Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Tất cả mọi người đều sửng sốt, lập tức ngưng mắt nhìn, thấy một nam tử trẻ tuổi xuất hiện bên ngoài cửa.
Trong mắt hắn toả ra ánh sáng u tĩnh lại sáng tỏ như ánh trăng rằm, đứng từ xa đã để lộ sự trong trẻo nhưng lại lùng, ngăn cách hắn với trần thế bên ngoài, đến mức làm người khác gần như không thể mở mắt ra. Vạt áo trắng thuần điểm xuyến hoa văn lưu động màu bạc, khéo léo vô cùng, tinh mỹ tuyệt luân.
Đơn giản như thế, mộc mạc như thế, lại rung động lòng người như thế.
Thất hoàng tử Thác Bạt Ngọc, Lí Vị Ương nhíu mày, ngay cả hắn cũng đến…
Thác Bạt Ngọc vừa bước vào cửa, đã nhìn thẳng Lí Vị Ương, có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng dùng mưu kế hãm hại đám người kia, biểu hiện diễn kịch khoa trương làm hắn thấy buồn cười, cho nên lúc này, hắn cũng dễ dàng nhận ra nàng giữa một đám thiếu nữ mặc hoa phục.
Tuy rằng thay bằng quần áo xinh đẹp, khuôn mặt sạch sẽ, còn mang vẻ tươi cười xã giao dối trá, mà hắn liếc mắt đã nhận ra, nàng chính là tiểu nữ hài cố ý thả heo chạy, sau đó khóc lớn nháo loạn bên giếng, còn cố ý tránh tầm mắt hắn ở lán trà.
Nhưng mà, hôm nay nhìn nàng, so với lúc trước xinh đẹp hơn rất nhiều.
Quả nhiên, người đẹp vì lụa, bờ môi Thác Bạt Ngọc khẽ nhếch lên, nhìn các thiên kim tiểu thư đang tròn mắt. Vị Thất Hoàng tử này, là mỹ nam tử có tiếng trong hoàng thất, đương nhiên, hắn cũng có tiếng là người đạm mạc. (lạnh nhạt, hờ hững, lạnh lùng)
Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân cười nói: “Thất đệ.”
Tươi cười trên mặt Thác Bạt Ngọc thật nhạt: “Tam ca.”
Hai vị hoàng tử tuấn mỹ của hoàng thất đứng chung một chỗ, khung cảnh này đúng là cảnh đẹp ý vui, Lí Vị Ương mỉm cười, ai có thể ngờ rằng, hai người kia chính là tử địch cả đời, huynh đệ trong hoàng thất, cuối cùng không thể tránh khỏi tranh đấu lẫn nhau. Ngẫm lại, lúc trước bản thân một lòng suy nghĩ cho Thác Bạt Chân, luôn coi Thác Bạt Ngọc như là kẻ địch. Hiện tại, cảm giác này đã thay đổi.
So với việc để Thác Bạt Chân lên ngôi vị Hoàng đế, Lí Vị Ương tình nguyện để người chiến thắng sau cùng là Thác Bạt Ngọc.
Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ hiển nhiên bị bất ngờ: “Sao hôm nay Thất đệ cũng đến vậy.”
Tầm mắt Thác Bạt Ngọc như có như không đảo qua chỗ Lí Vị Ương: “Thừa tướng thiết yến cho ái nữ, đệ tất nhiên phải đến ăn mừng rồi.”
Thật ra, hắn vốn đang ở trong cung mẫu phi, nghe người vô tình nhắc tới chuyện bệ hạ mới phong một Huyện chủ, mà nàng ta lại là Lí Vị Ương nữ nhi thứ xuất của Lí Tiêu Nhiên, cung nữ còn thần bí nói đến lời đồn rằng vị Tam tiểu thư này, lớn lên ở một thôn nhỏ cách Bình thành không xa.
Nghe tới địa danh kia, trong đầu Thác Bạt Ngọc không hiểu sao lại nhớ tới đôi mắt trắng đen rõ ràng đó. Ra khỏi cung, chờ đến lúc nhận ra, thì bản thân đã lệnh cho xe ngựa đến trước cửa phủ Thừa tướng rồi.
Theo trực giác, nha đầu nhìn thấy ở lán trà kia, nhất định là Lí Vị Ương. Cho nên, hắn muốn đến xác nhận, sự suy đoán của mình là chính xác hay không.
Lí Tiêu Nhiên nét mắt tươi tắn, ông chỉ đưa thiệp mời đến, ai ngờ bỗng chốc mời được ba vị quý nhân, đủ để thể hiện địa vị trong triều của ông quan trọng đến mức nào… Trên mặt mang vẻ tươi cười, giơ ly rượu nói: “Đa tạ ba vị Hoàng tử đã quang lâm, vi thần xin cạn chén trước.”
Bởi vì Thất Hoàng tử đột nhiên xuất hiện, hơn nữa chủ nhân yến tiệc rất hứng trí, các tân khách cũng vui vẻ hẳn lên, thay nhau nâng ly rượu uống.
Thác Bạt Chân đứng lên, nói: “Thừa tướng, Thái tử điện hạ có việc không thể tự mình đến, nhờ ta đem đến một lễ vật.”
Lí Tiêu Nhiên cười: “Thái tử điện hạ đúng là rất có tâm.”
Thác Bạt Chân sai người mở một cái tráp bọc gấm, bên trong có chứa thứ gì đó. Mọi người lập tức tán thưởng, hoá ra trong tráp là một con khổng tước vàng rất xinh đẹp, lông khổng tước đều dùng tơ vàng mảnh như lông ghép vào, rung rung trước gió, đôi mắt là những viên ngọc lục bảo to bằng gạt gạo, dưới ánh nến toả ra ánh sáng mờ ảo, đuôi khổng tước càng được khảm đầy đá quý bảo thạch ngũ sắc, xảo diệu tỉ mẩn, ghép lại với nhau như toả ra sắc cầu vồng, đúng là hiếm có trên đời.
Lễ vật như vậy, xem ra vô cùng quý giá, đủ để thấy được Thái tử có coi trọng vị Huyện chủ này, không, hoặc là, có để ý đến chuyện Lí Vị Ương được sắc phong.
Trên mặt Lí Vị Ương mang nụ cười đúng mực, nhận lấy tráp gấm.
Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, mơ hồ thấy bờ môi nàng hiện ra sự trào phúng, nhưng mà sự trào phúng đó như ẩn như hiện, rất nhanh đã biến mất.
Lúc này, Lí Mẫn Đức thở hổn hển chạy vào, ánh mắt xinh đẹp nhìn khắp mọi nơi, khoảnh khắc nhìn thấy Lí Vị Ương, rốt cuộc mới thả lỏng toàn thân, bước nhanh đến cạnh nàng. Lúc nhìn thấy Thác Bạt Chân đứng cách Lí Vị Ương không xa, thì ánh mắt Lí Mẫn Đức hơi lạnh lại, sau đó nhìn thẳng Thác Bạt Chân.
Thác Bạt Chân thấy có ánh mắt kỳ quái đang nhìn chằm chằm mình, theo cảm giác quay sang, nhìn thấy một tiểu thiếu niên dáng vẻ xinh đẹp đến kỳ lạ, đang đứng nơi đó.
Hắn là —— vị tiểu thiếu gia được Tam phòng nhận nuôi, Thác Bạt Chân vốn không đặt một tiểu hài tử trong lòng, nhưng bất giác, lại nhìn đứa nhỏ này thêm vài lần. Ngoại trừ vẻ ngoài đặc biệt xuất chúng ra, trong đôi mắt hồn nhiên của đứa nhỏ này phảng phất như mang theo sự thù địch được che giấu.
Thù địch? Thù địch với mình sao? Hình như mình chưa từng đắc tội nó mà.
Định xem nhẹ ánh mắt của thiếu niên, hắn cho rằng mình có thể làm được, nhưng mà ánh mắt của Lí Mẫn Đức thật sự rất kỳ quái, làm hắn bất giác cảm thấy cả người không thoải mái. Theo bản năng tránh khỏi tầm mắt đứa nhỏ, xoay người về chỗ ngồi của mình. Thật lâu sau, hắn mới cảm thấy ánh mắt làm mình không thoải mái kia dời đi.
Lí Vị Ương nhìn thấy trên trán Lí Mẫn Đức có mồ hôi, kỳ quái nói: “Đệ làm sao vậy? Mồ hôi đầy đầu?”
Trong mắt Lí Mẫn Đức hiện ra một tia khác thường: “Không có gì, vừa rồi ta đến hoa viên tìm tỷ, lại không tìm thấy.”
Ánh mắt Lí Vị Ương dừng trên vạt áo choàng dệt kim của Mẫn Đức, nơi đó lại có một vết bẩn nhỏ, hơi lo lắng: “Té ngã sao?”
Lí Mẫn Đức tươi cười thật hồn nhiên: “Không có.” Cùng lúc đó, trong mắt hắn như có sương mù bao phủ, cực kỳ không tương xứng với tuổi của hắn.
Lí Vị Ương càng cảm thấy kỳ quái, nàng chưa bao giờ nhìn thấy đứa nhỏ này lộ ra vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ hắn vừa mới nghe được chuyện gì, mà cho dù như thế, thì vết bẩn này từ đâu mà có.
“Mẫn Đức.” Nàng nhẹ giọng nói.
Đường môi Lí Mẫn Đức tuyệt đẹp, khoé miệng khẽ mím, lúc không cười, lại mờ mờ có sự tàn ác kỳ lạ: “Tam tỷ, vừa rồi ta gặp phải một người rất quái lại —— “
Người rất quái lạ? Lí Vị Ương kỳ quái khi thấy hắn dùng từ như vậy, vừa định hỏi kỹ hơn, thì Lí Mẫn Đức đã chuyển đề tài, ánh mắt trong suốt nâng chén canh hoa lê lên: “Không nói chuyện này nữa, tỷ nếm thử xem, ăn ngon lắm.”
Lí Vị Ương nghĩ còn có chính sự phải làm, cho nên yên lặng không nói nữa.
Lúc này, Tam phu nhân đúng lúc thoáng nhìn về phía Lí Vị Ương, hai người nhìn nhau cười, cực kỳ ăn ý.
Qua thời gian một ly trà, đột nhiên có tiếng kêu chói tai vang lên, làm tất cả mọi người sợ ngây người.
Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên trầm xuống, vừa định phân phó người đi xem có chuyện gì phát sinh, thì nhìn thấy Đại tiểu thư Uông gia quan Ngự sử sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu chạy từ bên ngoài vào, cả người dựa vào nha đầu, như sắp té xỉu đến nơi.
Đại phu nhân vừa nhìn thấy, lập tức nhíu mày nói: “Uông tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Uông tiểu thư á một tiếng, cả người run rẩy, sau đó sắc mặt trắng bệch, run run nói không ra lời.
Uông phu nhân đứng lên, bà vốn chỉ là kế thất (vợ kế), thấy nữ nhi không thân sinh nháo loạn yến hội, lạnh lùng nói: “Thân là tiểu thư đại gia, một chút quy củ cũng không có, còn không mau nâng lui xuống!”
Đúng lúc này, Uông tiểu thư đột nhiên lớn tiếng khóc gào: “Mẫu thân, không liên quan đến con, mà – mà là vừa rồi lúc con ra ngoài giải sầu, nhìn thấy… nhìn thấy trên cây mai kia treo một người chết!”
—— Lời ngoài truyện ——
Ta nhìn thấy trái tim hừng hực lửa nóng của mọi người, ha ha ha
______________________________________
Thanh Mai: Hì hì, nhìn nhầm lịch nên post hơi muộn, cứ tưởng ngày mai mới bắt đâu, ngại quá:”)
Trong mắt hắn toả ra ánh sáng u tĩnh lại sáng tỏ như ánh trăng rằm, đứng từ xa đã để lộ sự trong trẻo nhưng lại lùng, ngăn cách hắn với trần thế bên ngoài, đến mức làm người khác gần như không thể mở mắt ra. Vạt áo trắng thuần điểm xuyến hoa văn lưu động màu bạc, khéo léo vô cùng, tinh mỹ tuyệt luân.
Đơn giản như thế, mộc mạc như thế, lại rung động lòng người như thế.
Thất hoàng tử Thác Bạt Ngọc, Lí Vị Ương nhíu mày, ngay cả hắn cũng đến…
Thác Bạt Ngọc vừa bước vào cửa, đã nhìn thẳng Lí Vị Ương, có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng dùng mưu kế hãm hại đám người kia, biểu hiện diễn kịch khoa trương làm hắn thấy buồn cười, cho nên lúc này, hắn cũng dễ dàng nhận ra nàng giữa một đám thiếu nữ mặc hoa phục.
Tuy rằng thay bằng quần áo xinh đẹp, khuôn mặt sạch sẽ, còn mang vẻ tươi cười xã giao dối trá, mà hắn liếc mắt đã nhận ra, nàng chính là tiểu nữ hài cố ý thả heo chạy, sau đó khóc lớn nháo loạn bên giếng, còn cố ý tránh tầm mắt hắn ở lán trà.
Nhưng mà, hôm nay nhìn nàng, so với lúc trước xinh đẹp hơn rất nhiều.
Quả nhiên, người đẹp vì lụa, bờ môi Thác Bạt Ngọc khẽ nhếch lên, nhìn các thiên kim tiểu thư đang tròn mắt. Vị Thất Hoàng tử này, là mỹ nam tử có tiếng trong hoàng thất, đương nhiên, hắn cũng có tiếng là người đạm mạc. (lạnh nhạt, hờ hững, lạnh lùng)
Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân cười nói: “Thất đệ.”
Tươi cười trên mặt Thác Bạt Ngọc thật nhạt: “Tam ca.”
Hai vị hoàng tử tuấn mỹ của hoàng thất đứng chung một chỗ, khung cảnh này đúng là cảnh đẹp ý vui, Lí Vị Ương mỉm cười, ai có thể ngờ rằng, hai người kia chính là tử địch cả đời, huynh đệ trong hoàng thất, cuối cùng không thể tránh khỏi tranh đấu lẫn nhau. Ngẫm lại, lúc trước bản thân một lòng suy nghĩ cho Thác Bạt Chân, luôn coi Thác Bạt Ngọc như là kẻ địch. Hiện tại, cảm giác này đã thay đổi.
So với việc để Thác Bạt Chân lên ngôi vị Hoàng đế, Lí Vị Ương tình nguyện để người chiến thắng sau cùng là Thác Bạt Ngọc.
Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ hiển nhiên bị bất ngờ: “Sao hôm nay Thất đệ cũng đến vậy.”
Tầm mắt Thác Bạt Ngọc như có như không đảo qua chỗ Lí Vị Ương: “Thừa tướng thiết yến cho ái nữ, đệ tất nhiên phải đến ăn mừng rồi.”
Thật ra, hắn vốn đang ở trong cung mẫu phi, nghe người vô tình nhắc tới chuyện bệ hạ mới phong một Huyện chủ, mà nàng ta lại là Lí Vị Ương nữ nhi thứ xuất của Lí Tiêu Nhiên, cung nữ còn thần bí nói đến lời đồn rằng vị Tam tiểu thư này, lớn lên ở một thôn nhỏ cách Bình thành không xa.
Nghe tới địa danh kia, trong đầu Thác Bạt Ngọc không hiểu sao lại nhớ tới đôi mắt trắng đen rõ ràng đó. Ra khỏi cung, chờ đến lúc nhận ra, thì bản thân đã lệnh cho xe ngựa đến trước cửa phủ Thừa tướng rồi.
Theo trực giác, nha đầu nhìn thấy ở lán trà kia, nhất định là Lí Vị Ương. Cho nên, hắn muốn đến xác nhận, sự suy đoán của mình là chính xác hay không.
Lí Tiêu Nhiên nét mắt tươi tắn, ông chỉ đưa thiệp mời đến, ai ngờ bỗng chốc mời được ba vị quý nhân, đủ để thể hiện địa vị trong triều của ông quan trọng đến mức nào… Trên mặt mang vẻ tươi cười, giơ ly rượu nói: “Đa tạ ba vị Hoàng tử đã quang lâm, vi thần xin cạn chén trước.”
Bởi vì Thất Hoàng tử đột nhiên xuất hiện, hơn nữa chủ nhân yến tiệc rất hứng trí, các tân khách cũng vui vẻ hẳn lên, thay nhau nâng ly rượu uống.
Thác Bạt Chân đứng lên, nói: “Thừa tướng, Thái tử điện hạ có việc không thể tự mình đến, nhờ ta đem đến một lễ vật.”
Lí Tiêu Nhiên cười: “Thái tử điện hạ đúng là rất có tâm.”
Thác Bạt Chân sai người mở một cái tráp bọc gấm, bên trong có chứa thứ gì đó. Mọi người lập tức tán thưởng, hoá ra trong tráp là một con khổng tước vàng rất xinh đẹp, lông khổng tước đều dùng tơ vàng mảnh như lông ghép vào, rung rung trước gió, đôi mắt là những viên ngọc lục bảo to bằng gạt gạo, dưới ánh nến toả ra ánh sáng mờ ảo, đuôi khổng tước càng được khảm đầy đá quý bảo thạch ngũ sắc, xảo diệu tỉ mẩn, ghép lại với nhau như toả ra sắc cầu vồng, đúng là hiếm có trên đời.
Lễ vật như vậy, xem ra vô cùng quý giá, đủ để thấy được Thái tử có coi trọng vị Huyện chủ này, không, hoặc là, có để ý đến chuyện Lí Vị Ương được sắc phong.
Trên mặt Lí Vị Ương mang nụ cười đúng mực, nhận lấy tráp gấm.
Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, mơ hồ thấy bờ môi nàng hiện ra sự trào phúng, nhưng mà sự trào phúng đó như ẩn như hiện, rất nhanh đã biến mất.
Lúc này, Lí Mẫn Đức thở hổn hển chạy vào, ánh mắt xinh đẹp nhìn khắp mọi nơi, khoảnh khắc nhìn thấy Lí Vị Ương, rốt cuộc mới thả lỏng toàn thân, bước nhanh đến cạnh nàng. Lúc nhìn thấy Thác Bạt Chân đứng cách Lí Vị Ương không xa, thì ánh mắt Lí Mẫn Đức hơi lạnh lại, sau đó nhìn thẳng Thác Bạt Chân.
Thác Bạt Chân thấy có ánh mắt kỳ quái đang nhìn chằm chằm mình, theo cảm giác quay sang, nhìn thấy một tiểu thiếu niên dáng vẻ xinh đẹp đến kỳ lạ, đang đứng nơi đó.
Hắn là —— vị tiểu thiếu gia được Tam phòng nhận nuôi, Thác Bạt Chân vốn không đặt một tiểu hài tử trong lòng, nhưng bất giác, lại nhìn đứa nhỏ này thêm vài lần. Ngoại trừ vẻ ngoài đặc biệt xuất chúng ra, trong đôi mắt hồn nhiên của đứa nhỏ này phảng phất như mang theo sự thù địch được che giấu.
Thù địch? Thù địch với mình sao? Hình như mình chưa từng đắc tội nó mà.
Định xem nhẹ ánh mắt của thiếu niên, hắn cho rằng mình có thể làm được, nhưng mà ánh mắt của Lí Mẫn Đức thật sự rất kỳ quái, làm hắn bất giác cảm thấy cả người không thoải mái. Theo bản năng tránh khỏi tầm mắt đứa nhỏ, xoay người về chỗ ngồi của mình. Thật lâu sau, hắn mới cảm thấy ánh mắt làm mình không thoải mái kia dời đi.
Lí Vị Ương nhìn thấy trên trán Lí Mẫn Đức có mồ hôi, kỳ quái nói: “Đệ làm sao vậy? Mồ hôi đầy đầu?”
Trong mắt Lí Mẫn Đức hiện ra một tia khác thường: “Không có gì, vừa rồi ta đến hoa viên tìm tỷ, lại không tìm thấy.”
Ánh mắt Lí Vị Ương dừng trên vạt áo choàng dệt kim của Mẫn Đức, nơi đó lại có một vết bẩn nhỏ, hơi lo lắng: “Té ngã sao?”
Lí Mẫn Đức tươi cười thật hồn nhiên: “Không có.” Cùng lúc đó, trong mắt hắn như có sương mù bao phủ, cực kỳ không tương xứng với tuổi của hắn.
Lí Vị Ương càng cảm thấy kỳ quái, nàng chưa bao giờ nhìn thấy đứa nhỏ này lộ ra vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ hắn vừa mới nghe được chuyện gì, mà cho dù như thế, thì vết bẩn này từ đâu mà có.
“Mẫn Đức.” Nàng nhẹ giọng nói.
Đường môi Lí Mẫn Đức tuyệt đẹp, khoé miệng khẽ mím, lúc không cười, lại mờ mờ có sự tàn ác kỳ lạ: “Tam tỷ, vừa rồi ta gặp phải một người rất quái lại —— “
Người rất quái lạ? Lí Vị Ương kỳ quái khi thấy hắn dùng từ như vậy, vừa định hỏi kỹ hơn, thì Lí Mẫn Đức đã chuyển đề tài, ánh mắt trong suốt nâng chén canh hoa lê lên: “Không nói chuyện này nữa, tỷ nếm thử xem, ăn ngon lắm.”
Lí Vị Ương nghĩ còn có chính sự phải làm, cho nên yên lặng không nói nữa.
Lúc này, Tam phu nhân đúng lúc thoáng nhìn về phía Lí Vị Ương, hai người nhìn nhau cười, cực kỳ ăn ý.
Qua thời gian một ly trà, đột nhiên có tiếng kêu chói tai vang lên, làm tất cả mọi người sợ ngây người.
Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên trầm xuống, vừa định phân phó người đi xem có chuyện gì phát sinh, thì nhìn thấy Đại tiểu thư Uông gia quan Ngự sử sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu chạy từ bên ngoài vào, cả người dựa vào nha đầu, như sắp té xỉu đến nơi.
Đại phu nhân vừa nhìn thấy, lập tức nhíu mày nói: “Uông tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Uông tiểu thư á một tiếng, cả người run rẩy, sau đó sắc mặt trắng bệch, run run nói không ra lời.
Uông phu nhân đứng lên, bà vốn chỉ là kế thất (vợ kế), thấy nữ nhi không thân sinh nháo loạn yến hội, lạnh lùng nói: “Thân là tiểu thư đại gia, một chút quy củ cũng không có, còn không mau nâng lui xuống!”
Đúng lúc này, Uông tiểu thư đột nhiên lớn tiếng khóc gào: “Mẫu thân, không liên quan đến con, mà – mà là vừa rồi lúc con ra ngoài giải sầu, nhìn thấy… nhìn thấy trên cây mai kia treo một người chết!”
—— Lời ngoài truyện ——
Ta nhìn thấy trái tim hừng hực lửa nóng của mọi người, ha ha ha
______________________________________
Thanh Mai: Hì hì, nhìn nhầm lịch nên post hơi muộn, cứ tưởng ngày mai mới bắt đâu, ngại quá:”)
Bình luận facebook