Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118-122
CHƯƠNG 118
“Dĩ nhiên!” Bạch Dương mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Cố Tử Yên: “Cô Cố, cám ơn cô nhé, nếu không phải có cô, tôi sẽ không có nhiều lợi ích vậy đâu.”
Cố Tử Yên cắn môi dưới, không lên tiếng.
Phó Kình Hiên giữ bên eo cô: “Chúng ta đi thôi.”
“Sếp Phó và cô Cố thượng lộ bình an, gặp lại ở Hải Thành sau!” Bạch Dương cười híp mắt vẫy tay.
Cả hai người rời đi trong không khí trầm lặng.
Lục Khởi đóng cửa lại đi vào: “Bé cưng, em lợi hại thật đấy, lần trước Azure Heart đã tốn một mớ tiền của Phó Kình Hiên rồi, vậy lần này đúng là rút được một mớ to. Em có thấy lúc hai người họ rời đi mặt đen sì sì, cười chết anh mất.”
Bạch Dương cầm cốc nước ở đầu giường, ngậm ống hút uống một ngụm: “Cơ hội kiếm tiền dâng tận cửa, không bắt được thì quá phí.”
“Đó là đương nhiên.” Lục Khởi cười há há hai tiếng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Nhưng bé cưng này, chuyện này ta không truy cứu thật hả?”
“Ừ.” Bạch Dương gật đầu một cái: “Đúng là ta có thể ném Cố Tử Yên vào tù, nhưng không cần thiết, Phó Kình Hiên nói không sai, nếu như chúng ta làm như vậy thật, sẽ gia tăng mâu thuẫn của nhà họ Cố và Thiên Thịnh, nhà họ Cố có thể sẽ chó cùng rứt giậu, toàn lực chèn ép Thiên Thịnh.”
Trước mắt Thiên Thịnh quá nhỏ bé, căn bản không phải đối thủ của nhà họ Cố.
Cho nên cô tuyệt đối không thể lấy cứng đối cứng với nhà họ Cố.
Lục Khởi cũng biết lợi hại trong đó, xoay xoay điện thoại: “Mặc dù có hơi tiếc chút, nhưng mà lấy lại được nhiều thứ thế này cũng không tệ, nhất là mảnh đất kia, Cố Việt Bân mà biết, có khi tức nhảy cẫng lên mất.”
Bạch Dương nghe hình dung của anh ta, không nhịn cười được: “Em đã nghe nói từ sớm, Cố Việt Bân muốn ở Hải Thành mở rộng biệt thự trang viên, mục đích chính là muốn tạo thành khu biệt thự Đệ Nhất Hải Thành, chúng ta cướp mất khu biệt thự Đệ Nhất của ông ta, đúng là ông ta nên đau lòng thật.”
Lục Khởi cười trên sự đau khổ của người khác: “Ai bảo ông ta có đứa con gái ngoan dối cha lừa luôn cả vị hôn phu của mình!”
Lừa dối vị hôn phu?
Giống như lần trước Cố Tử Yên bêu xấu cô đâm người ta, phá hủy bữa tiệc mừng bình phục mà Cố Việt Bân cố gắng chuẩn bị thì không nói, còn ném Azure Heart Phó Kình Hiên tốn công chuẩn bị.
Lần này Cố Tử Yên hại cô ngã xuống, để cho Phó Kình Hiên bị mất thương cảng, cũng làm cho Cố Việt Bân mất đi một mảnh đất, từng thứ từng món một, đây không phải vừa dối cha lừa hôn phu sao?
Nghĩ tới đây, Bạch Dương tặc lưỡi hai tiếng, bỗng nhiên có chút đồng tình với hai người Cố Việt Bân và Phó Kình Hiên.
“Đúng rồi bé yêu.” Lục Khởi một khuôn mặt phóng lớn trước mặt cô: “Mảnh đất đó, em định dùng để làm gì?”
Bạch Dương nâng tay lên, mặt không cảm giác đẩy cậu ra xa: “Xây dựng nhà máy, Thiên Thịnh chúng ta cũng cần xưởng của mình, không thể cứ mãi hợp tác sản xuất cùng công ty khác.”
Một lần ở sơn trang Hồng Mai, nhóm người tổng giám đốc Lương gây khó dễ cho cô, cô vẫn luôn nhớ.
Cô không muốn trải qua lần thứ hai nữa, cũng không muốn vì làm hàng mà phải cầu xin khắp nơi.
“Lợi hại quá bé yêu, nghĩ xa như vậy, không tệ, anh ủng hộ em.” Lục Khởi vỗ vai Bạch Dương một cái.
“Cám ơn.” Bạch Dương cười một cái, hiếm thấy cô không đẩy tay anh ta ra.
CHƯƠNG 119
Hôm sau, hai người trở lại Hải Thành.
Vừa xuống phi cơ, Bạch Dương lập tức chạy tới Thiên Thịnh, gặp Đàm Vị.
Đàm Vị ngồi xuống đối diện bàn làm việc của cô, kinh ngạc nhìn băng vải trên đầu cô: “Sếp Bạch, cô đây là bị. . .”
Bạch Dương sờ trên đầu vết thương một cái, đáy mắt thoáng qua một tia sắc lạnh, thoáng qua rồi biến mất, đặt ly cà phê xuống bên cạnh Đàm Vị, cười trả lời: “Bị một con chuột tính kế.”
“Vậy à, hiểu rồi.” Đàm Vị nhàn nhạt cười một tiếng, không hỏi tới nữa.
Bạch Dương nhận lấy văn kiện thư ký Đồng đưa cho: “Sếp Đàm, đây là hợp đồng thu mua Giai Ngẫu, nhìn xem có cần sửa gì không?”
Bạch Dương thả hợp đồng xuống bàn, quay đầu, đẩy tới bên cạnh Đàm Vị.
Đàm Vị mở ra xem, thấy một hàng chữ không tham gia nội bộ quản lý phía sau Giai Ngẫu, cùng với việc không đổi tên công ty, rốt cuộc hài lòng gật đầu một cái: “Không có vấn đề gì.”
Bạch Dương yên tâm cười, cầm lên một cây bút mở nắp ra, hướng đầu nhọn bút về phía mình, đưa cho anh ta: “Sếp Đàm ký tên đi, nửa tiếng nữa bộ phận tài chính sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho anh.”
Đàm Vị ừ một tiếng, nhận lấy bút ký tên ở cột bên B.
Từ đây, Giai Ngẫu trở thành chi nhánh dưới chướng của công ty Thiên Thịnh.
Bạch Dương gấp văn kiện lại, giao cho thư ký Đồng: “Giữ gìn cẩn thận.”
“Vâng, sếp Bạch.” Bí thư Đồng cầm văn kiện đi.
Bạch Dương đứng lên: “Sếp Đàm, thời gian cũng không còn sớm, tôi mời anh đi ăn cơm trưa.”
“Không được, tôi còn có hẹn, lần sau đi.” Đàm Vị khoát tay từ chối.
Bạch Dương cũng không cưỡng ép, tiễn anh ta vào thang máy rồi mới quay về phòng làm việc.
Lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn vang lên.
Bạch Dương buông con chuột, ống nghe điện thoại riêng lên: “A lô?”
“Sếp Bạch, có người công ty nhà họ Phó đến, nói là đưa giấy tờ mua bán đất, cô muốn gặp không ạ?”
Thư ký Đồng dò hỏi qua điện thoại.
Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương chậm rãi cong lên: “Gặp chứ sao lại không gặp, ai đến thế?”
Không ngờ Phó Kình Hiên tích cực thật, cô vừa mới trở lại, anh ta đã cho người mang giấy tờ tới.
“Là thư ký Trương của sếp Phó.”
“Mời anh ta vào đi.”
Cúp điện thoại, Bạch Dương nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc.
Rất nhanh, cửa mở ra, thư ký Đồng dẫn thư ký Trương đi vào.
“Cô Bạch.” Thư ký Trương đứng yên trước bàn làm việc của Bạch Dương, khách khí lên tiếng chào hỏi.
Bạch Dương cười chỉ vào ghế: “Thư ký Trương mời ngồi, thư ký Đồng, cô đi pha cho thư ký Trương ly cà phê đi.”
“Vâng.” Thư ký Đồng đáp một tiếng, rất nhanh đã rót một ly cà phê trở lại.
Thư ký Trương nói một câu cảm ơn, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống, đưa văn kiện trong tay tới cho Bạch Dương: “Cô Bạch, hai văn kiện đây, một phần là giấy chuyển nhượng thương cảng, một phần là giấy tờ bán đất ở trung tâm thành phố, cô xem qua một chút.”
“Được, vậy thư ký Trương chờ một lúc, tôi xem xong nhanh thôi.”
Nói xong, Bạch Dương mở văn kiện ra nghiêm túc xem.
Thư ký Trương ngồi đối diện, anh ta âm thầm đánh giá, càng nhìn càng thấy đáng sợ.
CHƯƠNG 120
Không nghĩ tới trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vợ Tổng giám đốc trước đây thay đổi lớn như vậy, cả người giống như là rửa sạch duyên hoa vậy, trở nên chói mắt hơn trước, mà cô Cố trước đây anh ta vẫn nghĩ là hiền lành tốt đẹp, lại trở nên âm hiểm cay độc.
Đúng là làm người ta thổn thức!
Bạch Dương cảm nhận được cái nhìn của thư ký Trương, nhưng cũng không thèm để ý, yên lặng xem hết hai văn kiện.
Sau khi xem xong, cô khép lại để qua một bên: “Thư ký Trương.”
“A?” Thư ký Trương sững sốt một chút, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, đẩy kính một cái: “Xin lỗi cô Bạch, cô vừa gọi tôi?”
Bạch Dương cười gật đầu: “Hai văn kiện tôi đã xem xong, cám ơn anh đi chuyến này, cũng thay tôi cảm ơn sếp Phó nhé.”
“Được, tôi sẽ nói lại, vậy tôi đi trước.” Thư ký Trương đứng lên tạm biệt “Thư ký Đồng, đưa thư ký Trương ra ngoài đi.” Bạch Dương nhìn về phía thư ký Đồng bên cạnh.
Bạch Dương đứng ở máy in trước, đang photo văn kiện chuyển nhượng và giấy tờ đất vừa rồi, thời giờ rồi trả lời một câu: “Biết rồi, cô đem văn kiện đã xử lý xong bàn giao đi, chờ chiều Lục Khởi tới, thông báo với tôi một tiếng.”
“Vâng.” Thư ký Đồng đi tới, ôm một xấp văn kiện trên bàn đi.
Bạch Dương photo xong thì về chỗ ngồi, phân loại rồi đóng bìa các bản sao, bản chính chuẩn bị mang đi cất trong két sắt.
Bỗng nhiên, cô nghĩ tới điều gì, trong mắt xẹt qua một tia sáng, cầm điện thoại lên chụp bức ảnh bản chính giấy tờ đất, đăng lên mạng, cũng viết: Cám ơn sếp Phó đã cung cấp khu đất đắc địa!
Sau đó, cô ấy tag Phó Kình Hiên và tập đoàn Tam Thịnh một cái, tin chắc sau khi Cố Việt Bân thấy được, nhất định sẽ tức đến giậm chân.
Nuôi con không biết dạy, chuyện Cố Tử Yên làm, Cố Việt Bân là cha cũng nên chịu trách nhiệm mới được.
Suy nghĩ, Bạch Dương khẽ mỉm cười, làm việc tốt thì che giấu.
Ngay lúc này, điện thoại cô đột nhiên vang lên.
Bạch Dương cúi đầu nhìn một cái, Lương Triết gọi tới, không do dự, lập tức để lên tai nghe: “Tiểu Triết.”
“Chị.” Trong điện thoại, giọng Lương Triết trầm thấp từ tính truyền vào màng nhĩ của cô, hết sức dễ nghe.
CHƯƠNG 121
Bạch Dương nghe trong tai có hơi ngứa một chút, không nhịn được rụt cổ một cái: “Công việc bận rộn sao lại có thời gian gọi tôi thế.”
“Không bận, vừa mới chụp tạp chí xong, bây giờ là thời gian nghỉ, cho nên không có gì làm cả. Không ngờ thấy bài chị đăng, chị, chị làm vậy ý là gì, Phó Kình Hiên cho chị một mảnh đất?” Lương Triết hỏi.
“Đúng vậy.” Bạch Dương dựa lưng vào ghế.
Lương Triết khẽ cau mày: “Sao anh ta phải cho chị đất, chị chẳng lẽ chị và anh ta. . .”
“Nghĩ gì vậy.” Bạch Dương nghe giọng cậu ta cũng biết cậu ta hiểu lầm, dở khóc dở cười giải thích: “Đây là anh ta vì Cố Tử Yên nên bồi thường cho tôi.”
“Bồi thường cho chị?” Lương Triết đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt trở nên lạnh lẽo mấy phần: “Chị, có phải Cố Tử Yên làm gì đó với chị hay không?”
Bạch Dương xoa xoa mi tâm, thở dài một cái: “Đúng vậy, tôi cũng không ngờ cô ta to gan như vậy.”
Cô kể đơn giản lại chuyện ở khu nghỉ dưỡng.
Lương Triết nghe xong, tay cầm điện thoại chợt siết chặt, trong mắt thêm mấy phần sát khí: “Chị, vậy chị bây giờ như thế nào?”
Biểu cảm của cậu ta mặc dù lạnh như băng, nhưng giọng nói chuyện nhưng tràn đầy sự quan tâm và khẩn trương.
Vì vậy, Bạch Dương cũng không có nhận ra cậu ta có gì lạ, ấm lòng trả lời: “Không sao, chỉ là chấn động não nhẹ, qua vài ngày là ổn.”
“Vậy thì tốt.” Lương Triết khóe miệng thấp xuống: “Được rồi chị, bên này em bắt đầu làm việc, không nói nữa.”
“Được, cậu làm việc cho tốt, gặp lại sau.” Bạch Dương gật đầu một cái.
“Gặp lại sau!” Lương Triết buông điện thoại xuống, mặt không cảm xúc gửi một tin nhắn đi: Tôi có chuyện cần cậu làm. . .
Đầu kia rất nhanh đã trả lời: Nhận!
Lương Triết nhìn nụ cười xinh đẹp của Bạch Dương trên màn hình điện thoại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt một cái, vẻ dịu dàng trên mặt không còn như trước, ngược lại loáng thoáng vẻ thù địch.
Cậu ta đã từng đắm mình trong bóng tối, rất vất vả mới xuất hiện ánh sáng trong đời.
Ai dám làm tổn thương ánh sáng của cậu ta, thì cậu ta phải để cho người đó trả giá thật đắt!
Tập đoàn Tam Thịnh.
Cố Việt Bân đang trong phòng họp phải thích việc phát triển khu biệt thự Đệ Nhất với các cổ đông cao cấp, thư ký đột nhiên đẩy cửa phòng họp đi vào: “Sếp Cố, xảy ra chuyện!”
“Chuyện gì?” Thấy vẻ mặt thư ký cứng đờ, Cố Việt Bân chỉ đành phải tạm ngừng cuộc họp, hỏi.
Thư ký không thể nói ra chuyện này trước mặt mọi người, tiến tới lẩm bẩm bên tai Cố Việt Bân một câu.
Cố Việt Bân sắc mặt thay đổi lớn: “Thật không?”
“Thật!” Phụ tá gật đầu mạnh.
Cố Việt Bân tức giận nét mặt già nua đỏ bừng, đập một cái vào bàn họp: “Người phụ nữ kia lại lớn gan làm bậy như vậy!”
Cướp đi mảnh mất ở trung tâm thành phố ông ta chuẩn bị dùng để mở rộng khu biệt thự đệ nhất còn không nói, còn dám đăng lên mạng.
Cái này tỏ rõ là cố ý khiêu khích, làm nhục ông ta!
“Sếp Cố, xảy ra chuyện gì?” Có cổ đông cao cấp thấ Cố Việt Bân mặt đầy tức giận, mở miệng tò mò hỏi.
Cố Việt Bân hít thở sâu, miễn cưỡng đè xuống căm giận ngút trời trong lòng, vững nét mặt già nua trả lời: “Không có gì, cuộc họp tạm thời gác lại, tan họp!”
CHƯƠNG 122
Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi phòng họp.
Trên đường, Cố Việt Bân bấm điện thoại gọi Phó Kình Hiên, mở miệng ra đã chất vấn: “Kình Hiên, mảnh đất ở trung tâm thành phố, có phải cậu cho vợ cũ cậu không?”
Phó Kình Hiên lúc này đang ở câu lạc bộ, do lời mời của Trình Minh Viễn.
Trong phòng bao có chút ồn ào, anh nghe không rõ lắm, đứng dậy đi về phía ban công, lúc này mới trả lời: “Tử Yên nói cho bác ạ?”
Cố Việt Bân nghe lời này một cái, mắt lão trợn tròn: “Cậu nói gì, Tử Yên cũng biết?”
“Vâng.” Phó Kình Hiên gật đầu.
“Hai đứa xảy ra chuyện gì?” Cố Việt Bân càng nghe càng hồ đồ, trên mặt viết đầy vẻ không vui: “Sao hai đứa phải giao miếng đất cho con ả Bạch Dương, cô ta còn đăng giấy bán đất đăng lên mạng, trên mặt là khoe khoang, trên thực tế là vả vào mặt tôi, anh chị có biết hay không?”
Hải Thành lớn như vậy, ai mà không biết ông ta nhìn trúng mảnh đất đó từ lâu rồi.
Bạch Dương làm như vậy, những người trong giới có khi còn đang cười nhạo ông ta!
Phó Kình Hiên híp mắt một cái.
Bạch Dương lại đăng giấy tờ mua bán đất lên mạng?
“Kình Hiên, cậu vẫn nghe đấy chứ?” Cố Việt Bân gia tăng âm lượng hỏi một câu.
Phó Kình Hiên thu hồi suy nghĩ, môi mỏng khẽ động đậy: “Cháu đây, xin lỗi bác trai, cháu cũng không biết Bạch Dương sẽ làm như vậy.”
Cố Việt Bân bất mãn hừ một tiếng: “Nói đi, sao cậu lại giao mảnh đất cho cô ta, chẳng lẽ cậu với vợ cũ lại nhớ mãi không quên? Phó Kình Hiên tôi nói cho cậu biết, đừng có tơ tưởng, cậu và Tử Yên mới là một đôi, hai đứa cuối năm phải đính hôn!”
Không biết tại sao, nghe được ông ta nhắc nhở mình và Cố Tử Yên phải cưới, Phó Kình Hiên cảm thấy trong lòng có chút mâu thuẫn.
Nhưng anh không có truy cứu nguyên nhân, chỉ nghĩ mình gần đây quá mệt mỏi, véo sống mũi một cái, trầm giọng nói: “Cháu biết, cháu cùng với Bạch Dương cũng không có tơ tưởng gì, cháu cho cô ta mảnh đất kia, cũng là vì Tử Yên, bác trai, lần này suýt chút nữa Tử Yên gây họa lớn rồi.”
“Hả?” Cố Việt Bân thần sắc nghiêm túc: “Kình Hiên, cậu nói tôi nghe, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Tử Yên đổ sữa tắm của cô ấy trước cửa phòng tắm của Bạch Dương, suýt chút nữa làm Bạch Dương mất mạng, Bạch Dương bắt được đằng chuôi, muốn để cô ấy ngồi tù, là cháu dùng mảnh đất và thương cảng coi như trao đổi, mới bình thường hóa chuyện này.” Phó Kình Hiên nói lại đơn giản.
Cố Việt Bân miệng run rẩy, hồi lâu mới phát ra âm thanh: “Bác biết rồi, Kình Hiên, xin lỗi cháu, làm phiền cháu rồi.”
“Không có gì, cháu hy vọng bác nói chuyện với Tử Yên một chút, sau này không nên làm những chuyện như vậy nữa. Cháu có thể che chở cho cô ấy một lần nhưng không thể che chở cả đời, bác hiểu không?”
Phó Kình Hiên sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, sâu thẳm trong con ngươi lại hiện lên ưu tư khiến người ta khó hiểu.
Cố Việt Bân nghe được cảnh cáo trong giọng nói của anh, tim giật thót, biết anh có chút bất mãn với Tử Yên rồi.
Tử Yên trong tim anh luôn là người hiền lành, đột nhiên làm ra loại chuyện này, đúng là để cho người ta khiếp sợ và thất vọng, nếu không anh cũng sẽ không nói ra lời như vậy.
Cái này chứng minh rõ nếu như Tử Yên sau này còn làm những chuyện tương tự, thì phải từ hôn với Tử Yên, cuối cùng không có người đàn ông nào muốn kết hôn với một người phụ nữ bày mưu tính kế, sợ ngày nào đó đang ngủ bị vợ đâm chết.
“Dĩ nhiên!” Bạch Dương mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Cố Tử Yên: “Cô Cố, cám ơn cô nhé, nếu không phải có cô, tôi sẽ không có nhiều lợi ích vậy đâu.”
Cố Tử Yên cắn môi dưới, không lên tiếng.
Phó Kình Hiên giữ bên eo cô: “Chúng ta đi thôi.”
“Sếp Phó và cô Cố thượng lộ bình an, gặp lại ở Hải Thành sau!” Bạch Dương cười híp mắt vẫy tay.
Cả hai người rời đi trong không khí trầm lặng.
Lục Khởi đóng cửa lại đi vào: “Bé cưng, em lợi hại thật đấy, lần trước Azure Heart đã tốn một mớ tiền của Phó Kình Hiên rồi, vậy lần này đúng là rút được một mớ to. Em có thấy lúc hai người họ rời đi mặt đen sì sì, cười chết anh mất.”
Bạch Dương cầm cốc nước ở đầu giường, ngậm ống hút uống một ngụm: “Cơ hội kiếm tiền dâng tận cửa, không bắt được thì quá phí.”
“Đó là đương nhiên.” Lục Khởi cười há há hai tiếng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: “Nhưng bé cưng này, chuyện này ta không truy cứu thật hả?”
“Ừ.” Bạch Dương gật đầu một cái: “Đúng là ta có thể ném Cố Tử Yên vào tù, nhưng không cần thiết, Phó Kình Hiên nói không sai, nếu như chúng ta làm như vậy thật, sẽ gia tăng mâu thuẫn của nhà họ Cố và Thiên Thịnh, nhà họ Cố có thể sẽ chó cùng rứt giậu, toàn lực chèn ép Thiên Thịnh.”
Trước mắt Thiên Thịnh quá nhỏ bé, căn bản không phải đối thủ của nhà họ Cố.
Cho nên cô tuyệt đối không thể lấy cứng đối cứng với nhà họ Cố.
Lục Khởi cũng biết lợi hại trong đó, xoay xoay điện thoại: “Mặc dù có hơi tiếc chút, nhưng mà lấy lại được nhiều thứ thế này cũng không tệ, nhất là mảnh đất kia, Cố Việt Bân mà biết, có khi tức nhảy cẫng lên mất.”
Bạch Dương nghe hình dung của anh ta, không nhịn cười được: “Em đã nghe nói từ sớm, Cố Việt Bân muốn ở Hải Thành mở rộng biệt thự trang viên, mục đích chính là muốn tạo thành khu biệt thự Đệ Nhất Hải Thành, chúng ta cướp mất khu biệt thự Đệ Nhất của ông ta, đúng là ông ta nên đau lòng thật.”
Lục Khởi cười trên sự đau khổ của người khác: “Ai bảo ông ta có đứa con gái ngoan dối cha lừa luôn cả vị hôn phu của mình!”
Lừa dối vị hôn phu?
Giống như lần trước Cố Tử Yên bêu xấu cô đâm người ta, phá hủy bữa tiệc mừng bình phục mà Cố Việt Bân cố gắng chuẩn bị thì không nói, còn ném Azure Heart Phó Kình Hiên tốn công chuẩn bị.
Lần này Cố Tử Yên hại cô ngã xuống, để cho Phó Kình Hiên bị mất thương cảng, cũng làm cho Cố Việt Bân mất đi một mảnh đất, từng thứ từng món một, đây không phải vừa dối cha lừa hôn phu sao?
Nghĩ tới đây, Bạch Dương tặc lưỡi hai tiếng, bỗng nhiên có chút đồng tình với hai người Cố Việt Bân và Phó Kình Hiên.
“Đúng rồi bé yêu.” Lục Khởi một khuôn mặt phóng lớn trước mặt cô: “Mảnh đất đó, em định dùng để làm gì?”
Bạch Dương nâng tay lên, mặt không cảm giác đẩy cậu ra xa: “Xây dựng nhà máy, Thiên Thịnh chúng ta cũng cần xưởng của mình, không thể cứ mãi hợp tác sản xuất cùng công ty khác.”
Một lần ở sơn trang Hồng Mai, nhóm người tổng giám đốc Lương gây khó dễ cho cô, cô vẫn luôn nhớ.
Cô không muốn trải qua lần thứ hai nữa, cũng không muốn vì làm hàng mà phải cầu xin khắp nơi.
“Lợi hại quá bé yêu, nghĩ xa như vậy, không tệ, anh ủng hộ em.” Lục Khởi vỗ vai Bạch Dương một cái.
“Cám ơn.” Bạch Dương cười một cái, hiếm thấy cô không đẩy tay anh ta ra.
CHƯƠNG 119
Hôm sau, hai người trở lại Hải Thành.
Vừa xuống phi cơ, Bạch Dương lập tức chạy tới Thiên Thịnh, gặp Đàm Vị.
Đàm Vị ngồi xuống đối diện bàn làm việc của cô, kinh ngạc nhìn băng vải trên đầu cô: “Sếp Bạch, cô đây là bị. . .”
Bạch Dương sờ trên đầu vết thương một cái, đáy mắt thoáng qua một tia sắc lạnh, thoáng qua rồi biến mất, đặt ly cà phê xuống bên cạnh Đàm Vị, cười trả lời: “Bị một con chuột tính kế.”
“Vậy à, hiểu rồi.” Đàm Vị nhàn nhạt cười một tiếng, không hỏi tới nữa.
Bạch Dương nhận lấy văn kiện thư ký Đồng đưa cho: “Sếp Đàm, đây là hợp đồng thu mua Giai Ngẫu, nhìn xem có cần sửa gì không?”
Bạch Dương thả hợp đồng xuống bàn, quay đầu, đẩy tới bên cạnh Đàm Vị.
Đàm Vị mở ra xem, thấy một hàng chữ không tham gia nội bộ quản lý phía sau Giai Ngẫu, cùng với việc không đổi tên công ty, rốt cuộc hài lòng gật đầu một cái: “Không có vấn đề gì.”
Bạch Dương yên tâm cười, cầm lên một cây bút mở nắp ra, hướng đầu nhọn bút về phía mình, đưa cho anh ta: “Sếp Đàm ký tên đi, nửa tiếng nữa bộ phận tài chính sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho anh.”
Đàm Vị ừ một tiếng, nhận lấy bút ký tên ở cột bên B.
Từ đây, Giai Ngẫu trở thành chi nhánh dưới chướng của công ty Thiên Thịnh.
Bạch Dương gấp văn kiện lại, giao cho thư ký Đồng: “Giữ gìn cẩn thận.”
“Vâng, sếp Bạch.” Bí thư Đồng cầm văn kiện đi.
Bạch Dương đứng lên: “Sếp Đàm, thời gian cũng không còn sớm, tôi mời anh đi ăn cơm trưa.”
“Không được, tôi còn có hẹn, lần sau đi.” Đàm Vị khoát tay từ chối.
Bạch Dương cũng không cưỡng ép, tiễn anh ta vào thang máy rồi mới quay về phòng làm việc.
Lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn vang lên.
Bạch Dương buông con chuột, ống nghe điện thoại riêng lên: “A lô?”
“Sếp Bạch, có người công ty nhà họ Phó đến, nói là đưa giấy tờ mua bán đất, cô muốn gặp không ạ?”
Thư ký Đồng dò hỏi qua điện thoại.
Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương chậm rãi cong lên: “Gặp chứ sao lại không gặp, ai đến thế?”
Không ngờ Phó Kình Hiên tích cực thật, cô vừa mới trở lại, anh ta đã cho người mang giấy tờ tới.
“Là thư ký Trương của sếp Phó.”
“Mời anh ta vào đi.”
Cúp điện thoại, Bạch Dương nhìn chằm chằm cửa phòng làm việc.
Rất nhanh, cửa mở ra, thư ký Đồng dẫn thư ký Trương đi vào.
“Cô Bạch.” Thư ký Trương đứng yên trước bàn làm việc của Bạch Dương, khách khí lên tiếng chào hỏi.
Bạch Dương cười chỉ vào ghế: “Thư ký Trương mời ngồi, thư ký Đồng, cô đi pha cho thư ký Trương ly cà phê đi.”
“Vâng.” Thư ký Đồng đáp một tiếng, rất nhanh đã rót một ly cà phê trở lại.
Thư ký Trương nói một câu cảm ơn, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống, đưa văn kiện trong tay tới cho Bạch Dương: “Cô Bạch, hai văn kiện đây, một phần là giấy chuyển nhượng thương cảng, một phần là giấy tờ bán đất ở trung tâm thành phố, cô xem qua một chút.”
“Được, vậy thư ký Trương chờ một lúc, tôi xem xong nhanh thôi.”
Nói xong, Bạch Dương mở văn kiện ra nghiêm túc xem.
Thư ký Trương ngồi đối diện, anh ta âm thầm đánh giá, càng nhìn càng thấy đáng sợ.
CHƯƠNG 120
Không nghĩ tới trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vợ Tổng giám đốc trước đây thay đổi lớn như vậy, cả người giống như là rửa sạch duyên hoa vậy, trở nên chói mắt hơn trước, mà cô Cố trước đây anh ta vẫn nghĩ là hiền lành tốt đẹp, lại trở nên âm hiểm cay độc.
Đúng là làm người ta thổn thức!
Bạch Dương cảm nhận được cái nhìn của thư ký Trương, nhưng cũng không thèm để ý, yên lặng xem hết hai văn kiện.
Sau khi xem xong, cô khép lại để qua một bên: “Thư ký Trương.”
“A?” Thư ký Trương sững sốt một chút, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, đẩy kính một cái: “Xin lỗi cô Bạch, cô vừa gọi tôi?”
Bạch Dương cười gật đầu: “Hai văn kiện tôi đã xem xong, cám ơn anh đi chuyến này, cũng thay tôi cảm ơn sếp Phó nhé.”
“Được, tôi sẽ nói lại, vậy tôi đi trước.” Thư ký Trương đứng lên tạm biệt “Thư ký Đồng, đưa thư ký Trương ra ngoài đi.” Bạch Dương nhìn về phía thư ký Đồng bên cạnh.
Bạch Dương đứng ở máy in trước, đang photo văn kiện chuyển nhượng và giấy tờ đất vừa rồi, thời giờ rồi trả lời một câu: “Biết rồi, cô đem văn kiện đã xử lý xong bàn giao đi, chờ chiều Lục Khởi tới, thông báo với tôi một tiếng.”
“Vâng.” Thư ký Đồng đi tới, ôm một xấp văn kiện trên bàn đi.
Bạch Dương photo xong thì về chỗ ngồi, phân loại rồi đóng bìa các bản sao, bản chính chuẩn bị mang đi cất trong két sắt.
Bỗng nhiên, cô nghĩ tới điều gì, trong mắt xẹt qua một tia sáng, cầm điện thoại lên chụp bức ảnh bản chính giấy tờ đất, đăng lên mạng, cũng viết: Cám ơn sếp Phó đã cung cấp khu đất đắc địa!
Sau đó, cô ấy tag Phó Kình Hiên và tập đoàn Tam Thịnh một cái, tin chắc sau khi Cố Việt Bân thấy được, nhất định sẽ tức đến giậm chân.
Nuôi con không biết dạy, chuyện Cố Tử Yên làm, Cố Việt Bân là cha cũng nên chịu trách nhiệm mới được.
Suy nghĩ, Bạch Dương khẽ mỉm cười, làm việc tốt thì che giấu.
Ngay lúc này, điện thoại cô đột nhiên vang lên.
Bạch Dương cúi đầu nhìn một cái, Lương Triết gọi tới, không do dự, lập tức để lên tai nghe: “Tiểu Triết.”
“Chị.” Trong điện thoại, giọng Lương Triết trầm thấp từ tính truyền vào màng nhĩ của cô, hết sức dễ nghe.
CHƯƠNG 121
Bạch Dương nghe trong tai có hơi ngứa một chút, không nhịn được rụt cổ một cái: “Công việc bận rộn sao lại có thời gian gọi tôi thế.”
“Không bận, vừa mới chụp tạp chí xong, bây giờ là thời gian nghỉ, cho nên không có gì làm cả. Không ngờ thấy bài chị đăng, chị, chị làm vậy ý là gì, Phó Kình Hiên cho chị một mảnh đất?” Lương Triết hỏi.
“Đúng vậy.” Bạch Dương dựa lưng vào ghế.
Lương Triết khẽ cau mày: “Sao anh ta phải cho chị đất, chị chẳng lẽ chị và anh ta. . .”
“Nghĩ gì vậy.” Bạch Dương nghe giọng cậu ta cũng biết cậu ta hiểu lầm, dở khóc dở cười giải thích: “Đây là anh ta vì Cố Tử Yên nên bồi thường cho tôi.”
“Bồi thường cho chị?” Lương Triết đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt trở nên lạnh lẽo mấy phần: “Chị, có phải Cố Tử Yên làm gì đó với chị hay không?”
Bạch Dương xoa xoa mi tâm, thở dài một cái: “Đúng vậy, tôi cũng không ngờ cô ta to gan như vậy.”
Cô kể đơn giản lại chuyện ở khu nghỉ dưỡng.
Lương Triết nghe xong, tay cầm điện thoại chợt siết chặt, trong mắt thêm mấy phần sát khí: “Chị, vậy chị bây giờ như thế nào?”
Biểu cảm của cậu ta mặc dù lạnh như băng, nhưng giọng nói chuyện nhưng tràn đầy sự quan tâm và khẩn trương.
Vì vậy, Bạch Dương cũng không có nhận ra cậu ta có gì lạ, ấm lòng trả lời: “Không sao, chỉ là chấn động não nhẹ, qua vài ngày là ổn.”
“Vậy thì tốt.” Lương Triết khóe miệng thấp xuống: “Được rồi chị, bên này em bắt đầu làm việc, không nói nữa.”
“Được, cậu làm việc cho tốt, gặp lại sau.” Bạch Dương gật đầu một cái.
“Gặp lại sau!” Lương Triết buông điện thoại xuống, mặt không cảm xúc gửi một tin nhắn đi: Tôi có chuyện cần cậu làm. . .
Đầu kia rất nhanh đã trả lời: Nhận!
Lương Triết nhìn nụ cười xinh đẹp của Bạch Dương trên màn hình điện thoại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt một cái, vẻ dịu dàng trên mặt không còn như trước, ngược lại loáng thoáng vẻ thù địch.
Cậu ta đã từng đắm mình trong bóng tối, rất vất vả mới xuất hiện ánh sáng trong đời.
Ai dám làm tổn thương ánh sáng của cậu ta, thì cậu ta phải để cho người đó trả giá thật đắt!
Tập đoàn Tam Thịnh.
Cố Việt Bân đang trong phòng họp phải thích việc phát triển khu biệt thự Đệ Nhất với các cổ đông cao cấp, thư ký đột nhiên đẩy cửa phòng họp đi vào: “Sếp Cố, xảy ra chuyện!”
“Chuyện gì?” Thấy vẻ mặt thư ký cứng đờ, Cố Việt Bân chỉ đành phải tạm ngừng cuộc họp, hỏi.
Thư ký không thể nói ra chuyện này trước mặt mọi người, tiến tới lẩm bẩm bên tai Cố Việt Bân một câu.
Cố Việt Bân sắc mặt thay đổi lớn: “Thật không?”
“Thật!” Phụ tá gật đầu mạnh.
Cố Việt Bân tức giận nét mặt già nua đỏ bừng, đập một cái vào bàn họp: “Người phụ nữ kia lại lớn gan làm bậy như vậy!”
Cướp đi mảnh mất ở trung tâm thành phố ông ta chuẩn bị dùng để mở rộng khu biệt thự đệ nhất còn không nói, còn dám đăng lên mạng.
Cái này tỏ rõ là cố ý khiêu khích, làm nhục ông ta!
“Sếp Cố, xảy ra chuyện gì?” Có cổ đông cao cấp thấ Cố Việt Bân mặt đầy tức giận, mở miệng tò mò hỏi.
Cố Việt Bân hít thở sâu, miễn cưỡng đè xuống căm giận ngút trời trong lòng, vững nét mặt già nua trả lời: “Không có gì, cuộc họp tạm thời gác lại, tan họp!”
CHƯƠNG 122
Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi phòng họp.
Trên đường, Cố Việt Bân bấm điện thoại gọi Phó Kình Hiên, mở miệng ra đã chất vấn: “Kình Hiên, mảnh đất ở trung tâm thành phố, có phải cậu cho vợ cũ cậu không?”
Phó Kình Hiên lúc này đang ở câu lạc bộ, do lời mời của Trình Minh Viễn.
Trong phòng bao có chút ồn ào, anh nghe không rõ lắm, đứng dậy đi về phía ban công, lúc này mới trả lời: “Tử Yên nói cho bác ạ?”
Cố Việt Bân nghe lời này một cái, mắt lão trợn tròn: “Cậu nói gì, Tử Yên cũng biết?”
“Vâng.” Phó Kình Hiên gật đầu.
“Hai đứa xảy ra chuyện gì?” Cố Việt Bân càng nghe càng hồ đồ, trên mặt viết đầy vẻ không vui: “Sao hai đứa phải giao miếng đất cho con ả Bạch Dương, cô ta còn đăng giấy bán đất đăng lên mạng, trên mặt là khoe khoang, trên thực tế là vả vào mặt tôi, anh chị có biết hay không?”
Hải Thành lớn như vậy, ai mà không biết ông ta nhìn trúng mảnh đất đó từ lâu rồi.
Bạch Dương làm như vậy, những người trong giới có khi còn đang cười nhạo ông ta!
Phó Kình Hiên híp mắt một cái.
Bạch Dương lại đăng giấy tờ mua bán đất lên mạng?
“Kình Hiên, cậu vẫn nghe đấy chứ?” Cố Việt Bân gia tăng âm lượng hỏi một câu.
Phó Kình Hiên thu hồi suy nghĩ, môi mỏng khẽ động đậy: “Cháu đây, xin lỗi bác trai, cháu cũng không biết Bạch Dương sẽ làm như vậy.”
Cố Việt Bân bất mãn hừ một tiếng: “Nói đi, sao cậu lại giao mảnh đất cho cô ta, chẳng lẽ cậu với vợ cũ lại nhớ mãi không quên? Phó Kình Hiên tôi nói cho cậu biết, đừng có tơ tưởng, cậu và Tử Yên mới là một đôi, hai đứa cuối năm phải đính hôn!”
Không biết tại sao, nghe được ông ta nhắc nhở mình và Cố Tử Yên phải cưới, Phó Kình Hiên cảm thấy trong lòng có chút mâu thuẫn.
Nhưng anh không có truy cứu nguyên nhân, chỉ nghĩ mình gần đây quá mệt mỏi, véo sống mũi một cái, trầm giọng nói: “Cháu biết, cháu cùng với Bạch Dương cũng không có tơ tưởng gì, cháu cho cô ta mảnh đất kia, cũng là vì Tử Yên, bác trai, lần này suýt chút nữa Tử Yên gây họa lớn rồi.”
“Hả?” Cố Việt Bân thần sắc nghiêm túc: “Kình Hiên, cậu nói tôi nghe, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
“Tử Yên đổ sữa tắm của cô ấy trước cửa phòng tắm của Bạch Dương, suýt chút nữa làm Bạch Dương mất mạng, Bạch Dương bắt được đằng chuôi, muốn để cô ấy ngồi tù, là cháu dùng mảnh đất và thương cảng coi như trao đổi, mới bình thường hóa chuyện này.” Phó Kình Hiên nói lại đơn giản.
Cố Việt Bân miệng run rẩy, hồi lâu mới phát ra âm thanh: “Bác biết rồi, Kình Hiên, xin lỗi cháu, làm phiền cháu rồi.”
“Không có gì, cháu hy vọng bác nói chuyện với Tử Yên một chút, sau này không nên làm những chuyện như vậy nữa. Cháu có thể che chở cho cô ấy một lần nhưng không thể che chở cả đời, bác hiểu không?”
Phó Kình Hiên sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, sâu thẳm trong con ngươi lại hiện lên ưu tư khiến người ta khó hiểu.
Cố Việt Bân nghe được cảnh cáo trong giọng nói của anh, tim giật thót, biết anh có chút bất mãn với Tử Yên rồi.
Tử Yên trong tim anh luôn là người hiền lành, đột nhiên làm ra loại chuyện này, đúng là để cho người ta khiếp sợ và thất vọng, nếu không anh cũng sẽ không nói ra lời như vậy.
Cái này chứng minh rõ nếu như Tử Yên sau này còn làm những chuyện tương tự, thì phải từ hôn với Tử Yên, cuối cùng không có người đàn ông nào muốn kết hôn với một người phụ nữ bày mưu tính kế, sợ ngày nào đó đang ngủ bị vợ đâm chết.
Bình luận facebook