-
Chương 38: Em có thể đến tìm anh không
Vê Lai lấy nước rửa tay, xoa lòng bàn tay đến khi nồi bọt, mới mở nước lạnh rửa sạch. Do ảnh hưởng tâm lý, từ lòng bàn tay phải đến mỗi ngón tay đều nóng bừng.
Vừa rồi, cô vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của Châu Túc Tấn.
Ngay cả hormone lúc đó cũng không thể đánh bại khả năng kiểm soát mạnh mẽ của anh.
Loại cảm xúc như không thể kiềm chế, rất khó xảy ra với anh.
Lúc quay lại giường, cảm giác còn xa lạ hơn trước đó, bầu không khí ngại ngùng và ái muội tràn ngập trong căn phòng tối tăm và tĩnh lặng.
Châu Túc Tấn không quen ôm người khác đi ngủ, cô cũng không quen ngủ trong vòng tay anh. Bàn tay cô mò mẫm dưới lớp chăn, vừa vô tình chạm vào ngón tay của anh, liền vội vàng thu lại.
Châu Túc Tấn đang nằm ngửa, nghiêng mặt nhìn cô, ban nãy hơi thở của cô đều đều, anh tưởng cô đã ngủ. Anh đưa vạt áo ngủ cho cô nắm lấy.
"Cảm ơn."
Châu Túc Tấn không nói gì, nhắm mắt ngủ.
Câu nói cảm ơn của cô tuy nhẹ nhàng, nhưng không hề có ngữ khí làm nũng. Tựa hồ như người nửa tiếng trước nằm trong lòng anh, khẽ rên một tiếng đầy quyến rũ khi đạt cự.c khoái, là một người hoàn toàn khác.
Đó là khía cạnh anh chưa từng nhìn thấy của cô.
"Ngủ đi."
"Ừm, ngủ ngon."
Vệ Lai thực sự rất mệt mỏi, mơ hồ thiếp đi trong một mớ suy nghĩ.
Mười giờ năm phút sáng hôm sau, cô mới tỉnh giấc.
Ngủ được sáu tiếng rưỡi, xem như đã lấy lại tinh thần.
Châu Túc Tấn không có trong phòng, cô cố gắng không nghĩ về chuyện đêm qua, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Quần áo lót đã được giặt sạch, Vệ Lai đến phòng giặt đồ lấy quần áo rồi mặc vào. Lúc đi ngang qua thư phòng, cửa đang đóng, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của anh, không biết là đang gọi điện thoại hay họp video.
Vệ Lai không làm phiền anh, trang điểm rồi xuống lầu mua bữa sáng.
Bánh sừng bò muối ở siêu thị mới ra lò, cô mua vài cái rồi lấy thêm mấy hộp sữa tươi.
Cô bỏ sữa tươi vào giỏ hàng, đột nhiên nhớ ra hôm nay Châu Túc Tấn sẽ quay về Bắc Kinh, cô cũng không sống ở đây một mình, hạn sử dụng của sữa tươi quá ngắn, đợi anh đến Giang Thành thì sẽ hết hạn.
Cô lại đặt sữa tươi về vị trí cũ, chỉ mua hai hộp.
"Lai Lai, vẫn chưa ăn sáng sao?"
Vệ Lai xoay người, mỉm cười: "Chào dì Đường."
Quản lý Đường nhìn vào mắt cô: "Đêm qua lại tăng ca đến hai ba giờ sao?"
"...Cũng không muộn đến thế." Vệ Lai cười, đáp một cách ậm ờ.
Chủ đề nói chuyện của quản lý Đường luôn chỉ xoay quanh công việc: "Kênh nhập hàng của hạt cafe Geisha, cháu tìm hiểu thế nào rồi?"
Gần đây hết đính hôn thì lĩnh chứng, Vệ Lai hoàn toàn quên mất chuyện này, "Để cháu nghiên cứu thêm, một tiếng sau liên lạc với dì."
Mua xong bữa sáng cho hai người, Vệ Lai thanh toán rồi về nhà.
Đang trong thang máy lên lầu, Châu Túc Tấn gọi điện, hỏi cô đang ở đâu.
"Sắp lên nhà rồi, em vừa xuống siêu thị mua bữa sáng."
"Anh đã đặt bữa sáng tới."
Bữa sáng được mang tới lúc cô đang đi siêu thị, thức ăn rất phong phú, có cả đồ Trung và đồ Tây.
Châu Túc Tấn nghe tiếng mở cửa truyền tới, đứng dậy khỏi ghế sota, rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn.
"Ông xã." Cô đứng ngoài hành lang, chưa đi vào.
"Sao vậy?"
"Giúp em với."
"Treo áo khoác phải không?"
"Ừm."
Châu Túc Tấn đang phân đồ ăn ra đĩa, "Đợi anh qua đó, em đã có thể treo thêm vài chiếc áo rồi."
Nói vậy, nhưng anh vẫn đặt đĩa và nĩa xuống.
Anh ra khỏi phòng ăn, Vệ Lai nhìn sang, thấy anh đang mặc trang phục công sở, áo sơ mi trắng và quần âu màu đen, không cài khuy măng sét, tay áo đang xắn lên.
Châu Túc Tấn lấy móc treo quần áo từ trong tủ, hỏi cô: "Em mua gì rồi?"
"Bánh mì, sữa tươi và một ít trái cây."
Treo áo xong, Châu Túc Tấn hất cằm ra hiệu cho cô, "Vào ăn sáng đi."
Vệ Lai đi vào phòng ăn, trên đường trở về từ siêu thị, cô còn lo lắng không biết hai người đối diện với nhau liệu có khó xử hay không.
Là cô lo lắng thái quá rồi, người như anh, sẽ không bao giờ để mối quan hệ của họ rơi vào bế tắc.
Cô không mở túi hàng mà đặt lên bàn đảo bếp.
Châu Túc Tấn liếc nhìn túi hàng: "Không phải em nói đã mua bánh mì sao?"
"Không sao, em mang đến công ty ăn nhẹ cũng được."
Anh không tiếp lời cô mà hỏi: "Là bánh mì mới ra lò hôm nay?"
"Ừm.”
Anh nói: "Mang ra ăn thử đi."
"Vị muối đó."
"Không sao."
Vệ Lai đưa cho anh một miếng bánh, nhìn anh không giống như thích ăn bánh sừng bò đến thế, có lẽ là tôn trọng thành ý mua bữa sáng của cô mà thôi.
Châu Túc Tấn tiếp tục phân thức ăn, sau đó đưa đĩa đầu tiên đến trước mặt cô: "Không đủ thì tự mình lấy thêm."
"Cảm ơn."
Vệ Lai cầm nĩa lên ăn sáng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, sự lãnh đạm toát ra từ trên người anh, có lẽ chỉ xuất hiện ở những người có địa vị cao.
Cô cố gắng hết sức để không nghĩ về chuyện hôm qua, nhưng cô chỉ bình tĩnh bằng một nửa của anh
Cô kịp thời chặn dòng suy nghĩ của mình lại, cô còn có chuyện quan trọng phải nói với anh.
"Giám đốc Châu."
Từ hôm qua cô bắt đầu gọi anh là ông xã, Châu Túc Tấn đột nhiên không còn quen với cách gọi giám đốc Châu của cô, "Muốn nói chuyện hợp tác, hay là chuyện công việc?"
"Xem như là nói về công việc của em."
"Nói đi."
"Hạt Geisha mà anh tặng em, em đã để ở góc cafe của cửa hàng tại Giang An Vân Thần, khách hàng đều khen rất ngon, muốn siêu thị mở bán."
"Muốn tìm kênh nhập hàng từ anh?"
Vệ Lai gật đầu, "Ngoại việc mở bán, em sẽ để một ít ở góc cafe miễn phí."
Lúc nói chuyện cô luôn nhìn về phía anh, đợi câu trả lòi từ anh.
Anh đang ăn chiếc bánh mì muối mà cô mua, nhìn sắc mặt của anh, không thể đoán được là anh có thích hay không.
Châu Túc Tấn: "Anh không có kênh nhập hàng nào cả." Không chỉ không có, anh cũng chưa bao giờ quan tâ m đến chuyện đó, "Em hỏi Dưong Trạch, Geisha là do cậu ấy đặt."
Anh giải thích vài câu, "Mối quan hệ của chúng ta lúc đó chỉ là hợp đồng, anh sẽ không, cũng không cần thiết phải đích thân mua quà cho em."
Vệ Lai không quan tâ m đến quá khứ, cô muốn biết: "Vậy sau này thì sao? Sau này anh sẽ mua quà tặng em, hay là nhờ trợ lý hoặc thư ký đặt giúp?"
Châu Túc Tấn nhìn cô: "Nếu em không muốn, anh sẽ không nhờ bọn họ đặt."
Vệ Lai lại bổ sung một điều khoản: "Tất cả quà tặng, dù lớn hay nhỏ, dù đắt giá hay không, cho dù chỉ là một bông hoa, anh cũng phải đích thân mua cho em."
Ánh mắt của Châu Túc Tấn không dừng khỏi cô, anh đồng ý: "...Được."
Nếu không thuận theo cô, cô sẽ lại cảm thấy mình chịu thiệt thòi.
Àn xong bánh sừng bò, anh lấy khăn lau tay, cầm điện thoại trên bàn lên, gửi tin nhắn cho Dương Trạch: [Vệ Lai muốn đặt hàng Geisha để bán ở tất cả các cửa hàng siêu thị, về sau có lẽ sẽ đặt hàng dài hạn, cậu liên lạc với bên đồn điền xem có thể đàm phán với ai.]
Dương Trạch: [Vâng, tôi sẽ làm ngay.]
Châu Túc Tấn: [Cuộc họp hạng mục vào buổi chiều, tôi sẽ qua đó.]
Anh vốn định quay về Bắc Kinh vào buổi trưa, nhưng Vệ Lai dậy muộn như vậy, anh chỉ có thể hoãn lịch trình, đổi sang buổi tối.
Anh nói với Vệ Lai: "Tối nay anh sẽ đi." ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vệ Lai đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, "Chuyến bay lúc mấy giờ?"
"Tám giờ. Không kịp đen đón em tan làm."
Vệ Lai: "Lần sau đến, anh phải bù đắp cho em."
Sau bữa sáng, Vệ Lai thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, hôm nay có rất nhiều việc phải làm, hai rưỡi chiều còn có buổi phỏng vấn, không có thời gian tiếp tục hẹn hò.
Cô vòng tay qua ôm lấy anh, "Lần sau gặp lại."
Cô muốn hỏi bao giờ anh quay lại Giang Thành, nhưng lời ra đến miệng lại thôi.
Trước khi rời đi, cô xác nhận lại một lần nữa: “Trong thời gian yêu xa, chúng ta vẫn giữ cách chung sống như trước kia phải không?"
Châu Túc Tấn gật đầu, “Như vậy đôi bên sẽ có không gian riêng."
Buổi chiều có cuộc phỏng vấn với Trần Kì, thực ra không thể gọi là phỏng vấn, là Trần Kì lựa chọn siêu thị của họ, họ mới là phía được chọn. Trần Kì khéo léo và điềm tĩnh, Vệ Lai luôn cảm thấy rất quen mắt, cho đến khi buổi phỏng vẩn kết thúc, cũng không nhớ ra đã từng gặp nhau ở đâu.
Cuối buổi, mẹ cô hỏi Trần Kì, tại sao lựa chọn siêu thị Vệ Lai, với hổ so của anh ta, hoàn toàn có thể đến một noi khác tầm cỡ hon.
Trần Kì nói thật, thứ nhất là do đãi ngộ rất tốt, không thua kém gì các công ty lớn. Thứ hai là quầy sách miễn phí và phòng tự học đã thu hút anh ta, quan điểm tưong đồng, làm việc chung chắc chắn sẽ thuận lợi. Thứ ba là kể từ khi còn nhỏ, bên cạnh nhà anh ta có một cửa hàng siêu thị Vệ Lai, đã hai mươi năm trôi qua mà cửa hàng đó vẫn tồn tại, anh ta hi vọng mình có thể tiếp tục duy trì nó.
Nói xong, anh ta cười nhạt: Lý do cuối cùng nghe có vẻ sến sẩm, nhưng đó thực sự là điều anh ta mong muốn.
Sau khi tốt nghiệp, Trần Kì làm việc cho các chuỗi siêu thị lớn, được thăng chức lên làm quản lý cấp cao, thành tích vô cùng xuất chúng. Nghe mẹ nói, ông chủ của Phúc Mãn Viên trước kia còn dùng mức lương rất cao để anh ta về, nhưng anh ta trực tiếp từ chối.
Ai ngờ rằng, anh ta lại tự nộp hồ sơ đến chỗ họ.
Sau khi đàm phán, Trần Kì sẽ chính thức vào làm sau Tết.
Lúc kết thúc cuộc gặp mặt, Trần Kì còn nói: Tôi thường xuyên đến góc cafe miễn phí của cửa hàng Giang An Vân Thần, Geisha rất ngon, đó là hạt Geisha ngon nhất mà tôi từng uống.
Cuối cùng, Vệ Lai mới nhớ ra cô từng gặp anh ở góc cafe miễn phí.
Có lẽ hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề đến phỏng vấn, nên cô nhất thời không nhận ra.
Sau khi tiễn Trần Kì, vừa quay lại văn phòng không lâu thì xuất hiện một vị khách không mời mà đến, là đồng nghiệp cũ của cô - Đường Chi.
“Hôm nay cậu không đi làm sao?"
"Không, dự án cuối năm đã kết thúc, đang được nghỉ phép." Nghỉ đến qua dịp năm mới, thậm chí là đêm giao thừa, đây là kỳ nghỉ dài nhất mà cô ấy từng có.
Đường Chi ngồi xuống ghế sofa, khoảng thòi gian này, cô ấy gần như kiệt sức.
Sau khi Vệ Lai từ chức, cô ấy mất động lực làm việc ở công ty. sếp của cô ấy là Mục Địch, tâm trạng thường xuyên thất thường, càng lúc càng khiến cô ẩy mệt mỏi.
Vệ Lai pha cho Đường Chi một tách cafe, "Buổi tối có rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn tối."
Đường Chi nhận lấy tách cafe, "Cậu không về nhà với chồng sao?"
"Anh ấy quay về Bắc Kinh rồi."
"Hai người mới kết hôn một ngày mà."
"Tối qua anh ẩy vẫn họp video nước ngoài đến tận nửa đêm."
Đường Chi im lặng hổi lâu, "Chẳng trách Châu Túc Tấn giàu đến vậy."
Vệ Lai mỉm cười, ngồi về chỗ của mình.
Đường Chi uống cafe, hỏi cô bao giờ rảnh, có thể đi chơi vài ngày.
Vệ Lai: "Cuối năm tớ không có thời gian, ngày kia phải đi công tác, trạm cuối cùng là Bắc Kinh."
Cô nói cho Đường Chi kế hoạch trong mười ngày
Đường Chi kinh ngạc: "Cậu tự mình lái xe đến Bắc Kinh sao?"
"ừm, lái chậm là được, cũng không gấp."
"Cậu không thể lái vào..." Nói một nửa thì Đường Chi đột nhiên nhớ ra, chiếc Cullinan là biển xe Bắc Kinh, có thể lái thẳng vào đường cao tốc.
"Tớ đi cùng cậu, chúng ta thay phiên nhau lái."
"Không cần đâu, lúc quay lại là sát Tết. Khó khăn lắm cậu mới có vài ngày nghỉ, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Đường Kì thầm thở dài, câu nói khó khăn lắm mới có vài ngày nghỉ là thật.
Cuộc sống sau khi kết hôn của Mục Địch dường như không hề hạnh phúc, ngày hôm đó, cô ấy vô tình nghe được Mục Địch thấp giọng chất vấn người trong điện thoại: Anh cho rằng mình có thể lấy lại chiếc đổng hồ kia sao? Anh có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em chưa?
Tâm trạng của sếp không tốt, nhân viên như họ đương nhiên cũng không thể thoải mái.
"Có lẽ tớ sắp từ chức rồi."
Cô ấy quay đầu nhìn Vệ Lai, "Nếu từ chức, tớ sẽ đến làm cho cậu."
Vệ Lai cười: "Nếu không chê, cậu có thể tới."
Đường Chi: "Vậy chúng ta quyết thế đi."
Trước đây hai người làm việc với nhau rắt ăn ý, chủ yếu bởi vì Vệ Lai là người rất ổn định về mặt cảm xúc, làm việc cùng cô rất thoải mái.
Ngày hôm sau, Vệ Lai lên đường.
Cô không cho tài xế đi theo, một mình lái xe rời khỏi Giang Thành.
Hai doanh nghiệp FMCG mà cô thay mẹ đến thăm nằm ở hai tỉnh thành khác nhau, không cùng một tuyến đường đến Bắc Kinh.
Đây là lần đầu tiên cô đại diện đến thăm hai doanh nghiệp, mang theo lời chúc phúc và thành ý của mẹ, đồng thời đàm phán hợp tác cho năm sau.
Sau chuyến thăm doanh nghiệp thứ hai, đã là ngày thứ tư cô rời khỏi Giang Thành.
Thời tiết ở Bắc Kinh những ngày gần đây rất khắc nghiệt, tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ khoảng âm bảy đến âm tám độ.
Vốn dĩ ngày thứ năm cô đã có mặt ở Bắc Kinh, nhưng do tuyết rơi dày, đường cao tốc tạm thời phong toả, nên ngày thứ sáu cô mới đến Bắc Kinh,
Cô đã hẹn Kỳ Lâm Thăng gặp mặt vào trưa mai, địa điểm là nhà hàng S.Z.
Tuyết ven đường còn chưa tan, những bông tuyết trên trời vẫn tiếp tục rơi xuống.
Mấy ngày nay, cô chỉ liên lạc với Châu Túc Tấn một lần, anh nói cho cô phương thức liên lạc của người bán hạt Geisha. Nói chuyện điện thoại vài câu xong liền cúp máy.
Cô không biết bây giờ anh đang ở đâu, đang bận việc gì.
Yêu xa, mỗi người một nơi, mỗi người đều bận rộn với sự nghiệp riêng. Có chuyện quan trọng thì gọi điện thoại, lúc ở cạnh nhau anh đều thuận theo ý cô, cách chung sống thế này, có lẽ rất phù hợp với đôi vợ chồng không thân quen với nhau như họ.
Điều khó chịu duy nhất, là đột nhiên một ngày xa cách, không ai liên lạc với ai. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vệ Lai tìm chỗ đậu xe cho chiếc Cullinan, rồi gửi tin nhắn cho Châu Túc Tấn: [Bây giờ anh có bận không?]
Châu Túc Tẩn mới rời khỏi công ty, đang trên đường dự bữa tiệc xã giao của một người bạn. Tan làm vào giờ cao điểm, tuyết lại đang rơi dày, khiến giao thông tắc nghẽn.
Anh trả lời: [Không bận, có chuyện gì sao?]
Vệ Lai: [Trước đây chúng ta không thoả thuận cụ thể, nếu như một ngày nào đó em đến Bắc Kinh công tác, em có thể đến tìm anh không.]
Châu Túc Tấn nhìn tin nhắn vài giây, trả lời cô: [Em đang ở Bắc Kinh, phải không?]
Vừa rồi, cô vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của Châu Túc Tấn.
Ngay cả hormone lúc đó cũng không thể đánh bại khả năng kiểm soát mạnh mẽ của anh.
Loại cảm xúc như không thể kiềm chế, rất khó xảy ra với anh.
Lúc quay lại giường, cảm giác còn xa lạ hơn trước đó, bầu không khí ngại ngùng và ái muội tràn ngập trong căn phòng tối tăm và tĩnh lặng.
Châu Túc Tấn không quen ôm người khác đi ngủ, cô cũng không quen ngủ trong vòng tay anh. Bàn tay cô mò mẫm dưới lớp chăn, vừa vô tình chạm vào ngón tay của anh, liền vội vàng thu lại.
Châu Túc Tấn đang nằm ngửa, nghiêng mặt nhìn cô, ban nãy hơi thở của cô đều đều, anh tưởng cô đã ngủ. Anh đưa vạt áo ngủ cho cô nắm lấy.
"Cảm ơn."
Châu Túc Tấn không nói gì, nhắm mắt ngủ.
Câu nói cảm ơn của cô tuy nhẹ nhàng, nhưng không hề có ngữ khí làm nũng. Tựa hồ như người nửa tiếng trước nằm trong lòng anh, khẽ rên một tiếng đầy quyến rũ khi đạt cự.c khoái, là một người hoàn toàn khác.
Đó là khía cạnh anh chưa từng nhìn thấy của cô.
"Ngủ đi."
"Ừm, ngủ ngon."
Vệ Lai thực sự rất mệt mỏi, mơ hồ thiếp đi trong một mớ suy nghĩ.
Mười giờ năm phút sáng hôm sau, cô mới tỉnh giấc.
Ngủ được sáu tiếng rưỡi, xem như đã lấy lại tinh thần.
Châu Túc Tấn không có trong phòng, cô cố gắng không nghĩ về chuyện đêm qua, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Quần áo lót đã được giặt sạch, Vệ Lai đến phòng giặt đồ lấy quần áo rồi mặc vào. Lúc đi ngang qua thư phòng, cửa đang đóng, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của anh, không biết là đang gọi điện thoại hay họp video.
Vệ Lai không làm phiền anh, trang điểm rồi xuống lầu mua bữa sáng.
Bánh sừng bò muối ở siêu thị mới ra lò, cô mua vài cái rồi lấy thêm mấy hộp sữa tươi.
Cô bỏ sữa tươi vào giỏ hàng, đột nhiên nhớ ra hôm nay Châu Túc Tấn sẽ quay về Bắc Kinh, cô cũng không sống ở đây một mình, hạn sử dụng của sữa tươi quá ngắn, đợi anh đến Giang Thành thì sẽ hết hạn.
Cô lại đặt sữa tươi về vị trí cũ, chỉ mua hai hộp.
"Lai Lai, vẫn chưa ăn sáng sao?"
Vệ Lai xoay người, mỉm cười: "Chào dì Đường."
Quản lý Đường nhìn vào mắt cô: "Đêm qua lại tăng ca đến hai ba giờ sao?"
"...Cũng không muộn đến thế." Vệ Lai cười, đáp một cách ậm ờ.
Chủ đề nói chuyện của quản lý Đường luôn chỉ xoay quanh công việc: "Kênh nhập hàng của hạt cafe Geisha, cháu tìm hiểu thế nào rồi?"
Gần đây hết đính hôn thì lĩnh chứng, Vệ Lai hoàn toàn quên mất chuyện này, "Để cháu nghiên cứu thêm, một tiếng sau liên lạc với dì."
Mua xong bữa sáng cho hai người, Vệ Lai thanh toán rồi về nhà.
Đang trong thang máy lên lầu, Châu Túc Tấn gọi điện, hỏi cô đang ở đâu.
"Sắp lên nhà rồi, em vừa xuống siêu thị mua bữa sáng."
"Anh đã đặt bữa sáng tới."
Bữa sáng được mang tới lúc cô đang đi siêu thị, thức ăn rất phong phú, có cả đồ Trung và đồ Tây.
Châu Túc Tấn nghe tiếng mở cửa truyền tới, đứng dậy khỏi ghế sota, rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn.
"Ông xã." Cô đứng ngoài hành lang, chưa đi vào.
"Sao vậy?"
"Giúp em với."
"Treo áo khoác phải không?"
"Ừm."
Châu Túc Tấn đang phân đồ ăn ra đĩa, "Đợi anh qua đó, em đã có thể treo thêm vài chiếc áo rồi."
Nói vậy, nhưng anh vẫn đặt đĩa và nĩa xuống.
Anh ra khỏi phòng ăn, Vệ Lai nhìn sang, thấy anh đang mặc trang phục công sở, áo sơ mi trắng và quần âu màu đen, không cài khuy măng sét, tay áo đang xắn lên.
Châu Túc Tấn lấy móc treo quần áo từ trong tủ, hỏi cô: "Em mua gì rồi?"
"Bánh mì, sữa tươi và một ít trái cây."
Treo áo xong, Châu Túc Tấn hất cằm ra hiệu cho cô, "Vào ăn sáng đi."
Vệ Lai đi vào phòng ăn, trên đường trở về từ siêu thị, cô còn lo lắng không biết hai người đối diện với nhau liệu có khó xử hay không.
Là cô lo lắng thái quá rồi, người như anh, sẽ không bao giờ để mối quan hệ của họ rơi vào bế tắc.
Cô không mở túi hàng mà đặt lên bàn đảo bếp.
Châu Túc Tấn liếc nhìn túi hàng: "Không phải em nói đã mua bánh mì sao?"
"Không sao, em mang đến công ty ăn nhẹ cũng được."
Anh không tiếp lời cô mà hỏi: "Là bánh mì mới ra lò hôm nay?"
"Ừm.”
Anh nói: "Mang ra ăn thử đi."
"Vị muối đó."
"Không sao."
Vệ Lai đưa cho anh một miếng bánh, nhìn anh không giống như thích ăn bánh sừng bò đến thế, có lẽ là tôn trọng thành ý mua bữa sáng của cô mà thôi.
Châu Túc Tấn tiếp tục phân thức ăn, sau đó đưa đĩa đầu tiên đến trước mặt cô: "Không đủ thì tự mình lấy thêm."
"Cảm ơn."
Vệ Lai cầm nĩa lên ăn sáng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh, sự lãnh đạm toát ra từ trên người anh, có lẽ chỉ xuất hiện ở những người có địa vị cao.
Cô cố gắng hết sức để không nghĩ về chuyện hôm qua, nhưng cô chỉ bình tĩnh bằng một nửa của anh
Cô kịp thời chặn dòng suy nghĩ của mình lại, cô còn có chuyện quan trọng phải nói với anh.
"Giám đốc Châu."
Từ hôm qua cô bắt đầu gọi anh là ông xã, Châu Túc Tấn đột nhiên không còn quen với cách gọi giám đốc Châu của cô, "Muốn nói chuyện hợp tác, hay là chuyện công việc?"
"Xem như là nói về công việc của em."
"Nói đi."
"Hạt Geisha mà anh tặng em, em đã để ở góc cafe của cửa hàng tại Giang An Vân Thần, khách hàng đều khen rất ngon, muốn siêu thị mở bán."
"Muốn tìm kênh nhập hàng từ anh?"
Vệ Lai gật đầu, "Ngoại việc mở bán, em sẽ để một ít ở góc cafe miễn phí."
Lúc nói chuyện cô luôn nhìn về phía anh, đợi câu trả lòi từ anh.
Anh đang ăn chiếc bánh mì muối mà cô mua, nhìn sắc mặt của anh, không thể đoán được là anh có thích hay không.
Châu Túc Tấn: "Anh không có kênh nhập hàng nào cả." Không chỉ không có, anh cũng chưa bao giờ quan tâ m đến chuyện đó, "Em hỏi Dưong Trạch, Geisha là do cậu ấy đặt."
Anh giải thích vài câu, "Mối quan hệ của chúng ta lúc đó chỉ là hợp đồng, anh sẽ không, cũng không cần thiết phải đích thân mua quà cho em."
Vệ Lai không quan tâ m đến quá khứ, cô muốn biết: "Vậy sau này thì sao? Sau này anh sẽ mua quà tặng em, hay là nhờ trợ lý hoặc thư ký đặt giúp?"
Châu Túc Tấn nhìn cô: "Nếu em không muốn, anh sẽ không nhờ bọn họ đặt."
Vệ Lai lại bổ sung một điều khoản: "Tất cả quà tặng, dù lớn hay nhỏ, dù đắt giá hay không, cho dù chỉ là một bông hoa, anh cũng phải đích thân mua cho em."
Ánh mắt của Châu Túc Tấn không dừng khỏi cô, anh đồng ý: "...Được."
Nếu không thuận theo cô, cô sẽ lại cảm thấy mình chịu thiệt thòi.
Àn xong bánh sừng bò, anh lấy khăn lau tay, cầm điện thoại trên bàn lên, gửi tin nhắn cho Dương Trạch: [Vệ Lai muốn đặt hàng Geisha để bán ở tất cả các cửa hàng siêu thị, về sau có lẽ sẽ đặt hàng dài hạn, cậu liên lạc với bên đồn điền xem có thể đàm phán với ai.]
Dương Trạch: [Vâng, tôi sẽ làm ngay.]
Châu Túc Tấn: [Cuộc họp hạng mục vào buổi chiều, tôi sẽ qua đó.]
Anh vốn định quay về Bắc Kinh vào buổi trưa, nhưng Vệ Lai dậy muộn như vậy, anh chỉ có thể hoãn lịch trình, đổi sang buổi tối.
Anh nói với Vệ Lai: "Tối nay anh sẽ đi." ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vệ Lai đã chuẩn bị tinh thần từ sớm, "Chuyến bay lúc mấy giờ?"
"Tám giờ. Không kịp đen đón em tan làm."
Vệ Lai: "Lần sau đến, anh phải bù đắp cho em."
Sau bữa sáng, Vệ Lai thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, hôm nay có rất nhiều việc phải làm, hai rưỡi chiều còn có buổi phỏng vấn, không có thời gian tiếp tục hẹn hò.
Cô vòng tay qua ôm lấy anh, "Lần sau gặp lại."
Cô muốn hỏi bao giờ anh quay lại Giang Thành, nhưng lời ra đến miệng lại thôi.
Trước khi rời đi, cô xác nhận lại một lần nữa: “Trong thời gian yêu xa, chúng ta vẫn giữ cách chung sống như trước kia phải không?"
Châu Túc Tấn gật đầu, “Như vậy đôi bên sẽ có không gian riêng."
Buổi chiều có cuộc phỏng vấn với Trần Kì, thực ra không thể gọi là phỏng vấn, là Trần Kì lựa chọn siêu thị của họ, họ mới là phía được chọn. Trần Kì khéo léo và điềm tĩnh, Vệ Lai luôn cảm thấy rất quen mắt, cho đến khi buổi phỏng vẩn kết thúc, cũng không nhớ ra đã từng gặp nhau ở đâu.
Cuối buổi, mẹ cô hỏi Trần Kì, tại sao lựa chọn siêu thị Vệ Lai, với hổ so của anh ta, hoàn toàn có thể đến một noi khác tầm cỡ hon.
Trần Kì nói thật, thứ nhất là do đãi ngộ rất tốt, không thua kém gì các công ty lớn. Thứ hai là quầy sách miễn phí và phòng tự học đã thu hút anh ta, quan điểm tưong đồng, làm việc chung chắc chắn sẽ thuận lợi. Thứ ba là kể từ khi còn nhỏ, bên cạnh nhà anh ta có một cửa hàng siêu thị Vệ Lai, đã hai mươi năm trôi qua mà cửa hàng đó vẫn tồn tại, anh ta hi vọng mình có thể tiếp tục duy trì nó.
Nói xong, anh ta cười nhạt: Lý do cuối cùng nghe có vẻ sến sẩm, nhưng đó thực sự là điều anh ta mong muốn.
Sau khi tốt nghiệp, Trần Kì làm việc cho các chuỗi siêu thị lớn, được thăng chức lên làm quản lý cấp cao, thành tích vô cùng xuất chúng. Nghe mẹ nói, ông chủ của Phúc Mãn Viên trước kia còn dùng mức lương rất cao để anh ta về, nhưng anh ta trực tiếp từ chối.
Ai ngờ rằng, anh ta lại tự nộp hồ sơ đến chỗ họ.
Sau khi đàm phán, Trần Kì sẽ chính thức vào làm sau Tết.
Lúc kết thúc cuộc gặp mặt, Trần Kì còn nói: Tôi thường xuyên đến góc cafe miễn phí của cửa hàng Giang An Vân Thần, Geisha rất ngon, đó là hạt Geisha ngon nhất mà tôi từng uống.
Cuối cùng, Vệ Lai mới nhớ ra cô từng gặp anh ở góc cafe miễn phí.
Có lẽ hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề đến phỏng vấn, nên cô nhất thời không nhận ra.
Sau khi tiễn Trần Kì, vừa quay lại văn phòng không lâu thì xuất hiện một vị khách không mời mà đến, là đồng nghiệp cũ của cô - Đường Chi.
“Hôm nay cậu không đi làm sao?"
"Không, dự án cuối năm đã kết thúc, đang được nghỉ phép." Nghỉ đến qua dịp năm mới, thậm chí là đêm giao thừa, đây là kỳ nghỉ dài nhất mà cô ấy từng có.
Đường Chi ngồi xuống ghế sofa, khoảng thòi gian này, cô ấy gần như kiệt sức.
Sau khi Vệ Lai từ chức, cô ấy mất động lực làm việc ở công ty. sếp của cô ấy là Mục Địch, tâm trạng thường xuyên thất thường, càng lúc càng khiến cô ẩy mệt mỏi.
Vệ Lai pha cho Đường Chi một tách cafe, "Buổi tối có rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn tối."
Đường Chi nhận lấy tách cafe, "Cậu không về nhà với chồng sao?"
"Anh ấy quay về Bắc Kinh rồi."
"Hai người mới kết hôn một ngày mà."
"Tối qua anh ẩy vẫn họp video nước ngoài đến tận nửa đêm."
Đường Chi im lặng hổi lâu, "Chẳng trách Châu Túc Tấn giàu đến vậy."
Vệ Lai mỉm cười, ngồi về chỗ của mình.
Đường Chi uống cafe, hỏi cô bao giờ rảnh, có thể đi chơi vài ngày.
Vệ Lai: "Cuối năm tớ không có thời gian, ngày kia phải đi công tác, trạm cuối cùng là Bắc Kinh."
Cô nói cho Đường Chi kế hoạch trong mười ngày
Đường Chi kinh ngạc: "Cậu tự mình lái xe đến Bắc Kinh sao?"
"ừm, lái chậm là được, cũng không gấp."
"Cậu không thể lái vào..." Nói một nửa thì Đường Chi đột nhiên nhớ ra, chiếc Cullinan là biển xe Bắc Kinh, có thể lái thẳng vào đường cao tốc.
"Tớ đi cùng cậu, chúng ta thay phiên nhau lái."
"Không cần đâu, lúc quay lại là sát Tết. Khó khăn lắm cậu mới có vài ngày nghỉ, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Đường Kì thầm thở dài, câu nói khó khăn lắm mới có vài ngày nghỉ là thật.
Cuộc sống sau khi kết hôn của Mục Địch dường như không hề hạnh phúc, ngày hôm đó, cô ấy vô tình nghe được Mục Địch thấp giọng chất vấn người trong điện thoại: Anh cho rằng mình có thể lấy lại chiếc đổng hồ kia sao? Anh có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em chưa?
Tâm trạng của sếp không tốt, nhân viên như họ đương nhiên cũng không thể thoải mái.
"Có lẽ tớ sắp từ chức rồi."
Cô ấy quay đầu nhìn Vệ Lai, "Nếu từ chức, tớ sẽ đến làm cho cậu."
Vệ Lai cười: "Nếu không chê, cậu có thể tới."
Đường Chi: "Vậy chúng ta quyết thế đi."
Trước đây hai người làm việc với nhau rắt ăn ý, chủ yếu bởi vì Vệ Lai là người rất ổn định về mặt cảm xúc, làm việc cùng cô rất thoải mái.
Ngày hôm sau, Vệ Lai lên đường.
Cô không cho tài xế đi theo, một mình lái xe rời khỏi Giang Thành.
Hai doanh nghiệp FMCG mà cô thay mẹ đến thăm nằm ở hai tỉnh thành khác nhau, không cùng một tuyến đường đến Bắc Kinh.
Đây là lần đầu tiên cô đại diện đến thăm hai doanh nghiệp, mang theo lời chúc phúc và thành ý của mẹ, đồng thời đàm phán hợp tác cho năm sau.
Sau chuyến thăm doanh nghiệp thứ hai, đã là ngày thứ tư cô rời khỏi Giang Thành.
Thời tiết ở Bắc Kinh những ngày gần đây rất khắc nghiệt, tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ khoảng âm bảy đến âm tám độ.
Vốn dĩ ngày thứ năm cô đã có mặt ở Bắc Kinh, nhưng do tuyết rơi dày, đường cao tốc tạm thời phong toả, nên ngày thứ sáu cô mới đến Bắc Kinh,
Cô đã hẹn Kỳ Lâm Thăng gặp mặt vào trưa mai, địa điểm là nhà hàng S.Z.
Tuyết ven đường còn chưa tan, những bông tuyết trên trời vẫn tiếp tục rơi xuống.
Mấy ngày nay, cô chỉ liên lạc với Châu Túc Tấn một lần, anh nói cho cô phương thức liên lạc của người bán hạt Geisha. Nói chuyện điện thoại vài câu xong liền cúp máy.
Cô không biết bây giờ anh đang ở đâu, đang bận việc gì.
Yêu xa, mỗi người một nơi, mỗi người đều bận rộn với sự nghiệp riêng. Có chuyện quan trọng thì gọi điện thoại, lúc ở cạnh nhau anh đều thuận theo ý cô, cách chung sống thế này, có lẽ rất phù hợp với đôi vợ chồng không thân quen với nhau như họ.
Điều khó chịu duy nhất, là đột nhiên một ngày xa cách, không ai liên lạc với ai. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vệ Lai tìm chỗ đậu xe cho chiếc Cullinan, rồi gửi tin nhắn cho Châu Túc Tấn: [Bây giờ anh có bận không?]
Châu Túc Tẩn mới rời khỏi công ty, đang trên đường dự bữa tiệc xã giao của một người bạn. Tan làm vào giờ cao điểm, tuyết lại đang rơi dày, khiến giao thông tắc nghẽn.
Anh trả lời: [Không bận, có chuyện gì sao?]
Vệ Lai: [Trước đây chúng ta không thoả thuận cụ thể, nếu như một ngày nào đó em đến Bắc Kinh công tác, em có thể đến tìm anh không.]
Châu Túc Tấn nhìn tin nhắn vài giây, trả lời cô: [Em đang ở Bắc Kinh, phải không?]
Bình luận facebook