Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-134
Chương 134
Edit: Bỉ Ngạn
Beta: Tiểu Tuyền
“Điện hạ, ngài không nên nghe nàng ăn nói bừa bãi, thần làm sao sẽ làm chuyện như thế, tất cả đều là nàng vu khống hãm hại thần đấy.” Lãnh Hoa Đường toát mồ hôi, một nửa tương lai của mình chính là đều thắt ở trên người thái tử đó, nếu để cho thái tử nhìn không thuận mắt, vậy chính là xong đời rồi.
“Điện hạ, thần phụ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, muốn quay về viện nghỉ ngơi, nếu ngài làm chuyện không nên là mời cái người không bằng cầm thú kia vào viện, vậy thần phụ không thể làm gì khác hơn là cũng mời ngài đi.” Cẩm Nương xem bộ dáng thái tử không tin mình, nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Hoàng gia biệt uyển của người lớn hơn chỗ này không biết bao nhiêu lần đâu, không bằng mời thế tử đi hoàng gia biệt uyển thôi, chuyện vào nhà thần tử ở cũng không hợp cấp bậc lễ nghĩa đâu.”
Thái tử nghe xong thiếu chút nữa không có bị tức chết, mặt đỏ lên, túng quẫn nghiêm mặt nhìn tiểu Đình, lông mày chau lên, ý tứ kia rất rõ ràng, lão bà ngươi cũng quá không để cho ta mặt mũi a, trước mặt mọi người đuổi ta đi, ta thế nhưng đường đường là thái tử đây này.
Lãnh Hoa Đình buồn cười mà nhìn thái tử, quay đầu lại nắm tay Cẩm Nương, vô cùng ôn nhu nói: “Nương tử, nàng mệt mỏi a, vậy thì bất kể những sự tình thượng vàng hạ cám này, mau mau đi vào nhà, sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Thái tử nghe được vẻ mặt đầy hắc tuyến, tiểu Đình này cũng quá nuông chìu lão bà đi nha, đúng là nửa phần cũng không nỡ trách cứ Cẩm Nương, cứ tiếp như thế, Tôn Cẩm Nương kia không phải càng làm càn ah, nhưng mà, nghĩ lại, nếu mình cũng có nương tử đặc biệt như vậy, có thể cũng đem nàng sủng lên trời hay không? Đảo mắt liền chứng kiến nét mặt nàng tươi cười thanh nhã lại thong dong, còn mang theo một ít làm nũng, ôn nhu lại thâm tình sâu sắc mà nhìn tiểu Đình như vậy, trong nội tâm càng cảm thấy vị chua, Nghe nói nàng cho tới bây giờ đều không có ghét bỏ qua sự tàn tật tiểu Đình, nghe nói, từ sau khi nàng gả cho tiểu Đình, tính tình tiểu Đình dường như trở nên sáng sủa tự tin hơn, nghe nói, nàng còn không ít tài năng khéo léo hiếm thấy, còn là một tay đàn rất hay, ca hát tốt, thơ làm càng thế gian ít có, Giản thân vương nhìn nguội nhạt bình thường, nhưng lại có mắt nhìn người, tìm cho tiểu Đình một người con dâu tốt như vậy, lúc trước, ai sẽ vừa ý một cái cô nương thứ xuất Vô Danh của Tôn đại tướng quân gia đâu? Nhưng mà đáng tiếc cũng là đáng tiếc, xem nàng cùng tiểu Đình vợ chồng tình thâm, thái tử lại có chút hâm mộ, nhất thời lại bị lời nói vợ chồng bọn hắn làm cho có chút sượng mặt.
“Tiểu Đình ngươi… Cũng đem bản thái tử là người không có phận sự sao?”
“Điện hạ, sau khi xong xuôi chuyện này, chuyện phu thê của thần, mặc kệ người phương nào đều là người không có phận sự.” Tiểu Đình mẫn cảm mà lần nữa cảm giác được ánh mắt khác thường của thái tử khi nhìn Cẩm Nương, nhàn nhạt mà đáp lại thái tử một câu, dắt tay Cẩm Nương, tự mình đẩy nhanh tốc độ xe lăn: “Nương tử, ta đói bụng, ta muốn ăn thịt kho tàu.”
Thái tử tinh tế thưởng thức lời nói của Lãnh Hoa Đình cũng không tức giận, sau nửa ngày cũng không lên tiếng, kinh ngạc đứng đấy, nhìn bóng lưng đôi vợ chồng kia một ột thấp, một đứng một ngồi, tay nắm tay đi vào viện, vậy mà lại có chút ngây dại, đúng vậy a, một đôi phu thê ân ái, mặc kệ người phương nào đều là dư thừa, tiểu Đình thật là nhạy cảm, nhìn một đôi bóng lưng kia dần dần biến mất tại góc rẽ, mà bọn nô bộc trong biệt viện đứng khom người bên cạnh lại không biết làm như thế nào cho phải, đóng cửa cũng không đúng, mà không đóng cửa cũng không phải, vẻ mặt mang bất lực quẫn bách, không khỏi lại thản nhiên cười, tiểu Đình thật là, những thần tử khác nếu được vinh hạnh đặc biệt này nhất định sẽ cao hứng tới tận đâu rồi, sợ là thắp hương tổ tông ba năm cũng khó mời mình đến được một lần, vợ chồng hắn lại ghét bỏ mình, đuổi mình đi, hừ, mình không đi, ngươi chẳng lẽ lại dám không cho cô ăn cơm hay sao?
Vừa nhấc chân, đang muốn đi vào trong, chợt nghe Lãnh Hoa Đường bên cạnh nói : “Điện hạ, Tôn Cẩm Nương kia cũng vô lễ làm càn quá mức, quả thực là kiêu ngạo, ngay cả điện hạ mà cũng không để vào mắt, thực là cực kỳ cuồng vọng.”
Thái tử nghe được nhướng mày, người anh em đồng hao này lòng dạ thật hẹp hòi, Tôn Cẩm Nương là người như thế nào, mấy ngày nay thái tử cũng nhìn ra được một ít, tuy là tự ý làm càn, nhưng cũng nói đạo lý, nếu Lãnh Hoa Đường không làm ra chuyện xấu xa, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện phạm thượng, không theo lễ nghi kia, trong lúc nhất thời, thái tử có chút tiếc cho tiểu Mai, tiểu Mai tuy là có chút tùy hứng, nhưng bản tính thuần lương, lại hiền thục xinh đẹp, làm sao lại gả ột người như vậy?
“Hoa đường ah, ngươi ở chỗ này việc cần làm cũng đã làm xong, nên sớm quay lại kinh thành a, Giản thân vương gia đến nay còn hôn mê, ngươi cùng tiểu Đình hai người đều tại Giang Nam, bên người cũng không có nhi tử nào bưng trà dâng nước, cái này cũng không tốt lắm đâu.” Thái tử có chút bất đắc dĩ chỉ điểm cho Lãnh Hoa Đường, hi vọng hắn có thể thấy rõ chút ít tình thế, cực lực trông coi cái thế tử vị kia, an phận sống là tốt rồi, toàn bộ đều là suy nghĩ một chút cho tiểu Mai a, đường đường thân phận quận chúa, gả cho con vợ kế, đã là thua thiệt, nếu cả địa vị thế tử phi cũng mất, vậy thì thật sự là bi ai ah.
Nói xong, thái tử điện hạ cũng không liếc lấy Lãnh Hoa đường một cái, nhấc chân ngẩng đầu đi vào trong biệt viện.
Mấy người nô bộc chờ đợi cực khổ, thấy thái tử điện hạ cùng tùy tùng vừa vào cửa, liền không chút do dự mà đóng cửa lại, hai cánh cửa đỏ lạnh như băng dầy cộm nặng nề, chậm rãi đem Lãnh Hoa đường nhốt tại ngoài cửa Giang Nam biệt viện, cửa tướng môn vững vàng, một tiếng hạ chốt mơ hồ buồn bực phảng phất như đập vào trong lòng Lãnh Hoa Đường, hắn ảm đạm quay người lại, ánh mắt âm lãnh như âm hồn địa ngục, sải bước rời đi.
Thái tử vào viện, liền đi nhanh đuổi theo hướng vợ chồng Lãnh Hoa Đình, đến phòng khách ngoại viện, cuối cùng cũng đuổi kịp, “Ai, tiểu Đình a, thịt sườn kho tàu thật sự ăn thật ngon sao? Thái tử ca ca cũng muốn ăn a.”
Cẩm Nương nghe xong không khỏi nhíu lông mày, thái tử này làm sao mà cũng vô lại như thế, hoàng gia có cái gì chưa ăn qua? Vậy mà cũng theo chân bọn họ cướp miếng ăn, đang muốn nói chuyện, thì chợt nghe Lãnh Hoa Đình nói: “Ta nói điện hạ, bên trong hoàng gia biệt uyển, chớ nói thịt sườn kho tàu, ngay là thịt thần tiên kho tàu cũng có ăn a, ta với nương tử nhà ta cũng không đủ ăn, ngài tội gì còn muốn tới đoạt ah.”
“Tiểu Đình ah, ngươi nông nỗi thế sao? Keo kiệt như vậy, nhớ năm đó, ngươi đáng yêu nhu thuận cỡ nào a, ăn mặc nữ…”
“A, điện hạ ngài ngoài thích thịt sườn kho tàu còn thích gì, tiểu Đình để Trương ma ma làm, mọi người cùng nhau chia sẻ ah.” Thái tử lời còn chưa dứt, khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ ngời ngời của Lãnh Hoa Đình hiên lên một mảng hồng khác thường, hắn quẫn bách nhìn thoáng qua Cẩm Nương, thấy ánh mắt của nàng sáng lòe lòe, một bộ dáng cực kỳ bà tám, gấp gáp nhanh chóng ngắt lời thái tử, vẻ mặt cười gượng khó thấy.
“Ha ha ha, tốt tốt tốt, tiểu Đình, thái tử ca ca ưa thích đồ vật cũng không ít ah, ngươi cũng không thể nhỏ nhen lại đem thái tử ca ca đuổi tới ở tại hoàng gia biệt uyển đi.” Thái tử xem bộ dạng cam chịu kia của tiểu Đình, chợt cảm thấy tâm tình thật tốt, cười lớn nói.
“Tướng công, có phải khi còn bé, mẫu thân thích đem chàng ăn mặc thành nữ hài tử không?” Cẩm Nương cuối cùng hiếu kỳ, không để ý vẻ mặt xấu hổ của Lãnh Hoa Đình, con ngươi cực sáng tỏa ra hào quang bát quái, cười hỏi, nàng cũng khó thấy bộ dáng quẫn bách của Lãnh Hoa Đình, nên cũng ồn ào theo.
Lãnh Hoa Đình sắc mặt đỏ hơn, đỏ mặt liếc mắt nhìn Cẩm Nương nói: “Nào có việc này, vi phu đường đường nam tử, như thế nào lại ăn mặc kiểu nữ nhi, nàng chớ có nói bậy.”
Cẩm Nương nghe xong bĩu môi một cái, trên mặt đem theo nụ cười nói với thái tử: “Điện hạ, tướng công khi còn bé thích mặc nữ trang hả? Có phải là còn khóc nháo phải gả cho ngài không?”
Thái tử nghe xong, rốt cục nhịn không được phá lên cười ha ha, Lãnh Hoa Đình mạnh mẽ trừng mắt, sẳng giọng: “Điện hạ nếu không phải muốn ở lâu, thì nói thẳng ra, thần phải hành lễ đem tất cả người của điện hạ đều đưa ra ngoài.” Ha ha, thẹn quá hoá giận rồi, lại đuổi người, thái tử thiếu chút nữa cười đứt ruột, thật lâu mới cùng Cẩm Nương nói: “Đệ muội, ngươi không biết là tiểu Đình ,nếu là mặc nữ trang thì sẽ diễm áp quần phương sao?”
Diễm áp quần phương? Xác định là rất áp lực a, hắn không mặc nữ trang đã rất mê hoặc lẳng lơ rồi, Cẩm Nương che miệng cười cười, nhưng lại rất nghĩa khí mà đứng về phía tướng công nhà mình nói: “Điện hạ không phải là cảm thấy khốn đốn vì tướng công nhà ta tao nhã vô cùng, lấn át điện hạ nên điện hạ mới có thể nghĩ ra chủ ý như thế mà chế giễu tướng công nhà ta a”
Thái tử nghe được mắt liền trợn tròn, lúc này rốt cục lĩnh hội được chuyện muốn cười nhạo cái đôi vợ chồng này là khó cỡ nào, làm sao lại có người lật lọng nhanh như vậy, đang muốn phát cáu, thì thấy Lãnh Hoa Đình vẻ mặt đắc ý, lông mày chau lên nhìn mình, không khỏi thở dài một hơi nói: “Ah, cũng không biết thịt sườn kho tàu của nhà ngươi so với trong nội cung ai nấu ăn ngon hơn đây?”
Mấy người cười cười nói nói tiến vào phòng khách, tuy là đấu khẩu, nhưng không khí lại rất hòa hợp, thái tử từ sau ngày đó cũng vẫn một mực ở lại trong biệt viện, cho đến khi tất cả hàng hóa đều chuẩn bị đầy đủ, thương đội rốt cục xuất phát đúng hạn, hắn mới rời đi.
Cẩm Nương mỗi ngày đều tới nhà máy, nếu phát hiện linh kiện nhỏ nào có thể cải tạo liền tỉ mỉ vẽ lên bản vẽ, giao cho tương tác doanh làm, đã có thái tử trấn giữ ở trong biệt viện, cũng thật không có sự tình hành thích mưu sát gì xảy ra.
Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình khó có được thời gian sống yên ổn, bụng cẩm nương cũng chầm chậm nhô ra, thời gian trôi qua vừa an tâm vừa thích ý, chuyện duy nhất làm cẩm nương không vui chính là thương thế của Thanh Ngọc lúc tốt lúc xấu, trước sau vẫn không có tỉnh lại, Cẩm Nương mỗi ngày đều đến thăm Thanh Ngọc, chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vốn mượt mà nay trở nên gầy nhọn rồi, nội tâm thấy liền thấy thật không tốt, trong lòng khẩn cầu ông trời phù hộ Thanh Ngọc.
Hôm nay, Cẩm Nương từ căn cứ đi xuống, ăn cơm trưa xong, Lãnh Hoa Đình cùng thái tử còn có Bạch Thịnh Vũ cùng đi thư phòng đánh cờ, Phong nhi đang thêu một cái mũ đầu hổ, tứ nhi trong tay đang làm một bộ tiểu y phục, Trương ma ma thì mặt mày vui vẻ bưng chén trà cho cẩm nương, nói: “ Nô tài nghe nói vương phi đã lên thuyền rồi, thiếu phu nhân, vương phi thật đúng là trông mong tôn tử sốt ruột lắm rồi nha”
Cẩm Nương nghe thấy vẻ mặt tươi cười, nghĩ đến lúc mình mới vừa tiến vào phủ, vương phi sợ Hoa Đình không hiểu chuyện, liền đem mấy nha đầu đến nội viện của mình, một lòng muốn tướng công sớm có con, lúc ấy mình tuy là bất mãn nhưng cũng hiểu tấm lòng đáng thương của cha mẹ thiên hạ, vương phi cũng không có ý xấu, chẳng qua vì quá lo lắng cho tiền đồ của tướng công mà thôi.
Hôm nay có lẽ Vương phi sợ là vừa nghe nói mình có thai, liền nhanh chóng đi đến Giang Nam, nàng giống như thần tiên xuất trần như vậy, lại chưa bao giờ rời nhà đi xa, mảnh mai yếu ớt, mà phải chịu đựng xóc nảy ngàn dặm xa xôi đến đây chính là nghĩ đến hài tử trong bụng mình a.
“Cũng không biết trên đường đi có an toàn không.” Cẩm Nương lo lắng nói.
“Yên tâm đi, ám vệ bên người Vương gia cũng có hơn phân nửa theo chân Vương phi đấy, sẽ không có chuyện gì đâu.” Trương ma ma an ủi.
“Vậy trong vương phủ kia do ai chăm sóc, đại tẩu một người có thể chống đỡ được sao?” Cẩm Nương cũng thật có điểm lo lắng thay cho thượng Quan mai.
“Thế tử phi cũng là ôn hoà hiền hậu, nô tài nghe nói, Vương phi đi rồi, chính là thế tử phi nắm quyền quản gia, chỉ là…” Trương ma ma nói xong dừng một chút, mắt chớp lên liếc nhìn Cẩm Nương, không tiếp tục nói nữa.
“Chỉ là cái gì?” Cẩm Nương trong nội tâm cũng là hiểu rõ một chút, chẳng qua là không tin Tôn Ngọc Nương thật có bản lĩnh lấn lên đầu Thượng Quan Mai đi, dù sao thân phận địa vị thế nào cũng không sánh bằng Thượng Quan Mai.
“Chỉ là Nhị phu nhân nghe nói cũng thật là một nhân vật, vậy mà lại đoạt một nửa quyền chưởng gia, hôm nay chủ sự việc bếp núc cũng không phải là thế tử phi mà là vị nhị phu nhân kia.” Quả nhiên Trương ma ma khinh thường nói, nàng sở dĩ đang nói liền dừng lại, đơn giản cũng là xem mặt mũi Cẩm Nương, cho Ngọc nương vài phần thể diện, cũng không nói đến mức quá khó nghe mà thôi.
Cẩm Nương nghe được khẽ giật mình, trà trong tay cũng thiếu chút nữa đổ ra ngoài, khóhiểu hỏi: “Làm sao có thể, Nhị tỷ dù có thủ đoạn, cũng không có bản lãnh đoạt quyền đại tẩu a, nàng cũng không phải là người có đầu óc như vậy.”
Trương ma ma nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng nói: “Thiếu phu nhân sợ là không biết rồi, Nhị phu nhân kia cũng là gặp may, nghe nói chúng ta vừa rời đi không bao lâu, nàng liền phát hiện có hỉ, nghe nói cũng qua thai kì đầu rồi, người cũng biết từ sau khi thế tử phi vào cửa, một năm cũng không mang thai, nàng thì vừa vào cửa đã có, tự nhiên là mẫu bằng tử quý, kiêu ngạo khác trước, thêm thiếu phu nhân đi rồi, vương phi lại là người ôn hòa hiền hậu trung thực, Lưu di nương vốn mượn chuyện dưỡng bệnh một mực ở lại trong phòng không có đi phòng giặt quần áo, biết được nhị phu nhân có hỉ, liền càng mượn danh nghĩa chiếu cố trưởng tôn vương phủ không chịu đi nhận phạt, ngài cũng biết Lưu di nương rất là có thủ đoạn, vương phi không trông coi sự tình bên kia, nàng liền một tay nắm quyền, đem nhị phu nhân nâng lên trời, chỉ cầu nhị phu nhân sinh ra trưởng tôn vương phủ, tốt cho nàng tranh giành sĩ diện, cũng tốt ở trước mặt vương gia, hừ, không biết nếu tin tức thiếu phu nhân ngài mang thai truyền về, lưu di nương kia sẽ có cái sắc mặt như thế nào đây.”
Nguyên lai Ngọc nương mang thai, trách không được, dựa vào sự trông mong cháu trai vội vã của Lưu di nương, thì Ngọc Nương thiển cận càn quấy tạm thời sẽ chèn ép Thượng Quan Mai cũng là có khả năng, bất quá Thượng Quan Mai cũng không phải là người để mặc người khác khi dễ mình, e là đang nhẫn nại thôi, chờ Ngọc Nương sinh hạ hài tử thì sẽ bắt đầu hành động, may mà mình không có ở trong vương phủ, bằng không thì chuyện này cũng sẽ quấn đến người mình đi.
Đối với chuyện Trương ma ma tin tức linh thông, Cẩm Nương một mực không hỏi, nàng hôm nay cũng mơ hồ có thể cảm giác được, Trương ma ma cũng không phải là một cái nương tử quản sự phòng bếp đơn giản, ban đầu không chừng chính là vương phi hoặc vương phi đặc biệt đem người ình, chỉ là Trương ma ma không nói rõ, mình cũng giả bộ như không biết, chỉ cần lòng nàng hướng về mình, trung thành với mình là được rồi, ai mà không có chuyện quan trọng bí mật chứ?
Vương gia trông như là hồ đồ, nhưng nhân tài như Trung Lâm thúc cũng không cho hắn đi nha môn nhậm chức, lại làm một người gác cổng bình thường, chẳng qua là để cho hắn che giấu giả ngốc, không khiến người khác chú ý, cuối cùng là cho tướng công sở dụng đây.
Mấy người họ đang trò chuyện rôm rả, thì thấy một tiểu nha đầu mới tới vội vàng hấp tấp vén rèm đến đưa tin: “Nhị thiếu phu nhân, Thanh Ngọc cô nương tỉnh rồi.”
Cẩm Nương nghe được vui mừng, gấp gáp đứng dậy muốn đi, Trương ma ma vội bỏ việc trong tay đi ra đỡ nàng, quở trách “Chậm chút đã, nàng tỉnh là chuyện tốt, chúng ta cùng đi xem là được.”
Tổn thương của Thanh Ngọc là một khối đá lớn đặt trong lòng Cẩm Nương, nàng thật sự là không muốn sinh mạng của một bông hoa đang nở rộ cứ như vậy mà kết thúc, chống eo, Cẩm Nương được Trương ma ma đỡ vội vàng đi tới phòng thanh ngọc
Thanh Ngọc ngụ bên trong nhà kề ở đông sương phòng bên kia, đi đến cũng gần, ra chính phòng, xuyên qua một cái sân vườn là đến, Trương ma ma đẩy cửa liền nghe trong phòng mùi vị gượng gạo của thuốc cùng mùi máu tươi, trong lòng trầm xuống, quay đầu muốn kéo Cẩm Nương đi về, mùi vị kia quá mức nồng rồi, nàng sợ thiếu phu nhân không chịu nổi, người mang thai nguyên là nhạy cảm, dễ bị nôn ọe, một hồi lại khiến thiếu phu nhân chịu khổ cũng không hay.
Cẩm Nương đâu chịu đi, mùi trong phòng xác thực khó ngửi, nhưng nàng ngửi thấy được mùi này liền càng lo lắng, tránh tay Trương ma ma xông vào trong phòng, mùi kia xông đến khiến bụng nàng khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa nôn ra, cố nén cảm giác buồn nôn trong lồng ngực, Cẩm Nương hướng về phía tiểu nha đầu trong phòng nói: “Mở cửa sổ, kéo rèm ra, thêm chút trà hương bạc hà.”
Tiểu nha đầu phục thị trong phòng lập tức làm theo, không khí lập tức mát mẻ lên nhiều, Cẩm Nương đến gần bên giường, ngồi xuống băng ghế thêu ở bên, xem Thanh Ngọc nằm trên giường, dưới ánh nến mờ nhạt, vàng sáng lung linh hơi u ám chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tiều tụy của Thanh Ngọc, tăng thêm phần thê lương, Cẩm Nương thình lình thấy đôi mắt hạnh của Thanh Ngọc mở ra vừa lớn vừa tròn, tròng mắt đen lóe lên thần thái kích động, thấy Cẩm Nương ngồi đó, khóe miệng nàng kéo ra, nhưng lại không lên tiếng, chỉ là tay đặt ở ngoài chăn khẽ nâng, tựa hồ muốn cầm chặt cái gì, Cẩm Nương vội vàng nắm chặt tay của nàng, ôn nhu hỏi: “Có đỡ hơn chút nào không?”
Thanh Ngọc lông mày nhíu chặt lấy, biểu lộ rất là thống khổ, xem ra, thương thế cũng không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng khóe miệng nàng có chút nhếch lên thành nụ cười nhạt, giống như đang an ủi Cẩm Nương, lại làm cho Cẩm Nương nhìn thấy lòng càng chua xót, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, “Ngươi… Tỉnh là tốt rồi, nghỉ ngơi tốt, ta… Nhất định phải nghĩ biện pháp chữa cho ngươi tốt lên.” Nói xong vỗ vỗ tay Thanh Ngọc, không đành lòng nhìn nụ cười ngượng nghịu lại có thể khiến lòng người đau nhức kia, nên quay đầu đi.
“Thiếu… phu nhân, ngươi… Đừng khổ sở, nô tài sống đến bây giờ, là có lời rồi.” Thanh Ngọc đã mở miệng, chỉ là giọng nói yếu ớt không nghe rõ mấy, trong phòng thật im lặng, ai cũng không phát ra chút tiếng vang nào, sợ ầm ĩ đến Thanh Ngọc, hôm nay Thanh Ngọc tựa như một tờ giấy phiêu du không nơi đến, tùy thời đều có thể bị gió cuốn đi, bị dầm mưa ẩm ướt, phảng phất hơi đụng một cái sẽ bị nghiền nát.
“Ngươi đừng nói chuyện, đừng nói chuyện, mau giữ sức.” Cẩm Nương nhìn nàng lúc nói chuyện, hơi thở yếu ớt, như là tùy thời đều có thể nghẹn lại, thì vội nói.
Thanh Ngọc mỉm cười lắc đầu, “Nô tỳ muốn nói, nếu không… Nếu không nói, sẽ không còn kịp rồi…” Nói xong thì nhìn thoáng qua tiểu nha đầu cùng mấy người Trương Ma Ma trong phòng , Cẩm Nương trong nội tâm chấn động, nàng là muốn nói ra suy nghĩ gì của mình sao?
Trương ma ma nhíu mày, nhưng lại đi đóng lại cửa sổ mới mở ra, ngay cả rèm cũng kéo lại, dắt tiểu nha đầu kia nói: “Thiếu phu nhân ngồi đi, nô tỳ đi hầm chút đồ ăn lót dạ cho Thanh Ngọc cô nương, tiểu nha đầu sẽ ở bên ngoài, có việc ngài cứ kêu một tiếng.” Nói xong, liền ra cửa, còn đóng kín cửa lại.
Thanh Ngọc nhìn thấy cửa đóng chặt, đối mặt với tối tăm rất thản nhiên, lúc ánh mắt rời đến mặt Cẩm Nương trong mắt lại hiện lên chút ẩm ướt, cười khổ nói: “Nô tỳ không có phúc khí a, thật vất vả gặp được chủ tử như thiếu phu nhân, lại… Không có cách nào phục vụ Thiếu phu nhân rồi.”
Cẩm Nương nghe trong nội tâm đau nhức không thôi, cố mỉm cười nói: “Nói lời ngốc nghếch đâu gì thế, mau mau khỏe lên…, ta vốn là nói, muốn tìm cho ngươi hôn sự tốt nà”
Thanh Ngọc nghe xong lời này, trên mặt tái nhợt nổi lên một tia ửng hồng, trong mắt cũng lộ ra ánh sáng chờ mong, nhưng ánh sáng kia thoáng qua tức thì, vẫn là cười nói: “Tạ thiếu phu nhân, nô tỳ… Không có phúc phận như Tứ nhi tỷ tỷ.” Nói xong chính là ho khan một hồi, khóe miệng thấm ra một tia máu, Cẩm Nương chấn động mạnh, trách không được vừa vào nhà, liền có mùi máu tươi nồng đậm như vậy, nguyên lai, Thanh Ngọc đã xuất huyết bên trong rồi, nhất thời trong nội tâm thực đau thương, biết rõ nàng hôm nay tỉnh lại sợ là hồi quang phản chiếu, mệnh không còn lâu nữa, nhất thời đôi mắt trào nước, tay đang nắm tay Thanh Ngọc cũng run lên.
“Chớ khóc, Thiếu phu nhân, sẽ không nhanh như vậy, nô tài… Còn có rât nhiều lời chưa nói cùng Thiếu phu nhân.” Thanh Ngọc lại cười an ủi Cẩm Nương nói.
Cẩm Nương ra sức gật đầu, cố nén nước mắt, thanh âm nghẹn ngào nói: “Ân, ta không khóc, ngươi… Ngươi nhất định phải kiên cường mà sống sót.”
Thanh Ngọc buồn bả cười nói: “Nô tỳ thấy đủ rồi, nô tài ở mấy năm trước, vào thời điểm Trần di nương chết cũng nên đi rồi, hiện tại kéo sống thêm vài năm, còn thiếu chút … Thiếu chút hại Thiếu phu nhân ngài… Nô tỳ là thứ không biết ơn ah.”
Cẩm Nương lẳng lặng nhìn nàng, xem ngực nàng phập phồng đến gay gắt, biết không thể lại kích thích nàng, chỉ là nước mắt lại ngăn không được mà chảy ra.
“Nô tỳ mười ba tuổi năm đó được phái đến cho Trần di nương, ở bên trong tiểu uyển làm cái tam đẳng nha đầu vẩy nước quét nhà, Trần di nương là chủ tử tốt đôn hậu chất phác, nói không nhiều lắm , nhưng đối đãi với người chân thành , nàng thấy ta lanh lợi, không có làm bao lâu, liền đem nô tỳ thăng lên nhị đẳng, làm chút ít việc vặt vãnh trong phòng nàng… Khi đó, Trần di nương sống… Rất khổ, bởi vì, Vương gia tuy là cho nàng một cái danh phận di nương, nhưng từ sau khi Vương phi vào cửa, cũng không có đặt chân qua cửa Trần di nương, một di nương không được sủng, xuất thân lại ti tiện, ở tại Giản Thân vương phủ, trôi qua rất là gian khó, Thiếu phu nhân ngài cũng có thể tưởng tượng được.” Nói chuyện đã qua, ánh mắt đen láy của Thanh Ngọc phủ lên một tầng ánh sáng ảm đạm, tựa hồ rất không muốn nghĩ về một đoạn cuộc sống trong quá khứ kia.
Cẩm Nương từ lời nói đứt quãng của Thanh Ngọc, rốt cục hiểu được nguyên lai, năm đó Trần di nương là do Lão phu nhân ban cho Vương gia làm lễ thành nhân, cũng là cùng Vương gia từng có một đoạn nhân duyên, xem như là nữ nhân đầu tiên của Vương gia, cho nên, Vương gia đối với nàng vẫn có vài phần tình nghĩa, chỉ là, cái kia bất quá là một ít tình cảm phức tạp mà tất cả nam tử có đối với nữ nhân đầu tiền của cuộc đời mình mà thôi, nếu nói là tình yêu thì cơ hồ là không có, Vương gia đem Trần di nương thu phòng, không lâu sau liền gặp vương phi, một lòng đặt lên người vương phi, lúc vương phi chưa vào cửa vương gia đã bắt đầu vắng vẻ Trần di nương, không bao giờ vào sân Trần di nuong nữa.
Trần di nương lại không sinh được mụn con nào (nguyên tác là không sinh được nhất nhi bán nữ, nhưng mình chuyển thành mụn con cho thuận tai), địa vị trong Giản thân vương phủ ngày càng lúng túng, ngay cả quản sự bà tử bình thường cũng dám khi dễ nàng. Về sau vương phi vào phủ, vương phi là người ôn hòa hiền hậu, ngược lại lại càng thêm chiếu cố Trần di nương đôn hậu chất phác, cuộc sống của tRầN di nương mới coi là khá lên một ít, sau đó Lưu di nương lại tiến phủ. Sau khi lưu di nương vào phủ, cuộc sống của Trần di nương lại trở nên gian nan, nàng ta ôm đại thiếu gia vào phủ, khí thế cũng rất hung hăng càn quấy, lại được lão phu nhân ưu ái, càng không đem người bình thường để vào mắt, ngay cả lúc đối mặt với vương phi cũng là rất cao ngạo, đối với Trần di nương thì càng thêm quá mức, thường đem trần di nương như nô tì mà sai sử, vương phi khi đó mang thai nhị thiếu gia, lúc dưỡng thai nên cũng không có thời gian bận tâm đến Trần di nương. Nhất thời sinh hoạt của Trần di nương liền lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, nếu không có một vụ Lưu di nương nhỏ mọn đánh chửi Trần di nương bị vương gia biết được, mắng mỏ lưu di nương gay gắt, thì Trần di nương sợ là sớm bị Lưu di nương hành hạ chết rồi.
Nhưng kỳ quái chính là, từ sau cái lần Vương gia vì Trần di nương mà mắng Lưu di nương đó, Lưu di nương ngược lại thay đổi thái độ lúc trước, đối với Trần di nương tốt lên rất nhiều, lại khiến cho Trần di nương có chút không thoải mái, nhưng Trần di nương là người chân thật, người ta đối với nàng tốt, nàng liền không hề so đo sự tình trước kia, về sau Lưu di nương lại sắp đặt thiết kế khiến cho vương phi thiếu chút nữa là sảy thai, nhưng những sai sót kia liền đều do Trần di nương gánh chịu, chỉ là lúc ấy vương phi cũng bán tín bán nghi, mà Lưu di nương lại ở bên nịnh nọt, vương phi cuối cùng cũng không đi tra thực hư Trần di nương như thế nào, Trần di nương thì lại ngu ngốc mà tin lưu di nương là người thiện lương, là vương phi oan uổng mình, từ đó quan hệ của Trần di nương cùng vương phi càng thêm bế tắc, về sau vương phi cũng đưa ra quy củ Trần di nương không cần đến phòng nàng, dứt khoát để hai bên không gặp gỡ, tránh cho gặp mặt là căng thẳng.
Cứ như vậy qua nhiều năm, Lưu di nương một mực cũng không có đối với Trần di nương có vấn đề gì, chỉ là làm mấy chuyện mờ ám với vương phi, hơn nữa mỗi lần đều lôi Trần di nương vào, để cho Trần di nương cũng gánh một phần trách nhiệm, như thế lâu ngày Trần di nương cũng nhìn ra một chút chân tướng của Lưu di nương, sau khi thanh ngọc đến chỗ Trần di nương không lâu, Trần di nương liền bắt đầu tránh Lưu di nương rồi, cũng không đi lại gần gũi với Lưu di nương nữa, nhưng là thỉnh thoảng vẫn sẽ đi sang chỗ Lưu di nương ngồi một chút, dù sao hai người đều không được sủng, đều là nữ nhân số khổ bị vương gia vắng vẻ, Lưu di nương có khi sai người đến gọi đến sốt ruột, Trần di nương vẫn sẽ đi qua ngồi một chút.
Nhưng là có một lần, Trần di nương cũng không biết là có chuyện gì mà vội vã đi tìm Lưu di nương, ngày đó nàng cũng không có đi cửa trước, sân của Trần di nương với sân của Lưu di nương có một con đường nhỏ nối thẳng vào hậu viện của Lưu di nương, Trần di nương có lúc sẽ đi tới chỗ đó tìm Lưu di nương, nhưng một lúc sau nàng vội vàng hấp tấp trở về, mặt bị dọa trắng bệch, ngồi trong phòng tối nửa ngày cũng không nói gì, tay thì cứ run rẩy, không biết nàng gặp chuyện gì, Thanh Ngọc lúc đó đang làm việc trong phòng, liền biết điều mà bưng trà cho Trần di nương uống, Trần di nương đột nhiên bắt tay nàng, đem nàng kéo tới trong phòng thần thần bí bí nói: “Ta biết rõ ngươi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng là người trầm ổn hiểu chuyện, ta hôm nay cũng không có người tri kỷ có thể tin được, sau hôm nay, ta sẽ giáng chức ngươi trở lại tam đẳng ở trong sân.”
Thanh Ngọc nghe được không hiểu, đã tán dương mình, sao lại nói muốn giáng chức mình đi bên ngoài làm tam đẳng? Mình cũng không có làm sai cái gì nha, khi đó Thanh Ngọc tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, lúc ấy thực muốn khóc, Trần di nương nhưng lại vỗ tay của nàng nói: “Chớ khóc, ta đây là vì cứu ngươi, không chừng, qua một hồi, ta lphải chết rồi, khi đó ngươi sẽ biết dụng ý của ta rồi.”
Thanh Ngọc nghe xong càng sợ, vội hỏi: “Di nương, ngài sao thế, đang tốt lành mà, như thế nào mà chết được, đừng làm nô tỳ sợ.”
Trần di nương mặt xám như tro, hai mắt cũng là nhìn thẳng phía trước, một hồi lâu đột nhiên bắt lấy tay Thanh Ngọc nói: “Nha đầu ngoan, nếu ta chết thì chính là nữ nhân bên kia làm hại… Nàng không phải thứ gì tốt, chỉ sợ đại thiếu gia… Hừ, hôm nay là thế tử gia, tư cách kia, địa vị lai lịch đều là rõ ràng rồi, vậy mà nhiều năm như vậy nàng cứ đem nhi tử tới dọa ta, không phải đều giống nhau là không được sủng sao? Nhi tử… Như vậy có được nhi tử, nàng cũng không cảm thấy thẹn!”
Thanh Ngọc nghe xong càng là sợ hãi, bị dọa đến nhìn bốn phía chung quanh, sau đó đem cửa sổ trong phòng đóng kín lại, kéo Trần di nương nói: “Di nương, ngài cho dù trông thấy cái gì cũng không nên nói lung tung a, thực sẽ chết đấy.” Nói xong chính nàng cũng muốn bỏ chạy, chuyện như vậy không phải nàng một cái tiểu nha đầu có thể nghe.
Nhưng Trần di nương giống như là bị kích động sâu sắc, không muốn giấu bí mật trong lòng hay là như thế nào đó, nhất định ngăn chặn thanh ngọc không cho nàng đi “Ngươi biết ta hôm nay thấy ai trong phòng Lưu di nương không? Ngươi tuyệt đối không thể tưởng được, ra vẻ đạo mạo, lại chính là ngụy quân tử a, chính là ngụy quân tử.”
Thanh Ngọc tuy là sợ, nhưng cũng là tính tình trẻ con, rất hiếu kỳ, nhịn không được liền hỏi câu: “Người thấy ai vậy?”
“Một nam nhân, một nam nhân không phải là Vương gia, hắn đang cùng Lưu di nương đi lại, tiện nữ nhân kia, suốt ngày cao ngạo, ngay cả vương phi cũng không để vào mắt, hại nhị thiếu gia để cho con mình thành thế tử, chả trách nàng có bản lãnh thông thiên như vậy, nguyên lai thực sự là câu dẫn nam nhân a, con của nàng làm thế tử, ta nhổ vào, không chừng chính là cái con hoang đi.” Trần di nương giống như điên cuồng, ngữ khí nói chuyện như là đang khóc, hoặc như đang cười, ngày đó có thể khiến tiểu Thanh Ngọc bị sợ hãi liều mạng khuyên nhủ Trần di nương, làm cho nàng không nên kích động, lại càng không muốn ồn ào, bằng không thì người của viện tử này đều chết không có chỗ chôn.
Ngày đó Trần di nương phát tiết một hồi, mới được thanh ngọc trấn an mà đi ngủ, về sau an tĩnh một hai ngày, Lưu di nương cũng tới xem trần di nương mấy lần, chỉ là Trần di nương chết cũng không chịu gặp Lưu di nương, trên mặt cũng không chịu giả bộ, Lưu di nương vì vậy liền nổi lên lòng nghi ngờ, mỗi lần đến đều là mặt mũi âm nghiêm trở về.
Mà Thanh Ngọc lại quả nhiên bị Trần di nương tìm chuyện, đánh ột trận, giáng cấp nàng xuống sân vẩy nước quét nhà, không cho nàng đi vào nhà nữa, nhưng lại âm thầm đem một ít đồ trang sức đến thưởng cho Thanh Ngọc, cười khổ nói: “Ta cũng đã từng là nha đầu, ngươi cũng là nha đầu, chúng ta làm nha đầu, đều là số khổ, tiện mệnh, ngươi về sau nhất định phải nhớ kỹ, mặc kệ chủ tử ngươi hầu hạ có tốt bao nhiêu, cũng ngàn vạn đừng nổi lên tiểu tâm tư, tâm của nam nhân sẽ không vì một cái nô tì mà hữu tình, thà rằng tìm cái gã sai vặt mà sống vui vẻ, tối thiểu có thể mà bình thường chút, bình an chút mà qua hết đời này. Ta biết nhà ngươi tình hình không tốt, chút đồ này để lại cho ngươi trợ cấp gia đình, ngươi nếu còn nhớ tới tấm lòng của ta, hãy lưu lại một hai cái mà làm niệm tưởng a.”
Thanh Ngọc từ khóc tỉ tê thành khóc sướt mướt, nàng tuy trẻ tuổi nhưng cũng cảm giác được mối nguy của Trần di nương, đem bao đồ kia về nhà, Trần di nương cũng tốt, cho nàng nghỉ ngơi vài ngày, nàng mấy ngày cũng không dám trở lại trong sân kia, nhưng đợi đến lúc nàng trở về thì Trần di nương đã bị bệnh, hơn nữa lại là bệnh không dậy nổi, sau khi vương phi biết tin cũng mời đại phu đến trị liệu, nhưng đại phu đều nói nàng chính là bị bệnh nan y, không có cách nào cứu chữa, thân thể Trần di nương ngày một tiều tụy, như là bị gặp quỷ hút máu, nàng mỗi ngày lại một bộ dạng, mỗi sáng sớm người sẽ gầy đi một vòng, huyết sắc nhạt đi một ít, đến khi chết tựa như một cỗ thây khô hong gió, bộ dáng rất khó coi, dọa đến bọn nô tỳ trong sân không một ai nguyện ý tới gần giường của nàng, cuối cùng nói là bệnh chết không bằng nói cũng là chết đói đi, không có người bưng trà đưa cơm cho nàng, không người để ý tới nàng, cứ nhu vậy mà im im lặng lặng chết đi.
Thanh Ngọc kỳ thật vẫn rất muốn đi xem nàng, nhưng nàng biết rõ, mình đi vào sẽ trở thành Trần di nương thứ hai, không chừng cũng chết thảm như vậy, cho nên nàng cố nén chỉ trốn ở góc phòng lạnh lẽo run rẩy, sau khi Trần di nương được chôn cất xong, không ngờ Lưu di nương liền sai Vương ma ma nghĩ biện pháp đem nô tỳ trong sân bán liền bán, giết liền giết, chỉ chừa mấy tiểu nhân làm bên ngoại viện là không có ra tay, nhưng lại đem các nàng đều trở về, không cho làm nữa.
Thanh Ngọc trở lại trong viện, nguyên vốn cũng là vô sự, nàng đem đồ trang sức Trần di nương cho đi bán gần hết, chỉ lưu lại một cái trâm ngọc Trần di nương thường đeo để làm niệm tưởng, thường cầm trong tay xem đến ngẩn người, lại không nghĩ tới bị tiện nhân phát hiện, bẩm báo tới Lưu di nương rồi.
Có một ngày, nàng đột nhiên bị một Hắc y nhân che mặt bắt đi, nghiêm hỏi nàng biết chút ít chuyện gì, Thanh Ngọc khi đó sợ hãi, chỉ biết khóc, nói cái gì cũng không biết, người nọ liền cho nàng ăn một hạt dược, dữ tợn cười nói: “Mặc kệ ngươi biết chút ít cái gì, về sau ngươi nếu dám hồ ngôn loạn ngữ một câu, ngươi có thể so với chủ tử ngươi mà chết thảm hại hơn, đây là độc dược mãn tính, ngươi về sau nếu nghe ta phân phó, ta sẽ cho ngươi giải dược, nhưng mà, nếu ngươi dám có nửa điểm đi sai bước nhầm, có chết cũng không chỉ là một mình ngươi, nhớ kỹ chưa?”
Thanh Ngọc bị dọa sợ muốn chết, về sau trốn ở trong phòng cũng không dám đi ra, cũng may cái kia dược chỉ là nửa năm mới phát tác một hồi, nửa năm sau, luôn luôn có người dùng biện pháp kỳ cho nàng giải dược, người nọ cũng cũng không có phân phó nàng làm cái gì, cho đến khi nàng được trương ma ma tuyển đến phòng nhị thiếu phu nhân.
Edit: Bỉ Ngạn
Beta: Tiểu Tuyền
“Điện hạ, ngài không nên nghe nàng ăn nói bừa bãi, thần làm sao sẽ làm chuyện như thế, tất cả đều là nàng vu khống hãm hại thần đấy.” Lãnh Hoa Đường toát mồ hôi, một nửa tương lai của mình chính là đều thắt ở trên người thái tử đó, nếu để cho thái tử nhìn không thuận mắt, vậy chính là xong đời rồi.
“Điện hạ, thần phụ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, muốn quay về viện nghỉ ngơi, nếu ngài làm chuyện không nên là mời cái người không bằng cầm thú kia vào viện, vậy thần phụ không thể làm gì khác hơn là cũng mời ngài đi.” Cẩm Nương xem bộ dáng thái tử không tin mình, nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Hoàng gia biệt uyển của người lớn hơn chỗ này không biết bao nhiêu lần đâu, không bằng mời thế tử đi hoàng gia biệt uyển thôi, chuyện vào nhà thần tử ở cũng không hợp cấp bậc lễ nghĩa đâu.”
Thái tử nghe xong thiếu chút nữa không có bị tức chết, mặt đỏ lên, túng quẫn nghiêm mặt nhìn tiểu Đình, lông mày chau lên, ý tứ kia rất rõ ràng, lão bà ngươi cũng quá không để cho ta mặt mũi a, trước mặt mọi người đuổi ta đi, ta thế nhưng đường đường là thái tử đây này.
Lãnh Hoa Đình buồn cười mà nhìn thái tử, quay đầu lại nắm tay Cẩm Nương, vô cùng ôn nhu nói: “Nương tử, nàng mệt mỏi a, vậy thì bất kể những sự tình thượng vàng hạ cám này, mau mau đi vào nhà, sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Thái tử nghe được vẻ mặt đầy hắc tuyến, tiểu Đình này cũng quá nuông chìu lão bà đi nha, đúng là nửa phần cũng không nỡ trách cứ Cẩm Nương, cứ tiếp như thế, Tôn Cẩm Nương kia không phải càng làm càn ah, nhưng mà, nghĩ lại, nếu mình cũng có nương tử đặc biệt như vậy, có thể cũng đem nàng sủng lên trời hay không? Đảo mắt liền chứng kiến nét mặt nàng tươi cười thanh nhã lại thong dong, còn mang theo một ít làm nũng, ôn nhu lại thâm tình sâu sắc mà nhìn tiểu Đình như vậy, trong nội tâm càng cảm thấy vị chua, Nghe nói nàng cho tới bây giờ đều không có ghét bỏ qua sự tàn tật tiểu Đình, nghe nói, từ sau khi nàng gả cho tiểu Đình, tính tình tiểu Đình dường như trở nên sáng sủa tự tin hơn, nghe nói, nàng còn không ít tài năng khéo léo hiếm thấy, còn là một tay đàn rất hay, ca hát tốt, thơ làm càng thế gian ít có, Giản thân vương nhìn nguội nhạt bình thường, nhưng lại có mắt nhìn người, tìm cho tiểu Đình một người con dâu tốt như vậy, lúc trước, ai sẽ vừa ý một cái cô nương thứ xuất Vô Danh của Tôn đại tướng quân gia đâu? Nhưng mà đáng tiếc cũng là đáng tiếc, xem nàng cùng tiểu Đình vợ chồng tình thâm, thái tử lại có chút hâm mộ, nhất thời lại bị lời nói vợ chồng bọn hắn làm cho có chút sượng mặt.
“Tiểu Đình ngươi… Cũng đem bản thái tử là người không có phận sự sao?”
“Điện hạ, sau khi xong xuôi chuyện này, chuyện phu thê của thần, mặc kệ người phương nào đều là người không có phận sự.” Tiểu Đình mẫn cảm mà lần nữa cảm giác được ánh mắt khác thường của thái tử khi nhìn Cẩm Nương, nhàn nhạt mà đáp lại thái tử một câu, dắt tay Cẩm Nương, tự mình đẩy nhanh tốc độ xe lăn: “Nương tử, ta đói bụng, ta muốn ăn thịt kho tàu.”
Thái tử tinh tế thưởng thức lời nói của Lãnh Hoa Đình cũng không tức giận, sau nửa ngày cũng không lên tiếng, kinh ngạc đứng đấy, nhìn bóng lưng đôi vợ chồng kia một ột thấp, một đứng một ngồi, tay nắm tay đi vào viện, vậy mà lại có chút ngây dại, đúng vậy a, một đôi phu thê ân ái, mặc kệ người phương nào đều là dư thừa, tiểu Đình thật là nhạy cảm, nhìn một đôi bóng lưng kia dần dần biến mất tại góc rẽ, mà bọn nô bộc trong biệt viện đứng khom người bên cạnh lại không biết làm như thế nào cho phải, đóng cửa cũng không đúng, mà không đóng cửa cũng không phải, vẻ mặt mang bất lực quẫn bách, không khỏi lại thản nhiên cười, tiểu Đình thật là, những thần tử khác nếu được vinh hạnh đặc biệt này nhất định sẽ cao hứng tới tận đâu rồi, sợ là thắp hương tổ tông ba năm cũng khó mời mình đến được một lần, vợ chồng hắn lại ghét bỏ mình, đuổi mình đi, hừ, mình không đi, ngươi chẳng lẽ lại dám không cho cô ăn cơm hay sao?
Vừa nhấc chân, đang muốn đi vào trong, chợt nghe Lãnh Hoa Đường bên cạnh nói : “Điện hạ, Tôn Cẩm Nương kia cũng vô lễ làm càn quá mức, quả thực là kiêu ngạo, ngay cả điện hạ mà cũng không để vào mắt, thực là cực kỳ cuồng vọng.”
Thái tử nghe được nhướng mày, người anh em đồng hao này lòng dạ thật hẹp hòi, Tôn Cẩm Nương là người như thế nào, mấy ngày nay thái tử cũng nhìn ra được một ít, tuy là tự ý làm càn, nhưng cũng nói đạo lý, nếu Lãnh Hoa Đường không làm ra chuyện xấu xa, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện phạm thượng, không theo lễ nghi kia, trong lúc nhất thời, thái tử có chút tiếc cho tiểu Mai, tiểu Mai tuy là có chút tùy hứng, nhưng bản tính thuần lương, lại hiền thục xinh đẹp, làm sao lại gả ột người như vậy?
“Hoa đường ah, ngươi ở chỗ này việc cần làm cũng đã làm xong, nên sớm quay lại kinh thành a, Giản thân vương gia đến nay còn hôn mê, ngươi cùng tiểu Đình hai người đều tại Giang Nam, bên người cũng không có nhi tử nào bưng trà dâng nước, cái này cũng không tốt lắm đâu.” Thái tử có chút bất đắc dĩ chỉ điểm cho Lãnh Hoa Đường, hi vọng hắn có thể thấy rõ chút ít tình thế, cực lực trông coi cái thế tử vị kia, an phận sống là tốt rồi, toàn bộ đều là suy nghĩ một chút cho tiểu Mai a, đường đường thân phận quận chúa, gả cho con vợ kế, đã là thua thiệt, nếu cả địa vị thế tử phi cũng mất, vậy thì thật sự là bi ai ah.
Nói xong, thái tử điện hạ cũng không liếc lấy Lãnh Hoa đường một cái, nhấc chân ngẩng đầu đi vào trong biệt viện.
Mấy người nô bộc chờ đợi cực khổ, thấy thái tử điện hạ cùng tùy tùng vừa vào cửa, liền không chút do dự mà đóng cửa lại, hai cánh cửa đỏ lạnh như băng dầy cộm nặng nề, chậm rãi đem Lãnh Hoa đường nhốt tại ngoài cửa Giang Nam biệt viện, cửa tướng môn vững vàng, một tiếng hạ chốt mơ hồ buồn bực phảng phất như đập vào trong lòng Lãnh Hoa Đường, hắn ảm đạm quay người lại, ánh mắt âm lãnh như âm hồn địa ngục, sải bước rời đi.
Thái tử vào viện, liền đi nhanh đuổi theo hướng vợ chồng Lãnh Hoa Đình, đến phòng khách ngoại viện, cuối cùng cũng đuổi kịp, “Ai, tiểu Đình a, thịt sườn kho tàu thật sự ăn thật ngon sao? Thái tử ca ca cũng muốn ăn a.”
Cẩm Nương nghe xong không khỏi nhíu lông mày, thái tử này làm sao mà cũng vô lại như thế, hoàng gia có cái gì chưa ăn qua? Vậy mà cũng theo chân bọn họ cướp miếng ăn, đang muốn nói chuyện, thì chợt nghe Lãnh Hoa Đình nói: “Ta nói điện hạ, bên trong hoàng gia biệt uyển, chớ nói thịt sườn kho tàu, ngay là thịt thần tiên kho tàu cũng có ăn a, ta với nương tử nhà ta cũng không đủ ăn, ngài tội gì còn muốn tới đoạt ah.”
“Tiểu Đình ah, ngươi nông nỗi thế sao? Keo kiệt như vậy, nhớ năm đó, ngươi đáng yêu nhu thuận cỡ nào a, ăn mặc nữ…”
“A, điện hạ ngài ngoài thích thịt sườn kho tàu còn thích gì, tiểu Đình để Trương ma ma làm, mọi người cùng nhau chia sẻ ah.” Thái tử lời còn chưa dứt, khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ ngời ngời của Lãnh Hoa Đình hiên lên một mảng hồng khác thường, hắn quẫn bách nhìn thoáng qua Cẩm Nương, thấy ánh mắt của nàng sáng lòe lòe, một bộ dáng cực kỳ bà tám, gấp gáp nhanh chóng ngắt lời thái tử, vẻ mặt cười gượng khó thấy.
“Ha ha ha, tốt tốt tốt, tiểu Đình, thái tử ca ca ưa thích đồ vật cũng không ít ah, ngươi cũng không thể nhỏ nhen lại đem thái tử ca ca đuổi tới ở tại hoàng gia biệt uyển đi.” Thái tử xem bộ dạng cam chịu kia của tiểu Đình, chợt cảm thấy tâm tình thật tốt, cười lớn nói.
“Tướng công, có phải khi còn bé, mẫu thân thích đem chàng ăn mặc thành nữ hài tử không?” Cẩm Nương cuối cùng hiếu kỳ, không để ý vẻ mặt xấu hổ của Lãnh Hoa Đình, con ngươi cực sáng tỏa ra hào quang bát quái, cười hỏi, nàng cũng khó thấy bộ dáng quẫn bách của Lãnh Hoa Đình, nên cũng ồn ào theo.
Lãnh Hoa Đình sắc mặt đỏ hơn, đỏ mặt liếc mắt nhìn Cẩm Nương nói: “Nào có việc này, vi phu đường đường nam tử, như thế nào lại ăn mặc kiểu nữ nhi, nàng chớ có nói bậy.”
Cẩm Nương nghe xong bĩu môi một cái, trên mặt đem theo nụ cười nói với thái tử: “Điện hạ, tướng công khi còn bé thích mặc nữ trang hả? Có phải là còn khóc nháo phải gả cho ngài không?”
Thái tử nghe xong, rốt cục nhịn không được phá lên cười ha ha, Lãnh Hoa Đình mạnh mẽ trừng mắt, sẳng giọng: “Điện hạ nếu không phải muốn ở lâu, thì nói thẳng ra, thần phải hành lễ đem tất cả người của điện hạ đều đưa ra ngoài.” Ha ha, thẹn quá hoá giận rồi, lại đuổi người, thái tử thiếu chút nữa cười đứt ruột, thật lâu mới cùng Cẩm Nương nói: “Đệ muội, ngươi không biết là tiểu Đình ,nếu là mặc nữ trang thì sẽ diễm áp quần phương sao?”
Diễm áp quần phương? Xác định là rất áp lực a, hắn không mặc nữ trang đã rất mê hoặc lẳng lơ rồi, Cẩm Nương che miệng cười cười, nhưng lại rất nghĩa khí mà đứng về phía tướng công nhà mình nói: “Điện hạ không phải là cảm thấy khốn đốn vì tướng công nhà ta tao nhã vô cùng, lấn át điện hạ nên điện hạ mới có thể nghĩ ra chủ ý như thế mà chế giễu tướng công nhà ta a”
Thái tử nghe được mắt liền trợn tròn, lúc này rốt cục lĩnh hội được chuyện muốn cười nhạo cái đôi vợ chồng này là khó cỡ nào, làm sao lại có người lật lọng nhanh như vậy, đang muốn phát cáu, thì thấy Lãnh Hoa Đình vẻ mặt đắc ý, lông mày chau lên nhìn mình, không khỏi thở dài một hơi nói: “Ah, cũng không biết thịt sườn kho tàu của nhà ngươi so với trong nội cung ai nấu ăn ngon hơn đây?”
Mấy người cười cười nói nói tiến vào phòng khách, tuy là đấu khẩu, nhưng không khí lại rất hòa hợp, thái tử từ sau ngày đó cũng vẫn một mực ở lại trong biệt viện, cho đến khi tất cả hàng hóa đều chuẩn bị đầy đủ, thương đội rốt cục xuất phát đúng hạn, hắn mới rời đi.
Cẩm Nương mỗi ngày đều tới nhà máy, nếu phát hiện linh kiện nhỏ nào có thể cải tạo liền tỉ mỉ vẽ lên bản vẽ, giao cho tương tác doanh làm, đã có thái tử trấn giữ ở trong biệt viện, cũng thật không có sự tình hành thích mưu sát gì xảy ra.
Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình khó có được thời gian sống yên ổn, bụng cẩm nương cũng chầm chậm nhô ra, thời gian trôi qua vừa an tâm vừa thích ý, chuyện duy nhất làm cẩm nương không vui chính là thương thế của Thanh Ngọc lúc tốt lúc xấu, trước sau vẫn không có tỉnh lại, Cẩm Nương mỗi ngày đều đến thăm Thanh Ngọc, chỉ cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vốn mượt mà nay trở nên gầy nhọn rồi, nội tâm thấy liền thấy thật không tốt, trong lòng khẩn cầu ông trời phù hộ Thanh Ngọc.
Hôm nay, Cẩm Nương từ căn cứ đi xuống, ăn cơm trưa xong, Lãnh Hoa Đình cùng thái tử còn có Bạch Thịnh Vũ cùng đi thư phòng đánh cờ, Phong nhi đang thêu một cái mũ đầu hổ, tứ nhi trong tay đang làm một bộ tiểu y phục, Trương ma ma thì mặt mày vui vẻ bưng chén trà cho cẩm nương, nói: “ Nô tài nghe nói vương phi đã lên thuyền rồi, thiếu phu nhân, vương phi thật đúng là trông mong tôn tử sốt ruột lắm rồi nha”
Cẩm Nương nghe thấy vẻ mặt tươi cười, nghĩ đến lúc mình mới vừa tiến vào phủ, vương phi sợ Hoa Đình không hiểu chuyện, liền đem mấy nha đầu đến nội viện của mình, một lòng muốn tướng công sớm có con, lúc ấy mình tuy là bất mãn nhưng cũng hiểu tấm lòng đáng thương của cha mẹ thiên hạ, vương phi cũng không có ý xấu, chẳng qua vì quá lo lắng cho tiền đồ của tướng công mà thôi.
Hôm nay có lẽ Vương phi sợ là vừa nghe nói mình có thai, liền nhanh chóng đi đến Giang Nam, nàng giống như thần tiên xuất trần như vậy, lại chưa bao giờ rời nhà đi xa, mảnh mai yếu ớt, mà phải chịu đựng xóc nảy ngàn dặm xa xôi đến đây chính là nghĩ đến hài tử trong bụng mình a.
“Cũng không biết trên đường đi có an toàn không.” Cẩm Nương lo lắng nói.
“Yên tâm đi, ám vệ bên người Vương gia cũng có hơn phân nửa theo chân Vương phi đấy, sẽ không có chuyện gì đâu.” Trương ma ma an ủi.
“Vậy trong vương phủ kia do ai chăm sóc, đại tẩu một người có thể chống đỡ được sao?” Cẩm Nương cũng thật có điểm lo lắng thay cho thượng Quan mai.
“Thế tử phi cũng là ôn hoà hiền hậu, nô tài nghe nói, Vương phi đi rồi, chính là thế tử phi nắm quyền quản gia, chỉ là…” Trương ma ma nói xong dừng một chút, mắt chớp lên liếc nhìn Cẩm Nương, không tiếp tục nói nữa.
“Chỉ là cái gì?” Cẩm Nương trong nội tâm cũng là hiểu rõ một chút, chẳng qua là không tin Tôn Ngọc Nương thật có bản lĩnh lấn lên đầu Thượng Quan Mai đi, dù sao thân phận địa vị thế nào cũng không sánh bằng Thượng Quan Mai.
“Chỉ là Nhị phu nhân nghe nói cũng thật là một nhân vật, vậy mà lại đoạt một nửa quyền chưởng gia, hôm nay chủ sự việc bếp núc cũng không phải là thế tử phi mà là vị nhị phu nhân kia.” Quả nhiên Trương ma ma khinh thường nói, nàng sở dĩ đang nói liền dừng lại, đơn giản cũng là xem mặt mũi Cẩm Nương, cho Ngọc nương vài phần thể diện, cũng không nói đến mức quá khó nghe mà thôi.
Cẩm Nương nghe được khẽ giật mình, trà trong tay cũng thiếu chút nữa đổ ra ngoài, khóhiểu hỏi: “Làm sao có thể, Nhị tỷ dù có thủ đoạn, cũng không có bản lãnh đoạt quyền đại tẩu a, nàng cũng không phải là người có đầu óc như vậy.”
Trương ma ma nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng nói: “Thiếu phu nhân sợ là không biết rồi, Nhị phu nhân kia cũng là gặp may, nghe nói chúng ta vừa rời đi không bao lâu, nàng liền phát hiện có hỉ, nghe nói cũng qua thai kì đầu rồi, người cũng biết từ sau khi thế tử phi vào cửa, một năm cũng không mang thai, nàng thì vừa vào cửa đã có, tự nhiên là mẫu bằng tử quý, kiêu ngạo khác trước, thêm thiếu phu nhân đi rồi, vương phi lại là người ôn hòa hiền hậu trung thực, Lưu di nương vốn mượn chuyện dưỡng bệnh một mực ở lại trong phòng không có đi phòng giặt quần áo, biết được nhị phu nhân có hỉ, liền càng mượn danh nghĩa chiếu cố trưởng tôn vương phủ không chịu đi nhận phạt, ngài cũng biết Lưu di nương rất là có thủ đoạn, vương phi không trông coi sự tình bên kia, nàng liền một tay nắm quyền, đem nhị phu nhân nâng lên trời, chỉ cầu nhị phu nhân sinh ra trưởng tôn vương phủ, tốt cho nàng tranh giành sĩ diện, cũng tốt ở trước mặt vương gia, hừ, không biết nếu tin tức thiếu phu nhân ngài mang thai truyền về, lưu di nương kia sẽ có cái sắc mặt như thế nào đây.”
Nguyên lai Ngọc nương mang thai, trách không được, dựa vào sự trông mong cháu trai vội vã của Lưu di nương, thì Ngọc Nương thiển cận càn quấy tạm thời sẽ chèn ép Thượng Quan Mai cũng là có khả năng, bất quá Thượng Quan Mai cũng không phải là người để mặc người khác khi dễ mình, e là đang nhẫn nại thôi, chờ Ngọc Nương sinh hạ hài tử thì sẽ bắt đầu hành động, may mà mình không có ở trong vương phủ, bằng không thì chuyện này cũng sẽ quấn đến người mình đi.
Đối với chuyện Trương ma ma tin tức linh thông, Cẩm Nương một mực không hỏi, nàng hôm nay cũng mơ hồ có thể cảm giác được, Trương ma ma cũng không phải là một cái nương tử quản sự phòng bếp đơn giản, ban đầu không chừng chính là vương phi hoặc vương phi đặc biệt đem người ình, chỉ là Trương ma ma không nói rõ, mình cũng giả bộ như không biết, chỉ cần lòng nàng hướng về mình, trung thành với mình là được rồi, ai mà không có chuyện quan trọng bí mật chứ?
Vương gia trông như là hồ đồ, nhưng nhân tài như Trung Lâm thúc cũng không cho hắn đi nha môn nhậm chức, lại làm một người gác cổng bình thường, chẳng qua là để cho hắn che giấu giả ngốc, không khiến người khác chú ý, cuối cùng là cho tướng công sở dụng đây.
Mấy người họ đang trò chuyện rôm rả, thì thấy một tiểu nha đầu mới tới vội vàng hấp tấp vén rèm đến đưa tin: “Nhị thiếu phu nhân, Thanh Ngọc cô nương tỉnh rồi.”
Cẩm Nương nghe được vui mừng, gấp gáp đứng dậy muốn đi, Trương ma ma vội bỏ việc trong tay đi ra đỡ nàng, quở trách “Chậm chút đã, nàng tỉnh là chuyện tốt, chúng ta cùng đi xem là được.”
Tổn thương của Thanh Ngọc là một khối đá lớn đặt trong lòng Cẩm Nương, nàng thật sự là không muốn sinh mạng của một bông hoa đang nở rộ cứ như vậy mà kết thúc, chống eo, Cẩm Nương được Trương ma ma đỡ vội vàng đi tới phòng thanh ngọc
Thanh Ngọc ngụ bên trong nhà kề ở đông sương phòng bên kia, đi đến cũng gần, ra chính phòng, xuyên qua một cái sân vườn là đến, Trương ma ma đẩy cửa liền nghe trong phòng mùi vị gượng gạo của thuốc cùng mùi máu tươi, trong lòng trầm xuống, quay đầu muốn kéo Cẩm Nương đi về, mùi vị kia quá mức nồng rồi, nàng sợ thiếu phu nhân không chịu nổi, người mang thai nguyên là nhạy cảm, dễ bị nôn ọe, một hồi lại khiến thiếu phu nhân chịu khổ cũng không hay.
Cẩm Nương đâu chịu đi, mùi trong phòng xác thực khó ngửi, nhưng nàng ngửi thấy được mùi này liền càng lo lắng, tránh tay Trương ma ma xông vào trong phòng, mùi kia xông đến khiến bụng nàng khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa nôn ra, cố nén cảm giác buồn nôn trong lồng ngực, Cẩm Nương hướng về phía tiểu nha đầu trong phòng nói: “Mở cửa sổ, kéo rèm ra, thêm chút trà hương bạc hà.”
Tiểu nha đầu phục thị trong phòng lập tức làm theo, không khí lập tức mát mẻ lên nhiều, Cẩm Nương đến gần bên giường, ngồi xuống băng ghế thêu ở bên, xem Thanh Ngọc nằm trên giường, dưới ánh nến mờ nhạt, vàng sáng lung linh hơi u ám chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tiều tụy của Thanh Ngọc, tăng thêm phần thê lương, Cẩm Nương thình lình thấy đôi mắt hạnh của Thanh Ngọc mở ra vừa lớn vừa tròn, tròng mắt đen lóe lên thần thái kích động, thấy Cẩm Nương ngồi đó, khóe miệng nàng kéo ra, nhưng lại không lên tiếng, chỉ là tay đặt ở ngoài chăn khẽ nâng, tựa hồ muốn cầm chặt cái gì, Cẩm Nương vội vàng nắm chặt tay của nàng, ôn nhu hỏi: “Có đỡ hơn chút nào không?”
Thanh Ngọc lông mày nhíu chặt lấy, biểu lộ rất là thống khổ, xem ra, thương thế cũng không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng khóe miệng nàng có chút nhếch lên thành nụ cười nhạt, giống như đang an ủi Cẩm Nương, lại làm cho Cẩm Nương nhìn thấy lòng càng chua xót, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, “Ngươi… Tỉnh là tốt rồi, nghỉ ngơi tốt, ta… Nhất định phải nghĩ biện pháp chữa cho ngươi tốt lên.” Nói xong vỗ vỗ tay Thanh Ngọc, không đành lòng nhìn nụ cười ngượng nghịu lại có thể khiến lòng người đau nhức kia, nên quay đầu đi.
“Thiếu… phu nhân, ngươi… Đừng khổ sở, nô tài sống đến bây giờ, là có lời rồi.” Thanh Ngọc đã mở miệng, chỉ là giọng nói yếu ớt không nghe rõ mấy, trong phòng thật im lặng, ai cũng không phát ra chút tiếng vang nào, sợ ầm ĩ đến Thanh Ngọc, hôm nay Thanh Ngọc tựa như một tờ giấy phiêu du không nơi đến, tùy thời đều có thể bị gió cuốn đi, bị dầm mưa ẩm ướt, phảng phất hơi đụng một cái sẽ bị nghiền nát.
“Ngươi đừng nói chuyện, đừng nói chuyện, mau giữ sức.” Cẩm Nương nhìn nàng lúc nói chuyện, hơi thở yếu ớt, như là tùy thời đều có thể nghẹn lại, thì vội nói.
Thanh Ngọc mỉm cười lắc đầu, “Nô tỳ muốn nói, nếu không… Nếu không nói, sẽ không còn kịp rồi…” Nói xong thì nhìn thoáng qua tiểu nha đầu cùng mấy người Trương Ma Ma trong phòng , Cẩm Nương trong nội tâm chấn động, nàng là muốn nói ra suy nghĩ gì của mình sao?
Trương ma ma nhíu mày, nhưng lại đi đóng lại cửa sổ mới mở ra, ngay cả rèm cũng kéo lại, dắt tiểu nha đầu kia nói: “Thiếu phu nhân ngồi đi, nô tỳ đi hầm chút đồ ăn lót dạ cho Thanh Ngọc cô nương, tiểu nha đầu sẽ ở bên ngoài, có việc ngài cứ kêu một tiếng.” Nói xong, liền ra cửa, còn đóng kín cửa lại.
Thanh Ngọc nhìn thấy cửa đóng chặt, đối mặt với tối tăm rất thản nhiên, lúc ánh mắt rời đến mặt Cẩm Nương trong mắt lại hiện lên chút ẩm ướt, cười khổ nói: “Nô tỳ không có phúc khí a, thật vất vả gặp được chủ tử như thiếu phu nhân, lại… Không có cách nào phục vụ Thiếu phu nhân rồi.”
Cẩm Nương nghe trong nội tâm đau nhức không thôi, cố mỉm cười nói: “Nói lời ngốc nghếch đâu gì thế, mau mau khỏe lên…, ta vốn là nói, muốn tìm cho ngươi hôn sự tốt nà”
Thanh Ngọc nghe xong lời này, trên mặt tái nhợt nổi lên một tia ửng hồng, trong mắt cũng lộ ra ánh sáng chờ mong, nhưng ánh sáng kia thoáng qua tức thì, vẫn là cười nói: “Tạ thiếu phu nhân, nô tỳ… Không có phúc phận như Tứ nhi tỷ tỷ.” Nói xong chính là ho khan một hồi, khóe miệng thấm ra một tia máu, Cẩm Nương chấn động mạnh, trách không được vừa vào nhà, liền có mùi máu tươi nồng đậm như vậy, nguyên lai, Thanh Ngọc đã xuất huyết bên trong rồi, nhất thời trong nội tâm thực đau thương, biết rõ nàng hôm nay tỉnh lại sợ là hồi quang phản chiếu, mệnh không còn lâu nữa, nhất thời đôi mắt trào nước, tay đang nắm tay Thanh Ngọc cũng run lên.
“Chớ khóc, Thiếu phu nhân, sẽ không nhanh như vậy, nô tài… Còn có rât nhiều lời chưa nói cùng Thiếu phu nhân.” Thanh Ngọc lại cười an ủi Cẩm Nương nói.
Cẩm Nương ra sức gật đầu, cố nén nước mắt, thanh âm nghẹn ngào nói: “Ân, ta không khóc, ngươi… Ngươi nhất định phải kiên cường mà sống sót.”
Thanh Ngọc buồn bả cười nói: “Nô tỳ thấy đủ rồi, nô tài ở mấy năm trước, vào thời điểm Trần di nương chết cũng nên đi rồi, hiện tại kéo sống thêm vài năm, còn thiếu chút … Thiếu chút hại Thiếu phu nhân ngài… Nô tỳ là thứ không biết ơn ah.”
Cẩm Nương lẳng lặng nhìn nàng, xem ngực nàng phập phồng đến gay gắt, biết không thể lại kích thích nàng, chỉ là nước mắt lại ngăn không được mà chảy ra.
“Nô tỳ mười ba tuổi năm đó được phái đến cho Trần di nương, ở bên trong tiểu uyển làm cái tam đẳng nha đầu vẩy nước quét nhà, Trần di nương là chủ tử tốt đôn hậu chất phác, nói không nhiều lắm , nhưng đối đãi với người chân thành , nàng thấy ta lanh lợi, không có làm bao lâu, liền đem nô tỳ thăng lên nhị đẳng, làm chút ít việc vặt vãnh trong phòng nàng… Khi đó, Trần di nương sống… Rất khổ, bởi vì, Vương gia tuy là cho nàng một cái danh phận di nương, nhưng từ sau khi Vương phi vào cửa, cũng không có đặt chân qua cửa Trần di nương, một di nương không được sủng, xuất thân lại ti tiện, ở tại Giản Thân vương phủ, trôi qua rất là gian khó, Thiếu phu nhân ngài cũng có thể tưởng tượng được.” Nói chuyện đã qua, ánh mắt đen láy của Thanh Ngọc phủ lên một tầng ánh sáng ảm đạm, tựa hồ rất không muốn nghĩ về một đoạn cuộc sống trong quá khứ kia.
Cẩm Nương từ lời nói đứt quãng của Thanh Ngọc, rốt cục hiểu được nguyên lai, năm đó Trần di nương là do Lão phu nhân ban cho Vương gia làm lễ thành nhân, cũng là cùng Vương gia từng có một đoạn nhân duyên, xem như là nữ nhân đầu tiên của Vương gia, cho nên, Vương gia đối với nàng vẫn có vài phần tình nghĩa, chỉ là, cái kia bất quá là một ít tình cảm phức tạp mà tất cả nam tử có đối với nữ nhân đầu tiền của cuộc đời mình mà thôi, nếu nói là tình yêu thì cơ hồ là không có, Vương gia đem Trần di nương thu phòng, không lâu sau liền gặp vương phi, một lòng đặt lên người vương phi, lúc vương phi chưa vào cửa vương gia đã bắt đầu vắng vẻ Trần di nương, không bao giờ vào sân Trần di nuong nữa.
Trần di nương lại không sinh được mụn con nào (nguyên tác là không sinh được nhất nhi bán nữ, nhưng mình chuyển thành mụn con cho thuận tai), địa vị trong Giản thân vương phủ ngày càng lúng túng, ngay cả quản sự bà tử bình thường cũng dám khi dễ nàng. Về sau vương phi vào phủ, vương phi là người ôn hòa hiền hậu, ngược lại lại càng thêm chiếu cố Trần di nương đôn hậu chất phác, cuộc sống của tRầN di nương mới coi là khá lên một ít, sau đó Lưu di nương lại tiến phủ. Sau khi lưu di nương vào phủ, cuộc sống của Trần di nương lại trở nên gian nan, nàng ta ôm đại thiếu gia vào phủ, khí thế cũng rất hung hăng càn quấy, lại được lão phu nhân ưu ái, càng không đem người bình thường để vào mắt, ngay cả lúc đối mặt với vương phi cũng là rất cao ngạo, đối với Trần di nương thì càng thêm quá mức, thường đem trần di nương như nô tì mà sai sử, vương phi khi đó mang thai nhị thiếu gia, lúc dưỡng thai nên cũng không có thời gian bận tâm đến Trần di nương. Nhất thời sinh hoạt của Trần di nương liền lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, nếu không có một vụ Lưu di nương nhỏ mọn đánh chửi Trần di nương bị vương gia biết được, mắng mỏ lưu di nương gay gắt, thì Trần di nương sợ là sớm bị Lưu di nương hành hạ chết rồi.
Nhưng kỳ quái chính là, từ sau cái lần Vương gia vì Trần di nương mà mắng Lưu di nương đó, Lưu di nương ngược lại thay đổi thái độ lúc trước, đối với Trần di nương tốt lên rất nhiều, lại khiến cho Trần di nương có chút không thoải mái, nhưng Trần di nương là người chân thật, người ta đối với nàng tốt, nàng liền không hề so đo sự tình trước kia, về sau Lưu di nương lại sắp đặt thiết kế khiến cho vương phi thiếu chút nữa là sảy thai, nhưng những sai sót kia liền đều do Trần di nương gánh chịu, chỉ là lúc ấy vương phi cũng bán tín bán nghi, mà Lưu di nương lại ở bên nịnh nọt, vương phi cuối cùng cũng không đi tra thực hư Trần di nương như thế nào, Trần di nương thì lại ngu ngốc mà tin lưu di nương là người thiện lương, là vương phi oan uổng mình, từ đó quan hệ của Trần di nương cùng vương phi càng thêm bế tắc, về sau vương phi cũng đưa ra quy củ Trần di nương không cần đến phòng nàng, dứt khoát để hai bên không gặp gỡ, tránh cho gặp mặt là căng thẳng.
Cứ như vậy qua nhiều năm, Lưu di nương một mực cũng không có đối với Trần di nương có vấn đề gì, chỉ là làm mấy chuyện mờ ám với vương phi, hơn nữa mỗi lần đều lôi Trần di nương vào, để cho Trần di nương cũng gánh một phần trách nhiệm, như thế lâu ngày Trần di nương cũng nhìn ra một chút chân tướng của Lưu di nương, sau khi thanh ngọc đến chỗ Trần di nương không lâu, Trần di nương liền bắt đầu tránh Lưu di nương rồi, cũng không đi lại gần gũi với Lưu di nương nữa, nhưng là thỉnh thoảng vẫn sẽ đi sang chỗ Lưu di nương ngồi một chút, dù sao hai người đều không được sủng, đều là nữ nhân số khổ bị vương gia vắng vẻ, Lưu di nương có khi sai người đến gọi đến sốt ruột, Trần di nương vẫn sẽ đi qua ngồi một chút.
Nhưng là có một lần, Trần di nương cũng không biết là có chuyện gì mà vội vã đi tìm Lưu di nương, ngày đó nàng cũng không có đi cửa trước, sân của Trần di nương với sân của Lưu di nương có một con đường nhỏ nối thẳng vào hậu viện của Lưu di nương, Trần di nương có lúc sẽ đi tới chỗ đó tìm Lưu di nương, nhưng một lúc sau nàng vội vàng hấp tấp trở về, mặt bị dọa trắng bệch, ngồi trong phòng tối nửa ngày cũng không nói gì, tay thì cứ run rẩy, không biết nàng gặp chuyện gì, Thanh Ngọc lúc đó đang làm việc trong phòng, liền biết điều mà bưng trà cho Trần di nương uống, Trần di nương đột nhiên bắt tay nàng, đem nàng kéo tới trong phòng thần thần bí bí nói: “Ta biết rõ ngươi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng là người trầm ổn hiểu chuyện, ta hôm nay cũng không có người tri kỷ có thể tin được, sau hôm nay, ta sẽ giáng chức ngươi trở lại tam đẳng ở trong sân.”
Thanh Ngọc nghe được không hiểu, đã tán dương mình, sao lại nói muốn giáng chức mình đi bên ngoài làm tam đẳng? Mình cũng không có làm sai cái gì nha, khi đó Thanh Ngọc tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, lúc ấy thực muốn khóc, Trần di nương nhưng lại vỗ tay của nàng nói: “Chớ khóc, ta đây là vì cứu ngươi, không chừng, qua một hồi, ta lphải chết rồi, khi đó ngươi sẽ biết dụng ý của ta rồi.”
Thanh Ngọc nghe xong càng sợ, vội hỏi: “Di nương, ngài sao thế, đang tốt lành mà, như thế nào mà chết được, đừng làm nô tỳ sợ.”
Trần di nương mặt xám như tro, hai mắt cũng là nhìn thẳng phía trước, một hồi lâu đột nhiên bắt lấy tay Thanh Ngọc nói: “Nha đầu ngoan, nếu ta chết thì chính là nữ nhân bên kia làm hại… Nàng không phải thứ gì tốt, chỉ sợ đại thiếu gia… Hừ, hôm nay là thế tử gia, tư cách kia, địa vị lai lịch đều là rõ ràng rồi, vậy mà nhiều năm như vậy nàng cứ đem nhi tử tới dọa ta, không phải đều giống nhau là không được sủng sao? Nhi tử… Như vậy có được nhi tử, nàng cũng không cảm thấy thẹn!”
Thanh Ngọc nghe xong càng là sợ hãi, bị dọa đến nhìn bốn phía chung quanh, sau đó đem cửa sổ trong phòng đóng kín lại, kéo Trần di nương nói: “Di nương, ngài cho dù trông thấy cái gì cũng không nên nói lung tung a, thực sẽ chết đấy.” Nói xong chính nàng cũng muốn bỏ chạy, chuyện như vậy không phải nàng một cái tiểu nha đầu có thể nghe.
Nhưng Trần di nương giống như là bị kích động sâu sắc, không muốn giấu bí mật trong lòng hay là như thế nào đó, nhất định ngăn chặn thanh ngọc không cho nàng đi “Ngươi biết ta hôm nay thấy ai trong phòng Lưu di nương không? Ngươi tuyệt đối không thể tưởng được, ra vẻ đạo mạo, lại chính là ngụy quân tử a, chính là ngụy quân tử.”
Thanh Ngọc tuy là sợ, nhưng cũng là tính tình trẻ con, rất hiếu kỳ, nhịn không được liền hỏi câu: “Người thấy ai vậy?”
“Một nam nhân, một nam nhân không phải là Vương gia, hắn đang cùng Lưu di nương đi lại, tiện nữ nhân kia, suốt ngày cao ngạo, ngay cả vương phi cũng không để vào mắt, hại nhị thiếu gia để cho con mình thành thế tử, chả trách nàng có bản lãnh thông thiên như vậy, nguyên lai thực sự là câu dẫn nam nhân a, con của nàng làm thế tử, ta nhổ vào, không chừng chính là cái con hoang đi.” Trần di nương giống như điên cuồng, ngữ khí nói chuyện như là đang khóc, hoặc như đang cười, ngày đó có thể khiến tiểu Thanh Ngọc bị sợ hãi liều mạng khuyên nhủ Trần di nương, làm cho nàng không nên kích động, lại càng không muốn ồn ào, bằng không thì người của viện tử này đều chết không có chỗ chôn.
Ngày đó Trần di nương phát tiết một hồi, mới được thanh ngọc trấn an mà đi ngủ, về sau an tĩnh một hai ngày, Lưu di nương cũng tới xem trần di nương mấy lần, chỉ là Trần di nương chết cũng không chịu gặp Lưu di nương, trên mặt cũng không chịu giả bộ, Lưu di nương vì vậy liền nổi lên lòng nghi ngờ, mỗi lần đến đều là mặt mũi âm nghiêm trở về.
Mà Thanh Ngọc lại quả nhiên bị Trần di nương tìm chuyện, đánh ột trận, giáng cấp nàng xuống sân vẩy nước quét nhà, không cho nàng đi vào nhà nữa, nhưng lại âm thầm đem một ít đồ trang sức đến thưởng cho Thanh Ngọc, cười khổ nói: “Ta cũng đã từng là nha đầu, ngươi cũng là nha đầu, chúng ta làm nha đầu, đều là số khổ, tiện mệnh, ngươi về sau nhất định phải nhớ kỹ, mặc kệ chủ tử ngươi hầu hạ có tốt bao nhiêu, cũng ngàn vạn đừng nổi lên tiểu tâm tư, tâm của nam nhân sẽ không vì một cái nô tì mà hữu tình, thà rằng tìm cái gã sai vặt mà sống vui vẻ, tối thiểu có thể mà bình thường chút, bình an chút mà qua hết đời này. Ta biết nhà ngươi tình hình không tốt, chút đồ này để lại cho ngươi trợ cấp gia đình, ngươi nếu còn nhớ tới tấm lòng của ta, hãy lưu lại một hai cái mà làm niệm tưởng a.”
Thanh Ngọc từ khóc tỉ tê thành khóc sướt mướt, nàng tuy trẻ tuổi nhưng cũng cảm giác được mối nguy của Trần di nương, đem bao đồ kia về nhà, Trần di nương cũng tốt, cho nàng nghỉ ngơi vài ngày, nàng mấy ngày cũng không dám trở lại trong sân kia, nhưng đợi đến lúc nàng trở về thì Trần di nương đã bị bệnh, hơn nữa lại là bệnh không dậy nổi, sau khi vương phi biết tin cũng mời đại phu đến trị liệu, nhưng đại phu đều nói nàng chính là bị bệnh nan y, không có cách nào cứu chữa, thân thể Trần di nương ngày một tiều tụy, như là bị gặp quỷ hút máu, nàng mỗi ngày lại một bộ dạng, mỗi sáng sớm người sẽ gầy đi một vòng, huyết sắc nhạt đi một ít, đến khi chết tựa như một cỗ thây khô hong gió, bộ dáng rất khó coi, dọa đến bọn nô tỳ trong sân không một ai nguyện ý tới gần giường của nàng, cuối cùng nói là bệnh chết không bằng nói cũng là chết đói đi, không có người bưng trà đưa cơm cho nàng, không người để ý tới nàng, cứ nhu vậy mà im im lặng lặng chết đi.
Thanh Ngọc kỳ thật vẫn rất muốn đi xem nàng, nhưng nàng biết rõ, mình đi vào sẽ trở thành Trần di nương thứ hai, không chừng cũng chết thảm như vậy, cho nên nàng cố nén chỉ trốn ở góc phòng lạnh lẽo run rẩy, sau khi Trần di nương được chôn cất xong, không ngờ Lưu di nương liền sai Vương ma ma nghĩ biện pháp đem nô tỳ trong sân bán liền bán, giết liền giết, chỉ chừa mấy tiểu nhân làm bên ngoại viện là không có ra tay, nhưng lại đem các nàng đều trở về, không cho làm nữa.
Thanh Ngọc trở lại trong viện, nguyên vốn cũng là vô sự, nàng đem đồ trang sức Trần di nương cho đi bán gần hết, chỉ lưu lại một cái trâm ngọc Trần di nương thường đeo để làm niệm tưởng, thường cầm trong tay xem đến ngẩn người, lại không nghĩ tới bị tiện nhân phát hiện, bẩm báo tới Lưu di nương rồi.
Có một ngày, nàng đột nhiên bị một Hắc y nhân che mặt bắt đi, nghiêm hỏi nàng biết chút ít chuyện gì, Thanh Ngọc khi đó sợ hãi, chỉ biết khóc, nói cái gì cũng không biết, người nọ liền cho nàng ăn một hạt dược, dữ tợn cười nói: “Mặc kệ ngươi biết chút ít cái gì, về sau ngươi nếu dám hồ ngôn loạn ngữ một câu, ngươi có thể so với chủ tử ngươi mà chết thảm hại hơn, đây là độc dược mãn tính, ngươi về sau nếu nghe ta phân phó, ta sẽ cho ngươi giải dược, nhưng mà, nếu ngươi dám có nửa điểm đi sai bước nhầm, có chết cũng không chỉ là một mình ngươi, nhớ kỹ chưa?”
Thanh Ngọc bị dọa sợ muốn chết, về sau trốn ở trong phòng cũng không dám đi ra, cũng may cái kia dược chỉ là nửa năm mới phát tác một hồi, nửa năm sau, luôn luôn có người dùng biện pháp kỳ cho nàng giải dược, người nọ cũng cũng không có phân phó nàng làm cái gì, cho đến khi nàng được trương ma ma tuyển đến phòng nhị thiếu phu nhân.