Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Phủ Thừa tướng
Đại phu nhân vội vã chạy về phủ Thừa tướng, thậm chí cả giám thị Lí Vị Ương cũng bỏ qua, thật ra điều này là có nguyên nhân sâu xa. Lí Tiêu Nhiên ra ngoài ba ngày, lại mang về một thiếp mới, điều đặc biệt là, lần này Lí Tiêu Nhiên không thông báo trước với Đại phu nhân một tiếng nào.
Điều này có nghĩa, Lí Tiêu Nhiên đã không còn kính trọng người chính thê này nữa. Nghĩ đến cũng phải, từ sau sự kiện Vu cổ, ông ta thậm chí còn không bước vào phòng bà một lần. Nếu như thường ngày, Đại phu nhân còn có thể nhẫn nhịn, nhưng lúc này, bà rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa. Bà vội vàng mang theo Lí Trường Nhạc chạy về nhà, lại nghe được tin Lí Tiêu Nhiên dẫn tiểu mỹ nhân mới tới đi dự tiệc, không ở trong phủ, nhất thời phẫn nộ nhưng vẫn cố kìm nén, hận đến mức nghiến răng chảy máu, bà khó ngủ cả đêm, nhưng không hỏi đến Lí Vị Ương một câu. Sáng sớm hôm sau, bà thật sự đứng ngồi không yên, lập tức phái người đưa mỹ nhân Vân Cơ mới tới đến.
Đại phu nhân cầm ly trà trong tay, nhìn chằm chằm Vân Cơ trước mắt.
Nữ tử này da trắng hơn tuyết, mũi cùng khuôn mặt như được điêu khắc tỉ mẩn từ ngọc thạch thành, đứng nơi đó tựa như đóa hoa trong tuyết, hoa quỳnh đẹp áp đảo cả hải đường, tuy rằng kém nữ nhi quốc sắc thiên hương của mình, nhưng hoàn toàn là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp làm người khác không thể dời mắt. Nàng yểu điệu như cành liễu trước gió bước về phía trước, tư thế tuyệt đẹp hành lễ.
Lúc Đại phu nhân nhìn khuôn mặt này thì luống cuống trong nháy mắt, gần như cho rằng nữ nhân năm đó đã trở lại, sau đó trong lòng bùng lên lửa giận, hóa ra lão gia không hề quên nữ nhân kia! Nhưng bà dù sao cũng là người thành thục, tuy rất chán ghét Vân Cơ, nhưng trên mặt không để lộ ra điều gì, mỉm cười để nàng bước lên phía trước, bảo nàng ta đưa tay ra cho bà xem. Ngón tay Vân Cơ vừa mảnh mai vừa dài như cành lộc xuân, hình dáng vô cùng đẹp đẽ. Đại phu nhân lại hỏi nàng ta bao nhiêu tuổi, người phương nào.
Vân Cơ nói: “Nô tỳ tên Vân Mị, mười sáu tuổi, người Xương Châu.”
Giọng nói nàng ta uyển chuyển êm tai như tiếng chim Hoàng oanh, răng trắng đều như châu như ngọc. Trong lòng Đại phu nhân phẫn hận: Bộ dáng này vừa nhìn thấy đã thương yêu, khó trách Lí Tiêu Nhiên mấy năm gần đây không sủng ái ai lại muốn đem nàng ta về.
Vân Cơ không dám nhìn vào mắt Đại phu nhân, bởi vì vị chủ mẫu này tuy trên mặt có vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt cực kỳ thâm trầm, như một cái mồm to muốn nuốt chửng nàng, hoặc như muốn cướp lấy cái gì đó từ trong thân thể nàng.
“Ồ.” Lúc này Đại phu nhân mới nhận ra mình luống cuống, vội vàng treo lên vẻ tươi cười dịu dàng cao nhã: “Muội đừng sợ. Ta chỉ thấy muội bộ dạng thật xinh đẹp, trong lòng vui mừng thay cho lão gia thôi.” Bà lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu suy nghĩ: “Chỉ có điều, tên Mị nhi quá tục. Ta sửa lại tên cho muội, gọi Vân Nhu là hay nhất, vừa cao nhã lại phóng khoáng, thế nào?”
Vân Cơ cúi đầu thật sâu, nhưng khóe miệng vẫn lệch xuống, rõ ràng không vui.
Đại phu nhân không ngờ nữ hài nhi này nhìn có vẻ nhu nhược, mà trong lòng lại rất quật cường. Bà hơi tức giận – không biết vì sao, sau khi bị phu quân vắng vẻ bà rất dễ tức giận, nhưng không hề biểu hiện ra bên ngoài. Muốn xử lý tiểu tiện nhân này, có rất nhiều biện pháp, đôi mắt bà chuyển động, không một gợn sóng, sửa lời: “Thôi, hình như tên này cũng không dễ nghe lắm. Tạm thời cứ gọi là Vân Mị đi. Đợi đến khi nào có dịp, lại đổi tên cho muội vậy!”
Vân Cơ tạ ơn, trong lòng cảnh giác với bản lĩnh giỏi quan sát lòng người của Đại phu nhân.
Đang lúc tiêu phí thời gian, thì bỗng nhiên có tỳ nữ báo, lão gia đến.
Đại phu nhân chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lí Tiêu Nhiên đang đi vào —— tuy lúc này bà không muốn lộ ra ánh mắt sắc bén, nhưng thân bất do kỷ. (không thể làm gì khác)
Lần này, ông ta không nói một tiếng nào đã mang theo người về, quả thật đã nhục nhã bà.
Lí Tiêu Nhiên nhìn thấy bộ dáng Vân Cơ như tủi thân, trên mặt lập tức hiện lên vài phần không vui. Nhưng dù sao ông cũng là người có chừng mực, cho nên chỉ thản nhiên nói: “Nàng lui xuống trước đi, ta có việc nói với phu nhân.”
Ngay lúc này, đột nhiên Lâm ma ma vội vàng bước vào, nhỏ giọng nói với Đại phu nhân mấy câu, Đại phu nhân biến sắc, hỏi: “Chuyện có thật không?”
Lâm ma ma cười nói: “Dạ, lão nô đã đi xác minh rồi.”
Đại phu nhân ngẩn người, đáy mắt lập tức hiện lên sự vui mừng không dễ phát hiện. Ban đầu bà vốn định nói vài câu với Lí Tiêu Nhiên về chuyện Vân Cơ, nhưng hiện tại nghe được tin tức Lí Vị Ương mất tích không về phủ, đuôi lông mày cũng có sự mừng rỡ, quyết tâm tạm thời buông tha chuyện Vân Cơ, xử lý cái họa lớn Lí Vị Ương trước đã.
Chờ Vân Cơ lui xuống xong, Đại phu nhân chỉnh trang lại sắc mặt: “Lâm ma ma, bảo những người khác lui ra ngoài hết, ta có chuyện muốn nói với lão gia.” Bà cảm thấy những lời này giống như lưỡi dao từ trong miệng chậm rãi đi ra, nhưng lúc nói chuyện tâm tình lại tốt vô cùng.
Lí Tiêu Nhiên tưởng rằng bà định trách cứ mình không nói trước chuyện Vân Cơ, sự lạnh lùng hiện lên trên mặt.
Đại phu nhân rất hiểu Lí Tiêu Nhiên, lúc này không có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt lại cất giấu sự giả dối người khác khó có thể phát hiện: “Lão gia, thiếp có chuyện quan trọng khác muốn nói với lão gia.”
Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên hơn dịu xuống, phất phất tay cho mọi người lui ra.
Nghĩ đến việc sắp trừ khử được Lí Vị Ương, Đại phu nhân cảm thấy nhiệt huyết dâng cao đến tận cổ, dồn sức kiềm chế xuống, bước đến gần ông ta ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra sự lo lắng: “Chuyện này dù sao thiếp cũng có trách nhiệm rất lớn, thiếp áy náy vô cùng, nhưng đã đến mức này, thiếp không thể không nói thật với lão gia.”
Giọng nói rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ đều lạnh như băng.
Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: “Không cần phải cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện), mau nói đi.”
Trong lòng Đại phu nhân đắc ý, trên mặt vẫn còn chần chừ: “Ngày hôm qua đến phủ Công chúa Vĩnh Ninh dự tiệc, lão phu nhân đột nhiên có bạn cũ đến thăm, nên gấp gáp trở về, vừa hay thiếp thấy không khỏe, theo về cùng, mọi người đều rời đi, sợ không phải với Công chúa, nên để Vị Ương cùng Mẫn Đức ở lại tham gia tiệc tối.”
Thực ra, lúc đó lão phu nhân muốn khảo nghiệm xem Lí Vị Ương có thể một mình ứng đối không, mà Đại phu nhân lại hoàn toàn không nghĩ như vậy.
“Sau đó thì sao?” Lí Tiêu Nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.
Đại phu nhân bộ dáng áy náy: “Sau đó đầu thiếp đau quá, cho nên đi ngủ trước, cứ tưởng rằng Vị Ương cùng Mẫn Đức đến giờ sẽ trở về. Ai ngờ vừa rồi có người thông báo trên đường phát hiện xe ngựa của Lí gia, bên cạnh còn có thị vệ nhà chúng ta, tất cả bọn họ đều đã chết, tệ hơn là, Vị Ương cùng Mẫn Đức không rõ tung tích…”
Xe ngựa bị tập kích!
Lí Tiêu Nhiên cảm thấy một chuỗi mảnh băng đâm thẳng vào đầu, lỗ chân lông cũng phải co rút, thân thể không hề nhúc nhích, môi cứng đờ không nói được gì. Hiện giờ ông sợ nhất là có chuyện không may xảy ra trong nhà, hơn nữa còn lo lắng chuyện này có nội tình gì khác!
“Ai có gan lớn như vậy!” Sự phẫn nộ nồng đậm trôi qua, ông như một con sói hung ác nhìn chằm chằm Đại phu nhân, răng nanh nghiến thật chặt, như muốn ma sát tạo ra lửa, gần như gằn từng chữ: “Dám đụng đến xe ngựa nhà ta!”
Cho tới giờ Đại phu nhân chưa từng thấy lời nói sắc bén, sắc mặt nghiêm nghị như thế này của Lí Tiêu Nhiên, bà hơi sửng sốt, lập tức nói: “Đúng vậy, những người này thật lớn mật, chẳng những tập kích xe ngựa, ngay cả Vị Ương cùng Mẫn Đức cũng bắt đi! Hiện giờ chỉ sợ là —— “
“Bà có ý gì!” Lí Tiêu Nhiên rống lên, trong mắt như sắp có lửa trào ra, ông không ngờ ở Kinh đô còn có người dám chạm vào xe ngựa Lí gia, thậm chí bắt cóc nữ nhi của ông. Tuy ông không có bao nhiêu tình cảm với Lí Vị Ương, nhưng chuyện này tuyệt đối xúc phạm đến quyền uy của ông, “Lập tức phái người đi tìm, phải tìm được Vị Ương với Mẫn Đức trở về!”
Tam phu nhân vừa mới chết đã đánh mắt con nuôi của người ta, truyền ra ngoài người khác còn nghĩ rằng ông ham muốn tài sản Tam phòng! Nhất định phải tìm được Mẫn Đức trở về!
“Lão gia, quan trọng nhất không phải là điều này, bọn họ đã mất tích một đêm!” Đại phu nhân đón nhận ánh mắt ông ta, không chút úy kị, trong mắt toát ra ánh sáng như kim châm, “Chỉ sợ Vị Ương đã bị thất trinh!”
Lí Tiêu Nhiên bị ánh mắt như kim châm này chiếu vào làm cho đau đớn – không, phải nói là hoàn toàn ngây người. Ông cứng đờ người nơi đó, cơ bắp trên mặt bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, tựa như có một bàn tay vô hình giày xéo.
Đại phu nhân chú ý tới, Lí Tiêu Nhiên lúc này gân xanh trên trán cũng nổi lên, vặn vẹo như một con sâu. Trong mắt dần dần tỏa ra sự tức giận ngập trời, có thể thấy ông ta nổi giận đến mức nào, bà như càng bất an hơn: “Lão gia, nếu thật sự tìm được Vị Ương về, thanh danh cùng thể diện Lí gia đều sẽ mất hết!”
Một thiên kim quý tộc đã mất tích một đêm, Lí Tiêu Nhiên không thể không nghĩ đến tương lai Lí gia sẽ nhận lấy bao nhiêu nhục nhã, đồng nghiệp của ông sẽ nghĩ thế nào, Hoàng đế lại đối xử thế nào! Bỗng nhiên ông bình tĩnh lại, trên mặt như được phủ bởi một lớp mặt nạ bằng sắt, “Bà nói những lời này, rốt cuộc là có ý gì?”
Những lời này, chạm đến nơi sâu kín nhất đáy lòng Đại phu nhân. Nếu là thường ngày, bà nhất định sẽ sắm vai một từ mẫu rộng lượng, chờ lão gia tự mình nghĩ tới hậu quả chuyện này, sau đó bà vờ làm người tốt, đưa Lí Vị Ương vào chùa miếu xuất gia ở đến cuối đời, như vậy vừa không làm Lí Tiêu Nhiên nghi ngờ bà có dụng tâm khác, lại có thể giữ được hình tượng nhất quán trước mặt mọi người, nhưng lần này, bà không thể nhẫn nại được nữa, mà giành trước nói ra, đúng vậy, bà phải nắm lấy cơ hội lần này, đẩy Lí Vị Ương vào chỗ chết! Tuy Đại phu nhân nghĩ như vậy, nhưng lúc Lí Tiêu Nhiên nghi ngờ, trong nội tâm bà vẫn xuất hiện sự sợ hãi, cho nên bà nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt thành sự bi thương: “Lão gia, thiếp nói như vậy không hề có tâm tư gì, thiếp chỉ thật sự lo lắng cho Vị Ương, con bé một nữ hài nhi hoàn hảo, còn chưa gả cho người ta, tương lai nếu bị người khác biết chuyện này, thì ai sẽ cưới con bé đây?” Nói xong, bà lau đi nước mắt vô hình trên mặt, phảng phất như sự lo lắng xuất phát từ tấm lòng.
Lí Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng, không để ý chút nào, tựa như khóe miệng nứt ra một lỗ hổng chứ không phải nụ cười. Tuy ông cảm thấy Đại phu nhân đang mèo khóc cho chuột, mà ông không thể không thừa nhận, bà ta nói đúng! Ông oán hận nhìn bà ta, nói ra một câu: “Vậy chuyện này nên xử lý thế nào!?”
Đại phu nhân giả bộ kinh ngạc nói: “Chính vì chuyện này mà thiếp đang sầu lo, trước tiên phái người đi tìm con bé về, sau đó chúng ta thương lượng xem nên làm thế nào! Thiếp chỉ muốn nói ra để lão gia chuẩn bị sẵn tư tưởng thôi!”
Lí Tiêu Nhiên ngẩn người, trên mặt hiện ra một tia lạnh băng, phất tay, ông lớn tiếng nói: “Gọi quản gia đến đây!”
Bên ngoài lập tức có tiếng bước chân, nhanh chóng chạy đi.
Lí Tiêu Nhiên ngồi xuống, uống xong một ngụm trà, lại cảm thấy lạnh thấu tâm can, ông than dài một tiếng: “Còn sống trở về, cũng là phiền toái lớn!”
Đại phu nhân khẽ cười, sau đó giấu giếm ý cười, bước lên nói: “Lão gia đừng lo lắng, nói không chừng Vị Ương cát nhân thiên tướng!” (người tốt luôn được trời che chở, phù hộ)
Lí Tiêu Nhiên không nói gì, mờ mịt ngồi một lát, ngay lúc ông chuẩn bị đứng lên ra ngoài bàn đối sách, đột nhiên có người báo: “Tam tiểu thư đã trở về!”
Lí Tiêu Nhiên nhìn Lí Vị Ương chậm rãi đi vào, lắp bắp kinh hãi.
Trước khi trở về, Lí Vị Ương đã cẩn thận trang điểm lại một lượt. Trên tóc cài một đóa hoa phù dung được hái trong vườn, dùng bút vẽ mi chải chuốt lông mày, màu xanh đen rất nhẹ nhàng, không nhìn kỹ có lẽ sẽ không nhận ra, rồi phủ lên mặt một lớp phấn mỏng, nhè nhẹ thoa hai má cùng phần trên môi, tô son, trang điểm mà như không trang điểm, tươi trẻ tinh khiết nói không nên lời. Làm như thế bởi vì, nếu hôm nay nàng không trang điểm, sẽ không giấu được vẻ tiều tụy sau một đêm không ngủ. Nhưng trước mặt những người không hiểu chuyện, thì chưa từng thấy Lí Vị Ương thoa phấn trang điểm bao giờ, lúc này toàn thân tràn ngập sức sống thanh xuân, có sự tươi mới thuần khiết, tựa như nụ hoa hé nở lúc sáng sớm, mang theo sự hoạt bát trước đó chưa từng có.
Lí Tiêu Nhiên đặc biệt chú ý đến một cây trâm bạc trên tóc Lí Vị Ương. Nếu thường ngày, ông sẽ quan tâm, nhưng không biết vì sao, hôm nay ông lại để ý đến, thứ đó dùng bạc trắng thuần khiết nhất chế tạo thành, kỹ thuật mài tốt đến mức trâm bạc như tỏa sáng, hình dáng rất sống động, mặt trên là những đóa hoa cùng nụ hoa dùng miếng bạc mỏng làm thành, nhụy hoa được khảm bảo thạch màu sắc diễm lệ, dưới ánh mặt trời như tỏa ra bảy sắc đẹp đẽ. Cài trên đầu, quả nhiên tỏa sáng hơn cả hoa, tăng thêm không ít sự kiều diễm cho Lí Vị Ương vốn thanh tú đáng yêu.
“Vị Ương, rốt cuộc con cũng về rồi!” Đại phu nhân vội vàng chạy ra đón, trong mắt như có nọc độc ẩn hiện.
Lí Vị Ương nhìn thấy, bộ dáng như rất cảm động, vội vàng mỉm cười đáp lại: “Mẫu thân, Vị Ương đã làm người lo lắng rồi.”
“Vị Ương à, đâu chỉ lo lắng, trái tim mẫu thân còn lo muốn chết, chỉ sợ con gặp chuyện gì bất trắc!” Khóe miệng Đại phu nhân hiện ra một tia cười lạnh, nọc độc trong mắt dần rõ ràng hơn. Lí Vị Ương còn sống trở về cũng được, lông tóc đầy đủ cũng thế, cả đêm không về thì chỉ có đường chết!
Trong lòng Lí Vị Ương chấn động, hơi nhíu mày. Với trí tuệ của nàng, đã cảm nhận được trong lời đối phương có ý nghĩa khác, nhưng nàng vẫn giả bộ hồn nhiên, như không phòng vệ chút nào nói: “Mẫu thân đối xử với con tốt như vậy, Vị Ương nghĩ tới, thật sự ngày đêm khó an tâm!”
Vốn tưởng rằng nàng ta sẽ kinh hoảng, không ngờ chẳng có biểu hiện gì hết! Đại phu nhân cắn răng, nụ cười lạnh bên miệng càng mở rộng hơn: “Hạ nhân nói đám thị vệ đi theo đều đã chết, con cũng bị người ta bắt đi, mau để mẫu thân xem, liệu có bị thương chỗ nào không?”
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Mẫu thân, Vị Ương lông tóc hoàn hảo, người xem.” Nói xong, nàng linh hoạt quay một vòng, cười tủm tỉm nhìn Lí Tiêu Nhiên nói, “Phụ thân, Vị Ương bất hiếu, cũng làm người lo lắng rồi.”
Đại phu nhân nghĩ rằng nàng cố ra vẻ bình tĩnh, cười lạnh tiếp tục rắc muối lên vết thương: “Vị Ương, nếu con thấy có gì oan ức tủi thân, thì đừng cố gắng chịu đựng, nói với mẫu thân là được, mẫu thân nhất định sẽ làm chủ cho con.”
Oan ức? Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh. Nàng cười nhìn vẻ mặt đáng ghê tởm của Đại phu nhân, cảm thấy mình chẳng có lời nào để nói với nữ nhân như ác thú này, lạnh lùng nói ra một câu: “Mẫu thân buồn lo vô cớ rồi, Vị Ương không có vấn đề gì hết.”
Đại phu nhân nhìn thẳng vào mắt nàng, còn muốn tiếp tục nói bóng nói gió, nhưng phát hiện nàng ta thản nhiên nhìn mình, ẩn chứa ý lạnh vô hình, tựa như tượng thần được thờ phụng trong miếu hoang, kỳ lạ thần bí làm người khác thấy lạnh gáy. Đúng lúc này, Lí Vị Ương đột nhiên nở nụ cười, Đại phu nhân cảm thấy nụ cười này là một gáo nước đá hắt thẳng vào trong lòng bà, không tự chủ được rùng mình, khí thế cũng yếu hơn trước.
“Vị Ương, con thật sự không có chuyện gì sao? Vậy con trở về như thế nào?” Chắc không phải kẻ bắt cóc tự mình thả về chứ, Lí Tiêu Nhiên hỏi. Ông không muốn nghe Đại phu nhân nói những lời này nữa, ông phải biết chân tướng, để an bài mọi chuyện thích đáng nhất!
Lí Vị Ương hiểu rõ ý của Lí Tiêu Nhiên, nhưng không trả lời vấn đề này ngay lập tức, nàng chỉ mỉm cười, như bỗng dưng nhớ ra điều gì: “Đúng rồi phụ thân, hôm nay phải nhờ phụ thân chuẩn bị lễ vật thay Vị Ương, để tạ ơn Thất Hoàng tử cùng Công chúa Vĩnh Ninh, nếu không có hai vị điện hạ, Vị ương đã không thể trở về được!”
Đại phu nhân biến sắc, lập tức nói: “Ngươi nói cái gì?”
Lí Tiêu Nhiên cũng bật dậy, trên mặt lộ ra sự kinh hoảng.
Lí Vị Ương nhướng mày, hồn nhiên nói: “Phụ thân không biết sao? Ai da, nhìn xem con chỉ lo ôn chuyện cùng mẫu thân khi sống sót sau tai họa, lại quên luôn chính sự. Ngày hôm qua có một đám người không biết từ nơi nào lao tới muốn cướp đoạt xe ngựa của chúng ta, đám thị vệ liều chết bảo vệ con và Mẫn Đức, nhưng kẻ địch quá đông, ngay tại thời khắc nguy cấp, Thất điện hạ vừa hay đi ngang qua, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, anh dũng vô cùng! Sau khi bức lui đám người đó, Thất điện hạ thấy Mẫn Đức bị thương, cố ý đưa về phủ Công chúa Vĩnh Ninh ở gần đó dưỡng thương, Công chúa giữ con lại một đêm, còn phái người mời đại phu cho Mẫn Đức, lần này đúng là ra cửa gặp quý nhân, nếu không có hai vị đó trợ giúp, Vị Ương đã không thể bình an vô sự trở về!”
Lí Tiêu Nhiên nghe xong, mừng rỡ: “Là Thất điện hạ cứu con?”
Lí Vị Ương gật đầu.
“Còn cả Công chúa Vĩnh Ninh cũng giữ con lại?”
Lí Vị Ương tiếp tục gật đầu.
“Tất cả là sự thật sao?”
Lí Vị Ương cười: “Phụ thân người làm sao vậy, con ngồi xe ngựa của phủ Công chúa về đấy!” Nói tới đây, nàng cười ngọt ngào nhìn Đại phu nhân: “Cũng may mạng con lớn, nếu thật sự bị bắt cóc đi, Vị Ương sao còn dám trở về, đã sớm lấy cái chết gìn giữ sự trong sạch rồi, mẫu thân, con bình an trở về, sao người trông như mất hứng vậy?”
“Không, tuyệt đối không có khả năng! Ngươi nhất định đang nói dối, sao có thể mất tích một đêm lại không phát sinh bất cứ chuyện gì!” Đại phu nhân thở gấp một hơi, đột nhiên trở mặt, hoàn toàn luống cuống.
Người ta thường nói, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, hóa ra Đại phu nhân cho rằng có thể mượn cơ hội này làm Lí Vị Ương xong đời một cách triệt để, lại không ngờ rằng nàng ta có thể gặp dữ hóa lành, đúng là quá may mắn, làm người khác không thể chấp nhận nổi!
Lí Tiêu Nhiên đột nhiên biến sắc: “Bà nói cái gì! Còn không mau câm miệng!”
Đại phu nhân ngẩn người, sắc mặt lập tức trắng bệch, bà ý thức được mình đã luống cuống.
Sự giận dữ lo âu trước đó của Lí Tiêu Nhiên, hiện giờ tất cả đều biến thành mừng rỡ, Thất Hoàng tử cứu Lí Vị Ương, con bé còn ở lại phủ Công chúa một đêm, hai tin tức này có sức công phá vượt xa chuyện Lí Vị Ương mất tích.
Nhưng ông vẫn thấy có chút nghi ngờ, bởi vì mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, làm ông không biết phải làm sao.
Lí Vị Ương như biết được ông đang nghĩ gì, cười nói: “Đúng rồi, Công chúa nói con vì đi dự tiệc mới gặp chuyện kinh hoảng như vậy, cố ý ban cho con một cây trâm coi như biểu lộ sự an ủi.” Nói xong, nàng chỉ vào trâm cài quý báu trên đầu.
Lần này, Lí Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chuyện này đúng là – làm người khác phải kinh ngạc! Sau đó, ông hung dữ trừng mắt với Đại phu nhân.
Trong lòng Đại phu nhân kinh sợ, cả người vốn đang mờ mịt, đành cố cười nói: “Vị Ương, con đúng là – có vận khí tốt.”
Lí Tiêu Nhiên cũng cười, trấn an nói: “Vị Ương, mẫu thân con vui mừng quá nên trong thời gian ngắn không phản ứng kịp.”
Chỉ sợ Đại phu nhân thất vọng đến cực điểm thôi, không bỏ bất kỳ cơ hội nào để đẩy mình vào đường chết, đúng là độc ác như rắn rết, cực kỳ hung ác! Dù sao, Lí Vị Ương mỉm cười, mình vẫn sống tốt không phải sao?
“Đúng vậy Vị Ương, mẫu thân chỉ vui mừng quá đỗi thôi, con đừng trách mẫu thân.” Cổ họng Đại phu nhân như bị bịt bằng bông, nói chuyện rất mất tự nhiên.
“Mẫu thân đừng như thế, đây là vận khí tốt ông trời ban cho con, ai cũng không thể ngăn trở.” Tuy Lí Vị Ương nói vô cùng khiêm tốn, nhưng hiển nhiên trong lời nói có ý nghĩa khác.
Đôi mắt Lí Vị Ương tối đen như nước dưới giếng, Đại phu nhân nhìn vào, tựa như yêu ma quỷ quái trong cốc, có lửa xanh quanh quẩn bao phủ.
“Đương nhiên, chuyện này, cũng là nhờ con phúc lớn mạng lớn. Nếu đêm qua Thất điện hạ không đúng lúc đi qua đấy – ” Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Chỉ sợ con đã phơi thây nơi hoang dã, chó cắn sói tha.”
Lí Tiêu Nhiên nghe Lí Vị Ương nói xong, cảm thấy đúng là như vậy, nói thật, ban đầu ông còn lo lắng Lí Vị Ương sẽ ảnh hưởng đến danh dự gia tộc, cảm thấy con bé là nữ nhi mang điềm xấu, nhưng hiện giờ xem ra, con bé hồng phúc tề thiên. Sự biến hóa trong lòng ông biểu hiện rất nhỏ trên mặt, nhưng bị Lí Vị Ương nhìn rõ ràng.
Lí Tiêu Nhiên không quên hỏi: “Lão phu nhân thì sao?”
“Phụ thân yên tâm, Vị Ương sẽ lập tức đi bẩm báo lão phu nhân.”
Lí Tiêu Nhiên gật đầu, nhìn Lí Vị Ương rời đi. Sau đó ông xoay người, nhìn chằm chằm thê tử của mình. Ông không ngờ, bà ta không chỉ nhỏ nhen, còn là một phụ nhân ác độc có khả năng diễn xuất. Bà ta rõ ràng là mẹ cả, lại luôn nghĩ cách tranh đấu với đứa nhỏ thứ xuất. Lí Tiêu Nhiên không yêu cầu bà ta đối xử với những đứa nhỏ khác của ông như con ruột thịt, nhưng ít nhất cũng không nên làm khó dễ ngay trước mặt, biểu hiện phẫn hận rõ ràng như vậy, ông cảm thấy không rét mà run. Lí Vị Ương dù thế nào, trong người cũng chảy huyết mạch của ông, Đại phu nhân lại chỉ mong con bé gặp chuyện không may, mượn cớ loại trừ con bé, chuyện này thật sự làm người khác cảm thấy trái tim băng giá. Bản thân hết lòng lo lắng kinh doanh quan trường bên ngoài, chuyện gì cũng hoàn hảo không lọt một giọt nước, không ngờ rằng thê tử luôn cho rằng rất hiền lương lại phá rối ở sau lưng, làm ông quá thất vọng rồi!
Ông hừ lạnh một tiếng, không thèm nghe Đại phu nhân giải thích, phất tay đi thẳng ra ngoài! Đi tới cửa, ông đột nhiên đứng lại: “Đừng quên chuẩn bị tạ lễ!”
Đại phu nhân sửng sốt, tràn đầy phẫn hận, nhưng không thể không làm, đáp lời: “Dạ.”
Lí Vị Ương trước tiên đến viện của lão phu nhân thỉnh an, nói lại mọi chuyện một lần nữa, sau đó mới trở về viện của mình, Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tiểu thư, cũng may tiểu thư thông minh, đi trước một bước đến phủ Thất Hoàng tử, nhờ Thất Hoàng tử hỗ trợ an bày mọi chuyện.”
“Đại phu nhân đương nhiên sẽ không tùy tiện bỏ qua cơ hội này, ta sao có thể đứng yên chịu trận.” Hiện giờ Lí Vị Ương đã tin rằng, lúc trước mình trợ giúp Thác Bạt Ngọc không có gì sai, hắn là người biết hồi báo, hơn nữa, hiệu quả rất tốt còn rất rõ rệt. Trước khi trở về, nàng đã rửa mặt chải đầu trang điểm, còn cố ý chỉnh trang, không nhìn ra được chỗ nào khác thường.
“Đại phu nhân đúng là nhân lúc cháy nhà đi hôi của…”
“Bà ta chính là hạng người như thế…”
Đúng lúc này, đột nhiên Mặc Trúc báo lại: “Tiểu thư, Thất di nương đến!”
Lí Vị Ương sửng sốt.
“Mẹ…”
“Vị Ương…” Thất di nương nhào tới, ôm chặt lấy Lí Vị Ương, cất tiếng khóc lớn.
Lí Vị Ương dở khóc dở cười nhìn người mẹ ruột yếu nhược này, không biết phải làm sao, Bạch Chỉ bên cạnh vội vàng đến gần đỡ Thất di nương, nhẹ nhàng nói: “Di nương đừng lo lắng, tiểu thư không phải đã bình an trở về rồi sao?”
Mắt của Thất di nương sưng lên, đúng là lo lắng muốn chết, bà vừa nghe thấy chuyện này thì lập tức chạy tới đây.
Lí Vị Ương nhẹ giọng giải thích mọi chuyện với bà, đại khái cũng giống những gì nói với Lí Tiêu Nhiên, nàng không muốn để mẹ ruột của mình lo lắng.
“Hóa ra là như vậy…” Nghe thấy là ở phủ Công chúa ngủ một đêm, Thất di nương nhẹ thở phào.
Cứ tưởng rằng Lí Vị Ương chịu oan ức gì đó…
“Ban đầu tiểu thư kiên trì muốn trở về…” Bạch Chỉ cười nói.
“Nhưng thịnh tình của Công chúa khó chối từ…” Mặc Trúc chen vào.
Lí Vị Ương chỉ cười: “Thật ra cũng không có gì, chỉ có điều Công chúa cảm thấy con vì đi dự tiệc mà gặp chuyện kinh hoảng, trong lòng băn khoăn…”
“Vốn định tìm người về phủ báo tin, nhưng lúc đó đã trễ, sợ quấy nhiễn lão phu nhân và mọi người…” Lí Vị Ương nói, nhìn sự bi thương lưu lại trên mặt Thất di nương, trong lòng có chút áy náy, “Đều tại con không tốt, để mẹ lo lắng rồi.”
Thất di nương mắt long lanh ngấn lệ, lắc đầu cười. Bà vui mừng rồi lại nhẹ nhàng thở dài, nhìn đáy mắt Lí Vị Ương có tơ máu, trong lòng có chút khó chịu: “Đều tại mẹ vô dụng, không thể che chở cho con.”
Trong lòng Lí Vị Ương, có một dòng nước ấm chảy qua.
Nói thật, đối với Thất di nương, nàng luôn có cảm giác xa cách, tuy bà là mẫu thân sinh ra mình, nhưng kiếp trước bà qua đời rất sớm, từ nhỏ nàng không lớn lên bên cạnh bà, tình cảm không đặc biệt sâu nặng, kiếp này bản thân không biết nên sống chung với bà như thế nào, cho nên không biết phải làm sao, nhưng hôm nay thấy bà rớt nước mắt chân tình, Lí Vị Ương cảm thấy áy náy vì mình đã từng xa cách bà.
Ánh mắt nàng ấm áp như ngọc, lại sáng ngời như sao xa.
“Mẹ, con đã nói rồi, về sau đổi lại con sẽ bảo vệ mẹ.”
Thất di nương kinh ngạc nhìn con gái, cảm xúc phập phồng: “Vị Ương, con đừng đối nghịch với Đại phu nhân nữa, bà ta sẽ làm hại con.”
Đàm thị là một nữ nhân yếu đuối, hiện giờ bà chẳng cầu gì hết, chỉ hy vọng cả đời nữ nhi bình an, tương lai gả vào nhà người tốt. Đại phu nhân độc ác nhẫn tâm, bà không muốn Vị Ương gặp chuyện không may.
“Mẹ, con người chỉ cần còn sống, đều sẽ gặp vô số khúc chiết, ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Con đường này con tự mình lựa chọn, bất luận gặp chuyện gì đau khổ, thậm chí nguy hiểm, con sẽ không bao giờ lui về phía sau. Con đã chuẩn bị tốt lắm rồi, không cần thiết phải suy nghĩ lại nữa, huống chi, cho dù con muốn lui, người khác cũng sẽ không cho phép con lui! Bình thản mà sống, thoải mái mà sống, không việc gì phải sợ hết…” Nàng không sợ sống, cũng không sợ chết, nhưng Đại phu nhân không giống như vậy, cho nên người thắng nhất định sẽ là nàng.
Thất di nương ngẩn người, đột nhiên bà cảm thấy, sự quật cường cùng kiên cường của Vị Ương, vượt xa so với tưởng tượng của bà.
“Vị Ương…” Bà hạ quyết tâm, “Mẹ nhất định sẽ ủng hộ con.”
Có thể làm Thất di nương yếu đuối nói ra những lời này… Lí Vị Ương bất giác mỉm cười, cảm thấy trong lòng ngọt ngào, có người thân ở bên cạnh thật là tốt.
Chuyện Lí Vị Ương bị tập kích trên đường hơn nữa còn được Thất Hoàng tử cứu bỗng chốc truyền khắp Kinh đô, làm danh môn khuê tú ghen tị vô cùng, ai ai cũng nói An Bình Huyện chủ này vận khí thật tốt, ngồi xe ngựa bị bắt cóc là chuyện trăm năm mới có một lần, lại còn được Hoàng tử Hoàng đế yêu quý nhất làm anh hùng cứu mỹ nhân. Đương nhiên cũng có rất nhiều lời đồn đãi nhảm, thậm chí có người nghi ngờ trên đường sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện đạo tặc, huống chi đám đạo tặc chết sạch không còn ai sống sót, thậm chí còn có người lan truyền Lí Vị Ương cố ý sắp đặt mọi chuyện để tiếp cận Thất Hoàng tử, Lí gia không để ý đến những tin tức đó, dù sao so với nữ tử thất trinh, thì tất cả chỉ là mây bay mà thôi. Mặc kệ bên ngoài mưa rền gió dữ thế nào, đương sự Thác Bạt Ngọc cùng Lí Vị Ương đều không có phản ứng gì, sau chuyện đó hai người không cùng xuất hiện một chỗ, cho nên náo nhiệt một thời gian thì bắt đầu lắng xuống.
Lí Trường Nhạc nghe xong chuyện này, vốn tưởng rằng Lí Vị Ương cực kỳ xui xẻo, không ngờ đối phương gặp dữ hóa lành. Trong lòng vô cùng buồn bực phiền muộn, lại không thể làm gì.
Đàn Hương thấy sắc mặt nàng ta không tốt, khuyên: “Tiểu thư, hiện giờ hoa viên trăm hoa đua nở, không bằng tiểu thư ra ngoài đi dạo?”
Lí Trường Nhạc mắt lạnh nhìn nàng ta, trong lòng Đàn Hương rùng mình: “Nô tỳ chỉ – ” nàng chỉ có ý tốt thôi mà.
Lí Trường Nhạc nhìn thoáng qua cảnh xuân bên ngoài, gần đây đầu càng ngày càng đau, nhất là nhìn thấy Lí Vị Ương lúc ấn lúc hiện trước mặt càng không nhịn được bốc hỏa, “Quên đi, ra ngoài đi dạo.”
Lí Trường Nhạc dẫn Đàn Hương cùng đám nô tỳ đến hoa viên, nhìn thấy một tiểu mỹ nhân ngồi trong đình cách đó không xa, nàng nhíu mày: “Kia là người nào?”
Đàn Hương nhìn, dè dặt nói: “Đó là Cửu di nương lão gia mới lấy về.”
Cửu di nương? Chính là nữ nhân Vân Cơ phụ thân không nói trước với mẫu thân đã dẫn về nhà? Lí Trường Nhạc nhìn từ xa, nhíu mày, Vân Cơ là người Xương Châu, nghe nói xuất thân hoa đán, phụ thân lại dẫn một nữ tử đê tiện vào phủ, chẳng lẽ điên rồi sao? (Hoa đán: ngày nay dành để gọi các nữ diễn viên, siêu sao điện ảnh, truyền hình như người đẹp điện ảnh, hoa hậu điện ảnh, thời xưa có thể hiểu là mỹ nhân hát tuồng)
Lí Trường Nhạc dẫn Đàn Hương, lặng lẽ đi đến gần Vân Cơ. Nha đầu bên cạnh định nhắc nhở, thì bị ánh mắt lạnh lùng của Lí Trường Nhạc dọa sợ.
Vân Cơ vừa ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện Đại tiểu thư đến, sợ tới mức đứng bật dậy.
Lí Trường Nhạc mỉm cười, nheo mắt lại, nhìn thứ gì đó trong tay nàng ta.
Trong bàn tay tuyết trắng của Vân Cơ là một túi tiền gấm nho nhỏ, bên trên thêu một đóa hoa sen tịnh đế liên (là hai bông sen nở trên cùng một cuống), bên cạnh còn khảm một ít châu ngọc. Tuy đường may tinh mỹ, nhưng vừa nhìn qua đã nhận ra chất liệu rẻ mạt, hơn nữa còn cũ sờn.
“Túi tiền này đúng là rất xinh đẹp.” Lí Trường Nhạc mỉm cười, trên mặt không có biểu lộ gì, thực ra trong lòng bắt đầu nghi ngờ.
Vân Cơ hoảng sợ, nàng vốn ngồi đây ngắm cảnh, ai ngờ tức cảnh sinh tình, bất giác lấy túi tiền luôn cất giấu trong người ra, nàng cứ tưởng rằng nha đầu sẽ nhắc nhở nàng nếu có người đến gần, nhưng không ai nói cho nàng biết Đại tiểu thư đến! Nàng không biết Lí Trường Nhạc đã nhìn thấy gì, nhưng mà – một cái túi tiền không thể hiện được gì hết! Nàng cố gắng mỉm cười, làm bộ thản nhiên nói: “Đúng vậy, đây là túi tiền mẹ ta thêu, ta luôn mang theo người, coi như bùa hộ mệnh.”
Lí Trường Nhạc là một người cực kỳ mẫn cảm, nàng vẫn cảm thấy thứ đó giống như tín vật đính ước nam nhân tặng – suy đoán này, bỗng chốc làm nàng hưng phấn, nhưng cố gắng kìm nén sự hưng phấn, khẽ cười: “Di nương đã gả vào nhà chúng ta, về sau chính là người một nhà, đừng câu thúc như thế.” (Câu thúc: bó buộc, gò ép)
Vân Cơ thấy nàng ta không truy hỏi, vội vàng cất túi tiền đi.
Lí Trường Nhạc cố ý giả bộ như không phát hiện ra, nở nụ cười hòa ái: “Cửu di nương, Xương Châu cách xa nơi này như vậy, di nương có thấy nhớ nhà không?”
Từ mười tuổi Vân Cơ đã đi theo gánh hát rời khỏi quê hương, ấn tượng về cha mẹ đã trở nên mơ hồ, còn nói gì tới nhớ nhà, nàng diễn hí kịch bên ngoài, luôn bị người khác coi thường, sau này đến biểu diễn trên yến hội của Lâu Thượng thư, bị Lí Tiêu Nhiên nhìn trúng dẫn về phủ. Nhưng đến Lí phủ, lại không ai để mắt đến nàng, tất cả mọi người đều mắng sau lưng nói nàng là con hát hạ lưu, vị Đại tiểu thư này không giống người bình thường, lộ ra vẻ tươi cười thân thiết như vậy với nàng, cho nên trong nháy mắt nàng thấy kinh ngạc, không biết nên đáp lời như thế nào.
Lí Trường Nhạc giọng điệu biến chuyển: “Dù sao di nương có mỹ mạo nhân phẩm như vậy, phụ thân tất nhiên sẽ yêu thương di nương nhiều hơn, về sau không cần đi khắp nơi sống khổ qua ngày rồi.”
Nghe nàng ta nói như vậy, Vân Cơ chỉ nở nụ cười chua xót, xem như không làm nàng ta phật ý.
Lí Trường Nhạc mỉm cười, tùy ý nói đến những chuyện khác, dời sự chú ý của Vân Cơ.
Nói chuyện với nhau nửa canh giờ, Vân Cơ rất có cảm tình với vị Đại tiểu thư này, lúc cáo từ, còn ước định với nàng ta lần sau nói chuyện tiếp.
Đàn Hương nhìn thấy, trong lòng càng kỳ quái, Đại tiểu thư bề ngoài bình dị gần gũi, thực ra là một người cao ngạo, Cửu di nương xuất thân ti tiện, Đại tiểu thư lại trò chuyện với nàng ta thật vui vẻ? Chuyện này đúng là rất kỳ quái!
Nhìn bóng lưng Vân Cơ đi khuất, Lí Trường Nhạc mỉm cười, đứng lên nói: “Đi thôi.”
Đàn Hương nhìn tươi cười ở bờ môi Lí Trường Nhạc, không tự chủ được cúi đầu.
Lí Trường Nhạc bước vào viện của Đại phu nhân, nói chuyện với bà gần nửa canh giờ, lúc đi ra tươi cười đầy mặt, Đàn Hương nhìn thấy, trong lòng càng thêm sợ hãi. Mỗi lần Đại tiểu thư lộ ra vẻ tươi cười này, nhất định có người không may. Chỉ có điều – người không may đó sẽ là ai đây? Nhưng nếu Cửu di nương gặp tai ương, tuyệt đối không làm cho tiểu thư vui vẻ như vậy…
Nửa tháng sau, Đại phu nhân phái người đi mời Lí Tiêu Nhiên đến, Lí Tiêu Nhiên vừa mới về phủ, nói có chuyện quan trọng hơn phải về thư phòng, Đại phu nhân chờ đợi, cho đến tối cũng không thấy bóng người. Đại phu nhân sai người cầm đèn, đến thúc giục lần nữa. Đợi thêm một lúc lâu, mới thấy ông bước vào cửa, tự mình bước lên vừa cởi áo cho ông vừa nhìn sắc mặt Lí Tiêu Nhiên, mỉm cười nói: “Hai ngày sau là sinh nhật của Cửu di nương, thiếp muốn tổ chức cho nàng ấy náo nhiệt một chút.”
Lí Tiêu Nhiên nâng mắt, lạnh lùng liếc nhìn Đại phu nhân.
Trong lòng Đại phu nhân nhảy dựng, nhưng trên mặt vẫn cười khanh khách.
Lí Tiêu Nhiên không nhìn ra được manh mối gì, đẩy tay Đại phu nhân ra, thản nhiên nói: “Đã biết, ta còn có chuyện khác, bà cũng nghỉ sớm đi.”
“Lão gia, thiếp còn chuẩn bị ít điểm tâm ngọt, lão gia dùng một chút rồi hẵng đi.” Đại phu nhân nói tha thiết.
Lí Tiêu Nhiên lắc đầu: “Khỏi cần.” Nói xong, xoay người rời đi, đi thẳng đến viện của Cửu di nương.
Lâm ma ma lo lắng bấn an nhìn Đại phu nhân, Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, nhếch môi thành nụ cười sắc bén. Từng đĩa điểm tâm nóng trên bàn không có ai động đến, đảo mắt đã bay hết hơi nóng, lạnh ngắt.
Bên kia, Bạch Chỉ lặng lẽ nói cho Lí Vị Ương biết động tĩnh phát sinh trong Lí gia mấy ngày nay, dựa theo phân phó của tiểu thư, không bỏ qua bất cứ chuyện gì, bao gồm Đại tiểu thư nói chuyện với Cửu di nương rất vui vẻ, bao gồm cả hôm nay Đại phu nhân tung ra tin tức muốn làm tiệc chúc thọ cho Cửu di nương.
Bạch Chỉ nói xong, lại không kìm chế được nói thêm: “Tiểu thư, xem ra, Đại phu nhân bắt đầu muốn mượn sức Cửu di nương.”
Lí Vị Ương mỉm cười, lắc đầu nói: “Thân là chủ mẫu, đối với những thiếp thất của trượng phu nếu không thể nắm trong tay thì chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ, Tứ di nương cùng Lục di nương đã rất khó đối phó rồi, hiện giờ phụ thân còn chuyên sủng Cửu di nương, ngay cả thể diện của bà ta cũng không để ý đến, ngươi nghĩ xem, Đại phu nhân còn có thể để Cửu di nương sống sót sao?”
Bạch Chỉ suy nghĩ một lát, nói: “Ý tiểu thư là —— “
“Chỉ một Cửu di nương, tất nhiên không thỏa mãn được miệng cùng dạ dày của bọn họ, nếu có thể lôi cả cái đinh trong mắt xuống nước, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.” Ánh nến chiếu lên song cửa sổ làm bằng gỗ cây lê điêu khắc hoa Hải đường phú quý, đồng thời chiếu trên khuôn mặt tinh xảo của Lí Vị Ương, phảng phất như phủ một lớp khăn sa.
Lâm ma ma vẻ mặt nghiêm cẩn đi xuyên qua hành lang, ánh mặt trời chiến lên tường, chói lọi làm bà phải nhíu mày. Đám nha đầu bên cạnh thấy bà đi vội vàng, sau lưng còn có vài ma ma cường tráng cao lớn.
“Lâm ma ma đi đâu vậy? Sao vội vàng như thế?” Đám tiểu nha đầu kề tai nhau nói nhỏ.
“Cô không biết sao, sắp đến sinh nhật của Cửu di nương, Đại phu nhân muốn đích thân chuẩn bị cho Cửu di nương đấy! Tất cả đồ ăn, lăng la tơ lụa… đều đặt mua ở bên ngoài, phu nhân đối xử với Cửu di nương thật tốt!”
“Đúng đó, mặt Tứ di nương cũng tái đi, Lục di nương đóng cửa một ngày không chịu ra ngoài kìa! Đãi ngộ của Cửu di nương, trước giờ chưa từng có ở Lí gia.”
“Ai bảo lão gia sủng ái Cửu di nương chứ! Các cô không thấy sao, sủng ái như tâm can bảo bối ấy, nửa tháng liên tục đều nghỉ trong viện Cửu di nương, Cửu di nương mới gả vào phủ, lẽ ra chỉ tính là nửa chủ tử thôi, không nên chạm vào mấy trang phục diễn, mà lão gia sủng ái, dám mặc bộ trang phục diễn một lần nữa, thường xuyên đóng cửa hát hí kịch cho lão gia nghe!”
“Cái gì cơ! Cô không biết đấy thôi!” Một nha đầu khác nhỏ giọng nói, “Ta nghe Chu ma ma cách vách nói, Cửu di nương không phải người tầm thường, tuổi trẻ mỹ mạo lại biết cách hầu hạ nam nhân, các cô làm sao mà biết được!”
Lí Vị Ương đi qua hoa viên, đám nha đầu lập tức ngậm miệng, liếc nhìn nhau.
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Tan cuộc đi, cẩn thận Lâm ma ma nghe thấy sẽ phạt các ngươi.”
Đám tiểu nha đầu cười hì hì, cấp tốc giải tán. Tam tiểu thư thật tốt, thường ngày không tùy tiện quát tháo nha đầu, lại càng không cáo trạng sau lưng giống Ngũ tiểu thư.
Lí Vị Ương nhìn bóng lưng của Lâm ma ma biến mất trên hành lang, nhíu mày, không biết lần này, Đại phu nhân chuẩn bị sinh nhật cho Cửu di nương đủ thứ, rốt cuộc là có mưu đồ gì.
Nói không chừng, là nàng đa tâm…
—— Lời ngoài truyện ——
Nhiệt tình comment của mọi người giảm xuống, nhiệt tình viết truyện của ta cũng muốn giảm xuống &_&
Đại phu nhân vội vã chạy về phủ Thừa tướng, thậm chí cả giám thị Lí Vị Ương cũng bỏ qua, thật ra điều này là có nguyên nhân sâu xa. Lí Tiêu Nhiên ra ngoài ba ngày, lại mang về một thiếp mới, điều đặc biệt là, lần này Lí Tiêu Nhiên không thông báo trước với Đại phu nhân một tiếng nào.
Điều này có nghĩa, Lí Tiêu Nhiên đã không còn kính trọng người chính thê này nữa. Nghĩ đến cũng phải, từ sau sự kiện Vu cổ, ông ta thậm chí còn không bước vào phòng bà một lần. Nếu như thường ngày, Đại phu nhân còn có thể nhẫn nhịn, nhưng lúc này, bà rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa. Bà vội vàng mang theo Lí Trường Nhạc chạy về nhà, lại nghe được tin Lí Tiêu Nhiên dẫn tiểu mỹ nhân mới tới đi dự tiệc, không ở trong phủ, nhất thời phẫn nộ nhưng vẫn cố kìm nén, hận đến mức nghiến răng chảy máu, bà khó ngủ cả đêm, nhưng không hỏi đến Lí Vị Ương một câu. Sáng sớm hôm sau, bà thật sự đứng ngồi không yên, lập tức phái người đưa mỹ nhân Vân Cơ mới tới đến.
Đại phu nhân cầm ly trà trong tay, nhìn chằm chằm Vân Cơ trước mắt.
Nữ tử này da trắng hơn tuyết, mũi cùng khuôn mặt như được điêu khắc tỉ mẩn từ ngọc thạch thành, đứng nơi đó tựa như đóa hoa trong tuyết, hoa quỳnh đẹp áp đảo cả hải đường, tuy rằng kém nữ nhi quốc sắc thiên hương của mình, nhưng hoàn toàn là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp làm người khác không thể dời mắt. Nàng yểu điệu như cành liễu trước gió bước về phía trước, tư thế tuyệt đẹp hành lễ.
Lúc Đại phu nhân nhìn khuôn mặt này thì luống cuống trong nháy mắt, gần như cho rằng nữ nhân năm đó đã trở lại, sau đó trong lòng bùng lên lửa giận, hóa ra lão gia không hề quên nữ nhân kia! Nhưng bà dù sao cũng là người thành thục, tuy rất chán ghét Vân Cơ, nhưng trên mặt không để lộ ra điều gì, mỉm cười để nàng bước lên phía trước, bảo nàng ta đưa tay ra cho bà xem. Ngón tay Vân Cơ vừa mảnh mai vừa dài như cành lộc xuân, hình dáng vô cùng đẹp đẽ. Đại phu nhân lại hỏi nàng ta bao nhiêu tuổi, người phương nào.
Vân Cơ nói: “Nô tỳ tên Vân Mị, mười sáu tuổi, người Xương Châu.”
Giọng nói nàng ta uyển chuyển êm tai như tiếng chim Hoàng oanh, răng trắng đều như châu như ngọc. Trong lòng Đại phu nhân phẫn hận: Bộ dáng này vừa nhìn thấy đã thương yêu, khó trách Lí Tiêu Nhiên mấy năm gần đây không sủng ái ai lại muốn đem nàng ta về.
Vân Cơ không dám nhìn vào mắt Đại phu nhân, bởi vì vị chủ mẫu này tuy trên mặt có vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt cực kỳ thâm trầm, như một cái mồm to muốn nuốt chửng nàng, hoặc như muốn cướp lấy cái gì đó từ trong thân thể nàng.
“Ồ.” Lúc này Đại phu nhân mới nhận ra mình luống cuống, vội vàng treo lên vẻ tươi cười dịu dàng cao nhã: “Muội đừng sợ. Ta chỉ thấy muội bộ dạng thật xinh đẹp, trong lòng vui mừng thay cho lão gia thôi.” Bà lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu suy nghĩ: “Chỉ có điều, tên Mị nhi quá tục. Ta sửa lại tên cho muội, gọi Vân Nhu là hay nhất, vừa cao nhã lại phóng khoáng, thế nào?”
Vân Cơ cúi đầu thật sâu, nhưng khóe miệng vẫn lệch xuống, rõ ràng không vui.
Đại phu nhân không ngờ nữ hài nhi này nhìn có vẻ nhu nhược, mà trong lòng lại rất quật cường. Bà hơi tức giận – không biết vì sao, sau khi bị phu quân vắng vẻ bà rất dễ tức giận, nhưng không hề biểu hiện ra bên ngoài. Muốn xử lý tiểu tiện nhân này, có rất nhiều biện pháp, đôi mắt bà chuyển động, không một gợn sóng, sửa lời: “Thôi, hình như tên này cũng không dễ nghe lắm. Tạm thời cứ gọi là Vân Mị đi. Đợi đến khi nào có dịp, lại đổi tên cho muội vậy!”
Vân Cơ tạ ơn, trong lòng cảnh giác với bản lĩnh giỏi quan sát lòng người của Đại phu nhân.
Đang lúc tiêu phí thời gian, thì bỗng nhiên có tỳ nữ báo, lão gia đến.
Đại phu nhân chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lí Tiêu Nhiên đang đi vào —— tuy lúc này bà không muốn lộ ra ánh mắt sắc bén, nhưng thân bất do kỷ. (không thể làm gì khác)
Lần này, ông ta không nói một tiếng nào đã mang theo người về, quả thật đã nhục nhã bà.
Lí Tiêu Nhiên nhìn thấy bộ dáng Vân Cơ như tủi thân, trên mặt lập tức hiện lên vài phần không vui. Nhưng dù sao ông cũng là người có chừng mực, cho nên chỉ thản nhiên nói: “Nàng lui xuống trước đi, ta có việc nói với phu nhân.”
Ngay lúc này, đột nhiên Lâm ma ma vội vàng bước vào, nhỏ giọng nói với Đại phu nhân mấy câu, Đại phu nhân biến sắc, hỏi: “Chuyện có thật không?”
Lâm ma ma cười nói: “Dạ, lão nô đã đi xác minh rồi.”
Đại phu nhân ngẩn người, đáy mắt lập tức hiện lên sự vui mừng không dễ phát hiện. Ban đầu bà vốn định nói vài câu với Lí Tiêu Nhiên về chuyện Vân Cơ, nhưng hiện tại nghe được tin tức Lí Vị Ương mất tích không về phủ, đuôi lông mày cũng có sự mừng rỡ, quyết tâm tạm thời buông tha chuyện Vân Cơ, xử lý cái họa lớn Lí Vị Ương trước đã.
Chờ Vân Cơ lui xuống xong, Đại phu nhân chỉnh trang lại sắc mặt: “Lâm ma ma, bảo những người khác lui ra ngoài hết, ta có chuyện muốn nói với lão gia.” Bà cảm thấy những lời này giống như lưỡi dao từ trong miệng chậm rãi đi ra, nhưng lúc nói chuyện tâm tình lại tốt vô cùng.
Lí Tiêu Nhiên tưởng rằng bà định trách cứ mình không nói trước chuyện Vân Cơ, sự lạnh lùng hiện lên trên mặt.
Đại phu nhân rất hiểu Lí Tiêu Nhiên, lúc này không có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt lại cất giấu sự giả dối người khác khó có thể phát hiện: “Lão gia, thiếp có chuyện quan trọng khác muốn nói với lão gia.”
Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên hơn dịu xuống, phất phất tay cho mọi người lui ra.
Nghĩ đến việc sắp trừ khử được Lí Vị Ương, Đại phu nhân cảm thấy nhiệt huyết dâng cao đến tận cổ, dồn sức kiềm chế xuống, bước đến gần ông ta ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra sự lo lắng: “Chuyện này dù sao thiếp cũng có trách nhiệm rất lớn, thiếp áy náy vô cùng, nhưng đã đến mức này, thiếp không thể không nói thật với lão gia.”
Giọng nói rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ đều lạnh như băng.
Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: “Không cần phải cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện), mau nói đi.”
Trong lòng Đại phu nhân đắc ý, trên mặt vẫn còn chần chừ: “Ngày hôm qua đến phủ Công chúa Vĩnh Ninh dự tiệc, lão phu nhân đột nhiên có bạn cũ đến thăm, nên gấp gáp trở về, vừa hay thiếp thấy không khỏe, theo về cùng, mọi người đều rời đi, sợ không phải với Công chúa, nên để Vị Ương cùng Mẫn Đức ở lại tham gia tiệc tối.”
Thực ra, lúc đó lão phu nhân muốn khảo nghiệm xem Lí Vị Ương có thể một mình ứng đối không, mà Đại phu nhân lại hoàn toàn không nghĩ như vậy.
“Sau đó thì sao?” Lí Tiêu Nhiên cảm thấy có chỗ không đúng.
Đại phu nhân bộ dáng áy náy: “Sau đó đầu thiếp đau quá, cho nên đi ngủ trước, cứ tưởng rằng Vị Ương cùng Mẫn Đức đến giờ sẽ trở về. Ai ngờ vừa rồi có người thông báo trên đường phát hiện xe ngựa của Lí gia, bên cạnh còn có thị vệ nhà chúng ta, tất cả bọn họ đều đã chết, tệ hơn là, Vị Ương cùng Mẫn Đức không rõ tung tích…”
Xe ngựa bị tập kích!
Lí Tiêu Nhiên cảm thấy một chuỗi mảnh băng đâm thẳng vào đầu, lỗ chân lông cũng phải co rút, thân thể không hề nhúc nhích, môi cứng đờ không nói được gì. Hiện giờ ông sợ nhất là có chuyện không may xảy ra trong nhà, hơn nữa còn lo lắng chuyện này có nội tình gì khác!
“Ai có gan lớn như vậy!” Sự phẫn nộ nồng đậm trôi qua, ông như một con sói hung ác nhìn chằm chằm Đại phu nhân, răng nanh nghiến thật chặt, như muốn ma sát tạo ra lửa, gần như gằn từng chữ: “Dám đụng đến xe ngựa nhà ta!”
Cho tới giờ Đại phu nhân chưa từng thấy lời nói sắc bén, sắc mặt nghiêm nghị như thế này của Lí Tiêu Nhiên, bà hơi sửng sốt, lập tức nói: “Đúng vậy, những người này thật lớn mật, chẳng những tập kích xe ngựa, ngay cả Vị Ương cùng Mẫn Đức cũng bắt đi! Hiện giờ chỉ sợ là —— “
“Bà có ý gì!” Lí Tiêu Nhiên rống lên, trong mắt như sắp có lửa trào ra, ông không ngờ ở Kinh đô còn có người dám chạm vào xe ngựa Lí gia, thậm chí bắt cóc nữ nhi của ông. Tuy ông không có bao nhiêu tình cảm với Lí Vị Ương, nhưng chuyện này tuyệt đối xúc phạm đến quyền uy của ông, “Lập tức phái người đi tìm, phải tìm được Vị Ương với Mẫn Đức trở về!”
Tam phu nhân vừa mới chết đã đánh mắt con nuôi của người ta, truyền ra ngoài người khác còn nghĩ rằng ông ham muốn tài sản Tam phòng! Nhất định phải tìm được Mẫn Đức trở về!
“Lão gia, quan trọng nhất không phải là điều này, bọn họ đã mất tích một đêm!” Đại phu nhân đón nhận ánh mắt ông ta, không chút úy kị, trong mắt toát ra ánh sáng như kim châm, “Chỉ sợ Vị Ương đã bị thất trinh!”
Lí Tiêu Nhiên bị ánh mắt như kim châm này chiếu vào làm cho đau đớn – không, phải nói là hoàn toàn ngây người. Ông cứng đờ người nơi đó, cơ bắp trên mặt bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, tựa như có một bàn tay vô hình giày xéo.
Đại phu nhân chú ý tới, Lí Tiêu Nhiên lúc này gân xanh trên trán cũng nổi lên, vặn vẹo như một con sâu. Trong mắt dần dần tỏa ra sự tức giận ngập trời, có thể thấy ông ta nổi giận đến mức nào, bà như càng bất an hơn: “Lão gia, nếu thật sự tìm được Vị Ương về, thanh danh cùng thể diện Lí gia đều sẽ mất hết!”
Một thiên kim quý tộc đã mất tích một đêm, Lí Tiêu Nhiên không thể không nghĩ đến tương lai Lí gia sẽ nhận lấy bao nhiêu nhục nhã, đồng nghiệp của ông sẽ nghĩ thế nào, Hoàng đế lại đối xử thế nào! Bỗng nhiên ông bình tĩnh lại, trên mặt như được phủ bởi một lớp mặt nạ bằng sắt, “Bà nói những lời này, rốt cuộc là có ý gì?”
Những lời này, chạm đến nơi sâu kín nhất đáy lòng Đại phu nhân. Nếu là thường ngày, bà nhất định sẽ sắm vai một từ mẫu rộng lượng, chờ lão gia tự mình nghĩ tới hậu quả chuyện này, sau đó bà vờ làm người tốt, đưa Lí Vị Ương vào chùa miếu xuất gia ở đến cuối đời, như vậy vừa không làm Lí Tiêu Nhiên nghi ngờ bà có dụng tâm khác, lại có thể giữ được hình tượng nhất quán trước mặt mọi người, nhưng lần này, bà không thể nhẫn nại được nữa, mà giành trước nói ra, đúng vậy, bà phải nắm lấy cơ hội lần này, đẩy Lí Vị Ương vào chỗ chết! Tuy Đại phu nhân nghĩ như vậy, nhưng lúc Lí Tiêu Nhiên nghi ngờ, trong nội tâm bà vẫn xuất hiện sự sợ hãi, cho nên bà nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt thành sự bi thương: “Lão gia, thiếp nói như vậy không hề có tâm tư gì, thiếp chỉ thật sự lo lắng cho Vị Ương, con bé một nữ hài nhi hoàn hảo, còn chưa gả cho người ta, tương lai nếu bị người khác biết chuyện này, thì ai sẽ cưới con bé đây?” Nói xong, bà lau đi nước mắt vô hình trên mặt, phảng phất như sự lo lắng xuất phát từ tấm lòng.
Lí Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng, không để ý chút nào, tựa như khóe miệng nứt ra một lỗ hổng chứ không phải nụ cười. Tuy ông cảm thấy Đại phu nhân đang mèo khóc cho chuột, mà ông không thể không thừa nhận, bà ta nói đúng! Ông oán hận nhìn bà ta, nói ra một câu: “Vậy chuyện này nên xử lý thế nào!?”
Đại phu nhân giả bộ kinh ngạc nói: “Chính vì chuyện này mà thiếp đang sầu lo, trước tiên phái người đi tìm con bé về, sau đó chúng ta thương lượng xem nên làm thế nào! Thiếp chỉ muốn nói ra để lão gia chuẩn bị sẵn tư tưởng thôi!”
Lí Tiêu Nhiên ngẩn người, trên mặt hiện ra một tia lạnh băng, phất tay, ông lớn tiếng nói: “Gọi quản gia đến đây!”
Bên ngoài lập tức có tiếng bước chân, nhanh chóng chạy đi.
Lí Tiêu Nhiên ngồi xuống, uống xong một ngụm trà, lại cảm thấy lạnh thấu tâm can, ông than dài một tiếng: “Còn sống trở về, cũng là phiền toái lớn!”
Đại phu nhân khẽ cười, sau đó giấu giếm ý cười, bước lên nói: “Lão gia đừng lo lắng, nói không chừng Vị Ương cát nhân thiên tướng!” (người tốt luôn được trời che chở, phù hộ)
Lí Tiêu Nhiên không nói gì, mờ mịt ngồi một lát, ngay lúc ông chuẩn bị đứng lên ra ngoài bàn đối sách, đột nhiên có người báo: “Tam tiểu thư đã trở về!”
Lí Tiêu Nhiên nhìn Lí Vị Ương chậm rãi đi vào, lắp bắp kinh hãi.
Trước khi trở về, Lí Vị Ương đã cẩn thận trang điểm lại một lượt. Trên tóc cài một đóa hoa phù dung được hái trong vườn, dùng bút vẽ mi chải chuốt lông mày, màu xanh đen rất nhẹ nhàng, không nhìn kỹ có lẽ sẽ không nhận ra, rồi phủ lên mặt một lớp phấn mỏng, nhè nhẹ thoa hai má cùng phần trên môi, tô son, trang điểm mà như không trang điểm, tươi trẻ tinh khiết nói không nên lời. Làm như thế bởi vì, nếu hôm nay nàng không trang điểm, sẽ không giấu được vẻ tiều tụy sau một đêm không ngủ. Nhưng trước mặt những người không hiểu chuyện, thì chưa từng thấy Lí Vị Ương thoa phấn trang điểm bao giờ, lúc này toàn thân tràn ngập sức sống thanh xuân, có sự tươi mới thuần khiết, tựa như nụ hoa hé nở lúc sáng sớm, mang theo sự hoạt bát trước đó chưa từng có.
Lí Tiêu Nhiên đặc biệt chú ý đến một cây trâm bạc trên tóc Lí Vị Ương. Nếu thường ngày, ông sẽ quan tâm, nhưng không biết vì sao, hôm nay ông lại để ý đến, thứ đó dùng bạc trắng thuần khiết nhất chế tạo thành, kỹ thuật mài tốt đến mức trâm bạc như tỏa sáng, hình dáng rất sống động, mặt trên là những đóa hoa cùng nụ hoa dùng miếng bạc mỏng làm thành, nhụy hoa được khảm bảo thạch màu sắc diễm lệ, dưới ánh mặt trời như tỏa ra bảy sắc đẹp đẽ. Cài trên đầu, quả nhiên tỏa sáng hơn cả hoa, tăng thêm không ít sự kiều diễm cho Lí Vị Ương vốn thanh tú đáng yêu.
“Vị Ương, rốt cuộc con cũng về rồi!” Đại phu nhân vội vàng chạy ra đón, trong mắt như có nọc độc ẩn hiện.
Lí Vị Ương nhìn thấy, bộ dáng như rất cảm động, vội vàng mỉm cười đáp lại: “Mẫu thân, Vị Ương đã làm người lo lắng rồi.”
“Vị Ương à, đâu chỉ lo lắng, trái tim mẫu thân còn lo muốn chết, chỉ sợ con gặp chuyện gì bất trắc!” Khóe miệng Đại phu nhân hiện ra một tia cười lạnh, nọc độc trong mắt dần rõ ràng hơn. Lí Vị Ương còn sống trở về cũng được, lông tóc đầy đủ cũng thế, cả đêm không về thì chỉ có đường chết!
Trong lòng Lí Vị Ương chấn động, hơi nhíu mày. Với trí tuệ của nàng, đã cảm nhận được trong lời đối phương có ý nghĩa khác, nhưng nàng vẫn giả bộ hồn nhiên, như không phòng vệ chút nào nói: “Mẫu thân đối xử với con tốt như vậy, Vị Ương nghĩ tới, thật sự ngày đêm khó an tâm!”
Vốn tưởng rằng nàng ta sẽ kinh hoảng, không ngờ chẳng có biểu hiện gì hết! Đại phu nhân cắn răng, nụ cười lạnh bên miệng càng mở rộng hơn: “Hạ nhân nói đám thị vệ đi theo đều đã chết, con cũng bị người ta bắt đi, mau để mẫu thân xem, liệu có bị thương chỗ nào không?”
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Mẫu thân, Vị Ương lông tóc hoàn hảo, người xem.” Nói xong, nàng linh hoạt quay một vòng, cười tủm tỉm nhìn Lí Tiêu Nhiên nói, “Phụ thân, Vị Ương bất hiếu, cũng làm người lo lắng rồi.”
Đại phu nhân nghĩ rằng nàng cố ra vẻ bình tĩnh, cười lạnh tiếp tục rắc muối lên vết thương: “Vị Ương, nếu con thấy có gì oan ức tủi thân, thì đừng cố gắng chịu đựng, nói với mẫu thân là được, mẫu thân nhất định sẽ làm chủ cho con.”
Oan ức? Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh. Nàng cười nhìn vẻ mặt đáng ghê tởm của Đại phu nhân, cảm thấy mình chẳng có lời nào để nói với nữ nhân như ác thú này, lạnh lùng nói ra một câu: “Mẫu thân buồn lo vô cớ rồi, Vị Ương không có vấn đề gì hết.”
Đại phu nhân nhìn thẳng vào mắt nàng, còn muốn tiếp tục nói bóng nói gió, nhưng phát hiện nàng ta thản nhiên nhìn mình, ẩn chứa ý lạnh vô hình, tựa như tượng thần được thờ phụng trong miếu hoang, kỳ lạ thần bí làm người khác thấy lạnh gáy. Đúng lúc này, Lí Vị Ương đột nhiên nở nụ cười, Đại phu nhân cảm thấy nụ cười này là một gáo nước đá hắt thẳng vào trong lòng bà, không tự chủ được rùng mình, khí thế cũng yếu hơn trước.
“Vị Ương, con thật sự không có chuyện gì sao? Vậy con trở về như thế nào?” Chắc không phải kẻ bắt cóc tự mình thả về chứ, Lí Tiêu Nhiên hỏi. Ông không muốn nghe Đại phu nhân nói những lời này nữa, ông phải biết chân tướng, để an bài mọi chuyện thích đáng nhất!
Lí Vị Ương hiểu rõ ý của Lí Tiêu Nhiên, nhưng không trả lời vấn đề này ngay lập tức, nàng chỉ mỉm cười, như bỗng dưng nhớ ra điều gì: “Đúng rồi phụ thân, hôm nay phải nhờ phụ thân chuẩn bị lễ vật thay Vị Ương, để tạ ơn Thất Hoàng tử cùng Công chúa Vĩnh Ninh, nếu không có hai vị điện hạ, Vị ương đã không thể trở về được!”
Đại phu nhân biến sắc, lập tức nói: “Ngươi nói cái gì?”
Lí Tiêu Nhiên cũng bật dậy, trên mặt lộ ra sự kinh hoảng.
Lí Vị Ương nhướng mày, hồn nhiên nói: “Phụ thân không biết sao? Ai da, nhìn xem con chỉ lo ôn chuyện cùng mẫu thân khi sống sót sau tai họa, lại quên luôn chính sự. Ngày hôm qua có một đám người không biết từ nơi nào lao tới muốn cướp đoạt xe ngựa của chúng ta, đám thị vệ liều chết bảo vệ con và Mẫn Đức, nhưng kẻ địch quá đông, ngay tại thời khắc nguy cấp, Thất điện hạ vừa hay đi ngang qua, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, anh dũng vô cùng! Sau khi bức lui đám người đó, Thất điện hạ thấy Mẫn Đức bị thương, cố ý đưa về phủ Công chúa Vĩnh Ninh ở gần đó dưỡng thương, Công chúa giữ con lại một đêm, còn phái người mời đại phu cho Mẫn Đức, lần này đúng là ra cửa gặp quý nhân, nếu không có hai vị đó trợ giúp, Vị Ương đã không thể bình an vô sự trở về!”
Lí Tiêu Nhiên nghe xong, mừng rỡ: “Là Thất điện hạ cứu con?”
Lí Vị Ương gật đầu.
“Còn cả Công chúa Vĩnh Ninh cũng giữ con lại?”
Lí Vị Ương tiếp tục gật đầu.
“Tất cả là sự thật sao?”
Lí Vị Ương cười: “Phụ thân người làm sao vậy, con ngồi xe ngựa của phủ Công chúa về đấy!” Nói tới đây, nàng cười ngọt ngào nhìn Đại phu nhân: “Cũng may mạng con lớn, nếu thật sự bị bắt cóc đi, Vị Ương sao còn dám trở về, đã sớm lấy cái chết gìn giữ sự trong sạch rồi, mẫu thân, con bình an trở về, sao người trông như mất hứng vậy?”
“Không, tuyệt đối không có khả năng! Ngươi nhất định đang nói dối, sao có thể mất tích một đêm lại không phát sinh bất cứ chuyện gì!” Đại phu nhân thở gấp một hơi, đột nhiên trở mặt, hoàn toàn luống cuống.
Người ta thường nói, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, hóa ra Đại phu nhân cho rằng có thể mượn cơ hội này làm Lí Vị Ương xong đời một cách triệt để, lại không ngờ rằng nàng ta có thể gặp dữ hóa lành, đúng là quá may mắn, làm người khác không thể chấp nhận nổi!
Lí Tiêu Nhiên đột nhiên biến sắc: “Bà nói cái gì! Còn không mau câm miệng!”
Đại phu nhân ngẩn người, sắc mặt lập tức trắng bệch, bà ý thức được mình đã luống cuống.
Sự giận dữ lo âu trước đó của Lí Tiêu Nhiên, hiện giờ tất cả đều biến thành mừng rỡ, Thất Hoàng tử cứu Lí Vị Ương, con bé còn ở lại phủ Công chúa một đêm, hai tin tức này có sức công phá vượt xa chuyện Lí Vị Ương mất tích.
Nhưng ông vẫn thấy có chút nghi ngờ, bởi vì mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, làm ông không biết phải làm sao.
Lí Vị Ương như biết được ông đang nghĩ gì, cười nói: “Đúng rồi, Công chúa nói con vì đi dự tiệc mới gặp chuyện kinh hoảng như vậy, cố ý ban cho con một cây trâm coi như biểu lộ sự an ủi.” Nói xong, nàng chỉ vào trâm cài quý báu trên đầu.
Lần này, Lí Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chuyện này đúng là – làm người khác phải kinh ngạc! Sau đó, ông hung dữ trừng mắt với Đại phu nhân.
Trong lòng Đại phu nhân kinh sợ, cả người vốn đang mờ mịt, đành cố cười nói: “Vị Ương, con đúng là – có vận khí tốt.”
Lí Tiêu Nhiên cũng cười, trấn an nói: “Vị Ương, mẫu thân con vui mừng quá nên trong thời gian ngắn không phản ứng kịp.”
Chỉ sợ Đại phu nhân thất vọng đến cực điểm thôi, không bỏ bất kỳ cơ hội nào để đẩy mình vào đường chết, đúng là độc ác như rắn rết, cực kỳ hung ác! Dù sao, Lí Vị Ương mỉm cười, mình vẫn sống tốt không phải sao?
“Đúng vậy Vị Ương, mẫu thân chỉ vui mừng quá đỗi thôi, con đừng trách mẫu thân.” Cổ họng Đại phu nhân như bị bịt bằng bông, nói chuyện rất mất tự nhiên.
“Mẫu thân đừng như thế, đây là vận khí tốt ông trời ban cho con, ai cũng không thể ngăn trở.” Tuy Lí Vị Ương nói vô cùng khiêm tốn, nhưng hiển nhiên trong lời nói có ý nghĩa khác.
Đôi mắt Lí Vị Ương tối đen như nước dưới giếng, Đại phu nhân nhìn vào, tựa như yêu ma quỷ quái trong cốc, có lửa xanh quanh quẩn bao phủ.
“Đương nhiên, chuyện này, cũng là nhờ con phúc lớn mạng lớn. Nếu đêm qua Thất điện hạ không đúng lúc đi qua đấy – ” Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Chỉ sợ con đã phơi thây nơi hoang dã, chó cắn sói tha.”
Lí Tiêu Nhiên nghe Lí Vị Ương nói xong, cảm thấy đúng là như vậy, nói thật, ban đầu ông còn lo lắng Lí Vị Ương sẽ ảnh hưởng đến danh dự gia tộc, cảm thấy con bé là nữ nhi mang điềm xấu, nhưng hiện giờ xem ra, con bé hồng phúc tề thiên. Sự biến hóa trong lòng ông biểu hiện rất nhỏ trên mặt, nhưng bị Lí Vị Ương nhìn rõ ràng.
Lí Tiêu Nhiên không quên hỏi: “Lão phu nhân thì sao?”
“Phụ thân yên tâm, Vị Ương sẽ lập tức đi bẩm báo lão phu nhân.”
Lí Tiêu Nhiên gật đầu, nhìn Lí Vị Ương rời đi. Sau đó ông xoay người, nhìn chằm chằm thê tử của mình. Ông không ngờ, bà ta không chỉ nhỏ nhen, còn là một phụ nhân ác độc có khả năng diễn xuất. Bà ta rõ ràng là mẹ cả, lại luôn nghĩ cách tranh đấu với đứa nhỏ thứ xuất. Lí Tiêu Nhiên không yêu cầu bà ta đối xử với những đứa nhỏ khác của ông như con ruột thịt, nhưng ít nhất cũng không nên làm khó dễ ngay trước mặt, biểu hiện phẫn hận rõ ràng như vậy, ông cảm thấy không rét mà run. Lí Vị Ương dù thế nào, trong người cũng chảy huyết mạch của ông, Đại phu nhân lại chỉ mong con bé gặp chuyện không may, mượn cớ loại trừ con bé, chuyện này thật sự làm người khác cảm thấy trái tim băng giá. Bản thân hết lòng lo lắng kinh doanh quan trường bên ngoài, chuyện gì cũng hoàn hảo không lọt một giọt nước, không ngờ rằng thê tử luôn cho rằng rất hiền lương lại phá rối ở sau lưng, làm ông quá thất vọng rồi!
Ông hừ lạnh một tiếng, không thèm nghe Đại phu nhân giải thích, phất tay đi thẳng ra ngoài! Đi tới cửa, ông đột nhiên đứng lại: “Đừng quên chuẩn bị tạ lễ!”
Đại phu nhân sửng sốt, tràn đầy phẫn hận, nhưng không thể không làm, đáp lời: “Dạ.”
Lí Vị Ương trước tiên đến viện của lão phu nhân thỉnh an, nói lại mọi chuyện một lần nữa, sau đó mới trở về viện của mình, Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tiểu thư, cũng may tiểu thư thông minh, đi trước một bước đến phủ Thất Hoàng tử, nhờ Thất Hoàng tử hỗ trợ an bày mọi chuyện.”
“Đại phu nhân đương nhiên sẽ không tùy tiện bỏ qua cơ hội này, ta sao có thể đứng yên chịu trận.” Hiện giờ Lí Vị Ương đã tin rằng, lúc trước mình trợ giúp Thác Bạt Ngọc không có gì sai, hắn là người biết hồi báo, hơn nữa, hiệu quả rất tốt còn rất rõ rệt. Trước khi trở về, nàng đã rửa mặt chải đầu trang điểm, còn cố ý chỉnh trang, không nhìn ra được chỗ nào khác thường.
“Đại phu nhân đúng là nhân lúc cháy nhà đi hôi của…”
“Bà ta chính là hạng người như thế…”
Đúng lúc này, đột nhiên Mặc Trúc báo lại: “Tiểu thư, Thất di nương đến!”
Lí Vị Ương sửng sốt.
“Mẹ…”
“Vị Ương…” Thất di nương nhào tới, ôm chặt lấy Lí Vị Ương, cất tiếng khóc lớn.
Lí Vị Ương dở khóc dở cười nhìn người mẹ ruột yếu nhược này, không biết phải làm sao, Bạch Chỉ bên cạnh vội vàng đến gần đỡ Thất di nương, nhẹ nhàng nói: “Di nương đừng lo lắng, tiểu thư không phải đã bình an trở về rồi sao?”
Mắt của Thất di nương sưng lên, đúng là lo lắng muốn chết, bà vừa nghe thấy chuyện này thì lập tức chạy tới đây.
Lí Vị Ương nhẹ giọng giải thích mọi chuyện với bà, đại khái cũng giống những gì nói với Lí Tiêu Nhiên, nàng không muốn để mẹ ruột của mình lo lắng.
“Hóa ra là như vậy…” Nghe thấy là ở phủ Công chúa ngủ một đêm, Thất di nương nhẹ thở phào.
Cứ tưởng rằng Lí Vị Ương chịu oan ức gì đó…
“Ban đầu tiểu thư kiên trì muốn trở về…” Bạch Chỉ cười nói.
“Nhưng thịnh tình của Công chúa khó chối từ…” Mặc Trúc chen vào.
Lí Vị Ương chỉ cười: “Thật ra cũng không có gì, chỉ có điều Công chúa cảm thấy con vì đi dự tiệc mà gặp chuyện kinh hoảng, trong lòng băn khoăn…”
“Vốn định tìm người về phủ báo tin, nhưng lúc đó đã trễ, sợ quấy nhiễn lão phu nhân và mọi người…” Lí Vị Ương nói, nhìn sự bi thương lưu lại trên mặt Thất di nương, trong lòng có chút áy náy, “Đều tại con không tốt, để mẹ lo lắng rồi.”
Thất di nương mắt long lanh ngấn lệ, lắc đầu cười. Bà vui mừng rồi lại nhẹ nhàng thở dài, nhìn đáy mắt Lí Vị Ương có tơ máu, trong lòng có chút khó chịu: “Đều tại mẹ vô dụng, không thể che chở cho con.”
Trong lòng Lí Vị Ương, có một dòng nước ấm chảy qua.
Nói thật, đối với Thất di nương, nàng luôn có cảm giác xa cách, tuy bà là mẫu thân sinh ra mình, nhưng kiếp trước bà qua đời rất sớm, từ nhỏ nàng không lớn lên bên cạnh bà, tình cảm không đặc biệt sâu nặng, kiếp này bản thân không biết nên sống chung với bà như thế nào, cho nên không biết phải làm sao, nhưng hôm nay thấy bà rớt nước mắt chân tình, Lí Vị Ương cảm thấy áy náy vì mình đã từng xa cách bà.
Ánh mắt nàng ấm áp như ngọc, lại sáng ngời như sao xa.
“Mẹ, con đã nói rồi, về sau đổi lại con sẽ bảo vệ mẹ.”
Thất di nương kinh ngạc nhìn con gái, cảm xúc phập phồng: “Vị Ương, con đừng đối nghịch với Đại phu nhân nữa, bà ta sẽ làm hại con.”
Đàm thị là một nữ nhân yếu đuối, hiện giờ bà chẳng cầu gì hết, chỉ hy vọng cả đời nữ nhi bình an, tương lai gả vào nhà người tốt. Đại phu nhân độc ác nhẫn tâm, bà không muốn Vị Ương gặp chuyện không may.
“Mẹ, con người chỉ cần còn sống, đều sẽ gặp vô số khúc chiết, ai cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Con đường này con tự mình lựa chọn, bất luận gặp chuyện gì đau khổ, thậm chí nguy hiểm, con sẽ không bao giờ lui về phía sau. Con đã chuẩn bị tốt lắm rồi, không cần thiết phải suy nghĩ lại nữa, huống chi, cho dù con muốn lui, người khác cũng sẽ không cho phép con lui! Bình thản mà sống, thoải mái mà sống, không việc gì phải sợ hết…” Nàng không sợ sống, cũng không sợ chết, nhưng Đại phu nhân không giống như vậy, cho nên người thắng nhất định sẽ là nàng.
Thất di nương ngẩn người, đột nhiên bà cảm thấy, sự quật cường cùng kiên cường của Vị Ương, vượt xa so với tưởng tượng của bà.
“Vị Ương…” Bà hạ quyết tâm, “Mẹ nhất định sẽ ủng hộ con.”
Có thể làm Thất di nương yếu đuối nói ra những lời này… Lí Vị Ương bất giác mỉm cười, cảm thấy trong lòng ngọt ngào, có người thân ở bên cạnh thật là tốt.
Chuyện Lí Vị Ương bị tập kích trên đường hơn nữa còn được Thất Hoàng tử cứu bỗng chốc truyền khắp Kinh đô, làm danh môn khuê tú ghen tị vô cùng, ai ai cũng nói An Bình Huyện chủ này vận khí thật tốt, ngồi xe ngựa bị bắt cóc là chuyện trăm năm mới có một lần, lại còn được Hoàng tử Hoàng đế yêu quý nhất làm anh hùng cứu mỹ nhân. Đương nhiên cũng có rất nhiều lời đồn đãi nhảm, thậm chí có người nghi ngờ trên đường sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện đạo tặc, huống chi đám đạo tặc chết sạch không còn ai sống sót, thậm chí còn có người lan truyền Lí Vị Ương cố ý sắp đặt mọi chuyện để tiếp cận Thất Hoàng tử, Lí gia không để ý đến những tin tức đó, dù sao so với nữ tử thất trinh, thì tất cả chỉ là mây bay mà thôi. Mặc kệ bên ngoài mưa rền gió dữ thế nào, đương sự Thác Bạt Ngọc cùng Lí Vị Ương đều không có phản ứng gì, sau chuyện đó hai người không cùng xuất hiện một chỗ, cho nên náo nhiệt một thời gian thì bắt đầu lắng xuống.
Lí Trường Nhạc nghe xong chuyện này, vốn tưởng rằng Lí Vị Ương cực kỳ xui xẻo, không ngờ đối phương gặp dữ hóa lành. Trong lòng vô cùng buồn bực phiền muộn, lại không thể làm gì.
Đàn Hương thấy sắc mặt nàng ta không tốt, khuyên: “Tiểu thư, hiện giờ hoa viên trăm hoa đua nở, không bằng tiểu thư ra ngoài đi dạo?”
Lí Trường Nhạc mắt lạnh nhìn nàng ta, trong lòng Đàn Hương rùng mình: “Nô tỳ chỉ – ” nàng chỉ có ý tốt thôi mà.
Lí Trường Nhạc nhìn thoáng qua cảnh xuân bên ngoài, gần đây đầu càng ngày càng đau, nhất là nhìn thấy Lí Vị Ương lúc ấn lúc hiện trước mặt càng không nhịn được bốc hỏa, “Quên đi, ra ngoài đi dạo.”
Lí Trường Nhạc dẫn Đàn Hương cùng đám nô tỳ đến hoa viên, nhìn thấy một tiểu mỹ nhân ngồi trong đình cách đó không xa, nàng nhíu mày: “Kia là người nào?”
Đàn Hương nhìn, dè dặt nói: “Đó là Cửu di nương lão gia mới lấy về.”
Cửu di nương? Chính là nữ nhân Vân Cơ phụ thân không nói trước với mẫu thân đã dẫn về nhà? Lí Trường Nhạc nhìn từ xa, nhíu mày, Vân Cơ là người Xương Châu, nghe nói xuất thân hoa đán, phụ thân lại dẫn một nữ tử đê tiện vào phủ, chẳng lẽ điên rồi sao? (Hoa đán: ngày nay dành để gọi các nữ diễn viên, siêu sao điện ảnh, truyền hình như người đẹp điện ảnh, hoa hậu điện ảnh, thời xưa có thể hiểu là mỹ nhân hát tuồng)
Lí Trường Nhạc dẫn Đàn Hương, lặng lẽ đi đến gần Vân Cơ. Nha đầu bên cạnh định nhắc nhở, thì bị ánh mắt lạnh lùng của Lí Trường Nhạc dọa sợ.
Vân Cơ vừa ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện Đại tiểu thư đến, sợ tới mức đứng bật dậy.
Lí Trường Nhạc mỉm cười, nheo mắt lại, nhìn thứ gì đó trong tay nàng ta.
Trong bàn tay tuyết trắng của Vân Cơ là một túi tiền gấm nho nhỏ, bên trên thêu một đóa hoa sen tịnh đế liên (là hai bông sen nở trên cùng một cuống), bên cạnh còn khảm một ít châu ngọc. Tuy đường may tinh mỹ, nhưng vừa nhìn qua đã nhận ra chất liệu rẻ mạt, hơn nữa còn cũ sờn.
“Túi tiền này đúng là rất xinh đẹp.” Lí Trường Nhạc mỉm cười, trên mặt không có biểu lộ gì, thực ra trong lòng bắt đầu nghi ngờ.
Vân Cơ hoảng sợ, nàng vốn ngồi đây ngắm cảnh, ai ngờ tức cảnh sinh tình, bất giác lấy túi tiền luôn cất giấu trong người ra, nàng cứ tưởng rằng nha đầu sẽ nhắc nhở nàng nếu có người đến gần, nhưng không ai nói cho nàng biết Đại tiểu thư đến! Nàng không biết Lí Trường Nhạc đã nhìn thấy gì, nhưng mà – một cái túi tiền không thể hiện được gì hết! Nàng cố gắng mỉm cười, làm bộ thản nhiên nói: “Đúng vậy, đây là túi tiền mẹ ta thêu, ta luôn mang theo người, coi như bùa hộ mệnh.”
Lí Trường Nhạc là một người cực kỳ mẫn cảm, nàng vẫn cảm thấy thứ đó giống như tín vật đính ước nam nhân tặng – suy đoán này, bỗng chốc làm nàng hưng phấn, nhưng cố gắng kìm nén sự hưng phấn, khẽ cười: “Di nương đã gả vào nhà chúng ta, về sau chính là người một nhà, đừng câu thúc như thế.” (Câu thúc: bó buộc, gò ép)
Vân Cơ thấy nàng ta không truy hỏi, vội vàng cất túi tiền đi.
Lí Trường Nhạc cố ý giả bộ như không phát hiện ra, nở nụ cười hòa ái: “Cửu di nương, Xương Châu cách xa nơi này như vậy, di nương có thấy nhớ nhà không?”
Từ mười tuổi Vân Cơ đã đi theo gánh hát rời khỏi quê hương, ấn tượng về cha mẹ đã trở nên mơ hồ, còn nói gì tới nhớ nhà, nàng diễn hí kịch bên ngoài, luôn bị người khác coi thường, sau này đến biểu diễn trên yến hội của Lâu Thượng thư, bị Lí Tiêu Nhiên nhìn trúng dẫn về phủ. Nhưng đến Lí phủ, lại không ai để mắt đến nàng, tất cả mọi người đều mắng sau lưng nói nàng là con hát hạ lưu, vị Đại tiểu thư này không giống người bình thường, lộ ra vẻ tươi cười thân thiết như vậy với nàng, cho nên trong nháy mắt nàng thấy kinh ngạc, không biết nên đáp lời như thế nào.
Lí Trường Nhạc giọng điệu biến chuyển: “Dù sao di nương có mỹ mạo nhân phẩm như vậy, phụ thân tất nhiên sẽ yêu thương di nương nhiều hơn, về sau không cần đi khắp nơi sống khổ qua ngày rồi.”
Nghe nàng ta nói như vậy, Vân Cơ chỉ nở nụ cười chua xót, xem như không làm nàng ta phật ý.
Lí Trường Nhạc mỉm cười, tùy ý nói đến những chuyện khác, dời sự chú ý của Vân Cơ.
Nói chuyện với nhau nửa canh giờ, Vân Cơ rất có cảm tình với vị Đại tiểu thư này, lúc cáo từ, còn ước định với nàng ta lần sau nói chuyện tiếp.
Đàn Hương nhìn thấy, trong lòng càng kỳ quái, Đại tiểu thư bề ngoài bình dị gần gũi, thực ra là một người cao ngạo, Cửu di nương xuất thân ti tiện, Đại tiểu thư lại trò chuyện với nàng ta thật vui vẻ? Chuyện này đúng là rất kỳ quái!
Nhìn bóng lưng Vân Cơ đi khuất, Lí Trường Nhạc mỉm cười, đứng lên nói: “Đi thôi.”
Đàn Hương nhìn tươi cười ở bờ môi Lí Trường Nhạc, không tự chủ được cúi đầu.
Lí Trường Nhạc bước vào viện của Đại phu nhân, nói chuyện với bà gần nửa canh giờ, lúc đi ra tươi cười đầy mặt, Đàn Hương nhìn thấy, trong lòng càng thêm sợ hãi. Mỗi lần Đại tiểu thư lộ ra vẻ tươi cười này, nhất định có người không may. Chỉ có điều – người không may đó sẽ là ai đây? Nhưng nếu Cửu di nương gặp tai ương, tuyệt đối không làm cho tiểu thư vui vẻ như vậy…
Nửa tháng sau, Đại phu nhân phái người đi mời Lí Tiêu Nhiên đến, Lí Tiêu Nhiên vừa mới về phủ, nói có chuyện quan trọng hơn phải về thư phòng, Đại phu nhân chờ đợi, cho đến tối cũng không thấy bóng người. Đại phu nhân sai người cầm đèn, đến thúc giục lần nữa. Đợi thêm một lúc lâu, mới thấy ông bước vào cửa, tự mình bước lên vừa cởi áo cho ông vừa nhìn sắc mặt Lí Tiêu Nhiên, mỉm cười nói: “Hai ngày sau là sinh nhật của Cửu di nương, thiếp muốn tổ chức cho nàng ấy náo nhiệt một chút.”
Lí Tiêu Nhiên nâng mắt, lạnh lùng liếc nhìn Đại phu nhân.
Trong lòng Đại phu nhân nhảy dựng, nhưng trên mặt vẫn cười khanh khách.
Lí Tiêu Nhiên không nhìn ra được manh mối gì, đẩy tay Đại phu nhân ra, thản nhiên nói: “Đã biết, ta còn có chuyện khác, bà cũng nghỉ sớm đi.”
“Lão gia, thiếp còn chuẩn bị ít điểm tâm ngọt, lão gia dùng một chút rồi hẵng đi.” Đại phu nhân nói tha thiết.
Lí Tiêu Nhiên lắc đầu: “Khỏi cần.” Nói xong, xoay người rời đi, đi thẳng đến viện của Cửu di nương.
Lâm ma ma lo lắng bấn an nhìn Đại phu nhân, Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, nhếch môi thành nụ cười sắc bén. Từng đĩa điểm tâm nóng trên bàn không có ai động đến, đảo mắt đã bay hết hơi nóng, lạnh ngắt.
Bên kia, Bạch Chỉ lặng lẽ nói cho Lí Vị Ương biết động tĩnh phát sinh trong Lí gia mấy ngày nay, dựa theo phân phó của tiểu thư, không bỏ qua bất cứ chuyện gì, bao gồm Đại tiểu thư nói chuyện với Cửu di nương rất vui vẻ, bao gồm cả hôm nay Đại phu nhân tung ra tin tức muốn làm tiệc chúc thọ cho Cửu di nương.
Bạch Chỉ nói xong, lại không kìm chế được nói thêm: “Tiểu thư, xem ra, Đại phu nhân bắt đầu muốn mượn sức Cửu di nương.”
Lí Vị Ương mỉm cười, lắc đầu nói: “Thân là chủ mẫu, đối với những thiếp thất của trượng phu nếu không thể nắm trong tay thì chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ, Tứ di nương cùng Lục di nương đã rất khó đối phó rồi, hiện giờ phụ thân còn chuyên sủng Cửu di nương, ngay cả thể diện của bà ta cũng không để ý đến, ngươi nghĩ xem, Đại phu nhân còn có thể để Cửu di nương sống sót sao?”
Bạch Chỉ suy nghĩ một lát, nói: “Ý tiểu thư là —— “
“Chỉ một Cửu di nương, tất nhiên không thỏa mãn được miệng cùng dạ dày của bọn họ, nếu có thể lôi cả cái đinh trong mắt xuống nước, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.” Ánh nến chiếu lên song cửa sổ làm bằng gỗ cây lê điêu khắc hoa Hải đường phú quý, đồng thời chiếu trên khuôn mặt tinh xảo của Lí Vị Ương, phảng phất như phủ một lớp khăn sa.
Lâm ma ma vẻ mặt nghiêm cẩn đi xuyên qua hành lang, ánh mặt trời chiến lên tường, chói lọi làm bà phải nhíu mày. Đám nha đầu bên cạnh thấy bà đi vội vàng, sau lưng còn có vài ma ma cường tráng cao lớn.
“Lâm ma ma đi đâu vậy? Sao vội vàng như thế?” Đám tiểu nha đầu kề tai nhau nói nhỏ.
“Cô không biết sao, sắp đến sinh nhật của Cửu di nương, Đại phu nhân muốn đích thân chuẩn bị cho Cửu di nương đấy! Tất cả đồ ăn, lăng la tơ lụa… đều đặt mua ở bên ngoài, phu nhân đối xử với Cửu di nương thật tốt!”
“Đúng đó, mặt Tứ di nương cũng tái đi, Lục di nương đóng cửa một ngày không chịu ra ngoài kìa! Đãi ngộ của Cửu di nương, trước giờ chưa từng có ở Lí gia.”
“Ai bảo lão gia sủng ái Cửu di nương chứ! Các cô không thấy sao, sủng ái như tâm can bảo bối ấy, nửa tháng liên tục đều nghỉ trong viện Cửu di nương, Cửu di nương mới gả vào phủ, lẽ ra chỉ tính là nửa chủ tử thôi, không nên chạm vào mấy trang phục diễn, mà lão gia sủng ái, dám mặc bộ trang phục diễn một lần nữa, thường xuyên đóng cửa hát hí kịch cho lão gia nghe!”
“Cái gì cơ! Cô không biết đấy thôi!” Một nha đầu khác nhỏ giọng nói, “Ta nghe Chu ma ma cách vách nói, Cửu di nương không phải người tầm thường, tuổi trẻ mỹ mạo lại biết cách hầu hạ nam nhân, các cô làm sao mà biết được!”
Lí Vị Ương đi qua hoa viên, đám nha đầu lập tức ngậm miệng, liếc nhìn nhau.
Lí Vị Ương mỉm cười, nói: “Tan cuộc đi, cẩn thận Lâm ma ma nghe thấy sẽ phạt các ngươi.”
Đám tiểu nha đầu cười hì hì, cấp tốc giải tán. Tam tiểu thư thật tốt, thường ngày không tùy tiện quát tháo nha đầu, lại càng không cáo trạng sau lưng giống Ngũ tiểu thư.
Lí Vị Ương nhìn bóng lưng của Lâm ma ma biến mất trên hành lang, nhíu mày, không biết lần này, Đại phu nhân chuẩn bị sinh nhật cho Cửu di nương đủ thứ, rốt cuộc là có mưu đồ gì.
Nói không chừng, là nàng đa tâm…
—— Lời ngoài truyện ——
Nhiệt tình comment của mọi người giảm xuống, nhiệt tình viết truyện của ta cũng muốn giảm xuống &_&
Bình luận facebook