• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Thu Yêu Em! (1 Viewer)

Thu Yêu Em

Chap 2:




Haiz, trời hôm nay lại mưa, mưa tầm mưa tã, mưa như kiểu trút hết nước ngoài biển vào vậy. Dù có hơi chán tí nhưng với nó là bao nhiêu kỉ niệm. Thế đấy, mưa có bao giờ khiến ta vui đâu, ít ra là đối với tôi. Mưa cứ thế rơi, long lanh, trong veo, rồi tan tành như pha lê vỡ vậy. Cố lết cái thân tàn ra ngoài cửa sổ, đưa bàn tay hứng những hạt pha lê đầu mùa, lòng chợt thắt lại...

- Anh Dũng, anh đang làm gì vậy? Em vào nhé! Tiếng Q.A gọi tôi ngoài cửa.
- Em vào đi, cửa không khóa đâu! Tôi vội đóng cái cửa sổ lại, đang cố lết thân về giường thì nàng vào. Thấy tôi nhăn mặt thì nàng vội vã chạy lại, đỡ tôi lên giường:
- Anh chưa khoẻ bệnh mà, sao lại chạy lăng xăng, lỡ có chuyện gì thì sao? Nàng nói, khuôn mặt đầy lo lắng.
- Anh không sao mà, đã lâu lắm rồi anh chưa được nghịch mưa, ai dè lại khó đến như vậy! Tôi nhìn ra ngoài, trời vẫn mưa. Bỗng dưng cảm thấy mắt cay cay. Cố giữ cho những giọt nước mắt kia không rơi, tôi dụi dụi mắt, quay lại hỏi Q.A:
- Sao mưa như thế này mà em còn qua, mưa ướt hết người em rồi này!
- Có sao đâu anh, mẹ anh có nhờ em sang nhà anh nấu cơm, bố mẹ anh hôm nay có việc đột xuất bên công ty nên không về được! Nàng hấp háy mắt:
- Nhất anh rồi nhé, có người cơm bưng nước rót. Sướng gì đâu!
- Anh như thế này có sướng gì? Ăn rồi nằm một chỗ, chỉ khổ cho em thôi. Anh xin lỗi. Tôi nhìn ra phía cửa sổ, mưa vẫn tí tách rơi, từng giọt, từng giọt một...
- Em xin lỗi, em không có ý đó. Em không sao đâu mà, vì tất cả!
Khuôn mặt xinh tươi ấy thoáng buồn. Đôi mắt lại long lanh. Q.A của tôi là vậy, ẩn sau con người nhí nhảnh ấy là một tâm hồn mong manh, dễ vỡ... Thấy tình trạng không mấy khả quan như thế này, tôi đành đánh liều đổi chủ đề, chứ kiểu này nàng không oà lên khóc mới là lạ.
- Em này, lại đây anh bảo!
- Gì vậy anh?
- Em có thấy cuốn sổ đằng kia không? Lấy nó lại dùm anh với, cả cây bút luôn nha! Tôi bèn chỉ tay về phía chiếc bàn phía cuối phòng. Q.A lon ton như đứa trẻ, chạy về phía chiếc bàn kia, lấy cuốn sổ, rồi lại lon ton về phía tôi:
- Làm gì vậy anh? Q.A hấp háy mắt.
- Lấy bút giấy ra ghi đi!
- Ghi gì hả anh?
- Ừm, ghi là... Giấy đăng kí kết hôn đi!
- Thôi, khùng quá à!
- Hừ. Có ghi không thì bảo (mặt bặm trợn)
- Miễn, quên đi (quay lưng đi một mạch)
- Ê ế.... giỡn mà... Ế,,,ế
Rầm, cánh cửa phòng xém tí thì bay ra ngoài. 'thôi xong, kiểu này là nàng mất tích luôn. Haiz, lại ngu chap 2 rồi Dơi, khi không lại trêu tức nàng làm gì. Chắc trưa nay nhịn cơm luôn rồi. Hic' tôi chợt mỉm cười, lết cái thân tàn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn mưa, mưa to như cái ngày ấy...
------------------------
Đoạn lúc sau thấy không khí quá im lặng, tôi đành phải lên tiếng:
- Bạn có sao không? Cũng gần trưa rồi, hay để mình dẫn về nhé. Tôi hỏi.
- Cảm ơn bạn, mình tự về được. Nàng trả lời lạnh tanh, y như kiểu nâng cả Bắc Cực thả vào trong vậy.
- Đành thôi vậy. Mà về thôi!
- Ừ!
2 đứa tôi ra về, đôi mắt nàng đỏ hoe. Đoạn đi qua cổng Diamond Bay mấy người khách cứ nhìn tôi, nói gì đó, tập trung mãi mới nghe được một câu làm tôi xuýt té:
- Thấy con nhỏ kia không, xinh quá ha. Tiếc rằng nó lại yêu nhầm thằng này, ăn tát thế là nhẹ cho nó rồi. Chắc là đang tình tứ với cô nào thì bị bắt đây mà. Sở Khanh vãi. Tiếc quá, tiếc quá
"Ơ cái ... Tôi bị oan đấy mấy ông nội. Sở Khanh cái gì chứ?" tôi thầm rủa chết bầm mấy người cứ phán lung tung. Vội vàng chạy xe ra ngoài, không quên ngoảnh lại chào nàng 1 tiếng.
Chạy được một đoạn thì trời bỗng đổ mưa cái ào. " chết toi, tự dưng mưa vậy trời. Ướt hết mất, tìm chỗ trú đã!" nghĩ là làm, tôi đành huy động tối đa mọi giác quan, tìm một chỗ trú mưa. Haiz, tôi cũng chẳng nhớ mình đi tiến hay lùi nữa, đến khi ướt như con chuột lột mới tìm ra được cái mái hiên. " Sao cái số mình đen vậy trời, mới ăn tát xong, bây giờ lại ướt choẹt rồi!" đang điên tiết vì cái số chết tiệt, bỗng xa xa có 1 người nào đó đang đi bộ, chính xác là đang lội mưa. "Quái lạ, mấy giờ rồi mà còn lội mưa trời!, điên quá à. Haiz!, thôi, kệ họ vậy, nếu mình ra ngăn họ chẳng may ăn tát như lúc sáng thì khốn!!!" tôi thầm nghĩ.
"mà sao nhìn quen quen vậy ta, hình như mình gặp ở đâu rồi thì phải." Trời thì vẫn cứ mưa xối xả, lu mờ đi cảnh vật phía xa. Tôi phải cố gắng lắm mới nhận ra người đó là...
- Ê, ê, sao không tìm chỗ trú mưa đi mà còn lang thang ở đây làm gì? Tôi nói vọng ra. Trời thì mưa to như thế này chắc át hết tiếng tôi gọi rồi. "Haiz, kiểu này đành phải chạy ra rồi! Đằng nào cũng ướt. Lôi người ta vào không cảm lạnh mất. Hic" Nghĩ là làm, tôi bèn chạy ào đến bóng dáng nhỏ bé kia. Chẳng hiểu vì sao tôi lại làm như vậy. Chạy khoảng 200m thì đến nơi, mưa vẫn xối xả, như muốn nhấn chìm hai đứa vào biển nước vậy.
Cô gái đó vẫn đi, khuôn mặt xinh đẹp ấy trắng bệch vì lạnh, đôi vai khẽ run lên. Cô ấy đang khóc...
- Vào đi, mưa như thế này dễ cảm lắm! Tôi chạy lại nói.
- Anh cứ kệ tôi, đàn ông các anh đều là lũ khốn nạn! Nàng nói như hét vào tai tôi. Cố nén dòng cảm xúc đang trào ngược trong người, tôi liền nắm lấy đôi tay ấy, và chạy:
- Đúng, đàn ông chúng tôi đều khốn nạn hết, tôi cũng vậy. Nhưng tôi không thể để cô đi như thế được, nhỡ có chuyện gì ba mẹ cô biết tính sao?
- Anh thả tôi ra, anh có bị điên không hả? Tôi vẫn mặc kệ, cố kéo cho bằng được cô ấy vào mái hiên.
"Phù, thế cũng xong rồi." tôi thầm nghĩ, bây giờ hai đứa đang ngồi dưới mái hiên. Nhìn lại cô gái thì bỗng...
- "Chát..." cái âm thanh quen thuộc tôi lại có dịp tương ngộ với nó. Tôi đâm ra há hốc mồm. "Cái What The Hell đang xảy ra vậy, sao tự dưng bị ăn combo hoài là sao. Chả nhẽ quay lại trả?" tôi đang định "ấy" thì con người ấy quay mặt lại với tôi, đấm vào ngực, rồi lại oà lên khóc:
-" Anh ác lắm, sao nỡ đối xử với tôi như vậy! Đàn ông đều là lũ khốn nạn...khốn nạn hết... Tôi có điểm gì xấu đâu, sao anh nỡ... Hức... Khốn nạn..."
Tôi vẫn ngồi im, để cho cô gái ấy đánh. Chả hiểu sao lúc ấy tôi lại làm vậy. "Thôi đằng nào cũng thế, cứ để cho nàng trút đi nỗi buồn vậy. Cứ để cho cơn mưa này gột sạch đi hết em nhé! Rồi mọi thứ cũng sẽ ổn cả thôi..." tôi thầm nghĩ. Thoáng thấy có gì đó không ổn. " Quái lạ, sao đánh mà không nghe đau gì nữa ta. Vừa nãy đánh đau lắm mà, sao lại..." Cúi xuống thấy nàng đã thiếp đi từ bao giờ. Mái tóc nàng sõa xuống, ướt nhẹp. Từng hạt pha lê vẫn chảy, long lanh, rơi rồi vỡ vụn trong cơn mưa đầu tiên của mùa thu này... Tim tôi bỗng thắt lại, đã lâu lắm rồi từ cái lần tôi chia tay người ấy, tôi mới được cảm nhận thực sự nỗi đau ấy. Đớn đau, quên, và tuyệt vọng. Thế đấy, tình yêu đầu mà. Đẹp tuyệt mĩ, ngây thơ, trong sáng. Nhưng cái giá để đánh đổi nó là quá đắt...
Lặng nhìn nàng ngủ, tôi đưa mắt lên bầu trời. Mưa đang ngớt dần, nhường chỗ cho những tia nắng mùa thu chiếu xuống. "Sau cơn mưa trời lại sáng" mà! Ngó qua chiếc đồng hồ đeo tay, đã 10h rồi. Định quay lại giục nàng thức dậy kẻo muộn thì xém tí nữa thì ngất xỉu, nàng đã dậy từ bao giờ, đôi mắt đen láy ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, như đang tìm kiếm thứ gì đó:
- "Chát..." đôi tay nàng bỗng "chạm" vào má tôi làm tôi ngớ người.
- "Ai cho anh động vào người tôi, hả. Không phải việc của anh thì xía vô làm gì? Từ nãy giờ anh có làm gì tôi không đấy?" Nàng nói như hét vào tai tôi.
- Có mà cô làm gì tôi thì có, tự dưng tát người ta, đánh nữa. Tôi đâm quặu.
- "Tại ông ấy, xía vô làm gì. Thế là còn may đấy! Thế ông có làm gì tôi không thì bảo?" Nàng bĩu môi trông yêu cực.
- Không là không mà, ai làm gì cô cơ chứ, có trời đất chứng giám, nếu tôi nói dối cô thì ... bị sét đánh!

-" Đoàng" vâng! Đời nó là như thế đấy. Nói thật mà trời cũng không tin! Mới nói xong cái thì sét đánh rõ to.
-" hi hi, thế là tôi biết hết rồi nhá, cấm có cãi! Bây giờ tính sao đây?" đôi môi nàng bỗng nở nụ cười hiếm hoi nhất từ trước đến nay. Ít ra là từ sáng tới giờ. Nụ cười như át hết ánh sáng bên ngoài vậy, tôi đâm ra bị lố:
- Ớ, không có mà, thật đó!
- "Ai mà tin được chứ?" nàng nhìn tôi một cái bén ngót.
- "ơ cái này... Mình..." Tôi luống cuống.
- "Thôi. Tạm tha, lần sau tôi mà gặp thì chết với tôi!" Nói xong nàng bỗng cầm lấy tay tôi làm tôi giật mình:
- Ôi thôi chết, hơn 10h rồi, thôi mình về đây! thấy tôi đơ đơ như người mất hồn, nàng bỗng quay lại cười với tôi: " Đừng có mà tưởng bở!" nói xong, nàng bước đi về, bỏ lại phía sau một người đang lơ ngơ, nhìn nàng rảo bước. " Ôi thôi chết, chưa biết tên nàng là gì, sau này biết 'đòi nợ' sao ta?" tôi bèn phóng về phía nàng, nhưng xong, có một chiếc Taxi đang đỗ trước mặt nàng. "nhanh lên Dơi, sắp hết cơ hội rồi!" tôi thầm nghĩ, cố hết sức phóng về phía nàng, may mà còn kịp...
- Nãy... m.ì..nh qu...ên mất, thế... thế.. tên bạn là.. á .. gì? Tôi thở hổn hển.
- "Hi hi, khờ quá à, mình tên Q.A. Còn bạn?" nàng vừa cười vừa hỏi.
- Ừ, mình tên Dũng, thế nhà bạn ở đâu vậy?
- "Hì, hỏi nhiều quá à. Bye. Có duyên thì gặp lại." nàng hấp háy mắt, rồi chiếc Taxi lao đi mất...

Tôi thẫn thờ đạp xe về nhà. Người thì ướt sũng. Về đến nhà thì thấy ba mẹ đang ngồi chờ ở phòng khách. Mẹ thấy tôi liền chạy ra khoá cổng, rồi hỏi:
- Đi đâu về ướt hết vậy hả con. Lên thay đồ nhanh kẻo cảm bây giờ!
- Dạ không sao đâu mẹ, lúc nãy đang về thì mưa, con trú không có kịp. Thôi con xin phép lên phòng trước.
- Ừ, thay đồ nhanh rồi xuống ăn cơm. Mà sao mặt con đỏ như thế này, ai đánh con à? mẹ tôi lo lắng hỏi.
- Thôi bà nó để nó lên thay đồ. Cảm bây giờ! ba tôi bỗng lên tiếng.
- Dạ con xin phép lên phòng ạ!
- Thay đồ nhanh còn xuống ăn cơm nhá! mẹ tôi gọi với lên.
- Dạ mẹ!

...
...

- "Anhhh! Suy nghĩ gì vậy? Ăn cơm thôi, em nấu xong rồi nè!" tiếng Q.A làm tôi chợt tỉnh. Quay lại thì thấy nàng đã bưng mâm cơm lên tự bao giờ... Hóa ra lúc nãy nàng đi nấu cơm, thoáng nhìn đồng hồ đã điểm 12h trưa.
- Tưởng ai kia dỗi mình bỏ về rồi chớ? tôi châm chọc.
- Xí. Hơi đâu đi giận người dưng! nàng bĩu môi.
- Haha, thế là không yêu anh à? Chắc mai mốt tán con nhỏ Lan mới được! tôi cười đểu
- Anh mà đưa cô nào về nhà thì tôi ném anh xuống tầng!
- Ù uôi, anh đang ở tầng 2 đó em yêu!
- Léng phéng là tôi ném, ném hết.
- Thôi thôi, anh xin, anh thua. Ăn cơm thôi, anh đói lắm rồi. Hic!
- Có thế chứ, hi. Nè ăn đi. nói xong nàng đút vào miệng tôi một miếng gà tần. Công nhận nàng nấu ăn ngon thật. Tôi ăn cho no bụng rồi mà vẫn còn thèm. Ăn xong nàng lại mang đồ xuống dưới nhà rửa. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã hết mưa rồi. Bầu trời lại trong xanh, xa tít, vô tận.
" Sao không có ta, đáng nhé là có mà! A! Kia rồi" tôi bèn gọi Q.A:
- Q.A ơi lên đây anh bảo!
- Em đang rửa chén, có gì không anh? tiếng nàng vọng lên phía dưới bếp.
- Nhanh lên, gấp lắm rồi, em lên đây ngay đi. tôi giả vờ ho
Y xì như rằng nàng nghe tôi ho bèn vội vã chạy lên, quên luôn chưa tháo tạp dề. Nhìn nàng bây giờ chẳng khác gì 1 cô vợ đảm đang cả.
- Lại đây anh bảo! nói xong tôi liền kéo Q.A lên giường mình, tay tôi chỉ ra ngoài cửa sổ...
-"Oa, cầu vồng kìa, đẹp ghê!" nàng cười híp hết cả mắt, ghé đầu vào vai tôi, khẽ thủ thỉ:
-" Em cám ơn anh nhiều lắm, đã lâu lắm rồi em mới có cảm giác này. Cám ơn anh, vì tất cả..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Dĩ chi thanh thu
  • 我和猪怪比翼飞
Phần 6 END
Tình Đầu Trao Trả Thiên Thu
Tình Đầu Trao Trả Thiên Thu
Tình Đầu Trao Trả Thiên Thu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom