Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Đến lúc kết thúc, mọi người vẫn còn say mê xuất thần, như thể âm nhạc tuyệt vời kia còn quanh quẩn bên tai họ. Lí Trường Nhạc mỉm cười đứng lên khom người, mọi người cuối cùng cũng tỉnh táo lại, bắt đầu chậc chậc tán thưởng, nhìn nàng ta với ánh mắt kinh ngạc cùng sùng bái.
Lí Trường Nhạc cười nói: “Phải đa tạ tiếng tiêu của Ngũ điện hạ đã hòa cùng.”
Thác Bạt Duệ nhìn Lí Trường Nhạc, trên mặt đầy vẻ say mê: “Ta chỉ góp thêm chút sức lực vào thôi.”
“Nhị vị không cần khiêm tốn, tiếng nhạc như vậy chỉ trên trời mới có, nhân gian hiếm khi nghe thấy! Hôm nay chúng ta đúng là đã được mở mang tầm mắt.”
“Đúng vậy đúng vậy, tiếng Phượng Đầu Hầu này rất dễ nghe, mà tiếng hát của Lí tiểu thư chỉ có ngọc vỡ núi Côn Sơn, nước mắt của hoa lan (những thứ vô cùng đẹp đẽ), mới có thể miễn cưỡng so sánh được, quả thực là quá mỹ diệu!”
Mọi người năm mồm bảy miệng, thậm chí vài vị công tử trẻ tuổi còn định ngâm thơ để ca ngợi Lí Trường Nhạc, Lí Trường Nhạc mỉm cười nhìn về phía Lí Vị Ương, trong ánh mắt lộ ra sự đắc ý. Cầm kỳ thi họa phổ thông, thiên kim nhà bình thường đều biết, không có gì đáng ngạc nhiên, nửa tháng nay, nàng tốn bao công sức học đánh Phượng Đầu Hầu từ Lâm cô, người vào phủ hát hí khúc, luyện tập đến mất ăn mất ngủ, chỉ để nổi tiếng ngay lúc này!
Ánh mắt Lí Vị Ương đối diện với Lí Trường Nhạc, bờ môi nàng hiện lên một nụ cười đáng yêu.
Lí Trường Nhạc không thấy được sự tức giận cùng xấu hổ mình mong muốn, nhíu mày, vừa định nói gì đó, thì giọng nói của Vĩnh Ninh Công chúa như một con dao lạnh băng bất chợt đâm vào bầu không khí vui vẻ này: “Ta tưởng là ai, hóa ra là nữ nhi Lí Thừa tướng hôm trước vừa mới được Hoàng thượng khoan thứ, nữ nhân có tội không ở nhà đóng cửa suy nghĩ, lại còn đi rêu rao khắp nơi, không biết kiểm điểm!”
Vừa nói dứt lời, sắc mặt mọi người đều biến đổi, tuy Vĩnh Ninh Công chúa từng trải qua nỗi đau để tang chồng, nhưng tính cách luôn trầm ổn hòa nhã, chưa bao giờ nghe thấy nàng ấy nói những lời khắc nghiệt như vậy.
Vĩnh Ninh hừ lạnh một tiếng: “Đại tiểu thư Lí gia giỏi đánh đàn như thế, thời gian luyện tập chắc chắn không ít. Toàn bộ thời gian đã dùng vào việc này, cho nên không có thời gian học nghĩa lý dân tình, khó trách đưa ra được chủ ý gây họa cho cả quốc gia cùng dân chúng.”
Mọi người sợ tới mức lặng ngắt như tờ, Lí Trường Nhạc thì giống như bị người khác tạt cho một gáo nước lạnh, mặt tái đi.
Ngũ Hoàng tử thấy giai nhân bị oan ức, vội vàng nói: “Lí tiểu thư chỉ là thiên kim khuê các, có thể suy nghĩ vì dân chúng thiên hạ đúng là hiếm thấy, phụ hoàng đã đáp ứng không trách tội rồi.”
Vĩnh Ninh Công chúa cười lạnh một tiếng: “Phụ hoàng vốn là người khoan dung, tha thứ cho nàng ta không có nghĩa là nàng ta thật sự vô tội, Lí tiểu thư tuổi còn nhỏ không hiểu quy củ thì thôi, sao ngay cả Lí phu nhân cũng không dạy nàng ta lễ nghĩa liêm sỉ.”
Lí Tiêu Nhiên thân là Thừa tướng, Đại phu nhân đi đến đâu cũng tỏa sáng vô hạn, chưa bao giờ bà nhận sự nhục nhã như vậy, lặng người, nói không nên lời.
Thác Bạt Duệ bất mãn: “Hoàng tỷ, chỉ ca hát đánh đàn thôi, liên quan gì đến lễ nghĩa liêm sỉ!”
Trong ánh mắt Vĩnh Ninh Công chúa xuất hiện một tia oán giận: “Cái gì mà mãi tương tư, chớ tương vong! Dâm từ diễm khúc đến mức này, nàng ta đường đường là thiên kim Thừa tướng cũng dám hát! Rõ ràng là đang trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết liêm sỉ!”
Lí Trường Nhạc vội vàng nói: “Công chúa, bài hát này chỉ mượn cảnh nói đến tình thôi, vừa rồi các vị tiểu thư khác cũng hát những bài tương tự…”
Ánh mắt Vĩnh Ninh càng lạnh lùng: “Ngươi còn dám giảo biện!”
Lí Trường Nhạc oan ức vô cùng, vừa rồi Nghiêm tiểu thư hát thì không lên tiếng, nàng vừa mới hát bài “Hoa khai kham chiết trực tu chiết”, hiện giờ tuy có nhiều nam nữ đơn phòng, nhưng hát như vậy trước mặt mọi người đúng là hơi ngại ngùng, nhưng lúc trước Tứ muội của Vĩnh Ninh Công chúa, Nhu Hinh Công chúa còn từng viết riêng một bài thơ tình gửi cho Phò mã tương lai thể hiện tình yêu. Theo cách nói của Công chúa, chẳng phải cũng biến thành diễm khúc dâm từ sao? Nghiêm tiểu thư len lén liếc mắt nhìn Công chúa, lại phát hiện sự tức giận của Công chúa chỉ nhằm vào Lí Trường Nhạc, không khỏi kinh ngạc.
Lí Trường Nhạc kêu khổ trong lòng: “Thần nữ không dám.”
Đại phu nhân vội nói: “Trường Nhạc không có ý mạo phạm Công chúa, mong Công chúa thứ tội!”
Thác Bạt Ngọc thở dài một tiếng, Lí Trường Nhạc đúng là không cẩn thận. Mẫu phi hắn Trương Đức phi từng kể, tình cảm giữa Vinh Ninh Công chúa cùng Phò mã rất tốt, hai người bọn họ từng nghe người khác đàn một loại nhạc khí Phượng Đầu Hầu đến từ Tây Vực, cực kỳ yêu thích, tự mình triệu kiến người đó đến, hơn nữa còn học tập tài nghệ đánh đàn, nhưng từ sau khi Phò mã chết, Công chúa tức cảnh sinh tình, chẳng những đập nát mười tám Phượng Đầu Hầu trong phủ, mà còn không bao giờ muốn nhìn thấy loại nhạc khí này nữa. Chuyện này là bí văn trong cung, cũng chỉ có hai ba người biết, ai cũng không dám nói ra ngoài, không ngờ hôm nay Lí Trường Nhạc lại dám đàn loại nhạc khí này trước mặt mọi người, chẳng phải tương đương với việc dùng dao đâm vào tim Vĩnh Ninh Công chúa sao?
Ánh mắt Thác Bạt Ngọc đảo qua mặt Lí Trường Nhạc, đột nhiên nở nụ cười. Vị đại mỹ nhân danh chấn Kinh đô này tất nhiên không biết nội tình, nhưng mà – hắn chuyển ánh mắt đến chỗ Lí Vị Ương, hắn cảm thấy, Lí Vị Ương khẳng định biết gì đó, hoặc là, mọi chuyện đều do nàng bày ra.
Lão phu nhân nhìn thấy Công chúa thây đổi sắc mặt, tuy cảm thấy Công chúa nói hơi quá đáng, nhưng cũng không định nói đỡ cho Lí Trường Nhạc – đứng dậy quát lớn: “Không nghe thấy lời Công chúa nói sao! Còn không mau lui xuống!”
Lí Trường Nhạc tức giận đến phát cuồng, nàng căn bản không biết mình đã làm sai chuyện gì chọc giận đến Công chúa, vừa rồi vẫn còn vui vẻ mà – Đại phu nhân thấy thế, âm thầm kêu khổ, vội vàng đứng dậy kéo nàng ta lại.
Ánh mắt lạnh băng của Vĩnh Ninh Công chúa dừng trên người Lí Trường Nhạc, vẫn chưa rời đi.
Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ muốn nói đỡ cho Lí Trường Nhạc, nhưng nhìn thấy ánh mắt hàm chứa oán giận của Hoàng tỷ, họa vô đơn chí, lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Lòng Lí Mẫn Phong nóng như lửa đốt khi nhìn cảnh này, định xông ra khỏi chỗ biện giải cho muội muội mình, nhưng chung quy không có lá gan đó.
Lí Mẫn Đức buồn cười, nhưng chỉ nhếch khóe môi thành nụ cười nhẹ, hắn là người rõ ràng chuyện này nhất, Tam tỷ cho người nhạc công kia một trăm lượng hoàng kim, cố ý bảo nàng ta bộc lộ tài năng trước mặt Lí Trường Nhạc, Tam tỷ đoán chắc Lí Trường Nhạc nhất định sẽ học tập tài nghệ từ người đó, chờ sau này trên những yến tiệc lớn sẽ công khai tỏa sáng, dù sao yến hội Vĩnh Ninh Công chúa tổ chức rất nhiều, đốm lửa này để lại, một ngày nào đó sẽ đốt tới người Lí Trường Nhạc. Nhưng mà – vì sao Tam tỷ biết bí mật của Công chúa?
Xảy ra chuyện này, không ai dám khích lệ Lí Trường Nhạc một câu, đầu tiên chọc giận Hoàng đế, rồi chọc giận Công chúa, tiền đồ tốt đẹp của tuyệt sắc giai nhân này, xem như hỏng rồi. Thử nghĩ xem, ai dám lấy một nữ tử đắc tội Hoàng gia đây? Cho dù nàng ta có bối cảnh hùng hậu, mỹ mạo xuất chúng, nhưng cưới nàng ta về, nói không chừng một hôm nào đấy Hoàng đế nhớ tới sai lầm của nàng ta, thì người cưới nàng ta cũng bị xui xẻo lây.
Đại phu nhân gần như bóp nát ly trà trong tay, bà càng nghĩ, càng không hiểu chuyện hôm nay rốt cuộc đã sai ở chỗ nào, rõ ràng mọi thứ đều hoàn mỹ – sao có thể biến thành như vậy!
Lí Trường Nhạc quay đầu thật mạnh, như rắn độc nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, nàng cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến Lí Vị Ương, nhất định là thế! Nhưng rốt cuộc có liên hệ gì, thì chính nàng cũng không hiểu được!
Lí Vị Ương ung dung cười, cũng khó trách mẹ con Đại phu nhân cáu giận, thú vui của vợ chồng Vĩnh Ninh Công chúa, sao có thể nói cho người ngoài biết? Chẳng cần nói bọn họ là người ngoài, ngay cả Hoàng đế cũng không biết, mà nàng biết được chuyện này, ít nhiều phải cám ơn Thác Bạt Chân. Hắn luôn suy nghĩ tìm mưu kế có được bí mật của mỗi cá nhân để đem ra lợi dụng, chính nhờ hắn ban tặng, mà Lí Vị Ương mới biết được rất nhiều chuyện vốn không nên biết.
Thác Bạt Chân nhìn thấy tình cảnh này, lắc đầu, Lí Trường Nhạc, đúng là hỏng đầu rồi, lại chọn ngay Phượng Đầu Hầu, đây chính là vết sẹo trong lòng Hoàng tỷ, nàng ta cũng dám chạm vào, đúng là không muốn sống! Đương nhiên lúc này, hắn chưa suy nghĩ sâu xa đến chỗ Lí Vị Ương.
Bầu không khí căng thẳng, Vĩnh Ninh Công chúa thở hổn hển xong, nhìn thấy tình trạng này, nhíu mày.
Thác Bạc Duệ mỉm cười nói: “Hoàng tỷ, còn một vị tiểu thư vẫn chưa biểu diễn.” Hắn hạ quyết tâm, Đại tiểu thư đã bị khiển trách, dứt khoát kéo Lí Vị Ương xuống hố!
Đại phu nhân lạnh lùng nhìn Lí Vị Ương: “Đúng vậy, Vị Ương cũng nên biểu diễn vì mọi người mới đúng.”
Vừa rồi Công chúa mới bị chọc giận, hiện tại ai dám đi lên nhận xui xẻo! Mọi người dùng ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa nhìn về phía Lí Vị Ương.
Lão phu nhân nhíu mày thật chặt, tuy Vị Ương thông minh, nhưng đã có các vị thiên kim mỗi người một tài năng trước đó, con bé có năng lực gì để đem ra biểu diễn? Hơn nữa hiện giờ Công chúa đang mất hứng, nhỡ như – bà mở miệng nói: “Công chúa, từ nhỏ Vị Ương lớn lên ở quê hương, cầm kỳ thi họa thật sự không am hiểu, chỉ sợ làm bẩn mắt người.”
Vừa rồi Vĩnh Ninh Công chúa nghiêm khắc trách cứ Đại tiểu thư Lí gia, sau khi lấy lại tinh tình thì cảm thấy hơi có lỗi với lão phu nhân, dù sao lão phu nhân là người đức cao vọng trọng, vừa rồi nàng nói lớn tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, hơi có vẻ không để ý đến thể diện của lão phu nhân, nàng lập tức nói: “Không sao, không ai trách cứ gì hết, để nàng ấy biểu diễn cho mọi người xem đi.”
Vĩnh Ninh đã suy nghĩ toàn vẹn, tuy nghe nói Lí Vị Ương lớn lên ở Bình thành, mà nơi đó cũng có ma ma giáo dưỡng, thiên kim tiểu thư tầm thường cũng học những thứ đó, chắc không đến mức cái gì cũng không biết, nhưng nàng làm sao ngờ được, lúc đó Lí Vị Ương không cần nói đến học cầm kỳ thi họa, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.
Lí Vị Ương chớp mắt, đứng lên nói: “Vị Ương lĩnh mệnh.”
Cầm kỳ thư họa đều cần phải bồi dưỡng từ nhỏ, các thiên kim tiểu thư ngồi đây không ai không phải là cao thủ ở phương diện này, kiếp trước bởi vì khiếm khuyết ở phương diện này, Lí Vị Ương đã bị không biết bao nhiêu người cười nhạo, lúc trước nàng bắt đầu học quá muộn, hơn nữa cầm kỹ cùng thư pháp đều rất khó học và lâu dài, cho nên nàng đi đường tắt học vũ đạo, trong vòng ba năm sau khi gả cho Thác Bạt Chân, để hắn được vui vẻ, nàng đã học không ít điệu vũ. Đương nhiên – so với các thiên kim tiểu thư học vũ đạo từ nhỏ, vẫn chênh lệch không ít. Cho dù nàng có nỗ lực, cũng không có khả năng bù lại được những năm tháng đã trôi qua.
Cho nên, không thể đi con đường tầm thường, phải dùng mưu kế, Lí Vị Ương nở nụ cười.
Vĩnh Ninh Công chúa nhìn Lí Vị Ương, cảm thấy ánh mắt của thiếu nữ này không giống với những nữ hài khác, như là nước giếng âm u dưới ánh trăng, cực kỳ lạnh mà thâm trầm, đáy mắt lại có cái gì đó lạnh như băng chặn lại, làm người khác không thể nhìn rõ.
“Vị Ương cần mượn người hai thứ, mong Công chúa nhận lời.” Giọng nói của Lí Vị Ương rất nhẹ, bộ dáng nghiêm trang.
Vĩnh Ninh Công chúa gật đầu, nói: “Đi đi.”
Nữ quan nghe Công chúa phân phó, đi xuống chuẩn bị cùng Lí Vị Ương. Đi qua hành lang gấp khúc, cho đến chỗ mọi người không nhìn thấy được, Lí Vị Ương mới khẽ cười nói: “Cô cô hãy chuẩn bị cho ta mấy thứ này.”
Nữ quan nghe nàng nói xong, trên mặt hiện ra sự nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng sai người đi làm.
Trên yến hội
Cao Mẫn cười lạnh: “Hừ, cố lộng huyền hư (cố tình ra vẻ cao siêu), cùng lắm là khiêu vũ thôi, có năng lực thể hiện cái gì hay ho chứ.”
Lí Trường Nhạc xanh mặt, hiện giờ nàng chỉ hận không thể kéo Lí Vị Ương ra, khẩn cấp muốn Lí Vị Ương bêu xấu trước mặt mọi người.
Thác Bạt Chân nhấc ly rượu, nói: “Thất đệ, nào, ta kính đệ một ly.”
Thác Bạt Ngọc mỉm cười: “Đa tạ.”
Ngũ Hoàng tử bên cạnh vẫn ngồi yên tại chỗ, tràn ngập thương tiếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Lí Trường Nhạc, ngay cả Bát Hoàng tử nói chuyện hắn cũng không nghe thấy. Bát Hoàng tử bướng bỉnh thấy huynh trưởng không thèm nhìn hắn, nhấp nhổm không ngồi yên, hận không thể chạy ra ngoài tìm người chơi đùa, ánh mắt thoáng nhìn thấy Lí Mẫn Đức xấp xỉ tuổi hắn, vội vàng chạy tới nói chuyện. Nhưng bất luận hắn nói gì, bộ dáng Lí Mẫn Đức vẫn luôn cung kính lại như không để ý đến, làm cho hắn vô cùng buồn bực.
Thấy Lí Mẫn Đức dung mạo xinh đẹp vô cùng, Bát Hoàng tử nhìn hắn nửa ngày, không nhịn được nói: “Ngươi chẳng lẽ là nữ hài tử.”
Lí Mẫn Đức thản nhiên buông mắt xuống: “Bát điện hạ, Mẫn Đức là nam tử.”
Bát Hoàng tử nghển cổ, vẻ mặt nghi ngờ.
Lúc này, trước mặt mọi người, hạ nhân nâng lên bình phong lớn màu trắng bằng giấy, Ngụy Quốc phu nhân cười nói: “Làm trò gì thế này, không phải nói là khiêu vũ sao? Đây là vẽ tranh cho mọi người xem?”
Trong mắt Vĩnh Ninh Công chúa, xuất hiện sự hiếu kỳ.
Mọi người cũng bắt đầu nghị luận.
Lí Vị Ương như không nghe thấy bất cứ điều gì, chỉ đi thay vũ y trắng thuần phủ Công chúa chuẩn bị cho, bước ra sau bình phong, bình phong quá to, mọi người chỉ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh yểu điệu, lại hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt Lí Vị Ương, bọn họ càng thấy tò mò hơn.
Toàn bộ hoa viên tĩnh lặng, yên ắng như không có người ở đây vậy.
Nhạc nổi lên, dùng điệu nhạc thanh bình tầm thường, tay áo Lí Vị Ương khẽ vung lên trên không trung, không chút hoang mang, cảm nhận tiết tấu bắt đầu chậm rãi múa, sau đó hai tay cầm lấy vạt áo, từ từ vung lên, thân mình xoay tròn, ống tay áo rộng lớn bay theo gió như rặng mây trên bầu trời, cổ chân còn có tiếng chuông leng keng dồn dập. Một cơn gió thổi qua, vô số cánh hoa rơi xuống phất qua tóc nàng, chạm đến tay áo nàng, cộng hưởng với tiết tấu giai điệu nhạc biến thành biển mây hoa thơm đẹp đẽ vô cùng. Giữa những cánh hoa, vòng eo nàng mềm mại như liễu, dần dần ngẩng đầu rồi lại cúi xuống, áo váy tung bay, mái tóc uốn lượn, kỹ thuật nhảy tinh tế mỹ miều thể hiện qua từng bước chân, trâm cài trên tóc va chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy, một lúc sau, cả người nhảy lên không trung, ống tay áo lay động, hai chân xoay tròn liên tiếp, toàn bộ vạt váy như đóa hoa bùng nở ra xung quanh, lả lướt thướt tha như nước chảy. Lúc này trời đã dần chuyển sang tối, cộng với cảnh sắc hoa viên cùng nhau tỏa sáng. Gió thổi đến, gợi lên các loại hoa đủ màu sắc, thơm hương đầy sức sống, nhẹ nhàng lay động, mọi người không nhìn thấy khuôn mặt nàng, chỉ nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh yểu điệu kia, giống như dải ngân hà trên trời cao bị bắn trúng, rơi xuống mặt đất, ánh lên phía trên bình phong.
Mọi người nhìn đến ngây người, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy phương thức khiêu vũ như thế này. Thường ngày nhìn quá rõ ràng, lại cảm thấy bình thường, nhưng hiện giờ chỉ nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, chiếu lên trên bình phong, tôn lên dáng người ảo diệu, làm người ta phải suy nghĩ mường tượng.
Công chúa nở nụ cười: “Đúng là một đứa nhỏ thông minh.”
Lí Trường Nhạc nhẹ nhàng xùy một tiếng, hừ, Lí Vị Ương đúng là biết dùng mưu kế, tự hiểu bản thân vũ đạo tầm thường, nên dùng phương thức múa qua bóng chiếu để biểu diễn, dùng biện pháp mới mẻ che lấp đi kỹ thuật nhảy bình thường.
Đúng lúc này, đột nhiên Bát Hoàng tử bật dậy, đôi mắt to tròn mở lớn, kinh ngạc hô: “Mọi người xem!”
Mọi người tập trung nhìn, thấy chính giữa bình phong tuyết trắng bỗng dưng có một điểm đen, sau đó, hóa thành ba nụ hoa, nhạc khúc nhanh hơn một chút, nụ hoa tiếp theo càng lúc càng lớn hơn. Làm người khác ngạc nhiên nhất là, theo sự chuyển động cổ tay Lí Vị Ương, nụ hoa vừa mới vẽ ra, tựa như vừa tỉnh lại từ giấc ngủ say, từ từ nở rộng ra bên ngoài, nở tiếp nở tiếp, cho đến khi hoàn toàn nở rộ… Một quá trình nở hoa như vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nhanh chóng hoàn thành.
Phảng phất như đám mây nhảy múa trên trời cao; Phảng phất như giọt sương ngưng tụ thành nước mắt;
Phảng phất như chim ưng phi ra khỏi rừng cây rộng lớn; Phảng phất như con thỏ nhỏ chạy thoát khỏi chiếc lồng chắc chắn.
Vũ đạo của Lí Vị Ương nhẹ nhàng, uyển chuyển, lả lướt, theo điệu vũ của nàng, hoa lớn hoa nhỏ, cánh hoa đan xen, cánh hoa khép hờ e ấp, đủ loại hoa đồng loạt nở trên bình phong tuyết trắng. Giữa những bông hoa, bóng người sau bình phong còn đang linh động múa. Nhạc khúc càng nhanh hơn, hoa nở ra trên bình phong càng nhanh, càng nhiều, càng nhiệt tình, càng tràn đầy.
Bát Hoàng tử chậm rãi đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà đỏ bừng, hai tay vỗ mạnh vào nhau: “Đẹp quá đẹp quá! Biểu diễn này là đẹp nhất! Ai da, so với đám đồ bỏ vừa rồi đúng là đẹp hơn nhiều!”
Mọi người đều không ngừng cảm thán, không nói nên lời trước cảnh tượng như kỳ tích này. Vũ đạo không phải tuyệt thế vô song, kỹ xảo vẽ tranh cũng không quá cao siêu, nhưng vừa múa vừa vẽ tranh, khó nhất chính là sự phối hợp giữa hai động tác, mỗi một bước nhảy phải phối hợp một bông hoa thủy mặc nở rộ, mỗi một tiết tấu đều kết hợp chặt chẽ với hội họa, hoa tươi nở rộ, múa giữa những bông hoa, Lí Vị Ương, đúng là tâm tư linh hoạt!
Vĩnh Ninh Công chúa nhìn không chớp mắt, cuối cùng cười rộ lên, nàng khẽ gật đầu, nói: “Đứa nhỏ này, đúng là rất thông minh.”
Vũ khúc kết thúc, trên bình phong tràn đầy hoa tươi nở rộ, cùng cảnh sắc trăm hoa đua nở của hoa viên hợp lại càng tăng thêm vẻ phong tình, Lí Vị Ương thở sâu một hơi, từ bình phong chậm rãi đi ra, lúc này mọi người mới phát hiện, tay áo nàng đã sớm bị mực nước nhiễm đen, nhưng coi như không có chuyện gì, nàng cười đi lên hành lễ với Công chúa.
Vĩnh Ninh Công chúa mỉm cười, nói: “Ngươi có được tâm tư tuyệt hảo thế này, trách sao phụ hoàng cũng rất thích ngươi. Đây là điệu vũ gì?”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lí Vị Ương chớp chớp, cười nói: “Hồi bẩm Công chúa, đây là Thủy mặc vũ.”
Thủy mặc vũ, Vĩnh Ninh Công chúa gật đầu: “Tên rất tương xứng.” Nói xong, nàng vẫy tay, nữ quan bên cạnh đem một cái khay qua, Lí Vị Ương nhận lấy, là một túi gấm chứa đầy châu bảo, Lí Vị Ương tươi cười cảm tạ ân điển, trở lại vị trí của mình, lại nhìn thấy vẻ mặt Lí Trường Nhạc oán hận nhìn nàng, Lí Vị Ương không thèm để ý, mỉm cười ngọt ngào với nàng ta, rồi ngồi xuống.
Ngũ Hoàng tử nghẹn họng nhìn trân trối, gần như không nói được một câu.
Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân lại nở nụ cười, hắn biết Lí Vị Ương nhất định sẽ không làm người khác thất vọng, con người nàng, đúng là thông minh hơn nhiều so với Lí Trường Nhạc. Luận vũ đạo, Lí Vị Ương không bằng Lí tiểu thư nhà Lại bộ Thượng thư, luận thư pháp, nàng kém Tiết Ngưng Yên tài nữ Kinh đô, đã không thể so sánh, thì phải dùng trí, màn biểu diễn hôm nay, là kết hợp giữa vũ đạo phổ thông nguyên bản cùng với hội họa, dùng biện pháp mới mẻ thể hiện ra ngoài, đương nhiên sẽ tạo cảm giác rung động với người khác, vượt xa Lí Trường Nhạc vừa rồi, Lí Vị Ương coi như một lần múa thành danh!
Thác Bạt Ngọc tiếp tục nâng chén cùng người bên cạnh, tươi cười trên mặt càng sâu.
Cạch một tiếng, móng tay ngón trỏ bên phải của Đại phu nhân đã nứt ra một nửa, tiếng động này rất nhỏ, không ai nghe thấy, bởi vì giờ phút này, trên mặt Đại phu nhân tràn đầy tươi cười vui mừng, như thể nhận được vinh quang, các phu nhân bên cạnh đều đi tới chúc mừng.
“Ai da, vị Huyện chủ nhà phu nhân, chẳng những dung mạo đáng yêu, lại thông minh, nhảy múa đẹp, thư pháp cũng giỏi, điệu múa tinh xảo đến mức này, chúng ta chưa bao giờ được thấy qua!”
“Đúng vậy đúng vậy, ít nhiều cũng nhờ có Lí phu nhân dạy bảo!”
“Đúng là rất giỏi, tuổi còn nhỏ, mà không bị luống cuống chút nào, điệu vũ này đúng là giúp mọi người được mở rộng tầm mắt!”
Tươi cười trên mặt Đại phu nhân cứng đờ, lòng bàn tay dưới tay áo đã bị đâm chảy máu, Lí Vị Ương, tiểu tiện nhân này, hôm nay lại nổi bật như vậy, đúng là làm người khác không thể chịu nổi!
Từ hôm đó trở đi, Kinh đô bắt đầu lưu hành loại múa thể hiện tài nghệ sau bình phong, sau này cũng có phi tử trong cung muốn lấy lòng Hoàng đế, mặc đồ diễm lệ tỏa sáng, đứng sau bình phong mỏng manh bắt đầu múa, rồi được Hoàng đế sủng ái, trong cung còn như thế, dân gian càng truyền lưu rầm rộ, sau này còn phát triển thành nơi nào có nhảy múa, nơi đó có Thủy mặc vũ, tên của Lí Vị Ương, cũng được truyền bá theo Thủy Mặc vũ, rất nhanh đã truyền khắp các ngõ ngách ở Đại Lịch. Đương nhiên, đây là chuyện sau này, hiện tại Lí Vị Ương hoàn toàn không ngờ đến, nàng chỉ muốn thuận lợi vượt qua cửa ải trước mắt, để mọi người có ấn tượng thật sâu, rằng Lí Vị Ương không phải không có tài hoa, mà chỉ không muốn để lộ trước mặt người khác mà thôi.
Các thiếu nữ đều đã thể hiện tài nghệ của mình, lập tức có người đứng lên nói: “Công chúa điện hạ, không nên chỉ để các tiểu thư biểu diễn.”
Vĩnh Ninh Công chúa cũng biết, rất nhiều người tới tham dự yến hội này để chọn trạch tế hoặc chọn nàng dâu, đây trở thành yên hội thân cận, cho nên nàng cười nói: “Ngũ đệ, nghe nói phụ hoàng mới ban thưởng cho đệ một cây Huyền cung, có thể lấy ra cho mọi người xem không?”
Vừa rồi Thác Bạt Duệ cảm thấy Lí Trường Nhạc rất đáng thương, lúc này chỉ ao ước có thể giải vây cho nàng, để người khác không còn đánh giá nàng, cho nên đứng lên nói: “Một người bắn tên rất không thú vị, chi bằng tổ chức một trận đấu, nhưng Hoàng tỷ muốn chúng ta thi đấu, không biết có phần thưởng gì không?”
Vĩnh Ninh Công chúa nở nụ cười, phân phó nữ quan bên cạnh mang đến một tấm gương đồng tinh xảo tuyệt vời, bốn phía được khảm bảo thạch màu đỏ chói mắt: “Mặt gương này, ba ngày trước mẫu hậu ban cho ta, nếu hôm nay đệ thắng, thì cầm đi.”
Trên mặt Ngũ Hoàng tử lộ ra sự vui mừng, có tấm gương đồng này, hắn có thể tặng cho Lí Trường Nhạc, như vậy, sẽ hóa giải được sự xấu hổ của nàng ấy, là sự an ủi tốt nhất. Hắn nghĩ vậy, mỉm cười với Lí Trường Nhạc, sau đó nói: “Được lắm, đem cung của ta đến đây.”
Vừa dứt lời, các công tử khác đều xoa tay, tỏ ý muốn thử một lần.
Các yến hội bình thường, đều sẽ có mấy trò chơi bắn tên, ném thẻ vào bình rượu gì đó, cho nên cung tên cùng bia ngắm đã chuẩn bị xong xuôi từ trước.
Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân mỉm cười nhìn Thác Bạt Ngọc, nói: “Thất đệ có hứng thú thử một lần không?”
Lúc này xung quanh đã được châm nến, cả người Thác Bạt Ngọc đắm chìm trong ánh sáng dịu dàng mà ấm áp, nhẹ nhướng mày, cười: “Tam Hoàng huynh đã có lời mời, đệ sao dám không tuân theo?”
Đám thị vệ chuẩn bị bia ngắm rất nhanh, mỗi bia ngắm cách nhau mười thước, mười bia cộng lại, chẵn một trăm thước, Công chúa chậm rãi nói: “Hôm nay sẽ so xem, ai có thể bắn xa hơn, chuẩn xác hơn”
Vừa rồi Lí Trường Nhạc bị mất mặt, Lí Mẫn Phong đang muốn tìm cách vãn hồi, lập tức cười nhận lấy cung tên, bắn vèo một tên, chính giữa hồng tâm ở bia thứ năm, mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi! Các công tử khác đều thử qua, bốn năm người liên tiếp, không ai có thể đột phá sang bia thứ sáu.
Thác Bạt Duệ cười tự tin, cầm lấy cung thần diệu của mình, cung này cao hơn nửa người, được phủ nước sơn màu đen, bên trên khảm ngà voi cùng bảo thạch, cực kỳ đẹp mắt, Thác Bạt Duệ dồn sức xuống cánh tay, vèo một tiếng, đâm vào bia thứ bảy, chính giữa hồng tâm.
Lí Vị Ương mỉm cười, phải nói rằng, Ngũ Hoàng tử nho nhã, thật ra là một nhân vật văn võ song toàn. Đáng tiếc, hắn trúng độc của Lí Trường Nhạc quá sâu, lại không hiểu được đạo lý phấn hồng khô lâu, sớm hay muộn rồi sẽ có một ngày chết trong tay mỹ nhân. Ở điểm này, ta tương đối bội phục Thác Bạt Chân, cả đời không bị bất luận người nào ảnh hưởng, một đường thẳng đến mục tiêu, kiên cường vô cùng.
Ngũ Hoàng tử mỉm cười đưa cung tên cho Thác Bạt Chân: “Tam Hoàng huynh, mời.” Hắn rất tự tin, Thác Bạt Chân không có khả năng vượt qua mình, bởi vì thường ngày, tài bắn cung của Tam Hoàng huynh chỉ bình thường.
Đám nữ quyến cũng lo lắng, bảy miệng tám lời nói: “Ai da, tài bắn cung của Tam Hoàng tử thế nào? Thường ngày rất ít khi thấy Tam Hoàng tử bắn cung!”
“Chỉ sợ không bằng Ngũ điện hạ… Nghe nói tài bắn cung của Ngũ điện hạ, là tự tay Hoàng đế dạy bảo!”
“Ta cũng nghe nói, tài bắn cung của Ngũ điện hạ là bách bộ xuyên dương (thiện xạ)!”
Lúc nhận cung tên, theo bản năng Thác Bạt Chân nhìn thoáng qua chỗ Lí Vị Ương, nếu là ngày xưa – hắn nhất định sẽ đem cơ hội tỏa sáng nhường cho Thác Bạt Duệ, nhưng không biết vì sao, khi phải bộc lộ tài năng trước mặt tiểu nha đầu này, hắn không muốn thua.
Cao Mẫn căng thẳng xiết chặt khăn lụa trong tay, khẽ đẩy vai Lí Trường Nhạc: “Trường Nhạc, muội nói Tam Hoàng tử có thể thắng không?”
Tâm tình Lí Trường Nhạc vẫn chưa trở lại bình thường, nghe xong thì không trả lời.
Lí Vị Ương khẽ nhếch bờ môi, nàng rất hiểu Thác Bạt Chân, tài bắn cung của hắn, căn bản luôn giỏi hơn Thác Bạt Duệ, nhưng hắn không muốn để lộ mũi nhọn quá sớm, cho nên không ai biết. Hôm nay nếu không ngoài sở liệu, hắn nhất định sẽ thua. Lúc nào cũng trốn trốn tránh tránh, không dám quang minh chính đại thắng một lần, loại nam nhân này, sao mình có thể cho rằng hắn là một phu quân đáng để dựa vào? Trong ánh mắt Lí Vị Ương, bất giác lộ ra sự hèn mọn.
Đồng tử Thác Bạt Chân co rút lại, bị sự trào phúng trong nụ cười của Lí Vị Ương làm cho đau đớn. Hắn đột nhiên hiểu được suy nghĩ của Lí Vị Ương, nàng chắc chắn rằng mình sẽ thất bại, nha đầu này! Thác Bạt Chân mỉm cười, lấy ngón cái căng cung, ngón trỏ cùng ngón giữa chặn lại ngón cái, hơi dùng sức, cung căng như vầng trăng, chưa đợi mọi người trầm trồ khen ngợi, nghe thấy vèo một tiếng, bắn mạnh như sao băng, lóe ra ánh sáng bạc, thẳng tắp bắn vào tấm bia thứ mười, chính giữa hồng tâm!
Tất cả mọi người ngây ra, chỉ có Lí Vị Ương, trên mặt lộ ra nụ cười như không cười.
Vĩnh Ninh Công chúa lắp bắp kinh hãi, nàng luôn cho rằng, võ nghệ Tam đệ chỉ bình thường… Nghĩ đến đây, tươi cười của nàng trở nên kỳ quái: “Tài bắn cung của Tam đệ, đúng là làm người khác kinh ngạc. Thất đệ, đến lượt đệ.”
Thác Bạt Ngọc đứng lên, nhận lấy cung tên, so với cung tên hoa lệ của những người khác, cung tên của hắn rất bình thường, không có trang sức gì, hắn mỉm cười, bộ dáng như không thèm để ý, như thể hắn không phải đến để bắn tên, mà đến góp vui thôi, nhưng mọi người đều không ngờ, hắn nhẹ kéo cung, tên kia cực kỳ linh hoạt đâm trúng tấm bia thứ mười.
Vĩnh Ninh Công chúa ngây người, những người khác cũng ngây ra, một lúc lâu sau, bộc phát ra tiếng than kinh hãi.
“Hai vị Hoàng tử đồng thời bắn trúng bia thứ mười, đúng là hiếm thấy!”
“Đúng vậy, đúng là rất hiếm thấy!”
“Quá giỏi!”
Giữa những tiếng than kinh ngạc, Lí Vị Ương chỉ cười, hai người kia thế lực sức lực vĩnh viễn ngang bằng nhau như thế, chỉ có điều – tâm tính Thác Bạt Ngọc kém xa sự tàn nhẫn của Thác Bạt Chân, cho nên mới thảm bại, thua mất ngôi vị Hoàng đế. Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đã thế.
Sắc mặt Ngũ Hoàng tử rất khó coi, hắn không ngờ rằng, vốn là cơ hội để mình tỏa sáng, lại bị hai người kia đoạt lấy. Nhưng mà, Thác Bạt Chân chưa bao giờ thể hiện tài bắn cung, Thác Bạt Ngọc luôn học tập ở bên ngoài, từ khi nào bọn họ có tài bắn cung như vậy, vì sao tới giờ hắn mới biết? Trong lòng hắn, đồng thời nổi lên sự cảnh giác với hai người kia, nhất là Thác Bạt Chân, hắn cảm thấy, về sau bản thân không thể đơn giản coi đối phương là người hầu của Thái tử nữa.
Vĩnh Ninh Công chúa cười nói: “Không được, bia này quá lớn, đổi cái khác đi.” Ánh mắt nàng băn khoăn đảo một vòng, phát hiện không biết từ lúc nào Lí Vị Ương đang cúi đầu, cầm quả táo trong tay chuẩn bị ăn, bật cười, “Lấy quả táo làm bia ngắm đi, người đâu.”
Lập tức có thị vệ đi lên, dùng dải lụa treo năm quả táo lên những cây xa hơn, khoảng cách mỗi cây, vừa đúng ba mươi thước.
Mọi người than: “Sao có thể chứ, thật sự quá xa!”
“Đề bài này ra khó quá, dùng cách nào cũng không thể bắn trúng đâu!”
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay gió lớn, quả táo lúc ẩn lúc hiện, căn bản không thể ngắm được.”
Giữa tiếng bàn tán rối loạn, Thác Bạt Chân cao giọng cười, quát: “Đem cung của ta đến đây!”
Cánh tay hắn đưa ra, nhận lấy cung, vèo vèo vèo vèo vèo, năm lần bắn liên tiếp, mọi người còn không thấy rõ tên thứ nhất hắn bắn thế nào, thì hắn đã bắn ra hết năm tên, còn chưa phản ứng kịp, năm mũi tên kia, đều bay thẳng đến những quả táo.
Thị vệ chạy tới, mang những quả táo về, Vĩnh Ninh Công chúa nhìn thấy, trên mỗi quả táo đều cắm một mũi tên bóng loáng, những bộ phận khác của quả táo, không hề tổn hại chút nào.
Cao Mẫn kinh ngạc than: “Trời ơi, đúng là quá nhanh, cảm giác như vừa nằm mơ ấy, chỉ chớp mắt, đã bắn xong rồi!”
“Tài bắn cung của Tam điện hạ, đúng là cao siêu, ta chưa thấy bao giờ.” Ánh mắt Lí Trường Nhạc sáng bừng, không tự chủ nói.
Các tiểu thư bên cạnh cũng bắt đầu nghị luận ồn ào.
“Không ngờ tài bắn cung của Tam điện hạ lại tốt như vậy!” “Đúng vậy, thường ngày, Tam điện hạ chưa từng thể hiện ra đâu!”
Đến ngay cả Ngụy Quốc phu nhân, cũng không nhịn được nói với Đại phu nhân: “Tam điện hạ thật khiến cho người ta nhìn với ánh mắt khác trước.”
Đại phu nhân lạnh lùng nhìn, thấp giọng nói: “Hừ, ta thấy chưa hẳn. Hắn luôn giấu giếm tài bắn cung giỏi, chỉ sợ là dụng tâm kín đáo!” Chung quy, bà luôn không thích Tam Hoàng tử xuất thân đê tiện, mặc kệ hắn làm gì, bà đều cảm thấy không tốt. Nhưng Lí Trường Nhạc bên cạnh, biến từ sắc mặt suy sụp, thành ánh mắt tỏa sáng trong suốt.
Lí Vị Ương nhìn qua, cười lạnh, tiếp tục cúi đầu cắn táo.
Đúng lúc này, Thác Bạt Chân xoay người cười nói với Thác Bạt Ngọc: “Thất đệ, đến phiên đệ.”
Những quả táo bị tên xuyên qua bày ra trước mắt, Thác Bạt Ngọc chậm rãi nhìn thoáng qua, cười nói: “Tam ca quả nhiên bắn cung rất giỏi.”
Thác Bạt Ngọc cầm lấy cung tên, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, một mũi tên nháy mắt đã bay đến trước quả táo thứ nhất, đâm thẳng vào, đang lúc mọi người căng thẳng hồi hộp, thì đột nhiên dừng lại. Sau đó chợt nghe rắc một tiếng, toàn bộ quả táo đột nhiên nổ tung, mũi tên lạnh như băng nhanh chóng bay về phía trước, nhắm đến quả táo thứ hai, lại một tiếng nát bấy, tên tiếp tục bay về phía trước, đến quả thứ ba, quả thứ tư… Chỉ một lát sau, năm quả táo toàn bộ vỡ nát, thành từng mảnh nhỏ.
Cảnh tượng này đã ai từng xem qua, trong thời gian ngắn tất cả mọi người ngây ra, toàn trường tĩnh lặng, thậm chí vỗ tay hoan hô cũng quên.
Thác Bạt Ngọc cười nói: “Ta bêu xấu rồi.”
Tươi cười của Thác Bạt Chân ngưng trệ trong nháy mắt, sau đó hắn đột nhiên vỗ tay: “Quả nhiên là phấn khích!” Mọi người được hắn nhắc nhở, mới ào ào vỗ tay hoan hô.
“Thất điện hạ đúng là lợi hại!” “Đúng vậy, không ngờ có thể nhìn thấy tài bắn cung phấn khích như vậy!” “Thất điện hạ đúng là rất đặc biệt!”
Lí Vị Ương dừng động tác gặm táo, nâng mắt lên nhìn công tử mặc áo bào nhẹ đeo đai lưng, khuôn mặt như ngọc chỉ có ở những công tử thế gia, có chút tò mò, có chút tìm tòi nghiên cứu, sau đó, sinh ra chờ mong. Thác Bạt Ngọc sao, đúng là người thú vị, hy vọng ngươi không ngừng cố gắng, mạnh tay cho Thác Bạt Chân một cái bạt tai mới là tốt nhất!
Lí Mẫn Đức từ xa nhìn tình cảnh này, đột nhiên cười nhẹ. Bát Hoàng tử cẩn thận nhìn Lí Mẫn Đức, thấy quần áo hắn màu tím nhạt, cổ áo tay áo thêu viền vàng càng làm cho bộ trang phục thêm vài phần quý phái. Tuổi rõ ràng nhỏ như vậy, mà mắt trong như nước mùa xuân, cho dù là gợn sóng dưới hồ cũng không sáng lạn bằng. Hắn chỉ tùy tiện ngồi đó, mà những đóa hoa xung quanh lập tức ảm đạm đi, thành chi tiết phụ để tôn lên hắn. Một nam hài tử có bộ dáng như vậy, thật sự làm người ta không thể chịu nổi. Bát Hoàng tử nhìn đến ngây người… Ngũ Hoàng tử bên cạnh nói: “Lan Nhi, sao muội cứ nhìn chằm chằm người khác, cẩn thận để lộ, nếu phụ thân biết muội vụng trộm mặc xiêm y của Bát đệ giả mạo hắn ra ngoài chơi, không phạt mới là lạ.”
Bát Hoàng tử Thác Bạt Thông cùng Cửu Công chúa là huynh muội sinh đôi, hai người giống nhau như đúc, điểm khác nhau duy nhất, chính là mi tâm (chỗ giữa hai lông mày) Cửu Công chúa có một điểm màu đỏ, người bình thường sẽ không thể phân biệt. Ai ngờ được, thiếu niên nghịch ngợm ngồi đây, lại là một thiếu nữ đáng yêu? Hương Lan Công chúa không để ý tới Ngũ Hoàng tử, chỉ nhìn chằm chằm Lí Mẫn Đức, lại thấy ánh mắt hắn luôn nhìn đến chỗ Lí Vị Ương, hơi nhụt chí, nhưng suy nghĩ kỹ hơn, lại vui vẻ lên. Tình cảm của Lí Mẫn Đức với Đường tỷ tốt như vậy, nếu mình làm bằng hữu với Lí Vị Ương, không phải là có thể được gặp Lí Mẫn Đức thường xuyên sao?
Ngũ Hoàng tử liếc mắt nhìn Lí Trường Nhạc, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Ta đi xem tên của Thất đệ, rốt cuộc bắn xa đến mức nào.” Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài, sau đó đi đến quả táo ở cây xa nhất, làm bộ xem xét, sau đó lớn tiếng nói: “Quả nhiên năm quả táo đều bị nát.”
Hắn như không phục, nói: “Nhưng nếu luận bắn tên xa, ta chắc chắn sẽ không thua Thất đệ.” Nói xong, hắn giương cung lên, mạnh tay bắn ra một tên.
Phương hướng, rõ ràng là chỗ nữ khách. Đám nữ quyến kinh hoảng hô một tiếng, tất cả nhảy dựng lên, thấy tên kia bay thẳng tắp đến chỗ Lí Vị Ương.
Giờ khắc này, toàn trường yên tĩnh! Lí Mẫn Đức chỉ cảm thấy tim của chính mình, gần như ngừng đập trong nháy mắt!
Nhưng mà, tên kia xẹt qua tai nàng, sau đó đinh một tiếng, cắm vào đại thụ bên cạnh, phát ra tiếng rung.
Lí Vị Ương cười nhìn Ngũ Hoàng tử, sắc mặt không hề thay đổi.
Thác Bạt Duệ không ngờ Lí Vị Ương không hề tránh né, trong khoảnh khắc, sắc mặt hắn hơi trắng bệch. Hắn không có ý muốn giết đối phương, chỉ muốn hù dọa tiểu nha đầu xảo quyệt này mà thôi, không ngờ người ta ngồi tại chỗ lẳng lặng nhìn mình, căn bản không sợ hãi chút nào.
Cứ như vậy, có vẻ bản thân mình chẳng những lỗ mãng, còn quá vô lễ ——
Vĩnh Ninh Công chúa giận tím mặt: “Duệ nhi, ngươi làm cái gì vậy!”
Thác Bạt Chân bất giác bước lên một bước, ngay tại thời khắc Thác Bạt Duệ giương cung, trái tim hắn co rút thật mạnh, cho đến khi nhìn thấy Lí Vị Ương bình an vô sự, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy hắn không biết vì sao có loại cảm giác kỳ lạ này, nhưng hắn biết, Lí Vị Ương, bất tri bất giác tạo cho hắn sự hứng thú thật lớn, trước khi hứng thú của hắn biến mất, Lí Vị Ương đương nhiên phải sống cho thật tốt. Ít nhất, hắn muốn để cho nàng thấy, cự tuyệt sự tiếp cận của hắn, là chuyện ngu xuẩn đến mức nào. “Ngũ đệ, đệ quá lỗ mãng, sao có thể bắn tên lung tung như vậy? Dọa An Bình Huyện chủ rồi, còn không mau bồi tội!”
Hắn liếc mắt với Thác Bạt Duệ, Thác Bạt Duệ hiểu ý, vội vàng đi lên nói: “Ta chỉ muốn thử xem có thể bắn xa bao nhiêu, Huyện chủ chớ trách tội.”
Lí Vị Ương cười, thong dong trấn định nói: “Ánh mắt Ngũ điện hạ không tốt, không sao hết. Chỉ có điều chỗ ta ngồi cách Công chúa không xa, làm ta bị thương không sao, nhưng nếu làm Công chúa bị thương sẽ không tốt lắm.”
Sắc mặt Thác Bạt Duệ xanh mét, bản thân muốn dọa Lí Vị Ương sợ tới mức tè ra quần luống cuống trước mặt mọi người, không ngờ lại bị nàng ta giáo huấn. Nhất là ánh mắt Lí Vị Ương, làm hắn cảm thấy trước mặt nàng ta, mình chỉ là một con khỉ biết nhảy nhót!
Đứa nhỏ này, không có phong độ thì thôi, đến một chút đúng mực cũng không có… Sắc mặt Công chúa rất khó coi, đúng vậy, nếu vừa rồi tên kia bắn trật, chẳng phải mình đã bị thương rồi sao, giận tái mặt nói: “Duệ nhi, tài bắn cung của ngươi thật sự là do phụ hoàng dạy sao? Phụ hoàng thấy ngươi như vậy, chắc chắn sẽ rất thất vọng.”
Thác Bạt Duệ biết Công chúa được bệ hạ yêu chiều, lập tức phát hoảng, vội vàng thỉnh tội: “Hoàng tỷ thứ tội, về sau đệ sẽ không bao giờ lỗ mãng như vậy nữa.”
Sắc mặt Vĩnh Ninh Công chúa lạnh lùng, chợt nghe thấy bên cạnh có người hòa giải: “Ai da, như vậy, người bắn xa nhất chẳng phải là Ngũ Hoàng tử sao!”
Mọi người nhìn lại, đúng vậy, tên này của Ngũ Hoàng tử, bắn đi hơn hai trăm thước, nếu nói đến bắn xa, Ngũ Hoàng tử có thể đứng thứ nhất.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, lớn tiếng nói: “Chậm đã!”
Mọi người nghiêng đầu sang, vô cùng kinh ngạc ——
Lí Trường Nhạc cười nói: “Phải đa tạ tiếng tiêu của Ngũ điện hạ đã hòa cùng.”
Thác Bạt Duệ nhìn Lí Trường Nhạc, trên mặt đầy vẻ say mê: “Ta chỉ góp thêm chút sức lực vào thôi.”
“Nhị vị không cần khiêm tốn, tiếng nhạc như vậy chỉ trên trời mới có, nhân gian hiếm khi nghe thấy! Hôm nay chúng ta đúng là đã được mở mang tầm mắt.”
“Đúng vậy đúng vậy, tiếng Phượng Đầu Hầu này rất dễ nghe, mà tiếng hát của Lí tiểu thư chỉ có ngọc vỡ núi Côn Sơn, nước mắt của hoa lan (những thứ vô cùng đẹp đẽ), mới có thể miễn cưỡng so sánh được, quả thực là quá mỹ diệu!”
Mọi người năm mồm bảy miệng, thậm chí vài vị công tử trẻ tuổi còn định ngâm thơ để ca ngợi Lí Trường Nhạc, Lí Trường Nhạc mỉm cười nhìn về phía Lí Vị Ương, trong ánh mắt lộ ra sự đắc ý. Cầm kỳ thi họa phổ thông, thiên kim nhà bình thường đều biết, không có gì đáng ngạc nhiên, nửa tháng nay, nàng tốn bao công sức học đánh Phượng Đầu Hầu từ Lâm cô, người vào phủ hát hí khúc, luyện tập đến mất ăn mất ngủ, chỉ để nổi tiếng ngay lúc này!
Ánh mắt Lí Vị Ương đối diện với Lí Trường Nhạc, bờ môi nàng hiện lên một nụ cười đáng yêu.
Lí Trường Nhạc không thấy được sự tức giận cùng xấu hổ mình mong muốn, nhíu mày, vừa định nói gì đó, thì giọng nói của Vĩnh Ninh Công chúa như một con dao lạnh băng bất chợt đâm vào bầu không khí vui vẻ này: “Ta tưởng là ai, hóa ra là nữ nhi Lí Thừa tướng hôm trước vừa mới được Hoàng thượng khoan thứ, nữ nhân có tội không ở nhà đóng cửa suy nghĩ, lại còn đi rêu rao khắp nơi, không biết kiểm điểm!”
Vừa nói dứt lời, sắc mặt mọi người đều biến đổi, tuy Vĩnh Ninh Công chúa từng trải qua nỗi đau để tang chồng, nhưng tính cách luôn trầm ổn hòa nhã, chưa bao giờ nghe thấy nàng ấy nói những lời khắc nghiệt như vậy.
Vĩnh Ninh hừ lạnh một tiếng: “Đại tiểu thư Lí gia giỏi đánh đàn như thế, thời gian luyện tập chắc chắn không ít. Toàn bộ thời gian đã dùng vào việc này, cho nên không có thời gian học nghĩa lý dân tình, khó trách đưa ra được chủ ý gây họa cho cả quốc gia cùng dân chúng.”
Mọi người sợ tới mức lặng ngắt như tờ, Lí Trường Nhạc thì giống như bị người khác tạt cho một gáo nước lạnh, mặt tái đi.
Ngũ Hoàng tử thấy giai nhân bị oan ức, vội vàng nói: “Lí tiểu thư chỉ là thiên kim khuê các, có thể suy nghĩ vì dân chúng thiên hạ đúng là hiếm thấy, phụ hoàng đã đáp ứng không trách tội rồi.”
Vĩnh Ninh Công chúa cười lạnh một tiếng: “Phụ hoàng vốn là người khoan dung, tha thứ cho nàng ta không có nghĩa là nàng ta thật sự vô tội, Lí tiểu thư tuổi còn nhỏ không hiểu quy củ thì thôi, sao ngay cả Lí phu nhân cũng không dạy nàng ta lễ nghĩa liêm sỉ.”
Lí Tiêu Nhiên thân là Thừa tướng, Đại phu nhân đi đến đâu cũng tỏa sáng vô hạn, chưa bao giờ bà nhận sự nhục nhã như vậy, lặng người, nói không nên lời.
Thác Bạt Duệ bất mãn: “Hoàng tỷ, chỉ ca hát đánh đàn thôi, liên quan gì đến lễ nghĩa liêm sỉ!”
Trong ánh mắt Vĩnh Ninh Công chúa xuất hiện một tia oán giận: “Cái gì mà mãi tương tư, chớ tương vong! Dâm từ diễm khúc đến mức này, nàng ta đường đường là thiên kim Thừa tướng cũng dám hát! Rõ ràng là đang trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết liêm sỉ!”
Lí Trường Nhạc vội vàng nói: “Công chúa, bài hát này chỉ mượn cảnh nói đến tình thôi, vừa rồi các vị tiểu thư khác cũng hát những bài tương tự…”
Ánh mắt Vĩnh Ninh càng lạnh lùng: “Ngươi còn dám giảo biện!”
Lí Trường Nhạc oan ức vô cùng, vừa rồi Nghiêm tiểu thư hát thì không lên tiếng, nàng vừa mới hát bài “Hoa khai kham chiết trực tu chiết”, hiện giờ tuy có nhiều nam nữ đơn phòng, nhưng hát như vậy trước mặt mọi người đúng là hơi ngại ngùng, nhưng lúc trước Tứ muội của Vĩnh Ninh Công chúa, Nhu Hinh Công chúa còn từng viết riêng một bài thơ tình gửi cho Phò mã tương lai thể hiện tình yêu. Theo cách nói của Công chúa, chẳng phải cũng biến thành diễm khúc dâm từ sao? Nghiêm tiểu thư len lén liếc mắt nhìn Công chúa, lại phát hiện sự tức giận của Công chúa chỉ nhằm vào Lí Trường Nhạc, không khỏi kinh ngạc.
Lí Trường Nhạc kêu khổ trong lòng: “Thần nữ không dám.”
Đại phu nhân vội nói: “Trường Nhạc không có ý mạo phạm Công chúa, mong Công chúa thứ tội!”
Thác Bạt Ngọc thở dài một tiếng, Lí Trường Nhạc đúng là không cẩn thận. Mẫu phi hắn Trương Đức phi từng kể, tình cảm giữa Vinh Ninh Công chúa cùng Phò mã rất tốt, hai người bọn họ từng nghe người khác đàn một loại nhạc khí Phượng Đầu Hầu đến từ Tây Vực, cực kỳ yêu thích, tự mình triệu kiến người đó đến, hơn nữa còn học tập tài nghệ đánh đàn, nhưng từ sau khi Phò mã chết, Công chúa tức cảnh sinh tình, chẳng những đập nát mười tám Phượng Đầu Hầu trong phủ, mà còn không bao giờ muốn nhìn thấy loại nhạc khí này nữa. Chuyện này là bí văn trong cung, cũng chỉ có hai ba người biết, ai cũng không dám nói ra ngoài, không ngờ hôm nay Lí Trường Nhạc lại dám đàn loại nhạc khí này trước mặt mọi người, chẳng phải tương đương với việc dùng dao đâm vào tim Vĩnh Ninh Công chúa sao?
Ánh mắt Thác Bạt Ngọc đảo qua mặt Lí Trường Nhạc, đột nhiên nở nụ cười. Vị đại mỹ nhân danh chấn Kinh đô này tất nhiên không biết nội tình, nhưng mà – hắn chuyển ánh mắt đến chỗ Lí Vị Ương, hắn cảm thấy, Lí Vị Ương khẳng định biết gì đó, hoặc là, mọi chuyện đều do nàng bày ra.
Lão phu nhân nhìn thấy Công chúa thây đổi sắc mặt, tuy cảm thấy Công chúa nói hơi quá đáng, nhưng cũng không định nói đỡ cho Lí Trường Nhạc – đứng dậy quát lớn: “Không nghe thấy lời Công chúa nói sao! Còn không mau lui xuống!”
Lí Trường Nhạc tức giận đến phát cuồng, nàng căn bản không biết mình đã làm sai chuyện gì chọc giận đến Công chúa, vừa rồi vẫn còn vui vẻ mà – Đại phu nhân thấy thế, âm thầm kêu khổ, vội vàng đứng dậy kéo nàng ta lại.
Ánh mắt lạnh băng của Vĩnh Ninh Công chúa dừng trên người Lí Trường Nhạc, vẫn chưa rời đi.
Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ muốn nói đỡ cho Lí Trường Nhạc, nhưng nhìn thấy ánh mắt hàm chứa oán giận của Hoàng tỷ, họa vô đơn chí, lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Lòng Lí Mẫn Phong nóng như lửa đốt khi nhìn cảnh này, định xông ra khỏi chỗ biện giải cho muội muội mình, nhưng chung quy không có lá gan đó.
Lí Mẫn Đức buồn cười, nhưng chỉ nhếch khóe môi thành nụ cười nhẹ, hắn là người rõ ràng chuyện này nhất, Tam tỷ cho người nhạc công kia một trăm lượng hoàng kim, cố ý bảo nàng ta bộc lộ tài năng trước mặt Lí Trường Nhạc, Tam tỷ đoán chắc Lí Trường Nhạc nhất định sẽ học tập tài nghệ từ người đó, chờ sau này trên những yến tiệc lớn sẽ công khai tỏa sáng, dù sao yến hội Vĩnh Ninh Công chúa tổ chức rất nhiều, đốm lửa này để lại, một ngày nào đó sẽ đốt tới người Lí Trường Nhạc. Nhưng mà – vì sao Tam tỷ biết bí mật của Công chúa?
Xảy ra chuyện này, không ai dám khích lệ Lí Trường Nhạc một câu, đầu tiên chọc giận Hoàng đế, rồi chọc giận Công chúa, tiền đồ tốt đẹp của tuyệt sắc giai nhân này, xem như hỏng rồi. Thử nghĩ xem, ai dám lấy một nữ tử đắc tội Hoàng gia đây? Cho dù nàng ta có bối cảnh hùng hậu, mỹ mạo xuất chúng, nhưng cưới nàng ta về, nói không chừng một hôm nào đấy Hoàng đế nhớ tới sai lầm của nàng ta, thì người cưới nàng ta cũng bị xui xẻo lây.
Đại phu nhân gần như bóp nát ly trà trong tay, bà càng nghĩ, càng không hiểu chuyện hôm nay rốt cuộc đã sai ở chỗ nào, rõ ràng mọi thứ đều hoàn mỹ – sao có thể biến thành như vậy!
Lí Trường Nhạc quay đầu thật mạnh, như rắn độc nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, nàng cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến Lí Vị Ương, nhất định là thế! Nhưng rốt cuộc có liên hệ gì, thì chính nàng cũng không hiểu được!
Lí Vị Ương ung dung cười, cũng khó trách mẹ con Đại phu nhân cáu giận, thú vui của vợ chồng Vĩnh Ninh Công chúa, sao có thể nói cho người ngoài biết? Chẳng cần nói bọn họ là người ngoài, ngay cả Hoàng đế cũng không biết, mà nàng biết được chuyện này, ít nhiều phải cám ơn Thác Bạt Chân. Hắn luôn suy nghĩ tìm mưu kế có được bí mật của mỗi cá nhân để đem ra lợi dụng, chính nhờ hắn ban tặng, mà Lí Vị Ương mới biết được rất nhiều chuyện vốn không nên biết.
Thác Bạt Chân nhìn thấy tình cảnh này, lắc đầu, Lí Trường Nhạc, đúng là hỏng đầu rồi, lại chọn ngay Phượng Đầu Hầu, đây chính là vết sẹo trong lòng Hoàng tỷ, nàng ta cũng dám chạm vào, đúng là không muốn sống! Đương nhiên lúc này, hắn chưa suy nghĩ sâu xa đến chỗ Lí Vị Ương.
Bầu không khí căng thẳng, Vĩnh Ninh Công chúa thở hổn hển xong, nhìn thấy tình trạng này, nhíu mày.
Thác Bạc Duệ mỉm cười nói: “Hoàng tỷ, còn một vị tiểu thư vẫn chưa biểu diễn.” Hắn hạ quyết tâm, Đại tiểu thư đã bị khiển trách, dứt khoát kéo Lí Vị Ương xuống hố!
Đại phu nhân lạnh lùng nhìn Lí Vị Ương: “Đúng vậy, Vị Ương cũng nên biểu diễn vì mọi người mới đúng.”
Vừa rồi Công chúa mới bị chọc giận, hiện tại ai dám đi lên nhận xui xẻo! Mọi người dùng ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa nhìn về phía Lí Vị Ương.
Lão phu nhân nhíu mày thật chặt, tuy Vị Ương thông minh, nhưng đã có các vị thiên kim mỗi người một tài năng trước đó, con bé có năng lực gì để đem ra biểu diễn? Hơn nữa hiện giờ Công chúa đang mất hứng, nhỡ như – bà mở miệng nói: “Công chúa, từ nhỏ Vị Ương lớn lên ở quê hương, cầm kỳ thi họa thật sự không am hiểu, chỉ sợ làm bẩn mắt người.”
Vừa rồi Vĩnh Ninh Công chúa nghiêm khắc trách cứ Đại tiểu thư Lí gia, sau khi lấy lại tinh tình thì cảm thấy hơi có lỗi với lão phu nhân, dù sao lão phu nhân là người đức cao vọng trọng, vừa rồi nàng nói lớn tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, hơi có vẻ không để ý đến thể diện của lão phu nhân, nàng lập tức nói: “Không sao, không ai trách cứ gì hết, để nàng ấy biểu diễn cho mọi người xem đi.”
Vĩnh Ninh đã suy nghĩ toàn vẹn, tuy nghe nói Lí Vị Ương lớn lên ở Bình thành, mà nơi đó cũng có ma ma giáo dưỡng, thiên kim tiểu thư tầm thường cũng học những thứ đó, chắc không đến mức cái gì cũng không biết, nhưng nàng làm sao ngờ được, lúc đó Lí Vị Ương không cần nói đến học cầm kỳ thi họa, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.
Lí Vị Ương chớp mắt, đứng lên nói: “Vị Ương lĩnh mệnh.”
Cầm kỳ thư họa đều cần phải bồi dưỡng từ nhỏ, các thiên kim tiểu thư ngồi đây không ai không phải là cao thủ ở phương diện này, kiếp trước bởi vì khiếm khuyết ở phương diện này, Lí Vị Ương đã bị không biết bao nhiêu người cười nhạo, lúc trước nàng bắt đầu học quá muộn, hơn nữa cầm kỹ cùng thư pháp đều rất khó học và lâu dài, cho nên nàng đi đường tắt học vũ đạo, trong vòng ba năm sau khi gả cho Thác Bạt Chân, để hắn được vui vẻ, nàng đã học không ít điệu vũ. Đương nhiên – so với các thiên kim tiểu thư học vũ đạo từ nhỏ, vẫn chênh lệch không ít. Cho dù nàng có nỗ lực, cũng không có khả năng bù lại được những năm tháng đã trôi qua.
Cho nên, không thể đi con đường tầm thường, phải dùng mưu kế, Lí Vị Ương nở nụ cười.
Vĩnh Ninh Công chúa nhìn Lí Vị Ương, cảm thấy ánh mắt của thiếu nữ này không giống với những nữ hài khác, như là nước giếng âm u dưới ánh trăng, cực kỳ lạnh mà thâm trầm, đáy mắt lại có cái gì đó lạnh như băng chặn lại, làm người khác không thể nhìn rõ.
“Vị Ương cần mượn người hai thứ, mong Công chúa nhận lời.” Giọng nói của Lí Vị Ương rất nhẹ, bộ dáng nghiêm trang.
Vĩnh Ninh Công chúa gật đầu, nói: “Đi đi.”
Nữ quan nghe Công chúa phân phó, đi xuống chuẩn bị cùng Lí Vị Ương. Đi qua hành lang gấp khúc, cho đến chỗ mọi người không nhìn thấy được, Lí Vị Ương mới khẽ cười nói: “Cô cô hãy chuẩn bị cho ta mấy thứ này.”
Nữ quan nghe nàng nói xong, trên mặt hiện ra sự nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng sai người đi làm.
Trên yến hội
Cao Mẫn cười lạnh: “Hừ, cố lộng huyền hư (cố tình ra vẻ cao siêu), cùng lắm là khiêu vũ thôi, có năng lực thể hiện cái gì hay ho chứ.”
Lí Trường Nhạc xanh mặt, hiện giờ nàng chỉ hận không thể kéo Lí Vị Ương ra, khẩn cấp muốn Lí Vị Ương bêu xấu trước mặt mọi người.
Thác Bạt Chân nhấc ly rượu, nói: “Thất đệ, nào, ta kính đệ một ly.”
Thác Bạt Ngọc mỉm cười: “Đa tạ.”
Ngũ Hoàng tử bên cạnh vẫn ngồi yên tại chỗ, tràn ngập thương tiếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Lí Trường Nhạc, ngay cả Bát Hoàng tử nói chuyện hắn cũng không nghe thấy. Bát Hoàng tử bướng bỉnh thấy huynh trưởng không thèm nhìn hắn, nhấp nhổm không ngồi yên, hận không thể chạy ra ngoài tìm người chơi đùa, ánh mắt thoáng nhìn thấy Lí Mẫn Đức xấp xỉ tuổi hắn, vội vàng chạy tới nói chuyện. Nhưng bất luận hắn nói gì, bộ dáng Lí Mẫn Đức vẫn luôn cung kính lại như không để ý đến, làm cho hắn vô cùng buồn bực.
Thấy Lí Mẫn Đức dung mạo xinh đẹp vô cùng, Bát Hoàng tử nhìn hắn nửa ngày, không nhịn được nói: “Ngươi chẳng lẽ là nữ hài tử.”
Lí Mẫn Đức thản nhiên buông mắt xuống: “Bát điện hạ, Mẫn Đức là nam tử.”
Bát Hoàng tử nghển cổ, vẻ mặt nghi ngờ.
Lúc này, trước mặt mọi người, hạ nhân nâng lên bình phong lớn màu trắng bằng giấy, Ngụy Quốc phu nhân cười nói: “Làm trò gì thế này, không phải nói là khiêu vũ sao? Đây là vẽ tranh cho mọi người xem?”
Trong mắt Vĩnh Ninh Công chúa, xuất hiện sự hiếu kỳ.
Mọi người cũng bắt đầu nghị luận.
Lí Vị Ương như không nghe thấy bất cứ điều gì, chỉ đi thay vũ y trắng thuần phủ Công chúa chuẩn bị cho, bước ra sau bình phong, bình phong quá to, mọi người chỉ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh yểu điệu, lại hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt Lí Vị Ương, bọn họ càng thấy tò mò hơn.
Toàn bộ hoa viên tĩnh lặng, yên ắng như không có người ở đây vậy.
Nhạc nổi lên, dùng điệu nhạc thanh bình tầm thường, tay áo Lí Vị Ương khẽ vung lên trên không trung, không chút hoang mang, cảm nhận tiết tấu bắt đầu chậm rãi múa, sau đó hai tay cầm lấy vạt áo, từ từ vung lên, thân mình xoay tròn, ống tay áo rộng lớn bay theo gió như rặng mây trên bầu trời, cổ chân còn có tiếng chuông leng keng dồn dập. Một cơn gió thổi qua, vô số cánh hoa rơi xuống phất qua tóc nàng, chạm đến tay áo nàng, cộng hưởng với tiết tấu giai điệu nhạc biến thành biển mây hoa thơm đẹp đẽ vô cùng. Giữa những cánh hoa, vòng eo nàng mềm mại như liễu, dần dần ngẩng đầu rồi lại cúi xuống, áo váy tung bay, mái tóc uốn lượn, kỹ thuật nhảy tinh tế mỹ miều thể hiện qua từng bước chân, trâm cài trên tóc va chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy, một lúc sau, cả người nhảy lên không trung, ống tay áo lay động, hai chân xoay tròn liên tiếp, toàn bộ vạt váy như đóa hoa bùng nở ra xung quanh, lả lướt thướt tha như nước chảy. Lúc này trời đã dần chuyển sang tối, cộng với cảnh sắc hoa viên cùng nhau tỏa sáng. Gió thổi đến, gợi lên các loại hoa đủ màu sắc, thơm hương đầy sức sống, nhẹ nhàng lay động, mọi người không nhìn thấy khuôn mặt nàng, chỉ nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh yểu điệu kia, giống như dải ngân hà trên trời cao bị bắn trúng, rơi xuống mặt đất, ánh lên phía trên bình phong.
Mọi người nhìn đến ngây người, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy phương thức khiêu vũ như thế này. Thường ngày nhìn quá rõ ràng, lại cảm thấy bình thường, nhưng hiện giờ chỉ nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, chiếu lên trên bình phong, tôn lên dáng người ảo diệu, làm người ta phải suy nghĩ mường tượng.
Công chúa nở nụ cười: “Đúng là một đứa nhỏ thông minh.”
Lí Trường Nhạc nhẹ nhàng xùy một tiếng, hừ, Lí Vị Ương đúng là biết dùng mưu kế, tự hiểu bản thân vũ đạo tầm thường, nên dùng phương thức múa qua bóng chiếu để biểu diễn, dùng biện pháp mới mẻ che lấp đi kỹ thuật nhảy bình thường.
Đúng lúc này, đột nhiên Bát Hoàng tử bật dậy, đôi mắt to tròn mở lớn, kinh ngạc hô: “Mọi người xem!”
Mọi người tập trung nhìn, thấy chính giữa bình phong tuyết trắng bỗng dưng có một điểm đen, sau đó, hóa thành ba nụ hoa, nhạc khúc nhanh hơn một chút, nụ hoa tiếp theo càng lúc càng lớn hơn. Làm người khác ngạc nhiên nhất là, theo sự chuyển động cổ tay Lí Vị Ương, nụ hoa vừa mới vẽ ra, tựa như vừa tỉnh lại từ giấc ngủ say, từ từ nở rộng ra bên ngoài, nở tiếp nở tiếp, cho đến khi hoàn toàn nở rộ… Một quá trình nở hoa như vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nhanh chóng hoàn thành.
Phảng phất như đám mây nhảy múa trên trời cao; Phảng phất như giọt sương ngưng tụ thành nước mắt;
Phảng phất như chim ưng phi ra khỏi rừng cây rộng lớn; Phảng phất như con thỏ nhỏ chạy thoát khỏi chiếc lồng chắc chắn.
Vũ đạo của Lí Vị Ương nhẹ nhàng, uyển chuyển, lả lướt, theo điệu vũ của nàng, hoa lớn hoa nhỏ, cánh hoa đan xen, cánh hoa khép hờ e ấp, đủ loại hoa đồng loạt nở trên bình phong tuyết trắng. Giữa những bông hoa, bóng người sau bình phong còn đang linh động múa. Nhạc khúc càng nhanh hơn, hoa nở ra trên bình phong càng nhanh, càng nhiều, càng nhiệt tình, càng tràn đầy.
Bát Hoàng tử chậm rãi đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà đỏ bừng, hai tay vỗ mạnh vào nhau: “Đẹp quá đẹp quá! Biểu diễn này là đẹp nhất! Ai da, so với đám đồ bỏ vừa rồi đúng là đẹp hơn nhiều!”
Mọi người đều không ngừng cảm thán, không nói nên lời trước cảnh tượng như kỳ tích này. Vũ đạo không phải tuyệt thế vô song, kỹ xảo vẽ tranh cũng không quá cao siêu, nhưng vừa múa vừa vẽ tranh, khó nhất chính là sự phối hợp giữa hai động tác, mỗi một bước nhảy phải phối hợp một bông hoa thủy mặc nở rộ, mỗi một tiết tấu đều kết hợp chặt chẽ với hội họa, hoa tươi nở rộ, múa giữa những bông hoa, Lí Vị Ương, đúng là tâm tư linh hoạt!
Vĩnh Ninh Công chúa nhìn không chớp mắt, cuối cùng cười rộ lên, nàng khẽ gật đầu, nói: “Đứa nhỏ này, đúng là rất thông minh.”
Vũ khúc kết thúc, trên bình phong tràn đầy hoa tươi nở rộ, cùng cảnh sắc trăm hoa đua nở của hoa viên hợp lại càng tăng thêm vẻ phong tình, Lí Vị Ương thở sâu một hơi, từ bình phong chậm rãi đi ra, lúc này mọi người mới phát hiện, tay áo nàng đã sớm bị mực nước nhiễm đen, nhưng coi như không có chuyện gì, nàng cười đi lên hành lễ với Công chúa.
Vĩnh Ninh Công chúa mỉm cười, nói: “Ngươi có được tâm tư tuyệt hảo thế này, trách sao phụ hoàng cũng rất thích ngươi. Đây là điệu vũ gì?”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lí Vị Ương chớp chớp, cười nói: “Hồi bẩm Công chúa, đây là Thủy mặc vũ.”
Thủy mặc vũ, Vĩnh Ninh Công chúa gật đầu: “Tên rất tương xứng.” Nói xong, nàng vẫy tay, nữ quan bên cạnh đem một cái khay qua, Lí Vị Ương nhận lấy, là một túi gấm chứa đầy châu bảo, Lí Vị Ương tươi cười cảm tạ ân điển, trở lại vị trí của mình, lại nhìn thấy vẻ mặt Lí Trường Nhạc oán hận nhìn nàng, Lí Vị Ương không thèm để ý, mỉm cười ngọt ngào với nàng ta, rồi ngồi xuống.
Ngũ Hoàng tử nghẹn họng nhìn trân trối, gần như không nói được một câu.
Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân lại nở nụ cười, hắn biết Lí Vị Ương nhất định sẽ không làm người khác thất vọng, con người nàng, đúng là thông minh hơn nhiều so với Lí Trường Nhạc. Luận vũ đạo, Lí Vị Ương không bằng Lí tiểu thư nhà Lại bộ Thượng thư, luận thư pháp, nàng kém Tiết Ngưng Yên tài nữ Kinh đô, đã không thể so sánh, thì phải dùng trí, màn biểu diễn hôm nay, là kết hợp giữa vũ đạo phổ thông nguyên bản cùng với hội họa, dùng biện pháp mới mẻ thể hiện ra ngoài, đương nhiên sẽ tạo cảm giác rung động với người khác, vượt xa Lí Trường Nhạc vừa rồi, Lí Vị Ương coi như một lần múa thành danh!
Thác Bạt Ngọc tiếp tục nâng chén cùng người bên cạnh, tươi cười trên mặt càng sâu.
Cạch một tiếng, móng tay ngón trỏ bên phải của Đại phu nhân đã nứt ra một nửa, tiếng động này rất nhỏ, không ai nghe thấy, bởi vì giờ phút này, trên mặt Đại phu nhân tràn đầy tươi cười vui mừng, như thể nhận được vinh quang, các phu nhân bên cạnh đều đi tới chúc mừng.
“Ai da, vị Huyện chủ nhà phu nhân, chẳng những dung mạo đáng yêu, lại thông minh, nhảy múa đẹp, thư pháp cũng giỏi, điệu múa tinh xảo đến mức này, chúng ta chưa bao giờ được thấy qua!”
“Đúng vậy đúng vậy, ít nhiều cũng nhờ có Lí phu nhân dạy bảo!”
“Đúng là rất giỏi, tuổi còn nhỏ, mà không bị luống cuống chút nào, điệu vũ này đúng là giúp mọi người được mở rộng tầm mắt!”
Tươi cười trên mặt Đại phu nhân cứng đờ, lòng bàn tay dưới tay áo đã bị đâm chảy máu, Lí Vị Ương, tiểu tiện nhân này, hôm nay lại nổi bật như vậy, đúng là làm người khác không thể chịu nổi!
Từ hôm đó trở đi, Kinh đô bắt đầu lưu hành loại múa thể hiện tài nghệ sau bình phong, sau này cũng có phi tử trong cung muốn lấy lòng Hoàng đế, mặc đồ diễm lệ tỏa sáng, đứng sau bình phong mỏng manh bắt đầu múa, rồi được Hoàng đế sủng ái, trong cung còn như thế, dân gian càng truyền lưu rầm rộ, sau này còn phát triển thành nơi nào có nhảy múa, nơi đó có Thủy mặc vũ, tên của Lí Vị Ương, cũng được truyền bá theo Thủy Mặc vũ, rất nhanh đã truyền khắp các ngõ ngách ở Đại Lịch. Đương nhiên, đây là chuyện sau này, hiện tại Lí Vị Ương hoàn toàn không ngờ đến, nàng chỉ muốn thuận lợi vượt qua cửa ải trước mắt, để mọi người có ấn tượng thật sâu, rằng Lí Vị Ương không phải không có tài hoa, mà chỉ không muốn để lộ trước mặt người khác mà thôi.
Các thiếu nữ đều đã thể hiện tài nghệ của mình, lập tức có người đứng lên nói: “Công chúa điện hạ, không nên chỉ để các tiểu thư biểu diễn.”
Vĩnh Ninh Công chúa cũng biết, rất nhiều người tới tham dự yến hội này để chọn trạch tế hoặc chọn nàng dâu, đây trở thành yên hội thân cận, cho nên nàng cười nói: “Ngũ đệ, nghe nói phụ hoàng mới ban thưởng cho đệ một cây Huyền cung, có thể lấy ra cho mọi người xem không?”
Vừa rồi Thác Bạt Duệ cảm thấy Lí Trường Nhạc rất đáng thương, lúc này chỉ ao ước có thể giải vây cho nàng, để người khác không còn đánh giá nàng, cho nên đứng lên nói: “Một người bắn tên rất không thú vị, chi bằng tổ chức một trận đấu, nhưng Hoàng tỷ muốn chúng ta thi đấu, không biết có phần thưởng gì không?”
Vĩnh Ninh Công chúa nở nụ cười, phân phó nữ quan bên cạnh mang đến một tấm gương đồng tinh xảo tuyệt vời, bốn phía được khảm bảo thạch màu đỏ chói mắt: “Mặt gương này, ba ngày trước mẫu hậu ban cho ta, nếu hôm nay đệ thắng, thì cầm đi.”
Trên mặt Ngũ Hoàng tử lộ ra sự vui mừng, có tấm gương đồng này, hắn có thể tặng cho Lí Trường Nhạc, như vậy, sẽ hóa giải được sự xấu hổ của nàng ấy, là sự an ủi tốt nhất. Hắn nghĩ vậy, mỉm cười với Lí Trường Nhạc, sau đó nói: “Được lắm, đem cung của ta đến đây.”
Vừa dứt lời, các công tử khác đều xoa tay, tỏ ý muốn thử một lần.
Các yến hội bình thường, đều sẽ có mấy trò chơi bắn tên, ném thẻ vào bình rượu gì đó, cho nên cung tên cùng bia ngắm đã chuẩn bị xong xuôi từ trước.
Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân mỉm cười nhìn Thác Bạt Ngọc, nói: “Thất đệ có hứng thú thử một lần không?”
Lúc này xung quanh đã được châm nến, cả người Thác Bạt Ngọc đắm chìm trong ánh sáng dịu dàng mà ấm áp, nhẹ nhướng mày, cười: “Tam Hoàng huynh đã có lời mời, đệ sao dám không tuân theo?”
Đám thị vệ chuẩn bị bia ngắm rất nhanh, mỗi bia ngắm cách nhau mười thước, mười bia cộng lại, chẵn một trăm thước, Công chúa chậm rãi nói: “Hôm nay sẽ so xem, ai có thể bắn xa hơn, chuẩn xác hơn”
Vừa rồi Lí Trường Nhạc bị mất mặt, Lí Mẫn Phong đang muốn tìm cách vãn hồi, lập tức cười nhận lấy cung tên, bắn vèo một tên, chính giữa hồng tâm ở bia thứ năm, mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi! Các công tử khác đều thử qua, bốn năm người liên tiếp, không ai có thể đột phá sang bia thứ sáu.
Thác Bạt Duệ cười tự tin, cầm lấy cung thần diệu của mình, cung này cao hơn nửa người, được phủ nước sơn màu đen, bên trên khảm ngà voi cùng bảo thạch, cực kỳ đẹp mắt, Thác Bạt Duệ dồn sức xuống cánh tay, vèo một tiếng, đâm vào bia thứ bảy, chính giữa hồng tâm.
Lí Vị Ương mỉm cười, phải nói rằng, Ngũ Hoàng tử nho nhã, thật ra là một nhân vật văn võ song toàn. Đáng tiếc, hắn trúng độc của Lí Trường Nhạc quá sâu, lại không hiểu được đạo lý phấn hồng khô lâu, sớm hay muộn rồi sẽ có một ngày chết trong tay mỹ nhân. Ở điểm này, ta tương đối bội phục Thác Bạt Chân, cả đời không bị bất luận người nào ảnh hưởng, một đường thẳng đến mục tiêu, kiên cường vô cùng.
Ngũ Hoàng tử mỉm cười đưa cung tên cho Thác Bạt Chân: “Tam Hoàng huynh, mời.” Hắn rất tự tin, Thác Bạt Chân không có khả năng vượt qua mình, bởi vì thường ngày, tài bắn cung của Tam Hoàng huynh chỉ bình thường.
Đám nữ quyến cũng lo lắng, bảy miệng tám lời nói: “Ai da, tài bắn cung của Tam Hoàng tử thế nào? Thường ngày rất ít khi thấy Tam Hoàng tử bắn cung!”
“Chỉ sợ không bằng Ngũ điện hạ… Nghe nói tài bắn cung của Ngũ điện hạ, là tự tay Hoàng đế dạy bảo!”
“Ta cũng nghe nói, tài bắn cung của Ngũ điện hạ là bách bộ xuyên dương (thiện xạ)!”
Lúc nhận cung tên, theo bản năng Thác Bạt Chân nhìn thoáng qua chỗ Lí Vị Ương, nếu là ngày xưa – hắn nhất định sẽ đem cơ hội tỏa sáng nhường cho Thác Bạt Duệ, nhưng không biết vì sao, khi phải bộc lộ tài năng trước mặt tiểu nha đầu này, hắn không muốn thua.
Cao Mẫn căng thẳng xiết chặt khăn lụa trong tay, khẽ đẩy vai Lí Trường Nhạc: “Trường Nhạc, muội nói Tam Hoàng tử có thể thắng không?”
Tâm tình Lí Trường Nhạc vẫn chưa trở lại bình thường, nghe xong thì không trả lời.
Lí Vị Ương khẽ nhếch bờ môi, nàng rất hiểu Thác Bạt Chân, tài bắn cung của hắn, căn bản luôn giỏi hơn Thác Bạt Duệ, nhưng hắn không muốn để lộ mũi nhọn quá sớm, cho nên không ai biết. Hôm nay nếu không ngoài sở liệu, hắn nhất định sẽ thua. Lúc nào cũng trốn trốn tránh tránh, không dám quang minh chính đại thắng một lần, loại nam nhân này, sao mình có thể cho rằng hắn là một phu quân đáng để dựa vào? Trong ánh mắt Lí Vị Ương, bất giác lộ ra sự hèn mọn.
Đồng tử Thác Bạt Chân co rút lại, bị sự trào phúng trong nụ cười của Lí Vị Ương làm cho đau đớn. Hắn đột nhiên hiểu được suy nghĩ của Lí Vị Ương, nàng chắc chắn rằng mình sẽ thất bại, nha đầu này! Thác Bạt Chân mỉm cười, lấy ngón cái căng cung, ngón trỏ cùng ngón giữa chặn lại ngón cái, hơi dùng sức, cung căng như vầng trăng, chưa đợi mọi người trầm trồ khen ngợi, nghe thấy vèo một tiếng, bắn mạnh như sao băng, lóe ra ánh sáng bạc, thẳng tắp bắn vào tấm bia thứ mười, chính giữa hồng tâm!
Tất cả mọi người ngây ra, chỉ có Lí Vị Ương, trên mặt lộ ra nụ cười như không cười.
Vĩnh Ninh Công chúa lắp bắp kinh hãi, nàng luôn cho rằng, võ nghệ Tam đệ chỉ bình thường… Nghĩ đến đây, tươi cười của nàng trở nên kỳ quái: “Tài bắn cung của Tam đệ, đúng là làm người khác kinh ngạc. Thất đệ, đến lượt đệ.”
Thác Bạt Ngọc đứng lên, nhận lấy cung tên, so với cung tên hoa lệ của những người khác, cung tên của hắn rất bình thường, không có trang sức gì, hắn mỉm cười, bộ dáng như không thèm để ý, như thể hắn không phải đến để bắn tên, mà đến góp vui thôi, nhưng mọi người đều không ngờ, hắn nhẹ kéo cung, tên kia cực kỳ linh hoạt đâm trúng tấm bia thứ mười.
Vĩnh Ninh Công chúa ngây người, những người khác cũng ngây ra, một lúc lâu sau, bộc phát ra tiếng than kinh hãi.
“Hai vị Hoàng tử đồng thời bắn trúng bia thứ mười, đúng là hiếm thấy!”
“Đúng vậy, đúng là rất hiếm thấy!”
“Quá giỏi!”
Giữa những tiếng than kinh ngạc, Lí Vị Ương chỉ cười, hai người kia thế lực sức lực vĩnh viễn ngang bằng nhau như thế, chỉ có điều – tâm tính Thác Bạt Ngọc kém xa sự tàn nhẫn của Thác Bạt Chân, cho nên mới thảm bại, thua mất ngôi vị Hoàng đế. Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đã thế.
Sắc mặt Ngũ Hoàng tử rất khó coi, hắn không ngờ rằng, vốn là cơ hội để mình tỏa sáng, lại bị hai người kia đoạt lấy. Nhưng mà, Thác Bạt Chân chưa bao giờ thể hiện tài bắn cung, Thác Bạt Ngọc luôn học tập ở bên ngoài, từ khi nào bọn họ có tài bắn cung như vậy, vì sao tới giờ hắn mới biết? Trong lòng hắn, đồng thời nổi lên sự cảnh giác với hai người kia, nhất là Thác Bạt Chân, hắn cảm thấy, về sau bản thân không thể đơn giản coi đối phương là người hầu của Thái tử nữa.
Vĩnh Ninh Công chúa cười nói: “Không được, bia này quá lớn, đổi cái khác đi.” Ánh mắt nàng băn khoăn đảo một vòng, phát hiện không biết từ lúc nào Lí Vị Ương đang cúi đầu, cầm quả táo trong tay chuẩn bị ăn, bật cười, “Lấy quả táo làm bia ngắm đi, người đâu.”
Lập tức có thị vệ đi lên, dùng dải lụa treo năm quả táo lên những cây xa hơn, khoảng cách mỗi cây, vừa đúng ba mươi thước.
Mọi người than: “Sao có thể chứ, thật sự quá xa!”
“Đề bài này ra khó quá, dùng cách nào cũng không thể bắn trúng đâu!”
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay gió lớn, quả táo lúc ẩn lúc hiện, căn bản không thể ngắm được.”
Giữa tiếng bàn tán rối loạn, Thác Bạt Chân cao giọng cười, quát: “Đem cung của ta đến đây!”
Cánh tay hắn đưa ra, nhận lấy cung, vèo vèo vèo vèo vèo, năm lần bắn liên tiếp, mọi người còn không thấy rõ tên thứ nhất hắn bắn thế nào, thì hắn đã bắn ra hết năm tên, còn chưa phản ứng kịp, năm mũi tên kia, đều bay thẳng đến những quả táo.
Thị vệ chạy tới, mang những quả táo về, Vĩnh Ninh Công chúa nhìn thấy, trên mỗi quả táo đều cắm một mũi tên bóng loáng, những bộ phận khác của quả táo, không hề tổn hại chút nào.
Cao Mẫn kinh ngạc than: “Trời ơi, đúng là quá nhanh, cảm giác như vừa nằm mơ ấy, chỉ chớp mắt, đã bắn xong rồi!”
“Tài bắn cung của Tam điện hạ, đúng là cao siêu, ta chưa thấy bao giờ.” Ánh mắt Lí Trường Nhạc sáng bừng, không tự chủ nói.
Các tiểu thư bên cạnh cũng bắt đầu nghị luận ồn ào.
“Không ngờ tài bắn cung của Tam điện hạ lại tốt như vậy!” “Đúng vậy, thường ngày, Tam điện hạ chưa từng thể hiện ra đâu!”
Đến ngay cả Ngụy Quốc phu nhân, cũng không nhịn được nói với Đại phu nhân: “Tam điện hạ thật khiến cho người ta nhìn với ánh mắt khác trước.”
Đại phu nhân lạnh lùng nhìn, thấp giọng nói: “Hừ, ta thấy chưa hẳn. Hắn luôn giấu giếm tài bắn cung giỏi, chỉ sợ là dụng tâm kín đáo!” Chung quy, bà luôn không thích Tam Hoàng tử xuất thân đê tiện, mặc kệ hắn làm gì, bà đều cảm thấy không tốt. Nhưng Lí Trường Nhạc bên cạnh, biến từ sắc mặt suy sụp, thành ánh mắt tỏa sáng trong suốt.
Lí Vị Ương nhìn qua, cười lạnh, tiếp tục cúi đầu cắn táo.
Đúng lúc này, Thác Bạt Chân xoay người cười nói với Thác Bạt Ngọc: “Thất đệ, đến phiên đệ.”
Những quả táo bị tên xuyên qua bày ra trước mắt, Thác Bạt Ngọc chậm rãi nhìn thoáng qua, cười nói: “Tam ca quả nhiên bắn cung rất giỏi.”
Thác Bạt Ngọc cầm lấy cung tên, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, một mũi tên nháy mắt đã bay đến trước quả táo thứ nhất, đâm thẳng vào, đang lúc mọi người căng thẳng hồi hộp, thì đột nhiên dừng lại. Sau đó chợt nghe rắc một tiếng, toàn bộ quả táo đột nhiên nổ tung, mũi tên lạnh như băng nhanh chóng bay về phía trước, nhắm đến quả táo thứ hai, lại một tiếng nát bấy, tên tiếp tục bay về phía trước, đến quả thứ ba, quả thứ tư… Chỉ một lát sau, năm quả táo toàn bộ vỡ nát, thành từng mảnh nhỏ.
Cảnh tượng này đã ai từng xem qua, trong thời gian ngắn tất cả mọi người ngây ra, toàn trường tĩnh lặng, thậm chí vỗ tay hoan hô cũng quên.
Thác Bạt Ngọc cười nói: “Ta bêu xấu rồi.”
Tươi cười của Thác Bạt Chân ngưng trệ trong nháy mắt, sau đó hắn đột nhiên vỗ tay: “Quả nhiên là phấn khích!” Mọi người được hắn nhắc nhở, mới ào ào vỗ tay hoan hô.
“Thất điện hạ đúng là lợi hại!” “Đúng vậy, không ngờ có thể nhìn thấy tài bắn cung phấn khích như vậy!” “Thất điện hạ đúng là rất đặc biệt!”
Lí Vị Ương dừng động tác gặm táo, nâng mắt lên nhìn công tử mặc áo bào nhẹ đeo đai lưng, khuôn mặt như ngọc chỉ có ở những công tử thế gia, có chút tò mò, có chút tìm tòi nghiên cứu, sau đó, sinh ra chờ mong. Thác Bạt Ngọc sao, đúng là người thú vị, hy vọng ngươi không ngừng cố gắng, mạnh tay cho Thác Bạt Chân một cái bạt tai mới là tốt nhất!
Lí Mẫn Đức từ xa nhìn tình cảnh này, đột nhiên cười nhẹ. Bát Hoàng tử cẩn thận nhìn Lí Mẫn Đức, thấy quần áo hắn màu tím nhạt, cổ áo tay áo thêu viền vàng càng làm cho bộ trang phục thêm vài phần quý phái. Tuổi rõ ràng nhỏ như vậy, mà mắt trong như nước mùa xuân, cho dù là gợn sóng dưới hồ cũng không sáng lạn bằng. Hắn chỉ tùy tiện ngồi đó, mà những đóa hoa xung quanh lập tức ảm đạm đi, thành chi tiết phụ để tôn lên hắn. Một nam hài tử có bộ dáng như vậy, thật sự làm người ta không thể chịu nổi. Bát Hoàng tử nhìn đến ngây người… Ngũ Hoàng tử bên cạnh nói: “Lan Nhi, sao muội cứ nhìn chằm chằm người khác, cẩn thận để lộ, nếu phụ thân biết muội vụng trộm mặc xiêm y của Bát đệ giả mạo hắn ra ngoài chơi, không phạt mới là lạ.”
Bát Hoàng tử Thác Bạt Thông cùng Cửu Công chúa là huynh muội sinh đôi, hai người giống nhau như đúc, điểm khác nhau duy nhất, chính là mi tâm (chỗ giữa hai lông mày) Cửu Công chúa có một điểm màu đỏ, người bình thường sẽ không thể phân biệt. Ai ngờ được, thiếu niên nghịch ngợm ngồi đây, lại là một thiếu nữ đáng yêu? Hương Lan Công chúa không để ý tới Ngũ Hoàng tử, chỉ nhìn chằm chằm Lí Mẫn Đức, lại thấy ánh mắt hắn luôn nhìn đến chỗ Lí Vị Ương, hơi nhụt chí, nhưng suy nghĩ kỹ hơn, lại vui vẻ lên. Tình cảm của Lí Mẫn Đức với Đường tỷ tốt như vậy, nếu mình làm bằng hữu với Lí Vị Ương, không phải là có thể được gặp Lí Mẫn Đức thường xuyên sao?
Ngũ Hoàng tử liếc mắt nhìn Lí Trường Nhạc, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Ta đi xem tên của Thất đệ, rốt cuộc bắn xa đến mức nào.” Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài, sau đó đi đến quả táo ở cây xa nhất, làm bộ xem xét, sau đó lớn tiếng nói: “Quả nhiên năm quả táo đều bị nát.”
Hắn như không phục, nói: “Nhưng nếu luận bắn tên xa, ta chắc chắn sẽ không thua Thất đệ.” Nói xong, hắn giương cung lên, mạnh tay bắn ra một tên.
Phương hướng, rõ ràng là chỗ nữ khách. Đám nữ quyến kinh hoảng hô một tiếng, tất cả nhảy dựng lên, thấy tên kia bay thẳng tắp đến chỗ Lí Vị Ương.
Giờ khắc này, toàn trường yên tĩnh! Lí Mẫn Đức chỉ cảm thấy tim của chính mình, gần như ngừng đập trong nháy mắt!
Nhưng mà, tên kia xẹt qua tai nàng, sau đó đinh một tiếng, cắm vào đại thụ bên cạnh, phát ra tiếng rung.
Lí Vị Ương cười nhìn Ngũ Hoàng tử, sắc mặt không hề thay đổi.
Thác Bạt Duệ không ngờ Lí Vị Ương không hề tránh né, trong khoảnh khắc, sắc mặt hắn hơi trắng bệch. Hắn không có ý muốn giết đối phương, chỉ muốn hù dọa tiểu nha đầu xảo quyệt này mà thôi, không ngờ người ta ngồi tại chỗ lẳng lặng nhìn mình, căn bản không sợ hãi chút nào.
Cứ như vậy, có vẻ bản thân mình chẳng những lỗ mãng, còn quá vô lễ ——
Vĩnh Ninh Công chúa giận tím mặt: “Duệ nhi, ngươi làm cái gì vậy!”
Thác Bạt Chân bất giác bước lên một bước, ngay tại thời khắc Thác Bạt Duệ giương cung, trái tim hắn co rút thật mạnh, cho đến khi nhìn thấy Lí Vị Ương bình an vô sự, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy hắn không biết vì sao có loại cảm giác kỳ lạ này, nhưng hắn biết, Lí Vị Ương, bất tri bất giác tạo cho hắn sự hứng thú thật lớn, trước khi hứng thú của hắn biến mất, Lí Vị Ương đương nhiên phải sống cho thật tốt. Ít nhất, hắn muốn để cho nàng thấy, cự tuyệt sự tiếp cận của hắn, là chuyện ngu xuẩn đến mức nào. “Ngũ đệ, đệ quá lỗ mãng, sao có thể bắn tên lung tung như vậy? Dọa An Bình Huyện chủ rồi, còn không mau bồi tội!”
Hắn liếc mắt với Thác Bạt Duệ, Thác Bạt Duệ hiểu ý, vội vàng đi lên nói: “Ta chỉ muốn thử xem có thể bắn xa bao nhiêu, Huyện chủ chớ trách tội.”
Lí Vị Ương cười, thong dong trấn định nói: “Ánh mắt Ngũ điện hạ không tốt, không sao hết. Chỉ có điều chỗ ta ngồi cách Công chúa không xa, làm ta bị thương không sao, nhưng nếu làm Công chúa bị thương sẽ không tốt lắm.”
Sắc mặt Thác Bạt Duệ xanh mét, bản thân muốn dọa Lí Vị Ương sợ tới mức tè ra quần luống cuống trước mặt mọi người, không ngờ lại bị nàng ta giáo huấn. Nhất là ánh mắt Lí Vị Ương, làm hắn cảm thấy trước mặt nàng ta, mình chỉ là một con khỉ biết nhảy nhót!
Đứa nhỏ này, không có phong độ thì thôi, đến một chút đúng mực cũng không có… Sắc mặt Công chúa rất khó coi, đúng vậy, nếu vừa rồi tên kia bắn trật, chẳng phải mình đã bị thương rồi sao, giận tái mặt nói: “Duệ nhi, tài bắn cung của ngươi thật sự là do phụ hoàng dạy sao? Phụ hoàng thấy ngươi như vậy, chắc chắn sẽ rất thất vọng.”
Thác Bạt Duệ biết Công chúa được bệ hạ yêu chiều, lập tức phát hoảng, vội vàng thỉnh tội: “Hoàng tỷ thứ tội, về sau đệ sẽ không bao giờ lỗ mãng như vậy nữa.”
Sắc mặt Vĩnh Ninh Công chúa lạnh lùng, chợt nghe thấy bên cạnh có người hòa giải: “Ai da, như vậy, người bắn xa nhất chẳng phải là Ngũ Hoàng tử sao!”
Mọi người nhìn lại, đúng vậy, tên này của Ngũ Hoàng tử, bắn đi hơn hai trăm thước, nếu nói đến bắn xa, Ngũ Hoàng tử có thể đứng thứ nhất.
Lúc này, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, lớn tiếng nói: “Chậm đã!”
Mọi người nghiêng đầu sang, vô cùng kinh ngạc ——
Bình luận facebook