười nói: “Được, con phải đến phòng khách tìm cho ngài một người cháu dâu đây!” Nói xong, cười hành lễ với mọi người rồi đi ra ngoài.

Thật lâu sau khi hắn đi rồi Lí Thường Tiếu vẫn còn ngơ ngác chưa hồi phục tinh thần, Lí Vị Ương lạnh lùng cười, vẻ ngoài của nam tử Tưởng gia đúng là rất đẹp, đáng tiếc nàng nhìn Mẫn Đức lâu, xem bọn họ chẳng có cảm giác gì, thứ thật sự làm nàng để ý, chính là câu nói phu nhân Quốc công vừa mới thốt ra kia.

Không nên trách nàng quá mẫn cảm, nhưng mà —— ngày đại hỉ, phu nhân Quốc công vì sao đột nhiên nói một câu như vậy? Sao lại nói “Phải cẩn thận chăm sóc bản thân ——” như kiểu người sắp đi xa dặn dò người thân. Hơn nữa vừa rồi trong mắt phu nhân Quốc công rõ ràng có một tia không nỡ kỳ lạ. Sau thọ yến Tưởng Hoa phải rời đi, điều này Lí Vị Ương đã biết, có lẽ phu nhân Quốc công chỉ không nỡ xa hắn… Lí Vị Ương uống một ngụm Long Tỉnh cực phẩm, trong lòng suy nghĩ, nàng chung quy cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Tình cảm con người thể hiện lúc lơ đãng mới là chân thực nhất, phu nhân Quốc công có chú ý cẩn thận thì vẻ mặt kỳ lạ này vẫn khắc sâu trong lòng Lí Vị Ương, không thể quên đi được.

Đúng lúc này, có nha đầu bẩm báo: “Thái tử và Thái tử phi đến.”

Quốc công phu nhân cười: “Khách quý đến, xem ra một thân quần áo của ta phải đi thay rồi.”

Lí lão phu nhân nhìn bà ta, đúng vậy, nghênh đón Thái tử thì phải thay trang phục nhất phẩm phu nhân: “Như vậy, ta đến phòng khách nghênh đón trước.”

Phu nhân Quốc công gật đầu: “Làm phiền rồi.”

Lí Trường Nhạc cười: “Ngoại tổ mẫu, để Trường Nhạc cùng ngài quay về thay quần áo, rồi cùng đến phòng khách.” Phu nhân Quốc công gật đầu, nàng ta lập tức vui mừng bước qua nâng tay.

Lí lão phu nhân coi như không thấy đứng lên, cả đám người muốn theo bà ra ngoài, đột nhiên có nha đầu “Á” một tiếng, mọi người nhìn lại, thấy váy của Lí Vị Ương ướt mảng lớn, trên đất còn lại mảnh vỡ tách trà, hiển nhiên lúc thu lại khay trà không cẩn thận làm đổ, nha đầu kia kinh hoàng, vội vàng quỳ xuống: “Huyện chủ thứ tội!”

Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Lí lão phu nhân, thấy bà quả nhiên nhíu mày, Hàn thị vội vàng đi lại: “Nha đầu ngươi sao chút chuyện nhỏ cũng làm không tốt! Huyện chủ, thật sự có lỗi!” Vẻ mặt tràn đầy áy náy.

Tưởng Nguyệt Lan đi tới, nói: “Sao có thể như vậy? Váy ướt hết rồi! Vị Ương, hay là đến phòng dành cho khách phía sau đổi váy khác đi!” Dứt lờinàng quay đầu nói với Bạch Chỉ, “Tiểu thư ra ngoài có mang theo váy dự phòng không?”

Tiểu thư cửa cao nhà lớn khi ra ngoài luôn phải phòng bị bất cứ tình huống nào—— Bạch Chỉ đáp: “Ở trong xe ngựa, nô tỳ sẽ mang đến ngay.” Nàng nhìn thoáng qua Triệu Nguyệt, đối phương khẽ gật đầu, nàng mới yên tâm rời đi.

Tưởng Nguyệt Lan quan tâm: “Vị Ương, ta đi đổi váy cùng con.”

Đối phương biểu hiện ra sự quan tâm của mẫu thân rất đúng mức, nếu mình cự tuyệt ngược lại thành không nể tình, Lí Vị Ương mỉm cười, phảng phất như không nhận thấy có chỗ không thích hợp, chỉ gật đầu, quay lại nói với Hàn thị: “Đại biểu tẩu, phải mượn sương phòng dùng một chút.”

Hàn thị cười: “Hàm Hương, còn không dẫn Huyện chủ đi thay quần áo!” Một nha đầu y phục xanh xinh đẹp lập tức bước lên, vâng lời nói, “Nhị vị mời theo nô tỳ.”

Sương phòng thật yên tĩnh, Triệu Nguyệt luôn canh giữ bên ngoài, cho đến khi Tưởng Nguyệt Lan cùng Lí Vị Ương đã thay váy đi ra, không phát sinh chuyện gì đặc biệt, chỉ có điều nha đầu tên Hàm Hương kia cúi đầu nói: “Nhị vị, phu nhân Quốc công nhà nô tỳ cho mời.”

Bây giờ sao? Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Tưởng Nguyệt Lan, thấy trên mặt nàng ấy cũng lộ ra sự kinh ngạc: “Không phải đến phòng khách nghênh đón Thái tử cùng Thái tử phi sao?”

Hàm Hương cười làm lành: “Phu nhân Quốc công chỉ phân phó như vậy, nô tỳ không biết những chuyện khác.”

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Vậy thì, mẫu thân tự mình đến đó đi.” Nói xong nàng xoay người rời khỏi, không hề có ý định đến chỗ phu nhân Quốc công.

Hàm Hương kinh sợ dừng lại trước mặt nàng, xoay người hành lễ: “Huyện chủ, phu nhân Quốc công nói, oan gia nên giải không nên kết, người có lòng cởi bỏ khúc mắc, mong Huyện chủ cân nhắc.”

Lời này là có ý gì? Lí Vị Ương quay đầu liếc mắt nhìn Tưởng Nguyệt Lan, trên mặt nàng ấy cũng lộ ra sự đăm chiêu, Lí Vị Ương không mở miệng nói gì, Tưởng Nguyệt Lan nhanh chóng bước lên: “Vị Ương, xem ra phu nhân Quốc công có ý hoà giải với con, theo ta thấy, vẫn nên đến đó đi.”

Lí Vị Ương cười như có như không nhìn Tưởng Nguyệt Lan: “Mẫu thân bảo ta đi sao?”

Trên mặt Tưởng Nguyệt Lan hiện ra sự khó xử: “Vị Ương, con cũng phải hiểu cho nỗi khó xử của ta, từ khi ta làm mẫu thân con chưa từng hại con đúng không, vì sao ngay cả ta cũng phải phòng bị? Nếu con lo lắng thì dẫn nhau đầu cùng đến đó là được, trong phòng đều là nữ quyến, còn ai hại được con nữa? Bệnh đa nghi của con nặng quá rồi.” Dáng vẻ như đang thổn thức.

Lí Vị Ương chớp mắt với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ mỉm cười gật đầu, lúc này Lí Vị Ương mới chậm rãi nói: “Mẫu thân đã có lệnh, Vị Ương đương nhiên sẽ đi, mẫu thân, mời ngài đi trước.”

Tưởng Nguyệt Lan kín đáo thở phào một hơi, cười nói: “Đi thôi.”

Lúc bước vào phòng, phu nhân Quốc công đang ngồi trên giường được sưởi ấm, dựa lên gối mềm, Lí Trường Nhạc cùng các nha đầu đang hầu hạ bà mặc quần áo, bên dưới cửa sổ đặt một lư hương bạc khắc hoa văn cánh sen trên bàn gỗ hoa lê ngũ bức phủng thọ, từ trong tản ra làn hương nhè nhẹ, từng đợt một, tạo thành mùi hương nhàn nhạt. Phu nhân Quốc công thay áo dài gấm dùng để chúc thọ, viền cổ tay được khảm nạm hai tầng, nhẹ nhàng mà không mất đi vẻ đẹp đẽ quý giá. Bà nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại.

Lí Vị Ương cúi người bái kiến phu nhân Quốc công, đối phương chậm rãi nói: “Ta có mấy câu muốn nói với ngươi.”

Lí Vị Ương ngẩng đầu, thấy hai tay Lí Trường Nhạc đứng bên cạnh đang sửa sang làn váy bỗng run lên, lại bị phu nhân bình tĩnh thản nhiên bắt lấy tay nàng ta, Lí Trường Nhạc như có được sự ủng hộ, một lần nữa trấn định lại. Phu nhân Quốc công thở dài một hơi: “Lí Vị Ương, ta biết, mọi chuyện đều do ngươi làm, bao gồm cái chết của con gái ta, cả hai mươi vạn binh quyền của Tưởng gia, và tội danh của Nam nhi, tất cả mọi chuyện đều là ngươi thiết kế.”

Lí Vị Ương nhìn bà ta, chậm rãi đáp: “Xin ngài thứ tội, Vị Ương thật sự không rõ ngài đang nói gì.”

Nếp nhăn trên trán phu nhân Quốc công đều như giãn ra, thản nhiên nói: “Làm cũng đã làm, cần gì phải giả vờ giả vịt?”

Giọng nói của bà tuy nhẹ, nhưng sự thâm trầm trong từng lời nói có thể nhận ra rõ ràng. Có cơn gió nhẹ từ khe hở cửa sổ thổi vào phòng, tiếng lá cây sàn sạt theo gió, bất giác có ý lạnh lặng yên không một tiếng động bao phủ cả căn phòng.

Tưởng Nguyệt Lan nhìn thấy tình hình này, lẳng lặng lui sang một bên.

Lí Trường Nhạc cắn môi: “Lí Vị Ương, hiện tại ở đây ngoại trừ ngươi, ta, mẫu thân, thì chỉ còn lại ngoại tổ mẫu, có điều gì muốn nói ngươi không cần phải che đậy, chúng ta nói trắng ra đi!”

Lí Vị Ương cười: “Hôm nay Tam đường thẩm tra sao? Ngoại tổ mẫu mời ta đến là muốn hỏi rõ ràng chân tướng hay muốn khởi binh vấn tội?”

“Khởi binh vấn tội?” Phu nhân Quốc công cười nhạt một tiếng, suy sụp tinh thần nói, “Ta già rồi, Trường Nhạc vô năng, con cháu ta chỉ có thể chém giết trên chiến trường, với loại đấu tranh độc ác nơi hậu trạch, chẳng có người nào bằng được ngươi, sao có thể nói đến chuyện khởi binh vấn tội?”

Lí Vị Ương nhẹ nhàng tiếp lời, “Ngài nói phải, ngài đương nhiên là trưởng bối, Vị Ương không dám cãi lại.”

Phu nhân Quốc công nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng, than nhẹ một tiếng, “Đáng tiếc! Nếu để ta sống thêm vài năm, có lẽ sẽ báo thù được cho con gái, đáng tiếc, đáng tiếc…”

Bà liên tục nói vài câu đáng tiếc, phảng phất như có sự bi thương vô hạn, nhưng Lí Vị Ương tập trung nhìn bà, lại lộ ra thần thái kỳ lạ.

Một già một trẻ nhìn nhau, thấy trong mắt hai bên đều có ánh lửa đang nhảy múa. Phu nhân Quốc công ngừng nói một lúc lâu, cho đến khi Lí Vị Ương cho rằng bà không nói gì nữa thì bà đột nhiên cất lời: “Hôm nay ta gọi ngươi tới, không phải làm kẻ địch với ngươi, ta chỉ muốn kết thúc đoạn thù hận này.”

Lí Vị Ương cười nhẹ: “Vị Ương không rõ ý ngài.”

“Ta nhận thua.” Phu nhân Quốc công nhìn Lí Vị Ương, chậm rãi nói, “Ta đã mất đi một con gái, một cháu trai, không thể tiếp tục đấu tranh không ngừng như vậy, Tưởng gia tuyệt đối không thể mất đi một người nữa…”

Lí Vị Ương ngẩng đầu, từ chối đưa ra ý kiến, một lát sau mới thấp giọng nói: “Ngoại tổ mẫu thật sự nghĩ như vậy sao?”

Phu nhân Quốc công hơi thở dài, chậm chạp bày tỏ: “Nói thật, trong lòng ta vẫn mang oán hận với ngươi như trước, nhưng mà —— nghĩ cho đại cục, ta muốn hoá giải đoạn thù hận này với ngươi, từ nay về sau, nước sông không phạm nước giếng.”

Lí Vị Ương nghe những lời này, cảm thấy kỳ lạ mười phần, nàng nhìn chăm chú khuôn mặt phu nhân Quốc công, phảng phất như đang suy xét tự hỏi, cũng như đang chờ đợi điều gì.

Phu nhân Quốc công mỉm cười, “Ngươi chỉ là tiểu cô nương mười lăm tuổi, tương lai phải lập gia đình, đấu tranh với tỷ muội đến ngươi chết ta sống thì có ích lợi gì?” Bà thoáng dừng lại, ý cười ảm đảm đi ba phần, “Người chết tội nghiệt tan, Nhu nhi đã sớm qua đời, ta cũng là người chẳng còn sống được bao lâu. Người sống đến từng này tuổi chẳng lẽ còn không nhìn rõ sự đời? Ta sẽ không tìm ngươi trả thù, chỉ cần ngươi cam đoan với ta, từ nay về sau không làm hại Trường Nhạc cùng Tưởng gia, ta cũng sẽ cam đoan với ngươi, ngươi có thể an ổn làm Huyện chủ, mãi cho đến khi ngươi chết mới thôi. Nhưng nếu ngươi không chịu đáp ứng, như vậy dốc hết lực lượng toàn bộ Tưởng gia chúng ta cũng sẽ không để cho ngươi sống tốt!”

Lí Vị Ương cười: “Ngoại tổ mẫu, từ đầu đến cuối, không phải ta chủ động khiêu khích.”

Phu nhân Quốc công cười lạnh một tiếng, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến vấn đề này: “Ngươi chỉ cần nói, đáp ứng hay không đáp ứng!”

Vẫn cứng đầu trước sau như một! Lí Vị Ương khẽ cười: “Vị Ương tất nhiên không có lý do không đáp ứng.” Nhưng mà Lí Trường Nhạc làm được sao? Trong mắt nàng ta, rõ ràng cất giấu oán hận vô hạn, thù máu đã kết, sao có thể dễ dàng hoá giải?

Lúc này phu nhân Quốc công mới cười rộ lên, ấm áp như gió xuân: “Ngươi chung quy mới mười lăm tuổi, nếu quá cố chấp cũng không phải chuyện tốt, như vậy là ổn nhất.” Nói xong, bà đứng lên, “Từ nay về sau, hy vọng hai con hoà thuận chung sống, ta cũng có thể yên tâm.” Sau đó bà nhìn thoáng qua mâm đựng trái cây sơn son trên bàn, “Bây giờ, giúp ta lấy mứt táo trên bàn lại đây.” Phân phó như thể coi nàng thành cháu ngoại của mình, thân thiết mà hiền hoà, nếu đổi lại người khác, vừa mới hoá giải hiềm khích lúc trước, nhất định sẽ khẩn cấp biểu đạt tấm lòng, nhưng mà Lí Vị Ương lại chỉ nhướng mày, không hề động đậy.

Tưởng Nguyệt Lan đẩy nhẹ Lí Vị Ương hoàn toàn không nhúc nhích: “Còn không mau đi, lão phu nhân đã tha thứ cho con rồi!” Nhưng mà Lí Vị Ương cũng chỉ quay mặt làm ngơ, Tưởng Nguyệt Lan hơi sốt ruột, tự mình cầm mâm trái cây đặt vào tay nàng: “Đi đi, từ nay về sau chúng ta không cần phải lo lắng sợ hãi nữa, người một nhà an ổn sống qua ngày không đáng mừng sao?”

An ổn sống qua ngày? Một cảnh tượng thật tốt đẹp, Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Lí Trường Nhạc, mỉm cười: “Hy vọng như thế đi.”

Phu nhân Quốc công để nha đầu mặc xiêm y vào, được đỡ tay chậm rãi đi tới, dáng vẻ từng bước khó nhọc, sau đó bà cầm lấy một miếng mứt táo trong mâm trái cây Lí Vị Ương cầm bỏ vào miệng, chỉ cắn một miếng rồi buông xuống, thở dài: “Ta từng này tuổi, ăn cái gì cũng chẳng thấy có hương vị!” Nói xong không hề liếc mắt nhìn Lí Vị Ương nữa, lập tức ra ngoài.

Bên trên đại sảnh, tân khách tập hợp, Thái tử tươi cười đầy mặt tặng thọ lễ cho phu nhân Quốc công, phu nhân Quốc công đưa tay chạm lên cuốn hoạ kia, dáng vẻ như tiếc nuối mười phần, Thái tử cười nói: “Đây là tác phẩm của đại sư tiền triều, tổng cộng có một nghìn lẻ chữ Thọ, mong lão phu nhân phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn—— “

Phu nhân Quốc công không nói gì, chỉ đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt dường như có một tia bi thương, cuối cùng thân thể rung mạnh, phun ra máu.

Toàn bộ phun lên mặt Thái tử, không lệch chút nào.

Lí Trường Nhạc bên cạnh kinh hoảng: “Ngoại tổ mẫu! Ngoại tổ mẫu người làm sao vậy?”

Phu nhân Quốc công ngã ngửa về phía sau, lâm vào hôn mê. Mà Thái tử bên kia máu tươi đầy mặt bị doạ không biết hồn bay đến nơi nào ——

Một màn này làm tất cả mở to hai mắt, trong khoảnh khắc, mọi thứ như đông cứng.

—— Lời tác giả ——

Biên tập: Ta thấy nửa đêm hôm qua ngươi vẫn còn online, thật vui mừng, ngươi rốt cuộc cũng biết nỗ lực gõ chữ…

Tiểu Tần: (⊙o⊙)

Biên tập: Chẳng lẽ ngươi không phải đang gõ chữ?

Tiểu Tần: Ta xuất quỷ nhập thần trà trộn tất cả các loại phim điện ảnh tìm kiếm tình tiết sáng tác…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Thứ nữ hoàng hậu
  • Đại Oản Hương Thái
Phần 3 END
Thứ nữ là Thái tử
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 3 END
Thứ Nữ
  • Bất Du Vịnh Tiểu Ngư
chap-196

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom