Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128
CHƯƠNG 128
Trong mắt Phó Kình Hiên có tia sáng lóe lên: Cũng không phải, cô có thể lựa chọn không nói.
Bạch Dương: Nói, sao lại không nói chứ.
Cô cười khẽ, cũng không biết vì sao, cô lại xem đối phương như một người lắng nghe, mở tin nhắn âm thanh kể lại chuyện Cố Việt Bân làm khó mình khi nãy.
Nghe xong, Phó Kình Hiên nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy hơi chán ghét với cách làm của Cố Việt Bân.
Chỉ vì không mua được đất đã sử dụng thủ đoạn này chèn ép người khác, bỉ ổi quá.
Điện thoại đột nhiên lại rung lên.
Phó Kình Hiên rũ mắt, cúi đầu nhìn màn hình, là Bạch Dương lại gửi tin nhắn tới: Anh nói xem, bây giờ tôi nên làm gì đây?
Cuối tin nhắn còn có một icon thở dài, rất đáng yêu.
Nhìn icon này, trong đầu Phó Kình Hiên vô thức đổi mặt của icon thành mặt của Bạch Dương.
Có lẽ dáng vẻ của cô lúc này là như thế.
Nhưng Phó Kình Hiên nhanh chóng nhận ra mình đã nghĩ một vài điều không nên nghĩ, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Vẻ mặt Bạch Dương lúc này thế nào có liên quan gì đến anh!
Anh nghĩ những chuyện này làm gì?
Z-H: Tôi không biết.
Thấy câu trả lời, Bạch Dương thầm thấy mất mát.
Lần trước, nhờ người này nghĩ cách giúp cô mới có thể thuận lợi thu mua Giai Ngẫu, lần này cô cũng không biết mình nghĩ gì, lại xem đối phương như một người có thể nhờ vả, muốn thử hỏi anh còn có cách nào không.
Nhưng bây giờ cô chợt nhận ra suy nghĩ này của mình không đúng.
“Bạch Dương, mày đúng là càng sống càng thụt lùi đi!”
Bạch Dương vỗ lên mặt mình, sau đó cầm điện thoại lên gõ chữ: Xin lỗi, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, đừng để ý, tôi và bạn tôi sẽ tự nghĩ cách.
Bạn?
Phó Kình Hiên híp mắt trả lời: Bạn trai à?
Bạch Dương nhìn ra ngoài ban công: Đúng thế.
Anh là bạn của Trình Minh Viễn, biết cô có bạn trai cũng không lạ.
Nhưng bọn họ không biết, Lục Khởi chỉ là bạn trai giả mà thôi.
Thấy Bạch Dương thừa nhận, Phó Kình Hiên thầm thấy khó chịu, anh kéo cà vạt gõ chữ: Muốn xây dựng xưởng thành công cũng không khó!
“Ấy?” Bạch Dương ngạc nhiên đứng dậy.
Người này bị gì vậy, không phải khi nãy nói không có cách à?
Sao bây giờ lại… Bạch Dương cũng không nghĩ nhiều, lập tức gửi tin nhắn âm thanh hỏi: “Có giải pháp gì sao?”
Nghe thấy sự nôn nóng và lệ thuộc trong giọng nói của cô, chân mày đang nhíu chặt của Phó Kình Hiên hơi giãn ra, trong lòng cũng bớt bực bội hơn.
Z-H: Gần đây bộ phận liên quan có kế hoạch xây dựng viện bảo tàng văn hóa, triển lãm văn vật kho báu nổi tiếng toàn thế giới, chọn địa điểm xây dựng là ở Hải Thành, nhưng vẫn không tìm thấy chỗ thích hợp, cô muốn xây dựng nhà xưởng cũng không cần một mảnh đất to như thế, có thể chia một nửa cho bộ phận liên quan.
Trong mắt Phó Kình Hiên có tia sáng lóe lên: Cũng không phải, cô có thể lựa chọn không nói.
Bạch Dương: Nói, sao lại không nói chứ.
Cô cười khẽ, cũng không biết vì sao, cô lại xem đối phương như một người lắng nghe, mở tin nhắn âm thanh kể lại chuyện Cố Việt Bân làm khó mình khi nãy.
Nghe xong, Phó Kình Hiên nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy hơi chán ghét với cách làm của Cố Việt Bân.
Chỉ vì không mua được đất đã sử dụng thủ đoạn này chèn ép người khác, bỉ ổi quá.
Điện thoại đột nhiên lại rung lên.
Phó Kình Hiên rũ mắt, cúi đầu nhìn màn hình, là Bạch Dương lại gửi tin nhắn tới: Anh nói xem, bây giờ tôi nên làm gì đây?
Cuối tin nhắn còn có một icon thở dài, rất đáng yêu.
Nhìn icon này, trong đầu Phó Kình Hiên vô thức đổi mặt của icon thành mặt của Bạch Dương.
Có lẽ dáng vẻ của cô lúc này là như thế.
Nhưng Phó Kình Hiên nhanh chóng nhận ra mình đã nghĩ một vài điều không nên nghĩ, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Vẻ mặt Bạch Dương lúc này thế nào có liên quan gì đến anh!
Anh nghĩ những chuyện này làm gì?
Z-H: Tôi không biết.
Thấy câu trả lời, Bạch Dương thầm thấy mất mát.
Lần trước, nhờ người này nghĩ cách giúp cô mới có thể thuận lợi thu mua Giai Ngẫu, lần này cô cũng không biết mình nghĩ gì, lại xem đối phương như một người có thể nhờ vả, muốn thử hỏi anh còn có cách nào không.
Nhưng bây giờ cô chợt nhận ra suy nghĩ này của mình không đúng.
“Bạch Dương, mày đúng là càng sống càng thụt lùi đi!”
Bạch Dương vỗ lên mặt mình, sau đó cầm điện thoại lên gõ chữ: Xin lỗi, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, đừng để ý, tôi và bạn tôi sẽ tự nghĩ cách.
Bạn?
Phó Kình Hiên híp mắt trả lời: Bạn trai à?
Bạch Dương nhìn ra ngoài ban công: Đúng thế.
Anh là bạn của Trình Minh Viễn, biết cô có bạn trai cũng không lạ.
Nhưng bọn họ không biết, Lục Khởi chỉ là bạn trai giả mà thôi.
Thấy Bạch Dương thừa nhận, Phó Kình Hiên thầm thấy khó chịu, anh kéo cà vạt gõ chữ: Muốn xây dựng xưởng thành công cũng không khó!
“Ấy?” Bạch Dương ngạc nhiên đứng dậy.
Người này bị gì vậy, không phải khi nãy nói không có cách à?
Sao bây giờ lại… Bạch Dương cũng không nghĩ nhiều, lập tức gửi tin nhắn âm thanh hỏi: “Có giải pháp gì sao?”
Nghe thấy sự nôn nóng và lệ thuộc trong giọng nói của cô, chân mày đang nhíu chặt của Phó Kình Hiên hơi giãn ra, trong lòng cũng bớt bực bội hơn.
Z-H: Gần đây bộ phận liên quan có kế hoạch xây dựng viện bảo tàng văn hóa, triển lãm văn vật kho báu nổi tiếng toàn thế giới, chọn địa điểm xây dựng là ở Hải Thành, nhưng vẫn không tìm thấy chỗ thích hợp, cô muốn xây dựng nhà xưởng cũng không cần một mảnh đất to như thế, có thể chia một nửa cho bộ phận liên quan.
Bình luận facebook