• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thứ Nữ (2 Viewers)

  • chap-196

Chương 197: Phiên Ngoại 24




Edit: Tiểu Tuyền
Lúc này, Cẩm Nương cùng Lãnh hoa Đình tiến vào phòng, nhìn Dương ca nhi đang nhíu mày, Cẩm Nương liền nói: “Nhi Tử, còn có mấy ngày thôi là đi, nếu thật sự muốn chờ ngươi thành thân, ít nhất phải mất năm năm sau này, ngươi còn có năm năm thời gian để chọn lựa mà.”

Dương ca nhi rất bất đắc dĩ nhìn Cẩm Nương một cái, “Nương, con nghĩ, con biết Linh tỷ nhi vì sao không chịu theo cả nhà đi Giang Nam liễu.”

“Vì sao?” Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương cơ hồ đồng thời phát hỏi.
“Bởi vì, nàng thích Kiền ca nhi, nàng là vì Kiền ca nhi mới muốn ở lại kinh thành , nếu không, bá mẫu thương nàng như vậy, nàng nên đi cùng bá mẫu để đoàn tụ mới đúng, lại bất luận thế nào khuyên cũng không chịu theo chúng ta đi. . . . . . Bất quá, chắc là ngày mai nàng sẽ thay đổi chủ ý đây.” Giọng nói của Dương ca nhi có chút lạnh, Anh tỷ nhi là muội muội của hắn, tuy nói Linh tỷ nhi cũng là muội muội, nhưng nếu như nàng có suy nghĩ muốn hại Anh tỷ nhi, vậy thì người làm ca ca như hắn sẽ không chút nào do dự mà bảo vệ Anh tỷ nhi.

Cẩm Nương cùng Lãnh hoa Đình nghe lời này, sắc mặt đều chìm xuống, cẩm Nương nhíu mày nhìn về phía Lãnh hoa Đình: “Tướng công, việc này chàng thấy thế nào?”

Lãnh hoa Đình tĩnh táo lắc lắc đầu nói: “Nàng ấy càng có ý nghĩ này, thì phải càng phải thừa dịp tình cảm chưa sâu nghĩ cách nàng ấy bỏ cuộc mới được, nàng cũng biết, phụ thân nàng ấy có thân phận. . . . . . thân thế như vậy, hoàng gia sẽ không thể nào tiếp nhận , tốt … hơn đừng để nàng ta hãm sâu vào, không bằng sớm đi khuyên tỉnh lại.”

Cái chuyện này đã dậy lện rồi còn có thể khuyên tỉnh ? Cẩm Nương ở trong lòng khó xử, nghĩ đến nếu là Thượng Quan Mai ở đây, lấy tình cảm mẹ con nhiều năm của nàng cùng Linh tỷ nhi, chắc nàng cũng có thể khuyên được, bất quá, cũng may Linh tỷ nhi cũng còn nhỏ, còn có cơ hội để nàng bỏ đi tâm tư này, nên lúc này, bất kể như thế nào, cũng phải đem Linh tỷ nhi mang theo đến Giang Nam, cũng không thể tùy ý nàng làm càn nữa, sợ nhất chính là nàng sẽ đi theo con đường của Ngọc Nương.

Dương ca nhi biết việc này cha mẹ sẽ tìm cách giải quyết, hắn cũng không suy nghĩ nữa, cùng cha mẹ cáo từ xong, liền lui ra ngoài, đi không bao xa, liền đụng phải Uyển tỷ nhi.

Uyển tỷ nhi cũng biết chuyện hắn hôm nay tiến cung, thấy Dương ca nhi đến, thì liền cười như không cười nhìn hắn nói: “Ta có phải là nên hành lễ với ca ca không? Nghe người ta nói, Hoàng hậu nương nương đã quyết định ca ca làm phò mã rồi.”

Lời này nghe thấy có mùi vị chua, ánh mắt sâu thẳm của Dương ca nhi nhìn về phía Uyển tỷ nhi, nghĩ đến tính tình công chúa thẳng thắng,thì không khỏi vênh càm nói, “Uyển muội muội, Nương ta nói ta còn nhỏ, hiện tại nói đến việc này, chẳng phải quá sớm một chút sao?”

Uyển tỷ nhi nghe liền hừ lạnh một tiếng nói: “Người của huynh còn không đi, liền có người đem tin tức truyền từ trong cung đến, ca ca nếu có chuyện tốt, thì cần gì phải lừa dối ta, ta chúc phúc cho huynh là được, chẳng lẽ , ta lại đi tìm huynh ồn ào sao ?”

Dương ca nhi nghe được thì có chút giận, “Ngươi đã biết tin tức rồi, vậy thì đã biết tâm ý của ta, cũng nên hiểu, ta không nói dối, cái gì chúc mừng vô lễ …, sau này không nên nói nữa mới tốt.”

Uyển tỷ nhi nghe được thì ánh mắt sáng lên, lại không chịu ở trước mặt Dương ca nhi mất khí thế, chịu thua, nên nói: “Người truyền tin tức tự nhiên là chỉ nghe vài chữ vài câu , huynh. . . . . . Tâm ý của huynh ta làm sao hiểu, ngươi cũng không có cùng ta nói rõ ràng.”

“Chỉ nghe có vài chữ vài câu, ngươi liền tin mười phần, còn đến trước mặt của ta đến hưng sư hỏi tội, Uyển muội, ngươi cũng quá nhạy cảm rồi, ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ, vẫn nên bớt can thiệp vào việc này mới tốt, dù sao chúng ta đều còn nhỏ, chuyện tương lai ai cũng không thể nói rõ được?” Dương ca nhi có chút không đường chọn lựa, nhưng giọng điệu lại chân thành.

Ai biết Uyển tỷ nhi nghe xong thì vành mắt nhi một hồng, lời này của Dương ca nhi thì khác hẳn ngày thường, ý trong lời nói của hắn rõ ràng nghiêng về công chúa, trong lòng nàng hoảng hốt, nước mắt liền chảy ra, nhìn kỹ Dương ca nhi một cái, rồi bưng lấy miệng, quay người chạy đi.

Dương ca nhi nhìn bóng lưng di chuyển xa xa, trong tim đột nhiên cảm thấy có chút phiền não, thấp đầu, sau đó hướng trong phòng mình đi tới.

Không qua hai ngày, thái tử liền dẫn trưởng công chúa cùng nhau đến Giản Thân Vương Phủ, thái tử vừa đến, Dương ca nhi liền đem hắn mời đi, hai người cho tất cả tùy tùng lui xuống, một mình ở trong phòng nói chuyện, Dương ca nhi vào thẳng điểm chính hỏi: “Ngươi chỉ thích một mình muội muội của ta đúng không?”

Thái tử lông mày nhăn một cái, hỏi: “Tâm sự của ta ngươi không phải đã sớm hiểu sao? Thế nào còn hỏi lại ta? Cũng là ngươi, hừ, đứng núi này trông núi nọ, muốn hưởng tề nhân chi phúc à.”

Dương ca nhi mặt hồng một cái, phất phất tay nói: “Chuyện của ta, trước để xuống rồi nói lại, ngươi hiện tại cần phải nói rõ rang với ta, có phải đối với cô nương khác cũng có ý hay không? Nếu phải, thì sớm để cho biết ta, muội muội nhà ta cũng tiện tính toán khác .”

Thái tử luôn luôn hòa nhã, nghe xong lời này cũng tức giận, cười lạnh nhìn Dương ca nhi nói: “Ta tự hỏi đối với Anh tỷ nhi chung tình như một, nhưng còn ngươi, vừa cùng Hoàng muội của ta thân mật đồng thời, lại cùng Uyển tỷ nhi dây dưa không rõ, ngươi không đứng đắn như thế, là việc mà quân tử nên làm sao?”

Dương ca nhi nghe được thái tử nói chỉ thích một mình Anh tỷ nhi, trong lòng thở ra một hơi, lại bị thái tử làm cho có chút ngượng ngùng, thấp đầu, ngại ngùng không tiện trả lời thái tử, trong lòng thuẫn nặng nề, hắn quả thực cũng không biết mình đến tột cùng là thích ai nhiều hơn, bây giờ nếu để hắn chọn, quả thật là chọn không ra.

Thái tử nhìn ánh mắt mê mang của Dương ca nhi, thì không khỏi lắc lắc đầu, trong lòng biết hắn có thể không hiểu rõ tâm ý của mình, nên trịnh trọng hỏi: “Ta hỏi ngươi, nếu như một ngày kia, hoàng thượng hạ chỉ, muốn trưởng công chúa đi hòa thân, lúc đó ngươi sẽ như thế nào?”

“Vậy sao được, nàng. . . . . . Nàng là vợ của ta.” Dương ca nhi vừa nghe, liền tức giận tiếng lớn nói.

“Nhưng mà Hoàng Mệnh khó cãi, ngươi có thể làm sao?” Thái tử tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói.

“Vậy cũng không được, công chúa nàng. . . . . . Chính nàng cũng không nguyện ý, sao các ngươi có thể làm cho nàng đau lòng chứ?” Dương ca nhi thật nóng nảy, gân xanh trên trán cũng đều có chút nổi lên.

“A, ngươi sợ nàng đau lòng cái gì?” Thái tử cười đến giảo hoạt, sau đó lại hỏi: “Hoặc là Uyển muội muội của ngươi cũng bị Lãnh Khiêm hứa gả cho người khác thì sao đây?”

Dương ca nhi trầm mặc một lát, sau đó suy nghĩ thật lâu mới nói: “Nàng. . . . . . vậy trước phải xem người gả là người thế nào, nếu là như không có bản lĩnh, gia cảnh lại bình thường, thì không thể để cho nàng gả đi.”

Thái tử nghe xong, thì thở dài một hơi, cười vỗ vỗ bả vai Dương ca nhi nói: “Ngươi hiện tại còn nhỏ, chờ qua vài năm nữa, ngươi sẽ biết tâm ý của mình.”

Hai tháng sau, một nhà Giản Thân Vương Phủ cuối cùng cũng lên đường đi đến Giang Nam, Linh tỷ nhi kể từ thái tử tìm nàng nói chuyện qua một lần, liền không có đề cập việc muốn ở lại kinh thành nữa, mà Lãnh khiêm cũng không để Uyển tỷ nhi theo một nhà Cẩm Nương đi Giang Nam, mà đem nàng để ở lại kinh thành, đương nhiên, công chúa cũng không đi theo, chẳng qua là Dương ca nhi trước khi lên đường một ngày, đã tự mình đi vào trong cung, đem con diều mình tự làm đưa cho công chúa, công chúa vừa khóc vừa cười , tống biệt Dương ca nhi.
>
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom