Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-35
Chương 35: Theo Đuổi Vợ Phạm Phải Sai Lầm (4)
Năm xưa, nếu nói Tần thái hậu ở trong cung nhìn ai hài lòng, trừ tiên đế ra chỉ có Tiêu tướng quân. Biết được Tiêu tướng quân gặp nạn, Tần thái hậu thất thần rất lâu, sau đó Nguyễn Anh nhập cung, Tần thái hậu vì phần tình cảm với Tiêu tướng quân mà gần gũi với nàng. Nghe xong lời Lang Trạm nói, tâm trạng Nguyễn Anh cuộn trào không ngừng, nếu thật sự như thế, vậy Tần thái hậu vì sao lại đối đầu với cô cô?
“Người tổ mẫu đối đầu với không phải là Nghi phi.” Đối diện với ánh mắt ngờ vực của Nguyễn Anh, Lang Trạm trả lời một cách thẳng thắn, “có lẽ là vì đứa bé trong bụng người.”
Nguyễn Anh kinh hãi, “vì sao?”
Lang Trạm lắc đầu, ý bảo mình không biết, “chính là vì vậy mới không cần đưa người trở về.”
Việc liên quan đến Nghi phi, Nguyễn Anh không tiếp tục kháng cự nữa, hồi phục lại tinh thần nghe phương án thứ hai của Lang Trạm.
Ngày giỗ của Tiêu tướng quân sắp đến rồi, Tần thái hậu tính toán như vậy cũng là niệm tình cũ, ngày đó nhất định sẽ mềm lòng hơn thường ngày.
Lang Trạm nói tìm một gánh hát hí khúc, bảo họ soạn một bài khúc về Tiêu tướng quân, ngày hôm đó hát ở ngoài thành, ắt sẽ thu hút Tần thái hậu đến.
Nguyễn Anh gật đầu đồng ý.
Nhiều năm như vậy rồi, ngày giỗ của mẫu thân nàng đều chỉ có hai người là nàng và cô cô, trống trãi vắng lặng, năm nay náo nhiệt hơn.
Ngày hôm sau, hai người đi tìm gánh hát, tìm được một gánh hát. Người soạn khúc là một thư sinh, bề ngoài tuấn tú, ngày thường ngưỡng mộ một số vị tướng quân ra trận giết địch, Tiêu tướng quân là một người trong đó.
Vì có lòng riêng, bài khúc được viết nên khó tránh tăng thêm phần cảm xúc, bài khúc hát lên, cứ thế khiến cho mấy người trong gánh hát khóc lên.
Thư sinh đến quán trọ giao bài khúc cho Lang Trạm xem, Lang Trạm xem một lượt, trong mắt lộ vẻ cảm động, chuyển tay đưa đến cho Nguyễn Anh.
Bài khúc nằm trong tay Nguyễn Anh vẫn chưa nóng, nàng y nguyên trả lại cho Lang Trạm, “phu quân không có ý kiến thì được rồi.” Một chữ cũng không xem.
Thư sinh không hài lòng, “cô nương biết Tiêu tướng quân là người như thế nào,” giống như là một cây gậy đánh vào đầu nàng, nàng cảm thấy đáng cười, mấp máy miệng, lại cười không được, thư sinh nói tiếp, “người là một nữ tử hiếm thấy, có sức mạnh trời ban, vượt qua rất nhiều rất nhiều nam nhân trên thế gian, người đã hi sinh trên sa trường ... ...”
“Ta biết, không cần ngươi nói nhiều.”
Nét mặt Nguyễn Anh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng khiến cho thư sinh ngậm miệng, Lang Trạm ra hiệu cho thư sinh cáo lui trước, thư sinh không hài lòng cũng không muốn đắt tội với khách, cúi đầu cáo lui.
Nguyễn Anh không nói lời nào, không biết chịu phải đả kích gì, Lang Trạm liếc nhìn một cái, vân vê bài khúc trong tay, “xem thử đi.”
Nguyễn Anh nhẹ nhàng lắc đầu.
Lòng Lang Trạm trong chốc lát mềm nhũn ra, “vậy vi phu đọc cho phu nhân nghe?”
“Không cần.”
Nguyễn Anh xoay người đi vào phòng trong, Lang Trạm đoán nàng vì quá nhớ Tiêu tướng quân, tâm trạng mới suy sụp như vậy, bắt đầu ngập ngừng đối với việc hát hí khúc.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tiếng, “đọc đi.” Lại là tiếng từ trong pòng truyền ra.
Nguyễn Anh có lẽ là muốn nghe, vì quá đau lòng không biết làm thế nào, lựa chọn nghe một cách trốn tránh. Có lẽ trong quá trình nghe, nàng sẽ khóc.
Lang Trạm lần đầu cảm thấy mình ngu ngốc, lại đâm vào tim nàng, chàng cuộn chặt bài hí khúc nói một tiếng, “bỗng nhiên nhìn có chỗ nhầm lẫn, vi phu đi tìm người sửa lại.” Lúc này người trốn tránh lại chính là chàng.
“Không sao, chỗ nào nhầm lẫn thì không cần đọc.” Nguyễn Anh kiên trì.
Lang Trạm đặt lên trên giá: “Đợi chỉnh sửa lại rồi đọc.”
Trong phòng yên lặng một lát, tiếng ma sát truyền ra ngoài, cũng không biết Nguyễn Anh làm gì ở trong phòng.
“Phu quân không muốn đọc?”
“Không phải vậy.”
“Đọc đi.”
Lang Trạm tự ăn quả đắng, đành phải nói trước: “Hí khúc viết rất hay, chỉ là hơi xúc động một chút, phu nhân phải kìm nén không được khóc.”
“Thiếp từ trước đến nay không khóc.”
Câu trả lời lạnh lùng và kiêu ngạo khiến cho lương tâm của Lang Trạm thoải mái, chàng cố tình chọn ra một đoạn thoải mái, ví dụ như hoàn cảnh lúc gặp mặt giữa Tiêu tướng quân và phu quân.
Tự cho là làm đúng rồi, cho đến khi trong phòng truyền đến tiếng khóc thút thít, chàng lại thở dài, “phu nhân nói mình trước nay không khóc.”
Tiếng khóc trong phòng không ngừng lại.
Lang Trạm im lặng một cách lí trí.
Nói nhiều không có tác dụng, khóc ra được cũng tốt.
Nguyễn Anh lúc này khóc đến giữa trưa, lúc từ trong phòng đi rahai mắt sưng lên, giọng nói cũng khàn, Lang Trạm đem lỗi lầm đổ lên trên người mình, “đem bài khúc này đi thôi, suy nghĩ phương án khác.”
Nguyễn Anh nhìn qua, “cứ như vậy đi, thiếp muốn nhanh chóng hồi kinh.”
Lang Trạng không còn tâm tư muốn kéo dài, “được.”
Năm ngày sau, gánh hát đã sắp xếp xong, sáng sớm đã dựng sân khấu ở bên Thanh Hồ ở ngoài thành, người của gánh hát làm việc nhanh nhẹn, dựng sân khấu vững vàng xong liền trèo lên, lúc này đã chuẩn bị hát.
Lang Trạm trước đó mời mấy ông chủ buôn ở trong thành, lại đặt mấy bàn thức ăn ngon ở tửu lâu, bày biện rất ngăn nắp gọn gàng, thu hút không ít người đến ăn uống mà không cần trả tiền.
Cảnh tượng vì vậy mà vô cùng náo nhiệt, hát đến khi mặt trời hừng hực chiếu rọi, Tần thái hậu vẫn chưa xuất hiện, Lang Trạm bèn lệnh cho gánh hát kết thúc công việc để tránh khí nóng, mọi người cũng cũng tản ra đi tìm nơi mát mẻ.
Nguyễn Anh đi đến bên hồ ngồi, cành liễu rủ xuống đất, bị gió thổi vỗ nhẹ vào lưng nàng, chớp mắt liền bị Lang Trạm ngắt đi mạng sống, lơ lửng trong không trung.
Lang Trạm ngồi xuống, hai người kề vai ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, chàng có ý muốn trêu đùa Nguyễn Anh, nhưng vì trước đây toàn tiếp xúc với những việc nghiêm trọng của đất nước, ngay cả một câu nói đùa vẫn chưa từng nghe qua. Đáng tiếc chàng hao tâm tổn sức suy nghĩ rất lâu, chỉ nghĩ đến một người.
“Phu nhân có lẽ biết Sở Phương Chính?”
Sự yên lặng của Nguyễn Anh bị cái tên này phá vỡ, nàng gật gật đầu, Sở Phương Chính là đại tướng quân kiểm soát quân doanh, cũng là phụ thân của Sở quý phi, điện hạ vì sao lại bỗng nhiên nhắc đến ngài ấy?
Lang Trạm trên mặt lộ ra ý cười, “phu nhân e là không biết rồi? Sở Phương Chính ở bên ngoài oai phong lẫm liệt, lại vô cùng sợ vợ, từng có một lần chọc giận Sở phu nhân, Sở phu nhân bắt ông ấy đứng trước mặt toàn quân nhận lỗi, ông ấy quả nhiên làm vậy.”
“……”
“Phu nhân có biết ông ấy làm việc gì chọc giận đến Sở phu nhân?”
“Ừm ... ...”
“Ông ấy về nhà muộn.”
“……”
“Vì hôm đó sự việc nghiêm trọng, vi phu lưu lại một hồi.”
“……”
Lang Trạm ánh mắt sáng rực nhìn Nguyễn Anh, Nguyễn Anh chậm chạp suy nghĩ một hồi, việc này nàng biết, mục đích điện hạ nói đến việc này là gì?
Nàng cẩn thận nhìn qua, nghiêm mặt trả lời một câu, “Sở phu nhân thật nghiêm khắc.”
Lang Trạm ngẩn ngơ: “Không phải ý này.”
“Vậy ... ...”
Giờ khắc quan trọng Lang Trạm mới phản ứng lại được, cảm thấy mình thực sự không thể bỏ mặc người này, chậm rãi gật đầu, “chính là ý này, Sở phu nhân nghiêm khắc quá mức.”
Vì những việc vụn vặt này, từ đầu đến cuối chỉ nhắc đến Sở Phương Chính?
Thực sự không có ý nghĩa gì.
Nguyễn Anh vâng một tiếng, quay đầu nhìn về phía khác.
Lang Trạm chết cũng không thừa nhận đem một câu chuyện cười nổi tiếng của nhà Đường kể thành một câu chuyện gia đình vụn vặt, tiếp tục ngồi điềm nhiên như không.
Đến buổi chiều, khí nóng đã xua đi nhiều, gánh hát sinh khí dồi dào lại bắt đầu diễn, hát về thời gian Tiêu tướng quân mới đảm nhiệm chức vụ đã giành được chiến công.
Sắc mặt của Nguyễn Anh bây giờ vẫn tốt, nàng ngồi rất ngay ngắn, nghe đến chỗ đặc sắc vẫn không có biểu cảm gì, mà những người khác từ sớm đã bắt đầu reo hò.
Lang Trạm ở bên cạnh, thấp giọng nhắc nhở, “phu nhân, cười đi, vi phu mời người nghe hí khúc, chung quy vẫn là một chuyện tốt.”
Nguyễn Anh giật khóe miệng.
Lang Trạm động viên, “không vội, sẽ nhanh thôi.”
Qủa nhiên, đợi đến buổi tối, màn đêm dày đặc, gió mát hiu hiu, đèn đuốc bên hồ sáng rực, trên sân khấu vang lên những giai điệu, thấy gần diễn đến đoạn Tiêu tướng quân hi sinh, một cái bóng đen bỗng nhiên lẻn vào trong đám đông.
Lang Trạm đứng trên cành liễu, sau khi nhìn thấy liền bay xuống, nhẹ nhàng tiến lại gần bóng đen, dùng khủy tay đánh ngất người đó, lại giả vờ như không kiên nhẫn đánh ngất người “say rượu” này.
Nguyễn Anh luôn quan sát Lang Trạm, nhìn xung quanh không thấy bóng chàng, dựa theo giao hẹn lúc trước, trở về quán trọ trước. Vừa vào cửa, quả nhiên Tần thái hậu một thân y phục màu đen nằm sấp ở trên bàn.
“Ngất rồi?” Nguyễn Anh hỏi.
Lang Trạm gật đầu, “đợi tỉnh lại đi.”
Đợi đến ngày hôm sau, Tần thái hậu tỉnh lại cầm kiếm gỗ đâm bừa bãi, lại thấy Nguyễn Anh và Lang Trạm ở cùng nhau, kinh ngạc đến mức làm rơi kiếm.
“Chỉ có hai người các con?” Tần thái hậu trừng mắt hỏi Nguyễn Anh, Nguyễn Anh bị người ồn ào làm cho đỏ bừng mặt, nàng và điện hạ ở cùng một phòng là có nguyên nhân, vốn không phải là vì lí do gì khác.
Nàng không thể nói được, Lang Trạm thay nàng nói rõ, Tần thái hậu bán tin bán nghi, cũng không hỏi mình sao lại ở đây, trực tiếp nói, “các con đừng phí sức nữa, ta sẽ không về đâu.”
“Tổ mẫu có lí do?”
Trên mặt Tần thái hậu hiện ra ý cười mang theo hi vọng rời đi, còn có chút kỳ lạ, Nguyễn Anh trong lòng lo lắng, không kìm được đi đến bên cạnh Lang Trạm.
Lang Trạm thấp giọng: “Tổ mẫu vẫn là nhanh nói rõ ràng.”
“Ta còn phải tìm tiên nữ áo xanh.”
Tiên nữ áo xanh? Người lần trước ở trong kinh không phải là người mà thái hậu cần tìm? Nguyễn Anh bỗng nhiên không sợ hãi nữa, thần trí của thái hậu nương nương không tỉnh táo, lời của người phần nhiều là không thể tin.
“Tổ mẫu, trên đời này không có tiên nữ.”
“Có!” Tần thái hậu như đinh đóng cột, “ta nhất định sẽ tìm được.”
Nói xong liền mang theo nét mặt không hiểu hỏi, “các con chẳng lẽ vì bắt ta mà đợi đến bây giờ?”
Hai người im lặng.
Tần thái hậu hắng giọng một cái, “ta khuyên các con một câu, các con vẫn là nhanh chóng hồi kinh đi.”
“Khẩn cầu tổ mẫu cùng chúng con quay về.” Lang Trạm đi lên trước một bước nói. Nguyễn Anh vẫn trốn ở phía sau chàng, lúc này không có chỗ cho nàng nói chuyện, nàng duy trì sự yên lặng là tốt nhất.
Tần thái hậu lại nhìn nàng cười một tiếng, “theo lí mà nói ta nên cùng con trở về, đúng lúc cô cô con mất đi đứa bé, ta dù sao cũng phải đến an ủi một chút ... ...”
“Tổ mẫu!” Lang Trạm nghiêm nghị gọi một tiếng, Tần thái hậu im lặng, người Nguyễn Anh lay động, cố gắng đứng vững, trừng mắt hỏi, “người nói thật sao?”
Tần thái hậu gật đầu.
Trước mắt Nguyễn Anh tối sầm lại, Nguyễn Anh sợ hãi đến choáng váng, may mà có Lang Trạm đỡ, nàng mới không đến mức ngã xuống đất, Nguyễn Anh túm chặt lấy cánh tay của Lang Trạm, “thiếp phải hồi kinh! Ngay lập tức!”
Tình cảnh nếu mất đi đứa bé rât rõ ràng, Vĩnh Dương Đế sẽ không bỏ qua cho cô cô, cho dù hoàng hậu nương nương cầu xin,Vĩnh Dương Đế cũng có thể vì quá phẫn nộ mà giết cô cô.
Hai người rất nhanh ngồi lên xe ngựa, Tần thái hậu cũng đi cùng, người vẫn là bị Lang Trạm đánh ngất, lúc này đang nằm cuộn lại trên ghế ngồi.
Sắc mặt Nguyễn Anh trắng bệch, qua rất lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại, một tay vẫn nắm chặt lấy tay áo của Lang Trạm.
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi, đã nói viết 10000 từ, kết quả vẫn chưa viết đủ, sau này bổ sung thêm.
Cám ơn sự ủng hộ của các thiên thần nhỏ!
Chúc ngủ ngon!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Năm xưa, nếu nói Tần thái hậu ở trong cung nhìn ai hài lòng, trừ tiên đế ra chỉ có Tiêu tướng quân. Biết được Tiêu tướng quân gặp nạn, Tần thái hậu thất thần rất lâu, sau đó Nguyễn Anh nhập cung, Tần thái hậu vì phần tình cảm với Tiêu tướng quân mà gần gũi với nàng. Nghe xong lời Lang Trạm nói, tâm trạng Nguyễn Anh cuộn trào không ngừng, nếu thật sự như thế, vậy Tần thái hậu vì sao lại đối đầu với cô cô?
“Người tổ mẫu đối đầu với không phải là Nghi phi.” Đối diện với ánh mắt ngờ vực của Nguyễn Anh, Lang Trạm trả lời một cách thẳng thắn, “có lẽ là vì đứa bé trong bụng người.”
Nguyễn Anh kinh hãi, “vì sao?”
Lang Trạm lắc đầu, ý bảo mình không biết, “chính là vì vậy mới không cần đưa người trở về.”
Việc liên quan đến Nghi phi, Nguyễn Anh không tiếp tục kháng cự nữa, hồi phục lại tinh thần nghe phương án thứ hai của Lang Trạm.
Ngày giỗ của Tiêu tướng quân sắp đến rồi, Tần thái hậu tính toán như vậy cũng là niệm tình cũ, ngày đó nhất định sẽ mềm lòng hơn thường ngày.
Lang Trạm nói tìm một gánh hát hí khúc, bảo họ soạn một bài khúc về Tiêu tướng quân, ngày hôm đó hát ở ngoài thành, ắt sẽ thu hút Tần thái hậu đến.
Nguyễn Anh gật đầu đồng ý.
Nhiều năm như vậy rồi, ngày giỗ của mẫu thân nàng đều chỉ có hai người là nàng và cô cô, trống trãi vắng lặng, năm nay náo nhiệt hơn.
Ngày hôm sau, hai người đi tìm gánh hát, tìm được một gánh hát. Người soạn khúc là một thư sinh, bề ngoài tuấn tú, ngày thường ngưỡng mộ một số vị tướng quân ra trận giết địch, Tiêu tướng quân là một người trong đó.
Vì có lòng riêng, bài khúc được viết nên khó tránh tăng thêm phần cảm xúc, bài khúc hát lên, cứ thế khiến cho mấy người trong gánh hát khóc lên.
Thư sinh đến quán trọ giao bài khúc cho Lang Trạm xem, Lang Trạm xem một lượt, trong mắt lộ vẻ cảm động, chuyển tay đưa đến cho Nguyễn Anh.
Bài khúc nằm trong tay Nguyễn Anh vẫn chưa nóng, nàng y nguyên trả lại cho Lang Trạm, “phu quân không có ý kiến thì được rồi.” Một chữ cũng không xem.
Thư sinh không hài lòng, “cô nương biết Tiêu tướng quân là người như thế nào,” giống như là một cây gậy đánh vào đầu nàng, nàng cảm thấy đáng cười, mấp máy miệng, lại cười không được, thư sinh nói tiếp, “người là một nữ tử hiếm thấy, có sức mạnh trời ban, vượt qua rất nhiều rất nhiều nam nhân trên thế gian, người đã hi sinh trên sa trường ... ...”
“Ta biết, không cần ngươi nói nhiều.”
Nét mặt Nguyễn Anh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng khiến cho thư sinh ngậm miệng, Lang Trạm ra hiệu cho thư sinh cáo lui trước, thư sinh không hài lòng cũng không muốn đắt tội với khách, cúi đầu cáo lui.
Nguyễn Anh không nói lời nào, không biết chịu phải đả kích gì, Lang Trạm liếc nhìn một cái, vân vê bài khúc trong tay, “xem thử đi.”
Nguyễn Anh nhẹ nhàng lắc đầu.
Lòng Lang Trạm trong chốc lát mềm nhũn ra, “vậy vi phu đọc cho phu nhân nghe?”
“Không cần.”
Nguyễn Anh xoay người đi vào phòng trong, Lang Trạm đoán nàng vì quá nhớ Tiêu tướng quân, tâm trạng mới suy sụp như vậy, bắt đầu ngập ngừng đối với việc hát hí khúc.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tiếng, “đọc đi.” Lại là tiếng từ trong pòng truyền ra.
Nguyễn Anh có lẽ là muốn nghe, vì quá đau lòng không biết làm thế nào, lựa chọn nghe một cách trốn tránh. Có lẽ trong quá trình nghe, nàng sẽ khóc.
Lang Trạm lần đầu cảm thấy mình ngu ngốc, lại đâm vào tim nàng, chàng cuộn chặt bài hí khúc nói một tiếng, “bỗng nhiên nhìn có chỗ nhầm lẫn, vi phu đi tìm người sửa lại.” Lúc này người trốn tránh lại chính là chàng.
“Không sao, chỗ nào nhầm lẫn thì không cần đọc.” Nguyễn Anh kiên trì.
Lang Trạm đặt lên trên giá: “Đợi chỉnh sửa lại rồi đọc.”
Trong phòng yên lặng một lát, tiếng ma sát truyền ra ngoài, cũng không biết Nguyễn Anh làm gì ở trong phòng.
“Phu quân không muốn đọc?”
“Không phải vậy.”
“Đọc đi.”
Lang Trạm tự ăn quả đắng, đành phải nói trước: “Hí khúc viết rất hay, chỉ là hơi xúc động một chút, phu nhân phải kìm nén không được khóc.”
“Thiếp từ trước đến nay không khóc.”
Câu trả lời lạnh lùng và kiêu ngạo khiến cho lương tâm của Lang Trạm thoải mái, chàng cố tình chọn ra một đoạn thoải mái, ví dụ như hoàn cảnh lúc gặp mặt giữa Tiêu tướng quân và phu quân.
Tự cho là làm đúng rồi, cho đến khi trong phòng truyền đến tiếng khóc thút thít, chàng lại thở dài, “phu nhân nói mình trước nay không khóc.”
Tiếng khóc trong phòng không ngừng lại.
Lang Trạm im lặng một cách lí trí.
Nói nhiều không có tác dụng, khóc ra được cũng tốt.
Nguyễn Anh lúc này khóc đến giữa trưa, lúc từ trong phòng đi rahai mắt sưng lên, giọng nói cũng khàn, Lang Trạm đem lỗi lầm đổ lên trên người mình, “đem bài khúc này đi thôi, suy nghĩ phương án khác.”
Nguyễn Anh nhìn qua, “cứ như vậy đi, thiếp muốn nhanh chóng hồi kinh.”
Lang Trạng không còn tâm tư muốn kéo dài, “được.”
Năm ngày sau, gánh hát đã sắp xếp xong, sáng sớm đã dựng sân khấu ở bên Thanh Hồ ở ngoài thành, người của gánh hát làm việc nhanh nhẹn, dựng sân khấu vững vàng xong liền trèo lên, lúc này đã chuẩn bị hát.
Lang Trạm trước đó mời mấy ông chủ buôn ở trong thành, lại đặt mấy bàn thức ăn ngon ở tửu lâu, bày biện rất ngăn nắp gọn gàng, thu hút không ít người đến ăn uống mà không cần trả tiền.
Cảnh tượng vì vậy mà vô cùng náo nhiệt, hát đến khi mặt trời hừng hực chiếu rọi, Tần thái hậu vẫn chưa xuất hiện, Lang Trạm bèn lệnh cho gánh hát kết thúc công việc để tránh khí nóng, mọi người cũng cũng tản ra đi tìm nơi mát mẻ.
Nguyễn Anh đi đến bên hồ ngồi, cành liễu rủ xuống đất, bị gió thổi vỗ nhẹ vào lưng nàng, chớp mắt liền bị Lang Trạm ngắt đi mạng sống, lơ lửng trong không trung.
Lang Trạm ngồi xuống, hai người kề vai ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, chàng có ý muốn trêu đùa Nguyễn Anh, nhưng vì trước đây toàn tiếp xúc với những việc nghiêm trọng của đất nước, ngay cả một câu nói đùa vẫn chưa từng nghe qua. Đáng tiếc chàng hao tâm tổn sức suy nghĩ rất lâu, chỉ nghĩ đến một người.
“Phu nhân có lẽ biết Sở Phương Chính?”
Sự yên lặng của Nguyễn Anh bị cái tên này phá vỡ, nàng gật gật đầu, Sở Phương Chính là đại tướng quân kiểm soát quân doanh, cũng là phụ thân của Sở quý phi, điện hạ vì sao lại bỗng nhiên nhắc đến ngài ấy?
Lang Trạm trên mặt lộ ra ý cười, “phu nhân e là không biết rồi? Sở Phương Chính ở bên ngoài oai phong lẫm liệt, lại vô cùng sợ vợ, từng có một lần chọc giận Sở phu nhân, Sở phu nhân bắt ông ấy đứng trước mặt toàn quân nhận lỗi, ông ấy quả nhiên làm vậy.”
“……”
“Phu nhân có biết ông ấy làm việc gì chọc giận đến Sở phu nhân?”
“Ừm ... ...”
“Ông ấy về nhà muộn.”
“……”
“Vì hôm đó sự việc nghiêm trọng, vi phu lưu lại một hồi.”
“……”
Lang Trạm ánh mắt sáng rực nhìn Nguyễn Anh, Nguyễn Anh chậm chạp suy nghĩ một hồi, việc này nàng biết, mục đích điện hạ nói đến việc này là gì?
Nàng cẩn thận nhìn qua, nghiêm mặt trả lời một câu, “Sở phu nhân thật nghiêm khắc.”
Lang Trạm ngẩn ngơ: “Không phải ý này.”
“Vậy ... ...”
Giờ khắc quan trọng Lang Trạm mới phản ứng lại được, cảm thấy mình thực sự không thể bỏ mặc người này, chậm rãi gật đầu, “chính là ý này, Sở phu nhân nghiêm khắc quá mức.”
Vì những việc vụn vặt này, từ đầu đến cuối chỉ nhắc đến Sở Phương Chính?
Thực sự không có ý nghĩa gì.
Nguyễn Anh vâng một tiếng, quay đầu nhìn về phía khác.
Lang Trạm chết cũng không thừa nhận đem một câu chuyện cười nổi tiếng của nhà Đường kể thành một câu chuyện gia đình vụn vặt, tiếp tục ngồi điềm nhiên như không.
Đến buổi chiều, khí nóng đã xua đi nhiều, gánh hát sinh khí dồi dào lại bắt đầu diễn, hát về thời gian Tiêu tướng quân mới đảm nhiệm chức vụ đã giành được chiến công.
Sắc mặt của Nguyễn Anh bây giờ vẫn tốt, nàng ngồi rất ngay ngắn, nghe đến chỗ đặc sắc vẫn không có biểu cảm gì, mà những người khác từ sớm đã bắt đầu reo hò.
Lang Trạm ở bên cạnh, thấp giọng nhắc nhở, “phu nhân, cười đi, vi phu mời người nghe hí khúc, chung quy vẫn là một chuyện tốt.”
Nguyễn Anh giật khóe miệng.
Lang Trạm động viên, “không vội, sẽ nhanh thôi.”
Qủa nhiên, đợi đến buổi tối, màn đêm dày đặc, gió mát hiu hiu, đèn đuốc bên hồ sáng rực, trên sân khấu vang lên những giai điệu, thấy gần diễn đến đoạn Tiêu tướng quân hi sinh, một cái bóng đen bỗng nhiên lẻn vào trong đám đông.
Lang Trạm đứng trên cành liễu, sau khi nhìn thấy liền bay xuống, nhẹ nhàng tiến lại gần bóng đen, dùng khủy tay đánh ngất người đó, lại giả vờ như không kiên nhẫn đánh ngất người “say rượu” này.
Nguyễn Anh luôn quan sát Lang Trạm, nhìn xung quanh không thấy bóng chàng, dựa theo giao hẹn lúc trước, trở về quán trọ trước. Vừa vào cửa, quả nhiên Tần thái hậu một thân y phục màu đen nằm sấp ở trên bàn.
“Ngất rồi?” Nguyễn Anh hỏi.
Lang Trạm gật đầu, “đợi tỉnh lại đi.”
Đợi đến ngày hôm sau, Tần thái hậu tỉnh lại cầm kiếm gỗ đâm bừa bãi, lại thấy Nguyễn Anh và Lang Trạm ở cùng nhau, kinh ngạc đến mức làm rơi kiếm.
“Chỉ có hai người các con?” Tần thái hậu trừng mắt hỏi Nguyễn Anh, Nguyễn Anh bị người ồn ào làm cho đỏ bừng mặt, nàng và điện hạ ở cùng một phòng là có nguyên nhân, vốn không phải là vì lí do gì khác.
Nàng không thể nói được, Lang Trạm thay nàng nói rõ, Tần thái hậu bán tin bán nghi, cũng không hỏi mình sao lại ở đây, trực tiếp nói, “các con đừng phí sức nữa, ta sẽ không về đâu.”
“Tổ mẫu có lí do?”
Trên mặt Tần thái hậu hiện ra ý cười mang theo hi vọng rời đi, còn có chút kỳ lạ, Nguyễn Anh trong lòng lo lắng, không kìm được đi đến bên cạnh Lang Trạm.
Lang Trạm thấp giọng: “Tổ mẫu vẫn là nhanh nói rõ ràng.”
“Ta còn phải tìm tiên nữ áo xanh.”
Tiên nữ áo xanh? Người lần trước ở trong kinh không phải là người mà thái hậu cần tìm? Nguyễn Anh bỗng nhiên không sợ hãi nữa, thần trí của thái hậu nương nương không tỉnh táo, lời của người phần nhiều là không thể tin.
“Tổ mẫu, trên đời này không có tiên nữ.”
“Có!” Tần thái hậu như đinh đóng cột, “ta nhất định sẽ tìm được.”
Nói xong liền mang theo nét mặt không hiểu hỏi, “các con chẳng lẽ vì bắt ta mà đợi đến bây giờ?”
Hai người im lặng.
Tần thái hậu hắng giọng một cái, “ta khuyên các con một câu, các con vẫn là nhanh chóng hồi kinh đi.”
“Khẩn cầu tổ mẫu cùng chúng con quay về.” Lang Trạm đi lên trước một bước nói. Nguyễn Anh vẫn trốn ở phía sau chàng, lúc này không có chỗ cho nàng nói chuyện, nàng duy trì sự yên lặng là tốt nhất.
Tần thái hậu lại nhìn nàng cười một tiếng, “theo lí mà nói ta nên cùng con trở về, đúng lúc cô cô con mất đi đứa bé, ta dù sao cũng phải đến an ủi một chút ... ...”
“Tổ mẫu!” Lang Trạm nghiêm nghị gọi một tiếng, Tần thái hậu im lặng, người Nguyễn Anh lay động, cố gắng đứng vững, trừng mắt hỏi, “người nói thật sao?”
Tần thái hậu gật đầu.
Trước mắt Nguyễn Anh tối sầm lại, Nguyễn Anh sợ hãi đến choáng váng, may mà có Lang Trạm đỡ, nàng mới không đến mức ngã xuống đất, Nguyễn Anh túm chặt lấy cánh tay của Lang Trạm, “thiếp phải hồi kinh! Ngay lập tức!”
Tình cảnh nếu mất đi đứa bé rât rõ ràng, Vĩnh Dương Đế sẽ không bỏ qua cho cô cô, cho dù hoàng hậu nương nương cầu xin,Vĩnh Dương Đế cũng có thể vì quá phẫn nộ mà giết cô cô.
Hai người rất nhanh ngồi lên xe ngựa, Tần thái hậu cũng đi cùng, người vẫn là bị Lang Trạm đánh ngất, lúc này đang nằm cuộn lại trên ghế ngồi.
Sắc mặt Nguyễn Anh trắng bệch, qua rất lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại, một tay vẫn nắm chặt lấy tay áo của Lang Trạm.
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi, đã nói viết 10000 từ, kết quả vẫn chưa viết đủ, sau này bổ sung thêm.
Cám ơn sự ủng hộ của các thiên thần nhỏ!
Chúc ngủ ngon!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook